Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em
-
Chương 25: Cô cũng không phải là người uống rượu
Edit: Tím
Beta: TH
Cố Văn Tư cảm thấy hơi thở của anh vây quanh mình.
Đúng là đôi mắt anh đã nhắm nghiền nhưng mọi cử động của anh đều rõ ràng, những ngón tay anh siết chặt vai cô, tuy không dùng quá nhiều sức nhưng vẫn làm cô khó có thể thoát ra được. Lúc đến gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng của anh. Cô hồi hộp nín thở.
Rõ ràng là anh có thể không hôn...
Cố Văn Tư thầm đếm trong lòng.
Bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ chết ngộp mất!
Không biết qua bao lâu, vị linh mục bên cạnh ho khan một tiếng và Du Việt rốt cục cũng rời đi. Cô thở phào nhẹ nhõm, bỗng thấy trước kia học bơi cũng không bạt mạng như thế.
Rõ ràng chỉ cách một bó hồng nhưng cả hai lại không chạm vào nhau. Thật là, xấu hổ cái gì! Không có tiền đồ!
Chờ chút, hình như cô nghe thấy tiếng anh cười... Cố Văn Tư đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, Du Việt nhướn mày, ánh mắt do dự ban nãy của anh bỗng chốc thay đổi.
Lúc này không biết ai đã đốt pháo hoa, "bùm" - một tiếng nổ lớn vang lên bên ngoài nhà thờ. Cô run lên như phản xạ có điều kiện và đưa một tay lên ôm lấy vai.
Sau đó mọi người đều đứng dậy vỗ tay. Mẹ Tiết và ba Cố rưng rưng bước đến ôm hai người, tiếp đó người quay phim ôm máy quay chạy nhanh vào hội trường.
Trong lúc mọi người tụ tập lại, Cố Văn Tư không biết phù dâu nào phía sau đang đẩy mình. Cô bị ép sang trái rồi sang phải, ngay lúc đó một bàn tay đặt trên vai cô và giữ cô lại, đứng yên bên cạnh anh.
"Mọi người nhìn tôi, nhìn tôi nào!" Người quay phim gắn máy ảnh DSLR với ống kính dài, tay cố vẫy vẫy: "Ôi ôi, bác gái ngoài cùng bên trái đang chen lấn kìa!"
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, bà ta lập tức ngẩn người rồi đỏ bừng mặt và lui ra sau. Lưu Tuấn và nhóm của anh ấy đứng cách đó không xa cũng bị đụng trái đụng phải nên đã sớm bỏ cuộc.
"Khụ." Lưu Tuấn liếc mắt và đẩy chiếc kính trên sống mũi: "Thưa bà, bà có chen lấn trên xe buýt như vậy không? Sẽ không có ai nhường chỗ cho bà nếu bà làm như thế đâu. Tôi nên đứng ở đâu bây giờ!" Anh ta vừa nói vừa vỗ vỗ cổ tay áo, trông như một con công.
Những cô gái xung quanh anh ta cũng không hiền lành gì, thậm chí có người mang giày cao gót và tỉa móng tay, cũng không chịu nhường đường.
Bà ta nghiến răng: Mấy người này muốn chết sao!
Mà bên đây, Cố Văn Tư một tay vịn bả vai Du Việt, phải cố gắng để không làm cả người ngã xuống. Nhưng cô đang mang giày cao gót nên không thể chống lại định luật Newton quá mười giây, cả người như đang run rẩy.
Giây tiếp theo, cô cảm thấy bàn tay anh ấn nhẹ, cả người không chút sức lực nào, dựa sát gần anh hơn, giống như dính chặt với anh vậy.
Cố Văn Tư ngẩng đầu nhìn từ vai Du Việt lên đến góc nghiêng trên khuôn mặt anh.
Ôi, anh ấy đúng là đang cười.
"Mọi người nhìn tôi nhé, 321, cười lên nào. Tách!" Màn trập bấm xuống. Một bức ảnh cưới siêu lớn được chụp lại.
Buổi trưa, tất cả khách mời có mặt đều được đưa đến khách sạn để ăn cơm bằng xe của đám cưới, gia đình Cố Văn Tư đi cùng nhau. Cô giống như một con búp bê được thay lễ phục và tháo đồ trang sức ra, tắm rửa rồi trang điểm lại, xong xuôi thì thay một bộ lễ phục mời rượu và bị kéo ra ngoài đi một vòng.
Nhưng lần này nhân vật chính rõ ràng đã trở thành Du Việt. Hầu như các vị khách nữ đều nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng từ đầu đến chân, họ không ngừng khen ngợi, uống rượu hết ly này đến ly khác
"Văn Tư của chúng ta thật có phúc nha." Một bà dì hình như đã uống quá nhiều, vỗ vai Cố Văn Tư và nói.
Du Việt mỉm cười và nâng ly lên: "Là phúc của con mới đúng."
Người dì rất nhanh trả lời và gật đầu, "Đúng, đúng! Tiểu Du thật may mắn khi lấy được cô gái xinh đẹp như Văn Tư!"
Cô được anh dắt đi, quay qua quay lại y như con quay, gặp tất cả bảy, tám dì, để cho tất cả mọi người đều thấy cô.
Sau đó người ta phát hiện ra bên nhà trai có rất ít khách. Dường như chỉ có nhân viên trong công ty, thậm chí không nhìn thấy một người thân nào của anh cả.
"Những người này đều là nhân viên văn phòng giám đốc của Bách hóa Mật tư, đây là Lưu Tuấn." Anh đưa cô đến một chiếc bàn tròn, và những người phía sau anh cũng lịch sự đứng dậy. Du Việt hiếm khi tự giới thiệu, Cố Văn Tư ngay lập tức đã phải đối diện với những nhân viên đang đứng vô cùng kính cẩn này.
"Cô chỉ cần gọi tôi là Tiểu Lưu hoặc Trợ lý Lưu là được, ôi chao, thật không ngờ Du tổng lại yêu quý cấp dưới của mình như vậy, còn mời chúng tôi tham dự đám cưới nữa chứ. Thật hạnh phúc quá ha ha ha..." Người đàn ông này ăn nói rất khéo, nom anh ta rất chính trực, Cố Văn Tư càng nhìn càng cảm thấy anh ta hơi quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được.
Sau khi trò chuyện một lúc, Lưu Tuấn đột nhiên nảy ra một ý tưởng, anh ta gọi những cô gái xung quanh và đồng nghiệp đằng sau, "Chúng ta đại diện cho nhân viên của Bách hóa Mật tư, cùng nhau kính phu nhân một ly, thế nào?"
Phu, phu nhân?...
Cô ngập ngừng ngước lên, thấy Du Việt gật đầu một cái như thể trấn an, lại thấy Lưu Tuấn đang nhìn chằm chằm vào họ, liền hạ quyết tâm, ngoan ngoãn nâng ly lên và uống một hơi cạn sạch.
Không có cảm giác gì, hình như là nước lọc...
"Phu nhân có tửu lượng tốt thật đó." Lưu Tuấn vỗ tay một cách cường điệu, và những người khác cũng tôn trọng cô.
Du Việt giả vờ xoa đầu cô như đang khen ngợi, Cố Văn Tư kéo nhẹ nụ cười trên khóe môi, rõ ràng chính anh mới là người uống rượu thật.
Nhưng cô đã không biết rằng, kể từ hôm đó số lượng tin đồn về vợ của tổng giám đốc đã lan ra khắp mọi nơi, bao trùm cả Bách hóa Mật tư, càng lan truyền thì càng bị bóp méo.
[Sốc! Phu nhân tổng giám đốc uống rượu như uống nước vẫn không chớp mắt!]
[Tận mắt thấy! Du tổng và vợ đã đi siêu thị, mang hai chai Mao Đài* vào xe!]
Tất nhiên cô không cần phải biết những điều này ngay bây giờ.
Một bữa tiệc cưới hải sản sang trọng kết thúc sau hai tiếng. Hầu hết mọi người rất hài lòng về nhà với những món quà cưới được nhận rất xa xỉ này, nhưng còn một số người khác vẫn chưa chịu về, Lưu Tuấn dẫn đầu nhóm đồng nghiệp đưa đôi cô dâu chú rể về phòng tân hôn.
Ba Cố và mẹ Cố không đi theo cô, cuối cùng Văn Tư cũng nhận thấy ánh mắt mập mờ và khó đoán của mẹ Tiết rồi cả người bị nhét vào xe.
Cô ôm lấy váy của mình, cẩn thận nghiêng người dựa vào lưng ghế. Lần này người trong xe không phải là phù dâu, mà là Du Việt.
Thoạt nhìn anh có vẻ đã uống khá nhiều, mặt hơi đỏ, mắt nheo lại và dáng vẻ trông rất không thoải mái. Một tay anh kéo cà vạt, sau đó có xu hướng tiếp tục lần xuống dưới, Cố Văn Tư đột nhiên quay đầu đi, ngây người nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài.
Người tài xế mặt mũi nghiêm túc, đeo kính râm và tai nghe yên lặng lái xe. So với tiếng reo hò của những chiếc xe khác, trong xe bọn họ im như gà mắc tóc...
Đến một nơi yên tĩnh trước cửa tiểu khu, tài xế lạnh lùng nói vào tai nghe, "Đã đến nơi, lập tức mở cửa." Sau đó, y như câu thần chú "vừng ơi mở cửa ra", cánh cửa sắt rộng lớn từ từ mở ra, những ngọn đèn ven con đường nhỏ bên trong cũng sáng lên. Mặc dù chỉ là một nửa cửa phụ nhỏ nhưng cũng đã vô cùng tráng lệ.
Sau đó, người đàn ông bên cạnh cô bỗng mở mắt với vẻ cực kì quỷ dị, hờ hững lay nhẹ cửa sổ xe, "Mở cửa chính." Anh nói.
Rồi cô nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ của những người phía sau, thật giống như điên rồi vậy!
Sau đó mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, bọn họ cũng bước vào nhà, hoặc nói cách khác là phòng cưới. Nhà anh có một cái cầu thang rất đẹp, căn phòng có dán chữ "HỶ" màu đỏ là phòng ngủ chính.
Cố Văn Tư cảm thấy bồn chồn đến nỗi khi đi lên lầu, cô không để ý giẫm đôi giày cao gót hụt một bậc thang, đột nhiên mất trọng tâm ngã xuống.
"Á!"
Tiếng thét khiến mọi người quay đầu lại nhìn.
Cố Văn Tư đỏ mặt, hai tay cô nắm chặt vai Du Việt, gần như là ngồi gọn trong ngực anh, nhưng rồi chỉ trong một giây, anh thuận thế kéo đầu gối của cô và bế bổng cả người lên.
"Húuuuu!!" Mọi người bỗng nhiên trở nên ồn ào, nhưng Du Việt cũng không quan tâm, vững vàng ôm cô tiếp tục đi lên lầu. Cố Văn Tư tự cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô vùi cả mặt vào hõm cổ của anh. Cảm giác Du Việt hơi ngừng lại một lúc, tuy nhiên một giây kế tiếp bước chân anh bỗng dưng nhanh hơn.
Mãi đến khi hai người bước vào phòng ngủ, Cố Văn Tư cảm thấy những vị khách ồn ào bị chặn ngoài cửa như vậy có vẻ không đúng lắm.
"Chân có sao không?" Anh dường như đang đi đến trước một cái gì đó, từ từ khom người đặt cô xuống, mông cô chạm vào chiếc chăn mềm mại, Cố Văn Tư sau đó mới nhận ra đây là chiếc giường tân hôn. Cô cúi đầu nhìn xuống, không ngờ là màu đỏ sậm...
"Không sao đâu." Giọng cô nhỏ như muỗi. Du Việt vẫn không buông tay, nên cô chỉ có thể tiếp tục ôm cổ anh để giữ thăng bằng. Hai khuôn mặt gần nhau trong gang tấc, trong hơi thở của anh phảng phất mùi rượu ngọt ngào và cay nồng, có chút say lòng người.
Bên ngoài vốn ào không biết tại sao bỗng nhiên im ắng. Cố Văn Tư vặn vẹo muốn xuống, nhưng anh lại không buông tay.
"Anh uống say à?" Cô đỏ mặt hỏi.
"Không có."
Cứ như vậy yên tĩnh một lúc.
"Nháo động phòng! Nháo động phòng!" Đột nhiên, một tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên, Cố Văn Tư giật mình, cảm giác cơ bắp trên tay anh siết chặt, trán Du Việt nổi gân xanh, không thể làm gì khác là đặt cô xuống trước.
Anh đi ra khỏi phòng ngủ và nhìn thấy những người còn lại đứng thành ba hàng, còn Lưu Tuấn ở phía trước đang vung tay và nhắm mắt lại, ra dáng đang chỉ huy dàn nhạc giao hưởng.
"Một hai ba, một hai ba, bên kia tiếng bass to hơn một chút, đúng rồi ~"
"Nháo động phòng! Nháo..."
Du Việt tháo cà vạt ra và bước tới, mọi người đột ngột ngừng lại như là bị nghẹn nơi cổ họng vậy. Lưu Tuấn kì quái quay đầu lại nhìn, thấy dáng vẻ của anh, vẫn mạnh dạn đến gần và hỏi: "Ông chủ, thấy tôi thể hiện thế nào?"
Du Việt trưng ra biểu cảm [làm tốt lắm], "Được."
Sau đó là một tràng những tiếng ồn ào xen lẫn tiếng cười bên ngoài. Cố Văn Tư đang ngồi một mình trên giường cưới, đờ đẫn níu tấm trải giường, thoạt nhìn đây chính là sở thích của mẹ Tiết nhưng đặt trong phòng ngủ sang trọng theo phong cách châu Âu lại hoàn toàn không phù hợp.
Vài phút trôi qua, Du Việt mở cửa bước vào, cô lo lắng hỏi: "Họ đi hết chưa?"
"Vẫn chưa, Lưu Tuấn không chịu đi, đám người này hôm nay lại dám ăn gan hùm." Du Việt vừa đi vừa cởi áo khoác ra, một tay mở nút ống tay áo, nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo phản ứng của cô.
"Chỉ cần cho họ thấy đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau, được chứ?"
[*] Rượu Mao Đài chính hiệu được làm ra tại trấn Mao Đài, cách trung tâm huyện Nhân Hoài, tỉnh Quý Châu 13 km về phía Tây Bắc. Nơi đây có con sông Xích Thủy với dòng nước trong vắt suốt 4 mùa từ trong hang núi chảy qua. Rượu Mao Đài được sản xuất trực tiếp từ nước sông Xích Thủy và chính nó đã làm thành hương vị tự nhiên độc nhất vô nhị của loại rượu này.
Beta: TH
Cố Văn Tư cảm thấy hơi thở của anh vây quanh mình.
Đúng là đôi mắt anh đã nhắm nghiền nhưng mọi cử động của anh đều rõ ràng, những ngón tay anh siết chặt vai cô, tuy không dùng quá nhiều sức nhưng vẫn làm cô khó có thể thoát ra được. Lúc đến gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng của anh. Cô hồi hộp nín thở.
Rõ ràng là anh có thể không hôn...
Cố Văn Tư thầm đếm trong lòng.
Bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ chết ngộp mất!
Không biết qua bao lâu, vị linh mục bên cạnh ho khan một tiếng và Du Việt rốt cục cũng rời đi. Cô thở phào nhẹ nhõm, bỗng thấy trước kia học bơi cũng không bạt mạng như thế.
Rõ ràng chỉ cách một bó hồng nhưng cả hai lại không chạm vào nhau. Thật là, xấu hổ cái gì! Không có tiền đồ!
Chờ chút, hình như cô nghe thấy tiếng anh cười... Cố Văn Tư đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, Du Việt nhướn mày, ánh mắt do dự ban nãy của anh bỗng chốc thay đổi.
Lúc này không biết ai đã đốt pháo hoa, "bùm" - một tiếng nổ lớn vang lên bên ngoài nhà thờ. Cô run lên như phản xạ có điều kiện và đưa một tay lên ôm lấy vai.
Sau đó mọi người đều đứng dậy vỗ tay. Mẹ Tiết và ba Cố rưng rưng bước đến ôm hai người, tiếp đó người quay phim ôm máy quay chạy nhanh vào hội trường.
Trong lúc mọi người tụ tập lại, Cố Văn Tư không biết phù dâu nào phía sau đang đẩy mình. Cô bị ép sang trái rồi sang phải, ngay lúc đó một bàn tay đặt trên vai cô và giữ cô lại, đứng yên bên cạnh anh.
"Mọi người nhìn tôi, nhìn tôi nào!" Người quay phim gắn máy ảnh DSLR với ống kính dài, tay cố vẫy vẫy: "Ôi ôi, bác gái ngoài cùng bên trái đang chen lấn kìa!"
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, bà ta lập tức ngẩn người rồi đỏ bừng mặt và lui ra sau. Lưu Tuấn và nhóm của anh ấy đứng cách đó không xa cũng bị đụng trái đụng phải nên đã sớm bỏ cuộc.
"Khụ." Lưu Tuấn liếc mắt và đẩy chiếc kính trên sống mũi: "Thưa bà, bà có chen lấn trên xe buýt như vậy không? Sẽ không có ai nhường chỗ cho bà nếu bà làm như thế đâu. Tôi nên đứng ở đâu bây giờ!" Anh ta vừa nói vừa vỗ vỗ cổ tay áo, trông như một con công.
Những cô gái xung quanh anh ta cũng không hiền lành gì, thậm chí có người mang giày cao gót và tỉa móng tay, cũng không chịu nhường đường.
Bà ta nghiến răng: Mấy người này muốn chết sao!
Mà bên đây, Cố Văn Tư một tay vịn bả vai Du Việt, phải cố gắng để không làm cả người ngã xuống. Nhưng cô đang mang giày cao gót nên không thể chống lại định luật Newton quá mười giây, cả người như đang run rẩy.
Giây tiếp theo, cô cảm thấy bàn tay anh ấn nhẹ, cả người không chút sức lực nào, dựa sát gần anh hơn, giống như dính chặt với anh vậy.
Cố Văn Tư ngẩng đầu nhìn từ vai Du Việt lên đến góc nghiêng trên khuôn mặt anh.
Ôi, anh ấy đúng là đang cười.
"Mọi người nhìn tôi nhé, 321, cười lên nào. Tách!" Màn trập bấm xuống. Một bức ảnh cưới siêu lớn được chụp lại.
Buổi trưa, tất cả khách mời có mặt đều được đưa đến khách sạn để ăn cơm bằng xe của đám cưới, gia đình Cố Văn Tư đi cùng nhau. Cô giống như một con búp bê được thay lễ phục và tháo đồ trang sức ra, tắm rửa rồi trang điểm lại, xong xuôi thì thay một bộ lễ phục mời rượu và bị kéo ra ngoài đi một vòng.
Nhưng lần này nhân vật chính rõ ràng đã trở thành Du Việt. Hầu như các vị khách nữ đều nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng từ đầu đến chân, họ không ngừng khen ngợi, uống rượu hết ly này đến ly khác
"Văn Tư của chúng ta thật có phúc nha." Một bà dì hình như đã uống quá nhiều, vỗ vai Cố Văn Tư và nói.
Du Việt mỉm cười và nâng ly lên: "Là phúc của con mới đúng."
Người dì rất nhanh trả lời và gật đầu, "Đúng, đúng! Tiểu Du thật may mắn khi lấy được cô gái xinh đẹp như Văn Tư!"
Cô được anh dắt đi, quay qua quay lại y như con quay, gặp tất cả bảy, tám dì, để cho tất cả mọi người đều thấy cô.
Sau đó người ta phát hiện ra bên nhà trai có rất ít khách. Dường như chỉ có nhân viên trong công ty, thậm chí không nhìn thấy một người thân nào của anh cả.
"Những người này đều là nhân viên văn phòng giám đốc của Bách hóa Mật tư, đây là Lưu Tuấn." Anh đưa cô đến một chiếc bàn tròn, và những người phía sau anh cũng lịch sự đứng dậy. Du Việt hiếm khi tự giới thiệu, Cố Văn Tư ngay lập tức đã phải đối diện với những nhân viên đang đứng vô cùng kính cẩn này.
"Cô chỉ cần gọi tôi là Tiểu Lưu hoặc Trợ lý Lưu là được, ôi chao, thật không ngờ Du tổng lại yêu quý cấp dưới của mình như vậy, còn mời chúng tôi tham dự đám cưới nữa chứ. Thật hạnh phúc quá ha ha ha..." Người đàn ông này ăn nói rất khéo, nom anh ta rất chính trực, Cố Văn Tư càng nhìn càng cảm thấy anh ta hơi quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được.
Sau khi trò chuyện một lúc, Lưu Tuấn đột nhiên nảy ra một ý tưởng, anh ta gọi những cô gái xung quanh và đồng nghiệp đằng sau, "Chúng ta đại diện cho nhân viên của Bách hóa Mật tư, cùng nhau kính phu nhân một ly, thế nào?"
Phu, phu nhân?...
Cô ngập ngừng ngước lên, thấy Du Việt gật đầu một cái như thể trấn an, lại thấy Lưu Tuấn đang nhìn chằm chằm vào họ, liền hạ quyết tâm, ngoan ngoãn nâng ly lên và uống một hơi cạn sạch.
Không có cảm giác gì, hình như là nước lọc...
"Phu nhân có tửu lượng tốt thật đó." Lưu Tuấn vỗ tay một cách cường điệu, và những người khác cũng tôn trọng cô.
Du Việt giả vờ xoa đầu cô như đang khen ngợi, Cố Văn Tư kéo nhẹ nụ cười trên khóe môi, rõ ràng chính anh mới là người uống rượu thật.
Nhưng cô đã không biết rằng, kể từ hôm đó số lượng tin đồn về vợ của tổng giám đốc đã lan ra khắp mọi nơi, bao trùm cả Bách hóa Mật tư, càng lan truyền thì càng bị bóp méo.
[Sốc! Phu nhân tổng giám đốc uống rượu như uống nước vẫn không chớp mắt!]
[Tận mắt thấy! Du tổng và vợ đã đi siêu thị, mang hai chai Mao Đài* vào xe!]
Tất nhiên cô không cần phải biết những điều này ngay bây giờ.
Một bữa tiệc cưới hải sản sang trọng kết thúc sau hai tiếng. Hầu hết mọi người rất hài lòng về nhà với những món quà cưới được nhận rất xa xỉ này, nhưng còn một số người khác vẫn chưa chịu về, Lưu Tuấn dẫn đầu nhóm đồng nghiệp đưa đôi cô dâu chú rể về phòng tân hôn.
Ba Cố và mẹ Cố không đi theo cô, cuối cùng Văn Tư cũng nhận thấy ánh mắt mập mờ và khó đoán của mẹ Tiết rồi cả người bị nhét vào xe.
Cô ôm lấy váy của mình, cẩn thận nghiêng người dựa vào lưng ghế. Lần này người trong xe không phải là phù dâu, mà là Du Việt.
Thoạt nhìn anh có vẻ đã uống khá nhiều, mặt hơi đỏ, mắt nheo lại và dáng vẻ trông rất không thoải mái. Một tay anh kéo cà vạt, sau đó có xu hướng tiếp tục lần xuống dưới, Cố Văn Tư đột nhiên quay đầu đi, ngây người nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài.
Người tài xế mặt mũi nghiêm túc, đeo kính râm và tai nghe yên lặng lái xe. So với tiếng reo hò của những chiếc xe khác, trong xe bọn họ im như gà mắc tóc...
Đến một nơi yên tĩnh trước cửa tiểu khu, tài xế lạnh lùng nói vào tai nghe, "Đã đến nơi, lập tức mở cửa." Sau đó, y như câu thần chú "vừng ơi mở cửa ra", cánh cửa sắt rộng lớn từ từ mở ra, những ngọn đèn ven con đường nhỏ bên trong cũng sáng lên. Mặc dù chỉ là một nửa cửa phụ nhỏ nhưng cũng đã vô cùng tráng lệ.
Sau đó, người đàn ông bên cạnh cô bỗng mở mắt với vẻ cực kì quỷ dị, hờ hững lay nhẹ cửa sổ xe, "Mở cửa chính." Anh nói.
Rồi cô nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ của những người phía sau, thật giống như điên rồi vậy!
Sau đó mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, bọn họ cũng bước vào nhà, hoặc nói cách khác là phòng cưới. Nhà anh có một cái cầu thang rất đẹp, căn phòng có dán chữ "HỶ" màu đỏ là phòng ngủ chính.
Cố Văn Tư cảm thấy bồn chồn đến nỗi khi đi lên lầu, cô không để ý giẫm đôi giày cao gót hụt một bậc thang, đột nhiên mất trọng tâm ngã xuống.
"Á!"
Tiếng thét khiến mọi người quay đầu lại nhìn.
Cố Văn Tư đỏ mặt, hai tay cô nắm chặt vai Du Việt, gần như là ngồi gọn trong ngực anh, nhưng rồi chỉ trong một giây, anh thuận thế kéo đầu gối của cô và bế bổng cả người lên.
"Húuuuu!!" Mọi người bỗng nhiên trở nên ồn ào, nhưng Du Việt cũng không quan tâm, vững vàng ôm cô tiếp tục đi lên lầu. Cố Văn Tư tự cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô vùi cả mặt vào hõm cổ của anh. Cảm giác Du Việt hơi ngừng lại một lúc, tuy nhiên một giây kế tiếp bước chân anh bỗng dưng nhanh hơn.
Mãi đến khi hai người bước vào phòng ngủ, Cố Văn Tư cảm thấy những vị khách ồn ào bị chặn ngoài cửa như vậy có vẻ không đúng lắm.
"Chân có sao không?" Anh dường như đang đi đến trước một cái gì đó, từ từ khom người đặt cô xuống, mông cô chạm vào chiếc chăn mềm mại, Cố Văn Tư sau đó mới nhận ra đây là chiếc giường tân hôn. Cô cúi đầu nhìn xuống, không ngờ là màu đỏ sậm...
"Không sao đâu." Giọng cô nhỏ như muỗi. Du Việt vẫn không buông tay, nên cô chỉ có thể tiếp tục ôm cổ anh để giữ thăng bằng. Hai khuôn mặt gần nhau trong gang tấc, trong hơi thở của anh phảng phất mùi rượu ngọt ngào và cay nồng, có chút say lòng người.
Bên ngoài vốn ào không biết tại sao bỗng nhiên im ắng. Cố Văn Tư vặn vẹo muốn xuống, nhưng anh lại không buông tay.
"Anh uống say à?" Cô đỏ mặt hỏi.
"Không có."
Cứ như vậy yên tĩnh một lúc.
"Nháo động phòng! Nháo động phòng!" Đột nhiên, một tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên, Cố Văn Tư giật mình, cảm giác cơ bắp trên tay anh siết chặt, trán Du Việt nổi gân xanh, không thể làm gì khác là đặt cô xuống trước.
Anh đi ra khỏi phòng ngủ và nhìn thấy những người còn lại đứng thành ba hàng, còn Lưu Tuấn ở phía trước đang vung tay và nhắm mắt lại, ra dáng đang chỉ huy dàn nhạc giao hưởng.
"Một hai ba, một hai ba, bên kia tiếng bass to hơn một chút, đúng rồi ~"
"Nháo động phòng! Nháo..."
Du Việt tháo cà vạt ra và bước tới, mọi người đột ngột ngừng lại như là bị nghẹn nơi cổ họng vậy. Lưu Tuấn kì quái quay đầu lại nhìn, thấy dáng vẻ của anh, vẫn mạnh dạn đến gần và hỏi: "Ông chủ, thấy tôi thể hiện thế nào?"
Du Việt trưng ra biểu cảm [làm tốt lắm], "Được."
Sau đó là một tràng những tiếng ồn ào xen lẫn tiếng cười bên ngoài. Cố Văn Tư đang ngồi một mình trên giường cưới, đờ đẫn níu tấm trải giường, thoạt nhìn đây chính là sở thích của mẹ Tiết nhưng đặt trong phòng ngủ sang trọng theo phong cách châu Âu lại hoàn toàn không phù hợp.
Vài phút trôi qua, Du Việt mở cửa bước vào, cô lo lắng hỏi: "Họ đi hết chưa?"
"Vẫn chưa, Lưu Tuấn không chịu đi, đám người này hôm nay lại dám ăn gan hùm." Du Việt vừa đi vừa cởi áo khoác ra, một tay mở nút ống tay áo, nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo phản ứng của cô.
"Chỉ cần cho họ thấy đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau, được chứ?"
[*] Rượu Mao Đài chính hiệu được làm ra tại trấn Mao Đài, cách trung tâm huyện Nhân Hoài, tỉnh Quý Châu 13 km về phía Tây Bắc. Nơi đây có con sông Xích Thủy với dòng nước trong vắt suốt 4 mùa từ trong hang núi chảy qua. Rượu Mao Đài được sản xuất trực tiếp từ nước sông Xích Thủy và chính nó đã làm thành hương vị tự nhiên độc nhất vô nhị của loại rượu này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook