Canh Tác Một Mình
Chapter 171: Đây Chẳng Phải Là Một Cờ Tử (death flag) Sao?!

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chương 171: Đây Chẳng Phải Là Một Cờ Tử (death flag) Sao?!

[Hợp Đồng Lao Động Nông Trại]

– Bên A sẽ trả cho Bên B 500 g thịt châu chấu và 1 củ khoai lang cho công việc thực hiện tại nông trại từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc thời gian làm việc.

– Hợp đồng này sẽ được gia hạn hàng năm, và bất kỳ bên nào cũng có thể chấm dứt hợp đồng trong thời gian gia hạn nếu muốn.

Bên A: Nông dân Tháp Park Sejun

Bên B: Dooili (212).

Lũ chuột chũi không có tên cụ thể, nên Theo tùy tiện đặt tên cho chúng.

“Chủ tịch Park, tất cả các dấu vân tay đã thu thập xong rồi ạ, nya!”

Theo hoàn thành hợp đồng của lũ chuột chũi và chạy đến chỗ Sejun, nhảy lên đùi anh.

“Làm tốt lắm, Phó Chủ tịch Theo. Bữa ăn hôm nay là quà chào mừng khi gia nhập nông trại. Ngày mai chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé.”

Sejun vỗ đầu Theo và nói với lũ chuột chũi.

Doo doo!

Doo doo!

Lũ chuột chũi vui mừng khi nghe rằng thịt chúng ăn hôm nay được tặng thay vì tính vào tiền lương. Từng con một sau khi ăn xong bèn rời về nhà, chuẩn bị sẵn sàng cho công việc ngày hôm sau.

“Hehehe, Phó Chủ tịch Theo, cậu thấy rồi chứ? Kỹ năng đàm phán của tôi ấy?”

“Đúng như tôi mong đợi, Chủ tịch Park thật tuyệt vời, nya!”

Theo nhìn Sejun với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng rồi...

Krueng!

[Cuengi! Buồn ngủ quá!]

Sau bữa trưa, Cuengi dựa lưng vào Sejun và nằm xuống, chuẩn bị chợp mắt.

Tuy nhiên, vì Sejun và Theo bận rộn lo chuyện hợp đồng với lũ chuột chũi, nên họ còn chưa kịp ăn trưa nữa.

Măm.

Sejun nhai một miếng thịt mà Aileen đã đưa cho anh. Giờ còn lại 97 miếng. Anh bắt đầu cảm thấy no dần.

Sau một bữa ăn nhanh, Sejun hỏi:

“Phó Chủ tịch Theo, cậu muốn ăn súp thưởng, đúng không?”

“Tất nhiên rồi, nya! Mau cho tôi súp thưởng đi, nya!”

“Được thôi.”

Sejun mở một túi súp thưởng cho Theo.

Một lúc sau.

Ngáp.

Sejun, cảm thấy no và được Theo cùng Cuengi sưởi ấm, bắt đầu thiu thiu ngủ.

Chíp chíp.

“Phư hư hư. Dù trong tình huống này, mình, Phó Chủ tịch Theo, vẫn luôn xuất sắc, luôn giữ cảnh giác, nya!”

Theo vừa ăn súp thưởng, vừa giữ cảnh giác.

Tuy nhiên.

Khò…

Krrr…

Gororong.

Sau khi ăn xong súp thưởng, Theo nhanh chóng ngủ thiếp đi, hòa vào bản hòa nhạc ngáy của Sejun và Cuengi.

Và rồi...

(Pip-pip. Cuối cùng, người luôn cảnh giác lại chính là tôi.)

Dơi Vàng, treo mình trên cây hồng, cười khúc khích khi canh chừng xung quanh.

***

“Từ đây, kẻ địch chia thành hai nhóm. Chúng ta cũng nên chia lực lượng của mình ra đi.”

Hegel, người đang lần theo mùi hương từ sào huyệt của Hội Tam Đầu, nói với Ulrich.

“Hiểu rồi. Chia lực lượng thành hai nào!”

Sau khi chia quân, họ tiếp tục truy đuổi và phát hiện ra.

“Ở đây có một lối đi!”

Hai lối đi bí mật được Hội Tam Đầu sử dụng. Họ không rõ mục đích chính xác, nhưng dường như chúng kết nối các tầng khác nhau, tương tự như tuyến đường của các thương nhân. Sau khi xác nhận tuyến đường của kẻ địch, lực lượng đã chia tách nhanh chóng tái hợp.

Và sau đó.

“Mau kiểm tra những lối này dẫn đến đâu rồi quay lại!”

“Rõ!”

Hegel ra lệnh cho bầy sói, và họ nhanh chóng quay lại với thông tin. Những lối đi họ tìm được kết nối tới tầng 49 và tầng 33 của tháp. Một lối dẫn lên, lối còn lại dẫn xuống.

“Tôi từng quản lý tầng 49. Tôi sẽ đi lối đó. Hãy xử lý tầng 33 nhé.”

“Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ phụ trách tầng 33.”

Nói xong, Ulrich và Hegel dẫn lực lượng kết hợp giữa bầy Orc Đen và bầy sói, chia thành hai nhóm để lần lượt tiến lên hoặc xuống.

***

Sau một giấc ngủ trưa kéo dài 30 phút.

“Được rồi!”

Sejun, vừa thức dậy, vươn vai đầy năng lượng. Sau giấc ngủ ngắn, anh cảm thấy tràn đầy sức sống.

“Mấy đứa ơi, dậy đi nào.”

Sejun vội vàng đánh thức Theo và Cuengi.

“Nya… Tôi muốn ngủ thêm chút nữa cơ, nya…”

Krueng…

[Con cũng muốn ngủ thêm nữa…]

Khi Sejun gọi, cả hai đáp lại bằng giọng điệu đầy ngái ngủ.

“Vậy thì ngủ thêm chút nữa đi.”

Vì dù sao cũng chỉ có mỗi Sejun là làm việc tử tế, anh đặt Theo lên bụng Cuengi rồi đứng dậy.

(Sejun ơi, ngài lại bắt đầu làm việc à?)

Dơi Vàng, người đang canh chừng từ trên cây hồng, bay tới và đậu lên vai Sejun.

“Đúng vậy. Dơi Vàng, cậu có thể hát ở giữa nông trại để tất cả các cây hồng đều nghe được không?”

(Được chứ!)

Sejun cử Dơi Vàng đến giữa nông trại để tiếng hát của nó có thể vang đến mọi cây hồng. Sau đó, anh đặt tay lên cây hồng gần nhất và bắt đầu chữa lành nó.

***

Krueng.

Cuengi đứng dậy từ chỗ của mình. Theo nhanh chóng cảm thấy không thoải mái và đã sớm trèo lên đùi của Sejun.

Rồi.

Krueng.

Một cơn rung chấn dữ dội xuất hiện từ dưới lòng đất.

Krueng?

[Có ai ở đó sao?]

Kwoong!

Cảm nhận được điều gì đó lạ lùng, Cuengi gõ nhẹ vào nơi phát ra rung động. Đó chỉ là một cú gõ nhẹ nhàng thôi.

Koogooong.

Đáp lại cú gõ của Cuengi, thứ gì đó bắt đầu trồi lên từ mặt đất. Sau đó, một con chuột chũi khổng lồ, cao khoảng 3 mét, xuất hiện. Nó có sừng trên đầu và một cục u trông còn khá là mới ở sau gáy.

“Sao cậu lại dám tấn công tôi, thủ lĩnh tầng 49, Giác Yển Thử (chuột chũi có sừng) Dooku hả?!”

Dooku, thủ lĩnh tầng 49, người chỉ được rời vị trí một giờ mỗi tháng, tức giận vì thời gian quý giá của mình bị gián đoạn.

Krueng! Krueng!

[Không! Cuengi không có tấn công mà!]

Cuengi đáp lại, cúi đầu xuống. Cậu nhóc thực sự không tấn công, chỉ gõ nhẹ một cái mà thôi.

“Đừng có nói dối! Cậu nghĩ tôi không cảm nhận được chấn động từ vị trí của cậu sao?!”

Krueng?!

[Anh nghĩ Cuengi đang nói dối hả?]

Lời của Dooku làm Cuengi tức giận. Tui là một bé gấu ngoan, luôn nghe lời ba! Tui không có nói dối mà!

Và rồi.

Thịch.

Trong chớp mắt, Cuengi, giờ đã cao khoảng 10 mét, túm cổ Dooku lên bằng tay trái.

Krueng! Krueng?!

[Anh dám nói Cuengi thật sự đang nói dối sao?!]

Rung lắc.

Cuengi hỏi, vừa lắc mạnh Dooku bằng cổ áo của hắn.

Tuy nhiên.

'Cái tên này là cái thứ gì vậy?!'

“Tha cho tôi…”

Dooku, bị choáng ngợp bởi sức mạnh bùng nổ của Cuengi, đã bất tỉnh ngay tại chỗ.

Rung lắc.

Krueng!

[Tỉnh dậy đi!]

Cuengi cố gắng đánh thức Dooku. Nhưng vì Cuengi không giảm bớt sức mạnh ma thuật của mình, nên Dooku vẫn tiếp tục ngất xỉu.

Rung lắc.

Cuengi không bỏ cuộc, tiếp tục lắc mạnh Dooku để đánh thức hắn dậy.

Rồi thì.

“Cuengi, có chuyện gì vậy con?”

Sejun, người đã dừng công việc khi cảm nhận được nguồn ma thuật mạnh mẽ tỏa ra, hỏi.

Krueng! Krueng!

[Anh ta nói Cuengi nói dối! Nên Cuengi đang giải thích là mình không có!]

Hả? Ai lại đi giải thích bằng cách túm cổ áo người khác bao giờ?

“Bình tĩnh nào, ăn cái này đi. Để ba nói chuyện với cậu ta.”

Sejun, sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, đưa cho Cuengi một món ăn nhẹ để xoa dịu cậu nhóc.

Krueng!

[Được ạ!]

Cuengi trả lời và trở lại kích thước ban đầu.

Và rồi.

Krueng!

[Ngon quá!]

Sau khi ăn xong, Cuengi nhanh chóng vui vẻ trở lại. Khi cơn giận lắng xuống, sức mạnh bùng nổ của cậu nhóc cũng biến mất.

“Ư…”

Dooku dần tỉnh lại.

“Cậu là kẻ đã nói Cuengi nói dối?”

“Không phải nói dối! Tôi rõ ràng cảm nhận được mình bị đánh khi đang đi qua, nhưng cậu ta lại bảo cậu ta không đánh tôi!”

Dooku, giờ đã nói năng lễ độ hơn, bộc lộ sự phẫn nộ trước lời của Sejun.

“Đó là… lỗi của chúng tôi. Cuengi của chúng tôi vẫn chưa thể kiểm soát sức mạnh của mình…”

Sau khi nghe tình hình, Sejun xin lỗi Dooku. Rõ ràng, đây là lỗi của Cuengi.

Sau đó.

“Cuengi, hãy xin lỗi Dooku đi.”

Sejun quyết định dạy Cuengi rằng dù không cố ý, hành động của mình vẫn có thể làm tổn thương người khác.

Krueng?

[Tại sao Cuengi phải xin lỗi khi mình không đánh ạ?]

Cuengi nghiêng đầu, thắc mắc. Cậu nhóc không cố ý đánh người khác mà, nên không hiểu được yêu cầu của Sejun.

“Cuengi, với sức mạnh lớn thì…”

Sejun bắt đầu, định dùng một câu trích dẫn quen thuộc từ phim.

‘Không!’

Anh nhanh chóng dừng lại. Nhân vật nào nói câu đó trong phim thường chết. Đó là một cờ tử đấy!

Krueng?

[Ba ơi, sao ba lại ngừng nói rồi ạ?]

“Cuengi, dù con không có ý đánh, nhưng nếu người khác cảm thấy đau, thì đó cũng như con đã đánh họ. Vậy nên, hãy xin lỗi Dooku nhé.”

Krueng…

[Tôi xin lỗi…]

Dù không hoàn toàn hiểu, Cuengi vẫn xin lỗi Dooku theo lời Sejun. Học hỏi là một quá trình từng bước một mà.

“Tôi cũng xin lỗi. Tôi cũng đã hiểu lầm tình hình mà.”

Khi Cuengi xin lỗi, Dooku cũng hào phóng chấp nhận lời xin lỗi.

“Cảm ơn cậu. Đây là một món quà để tạ lỗi này.”

Sejun đưa cho Dooku một miếng thịt châu chấu nguyên con.

“Ồ! Cảm ơn nhiều!”

Dooku nhận miếng thịt, chảy nước miếng và không thể rời mắt khỏi nó.

“Nhân tiện, thủ lĩnh như cậu có thể ở đây sao?”

“A! Đến giờ này rồi sao! Tôi phải trở về đã!”

Dooku, giật mình bởi lời của Sejun, vội vã quay về điểm trung chuyển.

“Đi theo cậu ta nào!”

Sejun dự định làm quen với tuyến đường tới điểm trung chuyển và đồng thời hoàn thành việc đăng ký.

Nhờ đó, Sejun đã trở nên thân quen với thủ lĩnh tầng 49 của tháp và hoàn tất việc đăng ký điểm trung chuyển một cách suôn sẻ. Sau đó, anh quay về chữa lành cây hồng và trải qua đêm đầu tiên trên tầng 49.

***

Sáng hôm sau.

“Ưm…”

Sejun không thể cử động cánh tay phải, như thể nó bị kẹt lại rồi vậy.

Vì Lông Đ không có mặt ở đây, tất nhiên, Cuengi đã ngủ cùng Sejun, và hiện giờ Cuengi đang ôm chặt cánh tay phải của anh. Nhìn kỹ, có vẻ như cậu nhóc gần như đang thực hiện một đòn khóa chặt tay trong chiến đấu thì phải.

Cuengi, vô thức sử dụng kỹ thuật cao cấp, thực sự là một sinh vật đáng gờm.

“Này mấy đứa, dậy đi.”

Sejun nhanh chóng đánh thức các con vật. Từ hôm nay, lũ chuột chũi sẽ bắt đầu công việc, và anh cần hướng dẫn chúng cách làm nông.

Sau khi đánh thức mọi người, Sejun rời khỏi căn nhà gạch, trông tương tự như căn nhà ở tầng 99. Anh đã xây nó vào ngày hôm trước bằng Cuốc Myler và kỹ năng di chuyển đất. Bên cạnh nhà còn có một khu vực nấu ăn.

“Chúng ta ăn sáng thôi.”

Sejun nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng và gọi các con vật.

Trong khi Sejun và những con vật đang ăn.

Doo doo!

Lũ chuột chũi bắt đầu ngày mới bằng cách đào các đường hầm.

“Chúng ta cần sửa lại các đường hầm của chuột chũi trước đã.”

Sejun nói, nhìn những đường hầm lộn xộn mà lũ chuột chũi đã đào. Nếu chúng tiếp tục làm như thế này, sẽ chẳng thể tạo ra được một cánh đồng tử tế nổi.

Khi Sejun kết thúc bữa sáng,

Doo doo!

Toàn bộ 2012 con chuột chũi đã có mặt để làm việc.

“Hôm nay, Huấn luyện viên Cuengi sẽ dạy các cậu cách tạo luống đất và trồng cây.”

Krueng! Krueng!

[Hãy theo Cuengi! Cuengi sẽ dạy các bạn cách trồng cây nha!]

Theo lời của Sejun, Cuengi dẫn lũ chuột chũi tới mảnh đất mà Toryong đã xới đất rất kỹ.

“Cuengi của mình lớn quá rồi.”

Sejun nhìn Cuengi đầy yêu thương. Cuengi, từng có lần trồng đầu cá xuống đất, giờ đây đã trưởng thành đủ để hướng dẫn những người nông dân mới tập làm quen.

Nhìn Cuengi, Sejun nói.

“Giờ thì, bắt đầu làm việc thôi.”

(Vâng!)

Anh hướng tới khu vực trồng hồng cùng với Dơi Vàng. Tất nhiên, Theo bám dính vào đầu gối của Sejun như thường lệ.

[Bàn tay nông dân tiếp sức cấp 4 được kích hoạt.]

[Rễ cây hồng hồi phục nhẹ khi được chạm vào.]

Nhờ vào công việc chuẩn bị trước đó với bài hát của Dơi Vàng, Sejun có thể chữa lành cây hồng nhanh hơn một chút so với ngày hôm trước.

Sau khi chữa lành khoảng 20 cây.

“Nhìn kìa, có kẻ đáng nghi!”

Bầy Orc Đen, những người đã tới tầng 49 để truy lùng Hội Tam Đầu, bao vây Sejun.

“Nya?! Là tộc Orc Đen đây mà, nya!”

“Cái gì?! Cậu biết họ à, Phó Chủ tịch Theo?”

Sejun, đội mũ xương lên và chuẩn bị chiến đấu, hỏi Theo.

“Tất nhiên rồi, nya! Họ là thuộc hạ của thuộc hạ của tôi mà, Ulrich, nya! Ulrich đâu rồi, nya?!”

Theo nói một cách đầy tự hào, lớn tiếng gọi vua của bầy Orc Đen, Ulrich.

 

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương