Cật Ngẫu
-
Chương 12
Cố Ngẫu cũng không biết lớp áo choàng ngụy trang của mình đã bị người ta lật hết lớp này đến lớp khác, cô thấy đã sắp tới 2 giờ nên xuống tầng làm bánh mochi hôm qua đã đồng ý.
Cách làm mochi vô cùng đơn giản, nhào bột nếp với nước, vo tròn rồi hấp lên, sau đó lấy ra nhồi nhân đậu đỏ vào, nhân lúc chưa nguội, áo thêm một lớp vụn dừa hoặc bột đậu nành là được.
Vấn đề là trong tủ lạnh cái gì cũng có, chỉ là không có đậu đỏ xay sẵn, muốn tự làm thì phải ngâm đậu đỏ từ ngày hôm trước, Cố Ngẫu nghĩ ngợi, dứt khoát dùng đậu đỏ ngào đường để làm nhân.
Cố Ngẫu dùng phần gạo nếp còn dư vo tròn lại làm bánh rán, sau khi rán xong, cô rắc bột đậu nành hoặc rưới nước đường đỏ đã đun sôi lên.
Đúng lúc Tô Thuyên tới đây dắt chó đi dạo, nhìn thấy Cố Ngẫu đang mân mê trong phòng khách, nhớ tới bát double skin milk trước đây, anh ta nuốt nuốt nước miếng.
Anh ta đứng dựa vào cửa phòng bếp hỏi Cố Ngẫu: “Cô làm bữa trà chiều à?”
Cố Ngẫu cũng không quay đầu lại: “Ừm.”
Tô Thuyên: “Làm cho anh Hoài Hiên à?”
Cố Ngẫu lại “Ừm” một tiếng.
Tô Thuyên cố gắng để giọng mình nghe tự nhiên nhất có thể: “Vậy, vậy có phần của tôi không?”
Cố Ngẫu: “Tự vào mà lấy.”
Tô Thuyên lập tức chui vào phòng bếp lấy đồ ăn.
Cố Ngẫu bưng đĩa mochi và hai chiếc bát rỗng đi đến phòng sách ở tầng một, trong lúc đó, Ca Ca đuổi theo cọ cọ lên đùi cô, cô cũng chỉ run mấy cái với suýt ném văng cái đĩa đi chứ không còn cứng đờ hay thét chói tai nữa, tiến bộ rất lớn, có thể thấy được năng lực thích ứng của con người là vô hạn, chỉ là trước đây không có cơ hội thể hiện mà thôi.
Cố Ngẫu gõ vang cửa phòng sách.
Trong phòng sách, Giản Trì Cẩm vẫn còn đang đắm chìm trong tin tức mình vừa biết, vẫn chưa thể hồi hồn.
Giản Hoài Hiên mặc kệ chị mình từ từ tiêu hóa như đi vào cõi thần tiên, còn mình thì mở máy tính ra xem tài liệu trợ lý Dịch vừa gửi cho anh.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nhìn thời gian, thuận miệng nói: “Hôm qua em nói với Cố Ngẫu là chị thích ăn bánh dày, bảo cô ta chiều nay làm cho chị một ít.”
Anh vừa nói xong, Giản Trì Cẩm lập tức nhảy dựng lên, ba bước gộp thành hai đi tới mở cửa phòng sách ra.
Ngoài cửa, mặc dù Cố Ngẫu cảm thấy kỳ lạ với tư thế hùng hổ khi mở cửa của Giản Trì Cẩm nhưng vẫn bình tĩnh đưa bát đĩa trong tay mình về phía Giản Trì Cẩm: “Trà chiều ạ.”
Giản Trì Cẩm như thể không nghe thấy, chị ấy ngơ ngác nhìn Cố Ngẫu, ánh mắt săm soi khiến da đầu của Cố Ngẫu tê dại.
“Chị?” Cố Ngẫu gọi một tiếng.
Giản Trì Cẩm lấy lại tinh thần: “Hả? À! Đúng vậy, chị, chị thích ăn bánh dày, cảm ơn cảm ơn.”
Giản Trì Cẩm nhận lấy bát đĩa trên tay Cố Ngẫu bằng hai tay, cầm tới đặt xuống bàn, sau đó nhanh chóng xoay người lại đi tới cửa.
Cố Ngẫu cảm thấy có hơi kỳ lạ, cô nhìn Giản Trì Cẩm, rồi lại nhìn Giản Hoài Hiên.
Đúng lúc chạm vào ánh mắt của Giản Hoài Hiên, Cố Ngẫu cũng không trốn tránh, cô nói: “Tôi cũng làm bánh mochi không có nhân đậu đỏ.”
Giản Hoài Hiên ngẩn ra, sau đó mới gật đầu, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Cố Ngẫu quay về phòng bếp, Giản Trì Cẩm cứ đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của Cố Ngẫu.
Hôm nay Cố Ngẫu mặc một chiếc áo phông mỏng, phía dưới là một chiếc chân váy xếp ly màu hồng nhạt, những nếp gấp rõ ràng, mái tóc ngắn ngang vai được chải chuốt kỹ càng.
Dù sao cũng là chị em sinh đôi, nếu không phải là Giản Trì Cẩm nhìn chằm chằm thì đúng là không nhận ra Cố Ngẫu có nét mũm mĩm của trẻ con hơn Cố Liên.
Giản Trì Cẩm thầm so sánh sự khác biệt giữa hai người, cũng nhìn Cố Ngẫu bằng lớp filter cực dày.
Mũm mĩm trẻ con mới đẹp, đáng yêu biết bao, hơn nữa tính cách của Cố Ngẫu còn rất trầm ổn, vẻ ngoài và tính cách đối lập với nhau là sự tương phản đáng yêu biết bao.
Mãi cho tới khi hoàn toàn không nhìn thấy Cố Ngẫu nữa, Giản Trì Cẩm mới lề mề đóng cửa lại.
Chị ấy quay lại bàn, lấy bát đũa rồi gắp một miếng mochi mềm mại, sau đó liên tục ăn vài cái.
Giản Hoài Hiên cong ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn.
Giản Trì Cẩm miễn cưỡng gắp mấy cái mochi nước đường đỏ vào trong bát cho Giản Hoài Hiên.
Chị ấy còn hỏi: “Chúng ta không nói với em ấy việc chúng ta đã biết em ấy là ai à?”
Giản Hoài Hiên không mặn không nhạt liếc Giản Trì Cẩm một cái, hỏi lại: “Để làm gì?”
Giản Trì Cẩm mở to mắt, đáy mắt hoang mang viết năm chữ và một dấu hỏi chấm to đùng “Vì sao lại không nói?”.
Giản Hoài Hiên cầm đũa lên cắn một miếng mochi đường đỏ, vỏ bánh xốp giòn, bên trong non mềm, nước đường đỏ sánh quyện bên ngoài hòa vào mùi hương của gạo nếp, không quá nhạt cũng không quá ngọt.
Mặc dù có rất nhiều người hiểu nhầm rằng phái nam không thích ăn đồ ngọt, nhưng Giản Hoài Hiên, bao gồm cả người nhà của Giản Hoài Hiên, thậm chí là em họ Tô Thuyên cũng rất thích ăn đồ ngọt.
Giản Hoài Hiên nhai kỹ nuốt chậm, chậm rãi nói: “Cô ta là thế thân của Cố Liên, đến đây để lừa gạt chúng ta, cho dù trước đây cô ta là người như thế nào thì ít nhất bây giờ cô ta là một kẻ lừa đảo.”
“Em ấy không phải!” Giản Trì Cẩm vỗ bàn đứng dậy.
Giản Hoài Hiên cũng không phản bác, thản nhiên ăn mochi.
Năm ngón tay đặt trên bàn của Giản Trì Cẩm giật giật, rất muốn giật cái bát lại, thằng nhãi này vừa nói Cố Ngẫu là kẻ lừa đảo, vừa bảo Cố Ngẫu làm đồ ngọt cho mình, có biết xấu hổ hay không thế?
Giản Hoài Hiên lại cực kỳ thoải mái, logic của anh là như vậy, cho dù Cố Ngẫu có bất kỳ lý do gì đi nữa thì việc cô giả mạo làm cô em gái đã chạy ra nước ngoài của mình, bắt tay với người nhà của cô lừa gạt anh là sự thật.
Nói cô là kẻ lừa đảo không sai chút nào.
“Đã biết thân phận của Cố Ngẫu từ lâu” là con át chủ bài của anh, sao anh có thể tùy tiện giao con át chủ bài của mình ra được.
Cũng chỉ có Giản Trì Cẩm mới ngây thơ nghĩ gì nói đó như vậy.
Uống một ngụm trà hòa tan vị ngọt trong miệng, Giản Hoài Hiên còn dặn dò Giản Trì Cẩm: “Mấy năm nay nhà mình rất nhiều lần nâng đỡ nhà họ Cố, nể mặt chị, em cũng sẽ không thật sự làm gì nhà họ Cố. Nhưng em hi vọng chị nhớ kỹ, cho dù Cố Ngẫu đã cứu chị, chị cũng đừng ngây thơ đào tim đào phổi ra cho người ta, có lẽ trước kia Cố Ngẫu thật sự là người tốt, hoàn hảo không có khuyết điểm, nhưng bảy năm trôi qua rồi, chị biết bây giờ cô ta là người như thế nào chắc?”
Giản Trì Cẩm cắn cắn môi, chị ấy biết đây không phải là chuyện chị ấy có thể hành xử bốc đồng, nhưng chị ấy cũng không muốn nghĩ theo hướng của em trai mình, dùng ánh mắt đầy sự đề phòng với Cố Ngẫu đã từng cứu mình.
Chị ấy ăn hết đĩa mochi, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ở tầng một, vì Tô Thuyên đang ăn mochi Cố Ngẫu làm nên vẫn chưa đi ra ngoài, Ca Ca ở bên cạnh dùng đầu đẩy đẩy chân của anh ta, dùng hành động để thúc giục anh ta mau chóng đi ra ngoài.
Cố Ngẫu không ở trong phòng bếp, hẳn là đã về phòng.
Giản Trì Cẩm ba bước gộp làm hai đi lên tầng, gõ vang phòng của Cố Ngẫu.
Cố Ngẫu mở cửa ra, phát hiện là Giản Trì Cẩm, cô có hơi kinh ngạc: “Có chuyện gì thế chị?”
Giản Trì Cẩm nghiêng người nhìn xuống dưới tầng, buột miệng thốt ra: “Đi ra ngoài tản bộ với chị đi, nhân tiện dắt Ca Ca đi dạo.”
Cố Ngẫu: “…???”
Không cần đâu! Em từ chối!
Giản Trì Cẩm nào biết Cố Ngẫu sợ chó, chị ấy còn cố ý gọi Tô Thuyên ở dưới tầng: “Tô Thuyên.”
Tô Thuyên sợ Giản Trì Cẩm nên lập tức ngồi thẳng dậy: “Có chuyện gì thế chị?”
Giản Trì Cẩm: “Lát nữa chị và Cố… Cố Liên dắt Ca Ca đi dạo, em ở nhà đi.”
Tô Thuyên: “Ok!”
Ok cái mịe gì! Cố Ngẫu thầm mắng.
Giản Trì Cẩm quay đầu nhìn về phía Cố Ngẫu, tự nhiên nói: “Em có cần chuẩn bị gì không? Chị chờ em.”
Cố Ngẫu muốn tìm cớ không đi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Giản Trì Cẩm, không biết vì sao cô lại nhớ tới dáng vẻ Giản Trì Cẩm ngồi trong căn phòng nhỏ của cô khóc không thành tiếng.
Ngày hôm đó, sau khi Giản Trì Cẩm được đón đi, cảnh sát đưa Cố Ngẫu về nhà, bà nội vẫn xem cô như không khí như cũ, cô cũng quen rồi nên không thèm để ý, nhưng lại vô cùng quan tâm tới tình trạng của Giản Trì Cẩm sau đó.
Nhưng cô không có cơ hội, bởi vì ngày thứ ba, bố mẹ đưa Cố Liên tới nhà bà nội, để Cố Liên nhận là người đã cứu Giản Trì Cẩm thay Cố Ngẫu, bà nội mỉm cười kéo tay Cố Liên, nói rằng Cố Liên và Cố Ngẫu là chị em, ai cứu người thì có gì khác nhau đâu.
Sau này nhà họ Giản mời bọn họ ăn cơm, người đi cũng là Cố Liên.
Cho dù cô đã hỏi Cố Liên về tình hình của Giản Trì Cẩm, Cố Liên cũng không trả lời cô, cô ta chỉ biết khoe khoang với cô rằng nhà họ Giản lớn thế nào, người nhà họ Giản thích cô ta bao nhiêu, cậu chủ nhà họ Giản Giản Hoài Hiên đẹp trai thế nào.
Ai mà ngờ sẽ gặp lại nhau thế này.
Với cảm xúc không thể giải thích được, Cố Ngẫu đi theo Giản Trì Cẩm xuống tầng.
Giản Trì Cẩm đeo dây dắt chó vào cho Ca Ca, sau đó dẫn Cố Ngẫu và Ca Ca đi ra ngoài.
Bởi vì Ca Ca vẫn luôn đi ở phía trước, khoảng cách giữa Cố Ngẫu và Ca Ca cũng không gần, biểu hiện của Cố Ngẫu vẫn được xem là tự nhiên.
Sau khi lấy lại tinh thần, Cố Ngẫu xem xét xem nên trốn chạy thế nào, Giản Trì Cẩm bên kia đã ấp ủ hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em cũng làm bánh mochi đậu đỏ cho chị.”
Cố Ngẫu ngẩn ra, bởi vì cô đã không nhớ rõ lúc ấy mình nấu món gì cho Giản Trì Cẩm ăn từ lâu, cô ăn ngay nói thật: “Em không nhớ rõ.”
“Chị nhớ rõ.” Giản Trì Cẩm nói: “Chị đã không còn nhớ rất nhiều ký ức về ngày hôm đó, chỉ có ký ức được em đưa về nhà là chị nhớ rõ ràng.”
Cố Ngẫu nghiêng đầu nhìn về phía Giản Trì Cẩm, Giản Trì Cẩm cao hơn cô, còn đi giày cao gót, vậy nên cô phải hơi hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
Khuôn mặt hao hao giống Giản Hoài Hiên kia vẫn mang theo sự lạnh lùng của nữ vương như cũ: “Hơn nữa, hình như chị vẫn chưa nói lời cảm ơn với em.”
Cố Ngẫu: “Hả?”
Giản Trì Cẩm nửa thật nửa giả nói: “Không biết vì sao trước kia chị không muốn nói, luôn cảm thấy không muốn, nhưng không hiểu vì sao bây giờ bỗng nhiên muốn nói.”
Giản Trì Cẩm dừng bước, cô trịnh trọng đối mặt với Cố Ngẫu giống như Giản Trì Cẩm đối mặt với Cố Ngẫu bảy năm về trước: “Cảm ơn em.”
Cố Ngẫu khẽ mở to hai mắt, vào khoảnh khắc ấy, cô thậm chí còn cho rằng Giản Trì Cẩm đã nhận ra cô và Cố Liên không phải là một người.
Nhưng còn chưa đợi sự kinh hoảng trong lòng lan tràn, cô đã nghe thấy Giản Trì Cẩm hơi máy móc bổ sung thêm hai chữ: “Cố Liên.”
Cố Ngẫu thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Trì Cẩm: A a a a a a a nếu không phải nghe lời em trai thì còn lâu mình mới thêm tên của Cố Liên ở đằng sau!
Cách làm mochi vô cùng đơn giản, nhào bột nếp với nước, vo tròn rồi hấp lên, sau đó lấy ra nhồi nhân đậu đỏ vào, nhân lúc chưa nguội, áo thêm một lớp vụn dừa hoặc bột đậu nành là được.
Vấn đề là trong tủ lạnh cái gì cũng có, chỉ là không có đậu đỏ xay sẵn, muốn tự làm thì phải ngâm đậu đỏ từ ngày hôm trước, Cố Ngẫu nghĩ ngợi, dứt khoát dùng đậu đỏ ngào đường để làm nhân.
Cố Ngẫu dùng phần gạo nếp còn dư vo tròn lại làm bánh rán, sau khi rán xong, cô rắc bột đậu nành hoặc rưới nước đường đỏ đã đun sôi lên.
Đúng lúc Tô Thuyên tới đây dắt chó đi dạo, nhìn thấy Cố Ngẫu đang mân mê trong phòng khách, nhớ tới bát double skin milk trước đây, anh ta nuốt nuốt nước miếng.
Anh ta đứng dựa vào cửa phòng bếp hỏi Cố Ngẫu: “Cô làm bữa trà chiều à?”
Cố Ngẫu cũng không quay đầu lại: “Ừm.”
Tô Thuyên: “Làm cho anh Hoài Hiên à?”
Cố Ngẫu lại “Ừm” một tiếng.
Tô Thuyên cố gắng để giọng mình nghe tự nhiên nhất có thể: “Vậy, vậy có phần của tôi không?”
Cố Ngẫu: “Tự vào mà lấy.”
Tô Thuyên lập tức chui vào phòng bếp lấy đồ ăn.
Cố Ngẫu bưng đĩa mochi và hai chiếc bát rỗng đi đến phòng sách ở tầng một, trong lúc đó, Ca Ca đuổi theo cọ cọ lên đùi cô, cô cũng chỉ run mấy cái với suýt ném văng cái đĩa đi chứ không còn cứng đờ hay thét chói tai nữa, tiến bộ rất lớn, có thể thấy được năng lực thích ứng của con người là vô hạn, chỉ là trước đây không có cơ hội thể hiện mà thôi.
Cố Ngẫu gõ vang cửa phòng sách.
Trong phòng sách, Giản Trì Cẩm vẫn còn đang đắm chìm trong tin tức mình vừa biết, vẫn chưa thể hồi hồn.
Giản Hoài Hiên mặc kệ chị mình từ từ tiêu hóa như đi vào cõi thần tiên, còn mình thì mở máy tính ra xem tài liệu trợ lý Dịch vừa gửi cho anh.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nhìn thời gian, thuận miệng nói: “Hôm qua em nói với Cố Ngẫu là chị thích ăn bánh dày, bảo cô ta chiều nay làm cho chị một ít.”
Anh vừa nói xong, Giản Trì Cẩm lập tức nhảy dựng lên, ba bước gộp thành hai đi tới mở cửa phòng sách ra.
Ngoài cửa, mặc dù Cố Ngẫu cảm thấy kỳ lạ với tư thế hùng hổ khi mở cửa của Giản Trì Cẩm nhưng vẫn bình tĩnh đưa bát đĩa trong tay mình về phía Giản Trì Cẩm: “Trà chiều ạ.”
Giản Trì Cẩm như thể không nghe thấy, chị ấy ngơ ngác nhìn Cố Ngẫu, ánh mắt săm soi khiến da đầu của Cố Ngẫu tê dại.
“Chị?” Cố Ngẫu gọi một tiếng.
Giản Trì Cẩm lấy lại tinh thần: “Hả? À! Đúng vậy, chị, chị thích ăn bánh dày, cảm ơn cảm ơn.”
Giản Trì Cẩm nhận lấy bát đĩa trên tay Cố Ngẫu bằng hai tay, cầm tới đặt xuống bàn, sau đó nhanh chóng xoay người lại đi tới cửa.
Cố Ngẫu cảm thấy có hơi kỳ lạ, cô nhìn Giản Trì Cẩm, rồi lại nhìn Giản Hoài Hiên.
Đúng lúc chạm vào ánh mắt của Giản Hoài Hiên, Cố Ngẫu cũng không trốn tránh, cô nói: “Tôi cũng làm bánh mochi không có nhân đậu đỏ.”
Giản Hoài Hiên ngẩn ra, sau đó mới gật đầu, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Cố Ngẫu quay về phòng bếp, Giản Trì Cẩm cứ đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của Cố Ngẫu.
Hôm nay Cố Ngẫu mặc một chiếc áo phông mỏng, phía dưới là một chiếc chân váy xếp ly màu hồng nhạt, những nếp gấp rõ ràng, mái tóc ngắn ngang vai được chải chuốt kỹ càng.
Dù sao cũng là chị em sinh đôi, nếu không phải là Giản Trì Cẩm nhìn chằm chằm thì đúng là không nhận ra Cố Ngẫu có nét mũm mĩm của trẻ con hơn Cố Liên.
Giản Trì Cẩm thầm so sánh sự khác biệt giữa hai người, cũng nhìn Cố Ngẫu bằng lớp filter cực dày.
Mũm mĩm trẻ con mới đẹp, đáng yêu biết bao, hơn nữa tính cách của Cố Ngẫu còn rất trầm ổn, vẻ ngoài và tính cách đối lập với nhau là sự tương phản đáng yêu biết bao.
Mãi cho tới khi hoàn toàn không nhìn thấy Cố Ngẫu nữa, Giản Trì Cẩm mới lề mề đóng cửa lại.
Chị ấy quay lại bàn, lấy bát đũa rồi gắp một miếng mochi mềm mại, sau đó liên tục ăn vài cái.
Giản Hoài Hiên cong ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn.
Giản Trì Cẩm miễn cưỡng gắp mấy cái mochi nước đường đỏ vào trong bát cho Giản Hoài Hiên.
Chị ấy còn hỏi: “Chúng ta không nói với em ấy việc chúng ta đã biết em ấy là ai à?”
Giản Hoài Hiên không mặn không nhạt liếc Giản Trì Cẩm một cái, hỏi lại: “Để làm gì?”
Giản Trì Cẩm mở to mắt, đáy mắt hoang mang viết năm chữ và một dấu hỏi chấm to đùng “Vì sao lại không nói?”.
Giản Hoài Hiên cầm đũa lên cắn một miếng mochi đường đỏ, vỏ bánh xốp giòn, bên trong non mềm, nước đường đỏ sánh quyện bên ngoài hòa vào mùi hương của gạo nếp, không quá nhạt cũng không quá ngọt.
Mặc dù có rất nhiều người hiểu nhầm rằng phái nam không thích ăn đồ ngọt, nhưng Giản Hoài Hiên, bao gồm cả người nhà của Giản Hoài Hiên, thậm chí là em họ Tô Thuyên cũng rất thích ăn đồ ngọt.
Giản Hoài Hiên nhai kỹ nuốt chậm, chậm rãi nói: “Cô ta là thế thân của Cố Liên, đến đây để lừa gạt chúng ta, cho dù trước đây cô ta là người như thế nào thì ít nhất bây giờ cô ta là một kẻ lừa đảo.”
“Em ấy không phải!” Giản Trì Cẩm vỗ bàn đứng dậy.
Giản Hoài Hiên cũng không phản bác, thản nhiên ăn mochi.
Năm ngón tay đặt trên bàn của Giản Trì Cẩm giật giật, rất muốn giật cái bát lại, thằng nhãi này vừa nói Cố Ngẫu là kẻ lừa đảo, vừa bảo Cố Ngẫu làm đồ ngọt cho mình, có biết xấu hổ hay không thế?
Giản Hoài Hiên lại cực kỳ thoải mái, logic của anh là như vậy, cho dù Cố Ngẫu có bất kỳ lý do gì đi nữa thì việc cô giả mạo làm cô em gái đã chạy ra nước ngoài của mình, bắt tay với người nhà của cô lừa gạt anh là sự thật.
Nói cô là kẻ lừa đảo không sai chút nào.
“Đã biết thân phận của Cố Ngẫu từ lâu” là con át chủ bài của anh, sao anh có thể tùy tiện giao con át chủ bài của mình ra được.
Cũng chỉ có Giản Trì Cẩm mới ngây thơ nghĩ gì nói đó như vậy.
Uống một ngụm trà hòa tan vị ngọt trong miệng, Giản Hoài Hiên còn dặn dò Giản Trì Cẩm: “Mấy năm nay nhà mình rất nhiều lần nâng đỡ nhà họ Cố, nể mặt chị, em cũng sẽ không thật sự làm gì nhà họ Cố. Nhưng em hi vọng chị nhớ kỹ, cho dù Cố Ngẫu đã cứu chị, chị cũng đừng ngây thơ đào tim đào phổi ra cho người ta, có lẽ trước kia Cố Ngẫu thật sự là người tốt, hoàn hảo không có khuyết điểm, nhưng bảy năm trôi qua rồi, chị biết bây giờ cô ta là người như thế nào chắc?”
Giản Trì Cẩm cắn cắn môi, chị ấy biết đây không phải là chuyện chị ấy có thể hành xử bốc đồng, nhưng chị ấy cũng không muốn nghĩ theo hướng của em trai mình, dùng ánh mắt đầy sự đề phòng với Cố Ngẫu đã từng cứu mình.
Chị ấy ăn hết đĩa mochi, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ở tầng một, vì Tô Thuyên đang ăn mochi Cố Ngẫu làm nên vẫn chưa đi ra ngoài, Ca Ca ở bên cạnh dùng đầu đẩy đẩy chân của anh ta, dùng hành động để thúc giục anh ta mau chóng đi ra ngoài.
Cố Ngẫu không ở trong phòng bếp, hẳn là đã về phòng.
Giản Trì Cẩm ba bước gộp làm hai đi lên tầng, gõ vang phòng của Cố Ngẫu.
Cố Ngẫu mở cửa ra, phát hiện là Giản Trì Cẩm, cô có hơi kinh ngạc: “Có chuyện gì thế chị?”
Giản Trì Cẩm nghiêng người nhìn xuống dưới tầng, buột miệng thốt ra: “Đi ra ngoài tản bộ với chị đi, nhân tiện dắt Ca Ca đi dạo.”
Cố Ngẫu: “…???”
Không cần đâu! Em từ chối!
Giản Trì Cẩm nào biết Cố Ngẫu sợ chó, chị ấy còn cố ý gọi Tô Thuyên ở dưới tầng: “Tô Thuyên.”
Tô Thuyên sợ Giản Trì Cẩm nên lập tức ngồi thẳng dậy: “Có chuyện gì thế chị?”
Giản Trì Cẩm: “Lát nữa chị và Cố… Cố Liên dắt Ca Ca đi dạo, em ở nhà đi.”
Tô Thuyên: “Ok!”
Ok cái mịe gì! Cố Ngẫu thầm mắng.
Giản Trì Cẩm quay đầu nhìn về phía Cố Ngẫu, tự nhiên nói: “Em có cần chuẩn bị gì không? Chị chờ em.”
Cố Ngẫu muốn tìm cớ không đi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Giản Trì Cẩm, không biết vì sao cô lại nhớ tới dáng vẻ Giản Trì Cẩm ngồi trong căn phòng nhỏ của cô khóc không thành tiếng.
Ngày hôm đó, sau khi Giản Trì Cẩm được đón đi, cảnh sát đưa Cố Ngẫu về nhà, bà nội vẫn xem cô như không khí như cũ, cô cũng quen rồi nên không thèm để ý, nhưng lại vô cùng quan tâm tới tình trạng của Giản Trì Cẩm sau đó.
Nhưng cô không có cơ hội, bởi vì ngày thứ ba, bố mẹ đưa Cố Liên tới nhà bà nội, để Cố Liên nhận là người đã cứu Giản Trì Cẩm thay Cố Ngẫu, bà nội mỉm cười kéo tay Cố Liên, nói rằng Cố Liên và Cố Ngẫu là chị em, ai cứu người thì có gì khác nhau đâu.
Sau này nhà họ Giản mời bọn họ ăn cơm, người đi cũng là Cố Liên.
Cho dù cô đã hỏi Cố Liên về tình hình của Giản Trì Cẩm, Cố Liên cũng không trả lời cô, cô ta chỉ biết khoe khoang với cô rằng nhà họ Giản lớn thế nào, người nhà họ Giản thích cô ta bao nhiêu, cậu chủ nhà họ Giản Giản Hoài Hiên đẹp trai thế nào.
Ai mà ngờ sẽ gặp lại nhau thế này.
Với cảm xúc không thể giải thích được, Cố Ngẫu đi theo Giản Trì Cẩm xuống tầng.
Giản Trì Cẩm đeo dây dắt chó vào cho Ca Ca, sau đó dẫn Cố Ngẫu và Ca Ca đi ra ngoài.
Bởi vì Ca Ca vẫn luôn đi ở phía trước, khoảng cách giữa Cố Ngẫu và Ca Ca cũng không gần, biểu hiện của Cố Ngẫu vẫn được xem là tự nhiên.
Sau khi lấy lại tinh thần, Cố Ngẫu xem xét xem nên trốn chạy thế nào, Giản Trì Cẩm bên kia đã ấp ủ hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em cũng làm bánh mochi đậu đỏ cho chị.”
Cố Ngẫu ngẩn ra, bởi vì cô đã không nhớ rõ lúc ấy mình nấu món gì cho Giản Trì Cẩm ăn từ lâu, cô ăn ngay nói thật: “Em không nhớ rõ.”
“Chị nhớ rõ.” Giản Trì Cẩm nói: “Chị đã không còn nhớ rất nhiều ký ức về ngày hôm đó, chỉ có ký ức được em đưa về nhà là chị nhớ rõ ràng.”
Cố Ngẫu nghiêng đầu nhìn về phía Giản Trì Cẩm, Giản Trì Cẩm cao hơn cô, còn đi giày cao gót, vậy nên cô phải hơi hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
Khuôn mặt hao hao giống Giản Hoài Hiên kia vẫn mang theo sự lạnh lùng của nữ vương như cũ: “Hơn nữa, hình như chị vẫn chưa nói lời cảm ơn với em.”
Cố Ngẫu: “Hả?”
Giản Trì Cẩm nửa thật nửa giả nói: “Không biết vì sao trước kia chị không muốn nói, luôn cảm thấy không muốn, nhưng không hiểu vì sao bây giờ bỗng nhiên muốn nói.”
Giản Trì Cẩm dừng bước, cô trịnh trọng đối mặt với Cố Ngẫu giống như Giản Trì Cẩm đối mặt với Cố Ngẫu bảy năm về trước: “Cảm ơn em.”
Cố Ngẫu khẽ mở to hai mắt, vào khoảnh khắc ấy, cô thậm chí còn cho rằng Giản Trì Cẩm đã nhận ra cô và Cố Liên không phải là một người.
Nhưng còn chưa đợi sự kinh hoảng trong lòng lan tràn, cô đã nghe thấy Giản Trì Cẩm hơi máy móc bổ sung thêm hai chữ: “Cố Liên.”
Cố Ngẫu thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Trì Cẩm: A a a a a a a nếu không phải nghe lời em trai thì còn lâu mình mới thêm tên của Cố Liên ở đằng sau!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook