Thắng!
Vậy mà Thánh tử Phật môn lại thua một thiếu niên ở Thanh Vân tông.
Hơn nữa Nguyên Anh kỳ lại thua người Kết Đan kỳ!
Đám ăn dưa có mặt ở đây không đủ đạo hạnh để thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy vô số bàn tay và vô số kiếm quang.
Sau đó, Lãnh Thanh Tùng trở lại bên cạnh Âu Dương, Tuệ Trí bị xoắn tay áo thành từng mảnh vỡ rồi cúi đầu nhận thua.
Mặc dù miệng bên thắng có hơi thối nhưng đám người ăn dưa có mặt vẫn thán phục, không thể không sợ hãi sức mạnh của bên thắng.
Kết Đan cùng Nguyên Anh, hai đại cảnh giới này chênh lệch rất lớn, mà lại có người có thể lấy Kết Đan thắng được Nguyên Anh kỳ!
Xem ra chín đại thánh địa Thanh Vân tông vẫn sâu không lường được như cũ!
Tuệ Trí thua trận này nên đương nhiên không muốn ở lại đây lâu, hơi cúi đầu với mọi người rồi đi về phía phòng nghỉ trên sơn môn.
Không còn dưa để ăn, mọi người tràn đầy phấn khởi rời đi, nhao nhao thảo luận về chuyện người mới chỉ Kết Đan kỳ như Lãnh Thanh Tùng đã thắng Tuệ Trí như thế nào.
Vẻ mặt Âu Dương cô đơn đi tới trước mặt Lăng Phong, vỗ vỗ bả vai của Lăng Phong mà nói: “Lão Lăng, không sao cả, tên khốn kiếp kia chỉ ỷ tu vi cao mà ức hiếp người khác!”
Lăng Phong cười lớn, chắp tay với Âu Dương nói: “Cảm ơn Âu Dương sư huynh đã giúp đỡ. Lăng Phong ở chỗ này cảm ơn huynh.”
Nhìn Lăng Phong vẫn cổ hủ, cứng nhắc như cũ, trong lòng Âu Dương lắc đầu, Lăng Phong này vẫn như đóa bạch liên hoa. Bạch liên hoa cũng không có gì không tốt cả, nhưng với kẻ thù mà vẫn là thánh mẫu bạch liên hoa như cũ thì đến lúc nguy hiểm đúng là đáng chết mà.
“Âu Dương sư huynh!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Tô Linh Nhi cầm tiêu ngọc trong tay, chạy đến chỗ Âu Dương.
Theo bước Tô Linh Nhi, Âu Dương cảm thấy mặt đất rung chuyển một trận, sau đó tầm mắt tối sầm lại và bị Tô Linh Nhi ôm vào trong ngực.
Khi nghe thấy giọng nói của Tô Linh Nhi, ánh mắt lúc đầu có chút cô đơn của Lăng Phong lóe lên một tia sáng, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Linh Nhi nhảy đến ôm lấy Âu Dương, ánh sáng trong mắt Lăng Phong đã hoàn toàn biến mất.
Lăng Phong quay đầu yên lặng rời khỏi nơi này, thân là kẻ bại trận, chỉ có thể tự mình liếm láp miệng vết thương thôi.
“Khặc khặc, thế nào? Có giống như những gì ta đã nói không?” Một giọng nói vang lên bên tai của Lăng Phong.
“Câm miệng!” Lăng Phong thấp giọng quát.
“Câm miệng? Tư chất mình tầm thường tùy ý bị kẻ thù chà đạp, sau đó tất cả ánh sáng đều bị người khác dễ dàng đoạt đi, hơn nữa người phụ nữ mà mình yêu sau này cũng đung đưa dưới thân người khác, ngươi thật sự có thể chịu đựng được sao!”
“Ta bảo ngươi câm miệng lại cho ta!” Hai mắt Lăng Phong đỏ hoe, thấp giọng quát.
“Bây giờ có phải ngươi rốt cuộc đã tin ta? Chỉ có ta mới có thể giúp ngươi thay đổi tất cả những thứ này, ta là ngươi, ngươi chính là ta, làm sao ta có thể hại ngươi chứ?”
Giọng nói tràn đầy mê hoặc khiến tâm thần Lăng Phong lung lay, hắn quay đầu lại nhìn Tô Linh Nhi đang làm nũng bên cạnh Âu Dương, lại hung hăng quay đầu sang chỗ khác.
Lăng Phong đi đến bên nước và nhìn vào cái bóng phản chiếu của mình.
Một người toàn thân tỏa ra hắc khí, hai mắt đỏ thẫm đang nhìn chằm chằm vào hắn mà cười lạnh.
“Ngươi nói sau này ta có thể giết Âu Dương?” Lăng Phong nhìn chính mình ở trong hồ nước, nghi hoặc dò hỏi.
“Đương nhiên, chỉ cần ngươi nghe ta, tên gia hỏa kia đi khắp nơi cướp danh tiếng của chúng ta, sau này ta sẽ chặt đầu của hắn xuống!” Cái bóng phản chiếu Lăng Phong ở trong nước cười lạnh nói.
Sắc mặt Lăng Phong lộ vẻ giãy dụa một lúc, cúi đầu nhìn bóng người ở trong nước nói: “Ngươi nói đều là thật sao?”
“Đương nhiên là thật, chỉ cần chúng ta tính toán cẩn thận tỉ mỉ, như vậy, lần này toàn bộ thế giới đều là của chúng ta, cái gì ngươi muốn đều sẽ nằm trong tay ngươi!” Cái bóng phản chiếu ở trong nước mê hoặc nói.
Nghe những lời dụ hoặc bên tai, Lăng Phong nhớ đến cuộc đời của mình.
Từ nhỏ hắn đã được chưởng môn thu nhận làm đệ tử, thiên tư chói lọi hơn so với rất nhiều người, lúc đầu hắn đã sống trong sự ngưỡng mộ cùng cảm thán.
Nhưng kể từ khi Âu Dương và Lãnh Thanh Tùng lên núi thì mọi thứ đã thay đổi.
Người từng được gọi là thiên tài như mình trở nên tầm thường, tất cả mọi người đều nghĩ sự xuất sắc của hắn là điều hiển nhiên, mọi cố gắng của hắn đều bị người khác coi là điều hiển nhiên.
Những quái vật trên Tiểu Sơn phong đã hoàn toàn biến một thiên tài như hắn thành một người bình thường!
Từ nhỏ người khác đã coi hắn là người nối nghiệp của chưởng môn, mà hắn cũng cho là như vậy, một ngày nào đó hắn sẽ tiếp nhận y bát của sư phụ.
Cho nên hắn không dám làm sai, cũng không thể phạm sai lầm, luyện một chiếc mặt nạ, mỗi ngày đều mỉm cười và noi gương sư phụ như một người hiền lành.
Nhưng càng như vậy, người khác sẽ đánh giá mình càng thấp.
“Một người hiền lành!”
“Là do hắn giả vờ!”
“Dáng vẻ bạch liên hoa thật khiến người khác ghê tởm!”
Những lời nói bóng gió này khiến hắn vô cùng hoang mang, đến khi muốn xây dựng một hình tượng sư huynh nghiêm khắc thì lại bị tất cả mọi người chất vấn.
“Cái gì chứ, không phải chỉ là đệ tử chưởng môn sao, bày đặt nữa chứ?”
“Thật sự coi mình là thiên tài, Thanh Vân tông là của hắn sao?”
“Hiện tại bày đặt đi, nếu sau này thật sự trở thành chưởng môn, ai sẽ có quả tốt để ăn đây?”
…
Mang mặt nạ lâu sẽ không thể tháo xuống được, Lăng Phong cảm thấy rất đúng.
hắn dừng lại ở Nguyên Anh kỳ quá lâu, lâu đến nỗi người thiên tư không tài giỏi bằng hắn đã vượt qua hắn.
Khi hắn hỏi thăm sư phụ phải làm như thế nào, sư phụ cũng chỉ lắc đầu, nói rằng tâm ma của hắn quá nặng.
Lăng Phong giơ tay phải lên, trên tay phải xuất hiện một chiếc nhẫn cổ phác, mà chiếc nhẫn này là đột nhiên xuất hiện.
Vào một ngày nào đó bỗng xuất hiện ở trong tay của mình, hắn vốn tưởng rằng là một cơ duyên lớn, không ngờ đến nó lại đẩy hắn xuống vực sâu!
Tự xưng là tương lai của mình, tự kể với mình những chuyện mà thậm chí hắn cũng không dám nghĩ tới!
Sau này hắn sẽ làm rất nhiều chuyện phản bội, lệch lạc!
Sau này hắn sẽ trở thành một nhân vật đáng sợ khiến thế giới phỉ nhổ!
“Đáng sợ sao? Thật ra cũng không tệ!” Lăng Phong thấp giọng thì thào.
“Sư huynh, sư huynh, ngươi tới đây làm gì vậy?” Tổ Uyên đi đến phía sau của Lăng Phong, có chút nghi hoặc nhìn Lăng Phong đang đứng bên bờ ao.
Tổ Uyên oán hận nhìn Lăng Phong, quả nhiên tên phế vật này vẫn bị người khác đánh bại, là một vị đại sư huynh chỉ biết làm mất mặt mình? Thật là đáng kinh tởm!
Lăng Phong quay đầu lại, tia oán hận lóe lên trong mắt của Tổ Uyên vẫn bị Lăng Phong âm thầm nhận ra.
“Vị sư đệ trước mắt này chính là Thánh tử Ma tộc? Ta vốn định mượn Tiểu Sơn phong ra tay giết hắn, không ngờ tới lúc ấy vẫn không nỡ nhìn sư đệ này chết trong tay đồng môn. Xem ra ta vẫn quá mềm lòng rồi!” Lăng Phong âm thầm thở dài trong lòng.
Tại sao những con quái vật trên Tiểu Sơn phong đó không một kiếm đâm chết hắn đi?
Nghĩ như vậy, Lăng Phong buông nắm tay ra, đưa chiếc nhẫn ra sau lưng, trên mặt lại mang lên vẻ thật thà thường ngày, cười nói với Tổ Uyên: “Không có chuyện gì cả, ta chỉ ở chỗ này ngây ngốc một lát, sư đệ, chúng ta nhanh đi lên đại diện trên đỉnh núi đi,”
“Ừm, sư huynh, vì chuyện này ta mới tới tìm ngươi, đi nhanh lên, nếu như đến chậm sư phụ nhất định sẽ mắng đó.” Tổ Uyên ngoan ngoãn nói.
Hai sư huynh đệ tình thâm một trước một sau lần lượt đi về phía đỉnh núi Thanh Vân tông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook