Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 203 Đại học võ đạo Côn Luân, đại sư huynh mới

Cậu ngồi trên phi hành khí do võ điện chuẩn bị, vội vã chạy ra sân bay chạy.

Bỗng nhiên.

"Hả?" Lý Nguyên cảm nhận được đồng hồ thông minh rung lên, cậu cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt khẽ lay động.

Hoá ra là tin tức về Lâm Lam Nguyệt.

Từ sau khi nhận được lời mời của đại học võ đạo Giang Bắc, hai người đã không gặp mặt nữa.

Trước kỳ thi đại học, Lý Nguyên có vấn đề với Lâm Lam Nguyệt và đã đích thân cảm ơn cô.

Chỉ là cô vẫn chưa trở lại trường Trung Học Số 1 ở khu Quan Sơn.

Lý Nguyên từng hỏi Cổ Cường Hãn.

Chỉ xác nhận một việc, Lâm Lam Nguyệt quả thực đã trở về tham gia thi đại học, nhưng địa điểm thi phân bố đến trường Trung Học Số 2 ở khu Quan Sơn.

Hơn nữa, cô không trở về nhà ở tiểu khu Tinh Hỏa Nam Hồ.

Bây giờ cô đang ở nơi nào? Cổ Cường Hãn cũng không rõ.

Tin nhắn? Giữa đường, Lý Nguyên thử gửi tin nhắn cho Lâm Lam Nguyệt vài lần, nhưng tất cả đều vô ích.

Cứ như đối phương đang cố ý trốn tránh mình vậy.

Lý Nguyên không ngờ rằng, vừa lúc cậu khởi hành đi Đại học võ đạo Côn Luân lại xảy ra chuyện.

Lâm Lam Nguyệt truyền đến tin triệu tập.

Nội dung tin nhắn không dài lắm.

"Lý Nguyên, tôi đã xem hết tin nhắn mà cậu gửi, tôi tình cờ biết được từ thầy Hứa khi tôi cứu chú tôi lần trước, sau đó anh hai của tôi đi ngang qua thành phố Giang, trên tay lại tình cờ có Viêm Đồng linh tuyền, cho nên cậu không nên để trong lòng. Cũng chúc mừng cậu đã thi đậu Đại học võ đạo Côn Luân, đây là đại học võ đạo tốt nhất nước Hạ, tôi tin rằng cậu có thể trở thành võ giả Phi Thiên trong tương lai, cố gắng lên!"

Lý Nguyên nhìn nội dung trên màn hình, thất thần một lúc.

Tình cờ? Là thật sự tình cờ, hay là Lâm Lam Nguyệt không muốn mình mang gánh nặng tâm lý quá lớn mà tìm lý do?

Suy nghĩ một lát, Lý Nguyên trả lời tin nhắn: "Bất kể như thế nào, tôi cũng cảm ơn cậu, sau này nếu có chuyện gì tôi có thể giúp được thì hãy đến tìm tôi, tôi cũng chúc cậu thuận buồm xuôi gió ở đại học Tinh Không."

Có lẽ sẽ lâu lắm mới gặp lại.

Có lẽ sau chuyện của Lý Trường Châu, Lý Nguyên ý thức được khoảng cách giữa bọn họ rất lớn.

Những gì cô nói đều hơi khách sáo.

Thành tích thi đại học võ đạo của Lâm Lam Nguyệt là đứng thứ nhất khu Quan Sơn, đứng thứ hai thành phố Giang, đứng thứ ba tỉnh Giang Bắc.

Thủ khoa võ đạo tỉnh Giang Bắc là Ngô Đông Đông, thứ hai là Vương Vũ, thứ ba chính là Lâm Lam Nguyệt.

Lâm Lam Nguyệt trúng tuyển vào đại học Tinh Không.

Cô cũng là sinh viên duy nhất ở khu Quan Sơn được nhận vào bởi ba trường đại học danh tiếng hàng đầu thế giới.

Qua một lúc sau, "Được rồi, có duyên gặp lại." Lâm Lam Nguyệt lại trả lời một tin nhắn.

Lý Nguyên nhìn chằm chằm màn hình, im lặng thật lâu, cậu khẽ thở dài, cuối cùng cũng không trả lời lại nữa.

Cậu tắt đồng hồ thông minh, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Trong chốc lát, "Lý Nguyên, đến sân bay rồi." Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Vào sân bay, cậu có thể làm thủ tục và lên máy bay."

"Rầm." Cửa mở ra.

"Cảm ơn huấn luyện viên." Lý Nguyên mở mắt ra, người đang ngồi trước mặt cậu chính là Hình huấn luyện viên.

"Giữa chúng ta còn nói những lời này sao? Cậu học ở Đại học võ đạo Côn Luân cho tốt, tôi chờ mong khu Quan Sơn của chúng ta sinh ra một vị võ giả Phi Thiên." Hình huấn luyện viên cười nói: "Chuyện ở nhà cậu không cần lo lắng, tôi sẽ cho người ở võ điện để mắt tới."

"Nếu thật có chuyện lớn xảy ra, tôi sẽ báo cáo cho điện chủ."

"Được rồi, làm phiền ông." Lý Nguyên gật đầu.

Mấy tháng này ở tiểu khu Tinh Hỏa Nam Hồ, Lý Nguyên cũng quen biết không ít võ giả.

Hình huấn luyện viên, Phương Long Hổ, bọn họ đều ở khu 3, đều có quan hệ vô cùng tốt với Lý Nguyên, vì vậy học đã giao phó cho nhau.

Tiếp theo, Lý Nguyên cực kỳ tin tưởng kỹ năng thấu tình người của chú Lý Trường Châu.

Hơn nữa Lý Nguyên lại để lại hai triệu lam tinh tệ, cho nên Lý Nguyên cũng không quá lo lắng cho gia đình.

Nửa giờ sau, một chiếc phi hành khí cỡ lớn cất cánh từ sân bay Thiên Hà, bay về phía tỉnh Lũng Tây.

 ...

Trong một biệt thự lớn ở trung tâm nhất của tiểu khu Tinh Không Nam Hồ, phòng khách lầu một.

"Em gái, rõ ràng chỉ cách hai cây số mà cũng không đi gặp cậu ấy sao?" Thanh niên áo xanh cười nói.

"Không cần." Thiếu nữ ngồi trên ghế sô pha nhẹ nhàng lắc đầu: "Em biết rõ cậu ấy, cậu ấy là người có nội tâm rất kiêu ngạo."

"Bây giờ, nhất định cậu ấy cảm thấy đang thiếu em một ân tình lớn không thể trả được... Gặp nhau rồi thì có thể nói gì chứ?"

"Trò chuyện ngượng ngùng hả?"

"Hay là anh muốn nhìn cậu ấy tay chân luống cuống nói cảm ơn với em?" Lâm Lam Nguyệt nhìn thanh niên áo xanh.

Thanh niên áo xanh yên lặng.

"Đợi đi. Em tin rằng sẽ có một ngày gặp lại." Lâm Lam Nguyệt đứng lên, khuôn mặt thanh tú bình tĩnh: "Đến lúc đó, em tin cậu ấy có thể bình tĩnh đối mặt với em."

"Em không sợ không đợi được sao?" Thanh niên áo xanh nhìn em gái của mình: "Không sợ cậu ấy thích người khác sao?"

Anh ta cảm giác nửa năm qua, em gái đã thay đổi rất nhiều, dần dần mất đi tính trẻ con, trở nên bình tĩnh, quả cảm và kiên nghị hơn, chính thức bắt đầu trưởng thành.

Ngoài những thứ này, còn có thêm cảm giác mơ hồ chưa thực sự nảy mầm.

Cô gái im lặng một lúc, cuối cùng thấp giọng nói: "Em tin tưởng phán đoán của mình."

"Nếu phán đoán sai, thì phải trả giá sai lầm." Lâm Lam Nguyệt lộ ra nụ cười. "Anh hai, chúng ta đi thôi."

"Từ tỉnh Giang Bắc đến đại lục Lantis, hơn ba mươi nghìn cây số."

"Hôm nay là ngày báo cáo cuối cùng, đừng đến muộn."

 ...

Ngồi máy bay cỡ lớn đến tỉnh Lũng Tây, lại chuyển sang ngồi máy bay nhỏ, ba giờ chiều, Lý Nguyên rốt cuộc cũng tới Đại học võ đạo Côn Luân.

"Đại học võ đạo Côn Luân." Lý Nguyên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, có thể nhìn thấy rất xa.

Cậu đã nhìn thấy từ xa.

Trên vùng đất mênh mông vô tận, có rất nhiều biệt thự, cao ốc, sân bay... thứ đáng chú ý nhất chính là một tòa pháo đài chiến tranh khổng lồ, tràn ngập cảm giác khoa học viễn tưởng.

Đây chính là Đại học võ đạo Côn Luân, về cấu tạo bố cục tổng thể, quả thật không khác gì Đại học võ đạo Giang Bắc, thậm chí quy mô còn nhỏ hơn rất nhiều.

Dù sao, Đại học võ đạo Giang Bắc có bốn năm mươi nghìn sinh viên, mà Đại học võ đạo Côn Luân quanh năm chỉ có một mười nghìn học sinh.

Thế nhưng, tòa pháo đài chiến tranh kia cực kỳ nguy nga, vượt xa tòa pháo đài chiến tranh của Đại học võ đạo Giang Bắc.

"Pháo đài Côn Luân." Lý Nguyên thầm niệm trong lòng, tên của tòa thành này hiện ra.

Tòa pháo đài này là một trong mười pháo đài chiến tranh hàng đầu ở phía tây bắc của nước Hạ.

Với chiều cao gần chín trăm mét và diện tích gần hai mươi ki-lô-mét vuông, nó chắc chắn là toà pháo đài khổng lồ.

Chín tòa kia thì sao? Hầu hết chúng đều ở trong vùng Tinh Giới La Bố Bạc.

Phi hành khí nhanh chóng tới gần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương