- Trường Xuân Quyết chính là công pháp trụ cột của Mộc thuộc tính, tuy tiến độ và uy lực công pháp bình thường, nhưng ít ra hiệu quả chữa thương thậm chí dưỡng sinh của công pháp Mộc thuộc tính vẫn có.

 

Nghĩ tới đây, Phương Tịch không do dự nữa, lập tức ngồi khoanh chân, yên lặng vận chuyển công pháp.

 

Trường Xuân Quyết tương đương trung chính ôn hòa, có hiệu quả chữa thương.

 

Sau một chu thiên, hắn hé miệng, phun ra một ngụm máu đen.

 

- Khục khục...

 

Phương Tịch vừa lau miệng, vừa quan sát thân thể, âm thầm gật đầu:

 

- Lại thêm hai lần, thì xem như an toàn...

 

- Dựa theo tiến độ này, ta hoàn toàn có thể ba ngày ăn thịt Thái Tuế một lần.

 

- Có vật này giúp đỡ, khí huyết sẽ nhanh chóng tích lũy, làm không tốt tháng sau ta có thể xung kích cảnh giới Quán Chủ!

 

Đổi thành Mộ Phiếu Miểu, thì tuyệt đối không dám ăn như thế, bằng không còn chưa đột phá, thân thể đã trọng thương, vỡ mạch máu mà chết.

 

- Mấy tháng hoàn thành Luyện Thể tầng một, không tồi không tồi.

 

Phương Tịch còn rất hài lòng tiến độ này.

 

Sau đó lại dùng một tháng thời gian, là có thể đột phá cảnh giới Quán Chủ.

 

Quán Chủ ở Đại Lương Thế Giới, tỷ như Mộ Thương Long, thực lực Phương Tịch cũng đã gặp, tương đương với Luyện Khí sơ kỳ.

 

- Tốc độ này, kỳ thực rất kinh người... Đổi thành Luyện Khí, mấy tháng có thể đột phá một tầng cũng là thiên tài hiếm thấy, cho dù là ở Luyện Khí tiền kỳ.

 

- Mà tu sĩ Luyện Thể tầng một nếu cận thân, đủ để mang đến uy hiếp cho tu sĩ Luyện Khí tầng ba.

 

- Càng không cần phải nói, sau võ quán chủ, còn có cảnh giới càng cao.

 

Lúc này Phương Tịch rốt cục hiểu được chỗ tốt của võ đạo.

 

Đó chính là nhanh!

 

Dù sao cũng là võ đạo tranh cường háo thắng của phàm nhân, tiến độ tự nhiên nhanh hơn công pháp tu tiên!

 

- Nếu có thể đột phá đến cảnh giới trên võ quán chủ, có lẽ có thể so với thể tu Luyện Khí trung kỳ, cái này liền kiếm bộn!

 

- Càng then chốt là, nó học nhanh!

 

- Nếu thân thể tương đương Luyện Khí trung kỳ, vậy ta ở Thanh Trúc Phường Thị cũng có thể thoáng buông tay chân, đi bán một ít thịt Yêu Thú?

 

Con ngươi của Phương Tịch thoáng toả sáng.

 

Giá cả của thịt Yêu Thú còn cao hơn linh mễ!

 

Càng then chốt là, ở Đại Lương thu mua thịt Yêu Thú căn bản không cần linh thạch, chỉ cần chút vàng bạc mà thôi, đây chính là mua bán không vốn!

 

Chỉ cần có thể duy trì mậu dịch, tương lai dù là tài nguyên Trúc Cơ, chỉ sợ cũng có thể dễ dàng tích góp được!

 

 

 

 

Đại Lương Thế Giới.

 

Phương phủ.

 

Trên bàn gõ quý, có đặt từng đĩa thịt Thái Tuế đã được đầu bếp cẩn thận nấu nướng.

 

Cỗ dị hương kia càng ngày càng mãnh liệt, khiến Bách Hợp ở bên cạnh hầu hạ không khỏi nuốt nước miếng.

 

Bách Hợp xem như khác loại trong tất cả tỳ nữ, vừa không dịu dàng săn sóc như Nguyệt Quế, cũng không có phong tình như chư nữ khác.

 

So sánh mà nói, nàng quá cao, góc cạnh ngũ quan quá rõ ràng, không phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của Đại Lương.

 

Lúc trước mua nha hoàn, nàng chỉ là hàng tặng kèm.

 

Nhưng Phương Tịch lại cảm thấy nha đầu này dáng dấp không tệ, có loại vẻ đẹp anh khí bừng bừng, nếu đổi tương đối trang phục nam tính, sẽ giống như một mỹ nam tử phong thái yểu điệu.

 

Lúc này Phương Tịch cố ý để Bách Hợp thay đổi trang phục màu trắng, mới nhìn còn tưởng là Bạch Hồ thành tinh.

 

Bình thường Phương Tịch rất thích trêu chọc Bách Hợp, bởi vì nữ tử này thiên tính háo thắng, quá trình chinh phục thiếu nữ quật cường cũng khá thú vị.

 

Bất quá hôm nay, hắn hoàn toàn không có hứng thú.

 

Phương Tịch cắn một miếng thịt Thái Tuế, lực lượng như nổ tung ở trong cổ họng.

 

Sau một khắc!

 

Thân thể hắn trở nên đỏ chót, giống như uống rượu say.

 

Cùng lúc đó, bắp thịt nhúc nhích, hoa văn giống như rắn mở rộng, tăng lớn...

 

Chớp mắt tiếp theo, thân hình Phương Tịch như gió, bỗng nhiên đi tới, xuyên toa ở trong rất nhiều Mai Hoa Thung.

 

Ầm ầm!

 

Bách Hợp cảm giác giống như nhìn thấy một con trăn lớn ngang dọc, thân thể sợ đến run cầm cập.

 

Nương theo từng tiếng nổ vang, từng cây từng cây cọc gỗ bị Phương Tịch đá nổ, vụn gỗ tung bay.

 

Sau một hồi lâu, Phương Tịch mới dừng lại, nhìn hai chân của mình.

 

Quần từ bắp đùi trở xuống đã rách rưới, lộ ra da thịt trơn bóng, cùng với xà văn.

 

- Hoa văn song xà hoàn chỉnh, đại biểu ta trên ở Hồng Xà Thối, cũng đến cảnh giới khí huyết tam biến.

 

Đối với điểm này, Phương Tịch không cảm thấy kinh ngạc.

 

Dù sau Bạch Vân Chưởng của hắn đột phá từ lâu, Hồng Xà Thối chỉ là phụ trợ mà thôi.

 

- Công tử.

 

Bách Hợp đưa khăn mặt lên, động tác khá cứng nhắc.

 

Bất quá Phương Tịch thích loại anh khí này của nàng, cười nói:

 

- Đây là Hồng Xà Thối, thế nào? Muốn học không? Ta dạy cho ngươi...

 

Lấy đôi chân dài của nữ tử này, nếu lại học xà cước... tê tê...

 

Phương Tịch không khỏi hít khí lạnh.

 

Mỗi ngày sau khi trêu đùa thị nữ, hắn liền đến võ quán Bạch Vân.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương