Càng Chơi Càng Lớn
Chương 94: Điên Cuồng

Editor: Xin lỗi mọi người gần đây Esley có một số việc bận nên lơ là trong edit. Esley sẽ cố gắng trở lại edit vì còn có vài chương là hết, thật lòng xin lỗi và mong sự thông cảm từ mọi ng :*


Khi Tề Thấm Khải về đến nhà trời đã lờ mờ tối. Kỳ thực nàng về muộn hơn so với bình thường, bởi nàng tự mình lái xe đến bờ sông hóng gió. Không bởi bất kỳ lý do gì, mà chỉ bởi vì nàng muốn một mình yên tĩnh một hồi.


Những ngày gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, làm một người vô ưu vô lo đối với nàng mà nó là một cuộc sống hết sức xa xỉ.


"Đồ ăn trên bàn là?" Tề Thấm Khải nhìn thấy một bàn bày đầy thức ăn, bát đũa vẫn còn nguyên chưa ai đụng.


"Vốn dĩ mọi người muốn đợi ngài về cùng dùng bữa, thế nhưng ngài chưa về nên..." Thư Kiệt giải thích.


"Tôi nói mọi người nhất định phải chờ tôi về dùng cơm khi nào? Không phải anh đối đầu với Chu Vy có mấy lần đã bị cô ta lây bệnh rồi chứ?" Tề Thấm Khải cười chế nhạo Thư Kiệt.


Thư Kiệt đỏ mặt, "Đại tiểu thư, đang yên đang lành ngài nhắc cô ta làm gì chứ?"


'' Được, vậy không nhắc cô ta, vậy còn 'cô ấy' thì sao?"


'' Kỳ thực vừa nãy tôi cũng khuyên cô ấy dùng cơm trước, nhưng cô ấy kiên quyết nhất định muốn chờ ngài về. Bây giờ chắc còn đang trên phòng." Thư Kiệt chỉ lên tầng trên.


Tề Thấm Khải theo bản năng nhìn lên lầu, "Tôi biết rồi." Nàng nói xong thì thả túi xuống, chậm rãi bước lên lầu.


"Tiểu thư...vậy còn thức ăn...tôi có cần hâm nóng lên không?''


"Tạm để đó đi.''


Tề Thấm Khải mở cửa, chỉ thấy bên trong là một mảnh tối tăm. Chỉ có bàn làm việc vẫn còn sáng đèn, Diệp Vũ Trung nằm nhoài trên mặt bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tề Thấm Khải rón ra rón rén đi tới, dĩ nhiên phát hiện trên đùi Diệp Vũ Trung còn có còn mèo đen.


Tề Thấm Khải nổi lên ý cười ấm áp, nàng kéo con mèo đen đang bám dính trong lòng Diệp Vũ Trung ra. Có lẽ do cảm giác ấm áp trên đùi bị đánh mất, Diệp Vũ Trung cảm thấy khá lạnh, rất nhanh, cô liền tỉnh dậy. Đôi mắt cô mông lung vẫn còn chiềm trong giấc ngủ, nhìn thấy Tề Thấm Khải mang con mèo đen lên giường. Sau đó nàng cầm một chiếc mền, lúc xoay người, ánh mắt của hai người vừa vặn chạm nhau. Diệp Vũ Trung có chút lúng túng, có điều cũng may trong phòng hơi mờ tối, Tề Thấm Khải vẫn chưa phát hiện vẻ bối rối của cô.


"Dậy rồi sao?''


Câu hỏi này có vẻ hơi dư thừa đi? Nếu không dậy có thể nhìn thấy nàng sao?


"Ừm.." Diệp Vũ Trung gật gù.


Tề Thấm Khải cười đến có chút bất đắc dĩ, nhìn chiếc mền trên tay, '' Món đồ này xem ra không cần nữa. Có điều em cũng dậy rồi, sao không ăn cơm mà lại ngủ gật trên bàn?"


Diệp Vũ Trung nói: ''Em chỉ đọc sách, sau đó cảm thấy có chút mệt nên không cẩn thận ngủ quên mất.''


'' Vậy tại sao không ăn cơm chứ?''


''Em muốn chờ chị về...'' Diệp Vũ Trung cúi đầu, có vẻ đặc biệt không tiện bởi cô chỉ lo bị Tề Thấm Khải chế nhạo.


''Chờ tôi về? Tốt bụng như vậy?'' Con mèo bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức, từ từ bò đến bên chân Tề Thấm Khải, lười biếng làm nũng. Tề Thấm Khải thuận thế ôm lấy nó, cúi đầu vuốt lên bộ lông óng mượt của nó.


Diệp Vũ Trung thở ra một hơi, quyết tâm nói trắng ra, ''Em muốn xin lỗi chị.''


"Hả?'' Tề Thấm Khải có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên, ''Xin lỗi về việc gì?''


Diệp Vũ Trung kiên định gật đầu, ''Hôm đó em không nên hỏi chị như vậy, nói cứ như chị đang có 'ý xấu' với em?'' Quả thật hôm đó cô đã hỏi Tề Thấm Khải có ý tốt hay xấu với cô, '' Kỳ thực em nên cám ơn chị mới phải, Doãn Diệc là bạn gái cũ của chị, em làm cô ấy bị thương thành ra như vậy, chị còn đứng về phía em, em không nên hoài nghi chị. Em nên cám ơn chị mới phải.''


"Tôi hỏi em..." Tề Thấm Khải không biểu thị bất kỳ biểu cảm với những lời nói của cô, "Giả như có một ngày, tôi và Cảnh tiểu thư của em đối lập, có một khẩu súng, em sẽ lựa chọn giết ai?"


Diệp Vũ Trung trợn to hai mắt, không biết tại sao Tề Thấm Khải lại đột ngột hỏi vấn đề này.


"Sao vậy? Em không biết trả lời như thế nào hay vốn dĩ em luôn đứng về phía cô ta?"


"Tôi chưa bao giờ từng giết người..."


"Tôi sẽ không để em giết người..." Tề Thấm Khải hỏi như vậy chỉ muốn biết cô đứng về phía ai, chỉ là..." Quên đi, vô vị"


Bầu không khí trong nháy mắt trầm xuống, Diệp Vũ Trung nghĩ, có phải cô lại chọc nàng mất hứng?


" Mặc kệ như thế nào, em cũng đứng về phía chị."


" Khẳng định như vậy?"


Diệp Vũ Trung gật đầu, "Tôi có tiêu chuẩn làm người của chính mình.''


" Không thay đổi?''


" Không thay đổi.'' Cho dù đã từng ở bên cạnh hai người, Thôi Tuyết Cảnh và Tề Thấm Khải, nhưng cô từ trước đến giờ đều không thay đổi tiêu chí, trước đây là người của Tề Thấm Khải, thì bây giờ hay sau này cô cũng chỉ có thể là người của Tề Thấm Khải. Tuy rằng từ một số góc độ mà nhìn, Thôi Tuyết Cảnh đối với cô cũng không tệ lắm, thế nhưng, nàng lại biến cô thành như bây giờ, vô luận như thế nào, Diệp Vũ Trung rất khó có cái nhìn khách quan về nàng.


Tề Thấm Khải nắm chặt tay nàng, "Em thật tốt.''


Diệp Vũ Trung nhìn nàng một cách quái dị, ''Chị...có phải đã biết gì rồi không?'' Biểu hiện gần đây của Tề Thấm Khải rất khó khiến cho Diệp Vũ Trung không hoài nghi nàng chưa biết cô rốt cuộc là ai.


Tề Thấm Khải nói: "Tôi phải biết cái gì chứ?''


Diệp Vũ Trung thu tay về, "Sao chị lại hỏi em vấn đề này?''


''Hôm nay tôi đã gặp cô ta, dường như cô ta không thể chờ đợi được nữa, lập tức muốn tôi thả em ra, hình như cô ta rất quan tâm em. Tôi cũng chỉ muốn hỏi em vậy thôi, tôi là người có tình tình không tốt, còn hay đánh người, không giống cô ta luôn bình tĩnh, trầm ổn và hiền lành. Tôi không có ý gì khác, em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.'' Tề Thấm Khải giải thích.


Nói là nói như vậy, nhưng từ đầu đến cuối Diệp Vũ Trung đều cảm thấy không phải chỉ đơn giản như vậy.


''Tôi đã đáp ứng cô ấy, ngày mai sẽ thả em ra.'' Tề Thấm Khải tiếp lời.


"Hả?'' Diệp Vũ Trung bị câu nói này dọa phát sợ, cô không muốn trở lại bên cạnh Thôi Tuyết Cảnh, nhưng cô đoán Tề Thấm Khải đã biết rõ chân tướng, nhưng nếu như nàng đã biết hết, vì sao lại còn đem cô trả lại cho Thôi Tuyết Cảnh chứ?


''Không nghe rõ sao? Tôi nói ngày mai em được tự do.'' Tề Thấm Khải điềm nhiên nói.


Tâm tình Diệp Vũ Trung trong nháy mắt liền rơi xuống đáy vực, nhưng cô vẫn muốn hỏi, ''Không phải chị đã cố ý mang em về đây sao?''


Tề Thấm Khải cười không nói, "Đi thôi, mặc quần áo tử tế, tôi mang em ra ngoài dùng cơm.'' Nói xong, nàng rời đi trước. Diệp Vũ Trung nhìn đôi mắt màu xanh lục của con mèo, thấy từ đáy mắt nó như đang ẩn chứa sự thương cảm vô hạn. Cô có nên thử thêm lần nữa không? Thử thêm một lần nói hết tất cả với Tề Thấm Khải? Nếu như lần này không nói, e sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Thế nhưng... Nàng sẽ tin cô sao?


Diệp Vũ Trung do dự, đến cuối cùng cũng không quyết định nói.


''Xong chưa? Đi thôi.'' Tề Thấm Khải ăn mặc chỉnh tề, chờ Diệp Vũ Trung đi cùng nàng.


''Đi đâu?'' Diệp Vũ Trung rất kinh ngạc, lẽ nào nàng không thể chờ đợi được nữa muốn thả cô đi ngay bây giờ sao?


'' Không phải đã nói cùng ra ngoài dùng cơm sao?''


Diệp Vũ Trung thoáng yên lòng, "Tại sao không ăn ở nhà?''


''Cơm canh lạnh hết rồi, chiêu đãi em, tôi còn cảm thấy nuốt không vô. Lẹ lên, tôi đẫn em đến một nơi, tôi đoán em sẽ rất thích.'' Tề Thấm Khải không hề biểu hiện vui vẻ hay bất kỳ cảm xúc nào, thật làm cho Diệp Vũ Trung thất vọng. Xem ra, cô thực sự đã suy nghĩ nhiều.


Diệp Vũ Trung đi tới trước mặt Tề Thấm Khải, '' Đi thôi.'' Tề Thấm Khải nói cứ như bữa tối cuối cùng khiến Diệp Vũ Trung khó chịu như muốn khóc. Cô nhanh chân ra khỏi phòng trước.


Tề Thấm Khải nhìn bóng lưng Diệp Vũ Trung, nụ cười của nàng dần biến mất, sau đó đi theo sau cô.


Thôi Tuyết Cảnh phong trần mệt mỏi chạy về Thôi gia, vừa xuống xe, liền chạy nhanh vào phòng Chu Vy.


'' Tuyết Cảnh..." Trầm Nhiễm đã thấy nàng, trong lòng mừng rỡ, thế nhưng Thôi Tuyết Cảnh căn bản không hề có ý dừng bước, '' Chu Vy tỉnh chưa?"


'' Tỉnh rồi, cậu vừa đi không lâu, cô ấy liền tỉnh.'' Trầm Nhiễm đi vài bước phía sau nàng, Thôi Tuyết Cảnh làm sao vậy? Dường như có gì đó không ổn.


Thôi Tuyết Cảnh cước bộ nhanh hơn cô, sắc mặt nàng nghiêm nghị, Tề Thấm Khải khiến nàng cảm giác nguy hiểm. Rất rõ ràng, những lời nói đó, là cố tình nói cho nàng nghè. Ý tứ của Tề Thấm Khải là...


Chu Vy không chợp mắt nổi, luôn nghĩ như thế nào để đối phó sự truy hỏi của Thôi Tuyết Cảnh. Thế nhưng...


'' Chu Vy!" Thôi Tuyết Cảnh trực tiếp mở cửa đi vào. Tựa hồ đã rất lâu rồi Chu Vy chưa từng thấy Thôi Tuyết Cảnh mất bình tĩnh như lúc này, vừa nhìn thấy vẻ mặt Thôi Tuyết Cảnh nghiêm nghị, Chu Vy đã có dự cảm chẳng lành.


'' Tiểu... Tiểu thư...'' Chu Vy sắc mặt tái nhợt, kinh hoảng lên tiếng, ''Ngài về rồi...''


Thôi Tuyết Cảnh vọt tới trước giường, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Vy, ''Cô thành thật nói cho tôi biết, hôm đó tại sao lại xông vào nhà Tề Thấm Khải?''


''Tôi...'' Chu Vy theo bản năng muốn né tránh ánh mắt của Thôi Tuyết Cảnh, thế nhưng Thôi Tuyết Cảnh đã nắm chặt hai vai cô, bắt cô nhìn thẳng vào nàng.


'' Không cho phép cô nói dối tôi.'' Thôi Tuyết Cảnh trừng mắt nhìn cô, hết sức nghiêm túc và chăm chú, ''Cô đi lấy về một bức thư có phải hay không? Bức thư đó..Quan trọng tới mức khiến cô không thèm nói với tôi tiếng nào đã tự mình mạo hiểm đi lấy về?''


'' Tiểu thư..tôi...'' Cô không thể nói, ''Tôi...'' Chu Vy chống cự lắc đầu.


Trầm Nhiễm không nhìn nổi, cau mày, muốn kéo Thôi Tuyết Cảnh ra.


''Nói đi!'' Thôi Tuyết Cảnh gầm lên, hai mắt nàng đỏ au, thái độ tức giận khiến Trầm Nhiễm sợ đến rút tay trở về.


Cho dù hai vai đã bị Thôi Tuyết Cảnh nắm đến có cảm giác như sắp vỡ vụn, vết thương còn hơi ê ẩm đau, toàn thân vô cùng suy yếu, Chu Vy từ đầu đến cuối vẫn không có ý định nói ra. Không thể chính là không thể.


Thôi Tuyết Cảnh nheo mắt lại, nàng đột nhiên buông lỏng tay. Ánh mắt nàng quỷ dị nhìn Chu Vy, sau đó mở miệng, '' Lá thư đó là gởi cho tôi?''


Chu Vy hơi nhíu mày, chỉ bằng vào phản ứng nhỏ bé này của cô, Thôi Tuyết Cảnh khẳng định nàng đã nói đúng, '' Có phải là Đồng Đồng gởi cho tôi?''


Chu Vy vốn cũng không biết nói dối hay diễn kịch, Thôi Tuyết Cảnh vừa nói như thế, cô hoàn toàn bối rối. Cô như không thể tin nhìn Thôi Tuyết Cảnh, sự kinh ngạc trong mắt cô càng chứng minh những gì Thôi Tuyết Cảnh suy đoán là đúng.


''Là Đồng Đồng...Đồng Đồng...thư...'' Thôi Tuyết Cảnh lầm bầm lầu bầu, nàng như một người điên không ngừng lập đi lập tại câu nói, '' Ở chỗ Tề Thấm Khải, tôi phải đi lấy về!'' Nàng bây giờ hoàn toàn mất đi lý trí, trong lòng chỉ có một ý nghĩ - Nàng phải lấy bức thư đó về.


Sau đó Thôi Tuyết Cảnh bước nhanh ra khỏi phòng.


Người khiếp sợ không riêng gì Chu Vy, Trầm Nhiễm còn kinh hãi hơn cô.


Nghiêm Đồng...trái bom hẹn giờ chôn sâu trong lòng Thôi Tuyết Cảnh lần này đã bị kích nổ? Nàng đã viết thư cho Thôi Tuyết Cảnh...


''Trầm tiểu thư, mau đưa tiểu thư về đi! Cô ấy muốn đến tìm Tề Thấm Khải, nhất định sẽ có chuyện!'' Bây giờ có thể nói Thôi Tuyết Cảnh không hề lý tính, đi tìm Tề Thấm Khải, quả thực là tự chui đầu vào lưới.


Lúc này Trầm Nhiễm mới tỉnh ngộ, đúng,hiện tại quan trọng nhất là ngăn cản Thôi Tuyết Cảnh. Nhưng khi Trầm Nhiễm đuổi xuống tới dưới lầu, đã không còn kịp nữa. Thôi Tuyết Cảnh đã leo lên xe chạy mất.


Dưới tình thế cấp bách, Trầm Nhiễm chỉ nghĩ đến Thôi Dật.


'' Thiếu gia đâu?'' Trầm Nhiễm hỏi.


'' Thiếu gia đã ra khỏi nhà từ rất sớm, cũng không nói là đi đâu.''


Đáng chết! Trầm Nhiễm lòng như lửa đốt, sớm không đi muộn không đi, lúc cần thiết thì lại đi mất, còn không biết đã đi đâu. Gọi điện thoại di động hắn cũng không bắt, Trầm Nhiễm như sắp phát điên.


Cô ngước nhìn ánh trăng cao vời vợi, khóe mắt bất chợt rơi những giọt lệ lạnh lẽo.


Thôi Tuyết Cảnh yêu Nghiêm Đồng, cho dù là một phong thư, thì cũng có thể làm cho nàng mất đi hết thảy lý trí, không màng nguy hiểm, từ bỏ tất cả nỗ lực, từ bỏ cả bàn cờ khổ công sắp đặt. Còn những cố gắng không ngừng của Trầm Nhiễm, nàng lại không mảy may đoái hoài. Đúng là nực cười...


Cô lau nước mắt, có lẽ lần này cô nên thật sự buông tay.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương