Cầu Hoàng
-
Chương 6
******
Phỉ Ứng Long cảm thấy đầu choáng váng mờ mịt, cứ nghĩ thầm là do say rượu. Nhưng y biết rõ tửu lượng của mình, cho nên đây là tình huống không thể xảy ra. Trong tay không có ôm thân hình nho nhỏ kia làm cho y cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, y cảm thấy nghi ngờ, sờ soạng bên cạnh, phần giường lạnh như băng làm cho y mở mắt ra.
Người không bên cạnh, làm cho y cảm thấy một trận hàn ý lan toả toàn thân.
” Hoàng nhi…… Hoàng nhi…… Như Thiết!” Y muốn kêu to, nhưng thanh âm phát ra lại khàn khàn không chịu nổi, y đành phải nhờ người khác giúp đỡ.
” Gia!” Như Thiết như cơn gió vọt vào phòng, trên giường thiếu vắng một người, dự cảm bất hảo lan tràn trong lòng.
” Hoàng nhi đâu?” Phỉ Ứng Long mất đi lý trí chất vấn, thanh âm khàn khàn cùng thân thể hư nhuyễn một cách kỳ lạ, làm cho y đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
” Gia, ta sáng sớm cũng chưa ra khỏi cửa phòng một bước a!”
” Mang đưa ta đến chuồng ngựa.” Trong đầu Phỉ Ứng Long hiện lên vẻ mặt vui sướng của Hoàng nhi khi hôm qua nhìn thấy con ngựa y mua trở về, y ôm một tia hy vọng, muốn Như Thiết dẫn y đến chuồng ngựa.
Phỉ Ứng Long hy vọng Hoàng nhi chỉ là một người có tâm tư đơn thuần, chỉ vì kinh hỉ mà y mang đến mới ngủ quên ở nơi đó cho đến bình minh.
Cho dù…… y biết rõ Hoàng nhi tuyệt đối sẽ không rời khỏi chính mình.
Nhưng mà, đi vào chuồng nhìn thấy, y liền thất vọng rồi
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Phỉ Ứng Long xuất hiện biểu tình tan nát cõi lòng, Như Thiết không đành lòng quay đầu đi.
” Tương Đình…… đi gọi Tương Đình lại đây.”
Thanh âm trống rỗng, làm cho Như Thiết cảm thấy có việc sắp phát sinh, nhưng gã vô lực ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản. Gã phân phó hạ nhân thỉnh Tương Đình phu nhân đến chuồng ngựa một chuyến, hơn nữa cũng đến bên kia chuẩn bị yên ngựa cho Phỉ Ứng Long cùng mình.
” Tướng công.” Tương Đình rất nhanh liền xuất hiện, vui vẻ gọi Phỉ Ứng Long.
Lập tức, Phỉ Ứng Long không chút khách khí quăng cho nàng một cái tát.
” Ngày hôm qua bên trong chén rượu kia của ngươi đã bỏ vào cái gì?” Toàn thân cao thấp của Phỉ Ứng Long tràn ngập bạo khí, mắt lạnh nhìn thấy nơi khoé miệng Tương Đình chảy ra một tia máu tươi.
” Ngươi…… ngươi đánh ta?”
Thân thể Tương Đình run rẩy, nàng không tin người mình yêu lại vô tình như thế.
” Hoàng nhi ở đâu?”
Tương Đình không nói gì nhìn y.
” Hắn ở nơi nào?”
Phỉ Ứng Long nhìn nàng, kinh ngạc khi trong lòng chính mình đối nàng hận, khi đó chính mình bị xem như một thiếu niên cái gì cũng không biết, bị bắt cưới một nữ nhân mà chính mình không thương.
Hận cũ năm đó lại thêm thù mới hiện tại, tức giận hoàn toàn bộc phát ra hết.
” Ta không biết, chính hắn muốn đi, không phải sao? Vì sao…… hắn chỉ là một dân đen lai lịch không rõ a! Chúng ta thành thân bốn năm, bốn năm qua ngươi cho ta được cái gì? Lạnh lùng ghét bỏ ta cũng chịu đựng, chỉ hy vọng có thể ở cạnh ngươi…… liền như vậy ở bên cạnh ngươi là tốt rồi. Ngay cả một chút cơ hội như vậy ngươi cũng không cho ta sao?”
Nước mắt tràn ra trên mặt nàng, Phỉ Ứng Long lại cảm thấy tâm chính mình rốt cuộc không ở nơi này.
” Ứng Long……”
Y nhìn thấy người đang bi thương trước mắt, trong lòng lại chỉ nhớ đến thân hình nho nhỏ kia.
Chắc là hắn đang khóc ở nơi nào đó!
Là giống khi đó oa oa khóc lớn? Hay là áp lực, chỉ có đôi vai gầy không ngừng run rẩy?
” Ngươi thật sự tin chúng ta là chỉ phúc vi hôn? Lệnh tôn thật đúng là sủng ái ngươi.”
Phỉ Ứng Long thốt ra, ” Chỉ phúc vi hôn…… ta căn bản không biết việc này, đây đều là phụ thân ngươi…… nhạc phụ đại nhân vĩ đại của ta tự mình nói.”
Phỉ Ứng Long Phỉ cực kỳ tức giận, lời nói cố giấu diếm đã lâu không chút nào giữ lại thốt ra.
” Ta không cần tình yêu của ngươi, bởi vì ta căn bản không thương ngươi, cũng vô pháp yêu ngươi!”
Nói vừa xong, y cùng Như Thiết liền giục ngựa ra khỏi phủ.
” Hoàng nhi hẳn là chưa đi xa.”
Phỉ Ứng Long ôm hy vọng giục ngựa chạy gấp, nhưng cuối cùng…… y đúng là vẫn thất vọng rồi.
Phỉ Ứng Long cảm thấy đầu choáng váng mờ mịt, cứ nghĩ thầm là do say rượu. Nhưng y biết rõ tửu lượng của mình, cho nên đây là tình huống không thể xảy ra. Trong tay không có ôm thân hình nho nhỏ kia làm cho y cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, y cảm thấy nghi ngờ, sờ soạng bên cạnh, phần giường lạnh như băng làm cho y mở mắt ra.
Người không bên cạnh, làm cho y cảm thấy một trận hàn ý lan toả toàn thân.
” Hoàng nhi…… Hoàng nhi…… Như Thiết!” Y muốn kêu to, nhưng thanh âm phát ra lại khàn khàn không chịu nổi, y đành phải nhờ người khác giúp đỡ.
” Gia!” Như Thiết như cơn gió vọt vào phòng, trên giường thiếu vắng một người, dự cảm bất hảo lan tràn trong lòng.
” Hoàng nhi đâu?” Phỉ Ứng Long mất đi lý trí chất vấn, thanh âm khàn khàn cùng thân thể hư nhuyễn một cách kỳ lạ, làm cho y đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
” Gia, ta sáng sớm cũng chưa ra khỏi cửa phòng một bước a!”
” Mang đưa ta đến chuồng ngựa.” Trong đầu Phỉ Ứng Long hiện lên vẻ mặt vui sướng của Hoàng nhi khi hôm qua nhìn thấy con ngựa y mua trở về, y ôm một tia hy vọng, muốn Như Thiết dẫn y đến chuồng ngựa.
Phỉ Ứng Long hy vọng Hoàng nhi chỉ là một người có tâm tư đơn thuần, chỉ vì kinh hỉ mà y mang đến mới ngủ quên ở nơi đó cho đến bình minh.
Cho dù…… y biết rõ Hoàng nhi tuyệt đối sẽ không rời khỏi chính mình.
Nhưng mà, đi vào chuồng nhìn thấy, y liền thất vọng rồi
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Phỉ Ứng Long xuất hiện biểu tình tan nát cõi lòng, Như Thiết không đành lòng quay đầu đi.
” Tương Đình…… đi gọi Tương Đình lại đây.”
Thanh âm trống rỗng, làm cho Như Thiết cảm thấy có việc sắp phát sinh, nhưng gã vô lực ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản. Gã phân phó hạ nhân thỉnh Tương Đình phu nhân đến chuồng ngựa một chuyến, hơn nữa cũng đến bên kia chuẩn bị yên ngựa cho Phỉ Ứng Long cùng mình.
” Tướng công.” Tương Đình rất nhanh liền xuất hiện, vui vẻ gọi Phỉ Ứng Long.
Lập tức, Phỉ Ứng Long không chút khách khí quăng cho nàng một cái tát.
” Ngày hôm qua bên trong chén rượu kia của ngươi đã bỏ vào cái gì?” Toàn thân cao thấp của Phỉ Ứng Long tràn ngập bạo khí, mắt lạnh nhìn thấy nơi khoé miệng Tương Đình chảy ra một tia máu tươi.
” Ngươi…… ngươi đánh ta?”
Thân thể Tương Đình run rẩy, nàng không tin người mình yêu lại vô tình như thế.
” Hoàng nhi ở đâu?”
Tương Đình không nói gì nhìn y.
” Hắn ở nơi nào?”
Phỉ Ứng Long nhìn nàng, kinh ngạc khi trong lòng chính mình đối nàng hận, khi đó chính mình bị xem như một thiếu niên cái gì cũng không biết, bị bắt cưới một nữ nhân mà chính mình không thương.
Hận cũ năm đó lại thêm thù mới hiện tại, tức giận hoàn toàn bộc phát ra hết.
” Ta không biết, chính hắn muốn đi, không phải sao? Vì sao…… hắn chỉ là một dân đen lai lịch không rõ a! Chúng ta thành thân bốn năm, bốn năm qua ngươi cho ta được cái gì? Lạnh lùng ghét bỏ ta cũng chịu đựng, chỉ hy vọng có thể ở cạnh ngươi…… liền như vậy ở bên cạnh ngươi là tốt rồi. Ngay cả một chút cơ hội như vậy ngươi cũng không cho ta sao?”
Nước mắt tràn ra trên mặt nàng, Phỉ Ứng Long lại cảm thấy tâm chính mình rốt cuộc không ở nơi này.
” Ứng Long……”
Y nhìn thấy người đang bi thương trước mắt, trong lòng lại chỉ nhớ đến thân hình nho nhỏ kia.
Chắc là hắn đang khóc ở nơi nào đó!
Là giống khi đó oa oa khóc lớn? Hay là áp lực, chỉ có đôi vai gầy không ngừng run rẩy?
” Ngươi thật sự tin chúng ta là chỉ phúc vi hôn? Lệnh tôn thật đúng là sủng ái ngươi.”
Phỉ Ứng Long thốt ra, ” Chỉ phúc vi hôn…… ta căn bản không biết việc này, đây đều là phụ thân ngươi…… nhạc phụ đại nhân vĩ đại của ta tự mình nói.”
Phỉ Ứng Long Phỉ cực kỳ tức giận, lời nói cố giấu diếm đã lâu không chút nào giữ lại thốt ra.
” Ta không cần tình yêu của ngươi, bởi vì ta căn bản không thương ngươi, cũng vô pháp yêu ngươi!”
Nói vừa xong, y cùng Như Thiết liền giục ngựa ra khỏi phủ.
” Hoàng nhi hẳn là chưa đi xa.”
Phỉ Ứng Long ôm hy vọng giục ngựa chạy gấp, nhưng cuối cùng…… y đúng là vẫn thất vọng rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook