Châm Phong Đối Quyết
-
Chương 105
Cố Thanh Bùi sau khi về đến nhà, trước tiên gọi điện thoại cho trợ lý của mình, để cậu chú trọng điều tra chi tiết hơn liên quan đến dự án chiêu mộ cổ động gia nhập quỹ tín dụng của Liên hội doanh nghệp. Hắn không biết Nguyên Dương đến tột cùng đang suy tính gì, nhưng hắn biết lão hồ ly Nguyên Lập Giang này, cũng sẽ không dễ dàng bại bởi tay con trai mình, trừ phi, Nguyên Lập Giang dựa trên mục đích nào đó, chủ động nhượng bộ.
Trợ lý của hắn sau khi đáp ứng, liền báo cáo một sự kiện khác cho hắn, nói quản lý cấp cao của công ty Vị Thủy kia có chút không kiên nhẫn, tựa hồ bắt đầu hoài nghi hắn là đang giả bệnh.
Cố Thanh Bùi cũng quả thật không tính toán tiếp tục giả vờ, hắn ngày hôm qua dự tiệc nơi công cộng, không ít người quen biết hắn, khó đảm bảo tin tức này không truyền đến tai những người đó, cứ tiếp tục trì hoãn có thể sẽ tạo thành kẽ hở giữa hai công ty.
Hắn nghĩ nghĩ, "Cậu gọi điện thoại cho bọn họ, nói buổi chiều ngày kia ký hiệp nghị, cùng ngày sẽ chuyển khoản."
"Cố tổng, tiền lấy đâu ra đây."
"Thật sự không được thì tôi chỉ có thể xuất hầu bao của mình ra trước thôi." Cố Thanh Bùi an ủi nói: "Yên tâm đi, chung quy sẽ có biện pháp, buổi chiều để Ngô tổng cùng tôi đi một chuyến đến quỹ vay tiểu ngạch* Tô Nam, gặp Đinh tổng của bọn họ một chút. Công ty chúng ta còn có mấy căn nhà thương phẩm có thể thế chấp, đem tư liệu chỉnh sửa lại chút, buổi chiều ba giờ tôi sẽ về công ty."
*Nguyên văn: 小贷 (tiểu thải - MicroCredit): Loại hình cho vay tín dụng hạn ngạch nhỏ phục vụ chủ yếu kinh doanh cá nhân/ hộ gia đình (tình hình là có cái từ nào đó thay được cho cả cụm tín dụng vi mô này mà nhất thời nghĩ không ra nổi. Mà thấy cái cách mô tả thấy giống vay nặng lãi ghê luôn).
"Vâng"
"Phải rồi."
"Còn có chuyện gì nữa, Cố tổng."
"Di động của tôi hình như bị người nghe trộm, cậu có biết biện pháp giải quyết nào hay không?"
"Ách......"
"Cậu không phải học ngành máy tinh à? Chung quy cũng phải hiểu biết chút chứ."
"Phổ biến là phần mềm hacker, cũng không phải chuyện khó khăn gì, nếu muốn giải quyết, thì phải mất tiền."
"Được, lập tức xử lý chuyện này cho tôi."
"Vâng, cần báo cảnh sát không ạ?"
Cố Thanh Bùi cười mắng: "Anh chàng ngốc bảo thủ này, báo cảnh sát gì chứ, mau mau đi làm đi."
Cố Thanh Bùi cúp điện thoại, nhìn thời gian, còn chưa đến mười một giờ, vừa vặn có thể để cho hắn nghỉ ngơi một chút.
Hắn ngả lên sofa, eo chân đau nhức không thôi, bộ vị riêng tư nơi hạ thân kia, lại đau rát nhức nhối, thời điểm đi đường lại càng khó tránh ma sát vào, phi thường xấu hổ. Nghĩ đến chuyện phát sinh đêm qua, hắn đến bây giờ còn trong lòng còn sợ hãi.
Hắn tận lực tránh cho bản thân rảnh rỗi, nếu không hắn sẽ càng không ngừng nghĩ đến chuyện Nguyên Dương.
Song hắn cũng không có biện pháp, hắn hiện tại ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động, ngay tại thời điểm thân thể đình chỉ vận động, suy nghĩ liền nhanh chóng xoay chuyển, vì thế đầy đầu óc hắn đều là Nguyên Dương.
Hắn càng nghĩ đầu óc càng loạn, trong lúc suy tư hỗn độn, hắn đột nhiên nắm được một điểm gì đó, liền lấy di động qua, lên mạng tìm kiếm "Diệu Tín chứng khoán", trên báo có nói, Lưu Tư Văn kia là con gái của ông tổng Diệu Tín chứng khoán. Hắn không biết có phải bản thân ảo giác hay không, chung quy luôn cảm thấy không khí giữa Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn có chút kỳ quái. Bất quá, có lẽ chính là bởi vì Nguyên Dương không có dùng bộ dáng lưu manh kia của y với cô gái đó.
Tin tức xuất hiện đầu tiên chính là Diệu Tín chứng khoán lâm vào khủng hoảng danh tiếng, nghi vấn liên kết với công ty chứng khoán khác thao túng thị trường, nghe đồn có thể bị khởi tố vân vân. Bất quá những thứ tìm thấy vẻn vẹn chỉ là chút tin đồn trên internet, tin tức truyền thông chính quy lại một cái cũng tìm không thấy, hơn nữa những bài báo mạng này đều rất mới, Cố Thanh Bùi phỏng đoán, những bài thời gian hơi lâu một chút, đều đã muốn bị xóa hết.
Bất kể những tin tức này là thật hay giả, chí ít chúng cũng đã ảnh hưởng tới Diệu Tín. Nội tình ngành giao dịch chứng khoán phi thường sâu, mấy công ty lớn dựa vào tin tức nội bộ đùa bỡn người chơi cổ phiếu, kiếm chác lợi nhuận kếch sù là chuyện nhiều vô kể, chẳng qua có làm đủ tinh tế, đủ bí mật, không bị người ta phát hiện mà thôi. Cố Thanh Bùi dính dáng không quá sâu với ngành tài chính, bất quá đối với tin tức tuồn ra từ một công ty chứng khoán cỡ lớn thế này, vẫn là phi thường chú ý. Đặc biệt nghĩ đến Lưu Tư Văn là con gái của ông chủ công ty, hắn chung quy vẫn cảm thấy bản thân nên hiểu biết nhiều phương diện hơn một chút.
Hắn gọi điện thoại cho một bằng hữu trong ngành, hỏi thăm sự tình của Diệu Tín.
Bằng hữu cũng biết không nhiều, chỉ nói đám săn tin* e rằng đã theo dõi Diệu Tín từ lâu, rất nhiều tin tức đều là sự thật. Diệu Tín lần này có khả năng gặp phải phiền toái thực sự, tin tức cụ thể như thế nào, anh ta cũng không tiếp cận được.
*Nguyên văn: 爆料 ( bạo liêu): Một dạng săn tin tức về những hành vi phạm tội khả nghi để công bố với công chúng. Đặc tính: không có sự chính thức về phía tư pháp, có thể không đủ chứng cứ mà chỉ cung cấp một phần sự thật. – wiki
Sau khi cúp điện thoại, nghi vấn trong lòng Cố Thanh Bùi càng thêm nặng. Nguyên Dương không có khả năng không biết điều này, trong lòng y đến tột cùng là đang nghĩ gì vậy chứ.
Buổi chiều, Cố Thanh Bùi lê thân thể mỏi mệt, cùng tài vụ tổng giám đến công ty cho vay tiểu ngạch, hắn hiện tại cần dùng tiền gấp, ưu điểm lớn nhất của công ty vay tiểu ngạch chính là tốc độ so với ngân hàng nhanh hơn vài lần, chỉ có điều lãi suất cũng cao.
Hắn tạm thời không muốn ký phần hợp đồng vay tiền kia với Nguyên Dương, bởi hắn còn chưa có rõ ràng ý đồ của Nguyên Dương, luôn luôn không thể yên tâm. Cho dù hắn cảm thấy Nguyên Dương sẽ không hại hắn, nhưng dẫu sao Nguyên Dương đã thay đổi rất nhiều, hành tẩu thương trường, từng bước đều cần bố trí phòng vệ.
Thân thể Cố Thanh Bùi vẫn không thoải mái, song tới công ty cho vay, vẫn là kiên cường chống đỡ đàm phán, quay viên quản lí hơn bốn mươi năng lực tầm trung đến đầu óc choáng váng, khiến tài vụ tổng giám của bọn họ bội phục muôn phần.
Sau khi đàm phán xong, Cố Thanh Bùi để lại tư liệu mấy căn bất động sản rồi đi. Trên đường về công ty, hắn nhận được điện thoại của Nguyên Dương.
Nguyên Dương đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tư liệu tôi gửi đến email của ông, đã xem chưa?"
"Vẫn còn thời gian mà."
"Ông cần bao lâu để suy xét?"
"Đầu tư quan trọng như vậy, ít nhất cũng phải một tháng."
"Chúng ta không nhiều thời gian như vậy, hiện tại chính là đang so xem ai bỏ tiền ra nhanh hơn."
Cố Thanh Bùi thoáng trầm mặc, "Nguyên Dương, chuyện này quá sơ sài, tôi không có khả năng lập tức đáp ứng, tôi còn cần thảo luận chút đã."
Nguyên Dương trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: "Ông không tin tôi, phải không?"
Cố Thanh Bùi không nói gì.
Nguyên Dương phát ra tiếng cười nặng trĩu, "Ông cho rằng tôi sẽ hãm hại ông sao?"
"Vậy cậu vì sao mãi không chịu nói cho tôi biết nguyên nhân muốn tìm tôi hợp tác."
"Điều này mẹ nó đến tột cùng có cái gì khó đoán chứ? Tôi muốn kiếm tiền cùng ông, tôi có nhặt được một viên kẹo cũng muốn chia cho ông một phần lợi ích, tôi mẹ nó thấy ông bất lực vay mượn vốn khắp chốn thì liền bực bội. Bằng không tôi quen biết nhiều ông chủ lớn thực lực hùng hậu như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác tìm tới công ty nhỏ chưa chút danh tiếng này của ông chứ?"
Cố Thanh Bùi hít sâu một hơi, nhất thời có chút không cất tiếng nổi.
Thật sự giống như lời của Nguyên Dương, vẻn vẹn chỉ là muốn cùng hắn chia sẻ cơ hội phát tài này sao? Nguyên Dương đối với hắn, có phải hay không còn......
Trong đầu Cố Thanh Bùi lại hiện lên hình ảnh Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn nắm tay cùng xuất hiện kia, hình ảnh đó quá hài hòa quá đăng đối, không gạt nổi khỏi kí ức hắn. Hắn buột miệng nói, "Cậu không phải rất hận tôi ư, sao còn giúp tôi chứ."
Hắn nhất định là đầu óc có bệnh, mới có thể ngay trước mặt lái xe cùng tài vụ tổng giám, nói ra lời ma quỷ như vậy, hắn có thể cảm nhận được hai người ngồi hàng ghế trước đang muốn quay đầu lại mà không dám, liều mạng che dấu biểu tình hiếu kỳ.
Song hắn hiện tại chỉ muốn nghe xem Nguyên Dương sẽ nói gì.
Nguyên Dương dừng lại hồi lâu, "Ông chẳng phải không muốn nhìn đến tôi, nóng lòng muốn xóa sạch quan hệ với tôi hay sao. Ông chẳng phải trốn tôi đến tận nước ngoài hay sao,tôi sao có thể để cho ông được như nguyện, giúp ông ngủ yên ổn được nhiều hơn một ngày, tôi cũng đều khó chịu."
Cố Thanh Bùi khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Nguyên Dương, cậu còn thích tôi, phải không?"
Đầu kia điện thoại rơi vào trầm mặc đằng đẵng, hai người khác trong xe, cũng không dám thở mạnh lấy một cái.
Đủ loại biểu hiện của Nguyên Dương, làm cho Cố Thanh Bùi càng ngày càng đoán không ra, có lẽ Nguyên Dương thật sự còn có cảm tình với hắn, cũng có thể chỉ là hắn ảo tưởng, hắn chỉ hy vọng Nguyên Dương thành thật nói với hắn.
Câu hồi đáp của Nguyên Dương, ngược lại là năm chữ ngắn ngủi, khinh miệt: "Ông không xứng được biết." Sau đó ngắt điện thoại.
Cố Thanh Bùi ngây ngẩn nghe tiếng tút bên đầu kia điện thoại, thật lâu sau mới hồi thần lại.
Hơn nửa ngày, hắn nhìn hai người cứng ngắc trên hàng ghế trước, khẽ cười nói: "Chuyện tình cảm, để mọi người chê cười rồi."
Tài vụ tổng giám ngượng ngùng cười: "Bình thường, bình thường thôi."
"Quay về công ty mở họp, có dự án tôi muốn thương lượng với mọ người một chút."
"À, về vấn đề gì vậy?"
"Về dự án đầu tư cổ phần một quỹ tín dụng công nông đang được kế hoạch thành lập."
Sau khi Cố Thanh Bùi trở lại công ty, triệu tập họp quản lý cấp cao, nhấn mạnh thảo luận tính khả thi của dự án.
Không ngờ phản ứng của mọi người đều rất tốt, cho rằng đáng giá đầu tư.
Mạo hiểm của chuyện này chủ yếu có hai việc, thứ nhất chính là quỹ tín dụng có thể thuận lợi được phê duyệt hay không. Nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng với uy danh cùng năng lực của Nguyên Lập Giang, nhất định đã muốn đả thông hết mắt xích trên dưới, mới dám công khai chiêu mộ cổ đông, bằng không Nguyên Lập Giang sẽ phạm phải tội danh lừa đảo vốn phi pháp. Với danh vọng cùng địa vị của Nguyên gia tại Bắc Kinh, là tuyệt đối không có khả năng phát sinh điều này.
Mạo hiểm thứ hai chính là khi nào sẽ được phê duyệt, đây không chỉ là vấn đề chưa xác định thời gian, có thể làm cho rất nhiều có nhà đầu tư có thực lực chùn bước. Dù sao, đem chí ít năm ngàn vạn tiền mặt hoặc tài sản trị giá năm ngàn vạn nhập cổ phần, số tiền cùng tài sản đó sẽ hoàn toàn bị phong tỏa, trước khi quỹ tín dụng được phê duyệt, không thể lưu thông, không thể giải tỏa. Chuyện này cho dù là đối với xí nghiệp cỡ lớn, cũng là đả kích không nhỏ, dòng hiện kim chính là đường sinh mệnh, trăm triệu lần không thể ngắt quãng. Vạn nhất quá trình phúc đáp kéo dài hai ba năm, bọn họ liền xong đời. Huống chi năm ngàn vạn chỉ vẻn vẹn chiếm được 5% cổ phần công ty không đáng là bao.
Song đối với xí nghiệp mới vừa đăng kí không lâu, nghiệp vụ phát triển chưa đầy đủ, dự án triển khai cũng tương đối nhỏ của Cố Thanh Bùi mà nói, lo ngại ngược lại ít hơn một chút. Bởi chỉ cần bọn họ không khởi động dự án cỡ lớn, cũng không dùng đến nguồn vốn khổng lồ như vậy, mảng dự án của bọn họ không rộng lớn đến thế, chưa đến mức như những xí nghiệp hủy tường đông vá tường tây, cho nên tạm thời không có nguy hiểm tiền vốn gián đoạn.
Mấy người phân tích một buổi chiều, tài vụ tổng giám thậm chí ngay tại chỗ làm một bản phân tích thô sơ, cũng cho ra suy đoán, chỉ cần quỹ tín dụng có thể được phê duyệt trong vòng hai năm, trong ba năm tại Bắc Kinh mở rộng ít nhất một trăm chi nhánh. Bọn họ trên phương diện tài chính vẫn có thể chống đỡ, hoạt động của công ty cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, cùng lắm là bị hạn chế tiến độ phát triển. Bọn họ đều cho rằng đây là cơ hội phi thường tốt đối với công ty, thậm chí không cần cổ phần khống chế quỹ tín dụng, chỉ cần có thể nắm được 20% cổ phần công ty, chẳng khác nào trở thành một đại cổ đông của ngân hàng loại nhỏ. Đến lúc đó sao còn phải lo tiền mặt, sao còn phải lo phát triển, theo lợi tức lâu dài, bọn họ hẳn nên hy sinh ích lợi trước mắt, đem khối đất này đi thế chấp, để giành lấy bước phát triển nhảy vọt.
Sau khi kết thúc hội nghị, Cố Thanh Bùi đã muốn choáng váng đầu óc, hắn ngồi tại văn phòng, thời điểm đi sâu vào suy xét tính khả thi của dự án, mí mắt trên dưới liền đánh nhau.
Thật sự quái lạ, hắn vẫn luôn là người tương đối hoạt bát, không đến mức bởi vì ngủ trễ mấy tiếng mà mệt thành như vậy. Cố Thanh Bùi vỗ vỗ trán, cảm giác nhiệt độ có chút không quá bình thường.
Chẳng lẽ phát sốt rồi?
Cố Thanh Bùi hô một tiếng, "Tiểu Mẫn, vào đây một chút."
Thư ký đẩy cửa tiến vào, "Cố tổng."
"Cô sờ xem có phải tôi phát sốt rồi hay không."
Cô gái đỏ mặt vươn bàn tay nhỏ bé, chạm lên trán Cố Thanh Bùi, nhíu mày nói: "Cố tổng, ngài thật sự phát sốt rồi."
Cố Thanh Bùi cười khổ nói: "Mọi người đều nói, hễ giả bệnh sẽ liền mắc bệnh thật, quả nhiên đã bị báo ứng. Tôi về nhà đây, có việc thì gọi điện thoại."
"Để tôi gọi lái xe cho ngài."
"Không cần, lái xe không thành vấn đề."
Cố Thanh Bùi về đến nhà xong, thật sự có chút chống đỡ không nổi, ngã lên sofa chẳng muốn động đậy. Nguyên lai hôm nay khó chịu cả một ngày, không chỉ có là bởi vì tối hôm qua buông thả quá độ.
Hắn trở mình, nằm ngửa trên sofa, nhìn trần nhà bằng phẳng, trong lòng trào lên một trận cô đơn khôn kể.
Ba mươi lăm rồi, vẫn lẻ loi một mình, có lúc đau đầu nhức óc, bên cạnh cũng không có người xem nóng xem lạnh, hắn rốt cục hiểu được cha mẹ vì cái gì cứ luôn thúc giục hắn tìm một người để ổn định, lại còn muốn có em bé. Đến một ngày hắn thật sự già đến không thể cử động, bên cạnh nếu vẫn như cũ không có một bóng người, thật là cảnh già thê lương đến cỡ nào, hắn chính là có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng hữu dụng gì.
Có ai có thể làm bạn không?
Nguyên Dương sao?
Cố Thanh Bùi cười khổ nhắm hai mắt lại. Hắn càng ngày càng nhìn không thấu Nguyên Dương, song hắn biết Nguyên Dương không phải người sẽ cùng hắn sống quãng đời còn lại. Nguyên Dương sẽ bước lên quỹ đạo của một người đàn ông bình thường, kết hôn, sinh con, náo nhiệt mà sống hết một đời. Thời điểm còn trẻ dây dưa vài năm cùng hắn, tiêu phí thời gian, phát tiết chút kích thích thanh xuân, cũng sẽ không mạng đến bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào đến cho nhân sinh xán lạn sau này của Nguyên Dương, nhưng lại đạp cho hắn một cước, hiện tại đến bò đi cũng không nổi.
Sự nghiệp của hắn càng làm càng lớn, tâm lại càng lúc càng trống rỗng. Hắn nhớ lại những ngày chung sống cùng Nguyên Dương hơn hai năm trước. Nguyên Dương khi đó, tuy rằng ngang ngược vô lại, luôn khiến hắn tức giận đến nghiến răng, nhưng có đôi khi thật sự đơn thuần đáng yêu, hơn nữa còn thích hắn không chút che giấu.
Nếu giữa bọn họ không có một khởi đầu tệ hại, không có đoạn vid nguy hiểm kia, không có Nguyên Lập Giang cản trở, thì thật là một chuyện tốt đẹp biết bao.
Cố Thanh Bùi lật người, cuộn mình lại, trái tim quá đau nhức, hắn chẳng thể duỗi tứ chi, hắn tự giễu cười cười, "Cố Thanh Bùi à, mày quả thật đủ đê tiện đấy."
Trợ lý của hắn sau khi đáp ứng, liền báo cáo một sự kiện khác cho hắn, nói quản lý cấp cao của công ty Vị Thủy kia có chút không kiên nhẫn, tựa hồ bắt đầu hoài nghi hắn là đang giả bệnh.
Cố Thanh Bùi cũng quả thật không tính toán tiếp tục giả vờ, hắn ngày hôm qua dự tiệc nơi công cộng, không ít người quen biết hắn, khó đảm bảo tin tức này không truyền đến tai những người đó, cứ tiếp tục trì hoãn có thể sẽ tạo thành kẽ hở giữa hai công ty.
Hắn nghĩ nghĩ, "Cậu gọi điện thoại cho bọn họ, nói buổi chiều ngày kia ký hiệp nghị, cùng ngày sẽ chuyển khoản."
"Cố tổng, tiền lấy đâu ra đây."
"Thật sự không được thì tôi chỉ có thể xuất hầu bao của mình ra trước thôi." Cố Thanh Bùi an ủi nói: "Yên tâm đi, chung quy sẽ có biện pháp, buổi chiều để Ngô tổng cùng tôi đi một chuyến đến quỹ vay tiểu ngạch* Tô Nam, gặp Đinh tổng của bọn họ một chút. Công ty chúng ta còn có mấy căn nhà thương phẩm có thể thế chấp, đem tư liệu chỉnh sửa lại chút, buổi chiều ba giờ tôi sẽ về công ty."
*Nguyên văn: 小贷 (tiểu thải - MicroCredit): Loại hình cho vay tín dụng hạn ngạch nhỏ phục vụ chủ yếu kinh doanh cá nhân/ hộ gia đình (tình hình là có cái từ nào đó thay được cho cả cụm tín dụng vi mô này mà nhất thời nghĩ không ra nổi. Mà thấy cái cách mô tả thấy giống vay nặng lãi ghê luôn).
"Vâng"
"Phải rồi."
"Còn có chuyện gì nữa, Cố tổng."
"Di động của tôi hình như bị người nghe trộm, cậu có biết biện pháp giải quyết nào hay không?"
"Ách......"
"Cậu không phải học ngành máy tinh à? Chung quy cũng phải hiểu biết chút chứ."
"Phổ biến là phần mềm hacker, cũng không phải chuyện khó khăn gì, nếu muốn giải quyết, thì phải mất tiền."
"Được, lập tức xử lý chuyện này cho tôi."
"Vâng, cần báo cảnh sát không ạ?"
Cố Thanh Bùi cười mắng: "Anh chàng ngốc bảo thủ này, báo cảnh sát gì chứ, mau mau đi làm đi."
Cố Thanh Bùi cúp điện thoại, nhìn thời gian, còn chưa đến mười một giờ, vừa vặn có thể để cho hắn nghỉ ngơi một chút.
Hắn ngả lên sofa, eo chân đau nhức không thôi, bộ vị riêng tư nơi hạ thân kia, lại đau rát nhức nhối, thời điểm đi đường lại càng khó tránh ma sát vào, phi thường xấu hổ. Nghĩ đến chuyện phát sinh đêm qua, hắn đến bây giờ còn trong lòng còn sợ hãi.
Hắn tận lực tránh cho bản thân rảnh rỗi, nếu không hắn sẽ càng không ngừng nghĩ đến chuyện Nguyên Dương.
Song hắn cũng không có biện pháp, hắn hiện tại ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động, ngay tại thời điểm thân thể đình chỉ vận động, suy nghĩ liền nhanh chóng xoay chuyển, vì thế đầy đầu óc hắn đều là Nguyên Dương.
Hắn càng nghĩ đầu óc càng loạn, trong lúc suy tư hỗn độn, hắn đột nhiên nắm được một điểm gì đó, liền lấy di động qua, lên mạng tìm kiếm "Diệu Tín chứng khoán", trên báo có nói, Lưu Tư Văn kia là con gái của ông tổng Diệu Tín chứng khoán. Hắn không biết có phải bản thân ảo giác hay không, chung quy luôn cảm thấy không khí giữa Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn có chút kỳ quái. Bất quá, có lẽ chính là bởi vì Nguyên Dương không có dùng bộ dáng lưu manh kia của y với cô gái đó.
Tin tức xuất hiện đầu tiên chính là Diệu Tín chứng khoán lâm vào khủng hoảng danh tiếng, nghi vấn liên kết với công ty chứng khoán khác thao túng thị trường, nghe đồn có thể bị khởi tố vân vân. Bất quá những thứ tìm thấy vẻn vẹn chỉ là chút tin đồn trên internet, tin tức truyền thông chính quy lại một cái cũng tìm không thấy, hơn nữa những bài báo mạng này đều rất mới, Cố Thanh Bùi phỏng đoán, những bài thời gian hơi lâu một chút, đều đã muốn bị xóa hết.
Bất kể những tin tức này là thật hay giả, chí ít chúng cũng đã ảnh hưởng tới Diệu Tín. Nội tình ngành giao dịch chứng khoán phi thường sâu, mấy công ty lớn dựa vào tin tức nội bộ đùa bỡn người chơi cổ phiếu, kiếm chác lợi nhuận kếch sù là chuyện nhiều vô kể, chẳng qua có làm đủ tinh tế, đủ bí mật, không bị người ta phát hiện mà thôi. Cố Thanh Bùi dính dáng không quá sâu với ngành tài chính, bất quá đối với tin tức tuồn ra từ một công ty chứng khoán cỡ lớn thế này, vẫn là phi thường chú ý. Đặc biệt nghĩ đến Lưu Tư Văn là con gái của ông chủ công ty, hắn chung quy vẫn cảm thấy bản thân nên hiểu biết nhiều phương diện hơn một chút.
Hắn gọi điện thoại cho một bằng hữu trong ngành, hỏi thăm sự tình của Diệu Tín.
Bằng hữu cũng biết không nhiều, chỉ nói đám săn tin* e rằng đã theo dõi Diệu Tín từ lâu, rất nhiều tin tức đều là sự thật. Diệu Tín lần này có khả năng gặp phải phiền toái thực sự, tin tức cụ thể như thế nào, anh ta cũng không tiếp cận được.
*Nguyên văn: 爆料 ( bạo liêu): Một dạng săn tin tức về những hành vi phạm tội khả nghi để công bố với công chúng. Đặc tính: không có sự chính thức về phía tư pháp, có thể không đủ chứng cứ mà chỉ cung cấp một phần sự thật. – wiki
Sau khi cúp điện thoại, nghi vấn trong lòng Cố Thanh Bùi càng thêm nặng. Nguyên Dương không có khả năng không biết điều này, trong lòng y đến tột cùng là đang nghĩ gì vậy chứ.
Buổi chiều, Cố Thanh Bùi lê thân thể mỏi mệt, cùng tài vụ tổng giám đến công ty cho vay tiểu ngạch, hắn hiện tại cần dùng tiền gấp, ưu điểm lớn nhất của công ty vay tiểu ngạch chính là tốc độ so với ngân hàng nhanh hơn vài lần, chỉ có điều lãi suất cũng cao.
Hắn tạm thời không muốn ký phần hợp đồng vay tiền kia với Nguyên Dương, bởi hắn còn chưa có rõ ràng ý đồ của Nguyên Dương, luôn luôn không thể yên tâm. Cho dù hắn cảm thấy Nguyên Dương sẽ không hại hắn, nhưng dẫu sao Nguyên Dương đã thay đổi rất nhiều, hành tẩu thương trường, từng bước đều cần bố trí phòng vệ.
Thân thể Cố Thanh Bùi vẫn không thoải mái, song tới công ty cho vay, vẫn là kiên cường chống đỡ đàm phán, quay viên quản lí hơn bốn mươi năng lực tầm trung đến đầu óc choáng váng, khiến tài vụ tổng giám của bọn họ bội phục muôn phần.
Sau khi đàm phán xong, Cố Thanh Bùi để lại tư liệu mấy căn bất động sản rồi đi. Trên đường về công ty, hắn nhận được điện thoại của Nguyên Dương.
Nguyên Dương đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tư liệu tôi gửi đến email của ông, đã xem chưa?"
"Vẫn còn thời gian mà."
"Ông cần bao lâu để suy xét?"
"Đầu tư quan trọng như vậy, ít nhất cũng phải một tháng."
"Chúng ta không nhiều thời gian như vậy, hiện tại chính là đang so xem ai bỏ tiền ra nhanh hơn."
Cố Thanh Bùi thoáng trầm mặc, "Nguyên Dương, chuyện này quá sơ sài, tôi không có khả năng lập tức đáp ứng, tôi còn cần thảo luận chút đã."
Nguyên Dương trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: "Ông không tin tôi, phải không?"
Cố Thanh Bùi không nói gì.
Nguyên Dương phát ra tiếng cười nặng trĩu, "Ông cho rằng tôi sẽ hãm hại ông sao?"
"Vậy cậu vì sao mãi không chịu nói cho tôi biết nguyên nhân muốn tìm tôi hợp tác."
"Điều này mẹ nó đến tột cùng có cái gì khó đoán chứ? Tôi muốn kiếm tiền cùng ông, tôi có nhặt được một viên kẹo cũng muốn chia cho ông một phần lợi ích, tôi mẹ nó thấy ông bất lực vay mượn vốn khắp chốn thì liền bực bội. Bằng không tôi quen biết nhiều ông chủ lớn thực lực hùng hậu như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác tìm tới công ty nhỏ chưa chút danh tiếng này của ông chứ?"
Cố Thanh Bùi hít sâu một hơi, nhất thời có chút không cất tiếng nổi.
Thật sự giống như lời của Nguyên Dương, vẻn vẹn chỉ là muốn cùng hắn chia sẻ cơ hội phát tài này sao? Nguyên Dương đối với hắn, có phải hay không còn......
Trong đầu Cố Thanh Bùi lại hiện lên hình ảnh Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn nắm tay cùng xuất hiện kia, hình ảnh đó quá hài hòa quá đăng đối, không gạt nổi khỏi kí ức hắn. Hắn buột miệng nói, "Cậu không phải rất hận tôi ư, sao còn giúp tôi chứ."
Hắn nhất định là đầu óc có bệnh, mới có thể ngay trước mặt lái xe cùng tài vụ tổng giám, nói ra lời ma quỷ như vậy, hắn có thể cảm nhận được hai người ngồi hàng ghế trước đang muốn quay đầu lại mà không dám, liều mạng che dấu biểu tình hiếu kỳ.
Song hắn hiện tại chỉ muốn nghe xem Nguyên Dương sẽ nói gì.
Nguyên Dương dừng lại hồi lâu, "Ông chẳng phải không muốn nhìn đến tôi, nóng lòng muốn xóa sạch quan hệ với tôi hay sao. Ông chẳng phải trốn tôi đến tận nước ngoài hay sao,tôi sao có thể để cho ông được như nguyện, giúp ông ngủ yên ổn được nhiều hơn một ngày, tôi cũng đều khó chịu."
Cố Thanh Bùi khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Nguyên Dương, cậu còn thích tôi, phải không?"
Đầu kia điện thoại rơi vào trầm mặc đằng đẵng, hai người khác trong xe, cũng không dám thở mạnh lấy một cái.
Đủ loại biểu hiện của Nguyên Dương, làm cho Cố Thanh Bùi càng ngày càng đoán không ra, có lẽ Nguyên Dương thật sự còn có cảm tình với hắn, cũng có thể chỉ là hắn ảo tưởng, hắn chỉ hy vọng Nguyên Dương thành thật nói với hắn.
Câu hồi đáp của Nguyên Dương, ngược lại là năm chữ ngắn ngủi, khinh miệt: "Ông không xứng được biết." Sau đó ngắt điện thoại.
Cố Thanh Bùi ngây ngẩn nghe tiếng tút bên đầu kia điện thoại, thật lâu sau mới hồi thần lại.
Hơn nửa ngày, hắn nhìn hai người cứng ngắc trên hàng ghế trước, khẽ cười nói: "Chuyện tình cảm, để mọi người chê cười rồi."
Tài vụ tổng giám ngượng ngùng cười: "Bình thường, bình thường thôi."
"Quay về công ty mở họp, có dự án tôi muốn thương lượng với mọ người một chút."
"À, về vấn đề gì vậy?"
"Về dự án đầu tư cổ phần một quỹ tín dụng công nông đang được kế hoạch thành lập."
Sau khi Cố Thanh Bùi trở lại công ty, triệu tập họp quản lý cấp cao, nhấn mạnh thảo luận tính khả thi của dự án.
Không ngờ phản ứng của mọi người đều rất tốt, cho rằng đáng giá đầu tư.
Mạo hiểm của chuyện này chủ yếu có hai việc, thứ nhất chính là quỹ tín dụng có thể thuận lợi được phê duyệt hay không. Nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng với uy danh cùng năng lực của Nguyên Lập Giang, nhất định đã muốn đả thông hết mắt xích trên dưới, mới dám công khai chiêu mộ cổ đông, bằng không Nguyên Lập Giang sẽ phạm phải tội danh lừa đảo vốn phi pháp. Với danh vọng cùng địa vị của Nguyên gia tại Bắc Kinh, là tuyệt đối không có khả năng phát sinh điều này.
Mạo hiểm thứ hai chính là khi nào sẽ được phê duyệt, đây không chỉ là vấn đề chưa xác định thời gian, có thể làm cho rất nhiều có nhà đầu tư có thực lực chùn bước. Dù sao, đem chí ít năm ngàn vạn tiền mặt hoặc tài sản trị giá năm ngàn vạn nhập cổ phần, số tiền cùng tài sản đó sẽ hoàn toàn bị phong tỏa, trước khi quỹ tín dụng được phê duyệt, không thể lưu thông, không thể giải tỏa. Chuyện này cho dù là đối với xí nghiệp cỡ lớn, cũng là đả kích không nhỏ, dòng hiện kim chính là đường sinh mệnh, trăm triệu lần không thể ngắt quãng. Vạn nhất quá trình phúc đáp kéo dài hai ba năm, bọn họ liền xong đời. Huống chi năm ngàn vạn chỉ vẻn vẹn chiếm được 5% cổ phần công ty không đáng là bao.
Song đối với xí nghiệp mới vừa đăng kí không lâu, nghiệp vụ phát triển chưa đầy đủ, dự án triển khai cũng tương đối nhỏ của Cố Thanh Bùi mà nói, lo ngại ngược lại ít hơn một chút. Bởi chỉ cần bọn họ không khởi động dự án cỡ lớn, cũng không dùng đến nguồn vốn khổng lồ như vậy, mảng dự án của bọn họ không rộng lớn đến thế, chưa đến mức như những xí nghiệp hủy tường đông vá tường tây, cho nên tạm thời không có nguy hiểm tiền vốn gián đoạn.
Mấy người phân tích một buổi chiều, tài vụ tổng giám thậm chí ngay tại chỗ làm một bản phân tích thô sơ, cũng cho ra suy đoán, chỉ cần quỹ tín dụng có thể được phê duyệt trong vòng hai năm, trong ba năm tại Bắc Kinh mở rộng ít nhất một trăm chi nhánh. Bọn họ trên phương diện tài chính vẫn có thể chống đỡ, hoạt động của công ty cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, cùng lắm là bị hạn chế tiến độ phát triển. Bọn họ đều cho rằng đây là cơ hội phi thường tốt đối với công ty, thậm chí không cần cổ phần khống chế quỹ tín dụng, chỉ cần có thể nắm được 20% cổ phần công ty, chẳng khác nào trở thành một đại cổ đông của ngân hàng loại nhỏ. Đến lúc đó sao còn phải lo tiền mặt, sao còn phải lo phát triển, theo lợi tức lâu dài, bọn họ hẳn nên hy sinh ích lợi trước mắt, đem khối đất này đi thế chấp, để giành lấy bước phát triển nhảy vọt.
Sau khi kết thúc hội nghị, Cố Thanh Bùi đã muốn choáng váng đầu óc, hắn ngồi tại văn phòng, thời điểm đi sâu vào suy xét tính khả thi của dự án, mí mắt trên dưới liền đánh nhau.
Thật sự quái lạ, hắn vẫn luôn là người tương đối hoạt bát, không đến mức bởi vì ngủ trễ mấy tiếng mà mệt thành như vậy. Cố Thanh Bùi vỗ vỗ trán, cảm giác nhiệt độ có chút không quá bình thường.
Chẳng lẽ phát sốt rồi?
Cố Thanh Bùi hô một tiếng, "Tiểu Mẫn, vào đây một chút."
Thư ký đẩy cửa tiến vào, "Cố tổng."
"Cô sờ xem có phải tôi phát sốt rồi hay không."
Cô gái đỏ mặt vươn bàn tay nhỏ bé, chạm lên trán Cố Thanh Bùi, nhíu mày nói: "Cố tổng, ngài thật sự phát sốt rồi."
Cố Thanh Bùi cười khổ nói: "Mọi người đều nói, hễ giả bệnh sẽ liền mắc bệnh thật, quả nhiên đã bị báo ứng. Tôi về nhà đây, có việc thì gọi điện thoại."
"Để tôi gọi lái xe cho ngài."
"Không cần, lái xe không thành vấn đề."
Cố Thanh Bùi về đến nhà xong, thật sự có chút chống đỡ không nổi, ngã lên sofa chẳng muốn động đậy. Nguyên lai hôm nay khó chịu cả một ngày, không chỉ có là bởi vì tối hôm qua buông thả quá độ.
Hắn trở mình, nằm ngửa trên sofa, nhìn trần nhà bằng phẳng, trong lòng trào lên một trận cô đơn khôn kể.
Ba mươi lăm rồi, vẫn lẻ loi một mình, có lúc đau đầu nhức óc, bên cạnh cũng không có người xem nóng xem lạnh, hắn rốt cục hiểu được cha mẹ vì cái gì cứ luôn thúc giục hắn tìm một người để ổn định, lại còn muốn có em bé. Đến một ngày hắn thật sự già đến không thể cử động, bên cạnh nếu vẫn như cũ không có một bóng người, thật là cảnh già thê lương đến cỡ nào, hắn chính là có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng hữu dụng gì.
Có ai có thể làm bạn không?
Nguyên Dương sao?
Cố Thanh Bùi cười khổ nhắm hai mắt lại. Hắn càng ngày càng nhìn không thấu Nguyên Dương, song hắn biết Nguyên Dương không phải người sẽ cùng hắn sống quãng đời còn lại. Nguyên Dương sẽ bước lên quỹ đạo của một người đàn ông bình thường, kết hôn, sinh con, náo nhiệt mà sống hết một đời. Thời điểm còn trẻ dây dưa vài năm cùng hắn, tiêu phí thời gian, phát tiết chút kích thích thanh xuân, cũng sẽ không mạng đến bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào đến cho nhân sinh xán lạn sau này của Nguyên Dương, nhưng lại đạp cho hắn một cước, hiện tại đến bò đi cũng không nổi.
Sự nghiệp của hắn càng làm càng lớn, tâm lại càng lúc càng trống rỗng. Hắn nhớ lại những ngày chung sống cùng Nguyên Dương hơn hai năm trước. Nguyên Dương khi đó, tuy rằng ngang ngược vô lại, luôn khiến hắn tức giận đến nghiến răng, nhưng có đôi khi thật sự đơn thuần đáng yêu, hơn nữa còn thích hắn không chút che giấu.
Nếu giữa bọn họ không có một khởi đầu tệ hại, không có đoạn vid nguy hiểm kia, không có Nguyên Lập Giang cản trở, thì thật là một chuyện tốt đẹp biết bao.
Cố Thanh Bùi lật người, cuộn mình lại, trái tim quá đau nhức, hắn chẳng thể duỗi tứ chi, hắn tự giễu cười cười, "Cố Thanh Bùi à, mày quả thật đủ đê tiện đấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook