Chạm Vào Hạnh Phúc
-
Chương 37: Tuyệt vọng
Sam Y đứng giữa đường vẫy taxi mãi không được nên cứ tức giận giậm chân. Đến ông trời cũng muốn hành hạ cô nữa, cô làm gì sai mà mọi bất hạnh cứ ập xuống đầu cô thế?
"Lên xe đi nào." Quân Hàn ngồi trong xe vẫy vẫy tay.
"Sao biết tôi ở đây?" Sam Y lau mồ hôi trên trán thở hắt ra.
"Ông chồng quý hoá của bà chị gọi đến." Quân Hàn đùa cợt.
"Tôi không có tâm trạng đùa với cậu."
"Ai đùa đâu, thật mà."
"Xem ra anh ta vẫn còn biết điều, nếu như là ngày trước thì đã bỏ tôi ngoài đường rồi."
"May là tôi đang rảnh chứ không thì bà chị cũng tự về đấy." Quân Hàn vẫn rất thấy gượng gạo với cách xưng hô mới này.
"Hừ, tôi cần cậu đến chắc."
"Vậy mối quan hệ của hai người chị định tính sao? Chưa về đến nhà đã ầm ĩ thế này, lúc ở nhà nhìn mặt nhau mỗi ngày sao sống nổi? Không phá tan cái nhà ra đã là may lắm rồi."
"Nhà tôi thì anh ta tự dọn đi, dù sao anh ta cũng không muốn ở." Sam Y nói.
"Xem ra sống cùng chị cũng không vui vẻ gì lắm nhỉ, tôi lại thấy thương cho Phong Thần rồi đấy."
"Tôi đâu có miễn cưỡng ai ở đâu, tính khí của tôi bây giờ đặc biệt không tốt, ai tránh được thì tránh xa ra."
"Vừa nói mấy câu mà đã sắp nổi cáu rồi, thôi thì coi như tôi là người dại thích ở gần chị đi." Quân Hàn cười cười.
"Đến nơi rồi, tôi vào đây." Sam Y không nể tình sập mạnh cánh cửa xe khiến Quân Hàn xuýt xoa mãi.
"Không mời người ta vào nhà à?" Quân Hàn í ới gọi theo.
"Về đi." Sam Y bước thẳng vào nhà không ngoái lại một lần.
Nhà luôn là nơi khiến con người ta cảm thấy bình yên nhất mà sao Sam Y cứ thấy nôn nao trong lòng. Cảm giác khó chịu cứ mãi trong lòng mà không sao trút bỏ nổi. Miu thấy cô chủ đã về liền õng ẹo bước đến. Chắc hẳn vẫn còn giận cô chủ bỏ đi lâu như vậy.
"Ái chà, ai đây? Nhớ em lắm luôn!" Sam Y ôm Miu vào lòng không ngừng vuốt ve dỗ dành nó.
Chú ta có vẻ vẫn giận lắm, cái đầu cứ lắc lư không ngừng. Sam Y bế Miu lên phòng rồi cho ăn khiến chú ta mới nguôi ngoai đi chút.
"Đúng là đồ tham ăn." Chỉ có Miu mới khiến Sam Y vui vẻ hơn chút. Đương nhiên là cô sẽ không trút giận lên đầu thú cưng rồi.
Sam Y nhìn quanh phòng một lượt thấy lạ lạ liền bắt đầu bực bội. Tại sao phòng cô không những có đồ của Phong Thần mà lại còn rất nhiều nữa. Tủ quần áo bị chia ra, đồ dùng trong nhà tắm thêm nhiều thứ khác. Cô không hiểu rốt cuộc cô không ở nhà mấy hôm sao đã thế này rồi?
Phong Thần vừa về đến nơi đã nghe thấy tiếng đổ vỡ trên tầng liền chạy vội lên.
"Em đang làm gì thế?" Anh ngăn cản lại hành động của Sam Y trước khi cô đập vỡ tấm ảnh cưới treo trên tường.
"Sao anh còn về đây? Phải rồi, anh về lấy đồ đạc phải không? Nhặt hết rồi biến khỏi đây đi." Sam Y mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
"Sao tôi lại phải đi? Đây không phải là nhà sao?" Phong Thần cẩn thận nhặt hết đồ đạc xung quanh sợ làm Sam Y bị thương.
"Nhà anh? Nực cười, đây chưa bao giờ là nhà anh mà anh cũng chưa bao giờ coi nó là cái nhà. Anh muốn về thì về muốn đi thì đi sao? Tôi nói cho anh biết, đây là nhà của tôi, nơi đây không chứa nổi anh đâu."
"Em đừng kích động, có gì từ từ nói, em nghỉ đi." Phong Thần vẫn rất kiên nhẫn trả lời.
"Anh ở đây ai dám nghỉ cho nổi, anh nghĩ xem bây giờ giữa anh và tôi là loại quan hệ gì. Tôi muốn ly hôn, kể cả cái mảnh đất chết tiệt kia có làm sao thì tôi cũng mặc kệ. Đúng, tất cả là tại nó. Nếu như không có nó thì tôi cũng không bị ép đến mức này. Không, là tại tôi. Nếu tôi không tham mà cố giữ lại mảnh đất đó thì cũng không sao. Không phải, tất cả là tại...." Sam Y càng nói càng loạn, nước mắt cứ chảy xuống lúc nào không hay. Cục diện rối rắm này rốt cuộc là ai gây nên?
"Em đừng nói nữa, trách nhiệm này thuộc về tôi. Ngoan, đi ngủ đi." Tâm trạng Phong Thần cũng không tốt hơn là bao, cũng bế tắc và rối ren như vậy.
"Anh vẫn chưa trả lời tôi, sao phòng tôi lại có nhiều đồ của anh thế này?" Sam Y như sực tỉnh hỏi.
"Chúng ta la vợ chồng thì phải sống cùng nhau."
"Vợ chồng? Ha ha ha...", Sam Y bật cười thật lớn nhưng không cười nổi, "Anh đồng ý đi, chúng ta ly hôn, coi như là giải thoát cho cả hai, tôi không sống nổi nữa, nếu như tiếp tục cái cuộc sống này tôi không chịu được nữa." Sam Y nói đến đây thì bật khóc, cô không kìm nén nổi nữa, tại sao cô cứ phải níu giữ mãi cái tình cảm đơn phương này chứ. Cô phải buông tay, không thể hết lần này đến lần khác để người ta chà đạp cô. Cô là người mạnh mẽ nhất, cô không thể yếu đuối và hèn mọn cầu xin tình cảm của bất cứ ai.
"Chúng ta không nói chuyện này nữa, em đừng quá cố chấp."
"Đúng, tôi cố chấp nên mới cứ theo đuổi mãi cái tình cảm vô vọng này. Anh đã bao giờ nghĩ xem anh đối xử với tôi thế nào chưa? Anh không yêu tôi sao còn cứ gieo rắc hy vọng cho tôi nữa. Anh muốn nhìn thấy tôi đau khổ đúng không? Anh muốn trả thù tôi vì chuyện năm đó đúng không? Tôi chẳng liên quan gì đến cái chết của bạn thân anh Hoàn Minh Vũ đâu. Là do anh ta tự nguyện, anh không thấy mình quá ấu trĩ à? Bao năm qua chẳng nhẽ anh vẫn hận tôi sao? Tôi không có lỗi gì trong chuyện này, tôi không đáng phải nhận nhiều đau khổ như thế này. Bây giờ con tôi cũng mất rồi, anh vừa lòng chưa? Tôi đang đau khổ lắm, trái tim tôi đã tan nát lắm rồi. Anh vui không? Đương nhiên là vui rồi, vì vậy buông tha cho tôi đi. Tôi không còn sức để chơi đùa với anh nữa."
Sam Y nói trong tuyệt vọng. Cô muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình. Trò chơi tình cảm này cô thua thê thảm quá!
Sam Y loạng choạng đứng dậy ra khỏi phòng thì Phong Thần bỗng ôm chặt lấy cô từ phía sau. Sam Y cười khổ, cô muốn thoát ra khỏi tình cảm này còn phải xem anh ta có đồng ý không đã.
"Xin em đừng đi." Phong Thần ôm chặt lấy cô.
"Anh nghĩ tôi còn chút lòng tin nào vào anh nữa sao?"
"Đừng đi." Phong Thần nhỏ giọng cầu xin cô.
"Quá muộn rồi, đây hoàn toàn là lựa chọn của anh từ trước đến giờ. Nếu anh có chút tình cảm nào với tôi thì buông tay thôi. Nếu cứ tiếp tục thì cả hai chúng ta đều mệt mỏi, chi bằng kết thúc tại đây đi."
"Anh không muốn kết thúc, xin em, đừng bỏ lại anh." Phong Thần lần đầu tiên yếu đuối như vậy, anh không cần một chút thể diện nào nữa.
Sam Y chỉ hờ hững gỡ từng ngón tay một ra, cô ra đi không chút lưu luyến nào. Hoá ra từ bỏ chỉ là chuyện một người, tình cảm cũng chỉ là chuyện của một người mà thôi! Sam Y lần đầu nếm trải cảm giác này, cũng không phải là tệ! Nếu như con người không có tình cảm thì sẽ chẳng có biết bao đau khổ. Tình yêu là gì khiến bao đôi lứa nguyện sống chết vì nhau?
"Lên xe đi nào." Quân Hàn ngồi trong xe vẫy vẫy tay.
"Sao biết tôi ở đây?" Sam Y lau mồ hôi trên trán thở hắt ra.
"Ông chồng quý hoá của bà chị gọi đến." Quân Hàn đùa cợt.
"Tôi không có tâm trạng đùa với cậu."
"Ai đùa đâu, thật mà."
"Xem ra anh ta vẫn còn biết điều, nếu như là ngày trước thì đã bỏ tôi ngoài đường rồi."
"May là tôi đang rảnh chứ không thì bà chị cũng tự về đấy." Quân Hàn vẫn rất thấy gượng gạo với cách xưng hô mới này.
"Hừ, tôi cần cậu đến chắc."
"Vậy mối quan hệ của hai người chị định tính sao? Chưa về đến nhà đã ầm ĩ thế này, lúc ở nhà nhìn mặt nhau mỗi ngày sao sống nổi? Không phá tan cái nhà ra đã là may lắm rồi."
"Nhà tôi thì anh ta tự dọn đi, dù sao anh ta cũng không muốn ở." Sam Y nói.
"Xem ra sống cùng chị cũng không vui vẻ gì lắm nhỉ, tôi lại thấy thương cho Phong Thần rồi đấy."
"Tôi đâu có miễn cưỡng ai ở đâu, tính khí của tôi bây giờ đặc biệt không tốt, ai tránh được thì tránh xa ra."
"Vừa nói mấy câu mà đã sắp nổi cáu rồi, thôi thì coi như tôi là người dại thích ở gần chị đi." Quân Hàn cười cười.
"Đến nơi rồi, tôi vào đây." Sam Y không nể tình sập mạnh cánh cửa xe khiến Quân Hàn xuýt xoa mãi.
"Không mời người ta vào nhà à?" Quân Hàn í ới gọi theo.
"Về đi." Sam Y bước thẳng vào nhà không ngoái lại một lần.
Nhà luôn là nơi khiến con người ta cảm thấy bình yên nhất mà sao Sam Y cứ thấy nôn nao trong lòng. Cảm giác khó chịu cứ mãi trong lòng mà không sao trút bỏ nổi. Miu thấy cô chủ đã về liền õng ẹo bước đến. Chắc hẳn vẫn còn giận cô chủ bỏ đi lâu như vậy.
"Ái chà, ai đây? Nhớ em lắm luôn!" Sam Y ôm Miu vào lòng không ngừng vuốt ve dỗ dành nó.
Chú ta có vẻ vẫn giận lắm, cái đầu cứ lắc lư không ngừng. Sam Y bế Miu lên phòng rồi cho ăn khiến chú ta mới nguôi ngoai đi chút.
"Đúng là đồ tham ăn." Chỉ có Miu mới khiến Sam Y vui vẻ hơn chút. Đương nhiên là cô sẽ không trút giận lên đầu thú cưng rồi.
Sam Y nhìn quanh phòng một lượt thấy lạ lạ liền bắt đầu bực bội. Tại sao phòng cô không những có đồ của Phong Thần mà lại còn rất nhiều nữa. Tủ quần áo bị chia ra, đồ dùng trong nhà tắm thêm nhiều thứ khác. Cô không hiểu rốt cuộc cô không ở nhà mấy hôm sao đã thế này rồi?
Phong Thần vừa về đến nơi đã nghe thấy tiếng đổ vỡ trên tầng liền chạy vội lên.
"Em đang làm gì thế?" Anh ngăn cản lại hành động của Sam Y trước khi cô đập vỡ tấm ảnh cưới treo trên tường.
"Sao anh còn về đây? Phải rồi, anh về lấy đồ đạc phải không? Nhặt hết rồi biến khỏi đây đi." Sam Y mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
"Sao tôi lại phải đi? Đây không phải là nhà sao?" Phong Thần cẩn thận nhặt hết đồ đạc xung quanh sợ làm Sam Y bị thương.
"Nhà anh? Nực cười, đây chưa bao giờ là nhà anh mà anh cũng chưa bao giờ coi nó là cái nhà. Anh muốn về thì về muốn đi thì đi sao? Tôi nói cho anh biết, đây là nhà của tôi, nơi đây không chứa nổi anh đâu."
"Em đừng kích động, có gì từ từ nói, em nghỉ đi." Phong Thần vẫn rất kiên nhẫn trả lời.
"Anh ở đây ai dám nghỉ cho nổi, anh nghĩ xem bây giờ giữa anh và tôi là loại quan hệ gì. Tôi muốn ly hôn, kể cả cái mảnh đất chết tiệt kia có làm sao thì tôi cũng mặc kệ. Đúng, tất cả là tại nó. Nếu như không có nó thì tôi cũng không bị ép đến mức này. Không, là tại tôi. Nếu tôi không tham mà cố giữ lại mảnh đất đó thì cũng không sao. Không phải, tất cả là tại...." Sam Y càng nói càng loạn, nước mắt cứ chảy xuống lúc nào không hay. Cục diện rối rắm này rốt cuộc là ai gây nên?
"Em đừng nói nữa, trách nhiệm này thuộc về tôi. Ngoan, đi ngủ đi." Tâm trạng Phong Thần cũng không tốt hơn là bao, cũng bế tắc và rối ren như vậy.
"Anh vẫn chưa trả lời tôi, sao phòng tôi lại có nhiều đồ của anh thế này?" Sam Y như sực tỉnh hỏi.
"Chúng ta la vợ chồng thì phải sống cùng nhau."
"Vợ chồng? Ha ha ha...", Sam Y bật cười thật lớn nhưng không cười nổi, "Anh đồng ý đi, chúng ta ly hôn, coi như là giải thoát cho cả hai, tôi không sống nổi nữa, nếu như tiếp tục cái cuộc sống này tôi không chịu được nữa." Sam Y nói đến đây thì bật khóc, cô không kìm nén nổi nữa, tại sao cô cứ phải níu giữ mãi cái tình cảm đơn phương này chứ. Cô phải buông tay, không thể hết lần này đến lần khác để người ta chà đạp cô. Cô là người mạnh mẽ nhất, cô không thể yếu đuối và hèn mọn cầu xin tình cảm của bất cứ ai.
"Chúng ta không nói chuyện này nữa, em đừng quá cố chấp."
"Đúng, tôi cố chấp nên mới cứ theo đuổi mãi cái tình cảm vô vọng này. Anh đã bao giờ nghĩ xem anh đối xử với tôi thế nào chưa? Anh không yêu tôi sao còn cứ gieo rắc hy vọng cho tôi nữa. Anh muốn nhìn thấy tôi đau khổ đúng không? Anh muốn trả thù tôi vì chuyện năm đó đúng không? Tôi chẳng liên quan gì đến cái chết của bạn thân anh Hoàn Minh Vũ đâu. Là do anh ta tự nguyện, anh không thấy mình quá ấu trĩ à? Bao năm qua chẳng nhẽ anh vẫn hận tôi sao? Tôi không có lỗi gì trong chuyện này, tôi không đáng phải nhận nhiều đau khổ như thế này. Bây giờ con tôi cũng mất rồi, anh vừa lòng chưa? Tôi đang đau khổ lắm, trái tim tôi đã tan nát lắm rồi. Anh vui không? Đương nhiên là vui rồi, vì vậy buông tha cho tôi đi. Tôi không còn sức để chơi đùa với anh nữa."
Sam Y nói trong tuyệt vọng. Cô muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình. Trò chơi tình cảm này cô thua thê thảm quá!
Sam Y loạng choạng đứng dậy ra khỏi phòng thì Phong Thần bỗng ôm chặt lấy cô từ phía sau. Sam Y cười khổ, cô muốn thoát ra khỏi tình cảm này còn phải xem anh ta có đồng ý không đã.
"Xin em đừng đi." Phong Thần ôm chặt lấy cô.
"Anh nghĩ tôi còn chút lòng tin nào vào anh nữa sao?"
"Đừng đi." Phong Thần nhỏ giọng cầu xin cô.
"Quá muộn rồi, đây hoàn toàn là lựa chọn của anh từ trước đến giờ. Nếu anh có chút tình cảm nào với tôi thì buông tay thôi. Nếu cứ tiếp tục thì cả hai chúng ta đều mệt mỏi, chi bằng kết thúc tại đây đi."
"Anh không muốn kết thúc, xin em, đừng bỏ lại anh." Phong Thần lần đầu tiên yếu đuối như vậy, anh không cần một chút thể diện nào nữa.
Sam Y chỉ hờ hững gỡ từng ngón tay một ra, cô ra đi không chút lưu luyến nào. Hoá ra từ bỏ chỉ là chuyện một người, tình cảm cũng chỉ là chuyện của một người mà thôi! Sam Y lần đầu nếm trải cảm giác này, cũng không phải là tệ! Nếu như con người không có tình cảm thì sẽ chẳng có biết bao đau khổ. Tình yêu là gì khiến bao đôi lứa nguyện sống chết vì nhau?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook