Cả Đời Chỉ Đánh Cuộc Một Người
-
Chương 4
Tiếp theo, khi đến giờ tự học lại lại bị mượn bút, như thường lệ, Phó Tiểu Khả vừa nói “Không có gì” vừa đưa bút cho Hứa Tùng. Vẫn như cũ, vừa đưa xong liền quay lên, không nói thêm câu nào.
Không phải không muốn nói chuyện, ngược lại, lời muốn nói thật sự nhiều lắm, nhiều đến mức không biết nên nói câu gì trước tiên, vì thế đành phải âm thầm chán nản nghẹn lại, cuối cùng là chẳng nói cái gì.
Bạn học ngồi phía sau đã thu dọn sách vở đi rồi.
Vị trí đó để trống chưa đầy hai giây, lập tức lại có người ngồi xuống.
Phó Tiểu Khả cúi đầu chán nản, đang cân nhắc xem rốt cuộc có muốn hay không muốn tìm lý do để quay đầu nói vài câu, hoàn toàn không để ý tới người đang đi đến.
Người ngồi bên cạnh chọc nhẹ vào cô.
Cảm giác bị chọc không hiểu sao vô cùng quen thuộc…
Quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang tươi cười sáng lạn với mình.
“Bạn…!” Phó Tiểu Khả vội vàng quay đầu, phía sau đã không còn ai ngồi; lại vội vàng quay lại, giật mình nhìn chằm chằm người bên cạnh, nói năng lộn xộn.
“Bạn… Hi, ha ha, xin chào!”
Hứa Tùng nheo mắt, lấy tay che miệng, ho khan một tiếng, gương mặt nhăn lại vì không nhịn được cười “Cứ như chúng ta gặp nhau lần đầu tiên vậy!”
Phó Tiểu Khả ha ha cười theo, cảm giác thấy tay chân thừa thãi. Bỗng nhiên cô giơ lên chiếc bút mình đang dùng đưa cho Hứa Tùng, “Cho bạn mượn bút!”
Hứa Tùng bật cười thành tiếng, dương dương tự đắc cầm bút trong tay cười nói: “Bạn đã muốn cho tớ mượn rồi!”
Phó Tiểu Khả xấu hổ đến mức run rẩy cả người…
Ngượng ngùng muốn thu tay về, lại bị người ta tóm lấy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, Hứa Tùng vẫn cầm chặt cổ tay cô không buông.
“Phó Tiểu Khả, ” bỗng nhiên hắn ngưng cười, nghiêm túc nhìn cô, gương mặt đẹp trai quá mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
“….Làm sao vậy…” Phó Tiểu Khả cảm nhận được mình bị hoa mắt, trái tim bồn chồn đập loạn bang bang bang bang.
“Không có gì, ” hắn vẫn như cũ nắm cổ tay cô không buông, thậm chí càng ngày càng nắm chặt hơn, “Chỉ là muốn nói với bạn, tớ mượn bút rồi trả bút nhiều đến mức không còn kiễn nhẫn nữa rồi!”
Phó Tiểu Khả mở to hai mắt nhìn, chớp chớp, vươn bàn tay còn lại cầm chiếc bút vừa bị hắn đặt xuống bàn.
“Tớ lấy lại là được rồi!”
Cầm bút rồi định rút tay về, ai ngờ hắn lại cầm cổ tay cô, rốt cuộc không thể động đậy.
Phó Tiểu Khả giương mắt nhìn Hứa Tùng, trong ánh mắt tràn đầy mười vạn câu hỏi vì sao.
Hứa Tùng nắm hai cổ tay cô, cúi đầu về phía trước quan sát khi gần chạm vào khuôn mặt cô thì mỉm cười dịu dàng, nói nhỏ: “Mượn bút trả bút, tớ đã không còn kiên nhẫn; tớ nghĩ trực tiếp nói cho bạn, bút, chính là cái cớ, việc tớ muốn làm, thật ra là muốn hẹn hò với bạn!”
Phó Tiểu Khả ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, kinh ngạc tới mức một chữ cũng không nói ra được.
Không phải không muốn nói chuyện, ngược lại, lời muốn nói thật sự nhiều lắm, nhiều đến mức không biết nên nói câu gì trước tiên, vì thế đành phải âm thầm chán nản nghẹn lại, cuối cùng là chẳng nói cái gì.
Bạn học ngồi phía sau đã thu dọn sách vở đi rồi.
Vị trí đó để trống chưa đầy hai giây, lập tức lại có người ngồi xuống.
Phó Tiểu Khả cúi đầu chán nản, đang cân nhắc xem rốt cuộc có muốn hay không muốn tìm lý do để quay đầu nói vài câu, hoàn toàn không để ý tới người đang đi đến.
Người ngồi bên cạnh chọc nhẹ vào cô.
Cảm giác bị chọc không hiểu sao vô cùng quen thuộc…
Quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang tươi cười sáng lạn với mình.
“Bạn…!” Phó Tiểu Khả vội vàng quay đầu, phía sau đã không còn ai ngồi; lại vội vàng quay lại, giật mình nhìn chằm chằm người bên cạnh, nói năng lộn xộn.
“Bạn… Hi, ha ha, xin chào!”
Hứa Tùng nheo mắt, lấy tay che miệng, ho khan một tiếng, gương mặt nhăn lại vì không nhịn được cười “Cứ như chúng ta gặp nhau lần đầu tiên vậy!”
Phó Tiểu Khả ha ha cười theo, cảm giác thấy tay chân thừa thãi. Bỗng nhiên cô giơ lên chiếc bút mình đang dùng đưa cho Hứa Tùng, “Cho bạn mượn bút!”
Hứa Tùng bật cười thành tiếng, dương dương tự đắc cầm bút trong tay cười nói: “Bạn đã muốn cho tớ mượn rồi!”
Phó Tiểu Khả xấu hổ đến mức run rẩy cả người…
Ngượng ngùng muốn thu tay về, lại bị người ta tóm lấy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, Hứa Tùng vẫn cầm chặt cổ tay cô không buông.
“Phó Tiểu Khả, ” bỗng nhiên hắn ngưng cười, nghiêm túc nhìn cô, gương mặt đẹp trai quá mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
“….Làm sao vậy…” Phó Tiểu Khả cảm nhận được mình bị hoa mắt, trái tim bồn chồn đập loạn bang bang bang bang.
“Không có gì, ” hắn vẫn như cũ nắm cổ tay cô không buông, thậm chí càng ngày càng nắm chặt hơn, “Chỉ là muốn nói với bạn, tớ mượn bút rồi trả bút nhiều đến mức không còn kiễn nhẫn nữa rồi!”
Phó Tiểu Khả mở to hai mắt nhìn, chớp chớp, vươn bàn tay còn lại cầm chiếc bút vừa bị hắn đặt xuống bàn.
“Tớ lấy lại là được rồi!”
Cầm bút rồi định rút tay về, ai ngờ hắn lại cầm cổ tay cô, rốt cuộc không thể động đậy.
Phó Tiểu Khả giương mắt nhìn Hứa Tùng, trong ánh mắt tràn đầy mười vạn câu hỏi vì sao.
Hứa Tùng nắm hai cổ tay cô, cúi đầu về phía trước quan sát khi gần chạm vào khuôn mặt cô thì mỉm cười dịu dàng, nói nhỏ: “Mượn bút trả bút, tớ đã không còn kiên nhẫn; tớ nghĩ trực tiếp nói cho bạn, bút, chính là cái cớ, việc tớ muốn làm, thật ra là muốn hẹn hò với bạn!”
Phó Tiểu Khả ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, kinh ngạc tới mức một chữ cũng không nói ra được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook