Các Anh Tôi Không Phải Phản Diện Đâu!
Chapter 1: Ngọn Lửa Trắng Của Dinh Thự Rudeliz

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chỉ một khoảng khắc trước, tôi còn nằm trên nhựa đường. Bất động ở đó rồi chết.

Đáng lẽ là phải kết thúc như thế, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy ai đó chộp lấy mình.

Tôi ngủ thiếp đi một lúc rồi bàng hoàng mở mắt ra như người vừa tỉnh dậy sau cơn động kinh.

Khi tôi mở mắt, tôi đã ở trong một bầu không khí ấm áp với những người đang khẽ vỗ tay và cười, cơ thể của tôi được bọc cẩn thận trong một cái vải mềm.

Có thể nói sau khi bản thân nhận ra mình đã chết trong 3 phút…tôi được bọc trong một cái chăn và nhận được những lời chúc mừng.

Đây có phải cái tôi đang nghĩ đến không? Thực sự là tái sinh sao?

Tái sinh diễn ra nhanh như vậy sao?

Cảm giác thật kì lạ…Nó diễn ra thật nhanh chóng đến mức tôi không nghĩ những kí ức của mình đã bị xóa…Ôi trời, cảm giác có gì đó sai sai…

“Tiểu thư…không khóc”

“Thật…thật sao?”

Thậm chí tôi còn hiểu họ đang nói gì.

Họ không nói tiếng Anh hay tiếng Nga, hai ngôn ngữ khác mà tôi học được ở trường.

Có nghĩa là nếu có cái gì đó kì lạ thì chắc chắn là thế.

Tôi thậm chí còn không có thời gian để khiêm tốn chấp nhận sự thật rằng mình đã chết.

Tôi đã rơi một chút lệ vào khoảng khắc nghĩ rằng kết cục của đời mình thật vô nghĩa, nhưng giờ tôi thậm chí còn không thể khóc bởi vì quá bất ngờ.

Thay vào đó, tôi đang cố không ho.

Trong tình cảnh này thì thứ duy nhất tôi cảm nhận được chính là cơn đau vùng ngực do luồng không khí đột ngột tràn vào phổi.

Nhờ điều này, tôi đã thức dậy với chủ đề về một đứa bé mới chào đời (mà tôi nghĩ là thế) và khiến mọi người đổ mồ hôi.

Tôi từng nghe rằng có những em bé mới sinh mà không khóc, thậm chí còn mở to mắt nhìn chằm chằm xung quanh. Liệu có phải mấy đứa bé đó cũng từng trải qua một sự nhầm lẫn nào đó giống như tôi hay không?

“Có chuyện gì thế? Tại sao con gái ta không khóc?”

Khi người có vẻ như là cha tôi nói với lo lắng hỏi, những người xung quanh họ trở nên bồn chồn.

“Ngài Bá tước, xin hãy bình tĩnh…”

“Ngươi bảo ta bình tĩnh? Cả khi con gái ta không khóc?”

“Anh yêu…Có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ của chúng ta thế? Ôi…”

“Tôi chắc chắn sẽ lo chuyện này, nên người đừng lo lắng, phu nhân”

Nghĩ lại, tôi nhận ra rằng bản thân chỉ đang đảo mắt qua lại và điều này gây nên vấn đề nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Trước khi hình dung chuyện gì đang xảy ra thì tôi nên làm gì đó để mọi chuyện không trở nên tệ đi.

Thì, trước hết, đây là cuộc đời mới của tôi…

“Ư…oe.”

Sự chú ý của mọi người tập trung vào tiếng khóc của tôi bật ra một cách bất ngờ.

Khuôn mặt người phụ nữ đang giữ tôi bừng sáng lên và tiếng thở dài phủ khắp căn phòng.

“Đứa bé khóc rồi! Tiểu thư khóc rồi!”

“Ơn trời!”

“Cảm ơn trời…”

Những người kia đang làm ầm lên và hành động như thể vừa nhận được ân huệ nào đó.

Tôi có chút xấu hồ, nhưng cố kiềm lại. Tiếng khóc ngượng ngịu của tôi dần trở nên trẻ con hơn.

Oe, oe.

Một luồng không khí đi vào miệng tôi. Người phụ nữ vuốt má tôi với một cái vải mềm và đưa tôi cho ai đó có vẻ như là mẹ mình.

Mẹ tôi, người đang nghỉ ngơi sau cơn đau sinh con, tựa đầu vào giường. Sau đó, người phụ nữ cẩn thận trao tôi cô ấy và giữ tôi trong vòng tay cô.

Tôi cảm thấy có gì đó kì lạ trong đầu và cũng không thể rời mắt khỏi mẹ.

Mẹ? Mẹ tôi sao?

Có chút ngượng khi gọi một người lạ kiểu thế. Nhưng… cũng có người nói rằng ngay cả người lạ cũng có thể trở thành gia đình, vậy chẳng phải họ sẽ phát triển tình cảm mẹ con khi nuôi dạy tôi sao?

“Con gái….con gái của mẹ…. Đứa con gái đáng yêu cùa mẹ…..”

Giọng mẹ vọng xuống tôi. Nó nhột.

“Oe!”

Tôi khóc to, như thể đáp lại. Người mẹ của tôi ở kiếp sống đầu thai này nhìn xuống tôi với ánh mắt trìu mến.

“Cha con và mẹ đã suy nghĩ rất kỹ về cái tên của con. Chúng ta hy vọng con sẽ thích nó.”

“Oe~Oe~”

“Mẹ mong con sẽ luôn là một con người rạng rỡ, nên đã quyết đặt tên con là ‘Aiel’, nghĩa là Ngọn Lửa Trắng. Con nghĩ thế nào?”

“O….”

Tôi quên mất tập trung vào nhiệm vụ của mình và ngừng khóc. Sau đó mặt mẹ tôi trở nên lo lắng lần nữa.

Cha cũng không hài lòng với cái tên sao? Ông lẩm bẩm và tiến lại gần.

Bầu không khí lại chùng xuống, nhưng tôi không có thời gian để để tâm đến điều đó.

Aiel…Aiel?

Đó là một cái tên quen thuộc…chắc không phải họ Rudeliz đâu ha?

“Có chuyện gì với Aiel vậy?”

“Hãy đưa bác sĩ đang bên ngoài vào.”

Vị bác sĩ đang chờ đợi bên ngoài cửa nhanh chóng bước vào.

Người đỡ đẻ bước sang một bên để cho vị bác sĩ xem xét tôi và mẹ. Vị bác sĩ đẩy kính của mình lên và nhìn vào tôi.

“Có tiếng khóc đầu tiên, nhưng miễn tiểu thư thở đúng cách thì sẽ ổn thôi.”

“Thật sao? Phù, ta thật sự đã thót tim vì đã quá ngạc nhiên.”

“Có vẻ con gái ta không phải là một đứa trẻ bình thường. Con bé thậm chí còn không khóc.”

“Đứa trẻ sẽ trở thành một vị tiểu thư tuyệt vời, người sẽ mang vinh quang đến cho gia tộc Rudeliz.”

Vị bác sĩ cười và cúi đầu như thể chúc mừng tôi. Mặc cho sự tự hào của họ, tôi đã lập tức mất ý thức ngay tại chỗ.

 


 

Để rào trước, tôi sẽ nói điều này, tôi không phải ngất vì sốc hay vì tinh thần yếu kém. Tôi ngất vì tôi là Aiel Rudeliz.

Cơ thể của Aiel Rudeliz đã yếu sẵn từ ban đầu.

Nếu bạn sinh ra với một vận mệnh xui xẻo thì ít nhất bạn còn có cơ thể khỏe mạnh, nhưng Aiel Rudeliz lại là một con búp bê giấy có thể bị cuốn vào cơn lốc của số phận ngay cả khi nó cách xa 500 mét.

Cô ấy dành hơn phân nửa cuộc đời trên giường, đa phần là bị bất tỉnh.

Chẳng trách Aiel nhìn mặt của những người hầu chăm sóc cô còn nhiều hơn của các thành viên gia đình đã sớm kiệt sức với căn bệnh kéo dài này.

Ngay cả khi Aiel Rudeliz tỉnh dậy sau giấc ngủ say như chết, người hầu sẽ chạy ngay đến cửa để thông báo “Tiểu thư đã tỉnh.”

Cha mẹ, những người ban đầu còn đến xem Aiel với biểu cảm hoảng hốt, dần dần trở nên chán nản và thậm chí đã không còn đến nữa.

Anh trai duy nhất của Aiel, Mayches Rudeliz, cũng không khác biệt.

Mayches có một lần được dẫn đến phòng Aiel bởi tay của cha mẹ trong những ngày đầu khi họ còn chăm sóc cho Aiel.

Mayches nhìn chằm chằm vào Aiel, người đang nằm yên và thở một cách kì lạ, với đôi mắt xa lạ và khác thường, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng và không bao giờ quay trở lại.

Tuy nhiên, một Mayches như vậy sau này cuối cùng sẽ bị trói buộc cùng với Aiel, bởi thật không may, Aiel là người thân chung dòng máu duy nhất còn lại.

Một ngày, khi Aiel 7 tuổi và Mayches 11 tuổi, phu nhân và người đứng đầu gia tộc Bá tước Rudeliz đều bị giết bởi những kẻ tấn công không rõ danh tính đã đột nhập vào dinh thự.

 

“Mẹ và…cha đã qua đời rồi.”

Tôi mở mắt sau khoảng thời gian dài.

Thực ra, tôi còn chẳng nhận ra rằng đã lâu lắm rồi.

Tôi chỉ có thể suy ra một sự thật là Mayches đã cao hơn một tí từ lần gặp cuối và quang cảnh bên ngoài cửa sổ đã đổi từ thu sang đông.

Đôi mắt màu xám tro của Mayches chìm vào trong bóng tối sâu thẳm đến nỗi không ai có thể đoán được đó là đôi mắt của một đứa trẻ mười một tuổi.

“…Trong lúc ngươi đang ngủ, họ đều đã chết.”

Chắc chắn có một sự căm ghét ngầm hướng về tôi trong giọng của cậu ấy.

Tôi không có gì để nói.

Như thể tôi không thể làm gì khác.

Những nỗ lực cảnh báo về tương lai khi tôi còn thức đã nhiều lần bị cản trở bởi sự ngờ vực, bực bội và sự thờ ơ của người hầu và cha mẹ.

Câu chuyện không được chạm đến để rồi cuối cùng mọi chuyện cũng thành như này, cứ như thể nó là một chuỗi trình tự được sắp đặt sẵn.

Nhưng sự phức tạp và nỗi buồn của tôi chỉ là cảm giác tội lỗi vì không thể ngăn cái chết của ai trong gia đình.

Không thể sánh với Mayches, người đã mất gia đình thật sự.

Không khó để không hiểu sự căm hận và đau đớn của Mayches, tìm kiếm một nơi để đi, rồi đột ngột hướng về phía tôi.

“….Tôi không còn ai cả.”

Như cậu ấy đã nói.

Tất cả những gì cậu còn lại là Aiel, nhưng Aiel chưa bao giờ là một phần trong gia đình của Mayches trong khoảng thời gian sáu năm qua.

Mayches siết chặt nắm tay.

Vào khoảng khắc này, tôi đã biết cậu ấy đang hình thành sự ám ảnh và ác ý nào.

Kể từ bây giờ, Mayches sẽ học ngày đêm ma pháp chữa trị với mục đích duy nhất là làm người cùng huyết thống duy nhất còn lại, Aiel, trở về bình thường.

Sau bốn năm, tôi, Aiel, dần dần khôi phục được sức khỏe nhờ phép thuật của cậu và bắt đầu sống một cuộc đời đáng sống.

Tại sao tôi lại biết chuyện này?

Vì ‘Aiel Rudeliz’ là nhân vật mà tôi biết mà.

Một cô gái trong tiểu thuyết ⸤Thánh Nữ Flomance⸣ mà tôi đã từng đọc ở kiếp trước.

Đứa em gái ốm yếu của một trong các phản diện chết khi đối đầu với vị thánh nữ - nữ chính.

Một nhân vật phụ của phụ với thời lượng lên hình ít ỏi, và là một nhân vật hỗ trợ không may với số phận thảm khốc.

Đó chính là Aiel Rudeliz, cơ thể mà tôi đang sở hữu hiện tại.

“Ngươi không được chết. Chắc chắn không được….”

Mayches nhìn thẳng vào mắt tôi với cái nhìn khô khan dữ dội. Cậu kết thúc lời nói của mình với một cái nhăn mặt.

“Ta chắc chắn sẽ gắn ống thở vào cái cơ thể yếu đuối đó.”

Giọng nói nham hiểm của Mayches gợi lên nỗi sợ hãi lạnh lẽo.

Có lẽ, nếu tôi thật sự là đứa trẻ bảy tuổi, tôi sẽ vội vàng tránh ánh mắt cậu ấy.

Nhưng giờ, tôi là người sở hữu kí ức từ kiếp trước sống động hơn các kí ức tôi có của Aiel.

Tôi có thể hiểu ý của cái mồm độc địa đó muốn nói gì.

Mayches chậm rãi quay lại, trông như đang cố không vấp ngã.

“….Mayches.”

Đột nhiên, tôi cảm thấy thân thiết với cậu ấy, nên đã gọi tên cậu.

Có thể Mayches chỉ là một cậu bé mười một tuổi, run rẩy trong vũng lầy sợ hãi.

Nên…ý tôi là vậy…..giống như tôi của kiếp trước…..

Mặc dù cậu sau này sẽ thành phản diện và bị ám ảnh bởi hận thù, thì hiện tại cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mất đi gia đình.

“…..”

Mayches dừng lại, do dự.

Giọng nói của tôi, dường như đang dần nhỏ đi, không còn tí lực nào nữa, và Mayches vẫn chưa bước tiếp bước nào từ khoảng khắc tôi gọi tên cậu.

Tôi đưa lực vào các ngón tay của mình. Chúng chỉ run rẩy và không di chuyển như tôi muốn.

“Xin lỗi….”

“……”

“Đã để…một mình….”

Tôi chỉ nói vài từ, nhưng cổ họng tôi đã bắt đầu đau và cảm thấy khó thở.

Tôi hít một hơi sâu để không tạo ra âm thanh khó nghe.

Mayches quay lại và nhìn xuống tôi.

Tôi cố gắng lật tay lại nhưng không thể kéo nó ra khỏi giường, sức lực của tôi đã cạn kiệt. Tôi muốn nắm tay cậu ấy.

Mayches nhìn chằm chằm vào bàn tay co giật, teo tóp của tôi.

“…Cùng nhau…ở….bên cạnh…..”

Khụ, khụ, tôi bắt đầu ho. Vì quá mệt mỏi, mồ hôi lạnh nhanh chóng hình thành trên trán tôi.

May mắn là, Mayches không vội vã rời khỏi phòng trước những lời nói chậm chạp của tôi.

Tôi buộc đầu mình phải giữ tỉnh táo để tầm nhìn không còn bị mờ nữa.

Tôi muốn xem biểu cảm của cậu ấy.

Tôi hơi lo lắng rằng mình có thể đã kích động đứa trẻ đang đau khổ đó.

Sẽ không có gì là lạ nếu cậu ấy đột ngột tức giận và nói gì đó lạc đề.

Vào khoảng khắc đó, Mayches chậm rãi tiến lại gần tôi.

Bước chân của cậu bước theo một cách khó chịu, tạch, tạch.

Mí mắt tôi rung lên, tôi đảo mắt nhìn Mayches.

Và tôi bất giác mở to mắt trước cảnh tượng bất ngờ mà mình gặp phải.

“….Tôi….cái này….”

Mayches đã khóc không thành tiếng.

Mayches cúi đầu và nắm lấy tay tôi.

Chẳng bao lâu, một tiếng nức nở bật ra khỏi đôi môi mím chặt của cậu.

“Aiel….Aiel….”

Cậu bất lực nức nở.

Tay tôi quá yếu để nắm chặt như thế, nhưng cũng không thể buông ra.

Tôi đã chứng kiến những cảm xúc bật ra từ đôi mắt ướt của cậu ấy.

Cậu ấy thực sự là một đứa trẻ không còn nơi để dựa vào, nên đã sụp đổ ngay cả dưới sự an ủi nhỏ bé của tôi.

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương