Trên những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng của Thanh Vân phong, các đệ tử nội môn lần lượt đứng ngay ngắn xếp hai hàng, làm nổi bật đại khí của Thanh Vân tông.
Thấp nhất là Trúc Cơ kỳ, cao nhất là Nguyên Anh kỳ, lần lượt đứng ở hai bên bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng.
Nhìn thoáng qua có thể thấy rõ được thế lực tông môn siêu cấp của Thanh Vân tông.
Ở Thanh Vân tông, mỗi khi đệ tử đạt đến Xuất Khiếu kỳ sẽ bị tông môn dẫn xuống núi, hoặc là tự lập tông môn, hoặc là đi ra ngoài lịch luyện.
Thanh Vân tông có ba ngàn tông môn phụ thuộc, nhưng thật ra tất cả đều do các đệ tử cũ trước kia của Thanh Vân tông thành lập.
Trứng gà không muốn đặt hết cùng giỏ xách, đây là triết lý mà Thanh Vân tông vẫn luôn theo đuổi.
Mặc dù những đệ tử ở bên ngoài sẽ bị thương, nhưng những đệ tử thoát khỏi sự bảo hộ của tông môn cũng sẽ nhanh chóng trưởng thành và trở thành một cây đại thụ cao ngất ngưởng.
Cuối cùng sẽ phụng dưỡng lại tông môn, lúc này sẽ mang đến vô số máu mới cho tông môn, khiến Thanh Vân tông trường tồn thịnh thế, không bị suy vong!
Chuyện này cũng được hầu hết tất cả các đại tông môn nhất trí.
Nếu không một đám Đại Thừa Độ Kiếp chen chúc một chỗ cũng sẽ không có lợi cho tất cả mọi người.
Chẳng những ngăn ngừa người khác tăng lên, mà còn ngăn ngừa sự phát triển của tông môn.
Tài nguyên tu luyện mà một đám Độ Kiếp Đại thừa cần cũng cực kỳ đáng sợ, không chừng có thể dùng để bồi dưỡng ra những đồ đệ mới.
Thân là đệ tử của Thanh Vân tông, chẳng lẽ sau này khi Thanh Vân tông gặp nạn, bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Dù sao thế giới này cũng cực kỳ lớn, cho dù Độ Kiếp kỳ cũng không cách nào nhìn được toàn bộ thế giới, giữa thế giới vô biên vô tận luôn có cơ duyên của riêng mình.
Ngoại trừ những tu sĩ Độ Kiếp muốn bế quan tu luyện đến chết trong tông môn bị tông môn xếp vào trong cấm địa, các đệ tử còn lại của Thanh Vân tông trải rộng khắp thế giới này như hạt vừng!
Mà các đệ tử trẻ tuổi đứng trên bậc đá bây giờ sẽ là tương lai của lứa Thanh Vân tông tiếp theo!
Tiểu Sơn phong nằm ở hàng cuối cùng trong mười hai đỉnh Thanh Vân, cho nên đám người của Âu Dương đứng ở bậc đá phía dưới cùng nhất.
Tiêu Phong nhìn đỉnh Thanh Vân phong cao tận mây, tâm chí mạnh mẽ nói: “Sư huynh, sau này ta nhất định sẽ khiến Tiểu Sơn phong đứng ở bậc trước nhất trên bậc thang Thanh Vân phong.”
Âu Dương uể oải ngồi ở trên bậc đá, lớn tiếng bật cười: “Ngươi không tiền đồ, nghĩ thôi cũng đã nhát gan như vậy?”
Tiêu Phong không hiểu gì nhìn Âu Dương.
Âu Dương bĩu môi về phía Bạch Phi Vũ nói: “Bạch sư huynh ngươi, ngày đầu tiên vào sơn môn đã hỏi sư phụ ta có muốn làm chưởng môn không!”
“???” Tiêu Phong nhìn vẻ mặt hờ hững của Bạch Phi Vũ, lẽ nào sư huynh này còn hung ác hơn so với mình?
“Chỉ cần ngươi muốn làm chưởng môn thì đi lấy lòng Nhị sư huynh của ngươi cho tốt, chờ hắn đủ mạnh rồi nhất định sẽ chặt đứt đầu chó của chưởng môn xuống, để ngươi ngồi lên trên đó!” Âu Dương cười ha ha nói.
Những lời đại nghịch bất đạo như vậy khiến Tiêu Phong lắc đầu liên tục.
Âu Dương liếc mắt nhìn thoáng Trần Trường Sinh đang núp sau lưng đám người, thầm chửi bậy ở trong lòng: “Nếu là lão tam, e rằng sẽ lấy chưởng môn làm con rối, sau đó sẽ làm chủ nhân thực sự dưới cái bóng Thanh Vân tông!”
Tiêu Phong nhìn dáng vẻ của các sư huynh khác trên bậc đá, đột nhiên cảm thấy có phải mình chưa đủ cố gắng, ngay cả suy nghĩ cũng không đại khí như các sư huynh.
Nhưng bây giờ hắn đã có tư chất để kiêu ngạo, chờ đến lúc thực lực của mình đủ sẽ về báo thù!
Cuối cùng ngày đó cũng để, ta muốn ngày đó không còn trong mờ mịt!
Tiêu Phong hăng hái nghĩ trong lòng.
Hồ Đồ Đồ thì có chút buồn ngủ, dựa vào cánh tay của Âu Dương, vừa ôm chặt lấy quần áo của Âu Dương vừa ngủ, con bò cái hạ lưu vừa rồi còn dám tới dụ dỗ sư huynh.
Thật sự muốn mau lớn lên, sau đó cất sư huynh vào trong một cái lồng, chỉ thuộc về Đồ Đồ ta!
....
Phía trên đại điện của Thanh Vân phong, các trưởng lão cung phụng và các phong chủ trong tông môn xếp thành hàng ở hai bên đại điện.
Dưới khán đài, đại biểu của vô số tông môn ngồi ở trong quảng trường.
Mặc dù chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến cuộc thi đấu của Thanh Vân tông, nhưng các tông môn nên đến cũng đã đến bảy tám phần.
Dù sao Thanh Vân tông cũng là tông môn siêu cấp, khắp nơi đều là co8 duyên nên nhất định phải có đủ thời gian để gặp.
Ngộ nhỡ mình gặp phải công pháp tu luyện mà tiên nhân để lại hàng ngàn năm trước thì sao?
Trong Tàng Kinh các của Thanh Vân tông có bày tất cả các công pháp có thể đặt tên trong toàn bộ giới tu hành!
Trong đó các loại bí tịch vô thượng, nhất định có thứ thích hợp với bản thân mình.
Trong khoảng thời gian ở Thanh Vân tông, nhất định phải mượn nó đọc kỹ càng mới được!
Khi Động Hư Tử nhìn thấy chỉ có một cái đầu hói ngồi thẳng trên chín cái bàn trước mặt, ánh mắt hắn nhìn sắc mặt của Lăng Phong ở bên cạnh vẫn như thường lệ, khẽ thở dài trong lòng.
Chuyện vừa rồi xảy ra trước sơn môn hắn cũng biết rất rõ, đồ đệ của mình vốn là người tài giỏi hiểu chuyện, nhưng tâm tư quá kín đáo, tính tình quá thẳng thắn.
Mặc dù Âu Dương đã giải vây, nhưng đối với tâm cảnh đồ đệ mình thì lại là một đả kích không hề nhỏ.
Càng hoang mang không tiến lên thì càng phải trui luyện, muốn cầu tiên vấn đạo mà không có một trái tim kiên cường thì mãi mãi không thể đi đến cuối cùng được.
Đây cũng là lý do tại sao Động Hư Tử vẫn luôn bỏ mặc, không quan tâm đến Lăng Phong, chỉ khi hắn có thể bước ra thì mới có thể gánh vác trách nhiệm lớn hơn.
Đây cũng là trách nhiệm của đệ tử chưởng môn như Lăng Phong!
Trong số chín đại thánh địa bây giờ chỉ có một Đại Linh sơn tự đến, còn là đến gây chuyện.
Chín đại thánh địa không có một người tốt, Đổng Hư Tử hừ lạnh một tiếng, nhưng ta, nhưng Thanh Vân tông cũng không phải bùn đất!
Ngay lập tức Động Hư Tử bước tới trước và nói lớn:
“Mười ngày nữa sẽ tổ chức thi đấu tông môn. Tất cả đệ tử nội môn và đồng môn xem lễ đều có thể tham gia! Sơn môn của Thanh Vân tông đã mở, rộng mở chào đón tất cả các tiên môn. Người chiến thắng sẽ nhận được một thanh Đạo khí của Thanh Vân tông, một bộ tâm pháp vô thượng! Một lần nhìn qua Thanh Vân bí bảo!”
Giọng nói của Đổng Hư Tử lặng lẽ truyền đến bên tai của tất cả mọi người, lập tức khiến tất cả mọi người ở trong quảng trường đều kinh ngạc, thán phục!
Đạo khí sao!
Một pháp bảo ẩn chứa đạo vận của trời đất!
Đó chính là tồn tại đỉnh cao của pháp bảo trong giới tu sĩ.
Một kiện Linh Bảo cũng đủ để chưởng môn ngoại môn ra tay ngoài đánh đến người hoá chó.
Thanh Vân tông vẫy tay lại là một thanh Đạo khí!
Chẳng thua gì kiếp trước cho chủ căn ổ chuột một toà tứ hợp viện!
Tâm pháp vô thượng càng là thứ mà tất cả các tu sĩ đều tha thiết mơ ước.
Con đường tu tiên dài đằng đẵng, vô số tu sĩ đều mong mỏi một bộ công pháp có thể trực tiếp thành tiên.
Cho dù trên thế giới này không còn tiên nhân, với tâm pháp vô thượng của Thanh Vân tông, ít nhất cũng có thể tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ phải không?
Không biết trên trời đất này có bao nhiêu tu sĩ, nhưng cuối cùng cả đời bọn họ chỉ có thể luyến tiếc những công pháp bình thường!
Tùy tiện ném ra một bộ công pháp có thể tu luyện Độ Kiếp Kỳ.
Thực lực của Thanh Vân tông trong chín đại thánh địa quả nhiên thật đáng sợ!
Chưa kể đến bí bảo trong truyền thuyết của Thanh Vân tông!
Đó chính là chí bảo trấn tông giữ Thanh Vân tông không ngã mấy ngàn năm nay!
Trong truyền thuyết là ẩn giấu bí mật để thành tiên!
Chỉ cần có thể lĩnh hội huyền cơ ở bên trong, thì tiên môn có hi vọng!
Quá bạo tay! Đúng là quá bạo tay!
Tất cả những người đại biểu tông môn đến xem buổi lễ đều kinh ngạc không thôi!
Đổng Hư Tử nói ra thứ đủ khiến cho trái tìm tất cả mọi người rung động.
Ngay cả Thánh tử Phật môn của Đại Linh sơn tự, một trong chín đại thánh địa, như Tuệ Trí đang ngồi phía trước cũng cảm thấy hơi động lòng.
Tuệ Trí cũng không ngờ Thanh Vân tông lại bằng lòng ra tay như vậy.
Mặc dù hắn không hứng thú với đạo khí và công pháp.
Nhưng chí bảo trấn tông trong truyền thuyết này, hắn nhất định phải lấy được!
-----
Giới thiệu truyện: Ta Thật Sự Không Yếu Nha - Võ Tam Mao
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook