Cấm Lửa
-
Chương 37: Ác độc cực hạn
Gặp lại Bùi Ngọc đã là đêm thứ hai qua tết Trung thu.
Từ trên đỉnh núi Thái Bình ngẩng đầu nhìn lại, màn đêm như một miếng vải đen, ánh trăng tròn sáng trong treo ngay trên đỉnh đầu, gần đến độ giống như có thể tiện tay với lấy. Gió nhẹ man mát, bóng người một đôi, khung cảnh vô cùng lãng mạn, nhưng bầu không khí lại không hề hài hoà.
Đào Tử Kiệt nằm trên mui xe màu đen nhìn ra xa, dưới chân núi vạn nhà thắp đèn, ngậm thuốc: “Bùi thiếu, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh đã dám to gan tìm gặp tôi, chán sống rồi sao?”
Bùi Ngọc cười cười, đáy lòng thực ra đang có rất nhiều tạp niệm đáng khinh, y rất nhớ cục thịt béo này, có lẽ bởi vì căn bệnh chung của đàn ông, chỉ cắm vào thôi vẫn chưa đủ, thế nào cũng phải cắm vào bắn ra mới thích.
Nghĩ gì thì nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn không hề cợt nhả với Đào Tử Kiệt: “Nếu em không chê, thì có thể đến chỗ của tôi, có thể được phục vụ cho em là sự vinh hạnh của tôi.”
“Xin hỏi ngài có thể phục vụ tôi những gì?”
Bùi Ngọc vẫn không biết xấu hổ nói: “Tôi không có bất kỳ thứ gì ngoài tiền, không biết cậu có quan tâm hay không?”
Sở dĩ Bùi Ngọc nói như vậy, thứ nhất là ỷ vào gia thế và của cải của nhà mình, thứ hai là y nhận được tin tức, Đào Tử Kiệt dự tính rời bỏ Diệp Thị tự mình gây dựng lại công ty, trước mắt cậu cần rất nhiều tiền.
Bởi vì hiện giờ lòng người trong bang phái đều rất bàng hoàng, giống như một xô cát vụn.
Hàng hóa buôn lậu liên tiếp bị hải quan chặn đường, cục kiểm tra lại tìm tới cửa, trụ cột trong bang phái, từng người một bị cảnh sát lật lại nợ cũ. Thời điểm ở trong bang gặp khó khăn, tai hoạ ngoại xâm liền kéo tới, những bang phái khác thường xuyên khiêu khích gây sự, nhiều địa bàn đã bị chia cắt thậm chí chiếm đoạt.
Rất nhiều nhân tố không ổn định, sau khi lão gia tử trúng gió phải nhập viện, Diệp Sở Sinh lại chưa từng công khai lộ diện lần nào, cho nên Đào Tử Kiệt thuận theo đó trở thành người đứng đầu, có được cả thiên thời địa lợi nhân hòa. Muốn xây dựng được trật tự mới, thì phải phá hủy những cái cũ, điểm ấy Đào Tử Kiệt biết rất rõ, nhưng năng lực có hạn, thời gian lại không đợi người, cho nên Bùi Ngọc cho là mình đã nắm chắc được cậu.
Đào Tử Kiệt đốt điếu thuốc, hít sâu một cái nói: “Lại đây, tới gần thêm chút nữa.”
Bùi Ngọc mắt thấy có hi vọng, lập tức xáp lại, chen vào giữa hai chân cậu, hai tay dây dưa ở bên hông. Đào Tử Kiệt một tay để ở phía sau đầu, một tay kẹp thuốc ôm lấy cổ y, nhìn giống như chủ động nhưng lại lười biếng, biểu tình cười như không cười rất trêu người.
Đào Tử Kiệt ghé vào lỗ tai y thở ra một làn khói trắng, khóe miệng gợi lên hỏi: “Bùi thiếu gia, giá của tôi rất đắt, anh thực sự muốn mua sao?”
Có lẽ bởi vì cảnh tượng rất thích hợp để tán tỉnh, làm cho Bùi Ngọc không khỏi xuân tâm nhộn nhạo, tay trượt xuống dưới hạ thân cậu trêu đùa: “Dĩ nhiên là mua, đối với tôi nếu có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề thì chuyện đó không thành vấn đề.”
“Vậy sao… Bùi thiếu thật có khí phách, nhưng cũng phải xem lão tử có muốn bán hay không!” Đào Tử Kiệt tức giận, há miệng, dùng răng nanh cắn lỗ tai y.
Bùi Ngọc không ngờ cậu đột nhiên gây sự, không phòng bị kêu lên thảm thiết, đánh vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Đào Tử Kiệt vừa cắn lỗ tai của y, vừa giơ chân lên, đạp Bùi Ngọc suýt nữa thì té ngửa. Cậu nhổ ra một miệng máu, tiếp đó chống gậy bước về phía trước, giày da sáng loáng đạp lên đầu y, cố ý giẫm lên vết thương mà nghiền áp.
“Thật không biết tại sao anh lại có cùng đức hạnh với Diệp Súc Sinh, đều đem lời nói của lão tử thành gió thoảng bên tai.” Đào Tử Kiệt liếm đi vết máu bên miệng, sự thù địch dần ngưng tụ ở đáy mắt, hiện ra bộ mặt thực sự của dã thú: “Bùi thiếu gia, anh phải nhớ rõ, tôi là người rất ích kỷ, trước khi muốn trêu chọc tôi thì phải lo đến hậu quả sau đó đã.”
Bùi Ngọc không dám cử động, cũng không dám giãy dụa, mái tóc vàng vì dính máu mà bết lại, nhìn vô cùng chật vật.
Hiện giờ Đào Tử Kiệt đã không còn là kẻ nô lệ hèn mọn lúc mới gặp, giữa lúc nói chuyện thể hiện bá khí ngang ngược không để cho người khác kháng cự lại. Cậu sử dụng cờ hiệu của Diệp Sở Sinh, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng cũng được, cáo mượn oai hùm cũng thế, giả diễn thực làm, ngược lại lại có được vài phần phong độ của kẻ đứng đầu chỉ huy.
Đào Tử Kiệt nói ra vài câu ác độc, trong lòng thống khoái, bỏ lại Bùi Ngọc, quay đầu xe chạy về phía chân núi.
Quả thật, cậu đang cần gấp một khoản tiền, cậu muốn tự mở cửa chiêu binh mãi mã, có rất nhiều thứ cần thu xếp, thiếu tiền thì không thể làm được chuyện gì cả. Nhưng tài sản của Diệp Thị cậu không thể động vào được, mà cậu cũng không muốn động vào, cục kiểm chứng vẫn còn đang soi mói, làm như vậy thì khoa trương và phiền toái quá mức, cho nên cậu đem chủ ý hướng về phía Diệp Sở Sinh.
Căn cứ vào tài liệu cơ mật Đào Tử Kiệt tra được, Diệp Sở Sinh lấy danh nghĩa cá nhân mở hai tài khoản ngân hàng ở nước ngoài, chỉ cần lấy được số tiền này, không chỉ có thể thực hiện dự định mà còn có thể cắt đứt đường lui của Diệp Sở Sinh, một công đôi việc.
Đương nhiên, việc cạy miệng Diệp Sở Sinh là điều không dễ dàng, cho nên cậu chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.
Đào Tử Kiệt đi vào phòng, cửa cũng không đóng lại, Diệp Sở Sinh đã tỉnh.
Cậu mở đèn đầu giường, dưới ánh sáng vàng cam ấm áp, tầm mắt chạm nhau, hai người đều sửng sốt. Từ sau khi Đào Tử Kiệt cường bạo hắn, mùi thuốc súng giữa bọn hắn cũng phai nhạt dần, nhưng thay vào đó là sự lạnh nhạt, Đào Tử Kiệt rất ít khi mở miệng nói chuyện, Diệp Sở Sinh cũng coi cậu thành người vô hình.
“Ăn đi.” Tối nay thái độ của Đào Tử Kiệt rất khác thường, còn bê bát cháo táo đỏ nóng hổi vừa mới mua về đến bên giường, nói: “Khí sắc của anh kém đi rất nhiều, khoảng thời gian này tôi bận rộn quá, nên không thể chăm sóc anh, ăn nhiều một chút.”
Diệp Sở Sinh không nhịn được bật cười thành tiếng, hắn cảm giác mắt mình bị mù rồi.
Trước kia hắn vẫn cho rằng Đào Tử Kiệt là một người thẳng thắn, lúc vui vẻ thì mặt mày hớn hở, không vui thì không mở miệng mà sẽ ân cần thăm hỏi cả nhà người ta, thường xuyên tuỳ hứng cũng hay cố tình gây sự. Diệp Sở Sinh thực sự yêu thích tính cách tùy tiện đó của cậu, cho nên luôn dung túng cậu, hiện giờ mới phát hiện, sự giả dối của cậu đem so với mình chỉ có hơn chứ không có kém.
Đào Tử Kiệt rất kiên nhẫn, chờ cho hắn cười xong mới đưa bát cháo đến bên miệng, vô cùng từ tốn.
Diệp Sở Sinh dừng lại, thuận theo há miệng nuốt xuống. Hắn nghĩ thầm, vận mệnh có lúc tức cười đến mức khiến cho người ta không nói được lời nào.
Sau khi Tương Niệm chết hắn mắc bệnh kén ăn, hắn đã phải nhét thức ăn vào cổ họng, cưỡng ép tiếp nhận nuốt xuống. Lúc trước hắn không nỡ để Đào Tử Kiệt phải chịu khổ, nên đành phải uy hiếp cậu, hiện giờ chính bản thân mình cũng không ngờ sẽ có ngày rơi vào tình huống này, cho nên kinh nghiệm nhịn ăn cũng không có.
Rất nhanh đã ăn xong cháo táo đỏ, Diệp Sở Sinh nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Đào Tử Kiệt buông bát, lấy chiếc chìa khóa mang bên người mở còng ra, sau đó ngồi trên chiếc ghế ở bên giường chờ hắn. Đào Tử Kiệt thậm chí không cần lên tiếng uy hiếp, bởi vì cây súng lục tùy tiện nhét bên hông đã là tín hiệu uy hiếp cực mạnh.
Trong phòng vệ sinh trống rỗng, gương cũng bị dỡ xuống, Diệp Sở Sinh giải phóng lượng nước dư thừa trong cơ thể xong không ra ngoài ngay, mà cởi quần áo ra tắm rửa. Đối với một tên bù nhìn đang bị giam lỏng mà nói, làm như vậy là hơi cả gan.
Diệp Sở Sinh đang thăm dò thử Đào Tử Kiệt có thể ẩn nhẫn đến đâu, bọn họ sống chung chỉ là hình thức, cho tới bây giờ dường như chưa từng thực sự hòa hợp.
Diệp Sở Sinh từ trong nhà vệ sinh đi ra, tóc ướt sũng, che khuất tầm mắt, không thấy rõ được biểu cảm. Hắn tự giác nằm lại lên trên giường, tứ chi mở rộng, Đào Tử Kiệt khóa từng bộ phận lại, cẩn thận kiểm tra rồi tiếp tục khóa còng, sau đó liền đi ra ngoài.
Diệp Sở Sinh vốn tưởng rằng sẽ dừng ở đây, không ngờ một lúc sau Đào Tử Kiệt lại quay trở lại, trong tay còn cầm một ống kim dài nhỏ.
“Em tiêm cho tôi thứ gì?”
“Thứ anh vẫn thường bán, ma túy đá.”
Khi Đào Tử Kiệt nói lời này, thần thái giống như bình thường, nếu nói là bình tĩnh, chẳng bằng nói là thản nhiên thì phù hợp hơn. Khi một người đã trở nên vô cùng ác độc, sự độc ác đã ăn nhập tới tận tim gan dù cho có làm ra chuyện tàn nhẫn vô nhân đạo thì cũng chỉ giống như ăn một bữa cơm.
Diệp Sở Sinh tâm lạnh ngắt, Đào Tử Kiệt đây là đang muốn triệt để hủy hoại mình. Tiếp đó, sự đau đớn, cảm giác mát lạnh tràn vào thân thể, giống như có một con rắn nhỏ trườn dọc theo mạch máu từ cổ tay chạy về phía trước, từng chút từng chút chui vào đáy lòng.
Đào Tử Kiệt vỗ cánh tay hắn, thản nhiên nói: “Thả lỏng cơ thể, lần đầu tiên tiêm sẽ không gây nghiện, về sau từ từ sẽ thích ứng.”
Nếu như Diệp Sở Sinh có thể cử động, đã sớm vặn cổ tay lại, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nắm chặt tay: “Không phải em muốn báo thù sao? Món nợ tôi còn thiếu của em sớm nên trả sạch, em hận tôi như vậy, giết tôi không phải sẽ xong hết hay sao.”
Đào Tử Kiệt chậm rãi rút ra kim tiêm ra, dùng ngón tay đè lại vết kim trên cổ tay xoa nắn, hai ba phút sau mới trả lời: “Ừ, nên trả sạch đi, tôi cũng không có lý do để hận anh, nhưng tôi muốn có được khoản tiền trong tài khoản cá nhận của anh.”
Cậu nói rất thẳng thắn, vô tư không che dấu chút nào.
Diệp Sở Sinh nhắm mắt lại, thân hình gầy gò run nhẹ, đồi ngực kịch liệt phập phồng lên xuống.
Nhìn xem, hắn lại sai rồi. Trải qua phản bội, nhục nhã, rồi cường bạo, hắn cứ nghĩ rằng Đào Tử Kiệt đã không thể tiếp tục làm tổn thương mình được nữa, cho dù thân thể có bị chà đạp, thì ít nhất trái tim cũng sẽ không bị thương. Có thể sự thật không phải như vậy, hóa ra mình vốn dĩ chưa từng thoát khỏi Địa Ngục, hơn nữa còn tiếp tục rơi xuống sâu hơn.
Đào Tử Kiệt đắp chăn cho hắn, xoay người đang định rời đi thì đột nhiên nghe được giọng nói khàn khàn của Diệp Sở Sinh.
“Tôi có thể nói cho em biết số tài khoản ngân hàng và mật mã, nhưng đừng tiêm thêm ma túy cho tôi nữa, nếu không, tôi có biến thành quỷ cũng không tha cho em!”
Đào Tử Kiệt ngẩn người, quay đầu, cúi người đối hắn nói: “Cám ơn Sinh ca.”
Cuối cùng, nhìn thấy vẻ mặt hận đến phát điên của Diệp Sở Sinh, cậu lại thêm vào một câu: “Ma túy đã tiêm vào rồi cũng không có cách nào lấy ra, cho nên anh cứ hưởng thụ đi.”
Đèn tắt, cửa cũng đóng, Diệp Sở Sinh bị bóng tối chiếm đoạt, ý thức hỗn loạn.
Hắn nằm trên giường, cảm giác toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn, bản thân giống như rơi vào trong lòng biển sâu, phiêu đãng chìm nổi. Dần dần bắt đầu sinh ra ảo giác, có thứ gì đó thoát ra từ trong bóng tối, giống như cách con tằm ăn lá dâu từng bước xâm chiếm linh hồn của hắn, từng miếng từng miếng, cắn tan tác.
Người khác đều nói ma túy sẽ mang đến khoái cảm cho con người ta, thậm chí dục tiên dục tử, nhưng Diệp Sở Sinh một chút cũng không cảm nhận được, ngược lại, hắn chỉ cảm thấy đau đớn. Hắn muốn giãy dụa mà không thể cử động, rất đau, hắn muốn la hét mà không thể phát ra thanh âm, cũng đau, hắn muốn khóc mà nước mắt không thể chảy, càng đau.
Diệp Sở đau đến mức không thở nổi, liền nghĩ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Đào Tử Kiệt, cậu ta dám làm cho mình đau như vậy, dù thao mười lần cũng không đủ! (Ú: chỉ thao mà không giết, rốt cuộc thì anh đã yêu cậu ấy đến mức nào vậy DSS)
Nhưng, điều Diệp Sở Sinh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính là, Đào Tử Kiệt cũng không chịu buông tha cho hắn!
Sau khi Đào Tử Kiệt lấy được tài khoản và mật mã, lập tức chuyển tiền đi, đó là một số tiền vô cùng lớn đủ cho cậu sống mấy đời cũng không hết. Khi nhìn thấy một chuỗi các con số kéo dài, Đào Tử Kiệt không hề kinh ngạc hay kích động, giống như chuyện số tiền kia rơi vào trong tay cậu là chuyện hiển nhiên.
Đào Tử Kiệt cười lạnh, bởi vì đây là tiền của Diệp Sở Sinh, nên cậu mới cảm thấy yên tâm thoải mái hay sao?
“Đã sớm biết rằng anh có tiền, nhưng không nghĩ là có nhiều như thế này, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã đi một vòng thế giới, muốn chơi dạng đàn ông nào mà không có, thế nào lại cứ phải trêu chọc tôi, anh có ngốc hay không hả?”
Sắc mặt Diệp Sở Sinh tái xanh, không có tâm tư nghe cậu nhạo báng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ba ống kim tiêm bên cạnh: “Em lừa tôi? Lần trước em đã đồng ý với tôi điều gì?”
Đào Tử Kiệt bất đắc dĩ nhún vai: “Không còn cách nào khác, đều do cấp dưới của anh quá trung thành, nếu không tôi đã không phải giao anh ra cho bọn họ nhìn.”
“Đào Tử Kiệt, em đã đồng ý với tôi!”
Đào Tử Kiệt cầm ống tiêm lên, chia ra từng cái đâm vào da Diệp Sở Sinh, đẩy ma túy chậm rãi đi vào trong tĩnh mạch, nhẹ giọng nói: “Giúp tôi một việc đi, Sinh ca.”
Trước khi ý thức của Diệp Sở Sinh bị ma túy khống chế, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại hai câu nói, không phải “Em đã đồng ý với tôi” thì lại là “Em lừa tôi”, nói đi nói lại thật lâu, Đào Tử Kiệt nghe nhiều lỗ tai cũng sắp rụng rời.
Từ trên đỉnh núi Thái Bình ngẩng đầu nhìn lại, màn đêm như một miếng vải đen, ánh trăng tròn sáng trong treo ngay trên đỉnh đầu, gần đến độ giống như có thể tiện tay với lấy. Gió nhẹ man mát, bóng người một đôi, khung cảnh vô cùng lãng mạn, nhưng bầu không khí lại không hề hài hoà.
Đào Tử Kiệt nằm trên mui xe màu đen nhìn ra xa, dưới chân núi vạn nhà thắp đèn, ngậm thuốc: “Bùi thiếu, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh đã dám to gan tìm gặp tôi, chán sống rồi sao?”
Bùi Ngọc cười cười, đáy lòng thực ra đang có rất nhiều tạp niệm đáng khinh, y rất nhớ cục thịt béo này, có lẽ bởi vì căn bệnh chung của đàn ông, chỉ cắm vào thôi vẫn chưa đủ, thế nào cũng phải cắm vào bắn ra mới thích.
Nghĩ gì thì nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn không hề cợt nhả với Đào Tử Kiệt: “Nếu em không chê, thì có thể đến chỗ của tôi, có thể được phục vụ cho em là sự vinh hạnh của tôi.”
“Xin hỏi ngài có thể phục vụ tôi những gì?”
Bùi Ngọc vẫn không biết xấu hổ nói: “Tôi không có bất kỳ thứ gì ngoài tiền, không biết cậu có quan tâm hay không?”
Sở dĩ Bùi Ngọc nói như vậy, thứ nhất là ỷ vào gia thế và của cải của nhà mình, thứ hai là y nhận được tin tức, Đào Tử Kiệt dự tính rời bỏ Diệp Thị tự mình gây dựng lại công ty, trước mắt cậu cần rất nhiều tiền.
Bởi vì hiện giờ lòng người trong bang phái đều rất bàng hoàng, giống như một xô cát vụn.
Hàng hóa buôn lậu liên tiếp bị hải quan chặn đường, cục kiểm tra lại tìm tới cửa, trụ cột trong bang phái, từng người một bị cảnh sát lật lại nợ cũ. Thời điểm ở trong bang gặp khó khăn, tai hoạ ngoại xâm liền kéo tới, những bang phái khác thường xuyên khiêu khích gây sự, nhiều địa bàn đã bị chia cắt thậm chí chiếm đoạt.
Rất nhiều nhân tố không ổn định, sau khi lão gia tử trúng gió phải nhập viện, Diệp Sở Sinh lại chưa từng công khai lộ diện lần nào, cho nên Đào Tử Kiệt thuận theo đó trở thành người đứng đầu, có được cả thiên thời địa lợi nhân hòa. Muốn xây dựng được trật tự mới, thì phải phá hủy những cái cũ, điểm ấy Đào Tử Kiệt biết rất rõ, nhưng năng lực có hạn, thời gian lại không đợi người, cho nên Bùi Ngọc cho là mình đã nắm chắc được cậu.
Đào Tử Kiệt đốt điếu thuốc, hít sâu một cái nói: “Lại đây, tới gần thêm chút nữa.”
Bùi Ngọc mắt thấy có hi vọng, lập tức xáp lại, chen vào giữa hai chân cậu, hai tay dây dưa ở bên hông. Đào Tử Kiệt một tay để ở phía sau đầu, một tay kẹp thuốc ôm lấy cổ y, nhìn giống như chủ động nhưng lại lười biếng, biểu tình cười như không cười rất trêu người.
Đào Tử Kiệt ghé vào lỗ tai y thở ra một làn khói trắng, khóe miệng gợi lên hỏi: “Bùi thiếu gia, giá của tôi rất đắt, anh thực sự muốn mua sao?”
Có lẽ bởi vì cảnh tượng rất thích hợp để tán tỉnh, làm cho Bùi Ngọc không khỏi xuân tâm nhộn nhạo, tay trượt xuống dưới hạ thân cậu trêu đùa: “Dĩ nhiên là mua, đối với tôi nếu có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề thì chuyện đó không thành vấn đề.”
“Vậy sao… Bùi thiếu thật có khí phách, nhưng cũng phải xem lão tử có muốn bán hay không!” Đào Tử Kiệt tức giận, há miệng, dùng răng nanh cắn lỗ tai y.
Bùi Ngọc không ngờ cậu đột nhiên gây sự, không phòng bị kêu lên thảm thiết, đánh vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Đào Tử Kiệt vừa cắn lỗ tai của y, vừa giơ chân lên, đạp Bùi Ngọc suýt nữa thì té ngửa. Cậu nhổ ra một miệng máu, tiếp đó chống gậy bước về phía trước, giày da sáng loáng đạp lên đầu y, cố ý giẫm lên vết thương mà nghiền áp.
“Thật không biết tại sao anh lại có cùng đức hạnh với Diệp Súc Sinh, đều đem lời nói của lão tử thành gió thoảng bên tai.” Đào Tử Kiệt liếm đi vết máu bên miệng, sự thù địch dần ngưng tụ ở đáy mắt, hiện ra bộ mặt thực sự của dã thú: “Bùi thiếu gia, anh phải nhớ rõ, tôi là người rất ích kỷ, trước khi muốn trêu chọc tôi thì phải lo đến hậu quả sau đó đã.”
Bùi Ngọc không dám cử động, cũng không dám giãy dụa, mái tóc vàng vì dính máu mà bết lại, nhìn vô cùng chật vật.
Hiện giờ Đào Tử Kiệt đã không còn là kẻ nô lệ hèn mọn lúc mới gặp, giữa lúc nói chuyện thể hiện bá khí ngang ngược không để cho người khác kháng cự lại. Cậu sử dụng cờ hiệu của Diệp Sở Sinh, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng cũng được, cáo mượn oai hùm cũng thế, giả diễn thực làm, ngược lại lại có được vài phần phong độ của kẻ đứng đầu chỉ huy.
Đào Tử Kiệt nói ra vài câu ác độc, trong lòng thống khoái, bỏ lại Bùi Ngọc, quay đầu xe chạy về phía chân núi.
Quả thật, cậu đang cần gấp một khoản tiền, cậu muốn tự mở cửa chiêu binh mãi mã, có rất nhiều thứ cần thu xếp, thiếu tiền thì không thể làm được chuyện gì cả. Nhưng tài sản của Diệp Thị cậu không thể động vào được, mà cậu cũng không muốn động vào, cục kiểm chứng vẫn còn đang soi mói, làm như vậy thì khoa trương và phiền toái quá mức, cho nên cậu đem chủ ý hướng về phía Diệp Sở Sinh.
Căn cứ vào tài liệu cơ mật Đào Tử Kiệt tra được, Diệp Sở Sinh lấy danh nghĩa cá nhân mở hai tài khoản ngân hàng ở nước ngoài, chỉ cần lấy được số tiền này, không chỉ có thể thực hiện dự định mà còn có thể cắt đứt đường lui của Diệp Sở Sinh, một công đôi việc.
Đương nhiên, việc cạy miệng Diệp Sở Sinh là điều không dễ dàng, cho nên cậu chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.
Đào Tử Kiệt đi vào phòng, cửa cũng không đóng lại, Diệp Sở Sinh đã tỉnh.
Cậu mở đèn đầu giường, dưới ánh sáng vàng cam ấm áp, tầm mắt chạm nhau, hai người đều sửng sốt. Từ sau khi Đào Tử Kiệt cường bạo hắn, mùi thuốc súng giữa bọn hắn cũng phai nhạt dần, nhưng thay vào đó là sự lạnh nhạt, Đào Tử Kiệt rất ít khi mở miệng nói chuyện, Diệp Sở Sinh cũng coi cậu thành người vô hình.
“Ăn đi.” Tối nay thái độ của Đào Tử Kiệt rất khác thường, còn bê bát cháo táo đỏ nóng hổi vừa mới mua về đến bên giường, nói: “Khí sắc của anh kém đi rất nhiều, khoảng thời gian này tôi bận rộn quá, nên không thể chăm sóc anh, ăn nhiều một chút.”
Diệp Sở Sinh không nhịn được bật cười thành tiếng, hắn cảm giác mắt mình bị mù rồi.
Trước kia hắn vẫn cho rằng Đào Tử Kiệt là một người thẳng thắn, lúc vui vẻ thì mặt mày hớn hở, không vui thì không mở miệng mà sẽ ân cần thăm hỏi cả nhà người ta, thường xuyên tuỳ hứng cũng hay cố tình gây sự. Diệp Sở Sinh thực sự yêu thích tính cách tùy tiện đó của cậu, cho nên luôn dung túng cậu, hiện giờ mới phát hiện, sự giả dối của cậu đem so với mình chỉ có hơn chứ không có kém.
Đào Tử Kiệt rất kiên nhẫn, chờ cho hắn cười xong mới đưa bát cháo đến bên miệng, vô cùng từ tốn.
Diệp Sở Sinh dừng lại, thuận theo há miệng nuốt xuống. Hắn nghĩ thầm, vận mệnh có lúc tức cười đến mức khiến cho người ta không nói được lời nào.
Sau khi Tương Niệm chết hắn mắc bệnh kén ăn, hắn đã phải nhét thức ăn vào cổ họng, cưỡng ép tiếp nhận nuốt xuống. Lúc trước hắn không nỡ để Đào Tử Kiệt phải chịu khổ, nên đành phải uy hiếp cậu, hiện giờ chính bản thân mình cũng không ngờ sẽ có ngày rơi vào tình huống này, cho nên kinh nghiệm nhịn ăn cũng không có.
Rất nhanh đã ăn xong cháo táo đỏ, Diệp Sở Sinh nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Đào Tử Kiệt buông bát, lấy chiếc chìa khóa mang bên người mở còng ra, sau đó ngồi trên chiếc ghế ở bên giường chờ hắn. Đào Tử Kiệt thậm chí không cần lên tiếng uy hiếp, bởi vì cây súng lục tùy tiện nhét bên hông đã là tín hiệu uy hiếp cực mạnh.
Trong phòng vệ sinh trống rỗng, gương cũng bị dỡ xuống, Diệp Sở Sinh giải phóng lượng nước dư thừa trong cơ thể xong không ra ngoài ngay, mà cởi quần áo ra tắm rửa. Đối với một tên bù nhìn đang bị giam lỏng mà nói, làm như vậy là hơi cả gan.
Diệp Sở Sinh đang thăm dò thử Đào Tử Kiệt có thể ẩn nhẫn đến đâu, bọn họ sống chung chỉ là hình thức, cho tới bây giờ dường như chưa từng thực sự hòa hợp.
Diệp Sở Sinh từ trong nhà vệ sinh đi ra, tóc ướt sũng, che khuất tầm mắt, không thấy rõ được biểu cảm. Hắn tự giác nằm lại lên trên giường, tứ chi mở rộng, Đào Tử Kiệt khóa từng bộ phận lại, cẩn thận kiểm tra rồi tiếp tục khóa còng, sau đó liền đi ra ngoài.
Diệp Sở Sinh vốn tưởng rằng sẽ dừng ở đây, không ngờ một lúc sau Đào Tử Kiệt lại quay trở lại, trong tay còn cầm một ống kim dài nhỏ.
“Em tiêm cho tôi thứ gì?”
“Thứ anh vẫn thường bán, ma túy đá.”
Khi Đào Tử Kiệt nói lời này, thần thái giống như bình thường, nếu nói là bình tĩnh, chẳng bằng nói là thản nhiên thì phù hợp hơn. Khi một người đã trở nên vô cùng ác độc, sự độc ác đã ăn nhập tới tận tim gan dù cho có làm ra chuyện tàn nhẫn vô nhân đạo thì cũng chỉ giống như ăn một bữa cơm.
Diệp Sở Sinh tâm lạnh ngắt, Đào Tử Kiệt đây là đang muốn triệt để hủy hoại mình. Tiếp đó, sự đau đớn, cảm giác mát lạnh tràn vào thân thể, giống như có một con rắn nhỏ trườn dọc theo mạch máu từ cổ tay chạy về phía trước, từng chút từng chút chui vào đáy lòng.
Đào Tử Kiệt vỗ cánh tay hắn, thản nhiên nói: “Thả lỏng cơ thể, lần đầu tiên tiêm sẽ không gây nghiện, về sau từ từ sẽ thích ứng.”
Nếu như Diệp Sở Sinh có thể cử động, đã sớm vặn cổ tay lại, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nắm chặt tay: “Không phải em muốn báo thù sao? Món nợ tôi còn thiếu của em sớm nên trả sạch, em hận tôi như vậy, giết tôi không phải sẽ xong hết hay sao.”
Đào Tử Kiệt chậm rãi rút ra kim tiêm ra, dùng ngón tay đè lại vết kim trên cổ tay xoa nắn, hai ba phút sau mới trả lời: “Ừ, nên trả sạch đi, tôi cũng không có lý do để hận anh, nhưng tôi muốn có được khoản tiền trong tài khoản cá nhận của anh.”
Cậu nói rất thẳng thắn, vô tư không che dấu chút nào.
Diệp Sở Sinh nhắm mắt lại, thân hình gầy gò run nhẹ, đồi ngực kịch liệt phập phồng lên xuống.
Nhìn xem, hắn lại sai rồi. Trải qua phản bội, nhục nhã, rồi cường bạo, hắn cứ nghĩ rằng Đào Tử Kiệt đã không thể tiếp tục làm tổn thương mình được nữa, cho dù thân thể có bị chà đạp, thì ít nhất trái tim cũng sẽ không bị thương. Có thể sự thật không phải như vậy, hóa ra mình vốn dĩ chưa từng thoát khỏi Địa Ngục, hơn nữa còn tiếp tục rơi xuống sâu hơn.
Đào Tử Kiệt đắp chăn cho hắn, xoay người đang định rời đi thì đột nhiên nghe được giọng nói khàn khàn của Diệp Sở Sinh.
“Tôi có thể nói cho em biết số tài khoản ngân hàng và mật mã, nhưng đừng tiêm thêm ma túy cho tôi nữa, nếu không, tôi có biến thành quỷ cũng không tha cho em!”
Đào Tử Kiệt ngẩn người, quay đầu, cúi người đối hắn nói: “Cám ơn Sinh ca.”
Cuối cùng, nhìn thấy vẻ mặt hận đến phát điên của Diệp Sở Sinh, cậu lại thêm vào một câu: “Ma túy đã tiêm vào rồi cũng không có cách nào lấy ra, cho nên anh cứ hưởng thụ đi.”
Đèn tắt, cửa cũng đóng, Diệp Sở Sinh bị bóng tối chiếm đoạt, ý thức hỗn loạn.
Hắn nằm trên giường, cảm giác toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn, bản thân giống như rơi vào trong lòng biển sâu, phiêu đãng chìm nổi. Dần dần bắt đầu sinh ra ảo giác, có thứ gì đó thoát ra từ trong bóng tối, giống như cách con tằm ăn lá dâu từng bước xâm chiếm linh hồn của hắn, từng miếng từng miếng, cắn tan tác.
Người khác đều nói ma túy sẽ mang đến khoái cảm cho con người ta, thậm chí dục tiên dục tử, nhưng Diệp Sở Sinh một chút cũng không cảm nhận được, ngược lại, hắn chỉ cảm thấy đau đớn. Hắn muốn giãy dụa mà không thể cử động, rất đau, hắn muốn la hét mà không thể phát ra thanh âm, cũng đau, hắn muốn khóc mà nước mắt không thể chảy, càng đau.
Diệp Sở đau đến mức không thở nổi, liền nghĩ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Đào Tử Kiệt, cậu ta dám làm cho mình đau như vậy, dù thao mười lần cũng không đủ! (Ú: chỉ thao mà không giết, rốt cuộc thì anh đã yêu cậu ấy đến mức nào vậy DSS)
Nhưng, điều Diệp Sở Sinh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính là, Đào Tử Kiệt cũng không chịu buông tha cho hắn!
Sau khi Đào Tử Kiệt lấy được tài khoản và mật mã, lập tức chuyển tiền đi, đó là một số tiền vô cùng lớn đủ cho cậu sống mấy đời cũng không hết. Khi nhìn thấy một chuỗi các con số kéo dài, Đào Tử Kiệt không hề kinh ngạc hay kích động, giống như chuyện số tiền kia rơi vào trong tay cậu là chuyện hiển nhiên.
Đào Tử Kiệt cười lạnh, bởi vì đây là tiền của Diệp Sở Sinh, nên cậu mới cảm thấy yên tâm thoải mái hay sao?
“Đã sớm biết rằng anh có tiền, nhưng không nghĩ là có nhiều như thế này, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã đi một vòng thế giới, muốn chơi dạng đàn ông nào mà không có, thế nào lại cứ phải trêu chọc tôi, anh có ngốc hay không hả?”
Sắc mặt Diệp Sở Sinh tái xanh, không có tâm tư nghe cậu nhạo báng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ba ống kim tiêm bên cạnh: “Em lừa tôi? Lần trước em đã đồng ý với tôi điều gì?”
Đào Tử Kiệt bất đắc dĩ nhún vai: “Không còn cách nào khác, đều do cấp dưới của anh quá trung thành, nếu không tôi đã không phải giao anh ra cho bọn họ nhìn.”
“Đào Tử Kiệt, em đã đồng ý với tôi!”
Đào Tử Kiệt cầm ống tiêm lên, chia ra từng cái đâm vào da Diệp Sở Sinh, đẩy ma túy chậm rãi đi vào trong tĩnh mạch, nhẹ giọng nói: “Giúp tôi một việc đi, Sinh ca.”
Trước khi ý thức của Diệp Sở Sinh bị ma túy khống chế, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại hai câu nói, không phải “Em đã đồng ý với tôi” thì lại là “Em lừa tôi”, nói đi nói lại thật lâu, Đào Tử Kiệt nghe nhiều lỗ tai cũng sắp rụng rời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook