Cấm Lửa
Chương 36: Không trở lại được

Đào Tử Kiệt đốt hết toàn bộ di vật của Tương Niệm, đốt không hết liền chôn, chôn sạch, một chút cặn bã cũng không để lại.

Lúc trước Diệp Sở Sinh cũng làm như thế này, hắn chặt đứt ràng buộc giữa cậu và Đào Tử An, khiến cho anh em bọn họ phải sống ở hai thế giới bất đồng. Hiện giờ, đến lượt cậu đóng vai kẻ đi cướp đoạt, dù cho Tương Niệm đã chết thì vẫn thanh trừ sạch sẽ như thường, tuyệt đối không để lại một chút quyến niệm nào cho Diệp Sở Sinh.

Diệp Sở Sinh đã làm rất nhiều rất nhiều việc đối với cậu, cậu đều nhớ rất kỹ, không sao, từ bây giờ, sẽ từng chút từng chút trả lại cho hắn.

Nợ cũ trước đây chưa tính toán rõ ràng, bọn họ lại tiếp tục tạo thêm nợ mới.

Cậu khóa Diệp Sở Sinh ở trong phòng, chỉ cho hắn một ít thức ăn và nước uống, đến đúng giờ quy định thì đưa hắn đi nhà vệ sinh giải quyết sinh lý cần thiết. Nhưng Đào Tử Kiệt biết đây không phải là biện pháp lâu dài, trước mắt tuy rằng cậu có thể thay thế Diệp Sở Sinh ra mặt, giải quyết một số chuyện trong bang phái, đó là bởi vì Diệp lão gia tử tức giận đến mức nhập viện rồi, tạm thời không có ai tìm bọn cậu gây phiền toái.

Đào Tử Kiệt hiểu rất rõ về mục tiêu của mình, cậu muốn hoàn toàn điều khiển được bang phái, nếu không làm được, sẽ lấy bang phái thậm chí là Diệp gia làm lợi thế, bán cho cảnh sát đổi lấy cơ hội sống yên phận, nếu không nữa thì, cùng chết với Diệp Sở Sinh.

Sau chuyện hôn lễ, Diệp Sở Sinh lại không công khai lộ mặt đã khiến cho ngoại giới có rất nhiều suy đoán, lòng người trong bang phái cũng bắt đầu lung lay. Nhưng những thứ này vẫn là thứ yếu, hiện tại Đào Tử Kiệt gặp phải một vấn đề rất khó giải quyết, Lưu Huỳnh muốn đích thân đến thăm hỏi.

Vì thế, Đào Tử Kiệt chỉ có thể trao đổi điều kiện với Diệp Sở Sinh, nếu hắn chịu phối hợp là tốt nhất, còn nếu không chịu thì mình cũng không cần khách khí.

Cậu mở miệng liền hỏi: “Diệp súc sinh, anh muốn chết phải không?”

“Không lâu trước đây từng nghĩ tới, nhưng bây giờ không muốn.”

Diệp Sở Sinh gầy, cả khuôn mặt đều hóp lại, sắc mặt xanh xao yếu ớt. Bờ môi khô khốc, mất đi màu sắc hồng nhuận của ngày xưa, bởi vì đã lâu không tắm rửa, nên trên người đã bắt đầu có mùi thịt thiu. Đào Tử Kiệt vuốt tóc mái của hắn, phát hiện ra ngay cả ánh mắt của hắn cũng không còn giống với lúc trước, khóe mắt có những nếp nhăn nhỏ, râu ria hỗn độn mọc lung tung, vô cùng tang thương, một chút cũng không giống với phong cách tao nhã trước kia của Diệp Sở Sinh.

“Sống tuy rằng không có gì vui, nhưng chết cũng không có được sự vui vẻ, người cả đời này cứ mãi kiếm tìm những thứ tầm thường, tất cả rồi cũng sẽ trôi qua trong nháy mắt, vội vã muốn chết để làm gì, đến đúng thời điểm thần chết ghé thăm thì muốn trốn cũng không trốn được.”

Đào Tử Kiệt ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Cảm tính như vậy, xem ra mấy ngày nay anh đã giác ngộ không ít.”

Diệp Sở Sinh im lặng không nói, không phải hắn muốn suy nghĩ miên man, mà là hoàn cảnh bức ép. Suy nghĩ, là chuyện duy nhất hiện giờ hắn có thể làm.

“Lưu Huỳnh muốn gặp anh, nếu anh không muốn chết thì phải phối hợp với tôi cho thật tốt, tôi ở trong phòng trang bị bom, nếu anh nói linh tinh dù chỉ một chữ, tôi cũng sẽ ấn kíp nổ.”

Vì lần gặp mặt này, Đào Tử Kiệt phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị. Cậu đưa tới một chậu nước trong, đặt ở bên giường, cầm lấy dao cạo giúp Diệp Sở Sinh cạo râu, sau đó dùng khăn lông ướt lau thân thể cho hắn, tiếp đó tìm một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho hắn mặc. Nói thì đơn giản, nhưng đứng lên làm thì lại rất phiền toái, một lần chỉ có thể cởi trói một chân hoặc là một tay của Diệp Sở Sinh, mặc một bên quần áo vào, mới khóa lại rồi tiếp tục cởi bên kia.

( Không hiểu sao đoạn này có cảm giác bình yên dễ sợ, hai người giống như một đôi phu phu bình thường chồng ốm vợ chăm, đây chính là ánh sáng hạnh phúc le lói trong chuỗi ngược tăm tối tàn bạo TT^TT)

Cũng may Diệp Sở Sinh chịu ngoan ngoãn hợp tác, để cho cậu thoải mái rất nhiều, Đào Tử Kiệt không hiểu được tâm tư của người đàn ông này, vì thế hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì thế?”

“Em đang quan tâm tôi sao?”

“Không phải.”

Diệp Sở Sinh cười châm chọc: “Tôi đang nghĩ, đây là lần đầu tiên em tự nguyện chủ động phục vụ tôi.”

Đào Tử Kiệt giận tái mặt, bóp chặt cổ họng của hắn, hung tợn nói: “Anh tốt nhất nên phân biệt rõ chủ yếu và thứ yếu, dám chọc cho lão tử xù lông, lão tử sẽ thu thập anh!”

Diệp Sở Sinh hô hấp không thuận, ý niệm trào phúng trong đáy mắt lại càng nồng nặc, đúng là phong thủy luân lưu chuyển*, nô lệ xoay người thành chủ nhân.

((*) phong thủy luân lưu chuyển (风水轮流转) ý chỉ mọi việc trên đời đều có thể đảo lộn, cuộc sống có thăng có trầm, bây giờ bạn may mắn nhưng không thể may mắn mãi, bây giờ tôi xui xẻo không có nghĩa là tôi mãi mãi xui xẻo, sẽ có ngày đảo ngược lại tôi may mắn, bạn xui xẻo.)

Đào Tử Kiệt để Diệp Sở Sinh ngồi trên ghế mây, cởi còng tay, sau đó dùng thảm lông cừu che nửa người dưới của hắn, khéo léo che đi còng chân và xiềng xích. Khi Lưu Huỳnh đi tới sảnh chính thì Đào Tử Kiệt đã ngồi trước màn hình theo dõi, mắt không chớp nhìn theo nhất cử nhất động của bọn họ.

Đào Tử Kiệt âm thầm hi vọng, Diệp Sở Sinh tốt nhất không nên làm bậy, chỉ cần mình động một ngón tay, tất cả sẽ không thể vãn hồi. Bởi vì cậu biết mình sẽ không mềm lòng, cho dù đối phương là phụ nữ có thai do Diệp Sở Sinh ban tặng, lương tri của cậu đã bị xóa bỏ từ lâu.

Đào Tử Kiệt đeo tai nghe lên, nghe trộm cuộc đối thoại giữa hai người, bọn họ nói tới hôn sự thì Diệp Sở Sinh nói.

“Kéo dài thêm thời gian đi, chờ thân thể của ông nội chuyển biến tốt hơn, anh xử lý xong một số chuyện riêng sẽ tiếp tục định ngày, nếu đến lúc đó không mặc được áo cưới thì để sau khi sinh con ra rồi tổ chức hôn lễ sau.”

Lưu Huỳnh cũng không hỏi nhiều nghe xong liền gật đầu đáp ứng, Đào Tử Kiệt tức tối, người phụ nữ này hiền lành đến độ sắp thành thánh mẫu luôn rồi.

Hai người lại tiếp tục nói chuyện thêm một lúc, đều là mấy chủ đề không quan trọng, sau đó Lưu Huỳnh đứng dậy tạm biệt rồi rời đi. Sau khi Đào Tử Kiệt xác định cô ta đã rời khỏi đại trạch, mới tắt màn hình bỏ tai nghe xuống, khuôn mặt đen sì đi tới đại sảnh thu thập tàn cuộc. Tâm tình Diệp Sở Sinh dường như cũng không tốt, hờ hững ngồi trên ghế mây, cũng không nhìn cậu lấy một cái.

Xiềng xích trói rất chặt, Đào Tử Kiệt giằng co vài cái mất đi kiên nhẫn, đột nhiên đứng dậy, lấy gậy chống xuống sàn nhà, nhấc chân đá về phía ghế mây.

“Con mẹ nó anh thực sự rất phiền toái, rõ ràng là đồng tính luyến ái, lại còn học người khác đi cưới đàn bà!”

Diệp Sở Sinh lạnh lùng nhìn cậu, quay đầu đi.

“Mẹ nó, anh đang tỏ thái độ gì hả!” Đào Tử Kiệt kéo tóc của hắn, cưỡng ép hắn quay mặt lại nhìn mình, sát khí đằng đằng nói: “Anh rốt cuộc có hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình hay không hả? Còn nghĩ mình có cơ hội tổ chức hôn lễ hay sao? Nếu lão tử mất hứng thì đừng hy vọng anh sẽ thấy được mặt trời ngày mai!”

“Đào Tử Kiệt, bộ dạng hiện tại của em khó nhìn quá, giống như chó điên cắn loạn vậy.”

“Anh nói cái gì?” Đào Tử Kiệt cao giọng.

“Thật khó nhìn, ở trước mặt kẻ thù giậm chân kêu la om sòm như vậy, căn bản không kiên nhẫn, rõ ràng chỉ dựa vào thủ đoạn đùa giỡn mới tạm thời khống chế được cục diện, thật đúng tự coi mình là người chiến thắng, thời gian tôi nuôi dưỡng em dài như vậy, hoàn toàn là đang lãng phí tâm huyết.”

Đào Tử Kiệt trán nổi gân xanh, giơ tay, đánh một quyền vào mặt của hắn.

Cậu không phải kẻ cuồng ngược đãi, nhưng người này quả thực đáng đánh, rất không biết tốt xấu! Đã rơi vào hoàn cảnh này vẫn còn dám bày ra bộ dạng cao cao tại thượng ngồi đấy mà giảng đạo!

Diệp Sở Sinh lấy tay lau đi tơ máu bên miệng, cười một tiếng chế giễu.

Hành động của hắn khiến Đào Tử Kiệt phẫn nộ, cậu đi tới gần, một tay bóp chặt cổ Diệp Sở Sinh, một tay xé rách quần áo của hắn. Diệp Sở Sinh ra sức phản kháng, nhưng bởi vì hai chân đã bị khóa, rơi vào tình thế bất lợi, Đào Tử Kiệt cho hắn một cái bạt tai, vẫn tiếp tục phản kháng, cậu trực tiếp dùng gậy chống nện xuống, đầu rơi máu chảy.

Lửa giận hừng hực đốt đỏ hai mắt Đào Tử Kiệt, một gậy vừa rồi cậu đã dốc toàn lực, cho dù Diệp Sở Sinh đầu đầy máu rơi vào hôn mê vẫn không cách nào làm nguôi ngoai lửa giận trong lòng cậu. Đào Tử Kiệt lột quần của hắn xuống, tách hai chân hắn ra, để cái vật ác nghiệt cũng đang giận dữ nhắm vào nửa thân dưới của hắn, hung hăng chọc vào.

Ghế mây “két” một tiếng kháng nghị vì phải đồng thời chịu đựng sức nặng của hai người.

Đào Tử Kiệt không hề lưu tình, xé rách Diệp Sở Sinh, sau đó xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, biểu tình nghiến răng nghiến lợi, trong mắt xuất hiện một sự cuồng nhiệt không tên. Cậu hồi tưởng lại từng thần thái từng câu nói vừa rồi của Diệp Sở Sinh, cảm thấy thực sự đáng hận, lại nhìn bộ dạng máu tươi đầm đìa mặc người khác ức hiếp của người này ở dưới thân mình, giờ phút này một loại điên cuồng mà cậu chưa từng cảm nhận được bỗng xuất hiện.

Mình đang thao Diệp Sở Sinh, đúng rồi, không phải ai khác, chính là kẻ một tay che trời Diệp Sở Sinh! Là cái kẻ tội ác tày trời Diệp Sở Sinh! Là kẻ từng nắm mình trong tay nặn như nặn thịt Diệp Sở Sinh! Là Diệp Sở Sinh!

Khoái cảm trả thù không ngừng kéo đến làm cho cậu hưng phấn ra đầy một thân mồ hôi.

Diệp Sở Sinh tỉnh lại giữa cơn đau đớn, trợn mắt nhìn thấy Đào Tử Kiệt đang ở trên người mình điên cuồng tàn sát bừa bãi, ban đầu vẫn không thể tin được, nhưng lại vì đau đớn mà nhíu mày. Trong mắt hắn lộ ra vẻ vẻ đau xót cùng ẩn nhẫn, bộ dáng cắn chặt môi chịu đựng của hắn giống như thêm dầu vào lửa, khiến Đào Tử Kiệt bị dục hỏa thiêu đốt càng thêm hưng phấn.

Đào Tử Kiệt bóp mặt của hắn, đồng thời điên cuồng va chạm, cậu không cho Diệp Sở Sinh tránh đi, cậu muốn nhìn thấy từng biểu cảm của hắn. Thống khổ, kháng cự, khó chịu, khuất nhục, oán hận… Tất cả cậu đều phải nhìn cho thật kỹ, những vẻ mặt này lúc trước cũng từng xuất hiện trên mặt mình, lần này đến phiên cậu thưởng thức đối phương làm trò hề. Máu và mồ hôi hòa quyện cùng một chỗ, làm cho khuôn mặt Diệp Sở Sinh càng thêm đáng sợ.

Hai tay Diệp Sở Sinh nắm chặt hai bên ghế mây, ngón tay móc vào trong khe hở, đau đến mức run lên, ngoan cường không chịu kêu lấy một tiếng.

Trước khi dục vọng bùng nổ hết sức, Đào Tử Kiệt đột nhiên ngừng lại, liều mạng thở hổn hển, kết thúc như vậy cậu có chút luyến tiếc.

“Ha… Diệp súc sinh, anh có thể tượng tượng ra sẽ có ngày bản thân gieo gió gặt bão như thế này không, thế nào, cảm giác bị đàn ông thao cũng không tồi chứ?”

Gương mặt tái nhợt gầy yếu của Diệp Sở Sinh thoáng hiện ra một nụ cười quỷ dị: “Cũng chỉ đến đây thôi, ha ha ha ha! Đào Tử Kiệt, tôi thật sự cảm thấy xót xa thay cho em.”

Diệp Sở Sinh không oán, nhưng hắn hận! Trước đây khi bản thân ôm lấy Đào Tử Kiệt, là bởi vì yêu, vậy bây giờ Đào Tử Kiệt bạo hắn là vì cái gì? Trả thù? Không cam lòng? Hay chỉ vì điều này đã vấy bẩn thân thể của cậu, chỉ vì muốn làm nhục kẻ thù? Ban đầu tại sao cậu ấy lại biết làm vừa lòng người đến như vậy, đúng là không biết tự trọng!

“Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên, đây cũng đâu phải lần đầu tiên cậu làm như vậy, vì muốn trả thù tôi em còn có thể vểnh mông lên cầu người khác thao, đã ti tiện tới mức này, tôi cũng không biết nên nói gì với em, thật sự là…”

Câu nói kế tiếp Diệp Sở Sinh không thể nói ra, vì Đào Tử Kiệt đã bóp chặt cổ họng của hắn.

“Nếu lão tử không ti tiện thì sớm đã bị anh chơi chết, hãy mở to mắt ra mà nhìn tôi xem, không bởi vì anh thì làm sao có tôi của hiện tại?” Đào Tử Kiệt bóp chặt cổ của hắn đồng thời nửa mình dưới cũng tăng nhanh tốc độ luật động.

Có một số thứ, một khi đã bị cắt ngang, muốn khôi phục lại thì rất khó, bao gồm cả khoái cảm và sự thừa nhận…

Đào Tử Kiệt không biết bản thân lại tiếp tục làm thêm bao lâu nữa, chờ cho đến khi cậu đem dục vọng phát tiết ra ngoài thì tay chân đã mềm nhũn, lửa giận và dục hỏa lần lượt bị dập tắt, chỉ còn lại hư không cùng mất mát. Diệp Sở Sinh lại tiếp tục ngất đi, lần này là vì thiếu dưỡng khí.

Đào Tử Kiệt nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong lồng ngực của Diệp Sở Sinh.

Cậu biết mình đã hoàn toàn biến thành một Diệp Sở Sinh thứ hai, vô sỉ như nhau, ác độc như nhau, thậm chí, biến thái không khác gì nhau.

Vì anh mà tôi đã sớm không thể quay đầu lại được nữa… Đào Tử Kiệt oán hận, cho nên anh không thể ghét bỏ tôi, trên đời này ai cũng có thể ghét bỏ tôi, chỉ riêng mình anh là không thể!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương