Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
Chương 124-2: Thời gian nhàn nhạt (2)

Edit: Tịnh Hảo

Ngày đó, anh và cô đứng giữa sân huấn luyện trong cơn mưa to, từ lúc mưa phùn như hạt bụi vào giữa trưa đến mưa lớn gầm thét điên cuồng vào ban đêm, nước mưa không sạch sẽ giội rửa đôi mắt Noãn Noãn, tầm mắt cô mờ đi, rốt cuộc không duy trì được nữa ngã vào hố bùn…

Giọng nói trong veo nhàn nhạt lượn quanh tai Phông Tây, giống như một cơn gió vừa xa lạ vừa quen thuộc thổi qua, “Chắc đã rất lâu rồi.”

“Thôi đi, chắc là đã mười lăm năm rồi, ngày kỷ niệm của chúng ta mà cô gái ngốc lại không nhớ, đáng đánh.” Nói xong Phong Tây giơ tay lên…

Phản ứng đầu tiên của thần kinh đại não, chính là nhắm mắt lại, Noãn Noãn cảm thấy đỉnh đầu bị dằn xuống, một đôi bàn tay vò rối sợi tóc bị gió thổi loạn của cô.

“Cô gái ngốc, làm sao anh có thể đánh em chứ, chỉ là có phải em quá tàn nhẫn rồi không, từ biệt bốn năm, một chút tin tức cũng không có, bây giờ người đã trở lại nhưng không thông báo cho bất kỳ ai, em trốn ở chỗ này rốt cuộc là muốn làm gì, hả?”

Gió lạnh tiến vào trong cổ áo, làm toàn thân Noãn Noãn rùng mình một cái, chóp mũi ửng hồng hít hít, cười bây giờ mình quá nhạy cảm, Phong Tây còn thân thiết với mình hơn cả em gái ruột, vấn đề là làm sao anh biết mình ở chỗ này.

Uống xong một ngụm lớn cà phê nóng, sự nóng hổi truyền từ cổ họng lan ra khắp người, một lạnh một nóng luân phiên làm toàn thân nổi da gà, cũng đúng, bên cạnh anh đều là những nhân vật lớn thần thông quảng đại, làm sao có thể không biết rõ hành tung của mình.

“Anh muốn nói cái gì, cứ nói thẳng.”

Phong Tây xì khẽ một tiếng, bàn tay hơi ẩm ướt nhéo cổ thon dài của cô, “Nhóc con, khi nào thì học làm con rùa rồi!”

“Anh mới là con rùa đấy.” Noãn Noãn mắng anh.

“Không phải rùa thì là cái gì? Tại sao em trở lại nhưng không trở về nhà, tại sao không gặp anh hai, tại sao để cho chúng ta lo lắng, còn có những năm nay rốt cuộc em đi đâu, anh hỏi anh hai em đang ở đâu, mỗi lần anh hai đều trầm mặc không nói, tụi anh vận dụng tất cả mạng lưới liên lạc rải khắp các nơi trên thế giới, tìm cả bốn năm, bây giờ thì tốt rồi, em chủ động trở lại nhưng trốn ở nơi này, cho tới hôm nay buổi sáng anh mới từ.......”

Bỗng chốc, Phong Tây không nó nữa, một đôi mắt câu hồn người khác bỗng chuyển sang hỗn loạn, hận không thể xé nát cái miệng thối của mình ra, thiếu chút nữa lộ tẩy rồi.

Hả? Noãn Noãn từ từ nghiêng đầu lại, híp mắt nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Phong Tây, một lát sau, cô mỉm cười cười nắm cằm kiên nghị của anh kéo vào gần mình, xấu xa thổi hơi còn mang hương cà phê nồng nặc lên mặt anh.

“Bé ngoan, nói cho chị biết em nghe được tin tức từ ai, còn có các người có bao nhiêu người đang giám sát chị, nói thật có thể miễn cho em tội chết, không chết còn có thể lấy công chuộc tội, cơ hội chỉ có một lần, em phải nắm chắc đấy!”

Nhịp tim đập thình thịch giống như tiếng trống, Phong Tây miệng khô nuốt ực một cái, hầu kết hoạt động cũng không trôi chảy, lúc tám tuổi liền biết rõ một đạo lý, nhóc con càng cười rất dịu dàng là dấu hiệu của càng nổi giận, quanh người đang truyền ra tin tức chết chóc.

“Ách...... Cái đó anh.......” Ngôn ngữ không có tổ chức tốt cũng tổ chức không được, Phong Tây lắp ba lắp bắp đầu lưỡi thắt lại, điện thoại di động chợt vang lên, vang lên không ngừng ở áo khoác trong túi, rung đến linh hồn nhỏ bé của anh sắp vỡ ra rồi.

Điện thoại hiện ra: “Biến thái Thiên”? Đuôi lông mày nhếch lên thành độ cong thật đẹp mắt, Noãn Noãn cười lạnh nói, “Anh biến thành anh em với Thiên Lý hồi nào thế?” Phong nhị thiếu là người cao ngạo ai cũng biết, hễ là người lần đầu tiên anh nhìn không vừa mắt thì tốt nhất mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, có thể cùng trở thành anh em tốt với Thiên Lý chính là vào một lần vô tình, khi đó vì chuyện của Noãn Noãn mà tất cả mọi người đều tâm tình kém, Cổ Thanh Dạ dứt khoát triệu tập mọi người cùng vui vẻ uống một trận.

Khi tám chín chiếc xe hơi cao cấp chạy ngang qua phòng làm việc của Noãn Noãn, thì có một đám côn đồ cầm gậy bóng chày đập cửa sổ phòng làm việc, nhìn dáng vẻ cố tình gây sự bị người khác xúi giục mà đến, chỉ thấy một người cùng chạy ra với Phong Tây, chính là Thiên Lý, hai người điên cuồng xông về đám người kia, vung quả đấm đánh nhau cùng bọn họ, tình hình rối loạn không khống chế được…

Thiên Lý là trợ thủ đắc lực mà Chiến Vân Không mang theo bên mình, trong mấy năm nay càng trở thành cấp dưới mà thủ trưởng Chiến tín nhiệm nhất, trong bốn năm, từ thiếu úy tứ cấp nhảy lên trung tá, Quan Lê Hiên đích thân mang cậu ấy lên núi Sương Mù đặc huấn nửa năm, đã trải qua đủ loại đặc huấn ma quỷ địa ngục, phi nhân loại cùng với nhóm người bộ đội đặc chủng, kỹ xảo đánh nhau càng cao thủ trong cao thủ, giáp lá cà, ra toàn chiêu trí mạng, từ đó về sau, Phong Tây và Thiên Lý trở thành bạn tốt không có gì giấu nhau, Phong Tây cảm thấy dưới tình huống kia, phản ứng của Thiên Lý đã nói rõ trọng lượng Noãn Noãn ở trong lòng cậu ấy.

Sau khi điện thoại di động vang lên rất lâu, rốt cuộc yên lặng trong tay Noãn Noãn, tổng cộng ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Thiên Lý gọi tới.

Khóe miệng co quắp lại kéo ra, cánh tay dài xoa nhẹ lên eo của Noãn Noãn, khẽ kéo gần, ôm vào ngực mình, sức ôm càng ngày càng chặt, cằm đặt trên đầu vai cô, vô tội, sự bất đắc dĩ mang theo chút đau lòng hợp thành nỗi nhớ không yên lòng.

“Bé ngoan, nói cho em biết, không có ai theo dõi em, thật không lừa em, cho tới bây giờ cũng không có.......”

Đêm hôm đó, Phong Tây đùa giỡn bằng hết tất cả vốn liếng, một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng đã làm, rốt cuộc như mong muốn bị Noãn Noãn ném vào phòng khách, anh ngủ lại một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tử thức rất sớm, vẫn chưa tới sáu giờ, bình thường đến khoảng bảy giờ Noãn Noãn mới rời giường chuẩn bị bữa ăn sáng, nhìn phòng bếp ngăn nắp vắng vẻ, Diệp Tử mở tủ lạnh ra, kinh hãi, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tên Phong Tây đáng chết, tối hôm qua đồ ăn còn dư lại một chút đã bị anh ăn sạch hết, đói bụng kêu lên không ngừng, tay vỗ nhẹ lên bụng, cúi đầu ôm bụng khẽ nỉ non, “Cục cưng, sao có có thể ăn nhiều như vậy, có phải cơm mẹ nuôi làm quá ngon không, phải không, nhất định là như vậy…”

“Cô ở đây nói thầm cái gì vậy?” Đầu tóc Phong Tây rối bời đứng sau lưng Diệp Tử, hai mắt mơ mơ màng màng đang rót nước uống, “Đều nói có thai khó phục vụ nhất, cô còn khó phục vụ hơn phụ nữ có thai, có phải Tam công chúa… đói bụng không?”

“Ai cần anh lo, cẩn thận sặc chết anh!” Diệp Tử đứng dậy nhét một gói mì ăn liền vào tay anh, “Hai trứng luộc, mười phút sau tôi muốn ăn.”

Ý gì? Mắt giật giật, Phong Tây không hiểu, một phút đồng hồ sau công chúa nào đấy nhắc nhở, “Còn có 9 phút.”

“Mẹ kiếp, cô bảo tôi nấu mì cho cô ăn…”

“Còn có tám phút!” Ngồi ở trên ghế đung đưa hai chân trắng ngần, ý tứ nói bà đây là phụ nữ mang thai, anh có thể làm gì tôi.

Sau bảy phút nửa giây, một chén mỳ nóng hổi được đặt trước mặt Diệp Tử, thơm nứt mũi, ót bị hơi nóng làm đổ ra một tầng mồ hôi.

Tuy xuất thân là Phú Nhị Đại (con nhà giàu), năng lực tự lo liệu của Phong Tây cũng cực mạnh, điều này có lẽ liên quan đến lúc anh 18 tuổi đã bước vào làng giải trí, nên nấu mì đương nhiên là chuyện nhỏ. Diệp Tử vừa ăn vừa khen trứng luộc của anh nấu rất đúng tiêu chuẩn, nói có thể ăn mỳ do Phong nhị thiếu làm, chắc là có một không hai rồi…

Tình huống gì vậy? Dụi dụi con mắt, Noãn Noãn xuống lầu nhìn thấy cảnh tượng hai người vui vẻ hòa thuận ăn mì, Diệp Tử không biết làm cơm chắc chắn là Phong Tây làm rồi, hai người đều là công chúa hoàng tử ăn sung mặc sướng, đã quen ăn sơn hào hải vị cũng có thể vì ăn được mỳ ăn liền bình thường liền thỏa mãn.

“Noãn Noãn, sao em cũng dậy sớm vậy, mau tới đây ăn sáng đi.” Diệp Tử vừa nói vừa vẫy tay kêu cô tới đây, dưới mặt bàn, chân đá Phong Tây.

Năm phút sau, một chén bánh canh thơm mát vừa ra lò, Noãn Noãn lại gần ngửi một cái, cầm muỗng lên ăn một miếng, ‘Ừm, bánh canh của Phong nhị thiếu làm rất kỳ diệu nha, không tệ không tệ.”

“Tất nhiên, công chúa đại nhân có muốn ăn một chén không?”

“Dĩ nhiên, chuyện này còn phải hỏi.” Diệp Tử trừng mắt liếc anh một cái, “Anh thiên vị nhỉ, làm bánh canh cho Noãn Noãn, lại chỉ nấu mỳ cho tôi, cắt!”

Mím môi, Noãn Noãn cười thầm, cúi đầu ăn cơm, bên tai líu ríu, hai người lại bắt đầu một ngày mới cãi nhau......

Hai năm trước, Phong Tây đột nhiên giảm bớt lượng công việc diễn xuất, căn bản là một năm chỉ quay 2 bộ phim điện ảnh, biểu diễn ca nhạc thì 2 năm cũng chỉ tổ chức gần 10 lần, bên ngoài suy đoán xôn xao trạng thái nửa ẩn của anh, có người nói là vì anh phải thừa kế tập đoàn của gia tộc, có người nói vì anh chán ghét cuộc sống bây giờ, muốn ra nước ngoài du học, còn có người máu chó hơn nói anh vì xảy ra chuyện tình một đêm với nữ minh tinh, dẫn đến việc đối phương mang thai cho nên chuẩn bị kết hôn......

Vì chuyện này còn đặc biệt tổ chức buổi chiêu đãi ký giả, cố ý nhấn mạnh anh rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, muốn có nhiều thời gian để làm những chuyện mình thích một chút, mà bị truyền ra ngoài ồn ào chuyện lập gia đình, chỉ là giả dối không có thật, nếu như còn có tin đồn tương tự như thế nữa, ảnh hưởng đến hình tượng, cuộc sống cá nhân của anh, anh sẽ sử dụng biện pháp mạnh… 

Noãn Noãn hỏi anh, thật sự cùng nữ minh tinh nào đó say rượu làm chuyện mất trí rồi hả? Phong Tây giận đến giậm chân, nhóc con thối, hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh là loại người gì chẳng lẽ cô không biết, hơn nữa, từ lúc anh tiến vào làng giải trí thì chưa từng có tin đồn với người phụ nữ nào hả, tình một đêm? Nói giỡn. Nếu không cũng sẽ không có tin tức đồn đãi anh là gay.

Hôm nay Diệp Tử cần phải đi bệnh viện khám thai, có hẹn với bác sĩ là 10 giờ sáng, Phong Tây dọn dẹp bát đũa vọt lên lầu tắm rửa, gần đây anh có kỳ nghỉ dài, có nhiều thời gian, xe dừng ở bãi đậu xe bệnh viện quân đội, ân cần mở cửa xe cho hai cô gái, lại phát hiện Noãn Noãn ngơ ngác, mất hồn ở tay lái phụ.

“Noãn Noãn? Noãn Noãn.......” Bàn tay quơ quơ ở trước mặt cô.

Nơi này có quá nhiều hồi ức tốt đẹp, cô cẩn thận cất giấu nó dưới đáy lòng, không chạm vào, không thèm nhớ nữa, như vậy có thể giảm đi một chút đau đớn của yêu không…

“Cô Tô, bây giờ tình trạng sức khỏe của cô rất ổn định, đứa bé cũng rất khỏe mạnh, nhưng mà về mặt ăn uống, cô cần chú ý ăn ít lại, đừng… ăn quá nhiều sẽ phản tác dụng đấy.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở trong khăn quàng cổ, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, len lén cười. Trên mặt Phong Tây là mắt kính râm khung vuông dựa vào bên cửa, huýt sáo với bác sĩ Triều nói năng tùy tiện…

“Đứng đắn một chút, đừng cầm thú đấy, ngay cả bác sĩ cũng trêu chọc, tên biến thái… À đúng rồi, tại sao anh lại gọi Thiên Lý là biến thái Thiên?” Trong ấn tượng của noãn Noãn, Thiên Lý là một trai đẹp có dòng máu lai, vô cùng lịch sự nhã nhặn, đương nhiên cô cũng từng tận mắt nhìn thấy công lực giày vò độc nhất của cậu ấy, nhưng mà gọi là biến thái có phải có chút…

Diệp Tử nện cho anh một đấm, báo thù cho bác sĩ trẻ tuổi, cười hì hì nói, “Mỹ nữ, đừng để ý, em trai của tôi nơi này có chút vấn đề, còn là một người mù, cậu ta đùa giỡn với cô đấy.”

Nhìn ngón tay Diệp Tử, nói mình là kẻ mù kém thông minh Phong Tây cũng mặc kệ, kìm tay Diệp Tử, nghiến răng nói thầm bên tai cô ấy, “Tiểu heo mập, cô đừng quá mức nha, có muốn tôi cho Tô… uhm… uhm… uhm.”

Chữ Thần còn chưa ra khỏi miệng, Diệp Tử đã bịt miệng anh, gật đầu với y tá một cái, “Em trai tôi đói bụng muốn bú sữa mẹ, chúng tôi đi trước nhá, bye bye!”

Phụ nữ có thai không thể chạm vào, có tức giận hơn nữa cũng không đánh không chửi được, cố nén lửa giận ngất trời vào bụng, Noãn Noãn ở một bên cũng cười rút gân rồi, lời này cô ấy cũng có thể nói được, bú sữa mẹ? Có phải cả đời lẫy lừng của Phong Tây đã bị hủy ở hai chữ này không.

Ba người đứng ở tầng 17 chờ thang máy, cùi chỏ Phong Tây chọc chọc eo cô, trêu cô cười không dứt, nhóc con chết tiệt kia, Noãn Noãn tránh hai người đang gây nhau, bảo tay anh đừng làm rộn, đúng lúc này cửa thang máy “đing” một tiếng mở ra.

Phong Tây tiến lên một bước ngăn trước mặt hai người bảo vệ bọn họ, người đi ra ngoài rất nhiều, mãi đến khi dòng người tan hết, một cô gái đoan trang thanh lịch đi ra cuối cùng từ thang máy đang cúi đầu nhắn tin, đúng lúc quay lại nói chuyện đụng vào Noãn Noãn.

Điện thoại di động rớt trên mặt đất, màn hình tối sầm vỡ vụn, cô gái thụt lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững, cơ thể đập mạnh vào khung cửa thang máy, đau đến cô ta hét to một tiếng.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô gái, cô không có sao chứ!” May nhờ sau lưng có Phong Tây ngăn lại mới không ngã xuống, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt điện thoại, lau sạch sẽ, “Ôi, rớt bể rồi, tôi sẽ đền cái mới cho cô.”

Cô gái ngẩng đầu nhìn chằm chằm Noãn Noãn, mày nhíu lại thật chặt, cũng không nói gì cầm lấy điện thoại, chỉnh sửa quần áo một chút, ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt có sự lạnh lẽo quái dị, nhìn chòng chọc Noãn Noãn, cứ có cảm giác giống như có chuyện gì sắp xảy ra.

“Này, cô điếc à, chúng tôi đã xin lỗi cô mà cô không nói một câu à, không cần đền phải không, không cần đền thì chúng tôi có thể đi rồi, chúng ta đi.” Tính tình Diệp Tử nóng nảy, không quen nhìn mấy cô gái giả bộ thanh cao giả cao quý, không phải chỉ là một cái điện thoại Apple ư, móc tiền trong bóp ra đang chuẩn bị quăng lên mặt cô ta, liền nghe một tiếng “bốp.”

“Tiện nhân, cũng đã chết còn trở về làm cái gì.”

Trên mặt noãn Noãn, nhất thời có dấu bàn tay hồng hồng nở rộ trên má mềm mại của cô, tất cả mọi người sửng sốt. Đầu óc ong ong nửa bên mặt đau rát, bởi vì phía sau đầu bị thương nặng do tai nạn xe, mặc dù bây giờ đã khôi phục không có gì đáng ngại rồi, nhưng cũng không thể bị thương nữa.

Lông mày xiết chặt, con ngươi liếc nhìn người phụ nữ, mơ hồ mang theo lạnh lùng tức giận......

Đột nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nam trầm thấp mà có lực, giống như một tiếng sấm lạnh thấu xương trên bầu trời, “Các người đang làm gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương