Càng Chơi Càng Lớn
-
Chương 93: Ám chỉ
Loáng qua vài ngày, tình trạng sức khỏe của Chu Vy cũng từ từ chuyển tốt.
" Sao Chu Vy lại bị thương thành ra như vậy?" Trầm Nhiễm bước đến phòng riêng của Thôi Tuyết Cảnh hỏi Thôi Tuyết Cảnh.
"Cô ấy xông vào nhà Tề Thấm Khải." Thôi Tuyết Cảnh rất nghi hoặc, "Tề Thấm Khải xuống tay độc ác, Chu Vy miễn miễn cưỡng cưỡng lụm về được một mạng."
" Vì sao cô ấy lại đột nhiên giấu cậu tới nhà Tề Thấm Khải làm gì?" Trong ấn tượng của Trầm Nhiễm, Chu Vy luôn nhất nhất nghe lời Thôi Tuyết Cảnh, "Không có mệnh lệnh của cậu, thông thường cô ấy sẽ không tự ý làm chủ. Huống hồ là chuyện lớn như vậy."
"Cậu đoán thử xem." Thôi Tuyết Cảnh nâng cốc trà, nhẹ nhàng nhấp môi.
Trầm Nhiễm lắc đầu, "Hay là cô ấy có chuyện giấu cậu, còn là chuyện vô cùng gấp, cho nên cô ấy không kịp đợi chỉ thị của cậu. Hôm đó vừa vặn cậu không có ở nhà, Tề Thấm Khải cũng không có ở nhà, cô ấy mới cả gan xông vào."
Thôi Tuyết Cảnh đảo mắt, trong lòng đã có suy nghĩ ý nghĩ của chính mình, "Cô ấy rõ ràng muốn lấy thứ gì đó từ tay Tề Thấm Khải."
"Thứ gì đó?" Trầm Nhiễm không rõ, "Cô ấy chưa từng tiếp xúc với Tề Thấm Khải, Tề Thấm Khải có thể có món đồ gì mà cô ấy cần chứ?"
Thôi Tuyết Cảnh cười cợt, sau đó mở miệng, "Là món đồ cô ấy không muốn chúng ta biết."
"Là gì?"
"Mình cũng không rõ." Đây là lời nói thật, chuyện này Chu Vy giấu rất kỹ, thậm chí Thôi Tuyết Cảnh cũng không hề hay biết gì.
"Khi nào cô ấy tỉnh chỉ cần hỏi là được."
Thôi Tuyết Cảnh trầm mặc, nàng nhíu mày, nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi Chu Vy gặp chuyện. Ngón tay trỏ nàng cong lên đặt ở trên môi, dần dần, nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện nào đó.
"Nghĩ ra rồi?" Trầm Nhiễm hỏi.
Thôi Tuyết Cảnh nói: "Mình chỉ có một chút manh mối, những không được cụ thể lắm. Đành chờ cô ấy tỉnh lại rồi hay. Làm phiền cậu chăm sóc cô ấy, mình muốn đi gặp Neils một chuyến."
" Cẩn thận." Trầm Nhiễm cũng chỉ có thể nói như vậy.
Thôi Tuyết Cảnh đang muốn đi thì nghe Trầm Nhiễm lo lắng nói, nàng không khỏi dừng bước, quay đầu lại, cho Trầm Nhiễm một cái ôm ấm áp. Nàng nợ cô rất nhiều, nhiều đến mức không trả nổi.
Trầm Nhiễm đột nhiên nhận được cái ôm ấm áp, vừa kinh ngạc vừa cảm thấy nội tâm ấm áp lạ thường. Tất cả oan ức, tất cả chua xót, phảng phất vào đúng lúc này, đều tiêu tan hết.
Sau khi Thôi Tuyết Cảnh rời đi, Trầm Nhiễm đi vào trong phòng, chỉ thấy Chu Vy đã tỉnh rồi, cô đang cố với lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường. Trầm Nhiễm vội vàng ngăn cô lại, "Chu Vy! Cô ngồi xuống đi, để tôi giúp."
Chu Vy theo bản năng nhìn Trầm Nhiễm một chút, sau đó sức cùng lực kiệt nằm lại xuống giường, môi khô trắng, khuôn mặt tiều tụy, trông cô bị thương rất nặng.
"Để tôi đỡ cô, "Trầm Nhiễm nói xong liền đỡ lưng cô, dịu dàng đỡ cô nằm xuống giường. Sau đó tỉ mỉ đút cô uống nước.
Sau khi uống xong, Chu Vy cảm giác cuống họng đỡ khô khốc hơn, "Trầm tiểu thư, cám ơn cô."
Trầm Nhiễm đặt cốc nước xuống bàn, cười nói, "Biết cô nhiều năm như vậy, còn nói cái gì cám ơn hay không cám ơn? Cô bị thương nặng như vậy thì nên nghỉ ngơi thật tốt."
Chu Vy gật đầu, sau đó lại nghĩ đến, "Tiểu thư đâu?Không phải cô ấy đã về rồi sao? Tại sao không thấy cô ấy đâu?"
Trầm Nhiễm không hề lên tiếng, âm thầm thở dài trong lòng, liền ngay cả Chu Vy cũng quan tâm Thôi Tuyết Cảnh như thế. Nhưng vì sao, ngoại trừ Nghiêm Đồng, Thôi Tuyết Cảnh không chịu mở rộng lòng nhìn xem trên thế giới này có bao người yêu thương nàng? Có rất nhiều người, bất kể là tình bạn hay là ái tình, đều là những người yêu thương nàng chân chính.
Trầm Nhiễm cũng biết, Thôi Tuyết Cảnh biến thành như bây giờ đều do những gì Thôi Tuyết Cảnh đã từng trải qua trong thời thơ ấu. Thời gian Thôi Tuyết Cảnh ở cạnh mẹ vô cùng ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức ngay cả dung mạo bà, nàng cũng không nhớ rõ. Khi Thôi Dật chào đời, cũng là lúc nàng mất đi bà vĩnh viễn. Nàng toàn tâm toàn ý chăm sóc em trai, người ba luôn lạnh lùng xa cách với nàng cũng không dạy nàng cách yêu thương người khác. Đối nhân xử thế như thế nào đều do một mình Thôi Tuyết Cảnh tự mình học hỏi. Như vậy, khó tránh khỏi việc nàng sẽ đi đường vòng. Sau đó Nghiêm Đồng xuất hiện rồi rời đi, làm cho Thôi Tuyết Cảnh không ứng phó kịp. Phảng phất giống như, việc Nghiêm Đồng rời đi, cũng đồng thời mang luôn hết thảy tình yêu của Thôi Tuyết Cảnh.
Tất cả những thứ này xảy ra, đều có sự góp mặt của Trầm Nhiễm. Lúc đó cô còn trẻ tuổi và nóng tính, đố kị chính là điểm yếu đặc biệt đáng sợ của bất kỳ người phụ nữ nào, nó có khả năng sai khiến một người đi lầm đường, cũng có khả năng hủy hoại một người. Trầm Nhiễm gián tiếp hủy hoại tình yêu của Thôi Tuyết Cảnh và Nghiêm Đồng, đồng thời, cũng hủy hoại luôn mối quan hệ giữa cô và Thôi Tuyết Cảnh.
Trầm Nhiễm đã hối hận.
"Cậu ấy ra ngoài có việc, vừa mới đi thôi." Trầm Nhiễm nói, "Cô yên tâm, khi nào cậu ấy về cô có thể gặp ngay. Bây giờ cô ráng nghỉ ngơi thêm. Tôi đi gọi bác sĩ giúp cô kiểm tra một lát. Sau đó tôi sẽ kêu người làm một ít cháo, cô hôn mê nhiều ngày trông gầy đi rất nhiều.
"Ừm, cám ơn cô." Chu Vy gật đầu.
"Vậy tôi đi gọi bác sĩ, cô nằm yên đừng nhúc nhích."
Chu Vy thấy Trầm Nhiễm rời đi, sự lo âu trong lòng từ từ dâng trào. Bây giờ hay rồi, cô không những bị thương trầm trọng mà ngay cả thư cũng không cướp về được, chờ Thôi Tuyết Cảnh về, tám phần mười sẽ chất vấn cô tại sao dám tự tiện xông đến nhà Tề Thấm Khải. Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến Chu Vy đau đầu, cô thật muốn hôn mê lâu hơn. Nói dối với Thôi Tuyết Cảnh, thật sự là dằn vặt tin thần cô quá thể.
Bây giờ là Chu Vy hận Thư Kiệt thấu xương, nếu không phải do anh đánh cướp hành lý của cô, cô cũng không phải dấn thân mạng hiểm đột nhập vào nhà Tề Thấm Khải lấy thư về, càng không phải thương tích đầy mình lết xác về nhà, trong lòng còn bị dằn xé thương tâm. Có điều cô đang nghĩ, hôm đó khi Thư Kiệt nổ phát súng đó, vì sao ánh mắt anh lại hơi do dự? Sao lại do dự khi bắn cô? Nhưng cũng xem như là một việc tốt vì cô có thể nhân cơ hội trốn thoát, nếu không e là cô đã chết dưới họng súng của anh rồi.
Trầm Nhiễm rất nhanh đã gọi bác sĩ đến. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong chỉ kêu Trầm Nhiễm tiếp tục chăm sóc Chu Vy thật tốt, căn bản đã không còn gì đáng lo ngại, sẽ sớm ngày bình phục.
Trầm Nhiễm yên lòng, sau khi bác sĩ đi, cô hỏi Chu Vy, "Chu Vy, cô có thể nói cho tôi biết vì sao hôm đó cô lại nhất ý cô hành, giấu Tuyết Cảnh một mình xông vào Tề gia không?"
Chu Vy đổi sắc mặt, lộ vẻ vô cùng khó khăn, bàn tay bất an nắm lấy một góc giường, "Trầm tiểu thư..."
" Nếu như cô đang lo lắng điều gì, hoặc không muốn nói cho Tuyết Cảnh biết, thì cô có thể yên tâm nói cho tôi biết, tôi có thể cam đoan với cô..." Lời của cô còn chưa nói xong, Chu Vy liền cắt lời cô, "Trầm tiểu thư, tôi không phải cố ý muốn giấu diếm. Thật sự là... Thật sự là việc này quá..."
" Quá cái gì?"
Dáng vẻ lo lắng bất an của Chu Vy càng khiến Trầm Nhiễm hoài nghi hơn, cô nhìn Chu Vy chằm chằm không chớp mắt, bức bách Chu Vy nói thật. Chu Vy cực kỳ bất an, trong đầu nỗ lực nghĩ biện pháp, cuối cùng cô nói, "Thật sự là việc này quá mất mặt..."
" Mất mặt?" Trầm Nhiễm khá bất ngờ đối với câu trả lời này.
" Đúng vậy." Chu Vy gật đầu, "Khi ở phi trường tôi vô tình chạm mặt Thư Kiệt, kết quả hành lý của tôi bị anh ta lấy mất. Bên trong..." Chu Vy lúc nói những lời này vô cùng e thẹn, "Bên trong có áo lót và một số đồ cá nhân của tôi."
Trầm Nhiễm đối với lời giải thích không chút thuyết phục này thật khiến cô khó có thể tiếp thu, "Cô chỉ muốn đi Tề gia lấy quần áo?"
"Ừ.." Chu Vy kiên định gật đầu, "Bởi vì là chúng khá phá cách... Thư Kiệt tên kia lại... Vì lẽ đó.... tôi cũng chỉ muốn tự mình đi lấy về. Chuyện như vậy tôi không tiện nói với tiểu thư, dù sao..."
Trầm Nhiễm bán tín bán nghi, nhưng khi nhìn dáng vẻ Chu Vy không giống như đang lừa người. Suy nghĩ một chút, Trầm Nhiễm nói, "Nếu như vậy, chuyện này tôi cũng không hỏi nhiều nữa. Kỳ thực tôi còn có một số việc muốn hỏi cô."
Nghe Trầm Nhiễm nói sẽ không truy cứu nữa, Chu Vy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, "Ngài hỏi đi."
" Diệp Vũ Trung đã biết thân phận thật sự của em ấy?"
"Phải."
"Sao em ấy biết được?"
Chu Vy suy nghĩ một chút, "Cô ta hoài nghi trước, sau đó cũng không biết cô ta đã phát hiện được gì, kết quả cô ta đến chất vấn tiểu thư, tiểu thư dường như cũng không muốn giấu. Vì lẽ đó liền..." Chu Vy nhún vai một cái, có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Mặt mày Trầm Nhiễm vấn vương sự ưu thương, "Tề Thấm Khải còn chưa biết? Mấy ngày trước còn nghe Tuyết Cảnh nói, Tề Thấm Khải đã dẫn Diệp Vũ Trung đi."
" Nói thật, cho tới bây giờ tôi cũng không biết Tề Thấm Khải đã biết hay chưa." Nói tới chuyện này, Chu Vy còn lo lắng hơn, "Có thể Tề Thấm Khải đã tự mình điều tra được, hoặc cũng có thể Diệp Vũ Trung đã đem sự tình nói cho cô ta biết, thế nhưng, tôi nghĩ trước khi có đầy đủ chứng cứ, Tề Thấm Khải tuyệt đối sẽ không tin tưởng Diệp Vũ Trung." Hai năm trước người mình nhận định đã chết, hai năm sau đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ngay cả người bình thường cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
"Tôi hiểu rồi." Trầm Nhiễm đứng dậy, "Cô cẩn thận một xíu, bây giờ cứ dưỡng thương trước đã, sức khỏe vẫn quan trọng nhất."
"Cám ơn Trầm tiểu thư quan tâm." So với sự lạnh nhạt của Thôi Tuyết Cảnh, Trầm Nhiễm thân thiện hơn nàng rất nhiều. Chu Vy tiếc hận, một người tốt như vậy, tại sao tiểu thư lại không chịu tiếp nhận đây?
Nghe thấy tiếng Trầm Nhiễm rời khỏi phòng, Thôi Dật đang nghe lén vội vàng rời đi. Hai ngày nay hắn đã hiểu hết phần nào, hắn vạn vạn không thể ngờ rằng Thôi Tuyết Cảnh lại muốn gạt hắn ròng rã trong hai năm qua, vì sao nàng phải làm vậy? Hắn đột nhiên cảm thấy rất chán ghét Thôi Tuyết Cảnh. Hắn nắm chặt nắm đấm, các đốt ngón tay hắn không ngừng kêu vang.
Hai năm trước, Thôi Tuyết Cảnh không chỉ giúp riêng mình cô chạy, còn mang Diệp Vũ Trung theo, càng quá đáng hơn chính là một cái tát ngày hôm đó hắn vẫn lưu hận mãi mãi không quên. Hắn rõ ràng chính là em trai ruột của nàng, tại sao Thôi Tuyết Cảnh phải giúp một người ngoài mang tên Diệp Vũ Trung thương tổn hắn chứ?
Hiện tại điều càng khiến Thôi Dật không thể nào tiếp thu chính là Thôi Tuyết Cảnh luôn mang Diệp Vũ Trung theo bên người trong suốt hai năm qua, ban đầu là do Diệp Vũ Trung và Tề Thấm Khải hại hắn ra nông nổi này, Thôi Tuyết Cảnh lẽ nào đã quên sao? Tại sao nàng phải làm như vậy?
Thôi Dật bị tức đến độ muốn hộc máu, hắn không có cách nào nuốt xuống cơn giận này. Diệp Vũ Trung quay về bên Tề Thấm Khải, càng khiến hắn không cách nào nhịn được. Hắn rất muốn chất vấn Thôi Tuyết Cảnh, nhưng hắn cũng rất hiểu, một khi hắn dám hỏi, Thôi Tuyết Cảnh chắc chắn sẽ khống chế sự tự do của hắn, đến lúc đó, cái gì hắn cũng không làm được.
Diệp Vũ Trung, lần này tôi quyết không buông tha cho cô.
" Neils tiên sinh, trùng hợp như thế, Cảnh tiểu thư cũng ở đây?" Vẻ mặt Tề Thấm Khải tươi cười, thế nhưng khuôn mặt tươi cười này của nàng ở trong mắt Thôi Tuyết Cảnh thật chói mắt.
Thôi Tuyết Cảnh ngoài cười nhưng trong không cười, cong môi, "Tề tổng vô sự không lên điện tam bảo, chẳng lẽ Diệp Vũ Trung đã làm chuyện gì?"
Tề Thấm Khải ngồi xuống đối diện Thôi Tuyết Cảnh, nụ cười chưa hề phai nhạt trên mặt nàng, "Việc này đợi lát nữa lại nói."
" Tề tổng, tôi chỉ muốn hỏi, ngài cùng Hòa Thành là chuyện gì xảy ra?" Thôi Tuyết Cảnh hỏi.
"Như cô nhìn thấy thôi, tôi muốn thu mua Hoa Thành, đến lúc đó tất cả của Hoa Thành đều thuộc về tôi, tùy tôi muốn làm gì thì làm, tôi cũng có thể dùng một phương thức khác hợp tác với quý công ty."
Neils cùng Thôi Tuyết Cảnh nhìn nhau một hồi, sắc mặt đều trông rất khó coi. Thôi Tuyết Cảnh đối với nụ cười đắc ý của Tề Thấm Khải càng hận đến nghiến răng, "Đã như vậy, Tề tổng căn bản là không có tổn thất gì, Diệp tiểu thư cũng nên được thả rồi?"
" Không được, một tên gian tế như cô ta, lần sau nói không chừng sẽ tiếp tục gieo vạ, đến lúc đó không biết chúng ta lại bị tổn thất gì nữa. Huống hồ, chắc hai vị cũng từng nghe qua, nhà tôi gần đây không được thái bình cho lắm. Mấy ngày trước mới vừa có một số người không biết tự lượng sức mình, xông tới nhà tôi muốn lấy đi một số thư tín riêng tư, tôi thật tiếc không bắt được cô ta, hỏi xem người sai khiến cô ta là ai." Tề Thấm Khải hời hợt, làm bộ ra vẻ tiếc hận.
" Cái gì? Thư?" Thôi Tuyết Cảnh chấn động, hiển nhiên nàng bị những câu nói này làm giật mình.
" Đúng vậy, lá thư đó rất quan trọng.... Bất quá tôi đoán rằng, lá thư đó không chỉ quan trọng đối với tôi, mà còn rất quan trọng với chủ nhân của kẻ trộm đó nữa." Giọng Tề Thấm Khải cứ như đang xem kịch vui, "Được rồi, kỳ thực hôm nay tôi không chỉ muốn đến để nói, tôi rất muốn tiếp tục hợp tác với Neils tiên sinh, mà còn muốn nói một số chuyện Cảnh tiểu thư hết sức quan tâm. Vừa nãy chỉ là nói chuyện vui một chút, kỳ thực sau khi điều tra rõ ràng, tôi đã biết Diệp tiểu thư không phải người tiết lộ thông tin cơ mật, nếu như tôi đã không có tổn thất gì, thì ngày mai tôi liền thả cô ấy ra. Như vậy có được không?"
Thôi Tuyết Cảnh bây giờ chỉ chú ý đến bức thư Tề Thấm Khải nhắc đến, nàng rõ ràng đang muốn ám chỉ gì đó, Chu Vy đến nhà Tề Thấm Khải để đoạt lại thư? Thật sự là kì quái.
Thế nhưng, nàng đột nhiên nghĩ đến những gì Chu Vy nói với nàng trong điện thoại ngày hôm đó, cô nói một số mật thư đã rơi vào tay Thư Kiệt. Lúc đó cô hơi ấp úng, còn rất hoảng loạn. Chu Vy dùng rất nhiều lời đánh lạc hướng sự chú ý của nàng, trả lời rất vòng vo, bây giờ nhớ lại, thật là có rất nhiều điểm nghi hoặc.
...
"Tất cả đã nói xong rồi, tôi về trước." Trước khi đi Tề Thấm Khải còn dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Thôi Tuyết Cảnh, chỉ một chi tiết nhỏ này thôi cũng đủ khiến Thôi Tuyết Cảnh bất an. Có lẽ sự tình đang vượt ra khỏi sự khống chế của nàng. Việc cấp bách bây giờ là nàng phải lập tức về nhà hỏi Chu Vy, cô rốt cuộc xông vào nhà Tề Thấm Khải làm gì? Lá thư Tề Thấm Khải nhắc đến rốt cuộc ẩn chứa huyền cơ gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook