Canh Tác Một Mình
-
Chapter 79: Đánh Dấu Lãnh Thổ
Chương 79: Đánh Dấu Lãnh Thổ
[Dịch giả: Justin]
[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]
Sejun quyết định sẽ làm lại một con mương đúng cách.
“Được rồi, trước tiên, chúng ta sẽ nâng đài phun nước lên để có thể xếp gạch bên dưới.”
Nhiệm vụ đầu tiên trong kế hoạch xây dựng, anh quyết định nâng cao đài phun nước nơi dòng chảy bắt đầu. Bởi gia tốc nước khi đi xuống sẽ cho phép nước được đẩy đi xa hơn.
Tuy nhiên, để làm được điều đó, trước tiên anh phải nâng một đài phun nước khổng lồ có đường kính một trăm mét này lên.
‘Mình cần sự giúp đỡ của Kaiser hoặc Anton.’
“Ừm…”
Sejun nói với Hắc Long tượng.
-Gì vậy…?.
Giọng nói khàn khàn khó chịu của Kaiser vang lên
‘May quá.’
Thành thật mà nói thì nói chuyện với Kaiser dễ hơn với Anton. Đối với Sejun, anh nắm chắc trong tay một quân bài chắc chắn có thể dễ dàng nhận được sự giúp đỡ của Kaiser.
“Ngài Kaiser, ngài không muốn nói chuyện với Aileen sao?”
-Láo thật, Sejun! Sao ngươi dám nghĩ một Đại Hắc Long như ta, Kaiser Pritani, lại phải nhờ ngươi giúp đỡ ?!
Giọng nói tức giận của Kaiser vang lên đáp lại Sejun.
“Không phải vậy. Tôi có một yêu cầu, và nếu ngài làm được, tôi sẽ giải quyết cái vấn đề đang làm phiền ngài đó, thưa ngài Kaiser.”
-A hèm… Vậy sao? Vậy thì hãy để ta nghe xem ngươi có gì để hỏi.
Mặc dù thủ đoạn là thế nhưng nó đã phát huy tác dụng với Kaiser.
“Ngài có thể nâng đài phun nước lên được không?”
-Ha ha ha. Được thôi.
Kẽo kẹt.
Ngay khi giọng nói của Kaiser kết thúc, đài phun nước đã bay lên khoảng mười mét trong không trung.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu công việc nào.”
Eummu!
Theo lệnh của Sejun, những con Hắc Nhân Ngưu bắt đầu xếp những viên gạch bùn.
Sejun gọi Aileen để giải quyết vấn đề của Kaiser.
“Aileen.”
[Quản lý tòa tháp hỏi có chuyện gì vậy.]
Đầu tiên, anh ấy cải thiện tâm trạng của Aileen bằng đồ ngọt.
“Chúng ta cùng ăn thạch mật ong và nói chuyện chút nhé?”
Trước hết[Quản lý tòa tháp rất thích vị ngọt của thạch mật ong.]
Thế là Sejun đã làm cho tâm trạng của Aileen tốt hơn và bắt đầu thảo luận về chủ đề chính.
“Aileen, giờ cô có thể nào nói chuyện với Ngài Kaiser được không?”
[Quản lý tòa tháp nói rằng cô ấy vẫn còn khó chịu với ông nội vì đã cướp mất cơ hội tỏa sáng của cô ấy.]
“Aileen, tại sao cô muốn tỏa sáng bằng cách thẩm định các món đồ?”
[Quản lý tòa tháp nói rằng đó là… Cách để cho bạn thấy sự vĩ đại của cô ấy.]
“Vậy thì cô không cần phải tỏa sáng đâu.”
[Quản lý tòa tháp hỏi ý bạn là gì.]
“Bởi vì tôi đã biết cô tuyệt vời như thế nào rồi, Aileen ạ.”
[...]
“Aileen?”
Aileen lại biến mất.
Tuy nhiên:
-Ha ha ha ha ha!
Với điệu cười đó của Kaiser, có vẻ như Aileen đang nói chuyện với ông ta.
***
Vỗ vỗ vỗ–
“Chạy nhanh hơn nào, nya!”
Theo đang giục các đồng đội của mình. Cậu ấy đang rất vội.
‘Mình cần hoàn thành giao dịch và quay lại với Sejun, nya.’
Vòng tay của Sejun đang gặp nguy hiểm. Ban đầu, Iona, người có vẻ thờ ơ để Theo mất cảnh giác, cuối cùng đã chiếm lấy vòng tay của Sejun.
‘Iona đúng là một pháp sư hamster xảo quyệt, nya!’
Nghĩ đến hình ảnh Iona nằm trong vòng tay của Sejun khi cậu ấy thức dậy, Theo lại bực tức.
“Tôi không thể tha thứ cho điều này, nya! Tăng tốc, nya!”
Tốc độ của Theo tăng lên cùng với cơn giận của cậu.
“Phù phù. Đại diện Theo…”
“Nghỉ một chút đã nào…”
Chỉ có các thực tập sinh là kiệt sức vì điều đó.
Dưới sự dẫn dắt của Theo, cả nhóm chạy không ngừng nghỉ về phía tầng 38 của tòa tháp.
***
Sau khi đã an ủi Aileen đang khó chịu với Kaiser, Sejun quay ra giúp những chú thỏ xám trát bùn vào giữa những viên gạch bùn do những Hắc Nhân Ngưu chất đống.
Khi họ hoàn thành xây xong một lớp gạch thì cũng đã gần đến giờ ăn trưa.
“Tôi đi chuẩn bị bữa trưa đã.”
Lúc Sejun đi vào hang để lấy nguyên liệu cho bữa trưa ra:
[Chủ nhân! Tôi nhớ cậu lắm!]
Flamie nhiệt tình chào đón Sejun bằng cách vẫy lá của mình. Hơn một nửa số lá của Flamie, thứ từng sử dụng Thanh Tẩy Hỏa và Hộ Vệ Chi Viêm, đã trở lại thành màu xanh.
Nhờ năng lượng thần thánh phát ra từ Hòn Đá Thần Thánh mà những chiếc lá của Flamie dường như được hồi phục nhanh hơn.
Sejun vỗ nhẹ vào lá của Flamie và đi đến ao. Trong ao có hàng trăm con cá Piranha do Thỏ Đen và Cuengi săn được.
Họ phải bắt được nhiều cá Piranha hơn vì họ phải lấy cá nướng làm khẩu phần ăn hàng ngày cho những người lính canh đang bảo vệ cá chép xanh của làng Granier trên tầng 75 của tòa tháp.
Ngay sau đó…
Bõm.
Kruang!
Cuengi ra khỏi mặt nước với một con cá khổng lồ.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Thỏ Đen thì đang bận đập đầu con cá khổng lồ.
“Wow…”
Sejun không nói nên lời khi nhìn thấy tên của con quái vật dưới nước đó.
[Cá ngừ]
Vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay.
“Làm tốt lắm các con!”
Sejun vỗ tay khen ngợi Thỏ Đen và Cuengi.
Một lúc sau…
“Ăn thôi!”
Giờ ăn đã đến.
Chomp chomp!
Những con Hắc Nhân Ngưu di chuyển đến cánh đồng hành lá để ăn lá hành.
Ực!
Gấu đỏ mẹ uống súp SeP trong chiếc nồi lớn.
“Bữa trưa hôm nay chính là món sashimi cá ngừ!”
Sejun bắt đầu cắt cá ngừ để làm sashimi. Tuy nhiên, người chỉ mới ăn sushi cá ngừ một lần như Sejun không có kỹ năng để cắt các phần khác nhau của cá để làm sashimi, vì vậy anh chỉ thái mỏng phần bụng dày nhất.
“Thử đi nào.”
Khi Sejun đặt miếng sashimi cá ngừ đỏ hỏn vào miệng:
“Mm…”
Anh cảm nhận được một hương vị béo ngậy sâu lắng.
Miếng sashimi cá ngừ tan chảy ngay trong miệng anh trước khi Sejun có thể thưởng thức trọn vẹn nó.
“Tuyệt!”
“...”
Tất cả các loài động vật đều nhìn chằm chằm vào anh. Nó ngon đến vậy sao?
Shhh.
Sejun vội vàng bắt đầu thái lát phần mà anh đã ăn. Anh muốn chia sẻ niềm vui mà mình mới cảm nhận được với các loài vật.
“Của các bạn đây.”
Sejun đặt hai miếng sashimi lên một chiếc đĩa gỗ và đưa cho các con vật.
Rúc rích!
Rúc rích!
Rúc rích!
Kroeung!
Phản ứng của chúng khi ăn sashimi cá ngừ rất tuyệt vời.
“Tốt! Tiếp theo, hãy chuyển sang phần thịt lưng!”
Sejun tự tin hơn hẳn khi cảm thấy như mình đã trở thành một đầu bếp sushi, lần này anh cắt lát phần thịt lưng của cá ngừ.
Rúc rích!
Rúc rích!
Rúc rích!
Kroeung!
Một lần nữa, phản ứng rất tốt.
“Tiếp theo là thịt đuôi!”
“Thịt sườn bên!”
“Thịt đầu!”
Sejunkhông biết nhiều về sashimi nên đã chọn những miếng sashimi một cách ngẫu nhiên và đưa cho các con vật.
Tuy nhiên…
Rúc rích…
Rúc rích!
Rúc rích!
Chúng bắt đầu cảm thấy ngấy do từ nãy đến giờ chỉ ăn cả ngừ.
Kroeung!
Ngoại trừ Cuengi.
Grrr!
Cuengi đang xúc sashimi vào miệng, hỏi liệu có ổn không khi cậu ấy ăn mà những con thỏ bên cạnh không ăn.
Như vậy, cá ngừ chỉ còn lại gần như là xương.
Chép môi.
Ngoại trừ Cuengi, người vẫn đang cố gắng thỏa mãn cơn thèm ăn của mình, mọi người khác đều vỗ bụng và có vẻ hài lòng với sự no nê của họ.
“Nó ngậy quá rồi.”
Sau khi ăn một thứ gì đó quá ngậy, anh rất muốn một thứ gì đó tươi mát. Và anh đã để dành một thứ cho những lúc như thế này.
“Hãy ăn dứa nào!”
Sejun lấy ra năm lon dứa từ trong kho. Anh đã để dành những quả dứa này để ăn cùng với những con thỏ, và mặc dù mũ quả dứa đã bị lấy ra nhưng nó vẫn còn tươi vì Iona đã đặt phép thuật bảo quản lên nó.
Rúc rích!
Kroeung!
Thỏ đen và Cuengi, những người đã từng nếm thử dứa trước đây, rất phấn khích. Bản năng mách bảo họ rằng ăn nó bây giờ sẽ rất tuyệt.
Chít?
Chít?
Theo phản ứng của thỏ đen và Cuengi, những con thỏ khác cũng bắt đầu tò mò.
Cắt lát.
Sejun đặt từng miếng dứa vào từng chiếc đĩa.
Chít.
Đôi mắt của những con thỏ đã ăn dứa mở to. Vị chua của dứa rửa sạch gọn gàng lớp dầu còn sót lại trong miệng chúng, tiếp theo đó là vị ngọt.
Những con thỏ nhanh chóng ăn hết quả dứa và liếm sạch nước dứa trên tay.
Lúc bữa trưa thịnh soạn kết thúc cũng đã hai tiếng trôi qua.
“Thưa ngài Sejun, chúng tôi đã đến rồi đây.”
Borori chào Sejun sau khi đã giao Dao Hành Lá và Súp SeP đến tầng 67 của tòa tháp và trở về sau khi thu thập xác của lũ Châu Chấu Đỏ.
“Mọi người vất vả rồi. Tình hình tầng 67 thế nào rồi?”
“Ban đầu chúng tôi thì gặp khó khăn khi mô hình của Châu Chấu Đỏ thay đổi, nhưng nó đã ổn định trở lại với việc bổ sung thêm lực lượng là các Chiến Binh Người Thằn Lằn từ Vương Quốc Người Thằn Lằn trên tầng 69.”
“Thật tốt khi nghe điều đó. Nhưng tại sao có mấy con chết nhìn lạ vậy?”
Sejun nhìn xác của những con Châu Chấu Đỏ tràn ra từ xe của những con mèo thực tập sinh. Nhiều con Châu Chấu Đỏ chết có một chút màu xanh lam ở vùng đầu của chúng.
Borori nghiêng đầu và đáp:
“Tôi không chắc. Gần đây, Châu Chấu Đỏ đã thay đổi như thế.”
Ngay lúc mọi người không để ý, Hắc Long tượng đáp xuống đất và nhìn xác của Châu Chấu Đỏ có một chút màu xanh lam, nói rằng:
-Đó là Châu Chấu Đỏ thoái hóa thành Châu Chấu Xanh. Đó là minh chứng cho thấy số lượng Châu Chấu Đỏ đang đạt gần mốc năm tỷ con.
“Thoái hóa?”
-Đúng. Chúng thoái hóa khi số lượng giảm và tiến hóa khi số lượng tăng.
“Vậy nếu số lượng của chúng giảm hơn nữa, chúng sẽ lại thoái hóa tiếp sao?”
-Đúng vậy. Nếu số lượng giảm xuống dưới ba tỷ, chúng sẽ biến thành Châu Chấu Vàng.
“Ồ.”
-Cứ cầm cự thêm một thời gian nữa, sẽ dễ chiến đấu hơn. Khi chúng thoái hóa thành Châu Chấu Xanh thì sẽ trở nên nhỏ hơn và yếu hơn.
“Tôi hiểu rồi.”
-Aileen, con có biết điều này không?
Kaiser hỏi Aileen.
-Cái gì?! Con không biết sao? Ta đã bảo con chú ý đến báo động mà!
Kaiser bắt đầu mắng Aileen vì đã không biết trước thông tin này.
Nhưng…
-Không… Ta đâu có hét vào mặt con đâu…
-Aileen à~!
[Quản lý tòa tháp nói rằng cô ấy khó chịu vì ông nội đã la mắng cô ấy, và cô ấy sẽ không nói chuyện với ông nữa.]
Chưa đầy một giờ kể từ khi Sejun hòa giải cho hai người họ, thế mà đâu lại đóng đấy.
“Borori, khi nào cậu xuống thì hãy chuyển thông tin cậu vừa nghe cho Chiến Binh Người Thằn Lằn nhé. Nó sẽ hữu ích đấy.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Borori, Sejun bắt đầu đi xếp gạch lại. Mục tiêu của anh là xếp các viên gạch lên đến mười lớp trong vòng năm ngày.
***
“Chúng tôi đến rồi đây, nya!”
Theo đã đến được tầng 38 của tòa tháp sau ba mươi lăm tiếng đồng hồ.
“Đám sói nghỉ đi, còn các thực tập sinh thì theo tôi, nya!”
“Vâng…”
Lũ mèo thực tập sinh trả lời với giọng điệu yếu ớt như sắp chết. Nếu đám sói không cho chúng quá giang một đoạn thì chúng sẽ không thể đi xa được đến mức này.
“Các cậu vẫn chưa biết nhiều đâu. Hôm nay để tôi dạy cho các cậu cái này, nya!”
Theo cảnh cáo đám mèo thực tập sinh và đi đến trại thợ săn.
“Đây là nơi tôi tạo ra và chỉ tôi mới giao dịch, nya!”
Theo vênh váo vào trại, khoe khoang với đám thực tập sinh.
Thế rồi…
“Hở?”
Theo nhận thấy có gì đó kỳ lạ. Những thương nhân heo rừng lang thangđang giao dịch với thợ săn tại trạm giao dịch của cậu.
“Cái gì, nya?!”
Theo tức giận với những tên thương nhân heo rừng lang thang đã xâm phạm lãnh thổ của mình.
Theo tiến đến chỗ thủ lĩnh của đám thương nhân heo rừng lang thang và hét lên:
“Biến đi, nya!”
“Ngươi là ai?”
“Ta là Theo, một thương nhân trung cấp, nya! Và đây là điểm giao dịch của ta, nya! Tránh sang một bên, nya!”
Utata hờ hững đáp lại lời của Theo:
“Hừ! Ngươi chỉ là một thương nhân trung cấp mà thôi! Ta là Utata, một thương nhân cao cấp dưới sự lãnh đạo của Tariq, một thương nhân ưu tú đấy! Biến đi.”
Utata đáp lại một cách khinh thường đối với Theo. Đây là nơi thợ săn tự lập trại và hình thành chợ. Những nơi như vậy rất hiếm, vì vậy Utata không có ý định rời đi.
“Ngươi phớt lờ ta, nya?”
Theo tức giận vì có kẻ dám coi thường mình, coi thường thuộc hạ của Hắc Long Vĩ đại và là con mèo vàng tử thần.
Tuy nhiên, cậu không giải quyết nó bằng nắm đấm. Một thương nhân lang thang sẽ chiến đấu theo cách của một thương nhân lang thang.
Và sau đó…
“Chú ý này, con người! Từ hôm nay, ta sẽ không bán hàng hóa của mình cho bất kỳ thợ săn nào giao dịch với thương nhân heo rừng lang thang này, nya!”
Theo biết chính xác vũ khí của mình là gì. Vũ khí của Theo là nông sản của Sejun, thứ không thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác và có cả hiệu ứng đặc biệt.
“Puhahaha! Ngay cả khi ngươi có làm như vậy thì đó chỉ là tổn thất của ngươi! Hàng hóa của ta thì…”
Utata, người đang cười nhạo trước những lời của Theo, giật mình khi thấy những thợ săn đang giao dịch với hắn đột nhiên dừng lại và bỏ đi hàng loạt trước lời nói của Theo.
Theo nhìn Utata rồi cười:
“Puhuhut. Thấy chưa, nya? Đây là địa bàn của ta, nya! Cút đi, nya!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook