Cậu Có Nhận Ra Tôi
-
2: Trái Tim Không Ngủ Yên
Sau bữa tiệc hoành tráng tại tổ hợp nhà hàng 5 sao ở trung tâm thành phố, cuộc họp lớp cuối cùng cũng kết thúc bằng những màn chụp hình, trao đổi số điện thoại.
Ngân Hà lững thững một mình đi ra cổng chính.
Chiều nay đã hẹn bố mẹ nên cô muốn tranh thủ bắt xe về luôn, không muốn bố mẹ chờ lâu.
“Pip…pip”.
Tiếng còi xe phía sau.
Ngân Hà quay đầu lại thấy một chiếc Range Rover màu đỏ tiến đến ngang người rồi hạ kính.
“Cậu về đâu tớ đưa về”.
Giang Nam nghiêng người nhìn ra khiến cho Ngân Hà bất ngờ.
Cô vội vã xua tay, xoa xuýt.
“Ồ, không cần đâu.
Tớ sắp phải đi có chút việc riêng”.
Chiếc xe vẫn kiên trì bò theo bên cạnh cô.
“Cậu lên đi, tớ đưa cậu đi.
Hôm nay tớ không bận”
Không muốn cậu ấy nghĩ mình làm dáng, hoặc giả cô từ chối thế lỡ cậu ấy phát hiện cô ngại ngùng vì thích cậu ấy thì sao, Ngân Hà chần chừ rồi quyết định lên xe.
Sàn xe cao nên Ngân Hà phải lấy tay nhíu vạt chiếc đầm hoa màu xanh để bước lên.
Giang Nam chìa cánh tay đỡ lấy tay cô ân cần chu đáo.
“Cẩn thận, từ từ thôi”
Ngân Hà đỏ mặt, bên ngoài thì ngượng ngùng nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả, hai má hai tai nóng bừng.
“Cậu đi đâu?”
“À, cậu cho tớ ra bến xe”
Giang Nam quay sang nhìn Ngân Hà ngạc nhiên.
“Cậu đi xa à?”
“Tớ có hẹn về quê.
Tớ đã đặt Limosine lúc 3 giờ chiều rồi.”
“À”.
Giang Nam gật đầu như đã hiểu.
“Thắt dây an toàn vào nhé, từ đây ra bến gần nhất chắc mất 15 phút thôi”.
Ngân Hà ngoan ngoãn làm theo lời cậu ấy.
Mười lăm phút sau họ đã có mặt ở bến xe.
Sau khi đỗ xe gọn gẽ bên lề đường, Giang Nam cũng mở cửa xe xuống cùng với Ngân Hà khiến cô hết sức ngạc nhiên.
“Cứ để tớ chờ ở đây.
Cậu đi làm việc của mình đi”
Giang Nam đưa tay lên nhìn đồng hồ.
“Còn 30 phút nữa xe mới đến, tớ chờ cùng cậu”.
Nói rồi cậu ấy nhìn quanh.
“Bên kia có quán cà phê, hai đứa mình cùng vào đấy ngồi chờ cho tiện”
“Ồ, không cần đâu, làm phiền cậu quá”
“Không phiền, hôm nay tớ rảnh.
Tiện thể chờ xe chúng mình nói chuyện, vừa rồi họp lớp đông quá chúng ta chưa có dịp hỏi thăm nhau”.
Nói rồi cậu ấy bước đi, Ngân Hà sải hai bước ngập ngừng, rồi nhanh chân đi theo cậu ấy.
Quán cà phê cách điểm chờ xe một đoạn.
Ngân Hà ngồi bên trong nhìn ra.
Ánh nắng chiều hè rực rỡ đổ trên những chùm hoa muồng hoàng yến rủ dài càng làm cho cảnh vật trở nên rực rỡ hơn.
Bên ngoài dòng người hối hả lướt qua nhau khác hoàn toàn với bên trong yên tĩnh, du dương tiếng nhạc.
Cũng đã lâu rồi, Ngân Hà chưa ngồi trong một quán cà phê lặng lẽ nhìn ngắm phố xá.
“Giờ Ngân Hà đang làm gì nhỉ?”
“À”.
Câu hỏi của Giang Nam kéo Ngân Hà ra khỏi sự lãng mạn của cảnh sắc.
“Tớ giờ đang làm nhân viên một tòa báo”
“Là nhà báo à?”
“Ồ không, tớ làm văn phòng, thỉnh thoảng kiêm thêm biên dịch”
Giang Nam khẽ gật đầu, tay cầm chiếc thìa nhỏ nhẹ khuấy tách cà phê trước mặt, hình như cậu ấy đang suy nghĩ gì đó.
“Công việc chắc cũng bận rộn luôn nhỉ?”
“Không bận.
Cũng như các nhân viên công sở khác thôi.
Một ngày 8 tiếng làm việc.”
Ngân Hà ngừng lại một chút, nhớ lại hồi sáng cậu ấy có nói bản thân đang làm việc trong Bộ Tài Chính.
“Lúc nãy mình có nghe cậu đang làm việc trong Bộ Tài Chính, công việc chắc ngập đầu”
Giang Nam mỉm cười, cầm tách cà phê nhấp lên môi.
“Cũng rảnh như cậu thôi”.
Ngân Hà cũng thuận theo cậu ấy, nở một nụ cười, thực tình cô không biết nên nói gì tiếp, lúc này cô thấy mọi thứ như đều thừa thãi, cúi thấp đầu ngậm chiếc ống hút trong cốc sinh tố hoa quả, chờ cậu ấy nói tiếp.
Một hồi Giang Nam vẫn im lặng, chỉ vê vê những ngón tay thon gầy trên tay cầm tách cà phê nhìn đường phố.
Một nốt trầm bao trùm bầu không khí.
Mười năm rồi, hai người họ không khác xưa là mấy.
Ngày xưa họ cũng chưa bao giờ chính thức nói chuyện.
Giang Nam cậu ấy luôn là hotboy được bọn con gái vây quanh, mặc kệ là cậu ấy đã có bạn gái.
Còn Ngân Hà giống như ngọn cỏ ven đường, người ta có đi qua vô tình chạm phải hay dẫm lên, những chiếc lá oằn mình trong chốc lát rồi lại quay trở về hiện trạng ban đầu, cô ấy có đau hay không, có tổn thương hay không không ai biết.
Hay kể cả khi mùa xuân gió mát lành, mưa xuân tí tách tưới lên những chồi lá hăm hở chuyển mình, cũng chẳng ai hay.
Cuộc sống của Ngân Hà theo kiểu tồn tại hay không tồn tại giữa cuộc đời dường như chỉ có ý nghĩa đối với một mình cô.
“Hôm nay người yêu, hay chồng chưa cưới bận không đưa cậu về quê à?”
Giang Nam đột nhiên quay lại cất tiếng hỏi, nhưng câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng đã khiến Ngân Hà suýt nữa dính sặc.
Giang Nam cầm vội khăn giấy đưa cho cô.
“Có sao không?”
Ngân Hà lắc đầu, tay vuốt vuốt ngực.
Cổ họng muốn lụ khụ vài tiếng.
Dù sao ở một đất nước theo nền văn hóa nho giáo lâu đời thì đại đa số con gái ở tuổi cô được kỳ vọng là đã yên bề gia thất, hoặc cũng chuẩn bị bước chân vào cuộc sống hôn nhân.
Ngân Hà thường vẫn phải đối mặt với những câu hỏi kiểu như thế khi về quê, khi gặp bạn bè của bố mẹ, nhưng đây là Giang Nam, cô thật tình chưa bao giờ nghĩ chính là cậu ấy sẽ hỏi cô những điều đó.
“Tớ...!à chưa...!à sắp...!sắp tới sẽ có”.
Câu hỏi như một hòn đá ném vào mặt nước lăn tăn gợn sóng, khiến cho những chùm nước bay lên tung tóe phá vỡ thế quân bình.
Vì không chuẩn bị nên lời phát ra từ miệng Ngân Hà đột nhiên lúng túng, lắp bắp, sau rồi lại nhận ra sự lúng túng đó lại khiến cho bản thân càng trở nên lúng túng hơn.
Cô nhoẻn miệng cười chống ngượng, mà không phải cười, trông như đang kéo giãn bó cơ hai bên khóe môi, lại có phần giống đang mếu.
Đối diện với cậu ấy cô thấy mình hèn kém.
Lẽ ra giờ này cô phải vô ngực nói rằng mình còn đang có một tá người theo đuổi, hay ít ra cũng phải thổ lộ bản thân vừa chia tay một mối tình và đang trong thời gian tạm nghỉ chờ mối tình kế tiếp.
Hai mươi tám tuổi chưa một mối tình vắt vai, liệu có ai tin không? Riêng cái sự thật rằng hai tám tuổi chưa một lần được đặt lên môi nụ hôn của người khác giới cũng đã khiến bản thân cô không một chút giá trị.
“Liệu có phải cậu kén chọn quá không? Công việc ổn định, học vấn tốt, lại xinh như vậy mà chưa yêu thì thật khó tin”.
Cô còn chưa nói sắp tới sẽ có gì mà, có thể sẽ có chồng sắp cưới, hoặc sẽ có người yêu.
Cậu ấy mặc nhiên hiểu theo ý thứ hai, có phải một chữ “Ế” đang viết rõ ràng trên mặt cô rồi không? Mà thực ra không phải là ế, cũng có khá nhiều người theo đuổi cô, chỉ có điều cô vẫn thấy bản thân chưa đủ rung động.
Thế nên người ta mới nói, mối tình đầu giống như một chiếc lô cốt vững chãi, là thứ ám ảnh, là thứ khiến cho người ta kỳ vọng đến không tưởng, thế nên thực ra, không mấy ai dám bước vào mối tình đầu khi chưa thấy đối tượng đạt được những kỳ vọng ấy, nhưng nếu cứ nhắm mắt chấp nhận tạm thời cái lần đầu, thì bản thân sẽ dễ dàng chấp nhận cái thứ hai, thứ ba.
Nhưng Ngân Hà không phải người tạm bợ! Giang Nam nhìn cô với ánh cười ấm áp.
Đứng trước cậu ấy, bất cứ trái tim cô gái nào cũng tan chảy.
Ngân Hà ngượng ngập nhìn đi hướng khác, cô muốn lảng tránh chủ đề này.
Nói chuyện tình yêu với cậu ấy đối với cô dường như là một điều không thể, cứ như nếu cứ nhắc đến chuyện này cậu ấy sẽ nhìn ra tình cảm trong cô, và khi ấy, cô không biết sẽ đối mặt ra sao?
“Ngân Hà học tiếng Pháp đúng không? Tớ có một số tài liệu tài chính chuyên sâu bằng Tiếng Pháp, lúc nào tớ nhờ cậu dịch dùm nhé.
Xưa tớ bảo vệ luận án tiến sĩ bằng Tiếng Anh, giờ nhìn sang tiếng Pháp cũng thấy hơi quen mắt, nhưng tuổi này bắt đầu học vẫn thấy khó”
Dường như Giang Nam không nhận ra điều gì, cậu ấy vẫn hỏi cô về những điều bình thường trong cuộc sống.
Là do cô cả nghĩ quá rồi!.
Nói về công việc, Ngân Hà dần lấy lại sự tự tin.
“Cái này tớ giúp được, lúc nào cậu cứ chuyển qua email hay zalo cho tớ”.
“Mà tớ với cậu chưa kết bạn zalo nhỉ?”.
Ngân Hà chợt nhớ ra.
Giang Nam mỉm cười vươn tay ra phía trước, đầu Ngân Hà mất một lúc mới nhảy số được, rồi gượng cười đưa điện thoại cho cậu ấy.
Giang Nam cầm điện thoại của Ngân Hà, nhập số điện thoại của mình vào, rồi gửi lời mời kết bạn zalo cho chính mình.
“Được rồi nhé.
Nhớ giữ liên lạc!”
“Ừm!”.
Ngân Hà gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì cô nhìn đồng hồ trên tay.
“Có lẽ xe sắp tới nơi rồi, tớ phải đi đây”.
Giang Nam gật đầu.
Cậu ấy đứng dậy ra quầy thanh toán rồi cùng Ngân Hà đi ra điểm chờ xe.
Chiếc xe Limosine bảy chỗ đen bóng lao vút đi trong nắng chiều, để lại một mình Giang Nam đứng dưới tán cây muồng hoàng yến rực vàng.
Ánh nắng rớt xuống qua các chùm hoa rực rỡ, rồi rớt lên vai.
Có tiếng thở dài khe khẽ.
Những tiếng cười đùa lanh lảnh thoắt gần thoắt xa lảng vảng trong tiềm thức.
Vẫn một buổi chiều vàng rực ven hồ, vẫn những chùm hoa muồng hoàng yến buông dài dọc các lối đi.
Từng nhóm học sinh tụ lại bên nhau trò chuyện vui đùa.
Từ lúc nào Giang Nam đã tách mình ra ngồi xuống bãi cỏ, đặt ba lô bên cạnh, cậu nhặt một mảnh bìa cứng làm chiếu ngồi.
Gió đầu hạ man mác mang cái mát nhè nhẹ từ dưới mặt hồ phảng phất làm khung cảnh trước mặt bất chợt mênh mang.
Từng gợn nước lăn tăn nối đuôi nhau chạy dài theo những chiếc thuyền nhỏ, văng vẳng tiếng cười thích thú.
Giang Nam ngồi buông mắt nhìn ra xa, rồi bất chợt vương vào tầm nhìn hình ảnh một người con gái ôm cây đàn ghi ta trên ghế đá dưới những cành dương liễu.
Cậu ấy mặc chiếc áo đồng phục giản dị, chiếc quần vải đen gọn gàng phủ lên đôi giày vải trắng đã chuyển sang màu ngà.
Mái tóc ngang vai thi thoảng bị gió trêu trọc bay lộn xộn, cậu ấy lại kiên nhẫn dùng tay vén gọn ghẽ sau vành tai.
Rồi đôi tay đó lại chăm chú, lần tìm từng nốt nhạc.
Có một cái gì đó chạm vào tim cậu.
Một chút thanh khiết, một chút ngây thơ, một chút mộc mạc, Giang Nam không cưỡng nổi liền cầm tập giấy và bút chì lên tay bắt đầu phác thảo.
“Ngân Hà! Đang làm gì thế?”
Anh Đào đã từ đâu đi đến.
“Cậu biết đàn ghi ta à? Giỏi quá!”
Ngân Hà cười ngượng, dựng cây đàn ghi ta xuống bãi cỏ.
“Tớ mới chỉ tập tành sơ sơ thôi, hôm nay ai cũng tham gia một hoạt động ngoại khóa, tớ chẳng có tài cán gì, chỉ biết chút đàn nên tham gia lớp học âm nhạc ”
“Nói gì thế? Đừng có bao giờ đánh giá thấp bản thân.
Có thể thầy cô bạn bè không thấy, nhưng tớ lại thấy cậu rất cố gắng, không phải thế sao?”
“Thôi nào, đừng để ý đến tớ.
Thế cậu không tham gia các hoạt động ngoại khóa nào sao?”
“Tớ vừa ra khỏi lớp học điêu khắc, nặn cái bát ra cái chum.
Ha ha”.
Anh Đào ngồi xuống ghế đá.
“Ngân Hà này, sắp tới đoàn thanh niên chọn học sinh vào đội cổ vũ cho đội bóng đá nam của trường, cậu tham gia chứ?”
“Tớ không tham gia đâu, chắc chắn tớ sẽ không được chọn”
“Nói gì vậy?”
“Tớ nói thật mà.
Cậu xem, khối 11 có bao nhiêu con gái xinh, cần gì một đứa quê mùa như tớ?”
“Tớ thấy nếu cậu mặc váy cổ vũ vào sẽ xinh nhất đội đấy! Mà cậu chuyển trường cũng được 3 tháng rồi, tớ nghĩ cậu cũng nên tham gia một phong trào gì đó cho có cảm giác gắn bó”
“Thầy cô hay bạn bè phàn nàn về tớ à?”
“Không, nhưng tớ thấy cậu tách mình ra khỏi tập thể quá, như thế không tốt.
Dù gì mình cũng là một thành viên của lớp, sau này còn gặp lại nhau.
Cậu cứ như vậy không sợ thầy cô bè bạn quên mất mình sao?”
Ngân Hà thở dài.
Những điều Anh Đào nói không phải cô không hiểu.
Nhưng biết làm sao, từ khi sinh ra đến giờ cô đã quen sống như vậy.
Tất cả thế giới chỉ xoay quanh bản thân và gia đình!
“Tớ biết rồi, tớ sẽ cân nhắc”
“Không cân nhắc gì hết.
Mai tớ sẽ ghi danh cho cậu”.
Nói rồi Anh Đào chỉ ra xa.
“Có thích đi chèo thuyền không, tớ với cậu cùng thuê một thuyền.
Dù gì hôm nay trải nghiệm cũng phải có chút kỷ niệm mang về chứ”
Anh Đào đứng dậy kéo Ngân Hà dời đi.
Ngân Hà ban đầu thoáng chần chừ rồi cũng theo Anh Đào xuống phía dưới.
Giang Nam ngồi đó vẫn cầm cây chì trong tay.
Cậu ấy rời đi rồi, cậu chỉ kịp phác thảo đôi ba đường nét trên tờ giấy vẽ.
Không sao, dù gì cậu ấy cũng học cùng lớp, để các buổi sau, cậu sẽ quan sát cậu ấy kỹ hơn để hoàn thiện bức vẽ.
“Cậu vẽ gì vậy?”.
Giang Nam giật mình gấp vội cuốn sổ.
Minh Thùy từ đâu vừa đi đến chỗ cậu ngồi.
“Không có gì.
Tớ tưởng cậu đang tham quan khu trưng bày sách?”
“Cũng chẳng có gì hay ho.
Tớ không có hào hứng lắm với sách văn học”
Hôm nay học sinh khối 11 tổ chức hoạt động trải nghiệm ngoài trời.
Đoàn thanh niên kết hợp với các lớp tổ chức các hoạt động, mỗi học sinh sẽ đăng ký tham gia những hoạt động bản thân có hứng thú, Minh Thùy muốn đi tham quan gian trưng bày sách, còn Giang Nam từ sáng đã tham gia lớp trải nghiệm hội họa.
“Giang Nam này, hai chúng mình xuống bơi thuyền đi!”
Giang Nam ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi gật đầu.
“Cậu thích thật sao, vậy chúng mình đi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook