Cặp Đôi Xấu Tính
-
Chương 32
Editor: Thiếp
Để đưa một người say khướt lên giường thì cần tiêu bao nhiêu lực, mất bao nhiêu calo?
Vất vả lắm Tần Chân mới đỡ được Trình Lục Dương lên giường, rồi vừa thở hổn hển vừa mở tủ quần áo tìm bộ đồ sạch thay hắn, nếu cứ vậy mà ngủ, chỉ e sáng ngày mai hắn sẽ bị 120 đưa vào viện mất.
Trình Lục Dương nằm trên giường thì thào câu gì đó, Tần Chân không để ý hắn đang nói gì, bởi vì toàn bộ sự chú ý đều bị tủ quần áo đầy màu sắc thu hút.
Tủ quần áo của Trình Lục Dương rất lớn, sau khi mở cửa tủ ra, có thể thấy đủ loại quần áo treo hai bên. Tần Chân há miệng nhìn quét một vòng, đỏ vàng cam lục lam chàm tím… Danh xưng “người con của cầu vồng” quả thật không phải nói chơi!
Cô không nhịn được bắt đầu tưởng tượng cảnh mỗi ngày Trình Lục Dương mặc một màu đi đến công ty, nhân viên dọc hành lang đều phấn khích, đây có lẽ chính là vị tổng giám bảnh bao nhất chói lọi nhất mà bọn họ từng gặp.
Chỉ là lúc cô nhếch miệng cười, đồng thời trong lòng cảm thấy chút chua xót, chỉ vì khoa trương hay bảnh bao không thật sự là chủ ý của người này, có lẽ so với bất kỳ ai khác, hắn luôn tha thiết có thể phối hợp màu sắc bình thường nhất, chỉ tiếc mắt hắn không cho phép.
Nhìn những bộ âu phục màu sắc vô cùng thê thảm này, cùng với mấy bộ đồ đủ màu treo lung tung, cô lắc đầu, chỉ lấy ra một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ, ném lên cái người đang còn nằm trên giường kia, “Nhanh lên, mau thay đồ đi!”
Nói xong liền đi ra ngoài, đứng đợi mấy phút mà không nghe thấy động tĩnh gì, thế là liền đẩy cửa đưa đầu vào, “Thay xong chưa?”
Cục nợ trên giường không có phản ứng.
Tần Chân đi đến bên giường đẩy đẩy hắn, “Này, kêu anh đi thay đồ đấy!”
Trình Lục Dương mơ màng ngẩng đầu lên, uể oải phát ra một từ: “Hả?”
Tần Chân tuyệt vọng, dứt khoát ra tay thay áo quần cho hắn, thuần thục cởi áo sơ mi trắng ra, sau đó ném áo bông xám lên đầu hắn, “Mau mặc vào đi!”
“Mệt quá…” Trình Lục Dương nhìn vẻ mặt dữ dằn của cô, đành phải đáng thương mặc áo vào, đầu tóc ướt sũng rối tung lộn xộn, khác xa dáng vẻ lúc ăn mặc sạch sẽ bình thường.
Ngay từ đầu Tần Chân chỉ cảm thấy sâu rượu thật đáng sợ, bây giờ nhìn hắn thay quần áo mới chú ý đến một vấn đề… Cô lại có thể không khoan nhượng mà ép một người đàn ông phải… cởi bỏ áo trên người mình xuống…
Ánh mắt quét từ gương mặt dễ nhìn đi xuống dưới, cô phát hiện ra Trình Lục Dương gầy gò lại một thân hình khiến người ta phải nuốt nước bọt, body chuẩn, đường cong tuyệt đẹp gợi cảm. Giọt nước từ trên tóc giọt xuống, dọc theo cổ trượt xuống ngực, sau đó lại lăn xuống dưới, giống như sợi dây câu mê hoặc người ta.
Đúng là hè đến rồi, nóng muốn chết mất! Tần Chân đỏ bừng mặt chạy đi mở điều hòa lên, lúc quay đầu lại, Trình Lục Dương đã vô cùng tự giác thay xong quần.
Với đầu tóc lộn xộn, hắn ngồi ngay ngắn trên giường, ngẩng đầu lên hỏi cô: “Có thể ngủ được chưa?”
Trong đôi mắt trong suốt kia lập lòe đốm sáng, Tần Chân nghi ngờ hắn đã coi cô thành mẹ = =, thế là ho khan hai tiếng, “Tóc vẫn còn ướt, anh đợi chút.”
Nhớ đến mấy hôm trước lúc cô đau buồn thì hắn dốc lòng chăm sóc cô, vậy nên cô cũng lấy khăn tắm từ trong nhà vệ sinh ra, đi đến bên giường lau tóc thay hắn.
Trình Lục Dương uống rượu vào quả nhiên biến thành một đứa trẻ biết nghe lời, cô bảo không nhúc nhích thì liền ngoan ngoãn ngồi im, bảo hắn làm cho tốt thì liền ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng hắt hơi mấy cái,sau đó từ phía dưới khăn tăm để lộ ra đôi mắt sáng bừng lấp lánh, cười ngây ngô với cô.
Tần Chân dở khóc dở cười, cảm thấy trong lòng mềm mại mấy phần, mà khi mới lau được nửa thì đột nhiên Trình Lục Dương đưa tay ôm lấy vòng eo cô, lập tức dán mặt lên bụng cô. Cả người Tần Chân cứng đờ, động tác trên tay cũng dừng lại.
Cô nghe thấy hắn cẩn thận hỏi một câu: “Lúc này mẹ sẽ không đột nhiên biến mất chứ?”
“…”
Âm thanh êm dịu chậm rãi, mang theo oan ức u oán nói không nên lời, “Mẹ đã nói con chờ ở hiệu sách, kết quả lại không quay về, con chờ mẹ lâu như thế, trời cũng đã tối…”
Cô đoán hắn cho rằng mình là Lục Thư Nguyệt, mẹ hắn.
Một lúc lâu sau, Trình Lục Dương không nghe thấy câu trả lời mà mình muốn, tâm tình hạ xuống, rồi chậm rãi buông cô ra, ôm lấy chăn quấn quanh người mình, rầu rĩ nói: “Nếu trước sau gì phải đi, vậy thì giờ mẹ đi luôn đi!”
Tần Chân cầm khăn tắm không biết nói gì, lại cảm thấy đống chăn kia dường như run rẩy.
Không… không phải là hắn khóc đó chứ?
Cô im lặng đỡ trán, rốt cuộc nồng độ cồn mạnh cỡ nào chứ? Lại có thể đem thằng cha lên trời xuống đất không gì không làm được này biến thành một đứa trẻ có chỉ số thông minh bằng âm!
Cảm thấy hắn có chút đáng thương, cô thở dại, định bước lên khuyên nhủ hắn, ai dè vừa vén chăn lên, bỗng thấy Trình Lục Dương nhanh như chớp nhảy xuống giường, chạy vào toilet… Một lát sau, tiếng nôn mửa truyền đến.
Tần Chân phẫn nộ đứng thẳng người lên, mẹ kiếp, quả nhiên não cô nghĩ quá nhiều rồi!
Trình Lục Dương và toilet rất lâu, lâu đến mức cô không nhịn được liền đi đến bên cửa, thấy kẻ kia điên cuồng nôn vào bồn cầu, khắp phòng vệ sinh đều là mùi rượu.
Hắn nôn ra chỉ có chất lỏng, còn lại không có gì, cô đoán có lẽ hắn chỉ uống mà không ăn, bụng rỗng uống rượu rất hại dạ dày.
Đợi đến khi hắn nôn xong, cô mới chậm rãi bước vào, cũng chẳng chê bẩn gì hắn, cứ như thế đỡ hắn quay về giường, sau đó lấy nước lạnh rửa mặt giúp hắn.
Rất nhanh Trình Lục Dương lại lăn ra ngủ, nhưng giấc ngủ không được sâu, lông mi khẽ rung động, như bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Cô thở dài, cúi đầu nói: “Lần này vì sao lại cãi nhau đây?”
Là vì người anh vĩ đại kia, hay bởi vì tính nết hôi thối như viên đá dưới bồn cầu đây?
Rõ ràng so với người khác cũng đều khát vọng tình thânm khát vọng được yêu mến, nhưng lại cứ làm bộ không thèm để ý, cô nghe trong điện thoại có thể hiểu được, nhưng bố mẹ hắn chưa chắc đã hiểu… Đúng là một gia đình nực cười.
Tần Chân bần thần thật lâu, cho đến khi Trình Lục Dương hoàn toàn ngủ say, cô mới đem quần áo bẩn của hắn ném vào máy giặt, rồi sau đó lại chạy đến tủ treo quần áo bận rộn một chút, cuối cùng đem quần áo đã giặt sạch phơi lên, lúc này mới rời đi.
Bởi vì lo cho hắn, thậm chí cô còn xuống dưới nhà mua thuốc giải rượu cho hắn, đề phòng sáng hôm sau hắn thấy đau đầu, kết quả lúc quay về mới phát hiện mình không có chìa khóa nhà hắn. Thở dài một hơi, cô treo túi thuốc lên ngoài cửa, rồi sau đó mới rời đi.
Điều buồn cười nhất là sau tất cả những chuyện này, cô phát hiện mình vẫn còn mặc áo quần ướt nhẹp, bận rộn hơn nửa đêm, vậy mà bộ đồ này cô vẫn còn mặc được… quả nhiên là được nhiệt độ cơ thể sấy khô.
Bởi vì quá sức mệt mỏi, cô vừa về nhà vọt vào tắm nước nóng xong liền ngã vật ra giường, chưa đến một phút sau đã nhắm mắt đi ngủ.
Rõ ràng tinh thần không được tốt, thế nhưng cô vẫn nằm mơ. Trong giấc mơ là cô cùng với gã say kia ở trong trạm điện thoại, chỉ là cô không nghĩ rằng cảnh tượng bị hắn kéo đến lên người lại tái diễn lần nữa, khuôn mặt đẹp trai của Trình Lục Dương phóng to đến cực đại, sau đó hai mắt dần tiến đến bên miệng cô, vô cùng đắc ý hỏi cô: “Sao nào, có phải cô muốn khẽ hôn lên đây sao? Đến đi, cho cô hôn một cái, có muốn thử hay không?”
Sáng hôm sau tỉnh lại, cô hoảng sợ nhìn chăm chú vào trần nhà, ngẩn người rất lâu, mơ hồ nhớ lại giấc mơ này… Nhưng rốt cuộc là hôn hay không hôn? Khốn kiếp, sao lại như thế được chứ! Nửa trước nhớ rất rõ ràng, sao đến kết thúc quan trọng này thì lại không nhớ được gì?!
Không đúng, trọng điểm là vì sao tim lại đập thình thịch không ngừng thế này?
Tần Chân buồn bực chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, quết quả lại phát hiện ra bà thím lại tới, cả người uể oải ngồi trên bồn cầu, ôm lấy gương mặt đỏ tía tai mà thở ngắn than dài.
Đang lúc nổi điên, bỗng nghe thấy điện thoại vang lên, cô nhanh chóng thay băng vệ sinh rồi vào phòng ngủ.
Khi cô vừa cầm điện thoại lên thì tiếng chuông dừng lại, cô im lặng nhìn tên người gọi đến, nhắm mắt lại, sau đó nhấn nút, “Alo, Mạnh Đường hả?”
***
Trình Lục Dương đầu đau như muốn nứt ra, hắn mở to mắt, trong lòng buồn bực, lúc ngồi dậy còn lảo đảo.
Hắn ngổi ngẩn người trên giường một lúc, mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua, nhưng trí nhớ lại vô cùng mông lung, ví dụ như hắn ngồi trên quảng trường đợi Tần Chân, ví dụ như bọn họ mắc mưa chạy lên xe taxi, rồi ví dụ như hình như cô lau tóc thay hắn? Thay quần áo? Rửa mặt?
Rất nhiều chuyện cũng chỉ thoáng một cái đã qua, hắn lắc lắc đầu, giống như muốn xua tan cái cảm giác choáng váng mơ hồ này, sau đó mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đi thay quần áo.
Lúc nhìn xung quanh đại não vẫn còn chút chóng mặt nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, hắn im lặng đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi đưa tay cầm lấy tờ giấy nhớ trên bộ âu phục, bên trên dùng nét chữ thanh tú mảnh khảnh viết hai chữ: màu trắng.
Tờ tiếp theo: màu đen.
Xuống dưới nữa: màu đỏ.
…
Toàn bộ áo quần âu phục đều được dán giấy nhớ lên trên, không gì ngoài nét chữ thanh tú viết rõ màu sắc.
Cả người hắn cứng đờ đi quanh buồng quần áo một vòng, cũng nhìn toàn bộ giấy nhớ, ngay đến cả giày với khăn quàng cổ cũng được cô tỉ mỉ đánh dấu… Một khe hở hẹp khó nhận thấy dần dần nứt vỡ trong trái tim.
Cô đã phát hiện ra rồi?
Cô đã biết bí mật của hắn!
Nhưng làm sao cô biết được?
Trình Lục Dương như bị sét đánh đứng nguyên tại chỗ, âm tình bất định nhìn mấy tờ giấy nhớ này, trong đầu kêu ong ong — chẳng lẽ là do tối qua hắn uống rượu vào nên không cẩn thận đã nói ra?
Tờ giấy nhớ trên tay khẽ rơi xuống đất, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi bước ra ngoài, cầm lấy điện thoại trên đầu giường, bấm dãy số đã quen thuộc kia.
Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ đó lại dùng âm thanh đầy thân thiết như trước bắt máy: “Alo, anh tỉnh rồi hả?”
“…” Bỗng hắn không biết nên mở miệng thế nào.
Tần Chân liền hỏi một lô lốc vấn đề: “Sao rồi, đầu còn đau không? Tối qua anh uống nhiều như thế, cũng chẳng chịu ăn gì, còn dầm mưa cả đêm, giờ có sốt không vậy?”
Hắn hít mũi, muốn mở miệng nói chuyện, mới phát hiện ra yết hầu khàn khàn khó chịu, hẳn là bị sưng rồi.
Tần Chân nghe thấy hắn khàn giọng, giọng điệu liền kiểu như “tôi biết ngay mà”, “Được rồi được rồi, mau ra ngoài cửa xem đi, tối qua tôi mua thuốc cho anh treo ở ngoài cửa, thuốc cảm với giải rượu đều có hết. Mau đi uống đi, kẻo bệnh tình lại tăng thêm!”
Hắn vừa đi ra ngoài vừa hỏi cô: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi ở…” Rồi đột nhiên cô dừng lại, làm như không có việc gì nói, “Anh quên rồi à? Tôi có bạn học cũ mua nhà ở Âu Đình, cậu ấy yêu cầu rất cao về việc trang trí, cho nên tôi giúp cậu ấy làm liên lạc viên kiêm tiếp khách, bây giờ đang dẫn cậu ấy đi xem mấy giai đoạn nhỏ của căn hộ.”
Đúng lúc Trình Lục Dương mở cửa, trước khi đầu ngón tay chạm vào túi nhựa trắng thì bỗng nhiên dừng lại, giọng điệu lạnh lùng, “Cô nói gì?”
“Hả? Thì là bạn học cũ của tôi…”
“Là gã họ Mạnh kia?” Ngữ khí của Trình Lục Dương trở nên vô cùng không thân thiện, vốn định to tiếng nói thật, ai ngờ tiếng thốt ra lại cứ như được cổ họng nặn ra vậy.
“Anh mau uống thuốc đi, tôi không thèm nghe anh nói nữa!” Tần Chân sợ hắn lại nói ra gì đó, mà Mạnh Đường lại đang ở bên cạnh cô, ngộ nhỡ nghe thấy thì rất xấu hổ, vậy là quả quyết tắt điện thoại.
Trình Lục Dương ở bên kia nghe tiếng tắt máy phát ra từ điện thoại, cầm theo túi nhựa quay vào phòng, bịch một tiếng khép cửa lại.
Được lắm, gã họ Mạnh kia còn có mặt mũi đến tìm cô?
Ha ha ha ha, cái chuyện chạm mặt này không có Trình Lục Dương hắn sao có thể đi được kia chứ? Nếu tên họ Mạnh muốn chạm mặt, hắn không đi bắn một phát súng mở đầu này thì quả thật có lỗi với thằng khốn đó!
Nghĩ như thế, Trình Lục Dương ném túi thuốc lên trên bàn, sau đó sắc mặt âm u vào nhà thay quần áo.
Những miếng giấy nhớ kia làm hắn rối loạn tâm trí, sâu trong đáy lòng còn có cảm giác rung trời lở đất, cảm giác hoảng sợ như là bí mật đã chôn sâu từ lâu nay bỗng nhiên bị người ta đào bới lên, thỉnh thoảng xen lẫn một cảm xúc tình cảm không biết phải làm sao.
Sao cô phải làm như thế chứ? Vì sao phải giúp hắn làm mấy việc đó?
Hắn buồn bực vò đầu tóc, mặc quần áo tử tế đi vào phòng khách, vốn định trực tiếp cầm lấy chìa khóa chạy đi, nhưng khi tầm mắt rơi xuống túi nhựa bên cạnh chìa khóa thì bỗng dừng lại.
Đầu ngón tay dừng lại một lát, cuối cùng cũng chạm đến túi thuốc, hắn chậm rãi lấy ra mấy hộp thuốc, phía trên là nét chữ thanh tú quen thuộc: một ngày hai lần, một lần ba viên… Trên từng hộp thuốc đều có ghi dấu không giống nhau như thế, nhưng lại giống ở chỗ nét chữ kia.
Bình sinh Trình Lục Dương ghét nhất một là vào viện, hai là uống thuốc, nhưng sau một thoáng im lặng, hắn lại phá lệ đi rót ly nước ấm, dựa theo sự căn dặn của người phụ nữ kia mà uống hết toàn bộ số thuốc.
Khi dòng nước ấm chảy vào cổ họng thì hắn không nhịn được mà nghĩ, đêm qua cô mạo hiểm trời mưa to chạy đi mua thuốc cho hắn?
Hắn sợ đắng, cho nên ngay cả uống cà phê cũng theo thói quen phải thêm ba viên đường, nhưng mà lúc này, cho mấy viên thuốc hắn ghét nhất trên đời, nhưng cảm giác lại chẳng đắng chút nào.
Hắn tự nói với mình: uống thuốc là vì để nhanh chóng khôi phục năng lực chiến đấu, ha ha, tên họ Mạnh kia điên rồi, rõ ràng đã có vợ sắp cưới mà còn dụ dỗ quản lý Tần não tàn, tuyệt đối nên bắn cmn chết! Tần Chân kia cũng đúng là đồ ngốc, biết rõ người ta không có lòng tốt gì, vậy mà có thể quan tâm đến tình nghĩa bạn học cơ đấy!
Nghĩ như thế, hắn đặt mạnh ly nước xuống bàn, sải bước đi ra khỏi cửa.
Để đưa một người say khướt lên giường thì cần tiêu bao nhiêu lực, mất bao nhiêu calo?
Vất vả lắm Tần Chân mới đỡ được Trình Lục Dương lên giường, rồi vừa thở hổn hển vừa mở tủ quần áo tìm bộ đồ sạch thay hắn, nếu cứ vậy mà ngủ, chỉ e sáng ngày mai hắn sẽ bị 120 đưa vào viện mất.
Trình Lục Dương nằm trên giường thì thào câu gì đó, Tần Chân không để ý hắn đang nói gì, bởi vì toàn bộ sự chú ý đều bị tủ quần áo đầy màu sắc thu hút.
Tủ quần áo của Trình Lục Dương rất lớn, sau khi mở cửa tủ ra, có thể thấy đủ loại quần áo treo hai bên. Tần Chân há miệng nhìn quét một vòng, đỏ vàng cam lục lam chàm tím… Danh xưng “người con của cầu vồng” quả thật không phải nói chơi!
Cô không nhịn được bắt đầu tưởng tượng cảnh mỗi ngày Trình Lục Dương mặc một màu đi đến công ty, nhân viên dọc hành lang đều phấn khích, đây có lẽ chính là vị tổng giám bảnh bao nhất chói lọi nhất mà bọn họ từng gặp.
Chỉ là lúc cô nhếch miệng cười, đồng thời trong lòng cảm thấy chút chua xót, chỉ vì khoa trương hay bảnh bao không thật sự là chủ ý của người này, có lẽ so với bất kỳ ai khác, hắn luôn tha thiết có thể phối hợp màu sắc bình thường nhất, chỉ tiếc mắt hắn không cho phép.
Nhìn những bộ âu phục màu sắc vô cùng thê thảm này, cùng với mấy bộ đồ đủ màu treo lung tung, cô lắc đầu, chỉ lấy ra một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ, ném lên cái người đang còn nằm trên giường kia, “Nhanh lên, mau thay đồ đi!”
Nói xong liền đi ra ngoài, đứng đợi mấy phút mà không nghe thấy động tĩnh gì, thế là liền đẩy cửa đưa đầu vào, “Thay xong chưa?”
Cục nợ trên giường không có phản ứng.
Tần Chân đi đến bên giường đẩy đẩy hắn, “Này, kêu anh đi thay đồ đấy!”
Trình Lục Dương mơ màng ngẩng đầu lên, uể oải phát ra một từ: “Hả?”
Tần Chân tuyệt vọng, dứt khoát ra tay thay áo quần cho hắn, thuần thục cởi áo sơ mi trắng ra, sau đó ném áo bông xám lên đầu hắn, “Mau mặc vào đi!”
“Mệt quá…” Trình Lục Dương nhìn vẻ mặt dữ dằn của cô, đành phải đáng thương mặc áo vào, đầu tóc ướt sũng rối tung lộn xộn, khác xa dáng vẻ lúc ăn mặc sạch sẽ bình thường.
Ngay từ đầu Tần Chân chỉ cảm thấy sâu rượu thật đáng sợ, bây giờ nhìn hắn thay quần áo mới chú ý đến một vấn đề… Cô lại có thể không khoan nhượng mà ép một người đàn ông phải… cởi bỏ áo trên người mình xuống…
Ánh mắt quét từ gương mặt dễ nhìn đi xuống dưới, cô phát hiện ra Trình Lục Dương gầy gò lại một thân hình khiến người ta phải nuốt nước bọt, body chuẩn, đường cong tuyệt đẹp gợi cảm. Giọt nước từ trên tóc giọt xuống, dọc theo cổ trượt xuống ngực, sau đó lại lăn xuống dưới, giống như sợi dây câu mê hoặc người ta.
Đúng là hè đến rồi, nóng muốn chết mất! Tần Chân đỏ bừng mặt chạy đi mở điều hòa lên, lúc quay đầu lại, Trình Lục Dương đã vô cùng tự giác thay xong quần.
Với đầu tóc lộn xộn, hắn ngồi ngay ngắn trên giường, ngẩng đầu lên hỏi cô: “Có thể ngủ được chưa?”
Trong đôi mắt trong suốt kia lập lòe đốm sáng, Tần Chân nghi ngờ hắn đã coi cô thành mẹ = =, thế là ho khan hai tiếng, “Tóc vẫn còn ướt, anh đợi chút.”
Nhớ đến mấy hôm trước lúc cô đau buồn thì hắn dốc lòng chăm sóc cô, vậy nên cô cũng lấy khăn tắm từ trong nhà vệ sinh ra, đi đến bên giường lau tóc thay hắn.
Trình Lục Dương uống rượu vào quả nhiên biến thành một đứa trẻ biết nghe lời, cô bảo không nhúc nhích thì liền ngoan ngoãn ngồi im, bảo hắn làm cho tốt thì liền ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng hắt hơi mấy cái,sau đó từ phía dưới khăn tăm để lộ ra đôi mắt sáng bừng lấp lánh, cười ngây ngô với cô.
Tần Chân dở khóc dở cười, cảm thấy trong lòng mềm mại mấy phần, mà khi mới lau được nửa thì đột nhiên Trình Lục Dương đưa tay ôm lấy vòng eo cô, lập tức dán mặt lên bụng cô. Cả người Tần Chân cứng đờ, động tác trên tay cũng dừng lại.
Cô nghe thấy hắn cẩn thận hỏi một câu: “Lúc này mẹ sẽ không đột nhiên biến mất chứ?”
“…”
Âm thanh êm dịu chậm rãi, mang theo oan ức u oán nói không nên lời, “Mẹ đã nói con chờ ở hiệu sách, kết quả lại không quay về, con chờ mẹ lâu như thế, trời cũng đã tối…”
Cô đoán hắn cho rằng mình là Lục Thư Nguyệt, mẹ hắn.
Một lúc lâu sau, Trình Lục Dương không nghe thấy câu trả lời mà mình muốn, tâm tình hạ xuống, rồi chậm rãi buông cô ra, ôm lấy chăn quấn quanh người mình, rầu rĩ nói: “Nếu trước sau gì phải đi, vậy thì giờ mẹ đi luôn đi!”
Tần Chân cầm khăn tắm không biết nói gì, lại cảm thấy đống chăn kia dường như run rẩy.
Không… không phải là hắn khóc đó chứ?
Cô im lặng đỡ trán, rốt cuộc nồng độ cồn mạnh cỡ nào chứ? Lại có thể đem thằng cha lên trời xuống đất không gì không làm được này biến thành một đứa trẻ có chỉ số thông minh bằng âm!
Cảm thấy hắn có chút đáng thương, cô thở dại, định bước lên khuyên nhủ hắn, ai dè vừa vén chăn lên, bỗng thấy Trình Lục Dương nhanh như chớp nhảy xuống giường, chạy vào toilet… Một lát sau, tiếng nôn mửa truyền đến.
Tần Chân phẫn nộ đứng thẳng người lên, mẹ kiếp, quả nhiên não cô nghĩ quá nhiều rồi!
Trình Lục Dương và toilet rất lâu, lâu đến mức cô không nhịn được liền đi đến bên cửa, thấy kẻ kia điên cuồng nôn vào bồn cầu, khắp phòng vệ sinh đều là mùi rượu.
Hắn nôn ra chỉ có chất lỏng, còn lại không có gì, cô đoán có lẽ hắn chỉ uống mà không ăn, bụng rỗng uống rượu rất hại dạ dày.
Đợi đến khi hắn nôn xong, cô mới chậm rãi bước vào, cũng chẳng chê bẩn gì hắn, cứ như thế đỡ hắn quay về giường, sau đó lấy nước lạnh rửa mặt giúp hắn.
Rất nhanh Trình Lục Dương lại lăn ra ngủ, nhưng giấc ngủ không được sâu, lông mi khẽ rung động, như bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Cô thở dài, cúi đầu nói: “Lần này vì sao lại cãi nhau đây?”
Là vì người anh vĩ đại kia, hay bởi vì tính nết hôi thối như viên đá dưới bồn cầu đây?
Rõ ràng so với người khác cũng đều khát vọng tình thânm khát vọng được yêu mến, nhưng lại cứ làm bộ không thèm để ý, cô nghe trong điện thoại có thể hiểu được, nhưng bố mẹ hắn chưa chắc đã hiểu… Đúng là một gia đình nực cười.
Tần Chân bần thần thật lâu, cho đến khi Trình Lục Dương hoàn toàn ngủ say, cô mới đem quần áo bẩn của hắn ném vào máy giặt, rồi sau đó lại chạy đến tủ treo quần áo bận rộn một chút, cuối cùng đem quần áo đã giặt sạch phơi lên, lúc này mới rời đi.
Bởi vì lo cho hắn, thậm chí cô còn xuống dưới nhà mua thuốc giải rượu cho hắn, đề phòng sáng hôm sau hắn thấy đau đầu, kết quả lúc quay về mới phát hiện mình không có chìa khóa nhà hắn. Thở dài một hơi, cô treo túi thuốc lên ngoài cửa, rồi sau đó mới rời đi.
Điều buồn cười nhất là sau tất cả những chuyện này, cô phát hiện mình vẫn còn mặc áo quần ướt nhẹp, bận rộn hơn nửa đêm, vậy mà bộ đồ này cô vẫn còn mặc được… quả nhiên là được nhiệt độ cơ thể sấy khô.
Bởi vì quá sức mệt mỏi, cô vừa về nhà vọt vào tắm nước nóng xong liền ngã vật ra giường, chưa đến một phút sau đã nhắm mắt đi ngủ.
Rõ ràng tinh thần không được tốt, thế nhưng cô vẫn nằm mơ. Trong giấc mơ là cô cùng với gã say kia ở trong trạm điện thoại, chỉ là cô không nghĩ rằng cảnh tượng bị hắn kéo đến lên người lại tái diễn lần nữa, khuôn mặt đẹp trai của Trình Lục Dương phóng to đến cực đại, sau đó hai mắt dần tiến đến bên miệng cô, vô cùng đắc ý hỏi cô: “Sao nào, có phải cô muốn khẽ hôn lên đây sao? Đến đi, cho cô hôn một cái, có muốn thử hay không?”
Sáng hôm sau tỉnh lại, cô hoảng sợ nhìn chăm chú vào trần nhà, ngẩn người rất lâu, mơ hồ nhớ lại giấc mơ này… Nhưng rốt cuộc là hôn hay không hôn? Khốn kiếp, sao lại như thế được chứ! Nửa trước nhớ rất rõ ràng, sao đến kết thúc quan trọng này thì lại không nhớ được gì?!
Không đúng, trọng điểm là vì sao tim lại đập thình thịch không ngừng thế này?
Tần Chân buồn bực chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, quết quả lại phát hiện ra bà thím lại tới, cả người uể oải ngồi trên bồn cầu, ôm lấy gương mặt đỏ tía tai mà thở ngắn than dài.
Đang lúc nổi điên, bỗng nghe thấy điện thoại vang lên, cô nhanh chóng thay băng vệ sinh rồi vào phòng ngủ.
Khi cô vừa cầm điện thoại lên thì tiếng chuông dừng lại, cô im lặng nhìn tên người gọi đến, nhắm mắt lại, sau đó nhấn nút, “Alo, Mạnh Đường hả?”
***
Trình Lục Dương đầu đau như muốn nứt ra, hắn mở to mắt, trong lòng buồn bực, lúc ngồi dậy còn lảo đảo.
Hắn ngổi ngẩn người trên giường một lúc, mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua, nhưng trí nhớ lại vô cùng mông lung, ví dụ như hắn ngồi trên quảng trường đợi Tần Chân, ví dụ như bọn họ mắc mưa chạy lên xe taxi, rồi ví dụ như hình như cô lau tóc thay hắn? Thay quần áo? Rửa mặt?
Rất nhiều chuyện cũng chỉ thoáng một cái đã qua, hắn lắc lắc đầu, giống như muốn xua tan cái cảm giác choáng váng mơ hồ này, sau đó mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đi thay quần áo.
Lúc nhìn xung quanh đại não vẫn còn chút chóng mặt nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, hắn im lặng đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi đưa tay cầm lấy tờ giấy nhớ trên bộ âu phục, bên trên dùng nét chữ thanh tú mảnh khảnh viết hai chữ: màu trắng.
Tờ tiếp theo: màu đen.
Xuống dưới nữa: màu đỏ.
…
Toàn bộ áo quần âu phục đều được dán giấy nhớ lên trên, không gì ngoài nét chữ thanh tú viết rõ màu sắc.
Cả người hắn cứng đờ đi quanh buồng quần áo một vòng, cũng nhìn toàn bộ giấy nhớ, ngay đến cả giày với khăn quàng cổ cũng được cô tỉ mỉ đánh dấu… Một khe hở hẹp khó nhận thấy dần dần nứt vỡ trong trái tim.
Cô đã phát hiện ra rồi?
Cô đã biết bí mật của hắn!
Nhưng làm sao cô biết được?
Trình Lục Dương như bị sét đánh đứng nguyên tại chỗ, âm tình bất định nhìn mấy tờ giấy nhớ này, trong đầu kêu ong ong — chẳng lẽ là do tối qua hắn uống rượu vào nên không cẩn thận đã nói ra?
Tờ giấy nhớ trên tay khẽ rơi xuống đất, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi bước ra ngoài, cầm lấy điện thoại trên đầu giường, bấm dãy số đã quen thuộc kia.
Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ đó lại dùng âm thanh đầy thân thiết như trước bắt máy: “Alo, anh tỉnh rồi hả?”
“…” Bỗng hắn không biết nên mở miệng thế nào.
Tần Chân liền hỏi một lô lốc vấn đề: “Sao rồi, đầu còn đau không? Tối qua anh uống nhiều như thế, cũng chẳng chịu ăn gì, còn dầm mưa cả đêm, giờ có sốt không vậy?”
Hắn hít mũi, muốn mở miệng nói chuyện, mới phát hiện ra yết hầu khàn khàn khó chịu, hẳn là bị sưng rồi.
Tần Chân nghe thấy hắn khàn giọng, giọng điệu liền kiểu như “tôi biết ngay mà”, “Được rồi được rồi, mau ra ngoài cửa xem đi, tối qua tôi mua thuốc cho anh treo ở ngoài cửa, thuốc cảm với giải rượu đều có hết. Mau đi uống đi, kẻo bệnh tình lại tăng thêm!”
Hắn vừa đi ra ngoài vừa hỏi cô: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi ở…” Rồi đột nhiên cô dừng lại, làm như không có việc gì nói, “Anh quên rồi à? Tôi có bạn học cũ mua nhà ở Âu Đình, cậu ấy yêu cầu rất cao về việc trang trí, cho nên tôi giúp cậu ấy làm liên lạc viên kiêm tiếp khách, bây giờ đang dẫn cậu ấy đi xem mấy giai đoạn nhỏ của căn hộ.”
Đúng lúc Trình Lục Dương mở cửa, trước khi đầu ngón tay chạm vào túi nhựa trắng thì bỗng nhiên dừng lại, giọng điệu lạnh lùng, “Cô nói gì?”
“Hả? Thì là bạn học cũ của tôi…”
“Là gã họ Mạnh kia?” Ngữ khí của Trình Lục Dương trở nên vô cùng không thân thiện, vốn định to tiếng nói thật, ai ngờ tiếng thốt ra lại cứ như được cổ họng nặn ra vậy.
“Anh mau uống thuốc đi, tôi không thèm nghe anh nói nữa!” Tần Chân sợ hắn lại nói ra gì đó, mà Mạnh Đường lại đang ở bên cạnh cô, ngộ nhỡ nghe thấy thì rất xấu hổ, vậy là quả quyết tắt điện thoại.
Trình Lục Dương ở bên kia nghe tiếng tắt máy phát ra từ điện thoại, cầm theo túi nhựa quay vào phòng, bịch một tiếng khép cửa lại.
Được lắm, gã họ Mạnh kia còn có mặt mũi đến tìm cô?
Ha ha ha ha, cái chuyện chạm mặt này không có Trình Lục Dương hắn sao có thể đi được kia chứ? Nếu tên họ Mạnh muốn chạm mặt, hắn không đi bắn một phát súng mở đầu này thì quả thật có lỗi với thằng khốn đó!
Nghĩ như thế, Trình Lục Dương ném túi thuốc lên trên bàn, sau đó sắc mặt âm u vào nhà thay quần áo.
Những miếng giấy nhớ kia làm hắn rối loạn tâm trí, sâu trong đáy lòng còn có cảm giác rung trời lở đất, cảm giác hoảng sợ như là bí mật đã chôn sâu từ lâu nay bỗng nhiên bị người ta đào bới lên, thỉnh thoảng xen lẫn một cảm xúc tình cảm không biết phải làm sao.
Sao cô phải làm như thế chứ? Vì sao phải giúp hắn làm mấy việc đó?
Hắn buồn bực vò đầu tóc, mặc quần áo tử tế đi vào phòng khách, vốn định trực tiếp cầm lấy chìa khóa chạy đi, nhưng khi tầm mắt rơi xuống túi nhựa bên cạnh chìa khóa thì bỗng dừng lại.
Đầu ngón tay dừng lại một lát, cuối cùng cũng chạm đến túi thuốc, hắn chậm rãi lấy ra mấy hộp thuốc, phía trên là nét chữ thanh tú quen thuộc: một ngày hai lần, một lần ba viên… Trên từng hộp thuốc đều có ghi dấu không giống nhau như thế, nhưng lại giống ở chỗ nét chữ kia.
Bình sinh Trình Lục Dương ghét nhất một là vào viện, hai là uống thuốc, nhưng sau một thoáng im lặng, hắn lại phá lệ đi rót ly nước ấm, dựa theo sự căn dặn của người phụ nữ kia mà uống hết toàn bộ số thuốc.
Khi dòng nước ấm chảy vào cổ họng thì hắn không nhịn được mà nghĩ, đêm qua cô mạo hiểm trời mưa to chạy đi mua thuốc cho hắn?
Hắn sợ đắng, cho nên ngay cả uống cà phê cũng theo thói quen phải thêm ba viên đường, nhưng mà lúc này, cho mấy viên thuốc hắn ghét nhất trên đời, nhưng cảm giác lại chẳng đắng chút nào.
Hắn tự nói với mình: uống thuốc là vì để nhanh chóng khôi phục năng lực chiến đấu, ha ha, tên họ Mạnh kia điên rồi, rõ ràng đã có vợ sắp cưới mà còn dụ dỗ quản lý Tần não tàn, tuyệt đối nên bắn cmn chết! Tần Chân kia cũng đúng là đồ ngốc, biết rõ người ta không có lòng tốt gì, vậy mà có thể quan tâm đến tình nghĩa bạn học cơ đấy!
Nghĩ như thế, hắn đặt mạnh ly nước xuống bàn, sải bước đi ra khỏi cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook