Căn Cứ Nông Học Số Chín
-
Chương 123: Kim gen
Edit & beta: Rya
Nghiêm Thắng Biến chắp tay, nhìn cái gọi là Tân dị sát đội ở cửa: “Bọn họ có phải là thành quả của hạng mục không?”
La Liên Vũ giơ tay ra hiệu cho một đội viên của Tân dị sát đội ở cửa: “Cậu, mời vào.”
Bà ta vừa dứt lời, người ở cửa trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh La Liên Vũ.
Nghiêm Thắng Biến gần như ngay lập tức buông tay ra, đặt lên trên bàn, liền muốn đứng dậy, nhưng vào giây phút cuối cùng vẫn còn kiềm chế được.
“Anh ta…” La Phiên Tuyết ngơ ngác nhìn các đội viên của Tân dị sát đội đứng bên cạnh mẹ mình: “Tại sao…”
Điều này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của người bình thường.
“Bà muốn cho bọn họ tiến hóa?” Tào Văn Diệu vừa mới sợ hãi ngồi xuống thì lại chấn kinh hỏi.
La Liên Vũ giải thích: “Đó chỉ là tạm thời k1ch thích tiềm năng của gen.”
Sau khi dị biến mười năm, trong khoảng thời gian đó xảy ra nội loạn, nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên có hai sự khác biệt nghiêm trọng trong tư tưởng.
Một trường phái tư tưởng tin rằng động vật và thực vật đang tiến hóa nhanh chóng, con người là giống loài bị vứt bỏ. Bọn họ đề nghị dùng gen của động thực vật dị biến, nghiên cứu dung hợp với gen của con người, cuối cùng chỉ có phá vỡ tốc độ tiến hóa, con người mới có thể tự cứu mình mà sống sót.
Phái còn lại cho rằng gen dung hợp sẽ gây ra những hậu quả khó lường, không ai đoán trước được sau đó con người sẽ phải trả giá như thế nào, vì thế hoàn toàn phản đối đề xuất này.
Năm đó, hai phe nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên tranh cãi không dứt, trong khoảng thời gian này, phe trung lập hoặc bị chèn ép, hoặc tự nguyện rời đi, cuối cùng phe phản đối chiếm thế thượng phong, đánh đuổi phe tiến hóa.
Theo lý… tất cả các nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu nông học Trung ương hiện tại, đều là phe phản đối.
“Hạng mục ban đầu của tôi chỉ là nghiên cứu làm thế nào để tăng tốc độ chữa lành vết thương và giảm thiểu thương vong, tôi không nghĩ rằng mọi thứ sẽ phát triển đến mức này.” La Liên Vũ đứng trước bàn hội nghị và nhìn mọi người: “Nhưng bây giờ thực vật dị biến lại tiến hóa thăng cấp, nhưng mà nhân loại vẫn như cũ đứng yên tại chỗ, chỉ sợ chúng ta cũng chỉ có thể giống như năm theo phái tiến hóa mà nói, chúng ta… Là một giống loài sắp bị đào thải.”
“Trong tình huống hiện tại, mọi người đã thấy rằng thực vật dị biến cấp A đã tiến hóa trở lại và năng lượng bức xạ phát ra thậm chí có thể ảnh hưởng đến các linh kiện điện tử.” La Liên Vũ giơ tay bật quang não trong phòng hội nghị và phát các đoạn video ghi lại hạng mục nghiên cứu: “Cũng may, trong quá trình nghiên cứu, chúng tôi phát hiện ra có một năng lượng bức xạ mờ nhạt. Khi đó, nó chỉ để cho các đội viên ngăn ngừa ảnh hưởng đến các linh kiện điện tử, vì vậy chúng tôi đã xử lý đặc biệt cho máy móc sử dụng, nhưng không ngờ hôm nay nó lại có ích.”
Nghiêm Thắng Biến không nói chuyện với La Liên Vũ mà quay sang nhìn Diệp Chấn Sơn vẫn luôn im lặng: “Diệp tướng quân, tôi không biết khi nào quân đội Căn cứ trung ương có số lượng Tân dị sát đội.”
Người đàn ông ngồi ở phía trước ngước mắt lên và phủ nhận: “Không có.”
Mãi đến hôm nay, Diệp Chấn Sơn mới biết La Liên Vũ có một đội ngũ như vậy, chỉ là biết sớm hơn một vài giờ so với Nghiêm Thắng Biến.
Ông là lãnh đạo tối cao của quân đội Căn cứ trung ương, nhưng cũng có những đội tổng hợp khác, La gia cùng với Diêu gia đã hợp tác rồi.
Sau khi biết chuyện, ông hiểu được thực vật dị biến cấp A mới đang xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Bất luận là La Liên Vũ vô tình hay cố ý, sự xuất hiện của cái gọi là Tân dị sát đội đã tình cờ cứu Đan Vân khỏi Căn cứ số tám.
“Chỉ là danh xưng tạm thời mà thôi.” La Liên Vũ nhìn về phía Đội số 0 đứng ở cửa, sau đó nói: “Tân dị sát đội hiện tại không có quá nhiều đội viên, chúng tôi cần những người có thân thể tố chất cực cao gia nhập.”
“Ý của bà là gì?” Đan Vân hỏi: “Bà còn muốn cải tạo Dị sát đội sao?”
“Đúng vậy.” La Liên Vũ không chút do dự nói, bà ta giơ tay chuyển đổi màn hình quang não: “Nhân loại sắp tiến hóa, đây là tình huống được ghi lại ở Căn cứ số tám, Đan tổ trưởng đã trực tiếp trải qua, càng hiểu rõ đối với những gì đã phát sinh bên trong. Đội số 0 hiện là đội mạnh nhất ở Căn cứ trung ương, bà có nghĩ rằng họ có khả năng trốn thoát khỏi cây liễu rũ dị biến không?”
Màn hình quang não hẳn là do người của Tân dị sát đội ghi lại, nội dung không dài, nhưng cũng đủ thể hiện rõ ràng những khó khăn mà đội số 0 phải đối mặt với liễu rũ dị biến.
“Thực vật dị biến cấp A trước đó biến mất đã xuất hiện trở lại, tiến hóa mạnh mẽ hơn, thực vật dị biến cấp A mới không ngừng xuất hiện.” La Liên Vũ thần sắc ngưng trọng: “Nhân loại nếu không tiến hóa, làm sao có thể bảo đảm sinh tồn?”
“Cải tạo này… là như thế nào?” Lý Chân Chương do dự hỏi, cảm thấy bà ta nói có lý.
La Liên Vũ tựa hồ đang chờ đợi câu nói này, liếc mắt nhìn ra ngoài, trong nháy mắt một đội viên Tân dị sát đội khác mang theo một cái rương bạc đi vào.
“Đây là kim gen.” La Liên Vũ mở hộp ra, khí lạnh màu trắng lập tức bay ra, bà ta lấy ra một ống kim tiêm thủy tinh trong suốt, bên trong có chất lỏng màu lam: “Hiệu quả của một lần tiêm có thể kéo dài 6 giờ.”
“Sau khi kim gen thì sẽ giống như bọn họ…” Lý Chân Chương chỉ vào đội viên Tân dị sát đội đứng bên cạnh La Liên Vũ: “Nhanh như vậy?”
“Không nhất định.” La Liên Vũ đặt ống kim tiêm trở lại hộp, cúi đầu nói: “Các kim gen sẽ chỉ tăng cường ưu thế. Họ là những người tôi đặc biệt tuyển chọn. Hơn nữa, kim gen sau khi đi vào cơ thể con người sẽ gây ra đau đớn rất lớn, người bình thường không thể chịu được loại kim này.”
“Bên trong ống tiêm là cái gì?” Nghiêm Thắng Biến sắc mặt tình tĩnh, ánh mắt rơi vào ống kim tiêm chứa chất lỏng màu xanh lục trong hộp bạc, hỏi.
La Liên Vũ lấy ra ống kim tiêm chứa đầy chất lỏng màu xanh lục: “Trong này chứa các nhân tố tăng trưởng, cao hơn gấp nhiều lần so với nồng độ phun ra. Sau khi kim gen mất đi hiệu lực, mỗi tế bào trong cơ thể con người đều bị tổn hao nghiêm trọng, nhất định trong vòng nửa giờ phải tiêm nó vào, mới có thể khôi phục như bình thường, bằng không… sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.”
“Tiêm xong thì sau này sẽ không có di chứng gì chứ?” Tào Văn Diệu ló đầu nhìn cái rương hỏi.
La Liên Vũ đặt nhân tố tăng trưởng xuống và đóng rương bạc lại: “Tôi khuyên người dùng nên ở độ tuổi dưới 40. Theo kết quả thí nghiệm, mặc dù các nhân tố tăng trưởng có thể tăng tốc quá trình chữa trị tế bào, nhưng chúng chỉ có thể khôi phục hoạt động của tế bào của chính chúng, hoạt động tế bào càng thấp, tốc độ chữa trị không theo kịp tổn thương do kim gen gây ra.”
Phòng hội nghị cao nhất lâm vào trầm mặc thật lâu, không người lên tiếng.
Chỉ có Đan Vân nhìn chằm chằm La Liên Vũ và đột nhiên hỏi: “Bà bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể khi nào?”
Tào Văn Diệu tặc lưỡi, nghĩ rằng Đan Vân thật sự trước sau không biết nhìn trường hợp, bà không nhận ra rằng mọi người ở đây đều tránh hỏi tới điều này sao?
Các thí nghiệm gen, nhất định phải tránh các thử nghiệm lâm sàng trên cơ thể người.
Năm đó cũng có người không hoàn toàn phản đối là do bởi vì cần phải thí nghiệm trên cơ thể người mới phản đối, dù sao khi nhân loại rơi vào thời điểm sống còn, thí nghiệm trên cơ thể người cũng không còn coi là cái gì.
Phe phản đối luôn cho rằng các thí nghiệm gen giống như một chiếc hộp Pandora, không ai biết sau khi mở ra sẽ có thứ gì.
Con người có một nỗi sợ tự nhiên về những điều chưa biết.
“Mười năm.” La Liên Vũ không giấu giếm điều gì: “Tất cả những người tham gia thí nghiệm đều tự nguyện ký vào thư thông báo, tự nguyện đóng góp cho sự nghiệp của nhân loại.”
Đan Vân còn muốn hỏi, nhưng bị Diệp Chấn Sơn cắt ngang: “Sử dụng kim gen lên con người, sau này sẽ có ảnh hưởng gì?”
“Giai đoạn thứ ba của thử nghiệm lâm sàng đã kết thúc.” La Liên Vũ mở quang não, gửi báo cáo nghiên cứu cho tất cả nghiên cứu viên cao cấp: “Chỉ cần tiêm nhân tố tăng trưởng vào đúng thời hạn, đối với sức khỏe và tuổi thọ sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.”
Bà ta thậm chí còn công bố toàn bộ quá trình nghiên cứu: “Hiện nay, sức mạnh của đạn dược có hạn, tạm thời chúng ta không có cách nào đối phó với thực vật dị biến, con người chỉ có thể tự thay đổi bản thân. Tôi hy vọng mọi người có thể tham gia nghiên cứu gen, biết đâu trong tương lai, chúng ta có thể chế tạo ra kim gen tác dụng lâu dài để cải thiện những người bình thường.”
Đề xuất của La Liên Vũ hoàn toàn đi chệch khỏi mục tiêu hiện tại của Căn cứ trung ương, bà ta đang đứng ở lập trường quan điểm của phe tiến hóa.
“Ba mươi ba năm.” La Liên Vũ lướt qua tất cả các nghiên cứu viên cao cấp trong phòng hội nghị, chậm rãi nói: “Sự thật đã chứng minh phương hướng phe phản đối của chúng ta là sai.”
“Tôi sẽ không tham gia.” Đan Vân trực tiếp đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
“Đan Vân.” Diệp Chấn Sơn đột nhiên nói, giọng điệu đều đều và nghiêm túc: “Ngồi xuống.”
Đan Vân hơi dừng lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng ngồi xuống.
“Hai phương hướng có thể được thực hiện cùng nhau.” Diệp Chấn Sơn nhìn Nghiêm Thắng Biến và những người khác: “Mấy vị có thể xác nhận thành quả nghiên cứu của nghiên cứu viên La một lần, nếu không có vấn đề gì, mau chóng đến quân đội để chọn người sử dụng, tình huống bên ngoài sẽ không đợi được lâu. “
“Trước có thể tiêm cho Dị sát đội.” La Liên Vũ nói: “Kim gen chi phí đắt đỏ, cần tế bào của thực vật dị biến cấp A, phòng thí nghiệm chế tạo không nhiều, cho bọn họ mới không lãng phí.”
“Bây giờ thực vật dị biến cấp A không ngừng phát triển mới, vừa vặn có thể lấy sử dụng.” Lý Chân Chương vỗ tay nói.
Diệp Chấn Sơn ngước mắt lên nhìn Diệp Trường Minh ở cửa, một lúc sau mới nói: “Đã như vậy… đội số 0 dùng trước đi.”
…
“Đó có phải là thực vật dị biến cấp A không?”Nghiêm Lưu Thâm dùng kính viễn vọng nhìn về phía xa, đột nhiên để tất cả những chiếc xe phía sau lại, thông qua bộ đàm hỏi: “Diêu Nhượng, phía trước từ khi nào lại có thực vật dị biến cấp A?”
“Thực vật dị biến cấp A từ đâu tới?” Diêu Nhượng khó hiểu.
Ngoại trừ một số thực vật dị biến cấp A đột nhiên biến mất, Dị sát đội biết rất rõ vị trí của tất cả thực vật dị biến cấp A, vậy thực vật dị biến cấp A từ đâu mà có?
Anh ta cũng lấy kính viễn vọng nhìn về phía trước, không khỏi thấp giọng mắng một câu th ô tục: “Thực vật dị biến cấp A mới lại xuất hiện.”
“Quay đầu xe, đổi hướng đi đường vòng.” Nghiêm Lưu Thâm nói.
Toàn bộ đội ngũ di chuyển chậm rãi.
Triệu Ly Nông đang ngồi trong xe, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy Ngụy Lệ đang ngồi chếch đối điện ở hàng ghế thứ hai, túi áo giật giật.
“Học tỷ.” Triệu Ly Nông gọi một tiếng.
Ngụy Lệ quay đầu lại: “Học muội, không cần an ủi chị, mẹ chị trước giờ luôn gặp may mắn, nhất định sẽ không sao.”
Triệu Ly Nông trầm mặc một lát, chỉ vào túi áo của cô ấy: “Nó động rồi.”
Lúc này, bên trong xe vang lên một âm thanh lanh lảnh: “Chíp!”
Ngụy Lệ: “…”
Cô ấy lập tức thò tay vào túi kéo Tiểu Lệ ra ngoài.
Chú gà con chỉ lớn hơn trước một chút, toàn thân vẫn còn lông xù, nhưng đôi mắt đặc biệt sáng ngời, nhìn tràn đầy năng lượng. Giẫm lên lòng bàn tay của Ngụy Lệ, không ngoa khi dùng từ tinh thần phấn chấn để miêu tả nó.
“Gen của Tiểu Lệ có phải là dị biến nên không lớn lên được không?” Hà Nguyệt Sinh nhìn nó chế nhạo.
Con Tiểu hoàng kê dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Hà Nguyệt Sinh, dang rộng đôi cánh và bắt đầu phóng đi, một dư ảnh lao về phía Hà Nguyệt Sinh, giang cánh gà tát vào mặt của cậu.
Hà Nguyệt Sinh theo bản năng né sang một bên để tránh, chú gà con đáp xuống trên đùi cậu.
Triệu Ly Nông bên cạnh vươn tay bắt lấy con Tiểu hoàng kê đang bay dở đánh dở, nhíu mày: “Còn biết công kích người à?”
Tiểu hoàng kê nhất thời không nhúc nhích, đôi cánh lông tơ của nó rũ xuống và giả vờ chết.
“Đốc đốc —”
Có người gõ cửa kính xe.
Triệu Ly Nông nhấn cửa sổ xuống, là Nghiêm Lưu Thâm đứng bên ngoài.
“Phía trước đột nhiên xuất hiện một loại thực vật dị biến cấp A mới, chúng ta quay đầu lại đi đường vòng.” Sau khi Nghiêm Lưu Thâm nói với những người trong xe, nhìn thấy con Tiểu hoàng kê trong tay Triệu Ly Nông, anh ta thản nhiên nói: “Con gà đó từ đâu ra? Hơi nhỏ một chút, nhưng mềm mại, ăn cũng ngon.”
Tiểu hoàng kê đang giả chết: “?”
“Bây giờ nó là gà sủng của tôi.” Ngụy Lệ cúi xuống và lấy Tiểu Lệ từ trên tay Triệu Ly Nông “Không phải gà thịt.”
Tiểu hoàng kê trong tay Ngụy Lệ lập tức sống dậy, thậm chí đầu gà còn chỉ trỏ.
Triệu Ly Nông liếc nhìn con Tiểu hoàng kê bây giờ chỉ số IQ đã tăng lên đáng kể, sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Lưu Thâm, nhắc nhở: “Tình hình các nơi không ổn, khi đi đường vòng thì vẫn có khả năng gặp phải thực vật dị biến cấp A, nên sớm chuẩn bị tinh thần.”
—— Cô có thể xác nhận rằng thực vật dị biến đã bắt đầu một vòng tiến hóa mới!
Nghiêm Thắng Biến chắp tay, nhìn cái gọi là Tân dị sát đội ở cửa: “Bọn họ có phải là thành quả của hạng mục không?”
La Liên Vũ giơ tay ra hiệu cho một đội viên của Tân dị sát đội ở cửa: “Cậu, mời vào.”
Bà ta vừa dứt lời, người ở cửa trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh La Liên Vũ.
Nghiêm Thắng Biến gần như ngay lập tức buông tay ra, đặt lên trên bàn, liền muốn đứng dậy, nhưng vào giây phút cuối cùng vẫn còn kiềm chế được.
“Anh ta…” La Phiên Tuyết ngơ ngác nhìn các đội viên của Tân dị sát đội đứng bên cạnh mẹ mình: “Tại sao…”
Điều này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của người bình thường.
“Bà muốn cho bọn họ tiến hóa?” Tào Văn Diệu vừa mới sợ hãi ngồi xuống thì lại chấn kinh hỏi.
La Liên Vũ giải thích: “Đó chỉ là tạm thời k1ch thích tiềm năng của gen.”
Sau khi dị biến mười năm, trong khoảng thời gian đó xảy ra nội loạn, nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên có hai sự khác biệt nghiêm trọng trong tư tưởng.
Một trường phái tư tưởng tin rằng động vật và thực vật đang tiến hóa nhanh chóng, con người là giống loài bị vứt bỏ. Bọn họ đề nghị dùng gen của động thực vật dị biến, nghiên cứu dung hợp với gen của con người, cuối cùng chỉ có phá vỡ tốc độ tiến hóa, con người mới có thể tự cứu mình mà sống sót.
Phái còn lại cho rằng gen dung hợp sẽ gây ra những hậu quả khó lường, không ai đoán trước được sau đó con người sẽ phải trả giá như thế nào, vì thế hoàn toàn phản đối đề xuất này.
Năm đó, hai phe nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên tranh cãi không dứt, trong khoảng thời gian này, phe trung lập hoặc bị chèn ép, hoặc tự nguyện rời đi, cuối cùng phe phản đối chiếm thế thượng phong, đánh đuổi phe tiến hóa.
Theo lý… tất cả các nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu nông học Trung ương hiện tại, đều là phe phản đối.
“Hạng mục ban đầu của tôi chỉ là nghiên cứu làm thế nào để tăng tốc độ chữa lành vết thương và giảm thiểu thương vong, tôi không nghĩ rằng mọi thứ sẽ phát triển đến mức này.” La Liên Vũ đứng trước bàn hội nghị và nhìn mọi người: “Nhưng bây giờ thực vật dị biến lại tiến hóa thăng cấp, nhưng mà nhân loại vẫn như cũ đứng yên tại chỗ, chỉ sợ chúng ta cũng chỉ có thể giống như năm theo phái tiến hóa mà nói, chúng ta… Là một giống loài sắp bị đào thải.”
“Trong tình huống hiện tại, mọi người đã thấy rằng thực vật dị biến cấp A đã tiến hóa trở lại và năng lượng bức xạ phát ra thậm chí có thể ảnh hưởng đến các linh kiện điện tử.” La Liên Vũ giơ tay bật quang não trong phòng hội nghị và phát các đoạn video ghi lại hạng mục nghiên cứu: “Cũng may, trong quá trình nghiên cứu, chúng tôi phát hiện ra có một năng lượng bức xạ mờ nhạt. Khi đó, nó chỉ để cho các đội viên ngăn ngừa ảnh hưởng đến các linh kiện điện tử, vì vậy chúng tôi đã xử lý đặc biệt cho máy móc sử dụng, nhưng không ngờ hôm nay nó lại có ích.”
Nghiêm Thắng Biến không nói chuyện với La Liên Vũ mà quay sang nhìn Diệp Chấn Sơn vẫn luôn im lặng: “Diệp tướng quân, tôi không biết khi nào quân đội Căn cứ trung ương có số lượng Tân dị sát đội.”
Người đàn ông ngồi ở phía trước ngước mắt lên và phủ nhận: “Không có.”
Mãi đến hôm nay, Diệp Chấn Sơn mới biết La Liên Vũ có một đội ngũ như vậy, chỉ là biết sớm hơn một vài giờ so với Nghiêm Thắng Biến.
Ông là lãnh đạo tối cao của quân đội Căn cứ trung ương, nhưng cũng có những đội tổng hợp khác, La gia cùng với Diêu gia đã hợp tác rồi.
Sau khi biết chuyện, ông hiểu được thực vật dị biến cấp A mới đang xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Bất luận là La Liên Vũ vô tình hay cố ý, sự xuất hiện của cái gọi là Tân dị sát đội đã tình cờ cứu Đan Vân khỏi Căn cứ số tám.
“Chỉ là danh xưng tạm thời mà thôi.” La Liên Vũ nhìn về phía Đội số 0 đứng ở cửa, sau đó nói: “Tân dị sát đội hiện tại không có quá nhiều đội viên, chúng tôi cần những người có thân thể tố chất cực cao gia nhập.”
“Ý của bà là gì?” Đan Vân hỏi: “Bà còn muốn cải tạo Dị sát đội sao?”
“Đúng vậy.” La Liên Vũ không chút do dự nói, bà ta giơ tay chuyển đổi màn hình quang não: “Nhân loại sắp tiến hóa, đây là tình huống được ghi lại ở Căn cứ số tám, Đan tổ trưởng đã trực tiếp trải qua, càng hiểu rõ đối với những gì đã phát sinh bên trong. Đội số 0 hiện là đội mạnh nhất ở Căn cứ trung ương, bà có nghĩ rằng họ có khả năng trốn thoát khỏi cây liễu rũ dị biến không?”
Màn hình quang não hẳn là do người của Tân dị sát đội ghi lại, nội dung không dài, nhưng cũng đủ thể hiện rõ ràng những khó khăn mà đội số 0 phải đối mặt với liễu rũ dị biến.
“Thực vật dị biến cấp A trước đó biến mất đã xuất hiện trở lại, tiến hóa mạnh mẽ hơn, thực vật dị biến cấp A mới không ngừng xuất hiện.” La Liên Vũ thần sắc ngưng trọng: “Nhân loại nếu không tiến hóa, làm sao có thể bảo đảm sinh tồn?”
“Cải tạo này… là như thế nào?” Lý Chân Chương do dự hỏi, cảm thấy bà ta nói có lý.
La Liên Vũ tựa hồ đang chờ đợi câu nói này, liếc mắt nhìn ra ngoài, trong nháy mắt một đội viên Tân dị sát đội khác mang theo một cái rương bạc đi vào.
“Đây là kim gen.” La Liên Vũ mở hộp ra, khí lạnh màu trắng lập tức bay ra, bà ta lấy ra một ống kim tiêm thủy tinh trong suốt, bên trong có chất lỏng màu lam: “Hiệu quả của một lần tiêm có thể kéo dài 6 giờ.”
“Sau khi kim gen thì sẽ giống như bọn họ…” Lý Chân Chương chỉ vào đội viên Tân dị sát đội đứng bên cạnh La Liên Vũ: “Nhanh như vậy?”
“Không nhất định.” La Liên Vũ đặt ống kim tiêm trở lại hộp, cúi đầu nói: “Các kim gen sẽ chỉ tăng cường ưu thế. Họ là những người tôi đặc biệt tuyển chọn. Hơn nữa, kim gen sau khi đi vào cơ thể con người sẽ gây ra đau đớn rất lớn, người bình thường không thể chịu được loại kim này.”
“Bên trong ống tiêm là cái gì?” Nghiêm Thắng Biến sắc mặt tình tĩnh, ánh mắt rơi vào ống kim tiêm chứa chất lỏng màu xanh lục trong hộp bạc, hỏi.
La Liên Vũ lấy ra ống kim tiêm chứa đầy chất lỏng màu xanh lục: “Trong này chứa các nhân tố tăng trưởng, cao hơn gấp nhiều lần so với nồng độ phun ra. Sau khi kim gen mất đi hiệu lực, mỗi tế bào trong cơ thể con người đều bị tổn hao nghiêm trọng, nhất định trong vòng nửa giờ phải tiêm nó vào, mới có thể khôi phục như bình thường, bằng không… sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.”
“Tiêm xong thì sau này sẽ không có di chứng gì chứ?” Tào Văn Diệu ló đầu nhìn cái rương hỏi.
La Liên Vũ đặt nhân tố tăng trưởng xuống và đóng rương bạc lại: “Tôi khuyên người dùng nên ở độ tuổi dưới 40. Theo kết quả thí nghiệm, mặc dù các nhân tố tăng trưởng có thể tăng tốc quá trình chữa trị tế bào, nhưng chúng chỉ có thể khôi phục hoạt động của tế bào của chính chúng, hoạt động tế bào càng thấp, tốc độ chữa trị không theo kịp tổn thương do kim gen gây ra.”
Phòng hội nghị cao nhất lâm vào trầm mặc thật lâu, không người lên tiếng.
Chỉ có Đan Vân nhìn chằm chằm La Liên Vũ và đột nhiên hỏi: “Bà bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể khi nào?”
Tào Văn Diệu tặc lưỡi, nghĩ rằng Đan Vân thật sự trước sau không biết nhìn trường hợp, bà không nhận ra rằng mọi người ở đây đều tránh hỏi tới điều này sao?
Các thí nghiệm gen, nhất định phải tránh các thử nghiệm lâm sàng trên cơ thể người.
Năm đó cũng có người không hoàn toàn phản đối là do bởi vì cần phải thí nghiệm trên cơ thể người mới phản đối, dù sao khi nhân loại rơi vào thời điểm sống còn, thí nghiệm trên cơ thể người cũng không còn coi là cái gì.
Phe phản đối luôn cho rằng các thí nghiệm gen giống như một chiếc hộp Pandora, không ai biết sau khi mở ra sẽ có thứ gì.
Con người có một nỗi sợ tự nhiên về những điều chưa biết.
“Mười năm.” La Liên Vũ không giấu giếm điều gì: “Tất cả những người tham gia thí nghiệm đều tự nguyện ký vào thư thông báo, tự nguyện đóng góp cho sự nghiệp của nhân loại.”
Đan Vân còn muốn hỏi, nhưng bị Diệp Chấn Sơn cắt ngang: “Sử dụng kim gen lên con người, sau này sẽ có ảnh hưởng gì?”
“Giai đoạn thứ ba của thử nghiệm lâm sàng đã kết thúc.” La Liên Vũ mở quang não, gửi báo cáo nghiên cứu cho tất cả nghiên cứu viên cao cấp: “Chỉ cần tiêm nhân tố tăng trưởng vào đúng thời hạn, đối với sức khỏe và tuổi thọ sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.”
Bà ta thậm chí còn công bố toàn bộ quá trình nghiên cứu: “Hiện nay, sức mạnh của đạn dược có hạn, tạm thời chúng ta không có cách nào đối phó với thực vật dị biến, con người chỉ có thể tự thay đổi bản thân. Tôi hy vọng mọi người có thể tham gia nghiên cứu gen, biết đâu trong tương lai, chúng ta có thể chế tạo ra kim gen tác dụng lâu dài để cải thiện những người bình thường.”
Đề xuất của La Liên Vũ hoàn toàn đi chệch khỏi mục tiêu hiện tại của Căn cứ trung ương, bà ta đang đứng ở lập trường quan điểm của phe tiến hóa.
“Ba mươi ba năm.” La Liên Vũ lướt qua tất cả các nghiên cứu viên cao cấp trong phòng hội nghị, chậm rãi nói: “Sự thật đã chứng minh phương hướng phe phản đối của chúng ta là sai.”
“Tôi sẽ không tham gia.” Đan Vân trực tiếp đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
“Đan Vân.” Diệp Chấn Sơn đột nhiên nói, giọng điệu đều đều và nghiêm túc: “Ngồi xuống.”
Đan Vân hơi dừng lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng ngồi xuống.
“Hai phương hướng có thể được thực hiện cùng nhau.” Diệp Chấn Sơn nhìn Nghiêm Thắng Biến và những người khác: “Mấy vị có thể xác nhận thành quả nghiên cứu của nghiên cứu viên La một lần, nếu không có vấn đề gì, mau chóng đến quân đội để chọn người sử dụng, tình huống bên ngoài sẽ không đợi được lâu. “
“Trước có thể tiêm cho Dị sát đội.” La Liên Vũ nói: “Kim gen chi phí đắt đỏ, cần tế bào của thực vật dị biến cấp A, phòng thí nghiệm chế tạo không nhiều, cho bọn họ mới không lãng phí.”
“Bây giờ thực vật dị biến cấp A không ngừng phát triển mới, vừa vặn có thể lấy sử dụng.” Lý Chân Chương vỗ tay nói.
Diệp Chấn Sơn ngước mắt lên nhìn Diệp Trường Minh ở cửa, một lúc sau mới nói: “Đã như vậy… đội số 0 dùng trước đi.”
…
“Đó có phải là thực vật dị biến cấp A không?”Nghiêm Lưu Thâm dùng kính viễn vọng nhìn về phía xa, đột nhiên để tất cả những chiếc xe phía sau lại, thông qua bộ đàm hỏi: “Diêu Nhượng, phía trước từ khi nào lại có thực vật dị biến cấp A?”
“Thực vật dị biến cấp A từ đâu tới?” Diêu Nhượng khó hiểu.
Ngoại trừ một số thực vật dị biến cấp A đột nhiên biến mất, Dị sát đội biết rất rõ vị trí của tất cả thực vật dị biến cấp A, vậy thực vật dị biến cấp A từ đâu mà có?
Anh ta cũng lấy kính viễn vọng nhìn về phía trước, không khỏi thấp giọng mắng một câu th ô tục: “Thực vật dị biến cấp A mới lại xuất hiện.”
“Quay đầu xe, đổi hướng đi đường vòng.” Nghiêm Lưu Thâm nói.
Toàn bộ đội ngũ di chuyển chậm rãi.
Triệu Ly Nông đang ngồi trong xe, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy Ngụy Lệ đang ngồi chếch đối điện ở hàng ghế thứ hai, túi áo giật giật.
“Học tỷ.” Triệu Ly Nông gọi một tiếng.
Ngụy Lệ quay đầu lại: “Học muội, không cần an ủi chị, mẹ chị trước giờ luôn gặp may mắn, nhất định sẽ không sao.”
Triệu Ly Nông trầm mặc một lát, chỉ vào túi áo của cô ấy: “Nó động rồi.”
Lúc này, bên trong xe vang lên một âm thanh lanh lảnh: “Chíp!”
Ngụy Lệ: “…”
Cô ấy lập tức thò tay vào túi kéo Tiểu Lệ ra ngoài.
Chú gà con chỉ lớn hơn trước một chút, toàn thân vẫn còn lông xù, nhưng đôi mắt đặc biệt sáng ngời, nhìn tràn đầy năng lượng. Giẫm lên lòng bàn tay của Ngụy Lệ, không ngoa khi dùng từ tinh thần phấn chấn để miêu tả nó.
“Gen của Tiểu Lệ có phải là dị biến nên không lớn lên được không?” Hà Nguyệt Sinh nhìn nó chế nhạo.
Con Tiểu hoàng kê dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Hà Nguyệt Sinh, dang rộng đôi cánh và bắt đầu phóng đi, một dư ảnh lao về phía Hà Nguyệt Sinh, giang cánh gà tát vào mặt của cậu.
Hà Nguyệt Sinh theo bản năng né sang một bên để tránh, chú gà con đáp xuống trên đùi cậu.
Triệu Ly Nông bên cạnh vươn tay bắt lấy con Tiểu hoàng kê đang bay dở đánh dở, nhíu mày: “Còn biết công kích người à?”
Tiểu hoàng kê nhất thời không nhúc nhích, đôi cánh lông tơ của nó rũ xuống và giả vờ chết.
“Đốc đốc —”
Có người gõ cửa kính xe.
Triệu Ly Nông nhấn cửa sổ xuống, là Nghiêm Lưu Thâm đứng bên ngoài.
“Phía trước đột nhiên xuất hiện một loại thực vật dị biến cấp A mới, chúng ta quay đầu lại đi đường vòng.” Sau khi Nghiêm Lưu Thâm nói với những người trong xe, nhìn thấy con Tiểu hoàng kê trong tay Triệu Ly Nông, anh ta thản nhiên nói: “Con gà đó từ đâu ra? Hơi nhỏ một chút, nhưng mềm mại, ăn cũng ngon.”
Tiểu hoàng kê đang giả chết: “?”
“Bây giờ nó là gà sủng của tôi.” Ngụy Lệ cúi xuống và lấy Tiểu Lệ từ trên tay Triệu Ly Nông “Không phải gà thịt.”
Tiểu hoàng kê trong tay Ngụy Lệ lập tức sống dậy, thậm chí đầu gà còn chỉ trỏ.
Triệu Ly Nông liếc nhìn con Tiểu hoàng kê bây giờ chỉ số IQ đã tăng lên đáng kể, sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Lưu Thâm, nhắc nhở: “Tình hình các nơi không ổn, khi đi đường vòng thì vẫn có khả năng gặp phải thực vật dị biến cấp A, nên sớm chuẩn bị tinh thần.”
—— Cô có thể xác nhận rằng thực vật dị biến đã bắt đầu một vòng tiến hóa mới!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook