Sát vách, Trần Bình đang lo sợ bất an bồi hồi ở trong sân nhà mình, nhìn thấy Phương Tịch trở về, lập tức tiến lên, có chút sốt sắng hỏi:

 

- Phương đạo hữu... Lục đạo hữu có nói cái gì không?

 

- Không có gì...

 

Phương Tịch lắc đầu.

 

Nhìn thấy Trần Bình thở ra một hơi, bỗng nhiên suy tư mở miệng hỏi:

 

- Trần đạo hữu có việc vui gì sao?

 

- Cái này... Tự nhiên là không có.

 

Sắc mặt của Trần Bình nhất thời đỏ bừng, giống như tiểu nam sinh ngây thơ, để Phương Tịch nhìn mà không nhịn được cười.

 

Làm lão tiền bối, hắn không khỏi đề điểm một câu:

 

- Theo ta biết, Hồng đạo hữu ở nhà số ba khu chữ Ất, Hồng Phong tiên tử nhà số bảy khu chữ Bính đều khá nhiệt tình hiếu khách...

 

- Cái này... Ta không phải ý này.

 

Trần Bình lập tức xua tay, nhưng ánh mắt bắt đầu nhìn trái nhìn phải.

 

- Ha ha... Đừng nóng vội đừng nóng vội, trước nghe ta nói.

 

Phương Tịch biết loại tiểu nam sinh này, khó nhất chống lại thiếu nữ thành thục.

 

- Hai vị đạo hữu này, tuy tuổi hơi lớn, nhưng rất nhiệt tình...

 

- Thật?

 

Trần Bình nghe nói tuổi hơi lớn, con mắt không khỏi sáng ngời, tưởng Phương Tịch cũng là người đồng đạo giống mình.

 

Thấy vậy, trong lòng Phương Tịch vui vẻ.

 

Nhân sinh tứ đại sắt, dù ở tu tiên giới, trong quan hệ giao tiếp cũng có thể áp dụng.

 

...

 

Sau khi cùng Trần Bình tăng thêm hữu nghị, Phương Tịch trở lại gian phòng của mình, đi tới tầng hầm, lấy mười mấy cân thịt Thái Tuế kia ra.

 

Hàn mập là người phóng khoáng, tặng thêm cho hắn không ít thịt Thái Tuế, lúc này hơn mười cân thịt, hai miếng lớn nằm ở nơi đó, vẫn rất có cảm giác chấn động.

 

- Thịt Thái Tuế, dựa theo Mộ Phiếu Miểu giải thích, là phải làm mới ăn. Bất luận nướng hay luộc đều được...

 

Phương Tịch cắt một miếng thịt, nhen lửa chậm rãi quay nướng.

 

Nương theo ngọn lửa quay nướng, thịt Thái Tuế bắt đầu trở nên khô vàng, tỏa ra mùi thơm đặc biệt, làm người thèm ăn nhỏ dãi.

 

- Thơm quá, không nghĩ tới Đại Lương còn có nguyên liệu nấu ăn cỡ này?

 

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên.

 

Nhìn qua Hồi Xuân Phù và Thanh Linh Đan, lòng tin của hắn tăng nhiều, mạnh mẽ cắn một miếng.

 

- A...

 

Thịt Thái Tuế nướng vào miệng liền tỏa ra hương vị ngọt ngào, cảm giác thịt nướng thơm ngọt không ngừng kích thích đầu lưỡi, lan tràn ở trong khoang miệng, thậm chí kích thích Phương Tịch có xúc động muốn khóc.

 

Hắn phà hơi nóng, bất tri bất giác ăn sạch thịt Thái Tuế.

 

Sau một khắc, vẻ mặt Phương Tịch biến đổi, che lấy bụng của mình.

 

Hắn có thể cảm giác được, thịt Thái Tuế vốn cực kỳ ngon, sau khi tiến vào dạ dày, thì giống như hóa thành từng viên lửa than!

 

Nhiệt độ nóng rực bùng nổ, từng lần từng lần giội rửa thành dạ dày.

 

Nhiệt lưu không bị khống chế tản ra, khuếch tán đến lục phủ ngũ tạng, toàn thân...

 

Nóng!

 

Rõ ràng chỉ mới đầu mùa xuân, nhưng cái trán của Phương Tịch lại bắt đầu chảy ra mồ hôi hột.

 

Áo của hắn ướt đẫm, tràn ra lượng lớn mồ hôi.

 

Thậm chí ở trong mồ hôi, tựa hồ còn chen lẫn chút đỏ tươi!

 

- Dù là những đại dược luyện thể ở thế gian, cũng không tới trình độ này chứ?

 

Nội tâm của Phương Tịch giống như lò lửa lăn lộn.

 

- Lại thêm thịt Thái Tuế nướng chín có một mùi thơm mê người, làm người không thể khống chế muốn ăn nhiều... nhưng ăn nhiều sẽ chết!

 

- Chẳng trách Hàn mập bán thịt lo lắng ta sẽ ăn no chết... Nếu đổi thành khí huyết tam biến bình thường, thật có khả năng không khống chế được mình, bị mê hoặc ăn nhiều mấy miếng, sau đó chết no...

 

Phương Tịch không chỉ là võ giả, còn là tu tiên giả.

 

Hắn đứng dậy, lấy linh thức mạnh mẽ khống chế bắp thịt, bày ra tư thế tu luyện Bạch Vân Chưởng.

 

Đùng đùng!

 

Song chưởng thoáng cái trở nên đen nhánh, mỗi một chưởng vỗ ra đều mang theo chưởng phong cường đại.

 

Chưa tới nửa giờ, Phương Tịch mới thu chưởng dừng công.

 

Hắn quan sát tình huống trong thân thể, nhất thời có chút vui mừng:

 

- Khí huyết của ta lại tăng trưởng nhiều như vậy? Thịt Yêu Ma quả nhiên là đại dược luyện thể!

 

Vui mừng qua đi, hắn lại nhíu mày:

 

- Chỉ là dược hiệu quá mạnh, chẳng trách chỉ có võ quán chủ mới dám thường ăn, võ giả khí huyết tam biến chỉ thỉnh thoảng ăn một chút...

 

Thông qua linh thức của tu tiên giới, Phương Tịch phát hiện, những khí huyết cuồng bạo kia tạo thành tổn thương nhỏ bé ở trong thân thể mình.

 

Nếu bỏ mặc không quản, bình thường không có cảm giác gì, thậm chí không ảnh hưởng đến tu luyện.

 

Nhưng tích lũy tới trình độ nhất định, tất nhiên sẽ bộc phát, ứng với câu thói quen khó sửa.

 

- Cũng may ta có thể quan sát tình huống trong thân thể... Bệnh nào thuốc nấy, trước tiến hành chữa thương.

 

Đây là chỗ ưu việt của tu tiên giả.

 

Không chỉ khí huyết tổn thương hiện tại, dù là lúc trước tu luyện độc chưởng tích lũy một ít ám thương và độc tố, cũng bị Phương Tịch tìm ra, sau đó trị liệu.

 

Bởi vậy, tố chất thân thể của hắn vượt xa võ giả đồng cấp, trạng thái cũng vượt quá tưởng tượng.

 

Lúc này quan sát thân thể bản thân, phát hiện chỉ là một chút thương thế bé nhỏ, Phương Tịch nhất thời cất Thanh Linh Đan và Hồi Xuân Phù đi.

 

Dù sao cũng là thứ tiêu hao linh tinh đi mua.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương