Cầu Hoàng
Chương 5

Một trận tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên, cuối cùng dừng lại ở cửa.

Không biết là ai? Ứng Long bọn họ đi đường đều là không tiếng động a!

Vệ Cầu Hoàng nhìn chằm chằm cửa phòng nghĩ.

Lúc này, cửa bị đẩy ra.

” Tương Đình phu nhân!” Vệ Cầu Hoàng kinh ngạc đứng lên, cung kính tiếp đón, đã thấy Tương Đình phu nhân nhìn chằm chằm vào mình.

Vệ Cầu Hoàng theo bản năng sờ sờ trên người, bất an nhìn nàng.

” Rời đi hắn! Hắn là trượng phu của ta, không phải của ngươi.”

” Cái…… cái gì?” Vệ Cầu Hoàng không hiểu nàng đang nói cái gì.

” Hắn trở về hai năm, thời gian hắn kề cận với một người lai lịch không rõ như ngươi còn nhiều hơn với một thê tử như ta, ta mới là người nên bồi ở bên cạnh hắn a!”

Nàng cũng không có vẻ kích động, ngữ khí đã có chút ai oán.

Vệ Cầu Hoàng cảm thấy ánh mắt kia…… rất quen thuộc.

Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm chính mình…… ánh mắt kia……

Hoàng nhi, nương chỉ hy vọng ngươi thân là nữ nhân a, vì sao ngươi lại giống cha ngươi…… vì sao…… trong lòng đột nhiên hiện lên thanh âm mẫu thân.

” Vì sao? Ta biết Ứng Long không thương ta, nhưng, chỉ cần một ngày ta còn là thê tử của hắn, ta vẫn có thể ở lại bên cạnh hắn, vì sao ngươi lại xuất hiện?

Vì sao ngươi muốn đoạt đi một chút hạnh phúc nho nhỏ này của ta? Vì sao……”

Vệ Cầu Hoàng cảm thấy thanh âm của nàng mơ hồ, nhưng ánh mắt này…… ánh mắt của nàng…… làm cho tim hắn như bị bóp nghẹt.

Ở trước mắt hắn chính là mẫu thân…… hay là thê tử của Phỉ Ứng Long……

Vệ Cầu Hoàng chỉ cảm thấy thân ảnh cô độc kia của mẫu thân cùng Tương Đình phu nhân như hoà vào cùng nhau, bọn họ có ánh mắt thâm trầm mà vừa buồn thương giống nhau.

Là hắn tạo thành sao? Vệ Cầu Hoàng không hiểu. Hắn chỉ nhớ rõ khi đó chính mình đối mẫu thân nói —

Nương, con sẽ bảo vệ mẹ.

Lúc mẫu thân khóc, hắn đã ôm chặt mẫu thân, thề với lòng sẽ không khiến cho nàng phải khóc, hôm nay lại thương tổn người cùng mẫu thân đồng dạng bi thương.

” Rời đi Ứng Long…… xem như ta cầu ngươi, chỉ cần ngươi ở bên cạnh hắn một ngày, ta liền cảm thấy tim chính mình lại chết đi một ngày.”

Vệ Cầu Hoàng cảm thấy đôi mắt mang lệ kia của nàng, là tràn ngập tuyệt vọng như vậy.

Vệ Cầu Hoàng……Cầu Hoàng…… chỉ vì Cầu Hoàng! Hắn nói nhỏ trong lòng.

Liền như tên mà mẫu thân đặt cho hắn, hắn cũng tha thiết khát vọng như vậy, nếu chính mình thân là nữ nhân, là có thể…… là có thể cùng Ứng Long một chỗ.

Nếu…… thân là nữ nhân…… nhưng đây là không có khả năng!

Cắn răng một cái, hắn gật đầu.” Ta đáp ứng ngươi…… đêm nay, chỉ cần một đêm nữa thôi là tốt rồi, ta sẽ rời đi.” Vệ Cầu Hoàng cúi đầu, không dám làm cho người trước mắt phát giác lệ hoen trong mắt hắn.

Tương Đình phu nhân rời khỏi, mang theo kết quả nàng muốn, cũng đồng thời nghĩ cách làm như thế nào cho hắn rời đi.

Lưu lại Vệ Cầu Hoàng, trong lòng tựa như một khoảng không bị đào bới, hắn nghe vào tất cả những gì Tương Đình phu nhân nói, nhớ tới mẫu thân chính mình, hắn chỉ có thể đáp ứng.

Ngày, dần dần hạ xuống, hàn ý mùa đông thổi vào trong phòng, nhưng Vệ Cầu Hoàng một chút cũng không phát giác.

Lạnh, là tim a, tim đã lạnh, sao còn cảm giác được thân thể đang lạnh giá.

Cửa, lại bị đẩy ra.

” Thiếu gia, gia đã trở lại.” Như Đồng cao hứng phấn chấn chạy vào trong phòng.

” Ai, tên nào nhàn hạ, cư nhiên làm cho lửa chống lạnh trong phòng tắt thế này.” Như Đồng có chút tức giận.

” Gia đã trở lại sao?” Vệ Cầu Hoàng thừa dịp Như Đồng đang chú ý chuyện củi lửa, thu lại khuôn mặt u sầu.

” Đúng vậy! Đúng vậy! Gia muốn ta tới đón thiếu gia qua đấy.” Trong ngữ khí Như Đồng lộ ra thần bí.

” Hảo.”

” Thiếu gia…… người giống như có chút rầu rĩ không vui.”

Như Đồng cảm thấy phản ứng của Vệ Cầu Hoàng tựa hồ không hân hoan mừng rỡ lắm.

” Không có việc gì, trời lạnh, lạnh đến ta cũng biến thành ngây ngốc.”

Vệ Cầu Hoàng theo Như Đồng ra khỏi Trúc Hiên, lời nói của Tương Đình phu nhân vẫn lẩn quẩn trong đầu như trước.

Đêm nay, chỉ còn đêm nay.

Ngoài phòng toàn bộ đều bị tuyết bao phủ, vừa vào đông nên tuyết hạ không lớn, nhưng hoà cùng sắc trời lại làm cho bên ngoài giống như sương mù mờ ảo mênh mông.

Như Đồng nắm tay Vệ Cầu Hoàng, mang theo hắn đi qua đường mòn, trong suốt lộ trình ngắn ngủn, Vệ Cầu Hoàng cố gắng làm cho chính mình không hề lộ vẻ kỳ quái.

Không có việc gì, không có việc gì, hắn nói như thế với chính mình.

Có thể cùng y sớm chiều ở chung một thời gian dài như vậy đã đủ rồi.

Như Đồng đi ở đằng trước đột nhiên dừng lại, vỗ nhẹ Vệ Cầu Hoàng muốn hắn ngẩng đầu.

Trên thân một người một ngựa phủ một lớp tuyết hơi mỏng, xem ra đã đứng ở nơi đó một hồi lâu.

Người, là người mà một ngày không thấy như cách tam thu.

Ngựa, cũng đã hai năm không gặp, năm đó chính mình gọi nó là Truy Tinh là vì màu lông kia.

Truy Tinh, một chú ngựa nhỏ toàn thân đen bóng, giữa hai mắt lại có một điểm trắng, hiện giờ bộ dạng đã phi phàm như thế.

Hai năm không thấy, nhưng song mắt này lộ ra nhân tính cùng ánh mắt Vệ Cầu Hoàng vừa đối diện nhau, liền lập tức nhận ra hắn.

Đây là thiên ý sao? Trong lòng Vệ Cầu Hoàng thầm nghĩ.

Vào hôm nay, ông trời muốn hắn gặp gỡ con ngựa mà năm đó tự mình đã cho ăn.

Năm đó cha không để ý mọi người phản đối, làm cho chính mình đỡ đẻ con ngựa này, hôm nay hắn phải rời khỏi, nó đột nhiên xuất hiện.

” Con ngựa này…… là muốn cho ta sao?” Vệ Cầu Hoàng lấy lại tinh thần, trong lòng ngũ vị tạp trần, vẫn vì Phỉ Ứng Long cười mà lộ ra tươi cười.” Nhưng mà, ta không biết cưỡi ngựa a!”

Là nói dối, khi đó luyện hai năm thuật cỡi ngựa liền vì một ngày có thể cùng Truy Tinh của hắn rong ruổi khắp nơi.

Con ngựa nhẹ nhàng hí vang, tựa như đang kháng nghị chủ nhân mà nó yêu quý đã nói dối.

Phỉ Ứng Long đưa tay xoa lưng ngựa, muốn trấn an con ngựa mình mới mua, mua nó là bởi vì một cổ xúc động, lần đầu tiên khi nhìn thấy con ngựa này liền cảm thấy nó cùng Hoàng nhi của y hảo xứng!

Trong lòng Phỉ Ứng Long tràn đầy hình ảnh sẽ dạy Hoàng Nhi cách cưỡi ngựa, hình ảnh này đẹp đến làm cho y quên mất sau khi gặp qua nhạc phụ đầy ngập phẫn nộ thế nào?

” Không sao, bắt đầu ngày mai ta liền cùng ngươi luyện tập, nhưng thật ra…… con ngựa này, ngươi cảm thấy nên đặt một cái tên như thế nào?”

” Truy Tinh!” Vệ Cầu Hoàng không chút nghĩ ngợi nói ra cái tên mà mình đã kêu qua mấy ngàn lần.” Ta cảm thấy giữa hai mắt nó có một chút đốm trắng, ở trên người nó liền giống như một ngôi sao nhỏ lấp lánh.”

Con ngựa nghe hắn gọi tên nó, vui sướng đáp lại.

” Tên rất hay, ngươi xem nó cũng thật vừa lòng!” Y nhìn ra được Hoàng nhi thích con ngựa này, ánh mắt hắn từ lúc mới đến liền nhìn chằm chằm vào nó, làm cho Phỉ Ứng Long cảm thấy trong lòng ê ẩm, nhưng thích thái độ biểu hiện ra ngoài của Hoàng nhi.

” Tướng công.”

Nghe tiếng gọi như thế, làm cho hai hàng lông mày Phỉ Ứng Long đột nhiên tụ lại, không khỏi hờn giận xoay người lại, cho nên xem nhẹ trong mắt Vệ Cầu Hoàng chợt loé rất nhanh một tia bi thảm.

” Ngươi tới làm cái gì?” Phỉ Ứng Long đột nhiên hạ nhiệt độ ngữ điệu làm cho không khí bốn phía cũng lạnh xuống theo, nhưng cũng không đánh tan nụ cười trên mặt vị khách không mời mà đến này.

Nụ cười trên mặt Tương Đình càng sâu sắc, đi về phía Phỉ Ứng Long.

” Ngươi muốn làm cái gì?” Phỉ Ứng Long không chút nào che giấu sự chán ghét của mình đối với nàng, nắm chặt quyền ở sau lưng, rõ ràng làm cho người phía sau cảm thấy y đang nhẫn nhịn.

” Không có gì, chỉ là ta vừa mới nghe nói tướng công ngài đã trở lại, thầm nghĩ đêm dài trời lạnh, hâm riêng bầu rượu, muốn vì tướng công tiêu hàn.” Tương Đình trình lên cái khay trên tay, rượu vừa mới được hâm toả ra nhè nhẹ khói trắng, hương khí cũng dần dần khuếch tán.

Rượu này, là thứ mà Phỉ Ứng Long thích uống nhất, uống vào lập tức làm cả người ấm nóng, đây là nguyên nhân mà y thích nó.

” Không cần.” Phỉ Ứng Long không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

” Long…… uống một chút có thể ấm thân.” Thanh âm đột nhiên vang lên làm cho Phỉ Ứng Long nhíu nhíu mày, y xoay người sang chỗ khác đối với người vừa ra tiếng nhíu mi, lại thấy đôi mày chủ nhân thanh âm nhíu chặt, Phỉ Ứng Long bất đắc dĩ nhìn hắn, không thể cự tuyệt thở dài.

Y xoay người, hai ngón tay cầm lấy bình, uống một ngụm rượu, sau đó đem bình rượu vứt bỏ.

Nhìn hướng bình rượu bay đi, Vệ Cầu Hoàng cảm thấy tim chính mình giống như cũng mất mác theo tại trong đình viện này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương