Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 124: Diễn thế
Edit & beta: Rya
Có quá nhiều thủ vệ quân.
Bởi vì một số nhóm nghiên cứu viên cao cấp muốn đóng quân ở Khâu Thành trong một thời gian dài, họ đã mang quá nhiều thủ vệ quân ra ngoài, dẫn đến bây giờ đội ngũ quá dài, từng chiếc từng chiếc xe vận tải cuồn cuộn theo phía sau, đi đến đâu động tĩnh cũng không nhỏ.
Thường có những cây dị biến xuất hiện và tấn công đội ngũ này.
Trong số các nghiên cứu viên trung cấp bị bỏ lại, một số đã sợ hãi, thậm chí bắt đầu sốt cao và nói mê sảng.
Bác sĩ trong thủ vệ quân đã đến, đưa cho nghiên cứu viên trung cấp một ít thuốc, sau đó không quan tâm nữa.
Đó là một vấn đề tâm lý.
Ai mà không sợ có chuyện, nơi này có ai là không bị bỏ lại phía sau, ngay cả con trai và con gái của Nghiêm Thắng Biến cũng bị bỏ lại ở lại đây.
Cũng may những người như vậy chỉ có số lượng rất ít, phần lớn nghiên cứu viên trung cấp đều yên lặng ngồi ở trong xe, nghe Dị sát đội sắp xếp.
Bọn họ dừng lại ở một thành phố bỏ hoang.
“Tôi nhớ đội số 5 nói rằng họ đã để lại hai hộp đồ ở đây.” Nghiêm Lưu Thâm nói: “Có thể có một quang não mới trong đó, tôi sẽ đi tìm một chút, có lẽ tôi có thể liên lạc với Căn cứ trung ương.”
Dị sát đội quanh năm ở bên ngoài đều có thói quen, khi làm nhiệm vụ trở về sẽ để lại một số thứ trên người, để sau này các đội khác có thể tới lấy sử dụng.
“Đi nhanh về nhanh.” Diêu Nhượng sắp xếp cho đội số 2 tản ra, chủ yếu là bảo vệ các nghiên cứu viên ở giữa xuống xe.
“Ngồi xe cả ngày rồi.” Hà Nguyệt Sinh giơ hai tay ngang, vặn trái vặn phải, di chuyển thân thể: “Dọc đường có quá nhiều thực vật dị biến.”
“Cũng may đều là cấp A trở xuống.” Ngụy Lệ nắm cả hai tay đều rút vào trong ống tay, khi nói chuyện, sương trắng bay ra, bọn họ càng cách xa Khâu Thành, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Tiểu hoàng kê kiên định ngồi xổm trên vai cô ấy, hoàn toàn không sợ lạnh, thần thái hoạt bát nhìn xung quanh.
Triệu Ly Nông xuống xe và đứng phía sau Ngụy Lệ, lặng lẽ nhìn Tiểu hoàng kê.
Tiểu Lệ có lẽ đã cảm nhận được phía sau có người đang nhìn chằm chằm vào mình, vì vậy dang rộng một cánh để che đi cặp mông ngấn mỡ, không cho người khác nhìn trộm.
Triệu Ly Nông: “…”
Cô chỉ có thể nhớ đến chiếc túi phân mà Tiểu hoàng kê mang lúc trước.
“Chúng ta có thể thuận lợi trở về không?” Đồng Đồng ngồi ở trên bàn đạp, ngẩng đầu hỏi mấy người ở phía trước.
“Chắn chắn…” Ngụy Lệ quay đầu nói, nhớ tới thể chất bình khí xui xẻo của mình, ngửa đầu nhìn trời, ừng ực vài lần rồi nuốt trở lại, trong miệng lẩm bẩm những gì không rõ, nỗ lực đánh lừa người xung quanh, giả vờ như chưa nói gì.
Nghiêm Tĩnh Thủy ôm súng, nói một cách kiên quyết: “Có thể trở về.”
Hà Nguyệt Sinh đặt cái chày bên cạnh Triệu Ly Nông bên cạnh đang thất thần: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Triệu Ly Nông tỉnh táo lại: “Tôi là suy nghĩ về quá trình diễn thế.”
“Cái gì diễn thế?” Ngụy Lệ tò mò hỏi.
“Bất kỳ diễn thế nào cũng cần trải qua sáu giai đoạn, di cư, định cư, quần tụ, cạnh tranh, phản ứng và cuối cùng là ổn định.” Triệu Ly Nông chậm rãi nói: “Tôi nghĩ thực vật dị biến đang phát sinh quá trình diễn thế, đã tiến đến giai đoạn thứ hai và thứ ba.”
Hà Nguyệt Sinh nghe xong thì nghiêng đầu nói: “Những thực vật dị biến cấp A đầu tiên là biến mất và di cư, sau đó định cư ở nhiều nơi, Căn cứ số ba cũng có thực vật dị biến cấp A đang quần tụ.”
Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày: “Vậy tiếp theo là... Cạnh tranh?”
“Nếu có giai đoạn thứ tư, sẽ có sự cạnh tranh giữa thực vật dị biến và con người, cũng như giữa bọn chúng.” Triệu Ly Nông trầm ngâm: “Cuộc cạnh tranh giữa thực vật dị biến có thể có lợi cho chúng ta.”
Trong giới tự nhiên, đều tồn tại mối quan hệ ức chế cạnh tranh giữa các giống loài.
Phương hướng nghiên cứu của Triệu Ly Nông ngay từ đầu đã liên quan đến sức đề kháng giữa các loài thực vật, ví dụ như sử dụng thuốc bột của hoa tulip dị biến để tác động lên những thực vật dị biến khác, cô hy vọng có thể tìm được những thực vật dị biến phù hợp, có thể tấn công những thực vật dị biến khác một cách toàn diện và hiệu quả hơn.
Chỉ là một số thực vật dị biến cấp A đang tiến hóa trở nên mạnh mẽ hơn, cũng không biết bọn họ còn bao nhiêu thời gian.
Triệu Ly Nông nghĩ đến cây tuyết tùng dị biến ở Khâu Thành, với loại sức mạnh như vậy, nếu không có cây thông dị biến để kiềm chế nó, ngay cả đội số 0 cũng có thể không thoát ra được.
“Bọn họ đã trở lại.” Đồng Đồng đột nhiên nhắc nhở, nhìn về phía cách đó không xa.
Mọi người quay đầu lại nhìn.
Dị sát đội số 3 từ bên trái đến, trước khi xe dừng lại, Nghiêm Lưu Thâm nhảy xuống xe, tay cầm một chiếc vòng bạc.
Diêu Nhượng kinh ngạc: “Thật sự có quang não mới sao?”
Nghiêm Lưu Thâm ném chiếc vòng bạc cho anh ta: “Trong đó có hơn chục cái, tôi lấy ra hai cái.”
Anh ta cũng từng nghe đội số 5 đề cập đến một lần, nói có để hai hộp sản phẩm điện tử ở đây.
Trong hộp vừa rồi có máy bay không người lái và máy ghi chép hành động, Nghiêm Lưu Thâm cũng lấy ra.
Diêu Nhượng nhận lấy, dùng ngón tay cái lướt qua màn hình, sau khi nhanh chóng xác thực, màn hình quang não sáng lên, cho thấy tín hiệu yếu.
“Các trạm gốc ở nhiều nơi có lẽ đã bị hỏng, tín hiệu không tốt lắm.” Nghiêm Lưu Thâm đã thay một quang não mới, giơ tay lắc lắc khắp nơi. “Ở đây cuối cùng cũng có tín hiệu.”
Ngay lập tức liên hệ với quân đội Căn cứ trung ương càng sớm càng tốt, muốn hỏi về tình hình hiện tại.
Mặc dù tín hiệu yếu và chập chờn, nhưng may là cuối cùng vẫn liên hệ được.
Màn hình sáng lên, người phía đối diện sắc mặt ngưng trọng, cau mày vội hỏi nơi ở của bọn họ, có bao nhiêu người, tình hình xung quanh, còn nói sẽ phái người đi cứu viện.
“Ở đây chúng tôi có rất nhiều người, nếu như cứu viện cần phải có một chiếc máy bay vận tải.” Nghiêm Lưu Thâm báo cáo vị trí hiện tại của mình, hỏi đối phương: “Ở nơi này cách đường núi rất gần, không biến có đoàn tàu nào vận hành không? Chúng tôi có thể tự mình đến đó.”
“… Không có.” Người đối diện trầm mặc chốc lát mới nói: “Hiện tại căn cứ tất cả đường núi đều đóng, tất cả đoàn tàu đều ngừng vận hành.”
“Tất cả đều ngừng vận hành?” Vẻ mặt của Nghiêm Lưu Thâm biến sắc: “Không phải có tường cao ngăn chặn sao?”
Ngoại trừ tường cao trên đường núi Căn cứ nông học số chín chưa xây xong, đường núi của các Căn cứ khác đều có tường cao bằng kim loại vây quanh, kể từ khi chúng được hoàn thành, tất cả chưa bao giờ bị ngừng vận hành.
Lần này, mức độ nghiêm trọng có phần nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
“Một số bức tường cao bị thực vật dị biến cấp A phá vỡ, các loại thực vật dị biến cấp B xuất hiện ở phụ cận, vì giảm thiểu thương vong, Căn cứ trung ương quyết định đình chỉ tất cả đoàn tàu.” Đối phương nhanh chóng nói.
Bởi vậy, các căn cứ đều trở thành hòn đảo biệt lập?
“Cậu tên gì, phía các người có bao nhiêu người?” Đối phương lại hỏi.
“Nghiêm Lưu Thâm, chúng tôi…” Nghiêm Lưu Thâm đang định báo cáo số lượng người, nhưng màn hình quang não tối đen và tín hiệu bị gián đoạn.
Anh ta liếc nhìn các kỹ sư trong đội của mình, cuối cùng từ bỏ việc sửa chữa tháp tín hiệu, việc này quá tốn thời gian.
Mà ở đối diện, Diêu Nhượng sờ sờ quang não, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Nghiêm Lưu Thâm bảo người xuống xe chuẩn bị lên xe đi tiếp, trước khi đi còn thấy sắc mặt của đối phương không đúng lắm nên hỏi thêm một câu: “Sao vậy?”
Diêu Nhượng đi đến bên cạnh anh ta, ngữ khí phức tạp: “Đội số 0 đang tiếp nhận thí nghiệm.”
Trán của Nghiêm Lưu Thâm nhíu lại: “Thí nghiệm gì?”
“Nghe nói Căn cứ trung ương xuất hiện một loại kim gen, có thể k1ch thích tiềm năng của con người đến mức lớn nhất.”
Diêu Nhượng là người của Diêu gia, vừa truy cập được vào tài khoản, liền nhận được tin tức của các nơi.
Nghiêm Lưu Thâm phản ứng nhanh chóng: “Cái gọi là Tân dị sát đội trước đây đã sử dụng kim gen?”
Anh ta hiện tại vẫn nhớ ánh mắt nhìn xuống của những Tân dị sát đội kia.
Diêu Nhượng gật đầu, trầm giọng nói: “Họ là nhóm người đầu tiên thành công hoàn thành thử nghiệm lâm sàng ở giai đoạn ba.”
Trước khi lên xe, Diêu Nhượng gọi Ngụy Lệ lại: “Đan tổ trưởng đã an toàn trở về Căn cứ trung ương.”
Đôi mắt của Ngụy Lệ hơi mở, theo bản năng xuất hiện nụ cười: “Thật không? Mẹ tôi không sao chứ?”
Diêu Nhượng xác nhận: “Không có chuyện gì.”
Ngụy Lệ lập tức cực kỳ vui vẻ lên xe, quay lại nói với Triệu Ly Nông: “Học muội, chị biết mẹ chị sẽ không sao mà!”
Hà Nguyệt Sinh dựa vào lưng ghế, uể oải nói: “Bây giờ chị nên lo lắng về việc mình có thể trở về thuận lợi hay không.”
Ngụy Lệ há miệng: “Chị…”
Cô ta ngậm miệng lại, kịp thời nuốt xuống dược, nếu như nói ra, sẽ có người kiên trì muốn đập nát bình khí xui xẻo.
Triệu Ly Nông quay đầu lại, khi cô nâng cửa sổ xe lên, ánh mắt rơi vào trên mặt hai vị đội trưởng của Dị sát đội đang ở cách đó không xa hai, bọn họ tựa hồ có chút kỳ quái.
…
Căn cứ trung ương, trong phòng thí nghiệm của Viện nghiên cứu nông học.
Bác sĩ phụ trách tháo băng gạc cho đội số 0 và cho phun nhân tố tăng trưởng cho bọn họ.
“Nhân tố tăng trưởng không có tác dụng phụ?” Đan Vân hỏi lại La Liên Vũ để xác nhận.
“Không có tác dụng phụ, nhưng cũng có nhược điểm.”
La Liên Vũ đảo qua đội viên đội số 0 đang ngồi hoặc đứng, cuối cùng ánh mắt rơi vào vết thương trên cánh tay Hoàng Thiên, bà ta đi tới, cầm lấy một con dao nhỏ trong tay, chưa đợi mọi người kịp phản ứng, liền kéo ống tay áo của mình lên, ở cùng một vị trí, dùng sức chém xuống một dao.
“La tổ trưởng!” Lý Chân Chương cả kinh, nhìn vết thương trên cánh tay của bà ta phun ra máu tươi, cảm thấy răng của mình đau đến khó chịu.
La Liên Vũ sắc mặt tái nhợt, cố nén đau, bà ta đem cánh tay cùng Hoàng Thiên đặt ở bên cạnh, nói với bác sĩ: “Cùng phun đi.”
Bác sĩ nhanh chóng nhấn vòi phun, phun nhân tố tăng trưởng lên vết thương trên cánh tay của họ.
Hoàng Thiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ta nắm chặt hai tay, cố gắng không phát ra âm thanh, nhưng La Liên vũ bên cạnh anh ta đã đau đến cúi người xuống, thống khổ r3n rỉ.
“Mẹ!” La Phiên Tuyết cuối cùng đã không thể chịu đựng được, tiến lên để đỡ La Liên Vũ.
Không đến một phút đồng hồ, đau đớn k1ch thích kịch liệt biến mất, nhưng cảm giác máu thịt trên cánh tay vẫn còn lưu lại một cách kỳ quái.
Hoàng Thiên duỗi thẳng cánh tay, xoay trái xoay phải, phát hiện ngay cả vết sẹo cuối cùng cũng đang khép lại và biến mất.
La Liên Vũ đẩy La Phiên Tuyết ra, đứng thẳng lưng, duỗi cánh tay ra để mọi người thấy vết thương của bà ta rõ ràng nông hơn vết thương trên cánh tay của Hoàng Thiên, nhưng nó vẫn còn đang khép lại.
Mãi đến năm phút sau, vết thương mới dần biến mất.
Trên trán của La Liên Vũ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, bà ta nhìn về phía Đan Vân ở đối diện: “Đây là nhược điểm của nhân tố tăng trưởng, tác dụng của nó sẽ bị thể chất cùng tế bào lão hóa ảnh hưởng.”
“Không đề nghị sử dụng cho người từ sáu mươi tuổi trở lên?” Nghiêm Thắng Biến đứng bên trong phòng thí nghiệm, nhanh chóng duyệt qua các tài liệu nghiên cứu do La Liên Vũ đưa ra, ngước mắt lên và hỏi: “Tại sao? “
“Kỳ thật tương tự với cơ chế thuốc lỏng do Nghiêm tổ trưởng nghiên cứu ra.” La liên vũ kéo ống tay áo xuống: “Trong cơ thể người già có tế bào lão hóa, nhân tố sinh trưởng sẽ k1ch thích tất cả các tế bào sinh trưởng, sáu mươi tuổi chính là một cái vạch, vượt qua cái vạch này nếu sử dụng, số lượng tế bào lão hóa trong cơ thể cuối cùng sẽ tăng lên, sẽ tạo thành vết thương không thể chữa lành, dẫn đến lão hóa nhanh chóng hơn.”
Dừng một chút, La Liên Vũ lại bổ sung thêm: “Tôi vẫn đang nghiên cứu cách loại bỏ ảnh hưởng của khía cạnh này, để mọi người ở mọi lứa tuổi đều có thể sử dụng.”
Cuối cùng, Nghiêm Thắng Biến buông tay ra, nhìn các bác sĩ trước mặt đội số 0: “Điều trị vết thương trước đã.”
Trong đội số 0 đặc biệt là Diệp Trường Minh, trên người có quá nhiều vết thương, để tránh xảy ra vấn đề, vết thương nên được chữa khỏi trước khi tiêm kim gen.
Diệp Trường Minh c ởi quần áo ra, bác sĩ quay sang vết thương trên người anh, sử dụng nhân tố tăng trưởng phun lên từng vết thương một.
Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn xuống đất, ngay cả đầu ngón tay cũng không động, cơn đau đớn kịch liệt do việc nhanh chóng khôi phục mang lại tựa hồ như không tồn tại.
Gần như cùng lúc, các đội viên khác cũng sử dụng lọ phun nhân tố tăng trưởng.
Phòng thí nghiệm từ đầu đến cuối đều yên tĩnh, không có người thở ra đau đớn, tiếng mồ hôi nhỏ giọt trên sàn nhà sạch sẽ giống như được khuếch đại lên, lọt vào tai của tất cả nghiên cứu viên cao cấp.
Mười phút sau, tất cả vết thương trên người mọi người, bất luận là nông hay sâu đều hoàn toàn khôi phục.
Mấy lỗ máu trên ngực và eo của Diệp Trường Minh không còn thấy bất kỳ dấu vết gì, hầu như hoàn hảo không chút tổn hại.
“Đây là lần đầu tiên các cậu sử dụng kim gen.” La Liên Vũ sớm nhắc nhở bọn họ: “So với sử dụng nhân tố tăng trưởng sẽ đau gấp mấy lần, người bình thường chịu không nổi loại đau đớn này, nhưng mà… các cậu là không phải người bình thường.”
Đan Vân nói: “Vừa mới sử dụng xong nhân tố tăng trưởng, đợi bọn nghỉ nửa giờ trước đã.”
Diệp Trường Minh mặc quân phục sạch sẽ do bác sĩ đưa cho, khàn giọng nói: “Tiêm ngay bây giờ, không cần nghỉ.”
Bọn họ ở bên ngoài chờ cứu viện, không thể không chậm trễ nhiều như vậy thời gian.
“Tiêm đi.” Diệp Chấn Sơn nhìn La Liên Vũ nói.
“Được.” La Liên Vũ vỗ tay, hai đội viên của Tân dị sát đội mang theo rương bạc lập tức tiến vào, đặt ở trên một cái bàn ở giữa cửa, bà ta cũng đem rương bạc lớn mở ra, nói: “Rương đông lạnh có thể duy trì hoạt tính của kim gen và nhân tố sinh trưởng ở hiệu quả cao nhất, bất quá cũng có thể lưu trữ trong hộp di động.”
Lưu trữ ở trong rương đông lạnh, có thể lưu trữ lâu dài mà không có gì bất ngờ xảy ra.
La Liên Vũ từ bên trong lấy ra một hộp di động đưa cho đội số 0, trong mỗi hộp có hai ống tiêm chứa đầy các chất lỏng khác nhau: “Màu xanh lam là kim gen, sau khi mất hiệu lực thì trong vòng nửa giờ phải tiêm nhân tố sinh trưởng có màu xanh lục, nó có thể chữa trị các tổn thương do sự mở rộng tế bào của các cậu gây ra ở mức độ lớn nhất.”
Diệp Trường Minh cúi mắt nhìn hai ống tiêm trong hộp di động, lập tức mở hộp ra, lấy gen châm và tiêm trực tiếp vào cánh tay.
Đan Vân ở phía đối diện quay mặt đi không muốn nhìn nữa, lý trí là một chuyện, nhưng con người luôn có tư tâm.
* tư tâm: tâm tư riêng
Bà không thể hoàn toàn lấy đại cục làm trọng như Nghiêm Thắng Biến và Diệp Chấn Sơn.
Chất lỏng màu lam được tiêm vào bắp thịt, ngay khi giọt chất lỏng cuối cùng biến mất, toàn thân Diệp Trường Minh đột nhiên căng thẳng, gân trên mu bàn tay nổi lên, ống tiêm phịch một tiếng rơi xuống đất, ống tiêm thủy tinh vỡ tan và văng tung tóe khắp nơi.
Các tế bào trong cơ thể anh dường như bị nướng trên lửa, lan ra khắp nơi.
Diệp Trường Minh cau mày, mồ hôi lạnh lướt xuống quai hàm căng thẳng, tay trái bấu chặt vào mép bàn thí nghiệm, chiếc bàn thí nghiệm bằng thép rắn chắc dần dần biến dạng.
La Liên Vũ lui về phía sau một bước, có chút ngoài ý muốn nói: “Bắt đầu có tác dụng.”
Dù sao không hổ danh là người mạnh nhất của Dị sát đội, mới lần đầu tiên sử dụng kim gen đã thích ứng được như thế.
Người của đội số 0 cũng bắt đầu tiêm kim gen, động tác của bọn họ rất nhanh chóng, không một chút do dự.
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được nỗi đau cực đại đột ngột ập đến, gần như đem toàn bộ ý thức đều nhấn chìm.
Ban đầu, đã phải chịu đựng sự khó chịu do các nhân tố tăng trưởng gây ra, nhưng lần này Côn Nhạc không thể kìm nén nỗi đau và hô lên.
Bên cạnh anh ta, Chi Minh Nguyệt quỳ trên mặt đất, cô ta thậm chí không cảm thấy cơn đau đớn do đầu gối va vào mặt đất, hai tay nắm chặt thành quyền, nửa người trên phảng phất như có vật vô hình mạnh mẽ đ è xuống, trán tiếp xúc với mặt đất, cắn chặt răng, ý thức mơ hồ, không biết bản thân mình đau mà hét ra tiếng hay không.
Trong số mười ba đội viên của đội số 0, ngoại trừ Diệp Trường Minh, không ai trong số họ có thể đứng vững.
Tào Văn Diệu ở đối diện nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong phòng thí nghiệm, ánh mắt đảo qua, nghĩ thầm đây còn không được gọi là tác dụng phụ, đau thành như vậy, chỉ có người của Dị sát đội mới có thể chịu được.
“Sẽ mất bao lâu?” Diệp Chấn Sơn đột nhiên hỏi.
La Liên Vũ liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng thí nghiệm: “Mấy phút, nhưng lần đầu tiên sẽ lâu hơn.”
Các đội viên của đội số 0 tiêm kim gen vào sống một giây bằng một năm, huống hồ là vài phút.
Trong khoảng thời gian này, Điền Tề Tiếu nhiều lần bất tỉnh, nhưng lại bị cơn đau đánh thức, muốn hét lên nhưng lại không có sức để hét lên, chỉ có thể cuộn tròn trên mặt đất, thậm chí còn có một vũng mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên sàn nhà.
Những người đứng ở phía đối diện quan sát có biểu cảm khác nhau, Lý Chân Chương bắt chước Đan Vân, thẳng thắn nghiêng người đi, không nhìn tới nữa.
La Liên Vũ liếc nhìn Tân dị sát đội đứng ngoài cửa kính, bà ta không gửi cho những nghiên cứu viên cao cấp khác hình ảnh về lần tiêm kim gen ban đầu của những người này, so với bây giờ còn bi thảm hơn nhiều.
Những người này còn lâu mới có được sức chịu đựng như đội số 0.
Bà ta nhớ có một đội viên của Tân dị sát đội lần đầu tiên thét đến mức làm hỏng yết hầu, dây thanh quản của anh ta bị tổn thương, thậm chí cả nhân tố tăng trưởng sau đó cũng không chữa trị được.
Trên thực tế, sau khi tiêm kim gen, nếu cơ thể bị thương thì vết thương cũng sẽ nhanh chóng hồi phục, dù sao kim gen và nhân tố sinh trưởng là tương đồng một nửa.
Thanh quản của người Tân dị sát đội kia không chữa trị được, một phần là do anh ta quá sợ hãi để kích hoạt hoàn toàn tác dụng của kim gen.
…
“Được rồi?”
Khoảng mười phút sau, Nghiêm Thắng Biến Diệp Trường Minh đang đứng trước bàn thí nghiệm đã thu tay lại.
Một góc của bàn thí nghiệm bằng thép trông giống như được làm bằng cao su dẻo, gần như bị anh nghiền nát thành một khối.
Tóc rối trên trán thanh niên ướt đẫm, chậm rãi giương một đôi mắt đen láy trong suốt nhìn về phía đối diện.
“Cảm thấy thế nào?” Lời này là do Diệp Chấn Sơn hỏi.
Diệp Trường Minh trầm mặc, lúc này thân thể anh vô cùng sung mãn, dường như vạn năng, không gì không làm được, nhưng tinh thần vẫn còn lưu lại dấu vết đau đớn lúc trước, đứng ở đây, anh có thể cảm nhận rõ ràng hai loại cảm xúc trái ngược đan xen vào nhau.
“Lần đầu tiên cậu sẽ không quen.” La Liên Vũ giải thích: “Trong sáu giờ này, tốc độ hành động và phản ứng nhạy bén của cậu sẽ đạt tới mức tối đa, cho nên tốt nhất là mau chóng thích ứng, tìm hiểu xem cậu am hiểu về phương diện nào.”
Bà ta vừa dứt lời, Diệp Trường Minh đột nhiên xuất hiện ở trước mắt bà ta, một đội viên của Tân dị sát đội bên ngoài cửa kính chỉ mới kịp xông vào, đội viên kia chưa kịp động thủ đã bị Diệp Trường Minh bóp lấy yết hầu.
La Liên Vũ cả kinh, sau khi nhìn rõ động tác của hai người, bà ta lập tức ấn khẩu súng trong tay của đội viên Tân dị sát đội xuống: “Cậu thích ứng nhanh hơn tôi tưởng.”
Diệp Trường Minh buông đội viên của Tân dị sát đội ra, anh nhìn về phía La Liên Vũ, thần sắc lạnh lùng: “Một ngày có thể tiêm mấy lần?”
La Liên Vũ vô hình bị cảm giác áp bức ngột ngạt buộc phải lùi lại một bước, sau đó bình tĩnh nói: “Kim gen của các cậu tiêm đã được tiến bộ đến mức lớn nhất, trong vòng 24 giờ có thể dùng 2 lần, đúng giờ dùng nhân tố tăng trưởng kịp thời chữa trị, sẽ không gây ra gánh nặng cho cơ thể, nhưng nếu vượt quá số lần sẽ gây tổn thương cho cơ thể. “
Những đội viên của đội số 0 khác phía sau Diệp Trường Minh cũng dần dần đứng lên, trong ánh mắt đều mang theo vẻ mờ mịt phức tạp, bọn họ có thể cảm nhận được trong cơ thể mình đã xảy ra biến hóa gì, nhưng cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm vẫn còn mơ hồ lưu lại trong ý thức.
“Các cậu đã quen chưa?” Diệp Chấn Sơn lại hỏi, lần này là nói với toàn bộ đội số 0.
Chi Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, lau sạch một tầng mồ hôi trên cổ, đang định trả lời, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Không ai ngờ rằng Diệp Chấn Sơn sẽ đột ngột rút súng ra, từ thắt lưng rút ra hai khẩu súng, bắn một phát vào Diệp Trường Minh và một phát vào đầu Chi Minh Nguyệt.
Tiếng súng trong phòng thí nghiệm vang lên dồn dập, không chỉ một phát, Diệp Chấn Sơn đã cầm súng, hầu như đều bắn vào các đội viên của đội số 0.
Lý Chân Chương bị chấn kinh ngay ở phát súng đầu tiên đã quay đầu lại, theo bản năng tiến tới kéo Diệp Chấn Sơn.
Số của Diệp Chấn Sơn là 01, tài bắn súng của ông là bách phát bách trúng, đây là muốn tiêu diệt đội số 0 sao?
Tuy nhiên, Lý Chân Chương chỉ có thời gian để đến gần, hai khẩu súng của Diệp Chấn Sơn đã khai hỏa.
“Cái này…” Lý Chân Chương quay đầu lại, nhìn đội viên số 0 bình an vô sự, thậm chí so với trước đó hơi động một chút, nhất thời không nói nên lời.
Diệp Chấn Sơn thu súng lại, nhìn những đội viên của đội số 0 đã không còn tái nhợt: “Tôi cho các cậu sáu giờ để thích ứng với cơ thể. Thực vật dị biến cấp A ở bên ngoài ngày càng nhiều. Chúng ta cần gửi người đến cứu viện. “
“Căn cứ trung ương còn có bao nhiêu nhánh Dị sát đội, hãy để tất cả họ đến Viện nghiên cứu.” Diệp Chấn Sơn bật quang não và nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh.
“Tôi sẽ cho người chuẩn bị kim gen cùng nhân tố sinh trưởng.” La Liên Vũ nói.
Diệp Chấn Sơn gật đầu, quét thông tin trên quang não, quay sang Đan Vân và nói: “Những người chạy trốn bằng đoàn tàu ở Căn cứ số tám đã được giải cứu, mười một người chết, sáu mươi bảy người bị thương, những người còn lại đã sắp xếp chỗ ở.”
“Em biết rồi.” Đan Vân thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Anh rể, phái người mang đám người Ngụy Lệ trở về, quy mô đội ngũ này không nhỏ.”
Mấu chốt là những đứa nhỏ kia vẫn còn ở đó.
Ánh mắt của Diệp Chấn Sơn đảo qua La Phiên Tuyết đang đứng bên cạnh, nghĩ đến điều gì đó: “Trong đội ngũ này có phải có người tên là Triệu Ly Nông không?”
“Có.” Nghiêm Thắng Biến thay đổi giọng nói: “Tướng quân, chí ít trước tiên phải phái người đưa cô ấy về.”
“Chờ máy bay vận chuyển xử lý bảo vệ xong thì phái…” Diệp Chấn Sơn còn đang suy nghĩ nên phái ai.
Cách đó không xa, Diệp Trường Minh xé đôi găng tay nửa ngón màu đen ướt đẫm, thản nhiên nói: “Chúng tôi đi.”
Có quá nhiều thủ vệ quân.
Bởi vì một số nhóm nghiên cứu viên cao cấp muốn đóng quân ở Khâu Thành trong một thời gian dài, họ đã mang quá nhiều thủ vệ quân ra ngoài, dẫn đến bây giờ đội ngũ quá dài, từng chiếc từng chiếc xe vận tải cuồn cuộn theo phía sau, đi đến đâu động tĩnh cũng không nhỏ.
Thường có những cây dị biến xuất hiện và tấn công đội ngũ này.
Trong số các nghiên cứu viên trung cấp bị bỏ lại, một số đã sợ hãi, thậm chí bắt đầu sốt cao và nói mê sảng.
Bác sĩ trong thủ vệ quân đã đến, đưa cho nghiên cứu viên trung cấp một ít thuốc, sau đó không quan tâm nữa.
Đó là một vấn đề tâm lý.
Ai mà không sợ có chuyện, nơi này có ai là không bị bỏ lại phía sau, ngay cả con trai và con gái của Nghiêm Thắng Biến cũng bị bỏ lại ở lại đây.
Cũng may những người như vậy chỉ có số lượng rất ít, phần lớn nghiên cứu viên trung cấp đều yên lặng ngồi ở trong xe, nghe Dị sát đội sắp xếp.
Bọn họ dừng lại ở một thành phố bỏ hoang.
“Tôi nhớ đội số 5 nói rằng họ đã để lại hai hộp đồ ở đây.” Nghiêm Lưu Thâm nói: “Có thể có một quang não mới trong đó, tôi sẽ đi tìm một chút, có lẽ tôi có thể liên lạc với Căn cứ trung ương.”
Dị sát đội quanh năm ở bên ngoài đều có thói quen, khi làm nhiệm vụ trở về sẽ để lại một số thứ trên người, để sau này các đội khác có thể tới lấy sử dụng.
“Đi nhanh về nhanh.” Diêu Nhượng sắp xếp cho đội số 2 tản ra, chủ yếu là bảo vệ các nghiên cứu viên ở giữa xuống xe.
“Ngồi xe cả ngày rồi.” Hà Nguyệt Sinh giơ hai tay ngang, vặn trái vặn phải, di chuyển thân thể: “Dọc đường có quá nhiều thực vật dị biến.”
“Cũng may đều là cấp A trở xuống.” Ngụy Lệ nắm cả hai tay đều rút vào trong ống tay, khi nói chuyện, sương trắng bay ra, bọn họ càng cách xa Khâu Thành, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Tiểu hoàng kê kiên định ngồi xổm trên vai cô ấy, hoàn toàn không sợ lạnh, thần thái hoạt bát nhìn xung quanh.
Triệu Ly Nông xuống xe và đứng phía sau Ngụy Lệ, lặng lẽ nhìn Tiểu hoàng kê.
Tiểu Lệ có lẽ đã cảm nhận được phía sau có người đang nhìn chằm chằm vào mình, vì vậy dang rộng một cánh để che đi cặp mông ngấn mỡ, không cho người khác nhìn trộm.
Triệu Ly Nông: “…”
Cô chỉ có thể nhớ đến chiếc túi phân mà Tiểu hoàng kê mang lúc trước.
“Chúng ta có thể thuận lợi trở về không?” Đồng Đồng ngồi ở trên bàn đạp, ngẩng đầu hỏi mấy người ở phía trước.
“Chắn chắn…” Ngụy Lệ quay đầu nói, nhớ tới thể chất bình khí xui xẻo của mình, ngửa đầu nhìn trời, ừng ực vài lần rồi nuốt trở lại, trong miệng lẩm bẩm những gì không rõ, nỗ lực đánh lừa người xung quanh, giả vờ như chưa nói gì.
Nghiêm Tĩnh Thủy ôm súng, nói một cách kiên quyết: “Có thể trở về.”
Hà Nguyệt Sinh đặt cái chày bên cạnh Triệu Ly Nông bên cạnh đang thất thần: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Triệu Ly Nông tỉnh táo lại: “Tôi là suy nghĩ về quá trình diễn thế.”
“Cái gì diễn thế?” Ngụy Lệ tò mò hỏi.
“Bất kỳ diễn thế nào cũng cần trải qua sáu giai đoạn, di cư, định cư, quần tụ, cạnh tranh, phản ứng và cuối cùng là ổn định.” Triệu Ly Nông chậm rãi nói: “Tôi nghĩ thực vật dị biến đang phát sinh quá trình diễn thế, đã tiến đến giai đoạn thứ hai và thứ ba.”
Hà Nguyệt Sinh nghe xong thì nghiêng đầu nói: “Những thực vật dị biến cấp A đầu tiên là biến mất và di cư, sau đó định cư ở nhiều nơi, Căn cứ số ba cũng có thực vật dị biến cấp A đang quần tụ.”
Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày: “Vậy tiếp theo là... Cạnh tranh?”
“Nếu có giai đoạn thứ tư, sẽ có sự cạnh tranh giữa thực vật dị biến và con người, cũng như giữa bọn chúng.” Triệu Ly Nông trầm ngâm: “Cuộc cạnh tranh giữa thực vật dị biến có thể có lợi cho chúng ta.”
Trong giới tự nhiên, đều tồn tại mối quan hệ ức chế cạnh tranh giữa các giống loài.
Phương hướng nghiên cứu của Triệu Ly Nông ngay từ đầu đã liên quan đến sức đề kháng giữa các loài thực vật, ví dụ như sử dụng thuốc bột của hoa tulip dị biến để tác động lên những thực vật dị biến khác, cô hy vọng có thể tìm được những thực vật dị biến phù hợp, có thể tấn công những thực vật dị biến khác một cách toàn diện và hiệu quả hơn.
Chỉ là một số thực vật dị biến cấp A đang tiến hóa trở nên mạnh mẽ hơn, cũng không biết bọn họ còn bao nhiêu thời gian.
Triệu Ly Nông nghĩ đến cây tuyết tùng dị biến ở Khâu Thành, với loại sức mạnh như vậy, nếu không có cây thông dị biến để kiềm chế nó, ngay cả đội số 0 cũng có thể không thoát ra được.
“Bọn họ đã trở lại.” Đồng Đồng đột nhiên nhắc nhở, nhìn về phía cách đó không xa.
Mọi người quay đầu lại nhìn.
Dị sát đội số 3 từ bên trái đến, trước khi xe dừng lại, Nghiêm Lưu Thâm nhảy xuống xe, tay cầm một chiếc vòng bạc.
Diêu Nhượng kinh ngạc: “Thật sự có quang não mới sao?”
Nghiêm Lưu Thâm ném chiếc vòng bạc cho anh ta: “Trong đó có hơn chục cái, tôi lấy ra hai cái.”
Anh ta cũng từng nghe đội số 5 đề cập đến một lần, nói có để hai hộp sản phẩm điện tử ở đây.
Trong hộp vừa rồi có máy bay không người lái và máy ghi chép hành động, Nghiêm Lưu Thâm cũng lấy ra.
Diêu Nhượng nhận lấy, dùng ngón tay cái lướt qua màn hình, sau khi nhanh chóng xác thực, màn hình quang não sáng lên, cho thấy tín hiệu yếu.
“Các trạm gốc ở nhiều nơi có lẽ đã bị hỏng, tín hiệu không tốt lắm.” Nghiêm Lưu Thâm đã thay một quang não mới, giơ tay lắc lắc khắp nơi. “Ở đây cuối cùng cũng có tín hiệu.”
Ngay lập tức liên hệ với quân đội Căn cứ trung ương càng sớm càng tốt, muốn hỏi về tình hình hiện tại.
Mặc dù tín hiệu yếu và chập chờn, nhưng may là cuối cùng vẫn liên hệ được.
Màn hình sáng lên, người phía đối diện sắc mặt ngưng trọng, cau mày vội hỏi nơi ở của bọn họ, có bao nhiêu người, tình hình xung quanh, còn nói sẽ phái người đi cứu viện.
“Ở đây chúng tôi có rất nhiều người, nếu như cứu viện cần phải có một chiếc máy bay vận tải.” Nghiêm Lưu Thâm báo cáo vị trí hiện tại của mình, hỏi đối phương: “Ở nơi này cách đường núi rất gần, không biến có đoàn tàu nào vận hành không? Chúng tôi có thể tự mình đến đó.”
“… Không có.” Người đối diện trầm mặc chốc lát mới nói: “Hiện tại căn cứ tất cả đường núi đều đóng, tất cả đoàn tàu đều ngừng vận hành.”
“Tất cả đều ngừng vận hành?” Vẻ mặt của Nghiêm Lưu Thâm biến sắc: “Không phải có tường cao ngăn chặn sao?”
Ngoại trừ tường cao trên đường núi Căn cứ nông học số chín chưa xây xong, đường núi của các Căn cứ khác đều có tường cao bằng kim loại vây quanh, kể từ khi chúng được hoàn thành, tất cả chưa bao giờ bị ngừng vận hành.
Lần này, mức độ nghiêm trọng có phần nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
“Một số bức tường cao bị thực vật dị biến cấp A phá vỡ, các loại thực vật dị biến cấp B xuất hiện ở phụ cận, vì giảm thiểu thương vong, Căn cứ trung ương quyết định đình chỉ tất cả đoàn tàu.” Đối phương nhanh chóng nói.
Bởi vậy, các căn cứ đều trở thành hòn đảo biệt lập?
“Cậu tên gì, phía các người có bao nhiêu người?” Đối phương lại hỏi.
“Nghiêm Lưu Thâm, chúng tôi…” Nghiêm Lưu Thâm đang định báo cáo số lượng người, nhưng màn hình quang não tối đen và tín hiệu bị gián đoạn.
Anh ta liếc nhìn các kỹ sư trong đội của mình, cuối cùng từ bỏ việc sửa chữa tháp tín hiệu, việc này quá tốn thời gian.
Mà ở đối diện, Diêu Nhượng sờ sờ quang não, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Nghiêm Lưu Thâm bảo người xuống xe chuẩn bị lên xe đi tiếp, trước khi đi còn thấy sắc mặt của đối phương không đúng lắm nên hỏi thêm một câu: “Sao vậy?”
Diêu Nhượng đi đến bên cạnh anh ta, ngữ khí phức tạp: “Đội số 0 đang tiếp nhận thí nghiệm.”
Trán của Nghiêm Lưu Thâm nhíu lại: “Thí nghiệm gì?”
“Nghe nói Căn cứ trung ương xuất hiện một loại kim gen, có thể k1ch thích tiềm năng của con người đến mức lớn nhất.”
Diêu Nhượng là người của Diêu gia, vừa truy cập được vào tài khoản, liền nhận được tin tức của các nơi.
Nghiêm Lưu Thâm phản ứng nhanh chóng: “Cái gọi là Tân dị sát đội trước đây đã sử dụng kim gen?”
Anh ta hiện tại vẫn nhớ ánh mắt nhìn xuống của những Tân dị sát đội kia.
Diêu Nhượng gật đầu, trầm giọng nói: “Họ là nhóm người đầu tiên thành công hoàn thành thử nghiệm lâm sàng ở giai đoạn ba.”
Trước khi lên xe, Diêu Nhượng gọi Ngụy Lệ lại: “Đan tổ trưởng đã an toàn trở về Căn cứ trung ương.”
Đôi mắt của Ngụy Lệ hơi mở, theo bản năng xuất hiện nụ cười: “Thật không? Mẹ tôi không sao chứ?”
Diêu Nhượng xác nhận: “Không có chuyện gì.”
Ngụy Lệ lập tức cực kỳ vui vẻ lên xe, quay lại nói với Triệu Ly Nông: “Học muội, chị biết mẹ chị sẽ không sao mà!”
Hà Nguyệt Sinh dựa vào lưng ghế, uể oải nói: “Bây giờ chị nên lo lắng về việc mình có thể trở về thuận lợi hay không.”
Ngụy Lệ há miệng: “Chị…”
Cô ta ngậm miệng lại, kịp thời nuốt xuống dược, nếu như nói ra, sẽ có người kiên trì muốn đập nát bình khí xui xẻo.
Triệu Ly Nông quay đầu lại, khi cô nâng cửa sổ xe lên, ánh mắt rơi vào trên mặt hai vị đội trưởng của Dị sát đội đang ở cách đó không xa hai, bọn họ tựa hồ có chút kỳ quái.
…
Căn cứ trung ương, trong phòng thí nghiệm của Viện nghiên cứu nông học.
Bác sĩ phụ trách tháo băng gạc cho đội số 0 và cho phun nhân tố tăng trưởng cho bọn họ.
“Nhân tố tăng trưởng không có tác dụng phụ?” Đan Vân hỏi lại La Liên Vũ để xác nhận.
“Không có tác dụng phụ, nhưng cũng có nhược điểm.”
La Liên Vũ đảo qua đội viên đội số 0 đang ngồi hoặc đứng, cuối cùng ánh mắt rơi vào vết thương trên cánh tay Hoàng Thiên, bà ta đi tới, cầm lấy một con dao nhỏ trong tay, chưa đợi mọi người kịp phản ứng, liền kéo ống tay áo của mình lên, ở cùng một vị trí, dùng sức chém xuống một dao.
“La tổ trưởng!” Lý Chân Chương cả kinh, nhìn vết thương trên cánh tay của bà ta phun ra máu tươi, cảm thấy răng của mình đau đến khó chịu.
La Liên Vũ sắc mặt tái nhợt, cố nén đau, bà ta đem cánh tay cùng Hoàng Thiên đặt ở bên cạnh, nói với bác sĩ: “Cùng phun đi.”
Bác sĩ nhanh chóng nhấn vòi phun, phun nhân tố tăng trưởng lên vết thương trên cánh tay của họ.
Hoàng Thiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ta nắm chặt hai tay, cố gắng không phát ra âm thanh, nhưng La Liên vũ bên cạnh anh ta đã đau đến cúi người xuống, thống khổ r3n rỉ.
“Mẹ!” La Phiên Tuyết cuối cùng đã không thể chịu đựng được, tiến lên để đỡ La Liên Vũ.
Không đến một phút đồng hồ, đau đớn k1ch thích kịch liệt biến mất, nhưng cảm giác máu thịt trên cánh tay vẫn còn lưu lại một cách kỳ quái.
Hoàng Thiên duỗi thẳng cánh tay, xoay trái xoay phải, phát hiện ngay cả vết sẹo cuối cùng cũng đang khép lại và biến mất.
La Liên Vũ đẩy La Phiên Tuyết ra, đứng thẳng lưng, duỗi cánh tay ra để mọi người thấy vết thương của bà ta rõ ràng nông hơn vết thương trên cánh tay của Hoàng Thiên, nhưng nó vẫn còn đang khép lại.
Mãi đến năm phút sau, vết thương mới dần biến mất.
Trên trán của La Liên Vũ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, bà ta nhìn về phía Đan Vân ở đối diện: “Đây là nhược điểm của nhân tố tăng trưởng, tác dụng của nó sẽ bị thể chất cùng tế bào lão hóa ảnh hưởng.”
“Không đề nghị sử dụng cho người từ sáu mươi tuổi trở lên?” Nghiêm Thắng Biến đứng bên trong phòng thí nghiệm, nhanh chóng duyệt qua các tài liệu nghiên cứu do La Liên Vũ đưa ra, ngước mắt lên và hỏi: “Tại sao? “
“Kỳ thật tương tự với cơ chế thuốc lỏng do Nghiêm tổ trưởng nghiên cứu ra.” La liên vũ kéo ống tay áo xuống: “Trong cơ thể người già có tế bào lão hóa, nhân tố sinh trưởng sẽ k1ch thích tất cả các tế bào sinh trưởng, sáu mươi tuổi chính là một cái vạch, vượt qua cái vạch này nếu sử dụng, số lượng tế bào lão hóa trong cơ thể cuối cùng sẽ tăng lên, sẽ tạo thành vết thương không thể chữa lành, dẫn đến lão hóa nhanh chóng hơn.”
Dừng một chút, La Liên Vũ lại bổ sung thêm: “Tôi vẫn đang nghiên cứu cách loại bỏ ảnh hưởng của khía cạnh này, để mọi người ở mọi lứa tuổi đều có thể sử dụng.”
Cuối cùng, Nghiêm Thắng Biến buông tay ra, nhìn các bác sĩ trước mặt đội số 0: “Điều trị vết thương trước đã.”
Trong đội số 0 đặc biệt là Diệp Trường Minh, trên người có quá nhiều vết thương, để tránh xảy ra vấn đề, vết thương nên được chữa khỏi trước khi tiêm kim gen.
Diệp Trường Minh c ởi quần áo ra, bác sĩ quay sang vết thương trên người anh, sử dụng nhân tố tăng trưởng phun lên từng vết thương một.
Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn xuống đất, ngay cả đầu ngón tay cũng không động, cơn đau đớn kịch liệt do việc nhanh chóng khôi phục mang lại tựa hồ như không tồn tại.
Gần như cùng lúc, các đội viên khác cũng sử dụng lọ phun nhân tố tăng trưởng.
Phòng thí nghiệm từ đầu đến cuối đều yên tĩnh, không có người thở ra đau đớn, tiếng mồ hôi nhỏ giọt trên sàn nhà sạch sẽ giống như được khuếch đại lên, lọt vào tai của tất cả nghiên cứu viên cao cấp.
Mười phút sau, tất cả vết thương trên người mọi người, bất luận là nông hay sâu đều hoàn toàn khôi phục.
Mấy lỗ máu trên ngực và eo của Diệp Trường Minh không còn thấy bất kỳ dấu vết gì, hầu như hoàn hảo không chút tổn hại.
“Đây là lần đầu tiên các cậu sử dụng kim gen.” La Liên Vũ sớm nhắc nhở bọn họ: “So với sử dụng nhân tố tăng trưởng sẽ đau gấp mấy lần, người bình thường chịu không nổi loại đau đớn này, nhưng mà… các cậu là không phải người bình thường.”
Đan Vân nói: “Vừa mới sử dụng xong nhân tố tăng trưởng, đợi bọn nghỉ nửa giờ trước đã.”
Diệp Trường Minh mặc quân phục sạch sẽ do bác sĩ đưa cho, khàn giọng nói: “Tiêm ngay bây giờ, không cần nghỉ.”
Bọn họ ở bên ngoài chờ cứu viện, không thể không chậm trễ nhiều như vậy thời gian.
“Tiêm đi.” Diệp Chấn Sơn nhìn La Liên Vũ nói.
“Được.” La Liên Vũ vỗ tay, hai đội viên của Tân dị sát đội mang theo rương bạc lập tức tiến vào, đặt ở trên một cái bàn ở giữa cửa, bà ta cũng đem rương bạc lớn mở ra, nói: “Rương đông lạnh có thể duy trì hoạt tính của kim gen và nhân tố sinh trưởng ở hiệu quả cao nhất, bất quá cũng có thể lưu trữ trong hộp di động.”
Lưu trữ ở trong rương đông lạnh, có thể lưu trữ lâu dài mà không có gì bất ngờ xảy ra.
La Liên Vũ từ bên trong lấy ra một hộp di động đưa cho đội số 0, trong mỗi hộp có hai ống tiêm chứa đầy các chất lỏng khác nhau: “Màu xanh lam là kim gen, sau khi mất hiệu lực thì trong vòng nửa giờ phải tiêm nhân tố sinh trưởng có màu xanh lục, nó có thể chữa trị các tổn thương do sự mở rộng tế bào của các cậu gây ra ở mức độ lớn nhất.”
Diệp Trường Minh cúi mắt nhìn hai ống tiêm trong hộp di động, lập tức mở hộp ra, lấy gen châm và tiêm trực tiếp vào cánh tay.
Đan Vân ở phía đối diện quay mặt đi không muốn nhìn nữa, lý trí là một chuyện, nhưng con người luôn có tư tâm.
* tư tâm: tâm tư riêng
Bà không thể hoàn toàn lấy đại cục làm trọng như Nghiêm Thắng Biến và Diệp Chấn Sơn.
Chất lỏng màu lam được tiêm vào bắp thịt, ngay khi giọt chất lỏng cuối cùng biến mất, toàn thân Diệp Trường Minh đột nhiên căng thẳng, gân trên mu bàn tay nổi lên, ống tiêm phịch một tiếng rơi xuống đất, ống tiêm thủy tinh vỡ tan và văng tung tóe khắp nơi.
Các tế bào trong cơ thể anh dường như bị nướng trên lửa, lan ra khắp nơi.
Diệp Trường Minh cau mày, mồ hôi lạnh lướt xuống quai hàm căng thẳng, tay trái bấu chặt vào mép bàn thí nghiệm, chiếc bàn thí nghiệm bằng thép rắn chắc dần dần biến dạng.
La Liên Vũ lui về phía sau một bước, có chút ngoài ý muốn nói: “Bắt đầu có tác dụng.”
Dù sao không hổ danh là người mạnh nhất của Dị sát đội, mới lần đầu tiên sử dụng kim gen đã thích ứng được như thế.
Người của đội số 0 cũng bắt đầu tiêm kim gen, động tác của bọn họ rất nhanh chóng, không một chút do dự.
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được nỗi đau cực đại đột ngột ập đến, gần như đem toàn bộ ý thức đều nhấn chìm.
Ban đầu, đã phải chịu đựng sự khó chịu do các nhân tố tăng trưởng gây ra, nhưng lần này Côn Nhạc không thể kìm nén nỗi đau và hô lên.
Bên cạnh anh ta, Chi Minh Nguyệt quỳ trên mặt đất, cô ta thậm chí không cảm thấy cơn đau đớn do đầu gối va vào mặt đất, hai tay nắm chặt thành quyền, nửa người trên phảng phất như có vật vô hình mạnh mẽ đ è xuống, trán tiếp xúc với mặt đất, cắn chặt răng, ý thức mơ hồ, không biết bản thân mình đau mà hét ra tiếng hay không.
Trong số mười ba đội viên của đội số 0, ngoại trừ Diệp Trường Minh, không ai trong số họ có thể đứng vững.
Tào Văn Diệu ở đối diện nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong phòng thí nghiệm, ánh mắt đảo qua, nghĩ thầm đây còn không được gọi là tác dụng phụ, đau thành như vậy, chỉ có người của Dị sát đội mới có thể chịu được.
“Sẽ mất bao lâu?” Diệp Chấn Sơn đột nhiên hỏi.
La Liên Vũ liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng thí nghiệm: “Mấy phút, nhưng lần đầu tiên sẽ lâu hơn.”
Các đội viên của đội số 0 tiêm kim gen vào sống một giây bằng một năm, huống hồ là vài phút.
Trong khoảng thời gian này, Điền Tề Tiếu nhiều lần bất tỉnh, nhưng lại bị cơn đau đánh thức, muốn hét lên nhưng lại không có sức để hét lên, chỉ có thể cuộn tròn trên mặt đất, thậm chí còn có một vũng mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên sàn nhà.
Những người đứng ở phía đối diện quan sát có biểu cảm khác nhau, Lý Chân Chương bắt chước Đan Vân, thẳng thắn nghiêng người đi, không nhìn tới nữa.
La Liên Vũ liếc nhìn Tân dị sát đội đứng ngoài cửa kính, bà ta không gửi cho những nghiên cứu viên cao cấp khác hình ảnh về lần tiêm kim gen ban đầu của những người này, so với bây giờ còn bi thảm hơn nhiều.
Những người này còn lâu mới có được sức chịu đựng như đội số 0.
Bà ta nhớ có một đội viên của Tân dị sát đội lần đầu tiên thét đến mức làm hỏng yết hầu, dây thanh quản của anh ta bị tổn thương, thậm chí cả nhân tố tăng trưởng sau đó cũng không chữa trị được.
Trên thực tế, sau khi tiêm kim gen, nếu cơ thể bị thương thì vết thương cũng sẽ nhanh chóng hồi phục, dù sao kim gen và nhân tố sinh trưởng là tương đồng một nửa.
Thanh quản của người Tân dị sát đội kia không chữa trị được, một phần là do anh ta quá sợ hãi để kích hoạt hoàn toàn tác dụng của kim gen.
…
“Được rồi?”
Khoảng mười phút sau, Nghiêm Thắng Biến Diệp Trường Minh đang đứng trước bàn thí nghiệm đã thu tay lại.
Một góc của bàn thí nghiệm bằng thép trông giống như được làm bằng cao su dẻo, gần như bị anh nghiền nát thành một khối.
Tóc rối trên trán thanh niên ướt đẫm, chậm rãi giương một đôi mắt đen láy trong suốt nhìn về phía đối diện.
“Cảm thấy thế nào?” Lời này là do Diệp Chấn Sơn hỏi.
Diệp Trường Minh trầm mặc, lúc này thân thể anh vô cùng sung mãn, dường như vạn năng, không gì không làm được, nhưng tinh thần vẫn còn lưu lại dấu vết đau đớn lúc trước, đứng ở đây, anh có thể cảm nhận rõ ràng hai loại cảm xúc trái ngược đan xen vào nhau.
“Lần đầu tiên cậu sẽ không quen.” La Liên Vũ giải thích: “Trong sáu giờ này, tốc độ hành động và phản ứng nhạy bén của cậu sẽ đạt tới mức tối đa, cho nên tốt nhất là mau chóng thích ứng, tìm hiểu xem cậu am hiểu về phương diện nào.”
Bà ta vừa dứt lời, Diệp Trường Minh đột nhiên xuất hiện ở trước mắt bà ta, một đội viên của Tân dị sát đội bên ngoài cửa kính chỉ mới kịp xông vào, đội viên kia chưa kịp động thủ đã bị Diệp Trường Minh bóp lấy yết hầu.
La Liên Vũ cả kinh, sau khi nhìn rõ động tác của hai người, bà ta lập tức ấn khẩu súng trong tay của đội viên Tân dị sát đội xuống: “Cậu thích ứng nhanh hơn tôi tưởng.”
Diệp Trường Minh buông đội viên của Tân dị sát đội ra, anh nhìn về phía La Liên Vũ, thần sắc lạnh lùng: “Một ngày có thể tiêm mấy lần?”
La Liên Vũ vô hình bị cảm giác áp bức ngột ngạt buộc phải lùi lại một bước, sau đó bình tĩnh nói: “Kim gen của các cậu tiêm đã được tiến bộ đến mức lớn nhất, trong vòng 24 giờ có thể dùng 2 lần, đúng giờ dùng nhân tố tăng trưởng kịp thời chữa trị, sẽ không gây ra gánh nặng cho cơ thể, nhưng nếu vượt quá số lần sẽ gây tổn thương cho cơ thể. “
Những đội viên của đội số 0 khác phía sau Diệp Trường Minh cũng dần dần đứng lên, trong ánh mắt đều mang theo vẻ mờ mịt phức tạp, bọn họ có thể cảm nhận được trong cơ thể mình đã xảy ra biến hóa gì, nhưng cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm vẫn còn mơ hồ lưu lại trong ý thức.
“Các cậu đã quen chưa?” Diệp Chấn Sơn lại hỏi, lần này là nói với toàn bộ đội số 0.
Chi Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, lau sạch một tầng mồ hôi trên cổ, đang định trả lời, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Không ai ngờ rằng Diệp Chấn Sơn sẽ đột ngột rút súng ra, từ thắt lưng rút ra hai khẩu súng, bắn một phát vào Diệp Trường Minh và một phát vào đầu Chi Minh Nguyệt.
Tiếng súng trong phòng thí nghiệm vang lên dồn dập, không chỉ một phát, Diệp Chấn Sơn đã cầm súng, hầu như đều bắn vào các đội viên của đội số 0.
Lý Chân Chương bị chấn kinh ngay ở phát súng đầu tiên đã quay đầu lại, theo bản năng tiến tới kéo Diệp Chấn Sơn.
Số của Diệp Chấn Sơn là 01, tài bắn súng của ông là bách phát bách trúng, đây là muốn tiêu diệt đội số 0 sao?
Tuy nhiên, Lý Chân Chương chỉ có thời gian để đến gần, hai khẩu súng của Diệp Chấn Sơn đã khai hỏa.
“Cái này…” Lý Chân Chương quay đầu lại, nhìn đội viên số 0 bình an vô sự, thậm chí so với trước đó hơi động một chút, nhất thời không nói nên lời.
Diệp Chấn Sơn thu súng lại, nhìn những đội viên của đội số 0 đã không còn tái nhợt: “Tôi cho các cậu sáu giờ để thích ứng với cơ thể. Thực vật dị biến cấp A ở bên ngoài ngày càng nhiều. Chúng ta cần gửi người đến cứu viện. “
“Căn cứ trung ương còn có bao nhiêu nhánh Dị sát đội, hãy để tất cả họ đến Viện nghiên cứu.” Diệp Chấn Sơn bật quang não và nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh.
“Tôi sẽ cho người chuẩn bị kim gen cùng nhân tố sinh trưởng.” La Liên Vũ nói.
Diệp Chấn Sơn gật đầu, quét thông tin trên quang não, quay sang Đan Vân và nói: “Những người chạy trốn bằng đoàn tàu ở Căn cứ số tám đã được giải cứu, mười một người chết, sáu mươi bảy người bị thương, những người còn lại đã sắp xếp chỗ ở.”
“Em biết rồi.” Đan Vân thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Anh rể, phái người mang đám người Ngụy Lệ trở về, quy mô đội ngũ này không nhỏ.”
Mấu chốt là những đứa nhỏ kia vẫn còn ở đó.
Ánh mắt của Diệp Chấn Sơn đảo qua La Phiên Tuyết đang đứng bên cạnh, nghĩ đến điều gì đó: “Trong đội ngũ này có phải có người tên là Triệu Ly Nông không?”
“Có.” Nghiêm Thắng Biến thay đổi giọng nói: “Tướng quân, chí ít trước tiên phải phái người đưa cô ấy về.”
“Chờ máy bay vận chuyển xử lý bảo vệ xong thì phái…” Diệp Chấn Sơn còn đang suy nghĩ nên phái ai.
Cách đó không xa, Diệp Trường Minh xé đôi găng tay nửa ngón màu đen ướt đẫm, thản nhiên nói: “Chúng tôi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook