Canh Tác Một Mình
-
Chapter 135: Cái Quái Gì Thế Kia?
Chương 135: Cái Quái Gì Thế Kia?
"Theo, anh vẫn chưa đủ tiêu chuẩn."
"Cái gì cơ, nya?! Tôi đã đáp ứng đủ điều kiện để thành một Thương nhân Lữ hành ưu tú rồi mà! Cậu đang cố tình phớt lờ tôi đi đấy à, nya?!"
Theo tức giận trước những lời nói của nhân viên, cảm thấy mình bị coi thường. Cậu ấy rõ ràng đang bị đối xử như một kẻ ngốc mà. Việc bị đối đãi như vậy là không thể chấp nhận được, nya!
"Đừng để tôi nóng mà lôi cấp dưới của tôi lên đây đấy, nya nya!"
Theo đang cân nhắc xem nên gọi ai trong số các cấp dưới của mình - như Iona, Cuengi, Elka, Hegel, hoặc bọn Hắc Nhân Ngưu - để mắng cho nhân viên kia một trận thì…
"Để trở thành một Thương nhân Lữ hành ưu tú, cậu phải đạt được tổng doanh số tích lũy là 10 triệu đồng Tháp và đáp ứng 3 trong 5 tiêu chí đủ điều kiện này."
Nhân viên đưa cho Theo một tờ giấy với những tiêu chí chi tiết để trở thành một Thương nhân Lữ hành ưu tú.
"Hóa ra lại có cái này à, nya?!"
Theo nhanh chóng đọc tờ giấy.
[Tiêu chí đủ điều kiện của Thương nhân Lữ hành ưu tú:]
1. Phải có vốn ít nhất 5 triệu đồng Tháp trở lên.
2. Phải thuê ít nhất 5 nhân viên.
3. Phải đảm bảo ít nhất 3 sản phẩm độc quyền.
4. Phải kinh doanh ít nhất 100 sản phẩm khác nhau.
5. Phải có ít nhất 5 khách hàng có doanh số hàng tháng trên 100.000 đồng Tháp trở lên.
*Nếu đáp ứng được 3 trong 5 điều kiện trên, bạn có thể đến trụ sở Hiệp hội Thương nhân Lữ hành và trở thành một Thương nhân Lữ hành ưu tú.*
"Hóa ra lại có cái này à, nya?!"
"Đúng vậy. Thông thường, vì chẳng có mấy thương nhân muốn trở thành Thương nhân Lữ hành ưu tú nên không nhiều người biết đến mấy điều khoản này."
"Tôi không biết cái thứ như thế nó có tồn tại luôn ấy, nya."
"Tôi có thể hiểu được. Những điều kiện ưu tiên cho những người muốn trở thành Thương nhân Lữ hành ưu tú là cái số 1, 2, và 4. Bởi vì chúng dễ thực hiện nhất."
Nhân viên giải thích tận tình cho Theo. Nhờ đó, việc Theo gọi cấp dưới của mình đến đã không xảy ra.
"1, 2, và 4 ư, nya?"
Những điều kiện mà nhân viên đề cập đều có thể giải quyết bằng tiền. Điều kiện đầu tiên là điều hiển nhiên, và việc thuê 5 nhân viên và đảm bảo 100 sản phẩm khác nhau cũng có thể xử lý được bằng tiền.
"Hmm... Trong trường hợp của Theo... Đầu tiên..."
Trong khi Theo đang đọc tờ giấy, nhân viên đang xem xét hoạt động của Theo và định nói rằng hãy quay lại khi cậu ấy đã đáp ứng đủ những tiêu chuẩn còn thiếu. Nhưng…
"Được rồi, tôi đã đáp ứng đủ điều kiện 1, 2, 3 và 5 rồi, nya!"
Theo nói với nhân viên và bắt đầu lấy ra các tài liệu để chứng minh cho những điều kiện đã đạt chuẩn của mình.
"Cái gì?! Cậu đã có rồi sao?!"
"5 triệu đồng Tháp đây, nya!"
Theo rút tiền ra sao kê để đáp ứng điều kiện số 1.
Sau đó…
"Đây là hợp đồng lao động của tôi, nya!"
Cậu ấy đưa ra hợp đồng lao động với 8 chú mèo thực tập khác, dễ dàng đáp ứng điều kiện số 2.
"Những loại cây trồng này có hiệu ứng vật phẩm của tôi! Và đây là những khách hàng thường đến ghé chỗ tôi, nya nya!"
Nông sản Sejun thu hoạch được vượt quá 10, hoàn toàn đáp ứng được điều kiện yêu cầu phải có 3 sản phẩm độc quyền. Ngoài ra thì Theo cũng có khá nhiều khách hàng quen là guild hoặc thợ săn, vượt quá điều kiện có 20 khách hàng với doanh số mỗi tháng trên 100.000 đồng Tháp.
Thế là, khi Theo đáp ứng cả điều kiện 3 và 5…
“Ôi chao, cừ thế!”
Nhân viên nhìn Theo với vẻ kính nể, vì rõ là người nọ chưa bao giờ thấy một Thương nhân Lữ hành nào đáp ứng đủ yêu cầu nhanh chóng như vậy.
"Phù ha ha. Dĩ nhiên rồi! Tôi mà! Bởi vì tôi là Đại Hắc..."
Theo bắt đầu khoe khoang, cố gắng tiết lộ thân phận của mình.
Tuy nhiên…
"Xin lỗi một chút nhé!"
Nhân viên nhanh chóng chạy biến đi đâu mất.
"Nya? Cậu đi đâu thế, cậu chưa nghe tôi nói xong mà, nya?"
Theo cảm thấy rất chi là thất vọng vì không thể giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng.
"Đây là huy hiệu chứng minh cậu đã trở thành Thương nhân Lữ hành ưu tú.”
Nhân viên nọ quay lại với một huy hiệu vàng trên tay.
“Từ bây giờ, cậu có thể đăng ký và sử dụng Tuyến Cao tốc Thương nhân. Cậu có muốn đăng ký luôn không? Phí đăng ký là 100.000 đồng Tháp nhé.”
“Đây, nya nya!”
Theo rút ngay 100.000 đồng Tháp ra trả. Giờ Theo đã rất giàu, nhận được hàng trăm nghìn đồng Tháp dưới dạng tiền thưởng từ Sejun.
"Ở đây chúng tôi có dịch vụ khắc một câu để giới thiệu bản thân. Cậu muốn khắc gì?"
“Phừ ha ha. Vểnh lỗ tai ra nghe cho tường cho tận nè, nya nya!”
Theo nói với nhân viên câu mà cậu ấy muốn khắc lên huy hiệu vàng.
"Cậu thực sự định khắc như vậy sao?"
Nhân viên nhìn vào câu chữ khắc trên huy hiệu rồi hỏi với vẻ bối rối.
[Tôi là Theo Park, Mèo Vàng Tử Thần, thuộc hạ của Đại Hắc Long.]
Việc giả làm thuộc hạ của Đại Hắc Long có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng nếu bị những kẻ theo dõi Đại Hắc Long phát hiện.
"Đúng vậy, nya nya!"
"Được rồi. Xin vui lòng đợi một chút."
Nhân viên lấy huy hiệu vàng đi tìm pháp sư để khắc phép thuật lên đó. Pháp sư sau đó đã khắc lên huy hiệu những phép thuật tăng cường, bảo quản và liên kết.
“Đây ạ.”
Và thế là Theo đã trở thành một Thương nhân Lữ hành ưu tú.
“Cuối cùng tôi cũng trở thành một Thương nhân Lữ hành ưu tú rồi, nya!”
Theo cảm thấy vô cùng xúc động khi nghĩ về việc mình đã bị Skaram lừa cách đây vài tháng.
Rồi sau đó…
“Tất cả là nhờ Park Sejun, nya!”
Sejun được Theo ví như ánh sáng dẫn đường cho cậu.
“Bây giờ cho tôi xem giấy tờ sở hữu đất đi, nya!”
Cuối cùng thì Theo cũng bắt đầu mua giấy tờ sở hữu đất đai, vốn là mục tiêu ban đầu của cậu.
Tuy nhiên,
“Tôi nên xử lý thế nào đây? Gần đây việc mua bán đất đai tạm thời bị đình chỉ mất rồi ạ.”
“Cậu đang nói cái quái gì thế, nya?!”
"Là thế này, gần đây có những tên cướp giết người để cướp đất đai xuất hiện, vì vậy việc mua bán đã bị tạm hoãn lại để đảm bảo an toàn cho khách hàng."
"Vậy là không có cách nào khác để có được giấy tờ sở hữu đất đai sao, nya?"
"Ừm… à! Có một cách đây, nhưng đó là một cách mà chỉ có cậu, Theo, mới có thể làm được."
"Là gì thế, nya?!"
"Ban đầu, Hiệp hội Thương nhân Lữ hành chúng tôi sẽ trao quyền cho Thương nhân Lữ hành ưu tú lấy một món đồ từ kho chứa đồ thất lạc nếu người đó đáp ứng đủ cả năm điều kiện trong vòng một ngày."
Nhân viên kể lại một truyền thống gần như đã bị lãng quên. Anh ấy chợt nhớ ra một câu chuyện mà người thầy của mình đã kể cách đây 30 năm.
“Thầy tôi từng nói rằng trước đây có một giấy tờ sở hữu đất được đưa ra khỏi kho chứa đồ thất lạc và được tìm thấy cách đây 100 năm.”
Vì vậy, vào thời điểm đó, nhiều thương nhân rất muốn đáp ứng hẳn năm điều kiện để vào kho chứa đồ thất lạc. Nhưng rồi nó nhanh chóng trở nên ít phổ biến hơn bởi vì...
Kho chứa đồ thất lạc của Hiệp hội chỉ chứa những món đồ không ai muốn mua, không có lợi nhuận, dù có cố gắng đến đâu.
"Tôi sẽ làm, nya!"
Theo nhận ra đã đến lúc đôi chân trước của mình phải tỏa sáng một lần nữa.
"Chờ tôi một chút, nya!"
Theo vội vã ra ngoài để mua 100 món đồ khác nhau để đáp ứng điều kiện thứ 4.
"Giảm giá cho tôi đi, nya!"
Tất nhiên, mặc cả ba lần là một yêu cầu cơ bản.
Một giờ sau.
"Đây là 100 sản phẩm khác nhau, nya!"
Theo mang những món đồ đã mua quay lại trụ sở chính của Hiệp hội, đáp ứng đủ cả năm điều kiện của một Thương nhân Lữ hành ưu tú.
"Xin chúc mừng. Hãy đi theo tôi."
Nhân viên đưa Theo đến kho chứa đồ thất lạc được xây bằng đá nằm phía sau trụ sở chính. Tòa nhà trông rất vững chắc, đến cả ma thuật mạnh mẽ cũng không thể phá hủy được.
"Ai vào đấy?!"
Một con tê giác khổng lồ đóng vai trò bảo vệ kho chứa đồ thất lạc tiến đến chỗ nhân viên và Theo, tay cầm một ngọn giáo.
“Chào ngài Taru. Tôi là Sion, nhân viên trụ sở chính. Tôi đưa Theo đến đây, cậu ấy đã đáp ứng đủ điều kiện để vào kho chứa đồ thất lạc, theo truyền thống của chúng ta.”
“Hmm... Truyền thống, hả? Thú vị đấy. Được rồi.”
Cạch.
Taru mở cánh cửa khổng lồ dẫn vào kho chứa đồ thất lạc.
Phừng!
Những ngọn đuốc bên trong sáng rực lên.
“Vào đi. Vì cậu là người đầu tiên vào đây trong gần 100 năm qua, tôi sẽ cho phép cậu lấy hai món đồ.”
“Cảm ơn, nya! Thêm một món nữa đi mà, nya!”
Theo tinh quái thêm một yêu cầu nữa, và ngay khi cánh cửa mở ra, cậu cảm thấy một lực hút kỳ lạ ở đôi chân trước của mình.
“Cái gì? Hahahaha. Tôi thích cậu rồi đấy. Được rồi, lấy ba món đi!”
Vì bình thường người ta chỉ lấy được những đồ bỏ đi từ kho chứa đồ thất lạc nếu không may mắn, nên Taru vui vẻ đồng ý yêu cầu này.
“Cảm ơn nhiều nha, nya!”
Theo vui vẻ chạy vào kho chứa đồ thất lạc.
***
“Cô định xây một tòa tháp phù thủy ở tầng 99 à?”
“Đúng thế.”
“Được rồi, tôi đồng ý.”
Không có lý do gì để phản đối cả, thậm chí việc có những pháp sư ở đó còn giúp họ khi cần giúp đỡ vận dụng phép thuật vào việc trồng trọt nữa.
“Kyoot kyoot kyoot!”
Iona kêu lên thích thú khi nghe Sejun đồng ý.
“Nhưng cô đã quyết định xây tháp ở đâu chưa?”
“Rồi! Tôi định xây ở phía nam.”
“Phía nam?”
“Đúng vậy!”
Iona đã lên kế hoạch là sẽ tiêu diệt hết tụi kiến lửa ở đó và xây một tòa tháp phù thủy.
“Có bao nhiêu người?”
“Khoảng 300 người, nhưng có thể tăng lên.”
Trong khi Sejun và Iona đang nói chuyện...
Kreong!
Cuengi ở bên cạnh đang cảm thấy buồn chán vì phải chờ đợi, bắt đầu ăn một quả chuối từ túi đồ ăn nhẹ của mình. Đó là quả chuối cuối cùng.
“Kyoot? Cái gì thế?”
Ngửi thấy mùi chuối thơm ngọt ngào, Iona vừa hỏi vừa nhìn vào quả chuối.
“Đó là chuối. Cô muốn thử không?”
Sejun lấy một quả chuối từ kho chứa hư không, bóc vỏ, cắt thành miếng nhỏ rồi đưa cho Iona.
“Cảm ơn!”
Iona vui vẻ cảm ơn Sejun và cắn một miếng chuối thật lớn.
Sau đó…
“Kyoot! Kyoot! Kyoot!”
Với tiếng reo lên đầy sung sướng, Iona ôm chặt quả chuối bằng đôi tay và đôi chân ngắn củn, bắt đầu ăn một cách ngon lành.
Trong khi đó.
Kreong kreong.
Sau khi ăn xong quả chuối của mình, Cuengi đã lén lút lẻn vào kho đồ của Sejun, mắt dán vào những quả chuối bên trong.
Cọt kẹt!
Không hề hay biết Cuengi đã vào, Sejun đóng sầm cửa kho lại.
Và rồi.
“Giờ thì làm việc thôi.”
Anh bắt đầu công việc của mình, đi kiểm tra quanh trang trại mà anh đã không ghé thăm trong vài ngày qua.
Pyeak!
Kéc!
Khi anh đang đi dạo quanh trang trại, những con thỏ và kiến nấm vốn đang vật lộn dưới sự chăm sóc của hai con rồng, đã chào đón Sejun một cách nồng nhiệt. May mắn thay, hai con rồng đã quản lý trang trại rất tốt, nên không có vấn đề gì lớn xảy ra cả.
Sau khi kiểm tra trang trại, Sejun đi đến kho chứa đồ.
Pyeak!
Một con thỏ canh gác kho chứa chào đón Sejun.
“Dạo này cậu thế nào?”
Pyeak!
Leng keng.
Để đáp lại, chú thỏ rút túi tiền ra.
“Cái gì? Kaiser và Kellion lấy nông sản từ kho rồi trả tiền nữa à?”
“Không ngờ luôn đấy?”
Cảm giác như đây là một cửa hàng vậy, cứ lấy đồ đi rồi để tiền lại. Sau đó Sejun bước vào kho, vừa đi vừa trò chuyện với chú thỏ.
“Ồ! Thuốc tiên!”
Khi kiểm tra các loại cây trồng, anh phát hiện ra những loại nấm thuốc quý hiếm được trồng bởi những con kiến nấm ở phía sau kho.
[Thuốc tiên: Nấm sò Hoàng đế]
[Thuốc tiên: Nấm sò]
[Thuốc tiên: Nấm Shiitake]
Tất cả đều là loại C, cung cấp hiệu ứng +1 cho tất cả các chỉ số.
“Mình sẽ nấu những cái này thành một món ăn sau.”
Nấm thuốc tiên hầm. Ngay cả cái tên thôi cũng nghe hấp dẫn rồi. Sejun quyết định sẽ nấu khi có thêm một vài loại nấm thuốc tiên nữa.
Cót két.
Anh mở kho chứa hư không ra để bảo quản nấm thuốc tiên một cách thật an toàn.
Vào lúc đó.
Grừ grừ.
Anh chợt nghe thấy tiếng ngáy của Cuengi từ bên trong vọng ra.
“Gì đây?”
Tại sao trong đây lại phát ra tiếng ngáy của Cuengi nhỉ? Sejun bối rối, đi về phía phát ra tiếng ngáy, sau đó trông thấy Cuengi đang ngủ say sưa, bụng trương lên, bên trong hẳn là chứa đầy nhóc những chuối là chuối.
‘Nó ăn khoảng 5000 quả chuối rồi thì phải.’
Sejun ước lượng sơ sơ số chuối Cuengi đã xực bằng cách nhìn vào số chuối còn lại trong kho chuối.
Grừ…
Khi Sejun đến gần, Cuengi dụi mắt tỉnh dậy.
Rồi sau đó.
Grừ…
Cuengi ranh mãnh bấu víu lấy chân Sejun, vờ vịt ngủ tiếp.
“Cuengi, chuối ở đây đâu hết rồi hả?”
Sejun nghiêm mặt nhìn Cuengi.
Kreong…
[Cuengi hổng có biết á.]
Cuengi trả lại, lảng tránh ánh mắt của Sejun.
“Thế cái bụng này là như nào đây?”
Sejun hỏi, ôm cái bụng căng phồng của Cuengi.
…
Cuengi xịt keo cứng đơ cái mặt nó ra.
“Bắt được con rồi nhé! Nhóc ăn trộm chuối này! Bu-bu-bu-boop!”
Sejun trừng phạt nhóc trộm chuối bằng cách thổi quả mâm xôi vào cái bụng phình to của Cuengi.
Ahahaha. Kreong?
[Hì hì hì. Nhưng sao ba lại biết Cuengi ăn chuối thế?]
Cuengi thậm chí còn nhai cả vỏ chuối để phi tang chứng cứ, thế nên rất tò mò hỏi lại.
“Hehehe. Ba tự có cách của ba thôi. Vậy nên ấy, đừng có mà gạt ba, nếu con không muốn tới công chuyện. Biết chưa?!”
Sejun nghiêm nghị nói, vỗ nhẹ vào cái bụng căng phồng của Cuengi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook