Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
Chương 124-1: Thời gian nhàn nhạt (1)

Edit: Tịnh Hảo

Thủy triều ngoài khơi nhấp nhô cuồn cuộn nổi lên những đợt sóng màu xám nhạt, cọ rửa vách đá bóng loáng, một người đứng trên tảng đá lớn, áo lông dày bao chặt, tóc dài hơi xoăn thổi bay phất phơ trong gió biển, cực kỳ giống những sợi tơ lụa.

Xuân về hoa nở, những đóa hoa mùa xuân còn chưa được hái, nhưng cô ta muốn ăn Tết với Noãn Noãn ở đây, Diệp Tử nói cô là một người nhát gan, nằm ở trên giường hôn mê bốn năm, hoàn toàn phá hủy hết tất cả tính mạnh mẽ ngang tàng của cô trước đây, còn có dấu hiệu muốn ngừng làm nghệ thuật, nhưng lại lo lắng cho cô, còn muốn làm người đại diện gì đó cho cô, chuẩn bị cho Noãn Noãn làm một kế hoạch thật lớn, cô gái nhỏ tái xuất giang hồ tuyệt đối sẽ làm náo động tạo ra hàng loạt hiệu ứng.

“Cô nhóc, chúng ta về nhà đi, nơi này lạnh quá, con gái của em nói muốn ăn mì Ý mẹ nuôi làm rồi.” Cũng không biết là gần đây ăn quá nhiều hay là đứa nhỏ lớn quá nhanh, bây giờ bụng của Diệp Tử đã to lên rõ rệt, phải biết rằng bây giờ cô ta có thai còn chưa tới bốn tháng.

Noãn Noãn lấy lại tinh thần, xoay người đưa tay giữ cơ thể có vẻ vụng về của cô ta, sau đó đỡ cô ta ở bên cạnh mình, cười nói với cô ta, “Còn ăn nữa, nhìn xem bây giờ chị có bộ dáng gì hả, bác sĩ nói cái gì chị quên hết rồi ư?”

Nụ cười như nắng ấm đầu xuân tháng ba, mắt cười cong cong, đáy mắt sáng chói như những vì sao, cô gái trong veo lại an tĩnh lộ ra vẻ đẹp tươi mị, nhìn Diệp Tử trợn tròn mắt, hôm nay cô gái nhỏ cực kỳ xinh đẹp, dù là con gái nhưng vẫn bị cô mê hoặc, đàn chim hải âu vừa bay lượn vừa kêu to trên bầu trời xanh thẳm, làm bộ hắng giọng một cái, Diệp Tử nhíu mày, nghĩ thầm, thật là yêu nghiệt.

"Hừ, chắc là thai long phượng cũng không chừng đấy, lần tới chị đổi một bệnh viện khác để khám thai.”

"Tại sao?" Đây đã là lần thứ ba đổi bệnh viện rồi đấy, Noãn Noãn không kiên nhẫn liếc cô ta một cái, “Nếu không em nói anh của em sắp xếp một bác sĩ tư gia giỏi, tốt nhất là đẹp trai, tốt nhất là chưa cưới, tốt nhất là không có bạn gái, đại công chúa Tô, chị thấy được không?”

“Được được, ngẫm lại thấy rất vui vẻ đấy! Okie!” Diệp Tử vỗ tay bảo được, học theo dáng vẻ Đế Vương của thời xưa, ngạo nghễ nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, khoác cánh tay của Noãn Noãn, đầu tựa vào trên vai cô, khóe miệng vẫn còn đang cười, nhìn về màu xanh thẳm không gần cũng không xa, không nhìn thấy ranh giới này, khẽ thở dài.

“Sao thế, có phải mệt mỏi không, chúng ta về nhà đi, nấu mỳ Ý cho mẹ con các chị, để mặc công một lát nghe người nào đó kêu ca đói bụng, em nghe thấy mà lòng kinh sợ.”

Noãn Noãn xoay người nhảy xuống tảng đá, đưa tay chuẩn bị dìu cô ta xuống, ai ngờ Diệp Tử đột nhiên quay mặt về phía biển rộng mênh mông hô to, “Vẫn là Noãn Noãn tốt với chị nhất, Noãn Noãn, chị yêu em…”

Toàn vùng biển đều vang vọng giọng nói của Diệp Tử, chữ em ở cuối câu “chị yêu em” cứ vang vọng…

Lần trước scandal của Chiến Vân Không và cô gái giàu có truyền ra ngoài, thời gian đã trôi qua một tuần, một tuần này đủ loại tin tức của thủ trưởng Chiến bùng nổ bay đầy trời, Diệp Tử nắm chặt tờ báo có tất cả tin tức của người đàn ông này, xem tỉ mỉ không bỏ một chữ, trong miệng ngậm mứt hoa quả, quay đầu nhìn bóng dáng nho nhỏ gầy yếu bận rộn trong phòng bếp.

Tối hôm qua nói chuyện điện thoại với Lãnh Thương, hai người bởi vì chuyện Noãn Noãn gầy đi mà ầm ĩ một trận, ý của Lãnh Thương là muốn cử một quản gia qua đó chăm sóc sinh hoạt, ăn uống, cuộc sống thường ngày cho bọn cô, như vậy anh cũng yên tâm một chút, gần đây dì Lam tương đối bận, không có thời gian qua đây thăm Noãn Noãn, nếu để dì Lam nhìn thấy tình hình hiện giờ của Noãn Noãn, chắc bản thân mình cách cái chết không xa, Diệp Tử cũng đau lòng cho Noãn Noãn, cũng đề cập với Noãn Noãn tới chăm sóc mấy lần nhưng Noãn Noãn đều từ chối, cô ta là người ngoài nên nhìn không hiểu, Noãn Noãn đang dùng cách này để làm mình không ngừng bận rộn, sẽ không có thời gian nghĩ đến…

‘Leng keng’ chuông cửa đột nhiên vang lên vào lúc này, Diệp Tử cau mày, là ai sẽ đến vào lúc này.

Cánh cửa “Supers” vừa mới mở ra một cái khe hở, đã thấy người bên ngoài nói một câu tiếng Anh, sau đó nhét một đống túi lớn túi nhỏ.

Diệp Tử theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, bảo vệ bụng, dưới chân không cẩn thận giẫm lên một quyển sách trên mặt đất, cơ thể thuận thế ngã về sau.

Vào thời khắc quan trọng, bóng đen nhanh chóng nắm lấy eo của cô ta, ổn định thân thể của cô ta, giọng nói trầm thấp mang theo chút ý cười, “Trở thành heo mập rồi!”

“…” Hồi lâu Diệp Tử vẫn chưa phản ứng kịp, heo mập?

“Mẹ kiếp, cậu mới mập đấy, muốn đi chết à, giữ mấy thứ đồ này đi, cậu, mau cút xéo.”

Chỉ vào lỗ mũi của người đàn ông, tay của Diệp Tử nhéo lỗ tai của anh hành hạ, anh đau đến kêu gào lên, “Hảo hán, mong tha mạng…”

“Cậu nhìn cho rõ, bà đây là phụ nữ… Lady! Are you clear?” Hai người ồn ào một trận, cuối cùng kinh động đến Noãn Noãn đang rang thức ăn trong phòng bếp, tưởng xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng cầm xẻng chạy ra ngoài.

“Sao vậy? Các người…” Đợi thấy rõ, người đàn ông đã bị Diệp Tử vặn lỗ tai đến sắp chết đi sống lại thì cô ngây ngẩn cả người.

“Noãn Noãn, mau tới cứu anh trai đi, a, lỗ tai, đừng, đừng vặn lỗ tai của tôi… Cô gái, tôi sai rồi, thật sự sai rồi…. Noãn Noãn, cứu anh…”

Một phút đồng hồ sau, cô thở dài, vuốt vuốt cái trán phát đau, bất đắc dĩ nói, “Hai người rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”

Khi thấy Phong Tây xuất hiện, cô khẩn trương giống như lòng bị níu chặt nhưng giây kế tiếp được nới lỏng ra, cũng không hỏi Phong Tây và Diệp Tử quen nhau thế nào?

“Ngon lắm, Noãn Noãn, tài nấu nướng của em đã đạt tới đỉnh cao rồi.” Giống như ngày trước vậy, cái gì cũng không thay đổi, Phong Tây ở trước mặt vẫn đẹp trai anh tuấn, thời gian bốn năm đã làm anh càng ngày càng trưởng thành, vị trí xương gò mà phải có một vết dao lọt vào mắt cô, vừa định mở miệng hỏi bị sao thế, lại bị Diệp Tử cướp lời.

“Cô gái thuốc nổ kia, khuôn mặt này xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có cô gái nào bất mãn với “kỹ thuật” của cậu mà nổi điên cào cậu không?”

Phong Tây không bị ảnh hưởng chút nào, nghe thấy lời này của cô ta còn vui mừng hơn, gật gù đắc ý, “Cô biết cái gì, nữ hán tử, tôi được gọi là người đàn ông huy chương đấy, rất đáng giá.” 

‘Phù ——’ Diệp Tử cố ý phun canh móng heo trong miệng về phía Phong Tây, cười ha ha, “Người đàn ông huy chương? Đừng đùa, không ca hát nữa nên tìm chiến trường nương tựa rồi? Tướng quân Phong! Ha ha ha…”

“Bà heo mập… không cho cô khinh thường chức vụ thiêng liêng của người lính…”

“Anh gia nhập quân đội thật sao?” Noãn Noãn cắt ngang lời của Phong Tây, giật mình nhìn anh, miệng đầy dầu mỡ, đưa cho anh một tờ khăn giấy.

Biết từ nhỏ anh đã muốn sống trong quân đội, nhất là lính đặc chủng là tâm nguyện lớn nhất của Phong Tây, nhưng lệnh của cha mẹ làm khó anh, cãi vả vô số lần, từng phản kháng, từng nháo loạn, nhưng mà, lính đặc chủng là một quân đội đặc biệt có thể hy sinh vì quốc gia bất cứ lúc nào, phu nhân Phong tuyệt đối không thể để cho đứa con trai bà cưng chiều nhất có bất kỳ nguy hiểm tính mạng nào.

Phong Tây cười hài lòng, vò khăn giấy trong tay, vẻ mặt như cuối cùng đã đạt được ước nguyện “Ha ha, cô gái nhỏ, em đoán thử xem!”

Nhét một miếng gà kho tàu vào trong miệng mở lớn đang ba hoa của anh, “Ăn cơm của cậu đi, khiêm tốn một chút.”

Lúc ăn cơm tối, Diệp Tử và Phong Tây đấu võ mồm rất vui vẻ, sức ăn kinh người của Diệp Tử lại đánh vỡ kỷ lục trước đây của cô ta lần nữa, tổng cộng ăn ba chén cơm, hai chén canh và n món ăn, cuối cùng cả người nằm trên ghế sofa, không ngừng ợ ra bong bóng. Tay vuốt vuốt bụng, trên mặt thỏa mãn và nở nụ cười hạnh phúc.

Gió nhẹ ấm dần, nâng niu ly cà phê trong tay, ngửa đầu, thở ra một làn khói che khuất đôi mắt sáng như ban ngày của Phong Tây.

“Cô nhóc, đã qua bao lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau ngắm sao.”

Khóe môi vẽ ra một hình vòng cung xinh đẹp, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, cô đang tìm, ngôi sao nào là của mình. Khi còn bé, Phong Tây luôn thích ở nhờ nhà cô không chịu đi, vừa ở liền ở rất lâu, anh còn có một sở thích đặc biệt như con gái, chính là ngồi ở trên nóc nhà sân thượng của cô đếm sao, mắt nhìn sao miệng thì lẩm bẩm đếm, đáng giận hơn là Noãn Noãn nhất định phải đi theo anh, vẽ từng ngôi sao mà anh cho là đẹp nhất, nói rằng sau này anh sẽ làm một người giàu có.

Không thể không thừa nhận, Phong Tây rất có thiên phú ở trên sân khấu, có thể ca múa, anh là người duy nhất biết ca hát trong nhà họ Phong, có dáng người điển trai, sau đó chỉ cần anh có thời gian sẽ theo Thành Nham Thâm học đủ loại kỹ năng về bộ đội đặc chủng, sau đó sẽ cãi nhau với mẹ Phong, trực tiếp đá văng cửa lớn, lôi cô đi, nói là muốn cô đi một nơi với anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương