Canh Tác Một Mình
Chapter 106: Gặp Mặt

Chương 106: Gặp Mặt

[Dịch giả: Justin]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

Khi Cuộc Thi Uống Rượu Cà Rốt đang diễn ra sôi nổi, thì từ trên đỉnh đài phun nước: 

-Aiss, ghen tị quá. Ghen tị quá đi.

Kaiser ghen tị nhìn Sejun và các loài vật tự do thưởng thức rượu của họ. Rượu Cà Rốt trong chai đó, được làm từ cà rốt nghìn năm tuổi, có vị khá ngon đấy.

-Tiếc thật đấy. Giá như ta có một cơ thể.…

Kaiser vô cùng tiếc nuối khi không thể tham gia cuộc thi do cơ thể tượng của mình.

Đương nhiên, ngay cả khi ông ta có cơ thể rồng, ông ta cũng sẽ không thể tham gia cuộc thi. Những sinh vật xung quanh sẽ không thể chịu đựng được năng lượng của Kaiser.

-Ông ơi, còn bao lâu nữa thì được vậy ông?

Cùng lúc đó, Aileen, người muốn gặp Sejun càng sớm càng tốt, hỏi Kaiser khi nào cô có thể sử dụng phép thuật biến hình để xuất hiện trước mặt Sejun.

-Hãy kiên nhẫn đi, cháu gái của ông. Ông vẫn chưa tích đủ năng lượng.

Kaiser kiểm tra nồng độ mana và trả lời. Tốc độ tăng có vẻ nhanh hơn dự kiến do năng lượng thần thánh chảy ra từ viên đá của Đấng Sáng Tạo.

-Ugh, sắp được chưa ông?

-Chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi. Sắp được rồi.

Trong khi Kaiser đang xoa dịu Aileen, cuộc thi đã kết thúc và chiếc chai lớn chứa đầy cà rốt khổng lồ biến mất.

Gầm lên.

Cuộc thi thứ ba của lễ hội mùa màng kết thúc, và nồng độ mana trên tầng 99 của tòa tháp bắt đầu tăng đột biến.

Và sau đó, nồng độ mana trên tầng 99 trở nên tương tự như khu vực quản trị viên nơi Aileen đang ở.

-Lên nào!

-Hehehe, Sejun, tôi đến với cậu đây! Biến hình!

Theo tín hiệu của Kaiser, Aileen rời khỏi khu vực quản trị viên và sử dụng phép thuật biến hình.

Một ánh sáng chói lòa phát ra từ cơ thể Hắc Long của Aileen rồi biến mất.

"He he he, thành công mĩ mãn!"

Khi ánh sáng biến mất, những gì hiện lên trước mắt không phải là một Đại Hắc Long, mà là một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy ngắn màu đen dễ thương với mái tóc đen dài đến thắt lưng. Làn da trắng như Ngọc Trinh càng tôn thêm vẻ đẹp của Aileen.

-Hở?!

Tuy nhiên, lần biến hình đầu tiên của Aileen chỉ thành công một nửa. Do sự bất ổn định của phép thuật biến hình, cánh và đuôi của cô vẫn không thay đổi.

-Đuôi và cánh vẫn còn này… He he, không sao đâu! Dịch chuyển!

Vì háo hức muốn gặp Sejun, Aileen vội vàng sử dụng phép thuật dịch chuyển.

Và khi Aileen xuất hiện bên cạnh Sejun, cô đã thấy anh sắp uống một chai rượu.

'Đó là?! Hỏa Năng?!'

Cô cảm nhận được Hỏa Năng phát ra từ củ cà rốt bên trong chai, năng lượng của chúng cực kỳ mạnh.

Rượu cà rốt lửa, một loại rượu có thể đốt cháy tạp chất trong cơ thể bằng Hỏa Năng khi tiêu thụ, nhưng nếu không có một cơ thể đủ mạnh mẽ, bản thân cơ thể đó cũng có thể bị đốt cháy bởi Hỏa Năng.

"Đồ ngốc! Anh sẽ chết nếu uống cái đó đấy!"

Trong lúc cấp bách, Aileen theo bản năng vung đuôi để giật lấy chai rượu, nhưng đuôi của cô lại di chuyển thấp hơn một chút vì cô chưa quen với cơ thể biến hình, và nó đập vào gáy Sejun.

Thụp!

"Hở?!"

Aileen vô cùng hối hận vì đã đánh vào đầu Sejun bằng đuôi của mình, nhưng may mắn thay, vảy của ông nội cô trên cánh tay trái của Sejun đã hấp thụ được sát thương và tan vỡ.

"Phù. Cảm ơn ông nội."

Aileen thở phào nhẹ nhõm.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

Bùm!

Sejun cảm thấy có một sức mạnh khủng khiếp đã đánh vào gáy mình và anh nghĩ rằng lần này mình thực sự sẽ chết.

Ngay lúc đó, Gầm lên—

Hình xăm hắc long trên cánh tay trái của anh gầm lên, bảo vệ Sejun trước khi biến mất.

"Hở?! Cái gì vậy?!"

Với cảm giác như đầu mình thực sự đã vỡ tan, Sejun vội vàng cẩn thận sờ sau đầu. May mắn thay, đầu anh vẫn ổn.

"Tưởng mình chết chắc rồi chứ."

Chỉ lúc này, Sejun mới thả lỏng và mở to mắt để tìm “kẻ” đã đánh mình.

‘Sao ngươi dám đánh vào gáy ta?!’

“Cô…”

Tuy nhiên, Sejun lại thấy Aileen đứng cạnh mình.

"Sejun..."

Một giọng nói dịu dàng như một giấc mơ rót vào tai Sejun.

"A-Ail..."

Mặc dù đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy bằng xương bằng thịt nhưng anh lại ngay lập tức nhận ra cô. Anh biết rằng người đẹp trước mặt mình là Aileen.

Loạng choạng.

Thụp.

Sejun ngã quỵ khi chưa nói hết câu. Mạng của anh đã được bảo toàn, nhưng cú sốc vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

"Ah..."

Aileen nhanh chóng đỡ lấy người Sejun.

Ngay lúc đó:

"Nya! Bỏ tay ra khỏi Park Sejun. Sao ngươi dám đánh cậu ấy? Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, nya!"

Theo dũng cảm rút móng vuốt ra, nhưng cơ thể cậu ta không thể che giấu sự thật rằng cậu đang rất sợ.

Run rẩy, run rẩy, run rẩy.

Theo bám vào đầu gối của Sejun, như một đám lông bù xù run rẩy, không thể làm gì được.

Không có gì lạ, vì đòn tấn công bằng đuôi của Aileen đã biến cánh đồng cà rốt xung quanh thành một vùng đất hoang tàn, và tất cả các loài động vật khác đều ngất xỉu. Ngay Cả Gấu Đỏ Khổng Lồ Mẹ và đám Hắc Nhân Ngưu cũng không thoát khỏi số phận tương tự.

Nếu Gấu Đỏ Khổng Lồ Mẹ và đám Hắc Nhân Ngưu không ngăn chặn hậu quả của cuộc tấn công, tất cả những chú thỏ có thể đã chết. Đó thực sự là một điều may mắn.

Hơn hết, là sự hiện diện áp đảo đặc trưng của Đại Hắc Long mà Aileen toát ra. Mặc dù cảm nhận được điều này nhưng thật khó tin là Theo vẫn muốn bảo vệ Sejun. Theo một cách nào đó, đó là lòng trung thành tuyệt đối của cậu ấy đối với đầu gối của Sejun.

Run rẩy, run rẩy, run rẩy.

Sự run rẩy bắt đầu từ đầu gối của Sejun, từ cơ thể của Theo, được truyền đến Aileen.

Thật đáng thương, nhưng mặt khác, Theo, người đã liều mạng để bảo vệ Sejun ngay cả trước mặt Đại Hắc Long, cũng thật đáng ngưỡng mộ.

"Theo, phải không? Chào cậu. Ta là Aileen. Cậu biết ta mà, đúng không?"

Để trấn an Theo, người đang bám vào đầu gối Sejun và run rẩy, Aileen nhẹ nhàng nói với Theo. Vì cô luôn nhìn cậu qua quả cầu pha lê, Theo cảm thấy rất quen thuộc với Aileen.

"Không thể nào?! Ngài là Đại Hắc Long, Aileen, người đã gọi Chủ tịch Park của chúng tôi đến Hắc Tháp, nya?"

"Vâng, chính là ta."

Aileen tự hào đáp lại. Cô nghĩ rằng việc đưa Sejun đến tòa tháp là điều tốt nhất mà cô đã làm trong cả cuộc đời rồng của mình.

"Aileen, tôi thực sự rất muốn gặp ngài, nya!"

Theo nhìn Aileen với ánh mắt ngưỡng mộ. Sự tồn tại mà Theo ngưỡng mộ nhất sau Sejun chính là Aileen, người đã mang Sejun đến đây.

"He he he. Ta cũng muốn gặp cậu. Thật vui khi được gặp cậu ngoài đời."

"Nya! Tôi cũng rất vui, nya!"

"Đừng lo lắng. Sejun chỉ bị ngất thôi."

"Phiunya. Thật nhẹ nhõm, nya."

Aileen vừa đỡ Sejun đang bất tỉnh, vừa trò chuyện với Theo.

"Ah!"

Cánh tay cô bắt đầu chuyển sang màu đen. Đó là triệu chứng của phép thuật biến hình đang phai dần do thiếu năng lượng ma thuật.

"Ta nghĩ ta phải đi rồi."

"Sao ngài lại rời đi sớm như vậy, nya? Đợi đến khi Chủ tịch Park tỉnh dậy đi, nya."

"Ta ước là mình có thể, nhưng ta không thể. Ta sẽ đi luôn. Theo, tiếp tục chăm sóc Sejun giúp ta nhé."

"Cứ để đó cho tôi, nya! Tôi sẽ bảo vệ Chủ tịch Park, nya!"

Theo ưỡn ngực và nói một cách dũng cảm.

"Được rồi. Và đừng nói với Sejun là ta đã đánh vào gáy cậu ấy nhé."

"Điều đó thật khó, nya! Không có bí mật nào giữa Chủ tịch Park và tôi, nya!"

"Được rồi. Chỉ cần đừng nói với cậu ấy lúc này thôi."

"Hiểu rồi, nya!"

"Tốt. Vậy thì ta đi đây."

Chụt.

“Dịch chuyển.”

Aileen biến mất sau khi hôn lên môi Sejun đang bất tỉnh.

-Ôi trời, khi nào thì cháu gái của ta mới về để đến thăm ta đây?

Kaiser, người nghĩ rằng cô cháu gái sẽ đến gặp mình, đang đợi Aileen trên đài phun nước, không biết rằng Aileen đã rời đi.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

"Hmm."

Sejun tỉnh dậy vào ngày cuối cùng của Lễ Hội Mùa Màng Bội Thu, ngày thứ 7, vào giờ ăn trưa.

"Chủ tịch Park, cậu tỉnh rồi, nya?"

"Sejun, ngài tỉnh rồi à?"

Chít?

Kreong?

Những con vật đã canh gác xung quanh Sejun, người đã bất tỉnh gần một ngày, đều lo lắng cho anh.

"Ừm, tôi ổn. Nhưng... Tại sao tôi lại nằm đây?"

Sejun hỏi.

"Chủ tịch Park, anh không nhớ gì sao, nya?"

"Phải rồi. Tôi nhớ đã uống rượu tại cuộc thi uống rượu, nhưng tôi không nhớ gì sau đó cả. Tôi đã say bí tỉ sau khi uống à?"

Đó là chứng mất trí nhớ ngắn hạn do bị sốc, người duy nhất biết sự thật ở đây là Theo, người đã không ngất xỉu.

Chít!

Chít!

Chít!

Khi màn đêm buông xuống, những chú thỏ bắt đầu chuẩn bị nói lời tạm biệt với những chú thỏ sắp ra đi, tặng họ cà rốt. Bởi vì khi Lễ Hội Mùa Màng kết thúc, 1.000 chú thỏ được triệu hồi phải quay trở lại nơi họ đã đến.

Hầu hết những con thỏ ra đi đều không có vẻ gì là buồn bã. Họ đã quyết định di cư cùng nhóm của mình đến tầng 99 của tòa tháp. Họ có rất nhiều tiền để đi, nhờ vào tiền mừng tuổi mà họ nhận được từ Sejun.

Tuy nhiên, những chú thỏ phải quay trở lại tầng 55 của tòa tháp trông không vui vẻ gì. Công việc đồng áng khắc nghiệt, đòi hỏi họ phải làm việc ngay cả khi không ngủ, đang chờ đợi họ ngay khi họ trở về.

"Kyoot, Kyoot, kyoot. Đừng lo lắng. Hiệp hội Thương Nhân Lữ Hành sẽ sớm trừng phạt Grid."

Iona trấn an những con thỏ. Iona nghĩ rằng tội ác lần này quá nghiêm trọng, và ngay cả khi đó là Grid, lão ta cũng không có cách nào ở lại tầng 55 của tòa tháp.

Trong khi những chú thỏ chào tạm biệt nhau:

"Tôi chắc chắn đã nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp..."

Thụp.

[Bạn đã thu hoạch một quả Cà Chua Bi Ma Thuật chín mọng]

[Bạn còn 67.951 lần nữa cho đến khi nhiệm vụ chức nghiệp hoàn thành]

[Kinh nghiệm chức nghiệp tăng nhẹ.]

[Trình độ Thu Hoạch Lv. 5 của bạn tăng nhẹ]

[Bạn đã nhận được 30 điểm kinh nghiệm]

Sejun đang cố gắng nhớ lại hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu anh khi anh đang thu hoạch cà chua bi.

"A, tại sao tôi không thể nhớ ra chứ?"

Sejun thở dài thất vọng. Người phụ nữ đó dường như là một người đẹp tuyệt trần, tương tự như Sera của nhóm Tiên Nữ Ánh Trăng, người mà anh thích, nhưng bây giờ Sera không khác gì một con mực*.

*Ý anh nông dân là vẻ đẹp của tiên nữ ánh trăng đã bị lu mờ trước vẻ đẹp của tiểu hắc nong rùi.

"Mình sẽ có thể gặp lại cô ấy chứ? Cô ấy thực sự rất xinh đẹp."

Aileen đáng lẽ nên bước tới và nói rằng đó là cô ấy, nhưng cô ấy đang rơi vào trạng thái ngủ say do di chứng của phép thuật biến hình để lại.

Ngay lúc đó, Chít!

Pi Ppi!

Thỏ Đen và ChuChu đến tìm Sejun.

"Các con có điều gì muốn nói sao?"

Trước câu hỏi của Sejun, hai chú thỏ đặt hai chân trước lên người Sejun.

Chít!

[Con muốn xuống tầng 55 với Công chúa ChuChu!]

"ChuChu, chỉ có hai đứa thôi sao? Không phải hơi nguy hiểm sao?"

Pi Ppi! Pi Ppi!

[Chúng con sẽ xây dựng lại Vương quốc Ruy Băng Đỏ!]

"Ưm... Được rồi. Nhưng chú không thể cho phép chỉ có hai đứa đi."

Iona nói rằng Grid sẽ sớm bị đánh đuổi khỏi tầng 55 của tòa tháp, nhưng những nhân vật phản diện thường được biết đến như là một con gián đánh mãi không chết và sẽ sống đến tận tập cuối cùng. Có thể sẽ có nguy hiểm nếu chỉ có hai người họ đi xuống.

Anh cần phải triệu tập Bộ tộc Sói Đen và Bộ tộc Sói Bạc để bảo vệ những chú thỏ di cư. Nếu huy động họ cùng đi theo, hai đứa sẽ an toàn hơn để xây dựng lại vương quốc.

"Iona, hãy đi cùng Thỏ Đen và ChuChu để giúp chúng nhé."

"Kyoot, Kyoot, kyoot. Vâng! Tôi cũng lo lắng cho chúng mà. Tôi sẽ đi với chúng."

Sejun đã thêm Iona vào nhóm. Với ma thuật phi thường của Iona, họ có thể chống lại mọi kẻ thù có thể đến, vì vậy sẽ không có gì nguy hiểm.

Một lúc sau:

"Kyoot, kyoot, kyoot tạm biệt, Sejun."

Iona vô cùng buồn bã về việc cô ấy sẽ không thể ngủ ngon trong một thời gian, cô nói lời tạm biệt với Sejun, mang theo Thỏ Đen và ChuChu đi cùng. Bộ tộc Sói Đen và Bộ tộc Sói Bạc sẽ gặp nhau tại tầng 75 của tòa tháp và cùng nhau đi xuống.

"Nya nya nya! Tạm biệt, Iona, nya! Ta sẽ đợi ở đây, nya!"

Là người hiện có độc quyền sử dụng đối với đùi của Sejun, Theo tạm biệt Iona với một tông giọng vui vẻ rạng rỡ.

Tuy nhiên…

Thụp

"Nya?"

Sejun túm lấy gáy Theo, người đang bám vào đầu gối anh, và di chuyển cậu ta đến bên cạnh Iona.

"Chủ tịch Park, tại sao tôi lại ở đây, nya?"

"Chủ tịch Theo, đã một thời gian cậu không đi làm rồi đấy."

Bây giờ là lúc để làm việc sau khoảng thời gian ăn chơi xả láng rồi. Túi của Theo đã được lấp đầy lương thực. Tất cả những gì cậu ta cần phải làm bây giờ là đi buôn đi thôi.

"Đã hiểu, nya!"

Theo ngoan ngoãn trả lời. Đúng là gần đây cậu đã chơi quá nhiều. Bây giờ là lúc cậu nên làm gì đó

"Và đừng quên những gì tôi đã dạy cậu đấy"

"Đừng lo lắng, nya! Tôi nhớ tất cả mọi thứ rồi, nya!"

Khi mọi người đều rời đi và khoảng thời gian vui chơi trôi đi dần:

[Lễ Hội Mùa Màng Bội Thu và Ban Phước Mana đã kết thúc]

[1.000 chú thỏ được triệu hồi trong Lễ Hội Mùa Màng đã trở lại cuộc sống hàng ngày của mình]

Lễ Hội Mùa Màng đã kết thúc.

“Cô đơn quá đi.”

Cánh đồng nơi 1.000 chú thỏ đã rời đi rất trống trải. Mặc dù họ không quen thuộc với nơi họ đã đến này, nhưng họ biết họ phải rời khỏi nơi nào.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương