Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 187: Máy nghe nhạc
Edit & beta: Rya
Những từ này nối liền cùng với nhau, rất khó để khiến người ta không suy nghĩ nhiều.
Giang Tập không chống gậy, thân hình lắc lư nhìn chằm chằm trang giấy của bản thảo, sắc mặt tái xanh, không thể tin nói: “Giáo sư… Tai nạn năm đó của Tiểu Triệu không phải chuyện ngoài ý muốn?”
Nếu không, làm sao để giải thích được những dòng chữ này?
Nhưng không đúng, năm Triệu Ly Nông xảy ra chuyện, thực vật dị biến rõ ràng còn chưa xuất hiện.
“Trong bản thảo không viết.” Triệu Phong Hòa cũng muốn biết nguyên nhân, trong bản thảo này chỉ có những ghi chép và suy luận thí nghiệm cứng ngắt lạnh lẽo, ngoài ra không đề cập gì khác, bà ấy nhìn Triệu Ly Nông: “Nhưng mà, năm đó khi cô gặp chuyện, ông nội thật sự rất thương tâm. “
Khi đó bà ấy vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ trong đoạn thời gian đó tâm trạng của Triệu Khiên Minh rất tồi tệ, thường một mình ở nhà thở dài.
Giang Tập rõ ràng đã bị ảnh hưởng rất lớn, vẻ mặt trở nên mơ hồ, xưa nay ông ta vẫn không hề nghĩ tới giáo sư của mình có thể ra tay với Triệu Ly Nông, nếu bắt đầu sớm như vậy …
“Sư huynh.” Triệu Ly Nông vươn tay đỡ Giang Tập, cô đã vắng mặt quá lâu, thật sự có rất nhiều chuyện cũng không có cảm giác gì, ngược lại càng bình tĩnh hơn: “Đọc bản thảo trước đi.”
Giang Tập hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: “Em tiếp tục lật đi.”
Triệu Phong Hòa đứng đối diện hai người, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của họ, hai người này đúng là học trò được ông nội coi trọng nhất, nội dung bản thảo rất phức tạp, bình thường khi bà ấy đọc vẫn phải xem xét chậm rãi, nhưng bọn họ lật với tốc độ cực nhanh, thậm chí Triệu Ly Nông xem xong còn dừng lại một chút chờ Giang Tập.
“Đoạn này.” Giang Tập chỉ vào một trang bản thảo: “Huyết thanh của đối tượng thí nghiệm số 0 có khả năng thúc đẩy sự phát triển của tế bào con người.”
Huyết thanh của đối tượng thí nghiệm số 0 tất nhiên được chiết xuất từ cơ thể của Triệu Ly Nông, nhưng trong phòng thí nghiệm hạt nhân chỉ có những đối tượng thí nghiệm từ số 1 trở lên, bọn họ là những quân nhân tự nguyện tham gia, đến ngày ấy khi phòng thí nghiệm xảy ra chuyện, các nghiên cứu viên vẫn không thể nào chiết xuất loại huyết thanh ổn định, đủ điều kiện.
“Phương hướng nghiên cứu của phòng thí nghiệm hạt nhân là dung hợp tế bào con người và tế bào của thực vật dị biến, mục tiêu của chúng ta là chiết xuất huyết thanh, nhưng không có người nào thành công.” Giang Tập nói: “Trong bản thảo của giáo sư đã đưa ra tính khả thi.”
Triệu Ly Nông và Giang Tập nhìn nhau, trong nháy mắt cô hiểu được ý của ông ta.
Khi giáo sư viết bản thảo này, tất nhiên đã thành công chiết xuất ra một loại huyết thanh ổn định.
“Ngoại trừ bản thảo, cô nhất định còn có huyết thanh.” Giang Tập nhìn Triệu Phong Hòa, nói gần như chắc chắn, ông ta đảo mắt ra cửa, suy đoán: “Đồng Đồng?”
Xác thật, Triệu Phong Hòa không có phủ nhận.
“Máu của tôi có ích sao?” Triệu Ly Nông nhớ lại bao nhiêu lần Hà Nguyệt Sinh đã vô tình hay cố ý nhắc nhở cô rằng máu của cô có gì đó không ổn.
“Có ích lại vô ích.” Ánh mắt của Triệu Phong Hòa rơi vào trên bản thảo: “Tôi đã từng lấy máu của cô, nhưng không thể chiết xuất ra huyết thanh tương tự, không biết có bước nào xảy ra vấn đề, vì thế tôi cần phần bản thảo phía sau.”
Nhân loại chỉ có thể tồn tại bằng cách tiến hóa, mà chìa khóa cho sự tiến hóa kia nằm ở một loại huyết thanh mà chỉ có Triệu Khiên Minh chiết xuất được.
Sau khi Triệu Ly Nông nghe vậy, trực tiếp lật bản thảo đến trang cuối cùng, mới hiểu được tại sao Triệu Phong Hòa lại chắc chắn rằng có một phần bản thảo khác.
Bởi vì trang cuối cùng nói về nội dung về chiết xuất huyết thanh của cô, nhưng chỉ có nửa đầu, dòng cuối cùng đã bị cắt mất.
Nhìn ngày tháng ở góc trên bên phải, thời gian là dị biến năm thứ ba, giáo sư có đủ thời gian để viết nốt phần nội dung còn lại.
“Tôi chưa từng thấy bản thảo.” Giang Tập cũng xem nội dung của trang cuối cùng, trầm ngâm nói: “Năm đó phòng thí nghiệm hạt nhân xảy ra sự cố, quân đội… không phải quân khu hiện tại, bọn họ đã nhanh chóng đem tất cả mọi thứ trong phòng thí nghiệm thu dọn sạch sẽ, niêm phong và tiêu hủy toàn bộ hồ sơ, nếu còn sót lại bản thảo, cũng chỉ có khả năng ở trên Uyên đảo.”
Triệu Ly Nông một lần nữa lật lại bản thảo, một tờ giấy trắng A4 có nếp gấp đột nhiên rơi ra khỏi bản thảo, cô sửng sốt, cúi xuống nhặt nó lên.
Những nếp gấp này sâu đến nỗi còn có chỗ bị rách.
Cô cẩn thận mở nó ra, nhìn xuống, vẫn là chữ viết của giáo sư, bất quá không có những ghi chép lạnh lùng như trong bản thảo, đó chỉ là những câu nói mang đậm dấu ấn cá nhân.
[Tiểu Triệu vẫn chưa tỉnh lại, nhưng không cần duy trì máy hô hấp nữa.]
[Thực vật dị biến là một loại tiến hóa, nghênh theo thực vật dị biến càng ngày càng nhiều, động vật cũng sẽ mở ra một vòng tiến hóa mới.]
[Con người là một loài bị tự nhiên bỏ rơi, trừ khi… chúng ta có thể tiến hóa.]
[Tại một số điểm quan trắc trọng điểm trên mặt đất, chúng ta đã phát hiện một lượng lớn năng lượng dưới lòng đất chưa được phóng thích, chúng ta đều nhất trí cho rằng thực vật dị biến rất nhanh sẽ nghênh đón một cuộc tiến hóa lớn.]
[Học thuyết cao nhất về tiến trình diễn thế: di cư, định cư, quần tụ, cạnh tranh, phản ứng, ổn định.]
[Diễn thế của các loài còn chưa bắt đầu.]
[Đã xác nhận sóng não dị thường của đối tượng thí nghiệm số 0 có liên quan đến hướng đi của thực vật dị biến, đoán chừng cô ấy có thể cảm nhận được thực vật dị biến, nhưng người vẫn không tỉnh, cho nên không thể xác nhận thêm.]
“Hướng đi của một số lượng lớn thực vật dị biến sẽ ảnh hưởng đến biến hóa trong cơ thể của Đồng Đồng, con bé đã tiêm huyết thanh của cô.”
Triệu Phong Hòa sau khi thấy họ qua tờ giấy kia, chậm rãi nói: “Con bé chịu ảnh hưởng của cô cũng sẽ cảm nhận được hướng đi của thực vật dị biến.”
Triệu Ly Nông yên lặng gấp lại tờ giấy A4 cũ, kẹp lại vào trang bản thảo rời, một lúc sau mới nói: “Thực vật dị biến đang quần tụ lại với nhau, canh tranh sắp bắt đầu rồi.”
Những tiếng thì thầm đó từ đầu đến cuối vẫn không biến mất hoàn toàn.
Cô đã từng chứng kiến sự di cư của thực vật dị biến, sau đó định cư chiếm giữ ở một nơi, hơn nữa còn có những đốm xanh không ngừng quần tụ trong giấc mơ, đủ để chứng minh tiến trình diễn thế đang nhanh chóng tiến hành.
“Ầm!”
Xa xa trên bầu trời đêm đột ngột vang lên tiếng nổ mạnh kịch liệt, cùng với tiếng vang siêu thanh của máy bay chi3n đấu xẹt qua không trung.
Ba người trong phòng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, Triệu Ly Nông bước nhanh về phía cửa sổ, nhìn thấy phía xa mơ hồ dấy lên ánh lửa.
Hướng đó là… bức tường cao.
Lúc này, quang não của Triệu Phong Hòa cũng nhận được một tin nhắn từ Hà Nguyệt Sinh.
[Thực vật dị biến đang lan rộng và bao vây bức tường cao của Căn cứ trung ương. Tình hình không ổn, Diệp Chấn Sơn đã phản ứng lại, không thể ngăn cản.]
“Cùm cụp!”
Cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài mở ra, là Diệp Trường Minh đẩy vào: “Bên ngoài tình huống không ổn, các người người lập tức sơ tán, đi đến nơi trú ẩn an toàn.”
Ánh mắt của anh rơi vào Triệu Ly Nông bên cửa sổ, gương mặt đột nhiên ép xuống, không thèm để ý Đồng Đồng sau lưng vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, vội vàng đi vào, kéo người ra khỏi cửa sổ, thấp giọng nhắc nhở: “Trước đừng dựa vào cửa sổ, nguy hiểm.”
Diệp Trường Minh không có buông tay cô ra ngay, vẫn nắm lấy cánh tay Triệu Ly Nông, vai hai người gần như chạm vào nhau, nhưng cô không phát hiện ra có gì đó không ổn, bởi vì cô còn đang bận suy nghĩ chuyện khác.
…
Rất nhanh, quân khu vốn yên lặng đã lâu tựa hồ đột nhiên có hành động, vô số tin tức không ngừng giống như sao băng truyền đến mọi người.
[Hà Hạo của quân khu đã làm phản.]
[Căn cứ trung ương đã bị tập kích, thủ vệ quân dốc hết toàn lực chống lại sự xâm lược của thực vật dị biến.]
[Triệu hồi Dị sát đội số 0, 4, 7 và 9, khẩn cấp đi về phía bức tường cao.]
…
Sau đủ loại tin tức, quân khu bắt đầu nhận ra không có ai trong Viện nghiên cứu phản hồi.
Ngoài tường cao, mưa đêm vẫn không ngớt, vô số thực vật dị biến sau một lúc lâu điên cuồng mọc lên như sương, lan tràn về hướng Căn cứ trung ương.
Máy bay chi3n đấu của quân khu bay lên, dùng thiết bị ghi hình ban đêm ghi lại hình ảnh, có thể thấy rõ thực vật dị biến chiếm giữ vô số con đường, chúng ngọ nguậy tiến về phía trước, càng nhiều thực vật dị biến từ dưới đất chui lên, chỉ tiến tới một phương hướng.
— Căn cứ trung ương.
Toàn bộ Căn cứ trung ương dường như trở thành một hòn đảo bị cô lập.
“Còn chưa liên lạc được với người của Viện nghiên cứu sao? Tình hình ở các căn cứ khác thế nào?” Sắc mặt Diệp Chấn Sơn vô cùng khó coi, vị tướng quân luôn oai phong lẫm liệt, quân phục trên người bây giờ đã ngổn ngang, trên mặt thậm chí còn mấy vết bầm tím, trên đường viền trên cổ áo còn có vết máu.
“Liên hệ lại với đối số 0!”
“Tướng quân, Hà tướng quân… Tìm được Hà Hạo!” Có người đứng lên nói.
Diệp Chấn Sơn quay lại: “Ở đâu?”
“Phía đông tường cao, ông.. đang dẫn người đi đối phó với thực vật dị biến.”
Diệp Chấn Sơn vừa tung ra tin tức về việc Hà Hạo làm phản, nhưng thời khắc trong màn hình từ trên nhìn xuống, Hà Hạo dẫn đầu đội ngũ chặn lối vào của bức tường cao của Căn cứ trung ương, mưa làm ướt quân phục chiến đấu của mọi người, thực vật dị biến đáng lẽ đã phải tràn vào tất công bị mạnh mẽ đã đẩy lùi một vòng.
“Người này tôi đã đã từng thấy.” Diệp Chấn Sơn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó chỉ vào người thanh niên bên cạnh Hà Hạo, ông nhớ là người cùng tổ đội với vị nghiên cứu viên trẻ tuổi Triệu Ly Nông.
“Tướng quân, chúng ta.........” Thuộc hạ do dự nói, không biết nên phải xử lý với Hà Hạo đã làm phản như thế nào.
“Tạm thời không đối phó với kẻ làm phản, trước tiên hãy ngăn chặn những thực vật dị biến bên ngoài Căn cứ trung ương.” Diệp Chấn Sơn cuối cùng đã quyết định.
…
“Giải trừ tín hiệu che chắn của Viện nghiên cứu.” Triệu Phong Hòa ra chỉ thị cho người bên kia quang não, sau đó nhìn Triệu Ly Nông: “Thực vật dị biến tiến hóa nhanh chóng sẽ chỉ từng bước nghiền ép không gian sống của con người, nếu không có bản thảo, nghiên cứu trọng điểm không thể tiếp tục, chúng ta chỉ có thể diệt vong.”
Bà ấy cho rằng vẫn còn thời gian.
Tìm được bản thảo thì sẽ còn cơ hội, nhưng không ngờ bản thảo trong tay La Liên Vũ không phải thứ bà ấy muốn, mà Giang Tập cũng không có bản thảo.
Đã không kịp rồi.
“Sau khi giáo sư qua đời, tất cả đồ đạc của thầy, bao gồm cả đồ dùng hàng ngày cũng bị xử lý hết sao?” Triệu Ly Nông quay đầu nhìn Giang Tập, đột nhiên hỏi.
“Tất cả tài liệu và vật dụng liên quan đến cuộc thí nghiệm, ngày hôm đó đã bị xử lý sạch sẽ.” Giang Tập rất chắc chắn: “Tất cả đồ đạc trong tủ ở khu vực sinh hoạt cũng bị lấy đi và đốt sạch.”
Triệu Ly Nông hỏi ông ta: “Máy nghe nhạc bên người của giáo sư cũng bị lấy đi?”
“Máy nghe nhạc?” Giang Tập suy nghĩ một chút: “Giáo sư đã rất lâu không nghe hí kịch.”
Triệu Khiên Minh thích nghe tất cả các loại hí kịch, chỉ là Giang Tập đi theo ông nhiều năm như vậy, đã nhìn thấy hai hoặc ba chiếc máy nghe nhạc bị hỏng, sau khi dị biến, Giang Tập cũng không thấy ông nghe nữa.
“Một chiếc MP3 làm bằng kim loại hình chữ nhật màu xanh đậm?” Triệu Phong Hòa đột nhiên hỏi.
Đồng tử của Triệu Ly Nông hơi giãn ra: “Cô đã thấy qua?”
“…Trong tầng hầm phòng thí nghiệm ở Uyên đảo, dưới góc của một khoang không hoạt động.” Triệu Phong Hòa không phải tận mắt nhìn thấy, mà chỉ nhìn thấy qua camera: “Còn ở bên trong.”
Im lặng một lúc, Triệu Ly Nông nói: “Tôi muốn đến Uyên đảo một chuyến.”
Chiếc máy nghe nhạc kia bề ngoài là MP3, trên thực tế có thể rút ra sử dụng như cái USB di động, trước đây cô đã tận mắt thấy giáo sư cắm nó vào máy tính, đưa một phần tư liệu vào đó.
Những từ này nối liền cùng với nhau, rất khó để khiến người ta không suy nghĩ nhiều.
Giang Tập không chống gậy, thân hình lắc lư nhìn chằm chằm trang giấy của bản thảo, sắc mặt tái xanh, không thể tin nói: “Giáo sư… Tai nạn năm đó của Tiểu Triệu không phải chuyện ngoài ý muốn?”
Nếu không, làm sao để giải thích được những dòng chữ này?
Nhưng không đúng, năm Triệu Ly Nông xảy ra chuyện, thực vật dị biến rõ ràng còn chưa xuất hiện.
“Trong bản thảo không viết.” Triệu Phong Hòa cũng muốn biết nguyên nhân, trong bản thảo này chỉ có những ghi chép và suy luận thí nghiệm cứng ngắt lạnh lẽo, ngoài ra không đề cập gì khác, bà ấy nhìn Triệu Ly Nông: “Nhưng mà, năm đó khi cô gặp chuyện, ông nội thật sự rất thương tâm. “
Khi đó bà ấy vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ trong đoạn thời gian đó tâm trạng của Triệu Khiên Minh rất tồi tệ, thường một mình ở nhà thở dài.
Giang Tập rõ ràng đã bị ảnh hưởng rất lớn, vẻ mặt trở nên mơ hồ, xưa nay ông ta vẫn không hề nghĩ tới giáo sư của mình có thể ra tay với Triệu Ly Nông, nếu bắt đầu sớm như vậy …
“Sư huynh.” Triệu Ly Nông vươn tay đỡ Giang Tập, cô đã vắng mặt quá lâu, thật sự có rất nhiều chuyện cũng không có cảm giác gì, ngược lại càng bình tĩnh hơn: “Đọc bản thảo trước đi.”
Giang Tập hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: “Em tiếp tục lật đi.”
Triệu Phong Hòa đứng đối diện hai người, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của họ, hai người này đúng là học trò được ông nội coi trọng nhất, nội dung bản thảo rất phức tạp, bình thường khi bà ấy đọc vẫn phải xem xét chậm rãi, nhưng bọn họ lật với tốc độ cực nhanh, thậm chí Triệu Ly Nông xem xong còn dừng lại một chút chờ Giang Tập.
“Đoạn này.” Giang Tập chỉ vào một trang bản thảo: “Huyết thanh của đối tượng thí nghiệm số 0 có khả năng thúc đẩy sự phát triển của tế bào con người.”
Huyết thanh của đối tượng thí nghiệm số 0 tất nhiên được chiết xuất từ cơ thể của Triệu Ly Nông, nhưng trong phòng thí nghiệm hạt nhân chỉ có những đối tượng thí nghiệm từ số 1 trở lên, bọn họ là những quân nhân tự nguyện tham gia, đến ngày ấy khi phòng thí nghiệm xảy ra chuyện, các nghiên cứu viên vẫn không thể nào chiết xuất loại huyết thanh ổn định, đủ điều kiện.
“Phương hướng nghiên cứu của phòng thí nghiệm hạt nhân là dung hợp tế bào con người và tế bào của thực vật dị biến, mục tiêu của chúng ta là chiết xuất huyết thanh, nhưng không có người nào thành công.” Giang Tập nói: “Trong bản thảo của giáo sư đã đưa ra tính khả thi.”
Triệu Ly Nông và Giang Tập nhìn nhau, trong nháy mắt cô hiểu được ý của ông ta.
Khi giáo sư viết bản thảo này, tất nhiên đã thành công chiết xuất ra một loại huyết thanh ổn định.
“Ngoại trừ bản thảo, cô nhất định còn có huyết thanh.” Giang Tập nhìn Triệu Phong Hòa, nói gần như chắc chắn, ông ta đảo mắt ra cửa, suy đoán: “Đồng Đồng?”
Xác thật, Triệu Phong Hòa không có phủ nhận.
“Máu của tôi có ích sao?” Triệu Ly Nông nhớ lại bao nhiêu lần Hà Nguyệt Sinh đã vô tình hay cố ý nhắc nhở cô rằng máu của cô có gì đó không ổn.
“Có ích lại vô ích.” Ánh mắt của Triệu Phong Hòa rơi vào trên bản thảo: “Tôi đã từng lấy máu của cô, nhưng không thể chiết xuất ra huyết thanh tương tự, không biết có bước nào xảy ra vấn đề, vì thế tôi cần phần bản thảo phía sau.”
Nhân loại chỉ có thể tồn tại bằng cách tiến hóa, mà chìa khóa cho sự tiến hóa kia nằm ở một loại huyết thanh mà chỉ có Triệu Khiên Minh chiết xuất được.
Sau khi Triệu Ly Nông nghe vậy, trực tiếp lật bản thảo đến trang cuối cùng, mới hiểu được tại sao Triệu Phong Hòa lại chắc chắn rằng có một phần bản thảo khác.
Bởi vì trang cuối cùng nói về nội dung về chiết xuất huyết thanh của cô, nhưng chỉ có nửa đầu, dòng cuối cùng đã bị cắt mất.
Nhìn ngày tháng ở góc trên bên phải, thời gian là dị biến năm thứ ba, giáo sư có đủ thời gian để viết nốt phần nội dung còn lại.
“Tôi chưa từng thấy bản thảo.” Giang Tập cũng xem nội dung của trang cuối cùng, trầm ngâm nói: “Năm đó phòng thí nghiệm hạt nhân xảy ra sự cố, quân đội… không phải quân khu hiện tại, bọn họ đã nhanh chóng đem tất cả mọi thứ trong phòng thí nghiệm thu dọn sạch sẽ, niêm phong và tiêu hủy toàn bộ hồ sơ, nếu còn sót lại bản thảo, cũng chỉ có khả năng ở trên Uyên đảo.”
Triệu Ly Nông một lần nữa lật lại bản thảo, một tờ giấy trắng A4 có nếp gấp đột nhiên rơi ra khỏi bản thảo, cô sửng sốt, cúi xuống nhặt nó lên.
Những nếp gấp này sâu đến nỗi còn có chỗ bị rách.
Cô cẩn thận mở nó ra, nhìn xuống, vẫn là chữ viết của giáo sư, bất quá không có những ghi chép lạnh lùng như trong bản thảo, đó chỉ là những câu nói mang đậm dấu ấn cá nhân.
[Tiểu Triệu vẫn chưa tỉnh lại, nhưng không cần duy trì máy hô hấp nữa.]
[Thực vật dị biến là một loại tiến hóa, nghênh theo thực vật dị biến càng ngày càng nhiều, động vật cũng sẽ mở ra một vòng tiến hóa mới.]
[Con người là một loài bị tự nhiên bỏ rơi, trừ khi… chúng ta có thể tiến hóa.]
[Tại một số điểm quan trắc trọng điểm trên mặt đất, chúng ta đã phát hiện một lượng lớn năng lượng dưới lòng đất chưa được phóng thích, chúng ta đều nhất trí cho rằng thực vật dị biến rất nhanh sẽ nghênh đón một cuộc tiến hóa lớn.]
[Học thuyết cao nhất về tiến trình diễn thế: di cư, định cư, quần tụ, cạnh tranh, phản ứng, ổn định.]
[Diễn thế của các loài còn chưa bắt đầu.]
[Đã xác nhận sóng não dị thường của đối tượng thí nghiệm số 0 có liên quan đến hướng đi của thực vật dị biến, đoán chừng cô ấy có thể cảm nhận được thực vật dị biến, nhưng người vẫn không tỉnh, cho nên không thể xác nhận thêm.]
“Hướng đi của một số lượng lớn thực vật dị biến sẽ ảnh hưởng đến biến hóa trong cơ thể của Đồng Đồng, con bé đã tiêm huyết thanh của cô.”
Triệu Phong Hòa sau khi thấy họ qua tờ giấy kia, chậm rãi nói: “Con bé chịu ảnh hưởng của cô cũng sẽ cảm nhận được hướng đi của thực vật dị biến.”
Triệu Ly Nông yên lặng gấp lại tờ giấy A4 cũ, kẹp lại vào trang bản thảo rời, một lúc sau mới nói: “Thực vật dị biến đang quần tụ lại với nhau, canh tranh sắp bắt đầu rồi.”
Những tiếng thì thầm đó từ đầu đến cuối vẫn không biến mất hoàn toàn.
Cô đã từng chứng kiến sự di cư của thực vật dị biến, sau đó định cư chiếm giữ ở một nơi, hơn nữa còn có những đốm xanh không ngừng quần tụ trong giấc mơ, đủ để chứng minh tiến trình diễn thế đang nhanh chóng tiến hành.
“Ầm!”
Xa xa trên bầu trời đêm đột ngột vang lên tiếng nổ mạnh kịch liệt, cùng với tiếng vang siêu thanh của máy bay chi3n đấu xẹt qua không trung.
Ba người trong phòng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, Triệu Ly Nông bước nhanh về phía cửa sổ, nhìn thấy phía xa mơ hồ dấy lên ánh lửa.
Hướng đó là… bức tường cao.
Lúc này, quang não của Triệu Phong Hòa cũng nhận được một tin nhắn từ Hà Nguyệt Sinh.
[Thực vật dị biến đang lan rộng và bao vây bức tường cao của Căn cứ trung ương. Tình hình không ổn, Diệp Chấn Sơn đã phản ứng lại, không thể ngăn cản.]
“Cùm cụp!”
Cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài mở ra, là Diệp Trường Minh đẩy vào: “Bên ngoài tình huống không ổn, các người người lập tức sơ tán, đi đến nơi trú ẩn an toàn.”
Ánh mắt của anh rơi vào Triệu Ly Nông bên cửa sổ, gương mặt đột nhiên ép xuống, không thèm để ý Đồng Đồng sau lưng vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, vội vàng đi vào, kéo người ra khỏi cửa sổ, thấp giọng nhắc nhở: “Trước đừng dựa vào cửa sổ, nguy hiểm.”
Diệp Trường Minh không có buông tay cô ra ngay, vẫn nắm lấy cánh tay Triệu Ly Nông, vai hai người gần như chạm vào nhau, nhưng cô không phát hiện ra có gì đó không ổn, bởi vì cô còn đang bận suy nghĩ chuyện khác.
…
Rất nhanh, quân khu vốn yên lặng đã lâu tựa hồ đột nhiên có hành động, vô số tin tức không ngừng giống như sao băng truyền đến mọi người.
[Hà Hạo của quân khu đã làm phản.]
[Căn cứ trung ương đã bị tập kích, thủ vệ quân dốc hết toàn lực chống lại sự xâm lược của thực vật dị biến.]
[Triệu hồi Dị sát đội số 0, 4, 7 và 9, khẩn cấp đi về phía bức tường cao.]
…
Sau đủ loại tin tức, quân khu bắt đầu nhận ra không có ai trong Viện nghiên cứu phản hồi.
Ngoài tường cao, mưa đêm vẫn không ngớt, vô số thực vật dị biến sau một lúc lâu điên cuồng mọc lên như sương, lan tràn về hướng Căn cứ trung ương.
Máy bay chi3n đấu của quân khu bay lên, dùng thiết bị ghi hình ban đêm ghi lại hình ảnh, có thể thấy rõ thực vật dị biến chiếm giữ vô số con đường, chúng ngọ nguậy tiến về phía trước, càng nhiều thực vật dị biến từ dưới đất chui lên, chỉ tiến tới một phương hướng.
— Căn cứ trung ương.
Toàn bộ Căn cứ trung ương dường như trở thành một hòn đảo bị cô lập.
“Còn chưa liên lạc được với người của Viện nghiên cứu sao? Tình hình ở các căn cứ khác thế nào?” Sắc mặt Diệp Chấn Sơn vô cùng khó coi, vị tướng quân luôn oai phong lẫm liệt, quân phục trên người bây giờ đã ngổn ngang, trên mặt thậm chí còn mấy vết bầm tím, trên đường viền trên cổ áo còn có vết máu.
“Liên hệ lại với đối số 0!”
“Tướng quân, Hà tướng quân… Tìm được Hà Hạo!” Có người đứng lên nói.
Diệp Chấn Sơn quay lại: “Ở đâu?”
“Phía đông tường cao, ông.. đang dẫn người đi đối phó với thực vật dị biến.”
Diệp Chấn Sơn vừa tung ra tin tức về việc Hà Hạo làm phản, nhưng thời khắc trong màn hình từ trên nhìn xuống, Hà Hạo dẫn đầu đội ngũ chặn lối vào của bức tường cao của Căn cứ trung ương, mưa làm ướt quân phục chiến đấu của mọi người, thực vật dị biến đáng lẽ đã phải tràn vào tất công bị mạnh mẽ đã đẩy lùi một vòng.
“Người này tôi đã đã từng thấy.” Diệp Chấn Sơn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó chỉ vào người thanh niên bên cạnh Hà Hạo, ông nhớ là người cùng tổ đội với vị nghiên cứu viên trẻ tuổi Triệu Ly Nông.
“Tướng quân, chúng ta.........” Thuộc hạ do dự nói, không biết nên phải xử lý với Hà Hạo đã làm phản như thế nào.
“Tạm thời không đối phó với kẻ làm phản, trước tiên hãy ngăn chặn những thực vật dị biến bên ngoài Căn cứ trung ương.” Diệp Chấn Sơn cuối cùng đã quyết định.
…
“Giải trừ tín hiệu che chắn của Viện nghiên cứu.” Triệu Phong Hòa ra chỉ thị cho người bên kia quang não, sau đó nhìn Triệu Ly Nông: “Thực vật dị biến tiến hóa nhanh chóng sẽ chỉ từng bước nghiền ép không gian sống của con người, nếu không có bản thảo, nghiên cứu trọng điểm không thể tiếp tục, chúng ta chỉ có thể diệt vong.”
Bà ấy cho rằng vẫn còn thời gian.
Tìm được bản thảo thì sẽ còn cơ hội, nhưng không ngờ bản thảo trong tay La Liên Vũ không phải thứ bà ấy muốn, mà Giang Tập cũng không có bản thảo.
Đã không kịp rồi.
“Sau khi giáo sư qua đời, tất cả đồ đạc của thầy, bao gồm cả đồ dùng hàng ngày cũng bị xử lý hết sao?” Triệu Ly Nông quay đầu nhìn Giang Tập, đột nhiên hỏi.
“Tất cả tài liệu và vật dụng liên quan đến cuộc thí nghiệm, ngày hôm đó đã bị xử lý sạch sẽ.” Giang Tập rất chắc chắn: “Tất cả đồ đạc trong tủ ở khu vực sinh hoạt cũng bị lấy đi và đốt sạch.”
Triệu Ly Nông hỏi ông ta: “Máy nghe nhạc bên người của giáo sư cũng bị lấy đi?”
“Máy nghe nhạc?” Giang Tập suy nghĩ một chút: “Giáo sư đã rất lâu không nghe hí kịch.”
Triệu Khiên Minh thích nghe tất cả các loại hí kịch, chỉ là Giang Tập đi theo ông nhiều năm như vậy, đã nhìn thấy hai hoặc ba chiếc máy nghe nhạc bị hỏng, sau khi dị biến, Giang Tập cũng không thấy ông nghe nữa.
“Một chiếc MP3 làm bằng kim loại hình chữ nhật màu xanh đậm?” Triệu Phong Hòa đột nhiên hỏi.
Đồng tử của Triệu Ly Nông hơi giãn ra: “Cô đã thấy qua?”
“…Trong tầng hầm phòng thí nghiệm ở Uyên đảo, dưới góc của một khoang không hoạt động.” Triệu Phong Hòa không phải tận mắt nhìn thấy, mà chỉ nhìn thấy qua camera: “Còn ở bên trong.”
Im lặng một lúc, Triệu Ly Nông nói: “Tôi muốn đến Uyên đảo một chuyến.”
Chiếc máy nghe nhạc kia bề ngoài là MP3, trên thực tế có thể rút ra sử dụng như cái USB di động, trước đây cô đã tận mắt thấy giáo sư cắm nó vào máy tính, đưa một phần tư liệu vào đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook