Cật Ngẫu
Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù hai chữ “Cố Liên” nhằm che giấu ở cuối câu rất khiến người ta mất hứng, nhưng Giản Trì Cẩm vẫn rất vui vẻ vì có thể nói lời cảm ơn đến muộn với ân nhân thật sự của mình.

Một con bướm màu vàng nhạt vỗ cánh bay qua, lượn trước mặt Ca Ca một vòng sau đó vỗ cánh bay đi.

Giây tiếp theo, Ca Ca nhấc chân chạy theo con bướm.

Dây buộc cổ của Ca Ca nằm trên tay Giản Trì Cẩm, Giản Trì Cẩm bị Ca Ca kéo tới mức lảo đảo, suýt nữa đã ngã ra đất.

May mà chị ấy kịp thời thả lỏng tay, nhưng cũng vì vậy mà Ca Ca đã chui vào lùm cây theo con bướm.

Giản Trì Cẩm: “…”

Cố Ngẫu: “…”

Giản Trì Cẩm cởi giày cao gót ra, lạnh lùng nói: “Em ở đây đợi chị, chị đuổi theo.”

Cố Ngẫu: “Hả?”

Cố Ngẫu không chờ được câu trả lời của Giản Trì Cẩm, chỉ có thể nhìn Giản Trì Cẩm cứ vậy mà chạy qua chỗ Ca Ca.

Chắc là không sao đâu nhỉ.

Cố Ngẫu nhặt đôi giày Giản Trì Cẩm vừa cởi ra, tìm một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống.

Điều không ổn là Cố Ngẫu đợi một lúc lâu cũng không thấy Giản Trì Cẩm và Ca Ca quay lại, cô muốn đi tìm nhưng lại sợ tới khi Giản Trì Cẩm trở về lại không thấy cô đâu, nhưng không đi tìm thì cô lại thấy hơi lo lắng.

Ngặt nỗi cô lại không có số điện thoại và WeChat của Giản Trì Cẩm…

Cố Ngẫu đứng dậy đi mấy bước về phía Giản Trì Cẩm và Ca Ca rời đi, bỗng nhiên có một chú Chihuahua* nhỏ xinh vọt ra từ bụi cây ven đường, sủa một tiếng với Cố Ngẫu.

*Chó Chihuahua:

Babylone_3ans1

Cố Ngẫu sợ tới mức lui về phía sau mấy bước.

Mãi cho tới bây giờ cô mới phát hiện, không phải là cô đã quen tiếp xúc với chó, mà là cô quen tiếp xúc với Ca Ca, nếu đổi thành con chó khác, cô vẫn sợ tới mức mất lý trí như cũ.

Ví dụ như giờ phút này, Cố Ngẫu đã từng xem rất nhiều video đối phó với chó nên cô biết rõ bây giờ mình không thể chạy trốn cũng không thể lùi bước, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhảy mấy bước về phía sau, quả nhiên con chó nhỏ cũng đuổi theo cô.

Chó càng đuổi, Cố Ngẫu càng không dám dừng lại, cô từ bước nhanh chuyển thành chạy, hai chân như nhũn ra, giọng nói cũng bắt đầu run run, trái tim cũng bị sự sợ hãi khổng lồ bao trùm, chất lỏng tràn đầy nơi đáy mắt như thể muốn tràn ra ngoài.

Bên tai Cố Ngẫu bỗng vang lên tiếng thét chói tai của bé gái và tiếng ư ử của chú chó nhỏ.

Trong lúc hoảng hốt, lối đi bộ yên bình trước mắt cũng biến thành ngôi nhà mà cô đã từng sinh sống.

Bóng người cao lớn một tay ôm lấy đứa con gái rượu là Cố Liên, tay kia cầm một chiếc gậy bóng chày bằng kim loại, đánh chú chó nhỏ khiến nó hoảng loạn.

Sau đó chú chó nhỏ bị đánh chết, khi cô định cứu chú chó nhỏ ấy thì bị nó cắn một cái, miệng vết thương rất đau rất đau.

Nhưng mẹ lại chỉ cầm xà phòng tới bảo cô tự rửa cho sạch.

Cùng ngày hôm đó, chủ của chú chó nhỏ đến nhà, hóa ra chú chó ấy không phải là chó hoang mà là chó nhà người ta nuôi, chỉ là nhà này khi dắt chó đi dạo thường không đeo dây cho chó nên để chó chạy mất.

Người nọ muốn Cố Thành Thu bồi thường, Cố Thành Thu lại xách Cố Ngẫu ra, cho chủ chó nhìn vết chó cắn của Cố Ngẫu.

Khi đó Cố Ngẫu đã bị dọa tới mức choáng váng, chỉ có thể nghe thấy mấy lời bịa đặt của Cố Thành Thu, nói rằng con gái ông ta có lòng tốt đưa con chó kia về nhà, kết quả nó còn cắn người nên mới bị ông ta đánh chết, Cố Thành Thu còn bắt chủ chó đền tiền, nói rằng phải tiêm vắc xin phòng bệnh dại cho Cố Ngẫu.

Nhưng đợi tới khi chủ chó đưa tiền rồi rời đi, Cố Thành Thu lại nhốt Cố Ngẫu vào phòng, nhốt cô một lúc lâu mới cho ra ngoài.

Với Cố Ngẫu, khoảng thời gian ấy quả thực giống như một cơn ác mộng, bởi vì khi Cố Thành Thu đòi chủ chó đền tiền, ông ta cường điệu tác hại của bệnh dại trước mặt Cố Ngẫu, còn dùng những từ ngữ nói quá vô cùng đáng sợ, như thể chỉ cần Cố Ngẫu không tiêm phòng thì sẽ chết vậy.

Khi đó Cố Ngẫu còn nhỏ tuổi, không hiểu gì cả, thật sự cho rằng bị chó cắn nếu không tiêm thì nhất định sẽ chết.

Vậy nên mấy ngày hôm ấy với Cố Ngẫu mà nói là mấy ngày cô bị người nhà vứt bỏ, có thể chết bất cứ lúc nào.

Mặc dù cuối cùng may mắn không sao, Cố Ngẫu cũng từ từ hiểu rằng trước kia Cố Thành Thu nói như vậy với chủ chó chỉ là để đòi tiền bồi thường mà thôi, nhưng từ đó về sau, Cố Ngẫu bắt đầu trở nên vô cùng sợ chó.

Tầm mắt có hơi hoảng hốt nên Cố Ngẫu không nhìn thấy chai nước rỗng trên mặt nước, cô dẫm trúng nên trượt một cái, trực tiếp ngã sõng soài ra mặt đất.

Con chó nhỏ đuổi theo, đang định nhào qua chỗ Cố Ngẫu thì Ca Ca không biết nhảy ra từ chỗ nào, trực tiếp đè con chó nhỏ lại.

Mặt dù con chó nhỏ hung dữ nhưng cơ thể lại nhỏ hơn Ca Ca, Ca Ca trấn áp được nó rồi đuổi nó đi.

Cố Ngẫu vẫn luôn ngồi dưới đất, cô ngơ ngác nhìn Ca Ca đuổi con chó nhỏ đi, sau đó chạy về rúc đầu vào ngực cô.

Cố Ngẫu cứng đờ, một lúc lâu sau mới từ từ nâng tay lên, lần đầu tiên xoa đầu Ca Ca mà không có vật ngăn cách.

Ca Ca thỏa mãn ngẩng đầu lên, hư hử, thoải mái nhắm tít mắt lại.

Vừa rồi Cố Ngẫu bị ngã ra đất cũng không khóc, vậy mà bây giờ khi cảm nhận sự mềm mại của lông mao dưới lòng bàn tay cô lại chảy nước mắt.

Giản Trì Cẩm đi chân trần đuổi theo Ca Ca hơn nửa khu dân cư cũng chạy đến nơi, đập vào mắt là dáng vẻ Cố Ngẫu ngồi dưới đất ôm Ca Ca khóc nấc lên.

Đầu gối và khuỷu tay của Cố Ngẫu đều bị trầy da, Giản Trì Cẩm vội vàng đưa Cố Ngẫu về nhà, sau đó gọi điện cho bác sĩ Lâm tới đây.

Tô Thuyên ngồi trong phòng khách chơi điện thoại thấy vậy thì lắm miệng cảm khái một câu: “Không phải là cô không hợp bát tự với nơi này đó chứ?”

Bây giờ mới cách lúc cô bị chém vào chân một tháng, vừa dắt chó đi dạo đã khiến mình bị thương tiếp.

Giản Trì Cẩm liếc xéo tt một cái, quát lớn: “Ai bảo em mê tín như vậy hả?”

Tô Thuyên bị cái liếc xéo kia của Giản Trì Cẩm dọa sợ, ngoan ngoãn câm miệng lại.

Giản Hoài Hiên đi ra ngoài nhìn thấy Cố Ngẫu lại bị thương, anh hỏi sơ qua tình hình rồi lại trở về phòng sách.

Bác sĩ Lâm xử lý miệng vết thương cho Cố Ngẫu xong xuôi, đang định rời đi thì bị Giản Trì Cẩm giữ lại hỏi han một lúc lâu về những việc cần chú ý, dáng vẻ như thể chuẩn bị ra trận đón địch, người không biết còn tưởng rằng Cố Ngẫu bị xẻ thịt róc xương mất.

Tô Thuyên còn đang ngồi chơi điện thoại, chỉ là thi thoảng tầm mắt cũng sẽ đảo từ điện thoại qua phía Cố Ngẫu và Ca Ca đang nằm bò trên đùi Cố Ngẫu.

Mới đưa đi dạo một lần mà tình cảm đã tốt như vậy rồi à?

Tô Thuyên có hơi mất hứng, thầm phỉ nhổ Ca Ca là con chó đứng núi này trông núi nọ.

Cố Ngẫu không chú ý tới sự quan tâm quá mức Giản Trì Cẩm dành cho mình cùng với ánh mắt khiển trách của Tô Thuyên với Ca Ca, cô đang đắm chìm trong cảm xúc mềm mại của Ca Ca, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Giản Hoài Hiên lại thích vuốt lông chó như vậy, thật sự quá chữa lành tâm hồn.

Điện thoại bỗng rung lên, Cố Ngẫu phát hiện là tin nhắn từ Giản Hoài Hiên, người chưa từng gửi tin nhắn cho cô kể từ khi hai người add WeChat.

Giản Hoài Hiên gửi cho Cố Ngẫu một số tiền, Cố Ngẫu còn chưa kịp hỏi đối phương xem số tiền này có ý gì thì Giản Hoài Hiên lại nhắn tiếp một câu…

[Tôi vừa làm việc với bộ phận an ninh của khu dân cư, dắt chó mà không cầm dây trong khu dân cư sẽ bị phạt tiền, đây là tiền bồi thường của chủ con chó chihuahua kia đưa cho cô.] Cố Ngẫu rơi vào trầm tư với số tiền bồi thường này… Mấy kẻ có tiền này có phải có hiểu lầm gì với từ “bồi thường” này không?

Cố Ngẫu vừa châm chước lựa lời vừa gõ chữ: [Anh nhận đi, xem như tiền ăn ở sinh hoạt ở đây của tôi.]

Giản Hoài Hiên trong phòng sách nhướng mày, phát hiện Cố Ngẫu thật sự không quá giống Cố Liên, thậm chí không giống bố mẹ của cô.

Bởi vì dù là Cố Liên hay là vợ chồng Cố Thành Thu thì đều xem chuyện Cố Liên tới chỗ Giản Hoài Hiên ở là chuyện đương nhiên, như thể hai người đã kết hôn, thậm chí Cố Liên còn có thói quen xin tiền tiêu vặt từ Giản Hoài Hiên.

Nghĩ đến đây, Giản Hoài Hiên cong môi một cách khó hiểu: [Vậy cô cứ xem như là tiền tiêu vặt là được rồi.]

Cố Ngẫu chậm chạp gõ một dấu hỏi chấm trên trán.

Tiền tiêu vặt gì?

Còn chưa đợi Cố Ngẫu nghĩ thông, Giản Hoài Hiên đã chuyển chủ đề: [Bữa trà chiều ngày mai cô làm món gì?]

Cố Ngẫu nhíu mày: [Ngày mai tôi không có thời gian.]

Sáng mai máy tính sẽ được đưa đến, cô phải tranh thủ thời gian hoàn thành deadline, lấy đâu ra thời gian xuống bếp.

Giản Hoài Hiên trợn mắt nói dối: [Nhưng không phải cô đã nói đợi tới khi biết làm đồ ngọt thì sẽ chịu trách nhiệm về bữa trà chiều của tôi hay sao?]

Cố Ngẫu khẽ chậc một tiếng, suy đoán có thể là trước đây Cố Liên đã đồng ý với Giản Hoài Hiên.

Nhưng cô vẫn kiên trì: [Ngày mai tôi thật sự không có thời gian.]

Giản Hoài Hiên: [Ngày kia thì sao?]

Cố Ngẫu sợ nếu còn từ chối nữa thì sẽ lòi đuôi: […Được.]

Bên này Giản Hoài Hiên đang cò kè mặc cả với Cố Ngẫu, bên kia Giản Trì Cẩm nhận được điện thoại của mẹ mình.

Biết mình sẽ khiến con trai đau đầu nên bố mẹ Giản Hoài Hiên không dám tới nhà thăm Giản Hoài Hiên. Biết Giản Trì Cẩm tới thăm Giản Hoài Hiên, hai người lập tức gọi điện thoại cho con gái lớn để hỏi thăm tình hình hiện tại của Giản Hoài Hiên.

Giản Trì Cẩm nhìn cửa phòng sách đóng chặt, sau đó hồi tưởng lại tác phong làm việc trước sau như một của Giản Hoài Hiên rồi nói: “Con thấy cũng không có gì khác bình thường.”

Mẹ của Giản Hoài Hiên là La Ái Cầm nhỏ giọng hỏi: “Vậy Cố Liên thì sao?”

Giản Trì Cẩm nheo mắt, cũng hạ giọng theo: “Con bé… khá tốt, sao thế mẹ?”

La Ái Cầm vô cùng chột dạ: “Không có gì không có gì, mẹ chỉ hỏi thăm thế thôi.”

La Ái Cầm luôn có thể bao dung với đủ loại hành vi lạ đời của chồng mình cũng không phải là vì bà có đầu óc thông minh, mà là vì chính La Ái Cầm cũng là một người thần kinh thô.

Nếu phải dùng một từ để mô tả khái quát về bà thì đó chính là ngây thơ.

Giản Hoài Hiên đã từng lo lắng khi anh công bố chuyện Cố Liên thật giả thì sẽ có người mượn tay mẹ anh để đưa một người phụ nữ khác đến, anh băn khoăn như vậy cũng không phải là buồn lo vô cớ, bởi vì một La Ái Cầm ngây thơ thật sự sẽ cho rằng cô gái được người khác giới thiệu sẽ thật sự tới đây để chăm sóc cho Giản Hoài Hiên.

Bà căn bản không nghĩ tới chuyện người khác đang lợi dụng mình.

Chỉ là Giản Hoài Hiên không nghĩ tới những kẻ xúi giục mẹ anh lại to gan như vậy, ông cụ nhà họ Giản còn chưa đồng ý giải trừ hôn ước giữa anh và Cố Liên mà bọn họ đã lợi dụng mẹ anh để nhét người tới chỗ anh.

La Ái Cầm cũng là do bị người khác thuyết phục, cảm thấy Cố Liên thật sự không biết cách chăm sóc cho người khác nên mới có thể nghĩ tới chuyện đưa cô gái được miêu tả là rất biết chăm sóc người khác tới chăm sóc con trai mình. Giản Trì Cẩm không biết mẹ mình bị người ta lợi dụng, sau khi cúp điện thoại, chị ấy trở về phòng khách, ăn cơm tối xong mới lưu luyến rời đi.

Hôm sau Giản Trì Cẩm phải đi công tác, trước khi lên máy bên, cô xin phương thức liên hệ của Cố Ngẫu từ chỗ Tiểu An, khi Tiểu An gửi số điện thoại của Cố Ngẫu cho cô còn uyển chuyển biểu đạt một chút sự hoang mang của mình…

Sáng sớm ngày hôm nay có một cô gái dùng tên tuổi của bà La, tới đây nói rằng muốn chăm sóc cho anh Giản, không biết chị có biết chuyện này không?

Giản Trì Cẩm: “…”

Giản Trì Cẩm ngây ra nửa phút đồng hồ, sau đó lập tức gọi điện thoại cho mẹ ruột của mình, phát hiện bà tắt máy, lướt newfeed mới thấy ông bà già nhà mình lại ra nước ngoài du lịch, thời gian check-in là một tiếng trước.

Vì thế chị ấy lại gọi cho Giản Hoài Hiên, nhưng tổng đài cũng thông báo số điện thoại đang bận.

Cuối cùng, Giản Trì Cẩm gọi cho Cố Ngẫu.

Cố Ngẫu vừa cảm thấy khó hiểu không biết vì sao Giản Trì Cẩm lại có số điện thoại của mình, vừa nghe Giản Trì Cẩm giải thích mục đích của cuộc gọi này.

Nhưng sau khi Cố Ngẫu ăn sáng xong, nhận được máy tính là cô lập tức ru rú trong phòng, cũng không biết trong nhà có người tới.

Nghe Giản Trì Cẩm nói vậy, cô đang định ra khỏi phòng nhìn xem thì cửa phòng bị gõ vang.

Cố Ngẫu đứng dậy đi mở cửa, phát hiện ngoài cửa là một cô gái ăn mặc lộng lẫy như chuẩn bị đi dự tiệc.

Cô nàng lặng lẽ đánh giá Cố Ngẫu, thấy Cố Ngẫu mặc áo thun quần đùi đơn giản, khóe miệng cong lên thể hiện tham vọng chiến thắng không thể che giấu.

Cô ta hất cằm, tự cho là khiêm tốn nhưng lại vô cùng ngạo mạn: “Bà Giản bảo tôi tới đây chăm sóc cho anh Hoài Hiên, vậy nên có phải chúng ta cần bàn bạc với nhau để phân công công việc không? Tôi có giấy chứng nhận tư cách đầu bếp, vậy nên ngày ba bữa cơm của anh Hoài Hiên sẽ giao cho tôi đảm nhận, như vậy không có vấn đề gì chứ? À, còn buổi chiều thì tôi phải đi học, vậy nên thời gian buổi chiều có thể cho cô.”

Gì vậy?

Cố Ngẫu còn chưa kịp phản ứng lại thì Tiểu An chạy lên lầu rồi nói với cô gái kia: “Cô Kỳ, thật ngại quá, anh Giản bảo cô đừng lên đây quấy rầy công việc của cô Cố.”

Cô nàng sửng sốt.

Tiểu An nói tiếp: “Và cả, bên này chúng tôi không có đủ phòng, nếu cô không ngại thì có thể tới chỗ của bác sĩ Lâm bên kia.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương