Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 188: Rời đi
Edit & beta: Rya
“Em điên rồi sao?” Âm thanh Giang Tập trầm thấp lo lắng: “Có biết Uyên đảo bây giờ nguy hiểm cỡ nào không? Ngay cả tổ quan trắc xung quanh đó đều đã rút lui.”
Đôi mắt Triệu Ly Nông rũ xuống, hàng mi dài cong cong in bóng lên sống mũi, cô nói cực kỳ bình tĩnh: “Giáo sư vẫn luôn có thói quen quét ghi chép thành bản điện tử. Bản thảo có thể nằm trong chiếc máy nghe nhạc đó.”
Thực vật dị biến tiếp cận bên ngoài Căn cứ trung ương, bởi vì đêm khuya trời mưa nhiều nên đang phát triển điên cuồng, không hiểu vì sao cô có linh cảm rằng chúng đang đến tìm mình, nếu cô có thể rời đi, có thể sẽ dẫn dụ được một số thực vật dị biến rời đi.
Hơn nữa, Uyên đảo có vị trí địa lý đặc biệt, không ở gần bất cứ căn cứ nào, nên đi về hướng đó là thích hợp nhất.
“Vậy em cũng không thể đi!” Giang Tập không để ý tới người ngoài ở đây, sải bước đi tới kéo Triệu Ly Nông: “Nếu như muốn đi Uyên đảo tìm USB, thì cũng phải để anh đi, em căn bản không quen thuộc nơi đó, hơn nữa chuyện như vậy… Thích hợp cho người lớn tuổi đi.”
Ông ta đã ngoài bảy mươi tuổi, đã bước nửa chân xuống mồ, nhưng trạng thái cơ thể của Triệu Ly Nông vẫn mới ngoài hai mươi.
“Những năm qua Uyên đảo biến hóa chỉ lớn hơn chứ không nhỏ, mặc dù anh từng sinh sống ở nơi đó, nhưng cũng không nhất định còn quen thuộc tình huống ở đó.” Triệu Ly Nông nhìn vào mắt Giang Tập, nghiêm túc nói: “Em rời khỏi, một số thực vật dị biến kia có khả năng cũng sẽ rời đi.”
Trước đây cô đã từng đề cập đến chuyện mạng lưới kết nối cây cối, lẽ ra sư huynh có thể nghĩ rõ ràng.
Một lúc sau, Giang Tập mới thật sự buông tay, nhưng ông ta vẫn tiếp tục: “Em có thể đi, anh cũng sẽ đi cùng em.”
Triệu Ly Nông cau mày, trong tiềm thức muốn từ chối.
“Tiểu Triệu.” Giang Tập cắt đứt lời của cô: “Đã lâu rồi chúng ta không cùng đi thực hiện mục tiêu chung.”
Mưa ngoài cửa sổ tưởng như dài vô tận, trước sau vẫn chưa dừng lại.
Giang Tập quay đầu nhìn về phía Triệu Phong Hòa: “Chuyện xảy ra tối nay, tạm gác lại đi, hiện tại còn có việc trọng yếu hơn cần làm, cô cảm thấy thế nào?”
Triệu Phong Hòa lùi lại một bước, để họ đi: “Tôi sẽ không giao quyền kiểm soát Viện nghiên cứu, nhưng các người có thể chọn người đi cùng.”
“Đi Uyên đảo, tôi có kinh nghiệm.” Diệp Trường Minh cơ hồ sắp bị ba người bọn họ quên lãng, nói với Triệu Ly Nông: “Thủ vệ quân bình thường đi thì chỉ chịu chết thôi.”
“Cậu ta nói không sai, các người chọn đội viên Dị sát đội cùng đi, đội mới cũng được.” Triệu Phong Hòa nói theo.
“Quân khu bên kia muốn đội số 0 hỗ trợ, các người cần phải bảo vệ Căn cứ trung ương.” Giang Tập không đồng ý mọi người đều đến đó.
Diệp Trường Minh vừa mới buông tay trái xuống, thần sắc như thường: “Kỷ lão, tôi đã xin quân khu đi bảo vệ ngài.”
Đó là vì Kỷ lão, Diệp Chấn Sơn không thể không phê duyệt.
Giang Tập: “…”
Diệp Trường Minh liếc nhìn màn hình quang não, quả nhiên quân khu đã điều động đội số 0 đến bên người Kỷ Chiếu, anh gõ vào quang não trên cổ tay: “Kỷ lão, mệnh lệnh đã hạ xuống.”
Giang Tập nhấc cây gậy chuẩn bị đi ra ngoài, Triệu Ly Nông đi theo ông ta vài bước, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Phong Hòa ở bên trong: “Nghĩ đến từng gọi cô là cái gì, tôi liền cảm thấy cô thật đáng ghét.”
Triệu Phong Hòa nghe vậy sửng sốt, không ngờ lại có thể nghe được một câu như vậy từ trong miệng Triệu Ly Nông.
Chờ bọn họ đi ra ngoài, bà ấy đột nhiên cúi đầu cười, ông nội nói rất đúng, người học trò này của ông, đôi khi rất thích xoắn xuýt để ý những chuyện vặt vãnh.
…
Toàn bộ đội viên Dị sát đội đã ngã xuống bên ngoài hành lang đều được đánh thức, Diệp Trường Minh dẫn đầu đội số 0 hộ tống Kỷ lão và Triệu Ly Nông ra khỏi bệnh viện.
“Thông tin liên lạc của Viện nghiên cứu đã khôi phục, liên hệ với Dị sát đội không xảy ra chuyện ở bên đó.” Giang Tập nói: “Hỏi quân khu bên kia phương hướng nào có mật độ thực vật dị biến ít nhất, chúng ta từ đó bay ra ngoài.”
Triệu Ly Nông không đồng ý với đề xuất này: “Cất cánh từ Căn cứ trung ương, độ cao quá cao, em cần ngồi xe ra ngoài mới được.”
Chỉ bằng cách này, cô mới có thể thu hút thực vật dị biến xung quanh bức tường cao ở mức tối đa.
“Làm như vậy quá nguy hiểm!” Phản ứng đầu tiên của Giang Tập là không đồng ý.
“Sư huynh.” Triệu Ly Nông nghiêm túc gọi ông ta: “Nếu như nơi này còn không ra được, Uyên đảo chỉ là lời nói suông mà thôi.”
Nhờ có Triệu Phong Hòa thả nước*, Dị sát đội và thủ vệ quân bên kia cũng lần lượt ra khỏi Viện nghiên cứu, đi đến các nơi.
*thả nước: đề cập hành vi mà đối thủ có trình độ và sức mạnh vượt trội vì lý do nào đó cố tình tỏ ra thua hoặc hòa với bên yếu hơn ban đầu.
Diệp Trường Minh và những người khác lái xe đến sân bay quân dụng trước, bên kia đã chuẩn bị sẵn những vật tư cần thiết, đồng thời đang đợi Dị sát đội chuẩn bị cùng nhau lên đường đến Uyên đảo.
“Trong cabin có mấy chiếc trực thăng, tất cả đều được trang bị tín hiệu mô phỏng, điều này sẽ giúp các cậu tiến vào Uyên đảo thuận lợi hơn.” Người phụ trách chất hàng vật tư đưa danh sách cho Diệp Trường Minh: “Nếu có vấn đề gì xảy ra với chiếc máy bay này, các cậu cũng có thể lái trực thăng để kịp thời trốn thoát qua cabin.”
Diệp Trường Minh cẩn thận kiểm tra từng món đồ vật tư trên máy bay, những đội viên khác của đội số 0 nhìn Kỷ lão và Triệu Ly Nông đứng cùng nhau cách đó không xa, rơi vào nghi hoặc.
“Tại sao nghiên cứu viên Tiểu Triệu gọi Kỷ lão là sư huynh?” Tả Hoa suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được.
“Cùng một giáo sư.” Côn Nhạc không chút nghĩ ngợi nói.
Hoàng Thiên tán thành: “Tôi dường như đã nghe người kia nói rằng bọn họ có cùng một người giáo sư.”
Tả Hoa bảo bọn họ mở to hai mắt nhìn đối diện hai người: “Các cậu cảm thấy có khả năng sao?”
Một người tóc hoa râm, một người trẻ tuổi khỏe mạnh, hơn nữa nếu có thể làm giáo sư cho Kỷ lão, có lẽ đã chết từ lâu, làm sao có thể dạy dỗ nghiên cứu viên Tiểu Triệu.
Thành thật mà nói, Kỷ lão làm giáo sư của nghiên cứu viên Tiểu Triệu giống hơn là người đồng lứa.
“Cậu suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Côn Nhạc tăng tốc: “Tôi đã sớm muốn đi Uyên đảo tìm hiểu thực hư, lần này giấc mộng rốt cục thành hiện thực.”
Khoảng bốn mươi phút sau, một chiếc trực thăng từ xa bay tới, chưa kịp hạ cánh hoàn toàn, đội viên của đội số 1 và đội số 5 đã nhanh chóng nhảy ra khỏi đó.
Triệu Ly Nông thị lực đủ tốt, xuyên qua màn mưa, có thể dễ dàng nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc theo sát từ trên cao nhảy xuống.
“Mẹ kiếp! Sao các người lại vội vàng như vậy?” Ngụy Lệ nhìn cabin trống rỗng chỉ còn lại khoang phi công, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Suy nghĩ một chút, cô ấy cũng vọt tới cửa khoang, mái tóc xõa tung chạy loạn, sau đó cúi đầu nhìn mặt đất, nơi này cách mặt đất ít nhất hai mét.
Ngụy Lệ giật mạnh cửa cabin, nuốt nước bọt, cuối cùng an phận thủ thường chờ trực thăng hạ cánh.
Sau khi máy bay chạm đất, phi công quay đầu nhìn cô ấy: “Cô còn không đi xuống?”
Ngụy Lệ kéo áo mưa: “… Đi thôi!”
Cô ấy chạy ra khỏi cabin, những Dị sát đội đó còn có Nghiêm Tĩnh Thủy đã đi ra ngoài hơn mười mét trước đó.
“Em không phải bị thương sao?” Ngụy Lệ ôm Tiểu hoàng kê trong tay, chạy đuổi theo, khoác tay lên vai Nghiêm Tĩnh Thủy hỏi.
“Đều không sao.” Nghiêm Tĩnh Thủy đè vai xuống một chút, chán ghét tránh tay cô ấy: “Hơi bị thương ngoài da.”
Ngụy Lệ ngay lập tức giơ ngón tay cái lên khi nghe thấy điều đó: “Em lợi hại.”
Cô ấy thậm chí có thể nghe thấy âm thanh lớn khi Nghiêm Tĩnh Thủy va vào bậc thang, ngờ ngợ như là âm thanh gãy xương khiến người ta ê răng.
“Đồng Đồng đúng là không ra gì, không chút nào hạ thủ lưu tình.” Ngụy Lệ nhổ nước bọt nói: “Dù sao thì trước đây chúng ta cũng là bạn mà.”
“Ít nói lại một chút.” Nghiêm Tĩnh Thủy hạ thấp giọng nói: “Chúng ta tới đây có việc.”
Ngụy Lệ ngậm miệng lại, nhìn thấy Triệu Ly Nông lại không nhịn được, vội vàng bước tới: “Tiểu Triệu, máu của em…”
“Em biết rồi.” Triệu Ly Nông vừa rồi nhận được tin nhắn của bọn họ, không ngờ bọn họ lại tới: “Sao các người lại tới đây?”
“Nếu cậu muốn đến Uyên đảo, dù thế nào cũng mang theo tổ viên của mình.” Nghiêm Tĩnh Thủy đi tới, chỉ vào bản thân mình và Ngụy Lệ đều đang mong chờ: “Mặc dù ít người hơn, nhưng cũng đủ.”
Triệu Ly Nông nhắc nhở họ: “Uyên đảo rất nguy hiểm.”
“Hồi đó đi Khâu Thành cũng rất nguy hiểm.” Ngụy Lệ không chút do dự nói: “Trước đây cũng đã đi được, hiện tại cũng dám đi Uyên đảo như thế.”
“Kỷ lão, ngài lớn tuổi, sức khỏe không tốt, lên máy bay trước đi.” Diệp Trường Minh đi tới, mời Giang Tập lên máy bay: “Tôi đưa cô ấy đến tường cao phía đông đi ra ngoài, ở bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc được.”
Giang Tập hơi nhướng mày và nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Minh, không biết vì sao, luôn cảm thấy nửa câu đầu của anh là có ý riêng.
Tuy nhiên, Diệp Trường Minh dường như chỉ đang giải thích sự thật, bước sang một bên và đợi Giang Tập đi lên.
“Các người cũng đi lên trước đi.” Diệp Trường Minh nhìn Ngụy Lệ cùng Nghiêm Tĩnh Thủy: “Đội ngũ lái xe không cần quá nhiều người.”
Hai người hoàn toàn tuân theo sự sắp xếp.
Chẳng mấy chốc, một chiếc máy bay trượt qua đường băng và dần dần bay lên trời, lướt qua bầu trời đêm như một ngôi sao băng, rồi cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đội số 0 để lại ba chiếc xe, mấy người Hoàng Thiên ở phía trước mở đường, Tả Hoa lái ở giữa, Diệp Trường Minh và Triệu Ly Nông ngồi ở hàng ghế sau, một chiếc xe địa hình bán tải ở phía sau, Chi Minh Nguyệt và Côn Nhạc ở trong khoang sau.
“Thực vật dị biến ở phía đông đã bị đẩy lùi ở một khoảng cách nhất định, chúng ta dễ dàng đột phá ở đó nhất.” Diệp Trường Minh nghiêng đầu nhìn Triệu Ly Nông, nhắc nhở cô: “Nhưng Hà Hạo đang canh giữ nơi đó.”
Cái họ này, vào thời điểm này, khó có thể không để cho người ta suy nghĩ nhiều.
Triệu Ly Nông quay đầu lại: “Hà Nguyệt Sinh ở đó à?”
“Phải”
Chiếc xe địa hình hạng nặng màu đen xuyên qua màn mưa trong bầu trời đêm, lốp xe nghiền nát vũng nước, nước bắn tung tóe khắp nơi, bên trong xe yên tĩnh.
Cho đến khi Tả Hoa ngồi ở ghế lái phía trước không khỏi tò mò hỏi: “Nghiên cứu viên Tiểu Triệu, cô và Kỷ lão có quan hệ như thế nào? Tôi nghe thấy…”
Đến mức này, không có gì phải che giấu, cũng vừa hay có thể giải thích cho Diệp đội trưởng.
Triệu Ly Nông nói: “Chúng tôi đều được cùng một giáo sư dẫn dắt, ông ấy là sư huynh của tôi.”
Tả Hoa cười khan, vốn tưởng rằng mình đã từng nghe qua chuyện này, nhưng lại cho rằng Triệu Nghiên không muốn nói ra, liền cố hết sức xua đi tò mò trong lòng.
Kết quả, Triệu Ly Nông đột nhiên nói lại: “Thật ra, tôi đã gần bảy mươi tuổi.”
“Hả?” Tả Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi phản ứng lại, kinh ngạc nói: “A!”
“Chăm chú lái xe.” Diệp Trường Minh vẫn im lặng ở ghế sau, nhắc nhở Tả Hoa ở hàng ghế trước.
“Vâng, đội trưởng!” Tả Hoa nhanh chóng hồi phục, tập trung vào việc nhìn về phía trước.
Triệu Ly Nông quay mặt lại, xuyên qua không gian tối tăm của ghế sau, chuẩn xác bắt gặp ánh mắt của Diệp Trường Minh: “Trước đó tôi đã bị đông lạnh, sau đó được người từ Uyên đảo đưa ra, mấy năm trước vừa tỉnh lại.”
Tả Hoa ngồi ở ghế lái cảm thấy đầu óc xoay chuyển lòng mòng, nghiên cứu viên Tiểu Triệu được đưa ra từ Uyên đảo? Đã bị đông lạnh bao nhiêu năm?
Nhưng Diệp Trường Minh hỏi là: “Tại sao lại bị đông lạnh?”
“Hẳn là xảy ra vấn đề.” Triệu Ly Nông không cảm giác được chân tướng: “Tôi chỉ nhớ mình đã ngất đi, khi tỉnh lại thì đang ở trên đoàn tàu đến Căn cứ nông học số chín.”
Tả Hoa tính toán trong đầu: “Ai, nghiên cứu viên Tiểu Triệu, đoàn tàu mà cô ngồi lúc đó có phải là đoàn tàu mà chúng tôi đã cứu không? Trước đây chưa từng gặp cô.”
“Tôi nhớ được các anh.” Triệu Ly Nông nói, nơi đó Diệp đội trưởng đã cứu cô một lần.
Tả Hoa rất vui: “Thật sao? Vậy thì đội số 0 của chúng ta và nghiên cứu viên Tiểu Triệu đúng là có duyên phận.”
Trước khi đến bức tường cao ở phía đông, Diệp Trường Minh chỉ sửa một điều về Triệu Ly Nông: “Thời gian khi đông lạnh không tính, em vẫn còn ở độ tuổi hai mươi.”
“Nhưng nghiên cứu viên Tiểu Triệu đã gần bảy mươi tuổi!” Tả Hoa hiếm khi hào hứng, nhưng cũng cảm thấy rất mới lạ và thú vị. “Theo bối phận, chúng ta phải gọi Nghiên cứu viên Tiểu Triệu là bà! Ha Ha Ha… Há!”
Anh ta vô tình bắt gặp ánh mắt sát khí của đội trưởng qua kính chiếu hậu của xe, lập tức im bặt.
Bầu không khí thoải mái trong xe cuối cùng cũng trở lại trầm mặc.
Cũng may, bọn họ cách bức tường cao phía đông càng ngày càng gần, Hà Hạo chắc chắn đã nhận được tin tức từ Triệu Phong Hòa, không có ai ngăn cản ba chiếc xe này.
Khi họ đến gần cổng lớn, lập tức có người mở lối đi, Hoàng Thiên ở phía trước lao ra trước, Tả Hoa theo sát phía sau.
Vừa tới bên ngoài, trong xe lập tức tràn ngập mùi máu tanh hòa lẫn với thực vật, gay mũi hăng hắc đến ớn lạnh.
Trên bức tường cao, không ngừng có hỏa lực rơi vào vô số thực vật dị biến đang bò phía dưới, hướng về Căn cứ trung ương, còn có thủ vệ quân mang theo đạn pháo ở cự ly gần lao về phía bọn chúng.
Khi xe của Triệu Ly Nông lái ra, những loài thực vật dị biến vốn tạm thời bị áp chế không cách nào tiến lên, phảng phất như cá mập ngửi được mùi máu, công kích đột nhiên trở nên cuồng bạo hơn.
Bộ rễ khổng lồ của vô số thực vật dị biến từ dưới đất chui lên, trong màn mưa bụi bay vút lên trời, đồng loạt cúi đầu, cùng hướng về một phương, âm thanh nặng nề chui từ dưới đất lên, dưới tiếng mưa gần như không thể nghe thấy, nhưng ở nơi có người, bao gồm cả thủ vệ quân bảo vệ trên bức tường cao, tựa hồ như nghe thấy một số âm thanh rít lên.
Âm thành này ở bên tai của Triệu Ly Nông như là sấm sét, đặc biệt rõ ràng.
—— [Là ngươi…tìm thấy rồi…Cho ta!]
“Em điên rồi sao?” Âm thanh Giang Tập trầm thấp lo lắng: “Có biết Uyên đảo bây giờ nguy hiểm cỡ nào không? Ngay cả tổ quan trắc xung quanh đó đều đã rút lui.”
Đôi mắt Triệu Ly Nông rũ xuống, hàng mi dài cong cong in bóng lên sống mũi, cô nói cực kỳ bình tĩnh: “Giáo sư vẫn luôn có thói quen quét ghi chép thành bản điện tử. Bản thảo có thể nằm trong chiếc máy nghe nhạc đó.”
Thực vật dị biến tiếp cận bên ngoài Căn cứ trung ương, bởi vì đêm khuya trời mưa nhiều nên đang phát triển điên cuồng, không hiểu vì sao cô có linh cảm rằng chúng đang đến tìm mình, nếu cô có thể rời đi, có thể sẽ dẫn dụ được một số thực vật dị biến rời đi.
Hơn nữa, Uyên đảo có vị trí địa lý đặc biệt, không ở gần bất cứ căn cứ nào, nên đi về hướng đó là thích hợp nhất.
“Vậy em cũng không thể đi!” Giang Tập không để ý tới người ngoài ở đây, sải bước đi tới kéo Triệu Ly Nông: “Nếu như muốn đi Uyên đảo tìm USB, thì cũng phải để anh đi, em căn bản không quen thuộc nơi đó, hơn nữa chuyện như vậy… Thích hợp cho người lớn tuổi đi.”
Ông ta đã ngoài bảy mươi tuổi, đã bước nửa chân xuống mồ, nhưng trạng thái cơ thể của Triệu Ly Nông vẫn mới ngoài hai mươi.
“Những năm qua Uyên đảo biến hóa chỉ lớn hơn chứ không nhỏ, mặc dù anh từng sinh sống ở nơi đó, nhưng cũng không nhất định còn quen thuộc tình huống ở đó.” Triệu Ly Nông nhìn vào mắt Giang Tập, nghiêm túc nói: “Em rời khỏi, một số thực vật dị biến kia có khả năng cũng sẽ rời đi.”
Trước đây cô đã từng đề cập đến chuyện mạng lưới kết nối cây cối, lẽ ra sư huynh có thể nghĩ rõ ràng.
Một lúc sau, Giang Tập mới thật sự buông tay, nhưng ông ta vẫn tiếp tục: “Em có thể đi, anh cũng sẽ đi cùng em.”
Triệu Ly Nông cau mày, trong tiềm thức muốn từ chối.
“Tiểu Triệu.” Giang Tập cắt đứt lời của cô: “Đã lâu rồi chúng ta không cùng đi thực hiện mục tiêu chung.”
Mưa ngoài cửa sổ tưởng như dài vô tận, trước sau vẫn chưa dừng lại.
Giang Tập quay đầu nhìn về phía Triệu Phong Hòa: “Chuyện xảy ra tối nay, tạm gác lại đi, hiện tại còn có việc trọng yếu hơn cần làm, cô cảm thấy thế nào?”
Triệu Phong Hòa lùi lại một bước, để họ đi: “Tôi sẽ không giao quyền kiểm soát Viện nghiên cứu, nhưng các người có thể chọn người đi cùng.”
“Đi Uyên đảo, tôi có kinh nghiệm.” Diệp Trường Minh cơ hồ sắp bị ba người bọn họ quên lãng, nói với Triệu Ly Nông: “Thủ vệ quân bình thường đi thì chỉ chịu chết thôi.”
“Cậu ta nói không sai, các người chọn đội viên Dị sát đội cùng đi, đội mới cũng được.” Triệu Phong Hòa nói theo.
“Quân khu bên kia muốn đội số 0 hỗ trợ, các người cần phải bảo vệ Căn cứ trung ương.” Giang Tập không đồng ý mọi người đều đến đó.
Diệp Trường Minh vừa mới buông tay trái xuống, thần sắc như thường: “Kỷ lão, tôi đã xin quân khu đi bảo vệ ngài.”
Đó là vì Kỷ lão, Diệp Chấn Sơn không thể không phê duyệt.
Giang Tập: “…”
Diệp Trường Minh liếc nhìn màn hình quang não, quả nhiên quân khu đã điều động đội số 0 đến bên người Kỷ Chiếu, anh gõ vào quang não trên cổ tay: “Kỷ lão, mệnh lệnh đã hạ xuống.”
Giang Tập nhấc cây gậy chuẩn bị đi ra ngoài, Triệu Ly Nông đi theo ông ta vài bước, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Phong Hòa ở bên trong: “Nghĩ đến từng gọi cô là cái gì, tôi liền cảm thấy cô thật đáng ghét.”
Triệu Phong Hòa nghe vậy sửng sốt, không ngờ lại có thể nghe được một câu như vậy từ trong miệng Triệu Ly Nông.
Chờ bọn họ đi ra ngoài, bà ấy đột nhiên cúi đầu cười, ông nội nói rất đúng, người học trò này của ông, đôi khi rất thích xoắn xuýt để ý những chuyện vặt vãnh.
…
Toàn bộ đội viên Dị sát đội đã ngã xuống bên ngoài hành lang đều được đánh thức, Diệp Trường Minh dẫn đầu đội số 0 hộ tống Kỷ lão và Triệu Ly Nông ra khỏi bệnh viện.
“Thông tin liên lạc của Viện nghiên cứu đã khôi phục, liên hệ với Dị sát đội không xảy ra chuyện ở bên đó.” Giang Tập nói: “Hỏi quân khu bên kia phương hướng nào có mật độ thực vật dị biến ít nhất, chúng ta từ đó bay ra ngoài.”
Triệu Ly Nông không đồng ý với đề xuất này: “Cất cánh từ Căn cứ trung ương, độ cao quá cao, em cần ngồi xe ra ngoài mới được.”
Chỉ bằng cách này, cô mới có thể thu hút thực vật dị biến xung quanh bức tường cao ở mức tối đa.
“Làm như vậy quá nguy hiểm!” Phản ứng đầu tiên của Giang Tập là không đồng ý.
“Sư huynh.” Triệu Ly Nông nghiêm túc gọi ông ta: “Nếu như nơi này còn không ra được, Uyên đảo chỉ là lời nói suông mà thôi.”
Nhờ có Triệu Phong Hòa thả nước*, Dị sát đội và thủ vệ quân bên kia cũng lần lượt ra khỏi Viện nghiên cứu, đi đến các nơi.
*thả nước: đề cập hành vi mà đối thủ có trình độ và sức mạnh vượt trội vì lý do nào đó cố tình tỏ ra thua hoặc hòa với bên yếu hơn ban đầu.
Diệp Trường Minh và những người khác lái xe đến sân bay quân dụng trước, bên kia đã chuẩn bị sẵn những vật tư cần thiết, đồng thời đang đợi Dị sát đội chuẩn bị cùng nhau lên đường đến Uyên đảo.
“Trong cabin có mấy chiếc trực thăng, tất cả đều được trang bị tín hiệu mô phỏng, điều này sẽ giúp các cậu tiến vào Uyên đảo thuận lợi hơn.” Người phụ trách chất hàng vật tư đưa danh sách cho Diệp Trường Minh: “Nếu có vấn đề gì xảy ra với chiếc máy bay này, các cậu cũng có thể lái trực thăng để kịp thời trốn thoát qua cabin.”
Diệp Trường Minh cẩn thận kiểm tra từng món đồ vật tư trên máy bay, những đội viên khác của đội số 0 nhìn Kỷ lão và Triệu Ly Nông đứng cùng nhau cách đó không xa, rơi vào nghi hoặc.
“Tại sao nghiên cứu viên Tiểu Triệu gọi Kỷ lão là sư huynh?” Tả Hoa suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được.
“Cùng một giáo sư.” Côn Nhạc không chút nghĩ ngợi nói.
Hoàng Thiên tán thành: “Tôi dường như đã nghe người kia nói rằng bọn họ có cùng một người giáo sư.”
Tả Hoa bảo bọn họ mở to hai mắt nhìn đối diện hai người: “Các cậu cảm thấy có khả năng sao?”
Một người tóc hoa râm, một người trẻ tuổi khỏe mạnh, hơn nữa nếu có thể làm giáo sư cho Kỷ lão, có lẽ đã chết từ lâu, làm sao có thể dạy dỗ nghiên cứu viên Tiểu Triệu.
Thành thật mà nói, Kỷ lão làm giáo sư của nghiên cứu viên Tiểu Triệu giống hơn là người đồng lứa.
“Cậu suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Côn Nhạc tăng tốc: “Tôi đã sớm muốn đi Uyên đảo tìm hiểu thực hư, lần này giấc mộng rốt cục thành hiện thực.”
Khoảng bốn mươi phút sau, một chiếc trực thăng từ xa bay tới, chưa kịp hạ cánh hoàn toàn, đội viên của đội số 1 và đội số 5 đã nhanh chóng nhảy ra khỏi đó.
Triệu Ly Nông thị lực đủ tốt, xuyên qua màn mưa, có thể dễ dàng nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc theo sát từ trên cao nhảy xuống.
“Mẹ kiếp! Sao các người lại vội vàng như vậy?” Ngụy Lệ nhìn cabin trống rỗng chỉ còn lại khoang phi công, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Suy nghĩ một chút, cô ấy cũng vọt tới cửa khoang, mái tóc xõa tung chạy loạn, sau đó cúi đầu nhìn mặt đất, nơi này cách mặt đất ít nhất hai mét.
Ngụy Lệ giật mạnh cửa cabin, nuốt nước bọt, cuối cùng an phận thủ thường chờ trực thăng hạ cánh.
Sau khi máy bay chạm đất, phi công quay đầu nhìn cô ấy: “Cô còn không đi xuống?”
Ngụy Lệ kéo áo mưa: “… Đi thôi!”
Cô ấy chạy ra khỏi cabin, những Dị sát đội đó còn có Nghiêm Tĩnh Thủy đã đi ra ngoài hơn mười mét trước đó.
“Em không phải bị thương sao?” Ngụy Lệ ôm Tiểu hoàng kê trong tay, chạy đuổi theo, khoác tay lên vai Nghiêm Tĩnh Thủy hỏi.
“Đều không sao.” Nghiêm Tĩnh Thủy đè vai xuống một chút, chán ghét tránh tay cô ấy: “Hơi bị thương ngoài da.”
Ngụy Lệ ngay lập tức giơ ngón tay cái lên khi nghe thấy điều đó: “Em lợi hại.”
Cô ấy thậm chí có thể nghe thấy âm thanh lớn khi Nghiêm Tĩnh Thủy va vào bậc thang, ngờ ngợ như là âm thanh gãy xương khiến người ta ê răng.
“Đồng Đồng đúng là không ra gì, không chút nào hạ thủ lưu tình.” Ngụy Lệ nhổ nước bọt nói: “Dù sao thì trước đây chúng ta cũng là bạn mà.”
“Ít nói lại một chút.” Nghiêm Tĩnh Thủy hạ thấp giọng nói: “Chúng ta tới đây có việc.”
Ngụy Lệ ngậm miệng lại, nhìn thấy Triệu Ly Nông lại không nhịn được, vội vàng bước tới: “Tiểu Triệu, máu của em…”
“Em biết rồi.” Triệu Ly Nông vừa rồi nhận được tin nhắn của bọn họ, không ngờ bọn họ lại tới: “Sao các người lại tới đây?”
“Nếu cậu muốn đến Uyên đảo, dù thế nào cũng mang theo tổ viên của mình.” Nghiêm Tĩnh Thủy đi tới, chỉ vào bản thân mình và Ngụy Lệ đều đang mong chờ: “Mặc dù ít người hơn, nhưng cũng đủ.”
Triệu Ly Nông nhắc nhở họ: “Uyên đảo rất nguy hiểm.”
“Hồi đó đi Khâu Thành cũng rất nguy hiểm.” Ngụy Lệ không chút do dự nói: “Trước đây cũng đã đi được, hiện tại cũng dám đi Uyên đảo như thế.”
“Kỷ lão, ngài lớn tuổi, sức khỏe không tốt, lên máy bay trước đi.” Diệp Trường Minh đi tới, mời Giang Tập lên máy bay: “Tôi đưa cô ấy đến tường cao phía đông đi ra ngoài, ở bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc được.”
Giang Tập hơi nhướng mày và nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Minh, không biết vì sao, luôn cảm thấy nửa câu đầu của anh là có ý riêng.
Tuy nhiên, Diệp Trường Minh dường như chỉ đang giải thích sự thật, bước sang một bên và đợi Giang Tập đi lên.
“Các người cũng đi lên trước đi.” Diệp Trường Minh nhìn Ngụy Lệ cùng Nghiêm Tĩnh Thủy: “Đội ngũ lái xe không cần quá nhiều người.”
Hai người hoàn toàn tuân theo sự sắp xếp.
Chẳng mấy chốc, một chiếc máy bay trượt qua đường băng và dần dần bay lên trời, lướt qua bầu trời đêm như một ngôi sao băng, rồi cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đội số 0 để lại ba chiếc xe, mấy người Hoàng Thiên ở phía trước mở đường, Tả Hoa lái ở giữa, Diệp Trường Minh và Triệu Ly Nông ngồi ở hàng ghế sau, một chiếc xe địa hình bán tải ở phía sau, Chi Minh Nguyệt và Côn Nhạc ở trong khoang sau.
“Thực vật dị biến ở phía đông đã bị đẩy lùi ở một khoảng cách nhất định, chúng ta dễ dàng đột phá ở đó nhất.” Diệp Trường Minh nghiêng đầu nhìn Triệu Ly Nông, nhắc nhở cô: “Nhưng Hà Hạo đang canh giữ nơi đó.”
Cái họ này, vào thời điểm này, khó có thể không để cho người ta suy nghĩ nhiều.
Triệu Ly Nông quay đầu lại: “Hà Nguyệt Sinh ở đó à?”
“Phải”
Chiếc xe địa hình hạng nặng màu đen xuyên qua màn mưa trong bầu trời đêm, lốp xe nghiền nát vũng nước, nước bắn tung tóe khắp nơi, bên trong xe yên tĩnh.
Cho đến khi Tả Hoa ngồi ở ghế lái phía trước không khỏi tò mò hỏi: “Nghiên cứu viên Tiểu Triệu, cô và Kỷ lão có quan hệ như thế nào? Tôi nghe thấy…”
Đến mức này, không có gì phải che giấu, cũng vừa hay có thể giải thích cho Diệp đội trưởng.
Triệu Ly Nông nói: “Chúng tôi đều được cùng một giáo sư dẫn dắt, ông ấy là sư huynh của tôi.”
Tả Hoa cười khan, vốn tưởng rằng mình đã từng nghe qua chuyện này, nhưng lại cho rằng Triệu Nghiên không muốn nói ra, liền cố hết sức xua đi tò mò trong lòng.
Kết quả, Triệu Ly Nông đột nhiên nói lại: “Thật ra, tôi đã gần bảy mươi tuổi.”
“Hả?” Tả Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi phản ứng lại, kinh ngạc nói: “A!”
“Chăm chú lái xe.” Diệp Trường Minh vẫn im lặng ở ghế sau, nhắc nhở Tả Hoa ở hàng ghế trước.
“Vâng, đội trưởng!” Tả Hoa nhanh chóng hồi phục, tập trung vào việc nhìn về phía trước.
Triệu Ly Nông quay mặt lại, xuyên qua không gian tối tăm của ghế sau, chuẩn xác bắt gặp ánh mắt của Diệp Trường Minh: “Trước đó tôi đã bị đông lạnh, sau đó được người từ Uyên đảo đưa ra, mấy năm trước vừa tỉnh lại.”
Tả Hoa ngồi ở ghế lái cảm thấy đầu óc xoay chuyển lòng mòng, nghiên cứu viên Tiểu Triệu được đưa ra từ Uyên đảo? Đã bị đông lạnh bao nhiêu năm?
Nhưng Diệp Trường Minh hỏi là: “Tại sao lại bị đông lạnh?”
“Hẳn là xảy ra vấn đề.” Triệu Ly Nông không cảm giác được chân tướng: “Tôi chỉ nhớ mình đã ngất đi, khi tỉnh lại thì đang ở trên đoàn tàu đến Căn cứ nông học số chín.”
Tả Hoa tính toán trong đầu: “Ai, nghiên cứu viên Tiểu Triệu, đoàn tàu mà cô ngồi lúc đó có phải là đoàn tàu mà chúng tôi đã cứu không? Trước đây chưa từng gặp cô.”
“Tôi nhớ được các anh.” Triệu Ly Nông nói, nơi đó Diệp đội trưởng đã cứu cô một lần.
Tả Hoa rất vui: “Thật sao? Vậy thì đội số 0 của chúng ta và nghiên cứu viên Tiểu Triệu đúng là có duyên phận.”
Trước khi đến bức tường cao ở phía đông, Diệp Trường Minh chỉ sửa một điều về Triệu Ly Nông: “Thời gian khi đông lạnh không tính, em vẫn còn ở độ tuổi hai mươi.”
“Nhưng nghiên cứu viên Tiểu Triệu đã gần bảy mươi tuổi!” Tả Hoa hiếm khi hào hứng, nhưng cũng cảm thấy rất mới lạ và thú vị. “Theo bối phận, chúng ta phải gọi Nghiên cứu viên Tiểu Triệu là bà! Ha Ha Ha… Há!”
Anh ta vô tình bắt gặp ánh mắt sát khí của đội trưởng qua kính chiếu hậu của xe, lập tức im bặt.
Bầu không khí thoải mái trong xe cuối cùng cũng trở lại trầm mặc.
Cũng may, bọn họ cách bức tường cao phía đông càng ngày càng gần, Hà Hạo chắc chắn đã nhận được tin tức từ Triệu Phong Hòa, không có ai ngăn cản ba chiếc xe này.
Khi họ đến gần cổng lớn, lập tức có người mở lối đi, Hoàng Thiên ở phía trước lao ra trước, Tả Hoa theo sát phía sau.
Vừa tới bên ngoài, trong xe lập tức tràn ngập mùi máu tanh hòa lẫn với thực vật, gay mũi hăng hắc đến ớn lạnh.
Trên bức tường cao, không ngừng có hỏa lực rơi vào vô số thực vật dị biến đang bò phía dưới, hướng về Căn cứ trung ương, còn có thủ vệ quân mang theo đạn pháo ở cự ly gần lao về phía bọn chúng.
Khi xe của Triệu Ly Nông lái ra, những loài thực vật dị biến vốn tạm thời bị áp chế không cách nào tiến lên, phảng phất như cá mập ngửi được mùi máu, công kích đột nhiên trở nên cuồng bạo hơn.
Bộ rễ khổng lồ của vô số thực vật dị biến từ dưới đất chui lên, trong màn mưa bụi bay vút lên trời, đồng loạt cúi đầu, cùng hướng về một phương, âm thanh nặng nề chui từ dưới đất lên, dưới tiếng mưa gần như không thể nghe thấy, nhưng ở nơi có người, bao gồm cả thủ vệ quân bảo vệ trên bức tường cao, tựa hồ như nghe thấy một số âm thanh rít lên.
Âm thành này ở bên tai của Triệu Ly Nông như là sấm sét, đặc biệt rõ ràng.
—— [Là ngươi…tìm thấy rồi…Cho ta!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook