Cặp Đôi Hoàn Cảnh
-
Chương 6
Tứ Muội đang rất lo lăng, bởi vì vừa sáng ra công tử nhà hắn đã đi ra ngoài cùng với nha đầu kia, rồi sau khi trở về, sắc mặt y lại có gì đó không ổn cho lắm, không biết có phải do cơn đau tối hôm qua vẫn chưa thuyên giảm hay không.
Song công tử lại tỏ ra không muốn nói nhiều, vừa bước vào cổng đã lầm lì đi thẳng đến thư phòng. Điều kỳ lạ là nha đầu kia lại không hề làm cái đuôi nhỏ bám theo công tử giống như mọi khi nữa, mà lại cúi đầu như một tiểu cô nương hiền lành, dịu dàng, quay trở về phòng của mình. Từ khi mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời đứng bóng, hai người vẫn chưa chịu xuất hiện.
Tứ Muội muốn hỏi nhưng lại không dám, vốn định đi tìm Chiến Phong trò chuyện thì con sói tuyết này lại cứ như bị trúng tà, chẳng biết vui mừng chuyện gì mà cứ nhảy tới nhảy lui trong vườn, không lúc nào yên.
Thế là hắn đành phải lủi thủi leo lên nóc nhà nằm đếm râu của mình để giết thời gian, đếm tới đếm lui cũng đếm không hết. Hắn thấy thật là quá sức buồn chán, bực bội…
Trong lúc Tứ Muội đang giằng co với mớ râu của mình thì Tiêu Sơ đang tự kiểm điểm lại bản thân.
Thánh nhân dạy rằng: Mỗi ngày ta phỉa tự phản tỉnh mình ít nhất mình ít nhất ba lần.
Sau khi suy ngẫm lại những gì mình đã làm, quả nhiên Tiêu Sơ đã rút ra được ba sai lầm.
Thứ nhất, không nên vì vài ba lời của đối phương mà đã nổi lên lòng hiếu thắng để rồi mất đi sự bình tĩnh.
Thứ hai, không nên hoàn toàn không suy xét đến thân phận của đối phương mà đã hành động theo cảm tính, bất chấp hậu quả.
Thứ ba, cũng là sai lầm lớn nhất và quan trọng nhất, không nên dùng cách đánh trả như vậy.
Thật ra, kiểu công tử quyền quý như Tiểu vương gia Bắc tề kia, Tiêu Sơ đã gặp nhiều rồi, không chỉ mấy câu nói khiêu khích mà cho dù là những chuyện quá đáng hơn thế trăm lần, y cũng có cách giải quyết êm thấm. Nếu không muốn để cho tên kia bám lấy Bạch Hạ nữa, y vẫn có thể nhẹ nhàng xử lý như thường.
Thế mà, tại sao lần này y lại dùng cách thức vừa ấu trĩ, vừa nực cười như thế chứ? Y đâu phải là thiếu niên ngây ngô mới biết đến chữ tình, mà cũng đâu phải vì ghen tuông tranh đoạt tình nhân…
Tiêu Sơ thở dài, xoa xoa ấn đường.
Khi đó, y vốn chỉ định giả vờ nắm tay Bạch Hạ để tỏ ra thận mật chút thôi, vậy mà sau khi nắm lấy, không biết vì sao y lại bất giác dùng thêm chút sức, kéo nhẹ một cái khiến nàng thuận thế xoay một vòng, ngồi lên hẳn đùi y. Sau đó, cứ để nguyên như vậy mà nghênh ngang bỏ đi. Một cánh tay nàng vòng qua cổ y, tay kia đặt trên ngực y…
Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng động tác của y rất thuần thục, sau khi ôm được mỹ nhân trong lòng dáng vẻ cũng dương dương tự đắc.
Thật ra thì tâm trạng y đích thực cũng không tồi. Đặc biệt là sau khi y liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt hung hăng ngang ngược của hắn đang tức tối trợn mắt, chỉ hận không thể nghiến nát cả hàm răng mình…
Tiêu Sơ ấn ấn thái dương, lại thở dài thêm lần nữa.
Suy cho cùng vị tiểu vương gai kia tuy rằng hống hách, phách lối, song lại không phỉa hạng lỗ mãng. Sau trận đọ sức nhỏ ban đầu, hắn cũng biết được mình không phải là đối thủ của y, nên chỉ trơ mắt nhìn họ bỏ đi mà không phải là đối thủ của y, nên chỉ trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi mà không tiến tới ngăn cản, bằng không, nếu phải giằng co nhau giữa ban ngày ban mặt như vậy, quả thật rất khó để thu dọn tàn cuộc…
“Vương gia Bắc Tề và Hầu gia Đại Sở vì một thiếu nữ mà ra tay đánh nhau…” Tiêu Sơ nhắm mắt, cố đè nén nỗi phiền não chợt dấy lên trong lòng xuống, đưa ra kết luận.
Những gì y làm hôm nay đã vượt quá khuôn phép lễ giáo, hành xử không hề xứng với y chút nào.
Những chuyện khác tạm thời chưa nhắc tới, nhưng việc làm tổn hại đến danh tiết của một cô nương thì y tuyệt đối không thể thoái thác được, giữa thanh thiên bạch nhật, vả lại còn là chốn đông người mà ôm ôm kéo kéo, đụng chạm thận mật như vậy…
Làm ra hành vi hoang đường như vậy cùng với việc ra tay trọng nghĩa tại phiên chợ ngày hôm qua, một Tiêu hầu gia vốn đã bị vô số người tò mò dòm ngó như y, chỉ sợ rằng từ nay khó có thể tiếp tục yên ổn sống ẩn thân tại đây được nữa.
Hơn nữa, ban đầu số người biết đến Bạch Hạ chỉ hạn chế trong Tiêu phủ, nhưng hiện giờ nàng sẽ mau chóng trở thành tiêu điểm của cả thành, muốn thần không biết quỷ không hay mà biến mất một cách hợp lý thì phải tốn thêm gấp mấy lần công sức để thu xếp mới được.
Nếu vị tiểu vương gia Bắc Tề vẫn chưa bỏ cuộc mà gây ra chuyện gì nữa, khiến cho mẫu thận, thậm chí cả những người khác trong nhà biết được nhúng tay vào, rồi từ đó điều tra ra được thân phận của Bạch Hạ thì vở kịch này quả thật không thể kết thúc được nữa rồi.
Hơn nữa, sau này giữa y và Bạch Hạ có khi nào trở nên khó xử lắm không…
Trong lúc Tiêu Sơ đang tự kiểm điểm bản thân thì Bạch Hạ đnag ngồi trước hiên, ngẩn người nhìn lên bầu trời, trước mắt nàng dường như vẫn đang hiện ra cảnh tượng khi đó…
Hào quang muôn trượng như đều tập trung trên chiếc áo bào màu tím nhạt viền vàng của y, càng làm nổi bật dung mạo anh tuấn, lông mày khẽ nhướng, khoé mắt cong cong, trong đôi đồng tử đen láy của y hiện lên hai bóng người nho nhỏ. Ánh mắt trong vắt, giọng nói dịu dàng, nụ cười ấm áp, trong sự thanh nhã lại chứa đựng một thứ ma lực khó mà cưỡng nổi.
Y vươn tay về phía nàng, khi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào lòng bàn tay y, các ngón tay y đã khép lại, cầm chặt lấy cả bàn tay nàng.
Vẫn chưa kịp cảm nhận sự ấm áp trong lòng bàn tay mát lạnh của y, thì nàng đã bị kéo nhẹ, nàng xoay người nửa vòng, cảnh vật xung quanh đảo lộn, đến khi nàng bình tĩnh lại thì đã ngồi trong lòng y rồi.
Cánh tay y ôm lấy eo nàng, y còn nhìn nàng mỉm cười.
Cứ như vậy, họ men theo con đường mòn, xuyên qua đường, đi qua ngõ nhỏ, theo con đường cũ mà quay trở lại cánh đồng mình vừa rời đi.
Bạch Hạ xoè tay che đi ánh nắng mặt trời đã dần trở nên chói mắt.
Bàn tay còn lại đã từng cách một lớp y phục mỏng manh cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của y, nàng nhẹ nhàng đặt nó lên trên trái tim mình.
Nhịp đập không đều, tốc độ qáu nhanh. Vậy là nàng mắc bệnh rồi, phải trị thôi.
Muốn trị bệnh thì phải biết được bệnh căn ở đâu.
Bệnh căn là gì đây? Có lẽ chính là cái ôm thân mật trên suốt đoạn đường về.
Phụ thân của Bạch Hạ luôn tự nhận mình phong lưu bất kham, cho nên từ khi Bạch Hạ ê a học nói đã dắt nàng đi khắp nơi vui chơi, từ danh gia vọng tộc cho đến tam giáo cửu lưu*, những nơi nên đi hay không nên đi, những chỗ nên lai vãng hay không nên lai vãng, tất cả đều không hề bỏ sót. Nếu không, dẫu cho khi đó nàng có chạy trốn thì cũng không chạy vào chốn thanh lâu như vậy.
Tam giáo cửu lưu: Đủ mọi ngành nghề trong xã hội.
Hơn nữa, từ nhỏ đã lớn ên cùng với các ca ca, trong tộc đa phần là những người không câu nệ tiểu tiết, bởi vậy trước giờ nàng đều không chú trọng mấy chuyện như “nam nữ thụ thụ bất thân”, nếu không sao có thể xông vào nơi mà tiểu vương gia Bắc Tê chuyên dùng để tắm rửa, lại còn vô tư chẳng thèm tìm chỗ trốn đi mà chỉ lo đứng nhìn cho rõ, sau cùng mới rước phải sự phiền phức lớn như vậy…
Nói tóm lại, Bạch Hạ chẳng phải chưa bao giờ có những hành động thân mật như vậy với nam nhân khác. Chẳng hạn như Chiêu ca ca vẫn thường ôm hay cõng nàng chạy khắp các núi đồi sơn dã, chẳng hạn nhu trong khi đấu trí đấu sức với tên Đông Phương Lai kia nàng cũng khó tránh khỏi bị hắn lợi dụng sờ soạng ít nhiều…
Song trước giờ chưa bao giờ nàng có càm giác như lúc này, vừa có chút giống như chứng bệnh tim đập nhanh, lại cũng không hẳn là vậy.
Sau khi ngồi ngẩn người hết hai canh giờ, cuối cùng Bạch Hạ cũng kiên quyết đứng lên.
Vừa ra khỏi phòng dành cho khách, từ xa nàng đã nhìn thấy hán tử có gương mặt chữ điền cùng bộ râu quai nón đang bắt chéo hai chân, nằm trên nóc viện tử của Tiêu Sơ phơi nắng, nàng bèn gọi to: “Tứ muội muội!”.
Tứ Muội hếch mặt lên trời, cương quyết không thèm để ý tới nàng. Tối hom qua nàng đã hại công tử tái phát bệnh đau dạ dày, hắn vẫn còn chưa tính sổ với nàng. Bây giờ tới nói mấy câu cầu hoà là được chắc? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế, hắn không nhân đây xổ ra cơn bực tức bất mãn của mình, chẳng phải là đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi sao? Vả lại hắn đã nói nhiều lần rồi, vậy mà nàng cứ gọi hắn là Tứ muội muội, hắn là nam tử, là nam tử hán chân chính!
Tứ Muội đã quyết định cứ nằm lì ở trên nóc nhà thì bỗng nghe thấy Bạch Hạ hét lên: “Ngươi xuống đây đi!”.
Bảo hắn xuống là hắn xuống à? Hắn đường đường là thị vệ bên người Hầu gia nhất phẩm, có phẩm cách, cốt khí đàng hoàng, không phải bất kì ai đều có thể kêu đến gọi đi, hiểu chứ? Cho dù nàng có là hồng nhan tri kỉ hay phu nhân tương lai của công tử cũng không được… Á không, không, không! Chuyện này nhất định sẽ không xảy ra đâu! Tuyệt đối không thể xảy ra được!
Tứ Muội còn đang lẩm bẩm cầu khẩn ông trời thì đã nghe Bạch Hạ dùng tư thế “khí tụ đan điền” mà gào lên một câu kinh thiên động địa: “Tứ Muội, xuống đây cho ta ôm một cái đi!”.
Tứ Muội nghe lời lăn xuống, cuốn bụi đất bay mù mịt.
Bạch Hạ thấy hắn chật vật liền chống nạnh cười to.
Tiêu Sơ vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Tứ Muội cứ như thế nhìn thấy thanh thiên đại lão gia*: “Công tử, người phải làm chứng cho thuộc hạ đấy!”.
Thanh thiên đại lão gia: Quan thanh liêm.
Bạch Hạ kiên nhẫn giải thích: “Ta muốn ôm hắn thử xem có giống với cảm giác ôm huynh không đó mà”.
Tiêu Sơ nghẹn lời.
Tứ Muội giậm chân.
Bạch Hạ vẫn ngây thơ.
Hồi laai sau, Tiêu Sơ mới khó khăn mở miệng, nói với Bạch Hạ: “Cô theo ta vào đây”, ngừng một lát y mới quay sang ôn hoà nói với Tứ Muội đang tức giận tột độ: “Còn ngươi, trong ngày hôm nay đừng xuất hiện trước mặt ta”.
Tứ Muội khóc ròng, điên cuồng chạy đi.
Bạch Hạ mỉm cười ngọt ngào, hết sức hồn nhiên.
Vào đến thư phòng, Bạch Hạ chớp mắt hỏi trước: “Tranh Ngôn, huynh muốn chịu trách nhiệm với ta phải không?”.
Bờ vai Tiêu Sơ run lên, lần đầu tiên ngón tay y bị chính chiếc xe lăn của mình kẹp trúng, cố nhịn đau trả lời: “Ưm… cái đó… phải chịu trách nhiệm sao đây…?”.
Bạch Hạ tốt bụng nâng ngón tay sưng của y đến bên miệng thổi nhẹ, sau đó nàng ngẩng mặt lên, hồn nhiên hỏi tiếp: “Vậy có mấy cách để nam nhân chịu trách nhiệm với nữ nhân đây?”.
Tiêu Sơ suy nghĩ, rồi mới đau xót trả lời: “Hình như… chỉ có một cách thôi”.
“Ồ…” Bạch Hạ gật đầu: “Thế còn nữ nhân chịu trách nhiệm với nam nhân thì sao?”.
Tiêu Sơ sửng sốt.
“Bởi vì ta ôm huynh trước mà!” Bạch Hạ cực kỳ nghĩa khí vỗ vỗ ngực: “Cho nên, phải là ta chịu trách nhiệm với huynh trước đo mới đến huynh chịu trách nhiệm với ta”.
“… Cảm ơn nhé…”
“Đừng khách sao, chuyện nên làm mà.”
Tiêu Sơ nhớ lại cái ôm như huynh đệ đầy hào khí, không hề nhiễm chút tạp niệm mà Bạch Hạ dành cho y, rồi nghĩ lại… hành động cợt nhả… cực kỳ mờ ám của y đối với Bạch Hạ suốt đoạn đường về…
Rút lại ngón tay đã hết đau từ trong bàn tay Bạch Hạ, Tiêu Sơ hổ thẹn che mặt.
Bạch Hạ nghiêng đầu nhìn Tiêu Sơ, mỉm cười, rồi im lặng không hề lên tiếng.
Sau khi cười cho đã, nàng mới nghiêm túc nói: “Thật ra, ta hiểu huynh làm như vậy là vì muốn giúp ta thoát khỏi tên Đông Phương Lai kia”.
Tiêu Sơ ngẩng đầu, vẻ mặt cảm động vì được thấu hiểu.
Bạch Hạ lại theo thói quen ngồi xổm xuống, bám lên trên tay vịn của chiếc xe lăn, nét mặt trong sáng hệt như một đứa trẻ: “Huynh không muốn ta và hắn ở bên nhau sao?”.
“Người này tính tình phóng túng, vả lại còn thê thiếp thành đàn, nếu cô ở cùng với hắn tuyệt đối không phải là chuyện tốt”, Tiêu Sơ khẽ ho một tiếng, vẻ mặt trở lại vẻ nghiêm túc: “Bây giờ hắn đã tận mắt nhìn thấy cô và ta… có tình ý với nhau, chắc chắn sẽ không dây dưa thêm nữa…”.
Bạch Hạ chân thành nói: “Ta nghĩ, huynh chẳng hiểu gì về con người hắn hết. Đối với hắn mà nói, người đã có phu quân rồi còn hấp dẫn hơn nhiều so với thiếu nữ khuê các đó, so với một tờ giấy trắng, người đã có ý trung nhân mới có thể cho hắn niềm khoái cảm khi chiếm đoạt được tình yêu của người khác”. Đứng dậy vỗ vỗ bả vai Tiêu Sơ, nàng thở dài: “Cho nên, ta sợ là huynh không chịu trách nhiệm với ta cũng không được rồi”.
Tiêu Sơ bỗng cảm thấy như thể có một cục đá lớn từ trên trời rơi xuống, trúng ngay vào chân y.
Dự đoán của Bạch Hạ quả thật không hề sai. Từ hôm đso trở đi, Tiêu phủ luôn gặp phải những cuộc tập kích lâu dài, bền bỉ chưa từng có, từ ban ngày cho đến ban đêm, từ đấu công khai cho dến bí mật, hắn giở đủ mọi thủ đoạn.
May mắn là trong toà hủ đệ này được bố trí đủ loại bẫy rập ám khí, hơn nữa có một đại nội cao thủ như Tứ Muội, cho nên tuy rằng Tiêu Sơ đã ra lệnh quan phủ không được phái binh lính đến bảo vệ để tránh khiến cho ân oán cá nhân làm ảnh hưởng đến bang giao hai nước, cả phủ đệ vẫn vững như thành đồng.
Do hai bên đều không phải là những người không hiểu nặng nhẹ, cho nên tuy đã trải qua nhiều ngày như vậy nhưng vẫn không có thương vong gì lớn.
Cho đến một buổi tối, một tên xui xẻo vô tình đụng phải Chiến Phong đang ra ngoài đi dạo, một tràng tiếng sói hú long trời lở đất vang lên, khi Tứ Muội đến nơi chỉ thấy con sói tuyết mang dáng vẻ nhàn nhã, thoả mãn và một bãi máu trên mặt đất.
Song công tử lại tỏ ra không muốn nói nhiều, vừa bước vào cổng đã lầm lì đi thẳng đến thư phòng. Điều kỳ lạ là nha đầu kia lại không hề làm cái đuôi nhỏ bám theo công tử giống như mọi khi nữa, mà lại cúi đầu như một tiểu cô nương hiền lành, dịu dàng, quay trở về phòng của mình. Từ khi mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời đứng bóng, hai người vẫn chưa chịu xuất hiện.
Tứ Muội muốn hỏi nhưng lại không dám, vốn định đi tìm Chiến Phong trò chuyện thì con sói tuyết này lại cứ như bị trúng tà, chẳng biết vui mừng chuyện gì mà cứ nhảy tới nhảy lui trong vườn, không lúc nào yên.
Thế là hắn đành phải lủi thủi leo lên nóc nhà nằm đếm râu của mình để giết thời gian, đếm tới đếm lui cũng đếm không hết. Hắn thấy thật là quá sức buồn chán, bực bội…
Trong lúc Tứ Muội đang giằng co với mớ râu của mình thì Tiêu Sơ đang tự kiểm điểm lại bản thân.
Thánh nhân dạy rằng: Mỗi ngày ta phỉa tự phản tỉnh mình ít nhất mình ít nhất ba lần.
Sau khi suy ngẫm lại những gì mình đã làm, quả nhiên Tiêu Sơ đã rút ra được ba sai lầm.
Thứ nhất, không nên vì vài ba lời của đối phương mà đã nổi lên lòng hiếu thắng để rồi mất đi sự bình tĩnh.
Thứ hai, không nên hoàn toàn không suy xét đến thân phận của đối phương mà đã hành động theo cảm tính, bất chấp hậu quả.
Thứ ba, cũng là sai lầm lớn nhất và quan trọng nhất, không nên dùng cách đánh trả như vậy.
Thật ra, kiểu công tử quyền quý như Tiểu vương gia Bắc tề kia, Tiêu Sơ đã gặp nhiều rồi, không chỉ mấy câu nói khiêu khích mà cho dù là những chuyện quá đáng hơn thế trăm lần, y cũng có cách giải quyết êm thấm. Nếu không muốn để cho tên kia bám lấy Bạch Hạ nữa, y vẫn có thể nhẹ nhàng xử lý như thường.
Thế mà, tại sao lần này y lại dùng cách thức vừa ấu trĩ, vừa nực cười như thế chứ? Y đâu phải là thiếu niên ngây ngô mới biết đến chữ tình, mà cũng đâu phải vì ghen tuông tranh đoạt tình nhân…
Tiêu Sơ thở dài, xoa xoa ấn đường.
Khi đó, y vốn chỉ định giả vờ nắm tay Bạch Hạ để tỏ ra thận mật chút thôi, vậy mà sau khi nắm lấy, không biết vì sao y lại bất giác dùng thêm chút sức, kéo nhẹ một cái khiến nàng thuận thế xoay một vòng, ngồi lên hẳn đùi y. Sau đó, cứ để nguyên như vậy mà nghênh ngang bỏ đi. Một cánh tay nàng vòng qua cổ y, tay kia đặt trên ngực y…
Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng động tác của y rất thuần thục, sau khi ôm được mỹ nhân trong lòng dáng vẻ cũng dương dương tự đắc.
Thật ra thì tâm trạng y đích thực cũng không tồi. Đặc biệt là sau khi y liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt hung hăng ngang ngược của hắn đang tức tối trợn mắt, chỉ hận không thể nghiến nát cả hàm răng mình…
Tiêu Sơ ấn ấn thái dương, lại thở dài thêm lần nữa.
Suy cho cùng vị tiểu vương gai kia tuy rằng hống hách, phách lối, song lại không phỉa hạng lỗ mãng. Sau trận đọ sức nhỏ ban đầu, hắn cũng biết được mình không phải là đối thủ của y, nên chỉ trơ mắt nhìn họ bỏ đi mà không phải là đối thủ của y, nên chỉ trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi mà không tiến tới ngăn cản, bằng không, nếu phải giằng co nhau giữa ban ngày ban mặt như vậy, quả thật rất khó để thu dọn tàn cuộc…
“Vương gia Bắc Tề và Hầu gia Đại Sở vì một thiếu nữ mà ra tay đánh nhau…” Tiêu Sơ nhắm mắt, cố đè nén nỗi phiền não chợt dấy lên trong lòng xuống, đưa ra kết luận.
Những gì y làm hôm nay đã vượt quá khuôn phép lễ giáo, hành xử không hề xứng với y chút nào.
Những chuyện khác tạm thời chưa nhắc tới, nhưng việc làm tổn hại đến danh tiết của một cô nương thì y tuyệt đối không thể thoái thác được, giữa thanh thiên bạch nhật, vả lại còn là chốn đông người mà ôm ôm kéo kéo, đụng chạm thận mật như vậy…
Làm ra hành vi hoang đường như vậy cùng với việc ra tay trọng nghĩa tại phiên chợ ngày hôm qua, một Tiêu hầu gia vốn đã bị vô số người tò mò dòm ngó như y, chỉ sợ rằng từ nay khó có thể tiếp tục yên ổn sống ẩn thân tại đây được nữa.
Hơn nữa, ban đầu số người biết đến Bạch Hạ chỉ hạn chế trong Tiêu phủ, nhưng hiện giờ nàng sẽ mau chóng trở thành tiêu điểm của cả thành, muốn thần không biết quỷ không hay mà biến mất một cách hợp lý thì phải tốn thêm gấp mấy lần công sức để thu xếp mới được.
Nếu vị tiểu vương gia Bắc Tề vẫn chưa bỏ cuộc mà gây ra chuyện gì nữa, khiến cho mẫu thận, thậm chí cả những người khác trong nhà biết được nhúng tay vào, rồi từ đó điều tra ra được thân phận của Bạch Hạ thì vở kịch này quả thật không thể kết thúc được nữa rồi.
Hơn nữa, sau này giữa y và Bạch Hạ có khi nào trở nên khó xử lắm không…
Trong lúc Tiêu Sơ đang tự kiểm điểm bản thân thì Bạch Hạ đnag ngồi trước hiên, ngẩn người nhìn lên bầu trời, trước mắt nàng dường như vẫn đang hiện ra cảnh tượng khi đó…
Hào quang muôn trượng như đều tập trung trên chiếc áo bào màu tím nhạt viền vàng của y, càng làm nổi bật dung mạo anh tuấn, lông mày khẽ nhướng, khoé mắt cong cong, trong đôi đồng tử đen láy của y hiện lên hai bóng người nho nhỏ. Ánh mắt trong vắt, giọng nói dịu dàng, nụ cười ấm áp, trong sự thanh nhã lại chứa đựng một thứ ma lực khó mà cưỡng nổi.
Y vươn tay về phía nàng, khi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào lòng bàn tay y, các ngón tay y đã khép lại, cầm chặt lấy cả bàn tay nàng.
Vẫn chưa kịp cảm nhận sự ấm áp trong lòng bàn tay mát lạnh của y, thì nàng đã bị kéo nhẹ, nàng xoay người nửa vòng, cảnh vật xung quanh đảo lộn, đến khi nàng bình tĩnh lại thì đã ngồi trong lòng y rồi.
Cánh tay y ôm lấy eo nàng, y còn nhìn nàng mỉm cười.
Cứ như vậy, họ men theo con đường mòn, xuyên qua đường, đi qua ngõ nhỏ, theo con đường cũ mà quay trở lại cánh đồng mình vừa rời đi.
Bạch Hạ xoè tay che đi ánh nắng mặt trời đã dần trở nên chói mắt.
Bàn tay còn lại đã từng cách một lớp y phục mỏng manh cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của y, nàng nhẹ nhàng đặt nó lên trên trái tim mình.
Nhịp đập không đều, tốc độ qáu nhanh. Vậy là nàng mắc bệnh rồi, phải trị thôi.
Muốn trị bệnh thì phải biết được bệnh căn ở đâu.
Bệnh căn là gì đây? Có lẽ chính là cái ôm thân mật trên suốt đoạn đường về.
Phụ thân của Bạch Hạ luôn tự nhận mình phong lưu bất kham, cho nên từ khi Bạch Hạ ê a học nói đã dắt nàng đi khắp nơi vui chơi, từ danh gia vọng tộc cho đến tam giáo cửu lưu*, những nơi nên đi hay không nên đi, những chỗ nên lai vãng hay không nên lai vãng, tất cả đều không hề bỏ sót. Nếu không, dẫu cho khi đó nàng có chạy trốn thì cũng không chạy vào chốn thanh lâu như vậy.
Tam giáo cửu lưu: Đủ mọi ngành nghề trong xã hội.
Hơn nữa, từ nhỏ đã lớn ên cùng với các ca ca, trong tộc đa phần là những người không câu nệ tiểu tiết, bởi vậy trước giờ nàng đều không chú trọng mấy chuyện như “nam nữ thụ thụ bất thân”, nếu không sao có thể xông vào nơi mà tiểu vương gia Bắc Tê chuyên dùng để tắm rửa, lại còn vô tư chẳng thèm tìm chỗ trốn đi mà chỉ lo đứng nhìn cho rõ, sau cùng mới rước phải sự phiền phức lớn như vậy…
Nói tóm lại, Bạch Hạ chẳng phải chưa bao giờ có những hành động thân mật như vậy với nam nhân khác. Chẳng hạn như Chiêu ca ca vẫn thường ôm hay cõng nàng chạy khắp các núi đồi sơn dã, chẳng hạn nhu trong khi đấu trí đấu sức với tên Đông Phương Lai kia nàng cũng khó tránh khỏi bị hắn lợi dụng sờ soạng ít nhiều…
Song trước giờ chưa bao giờ nàng có càm giác như lúc này, vừa có chút giống như chứng bệnh tim đập nhanh, lại cũng không hẳn là vậy.
Sau khi ngồi ngẩn người hết hai canh giờ, cuối cùng Bạch Hạ cũng kiên quyết đứng lên.
Vừa ra khỏi phòng dành cho khách, từ xa nàng đã nhìn thấy hán tử có gương mặt chữ điền cùng bộ râu quai nón đang bắt chéo hai chân, nằm trên nóc viện tử của Tiêu Sơ phơi nắng, nàng bèn gọi to: “Tứ muội muội!”.
Tứ Muội hếch mặt lên trời, cương quyết không thèm để ý tới nàng. Tối hom qua nàng đã hại công tử tái phát bệnh đau dạ dày, hắn vẫn còn chưa tính sổ với nàng. Bây giờ tới nói mấy câu cầu hoà là được chắc? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế, hắn không nhân đây xổ ra cơn bực tức bất mãn của mình, chẳng phải là đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi sao? Vả lại hắn đã nói nhiều lần rồi, vậy mà nàng cứ gọi hắn là Tứ muội muội, hắn là nam tử, là nam tử hán chân chính!
Tứ Muội đã quyết định cứ nằm lì ở trên nóc nhà thì bỗng nghe thấy Bạch Hạ hét lên: “Ngươi xuống đây đi!”.
Bảo hắn xuống là hắn xuống à? Hắn đường đường là thị vệ bên người Hầu gia nhất phẩm, có phẩm cách, cốt khí đàng hoàng, không phải bất kì ai đều có thể kêu đến gọi đi, hiểu chứ? Cho dù nàng có là hồng nhan tri kỉ hay phu nhân tương lai của công tử cũng không được… Á không, không, không! Chuyện này nhất định sẽ không xảy ra đâu! Tuyệt đối không thể xảy ra được!
Tứ Muội còn đang lẩm bẩm cầu khẩn ông trời thì đã nghe Bạch Hạ dùng tư thế “khí tụ đan điền” mà gào lên một câu kinh thiên động địa: “Tứ Muội, xuống đây cho ta ôm một cái đi!”.
Tứ Muội nghe lời lăn xuống, cuốn bụi đất bay mù mịt.
Bạch Hạ thấy hắn chật vật liền chống nạnh cười to.
Tiêu Sơ vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Tứ Muội cứ như thế nhìn thấy thanh thiên đại lão gia*: “Công tử, người phải làm chứng cho thuộc hạ đấy!”.
Thanh thiên đại lão gia: Quan thanh liêm.
Bạch Hạ kiên nhẫn giải thích: “Ta muốn ôm hắn thử xem có giống với cảm giác ôm huynh không đó mà”.
Tiêu Sơ nghẹn lời.
Tứ Muội giậm chân.
Bạch Hạ vẫn ngây thơ.
Hồi laai sau, Tiêu Sơ mới khó khăn mở miệng, nói với Bạch Hạ: “Cô theo ta vào đây”, ngừng một lát y mới quay sang ôn hoà nói với Tứ Muội đang tức giận tột độ: “Còn ngươi, trong ngày hôm nay đừng xuất hiện trước mặt ta”.
Tứ Muội khóc ròng, điên cuồng chạy đi.
Bạch Hạ mỉm cười ngọt ngào, hết sức hồn nhiên.
Vào đến thư phòng, Bạch Hạ chớp mắt hỏi trước: “Tranh Ngôn, huynh muốn chịu trách nhiệm với ta phải không?”.
Bờ vai Tiêu Sơ run lên, lần đầu tiên ngón tay y bị chính chiếc xe lăn của mình kẹp trúng, cố nhịn đau trả lời: “Ưm… cái đó… phải chịu trách nhiệm sao đây…?”.
Bạch Hạ tốt bụng nâng ngón tay sưng của y đến bên miệng thổi nhẹ, sau đó nàng ngẩng mặt lên, hồn nhiên hỏi tiếp: “Vậy có mấy cách để nam nhân chịu trách nhiệm với nữ nhân đây?”.
Tiêu Sơ suy nghĩ, rồi mới đau xót trả lời: “Hình như… chỉ có một cách thôi”.
“Ồ…” Bạch Hạ gật đầu: “Thế còn nữ nhân chịu trách nhiệm với nam nhân thì sao?”.
Tiêu Sơ sửng sốt.
“Bởi vì ta ôm huynh trước mà!” Bạch Hạ cực kỳ nghĩa khí vỗ vỗ ngực: “Cho nên, phải là ta chịu trách nhiệm với huynh trước đo mới đến huynh chịu trách nhiệm với ta”.
“… Cảm ơn nhé…”
“Đừng khách sao, chuyện nên làm mà.”
Tiêu Sơ nhớ lại cái ôm như huynh đệ đầy hào khí, không hề nhiễm chút tạp niệm mà Bạch Hạ dành cho y, rồi nghĩ lại… hành động cợt nhả… cực kỳ mờ ám của y đối với Bạch Hạ suốt đoạn đường về…
Rút lại ngón tay đã hết đau từ trong bàn tay Bạch Hạ, Tiêu Sơ hổ thẹn che mặt.
Bạch Hạ nghiêng đầu nhìn Tiêu Sơ, mỉm cười, rồi im lặng không hề lên tiếng.
Sau khi cười cho đã, nàng mới nghiêm túc nói: “Thật ra, ta hiểu huynh làm như vậy là vì muốn giúp ta thoát khỏi tên Đông Phương Lai kia”.
Tiêu Sơ ngẩng đầu, vẻ mặt cảm động vì được thấu hiểu.
Bạch Hạ lại theo thói quen ngồi xổm xuống, bám lên trên tay vịn của chiếc xe lăn, nét mặt trong sáng hệt như một đứa trẻ: “Huynh không muốn ta và hắn ở bên nhau sao?”.
“Người này tính tình phóng túng, vả lại còn thê thiếp thành đàn, nếu cô ở cùng với hắn tuyệt đối không phải là chuyện tốt”, Tiêu Sơ khẽ ho một tiếng, vẻ mặt trở lại vẻ nghiêm túc: “Bây giờ hắn đã tận mắt nhìn thấy cô và ta… có tình ý với nhau, chắc chắn sẽ không dây dưa thêm nữa…”.
Bạch Hạ chân thành nói: “Ta nghĩ, huynh chẳng hiểu gì về con người hắn hết. Đối với hắn mà nói, người đã có phu quân rồi còn hấp dẫn hơn nhiều so với thiếu nữ khuê các đó, so với một tờ giấy trắng, người đã có ý trung nhân mới có thể cho hắn niềm khoái cảm khi chiếm đoạt được tình yêu của người khác”. Đứng dậy vỗ vỗ bả vai Tiêu Sơ, nàng thở dài: “Cho nên, ta sợ là huynh không chịu trách nhiệm với ta cũng không được rồi”.
Tiêu Sơ bỗng cảm thấy như thể có một cục đá lớn từ trên trời rơi xuống, trúng ngay vào chân y.
Dự đoán của Bạch Hạ quả thật không hề sai. Từ hôm đso trở đi, Tiêu phủ luôn gặp phải những cuộc tập kích lâu dài, bền bỉ chưa từng có, từ ban ngày cho đến ban đêm, từ đấu công khai cho dến bí mật, hắn giở đủ mọi thủ đoạn.
May mắn là trong toà hủ đệ này được bố trí đủ loại bẫy rập ám khí, hơn nữa có một đại nội cao thủ như Tứ Muội, cho nên tuy rằng Tiêu Sơ đã ra lệnh quan phủ không được phái binh lính đến bảo vệ để tránh khiến cho ân oán cá nhân làm ảnh hưởng đến bang giao hai nước, cả phủ đệ vẫn vững như thành đồng.
Do hai bên đều không phải là những người không hiểu nặng nhẹ, cho nên tuy đã trải qua nhiều ngày như vậy nhưng vẫn không có thương vong gì lớn.
Cho đến một buổi tối, một tên xui xẻo vô tình đụng phải Chiến Phong đang ra ngoài đi dạo, một tràng tiếng sói hú long trời lở đất vang lên, khi Tứ Muội đến nơi chỉ thấy con sói tuyết mang dáng vẻ nhàn nhã, thoả mãn và một bãi máu trên mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook