Khương Hằng cười nhìn nàng ấy, không lên tiếng.

Đúng lúc này, Khương Từ tới, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, bước chân phù phiếm, thiếu nữ vội vàng đứng dậy đỡ lấy hắn: “Sao đệ lại dậy rồi?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tỷ tỷ…” Khương Từ ngắn ngủi mà ho khan hai tiếng, trên khuôn mặt nhỏ tuấn tú không có một chút ý cười nào: “Tỷ tỷ có lời gì muốn nói với đệ không?”

Khương Hằng dừng lại, đỡ hắn đi đến bên giường ngồi xuống, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Đệ cũng biết rồi, A Hòa nói với đệ?”

“A Hòa nghe lời tỷ nhất, tỷ đã dặn dò đệ ấy không được nói cho đệ biết, đệ ấy nào dám? Là lúc đệ xuống giường tản bộ nghe được.” Khương Từ nói xong trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Chuyện lớn như vậy… vì sao tỷ tỷ không nói cho đệ biết?”

Khương Hằng ngẩn ra, muốn nói gì đó, liền thấy thiếu niên này mắt bỗng nhiên đỏ lên: “Là vì đệ quá vô dụng, chẳng những không giúp được tỷ tỷ, lại còn trở thành gánh nặng cho tỷ tỷ đúng không?”

Bởi vì thân thể yếu đuối, hắn từ nhỏ trưởng thành và cứng cỏi hơn mấy phần so với những đứa trẻ bình thường, bình thường rất ít khi khóc lóc, Khương Hằng có chút kinh ngạc, vội nói: “Đương nhiên là không phải.”

“Tỷ tỷ không cần gạt đệ,” Nước mắt của Khương Từ rơi xuống: “Đệ…”

“Được rồi, diễn nữa là lố đó,” Khương Hằng buồn cười lau nước mắt cho hắn: “Tỷ không cản đệ trút giận cho tỷ, được rồi chứ?”

“Thật không?” Thiếu niên trong nháy mắt ngừng tiếng thút thít ánh mắt sáng rực mà tập trung vào nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Làn da hắn trắng, dáng vẻ mắt đỏ ngầu lên như vậy giống như con thỏ nhỏ, nhìn đáng thương lại đáng yêu. Khương Hằng có chút đau lòng, nhéo mặt hắn cười than thở: “Ừm, nhưng không cho phép để mình bị mệt.”

“Được!” Khương Từ lập tức liền thu hồi nước mắt, lộ ra một nụ cười vô tội với nàng: “Có điều trước đó, tỷ tỷ nói cho đệ biết đầu đuôi sự việc một chút? Đệ chỉ nghe đôi câu vài lời, cũng không hiểu rõ cụ thể là xảy ra chuyện gì!”

Khương Hằng: “…”

Tiểu tử này, vậy mà lừa nàng.

“Nếu tỷ tỷ không nói cho đệ biết, đệ thật sự sẽ thương tâm…”

“Được rồi,” Cười như không cười mà quét qua đệ đệ làm bộ này một cái, Khương Hằng hơi dừng lại, rốt cuộc đem chuyện một năm một mười nói với hắn một lần.

Mặc dù nước mắt vừa rồi là giả vờ, nhưng nàng biết, những lời hắn nói lại là thật lòng.


Mặc dù đệ đệ của nàng còn nhỏ tuổi, nhưng tư tưởng bảo vệ nàng lại mạnh hơn ai hết, nàng không nên xem hắn là trẻ con mà đối đãi.

Bởi vì sự bảo vệ như vậy, nàng cho rằng là nàng tốt với hắn, nhưng chắc chắn không phải là thứ hắn muốn.

Mà Khương Từ nghe nàng nói xong thì đã ngây người rồi.

Hắn biết hôn sự của tỷ tỷ khó khăn trắc trở, nhưng không nghĩ đến lại khó khăn trắc trở lớn như vậy! Còn có Lạc Đình kia…

Hắn ta dám bắt nạt tỷ tỷ của hắn như vậy!

“Đệ sẽ không để hắn sống tốt, tỷ tỷ, đệ thề… đệ thề!” Thiếu niên nho nhỏ cắn răng, giọng điệu run rẩy, hai mắt đỏ bừng --- lần này không phải là giả vờ, thật sự đỏ lên vì tức.

“Được, tỷ tỷ chờ đệ trút giận cho tỷ.” Cảm xúc đột nhiên lên xuống lớn như thế không tốt cho cơ thể hắn, Khương Hằng sờ tóc hắn, nói sang chuyện khác: “Có điều trước mắt, trước tiên A Từ giúp tỷ điều tra Khương Viện một chút được chứ?”

“Khương Viện…” Khương Từ hoàn hồn, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra mấy phần tàn nhẫn không hợp với tuổi: “Chuyện này cũng có liên quan đến nàng ta.”

“Ừm,” Khương Hằng xưa nay không tin sự trùng hợp, chớ nói chi Khương Viện làm việc cũng không phải là không có chút sơ hở nào: “Đệ giúp tỷ điều tra xem trong chuyện này nàng ta cụ thể làm gì.”

Thân thể Khương Từ không tốt, dáng dấp lại nhu thuận vô hại, lúc đám người trong phủ làm việc cũng không quá đề phòng hắn, hơn nữa bên cạnh hắn có đệ đệ mật thám bát quái, rất nhiều chuyện điều tra thuận tiện hơn Khương Hằng rất nhiều.

Đương nhiên Khương Hằng bảo hắn hỗ trợ, chủ yếu là muốn cho hắn phát tiết lửa giận trong lòng sớm một chút.

“Được,” Khương Từ âm trầm lên tiếng: “Cho đệ thời gian một ngày.”

**

Lục Quý Trì vẫn chưa biết An Quốc công phủ sắp nổi phong ba, sau khi đưa mắt nhìn Nguyệt Viên rời đi không bao lâu, hắn liền trở về phòng đi ngủ.

Cả đêm không mộng mị, lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

“Điện hạ! Điện hạ tỉnh rồi sao?”

Vừa mở mắt ra liền nghe thấy giọng nói lớn thô vang của Ngụy Nhất Đao vang lên ở bên ngoài, Lục Quý Trì ngáp một cái ngồi dậy, lười biếng lên tiếng: “Vào đi.”


Thanh niên cao lớn như gấu đè ép đi vào giống như ngọn núi: “Tần tướng quân phái người đến truyền lời…”

Khóe miệng Lục Quý Trì giật một cái, thở dài nói: “Biết rồi, bây giờ qua đó.”

“Không phải! Hôm nay người này không phải đến để gọi điện hạ đi rèn luyện!”

Lục Quý Trì: “Có ý gì?”

“Tần tướng quân có việc phải ra ngoài, người này đến thông báo cho điện hạ biết hôm nay nghỉ một ngày.” Ngụy Nhất Đao cao hứng nói: “Điện hạ có thể ngủ thêm một lát rồi!”

Mẹ nó thật là tốt! Trên người hắn đang còn đau đấy! Tâm tình Lục Quý Trì rất tốt, thoáng cái liền nằm xuống: “Có điều bây giờ vừa sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn đâu, hắn đi ra ngoài làm gì?”

“Thần cũng không biết.”

“Được rồi mặc kệ hắn, tốt nhất là cứ có việc đừng đến tra tấn ta!” Lục Quý Trì cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, đắc ý nói xong, lần nữa nhắm mắt lại: “Ta ngủ tiếp một lúc, ngươi ra ngoài đi.”

“Được!”

Thiếu niên ngủ tiếp đương nhiên không biết, cùng lúc đó, Tần đại tướng quân “có việc ra ngoài” đang ngồi ở sân luyện võ nhà mình suy nghĩ về cuộc đời.

Tần phu nhân ở một bên đang khóc, mở miệng một tiếng “Hằng Nhi số khổ của ta”, nước mắt rơi xuống giống như không cần tiền --- bởi vì bệnh cũ của bà tái phát, đám người hôm qua đều không dám nói cho bà biết chuyện gì xảy ra, cho tới sáng hôm nay, lúc phụ thân của Tần Tranh, cữu cữu của Khương Hằng rời giường không cẩn thận nói lỡ miệng.

Sau đó hồng thủy liền vỡ đê.

Mặc dù xuất thân thế gia võ tướng, phu quân nhi tử cũng là người lạnh lẽo cứng rắn, nhưng Tần phu nhân lại là nữ tử mặt mũi mềm mại, tính tình dịu dàng.

Lại vô cùng mềm lòng, cũng cực kỳ thích khóc.

Hơn nữa bà và Khương Hằng tình cảm thắm thiết, đương nhiên càng thêm không thể nào chấp nhận được chuyện như vậy, lúc này liền khóc hu hu ngã vào trong ngực trượng phu.

Phụ thân Tần Tranh lúc đầu còn dỗ vài câu, sau đó…

“Đột nhiên nhớ ra trong quân còn có chút việc quan trọng cần phải xử lý, chuyện đó, ta đi trước, nếu như phu nhân thật sự khổ sở thì đi tìm A Tranh đi.”


An ủi thế nào cũng không dừng lại được, dù có yêu thương hơn đi chăng nữa cũng không gánh được, cho nên Tần cữu cữu chuồn đi, cũng vô cùng không có tình phụ tử mà ném tức phụ khóc ròng cho đại nhi tử.

Tần Tranh: “…”

Rất muốn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với người phụ thân này.

“Con đứa trẻ này… con cũng nói chuyện đi!” Thấy nhi tử không nhúc nhích như cái đầu gỗ, Tần phu nhân cuống lên, khóc sướt mướt nói: “A Hằng là biểu muội ruột thịt của con, con cũng không thể mặc kệ nó được!”

Tần Tranh đều sắp đau đầu chết rồi, muốn đi lại sợ thân mẫu không có đối tượng thổ lộ sẽ nghẹn ra bệnh, chỉ có thể bưng một khuôn mặt lạnh lùng sắc bén nói: “Con chưa nói là mặc kệ…”

“Vậy con phải giúp nó báo thù!”

“… Con biết rồi.”

“Nhưng mà báo thù thì thế nào chứ, hôn sự này còn không phải…” Tần phu nhân vừa nói vừa thương tâm, sau đó không biết là nghĩ tới điều gì, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Nhi tử, hay là con lên đi?”

Tần Tranh lập tức liền sinh ra một loại linh cảm không tốt: “… Lên cái gì?”

“Cầu hôn A Hằng!” Tần phu nhân càng nghĩ càng thấy đáng tin, cũng không khóc nữa, lau nước mắt liền nói: “Tính cách A Hằng dịu dàng, dáng dấp lại xinh đẹp, mẫu thân rất thích nó! Chỉ là trước kia nó mang theo hôn ước, mẫu thân cũng không tiện nói gì, nhưng mà bây giờ…”

“Mẫu thân!” Mí mắt Tần Tranh hung hắng co lại: “Con chỉ xem muội ấy như muội muội.”

Tần phu nhân sững sờ, sự hưng phấn chưa giảm: “Muội muội thì thế nào, tình cảm có thể bồi dưỡng được…”

Hắn chỉ biết gặp phải biểu muội này thì không có chuyện gì tốt!

Lại nghĩ đến hôm qua lúc chia tay, lúc nàng cười híp mắt nói “Hôm nay điện hạ vất vả rồi, ngày mai biểu ca có thể để điện hạ nghỉ một ngày” trong mắt chứa sự uy hiếp, thanh niên lập tức liền hít sâu một hơi, như đinh đóng cột nói: “Không có khả năng, mẫu thân đừng nghĩ nữa.”

Đừng nói trong lòng muội ấy đã có người, cho dù không có hắn cũng không làm được.

Nha đầu chết tiệt kia đen tối lại hung tàn, cưới muội ấy? Ngại mạng dài à!

**

Nhi tử sống chết không đồng ý với đề nghị của mình, Tần phu nhân lần nữa lệ rơi thành sông. Có điều tính tình bà yếu đuối, cũng sẽ không ép hắn làm gì, chỉ là thỉnh thoảng nhắc tới một chút, khiến Tần Tranh nhức đầu không thôi.

Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến thanh danh của biểu muội rách, hắn đều muốn trực tiếp nói cho mẫu thân của hắn biết: Cháu gái tốt mà mẫu thân tâm niệm đang chuẩn bị ra tay với Tấn vương rách người ta đấy! Nhi tức cái gì, cho dù con bằng lòng thì cũng sẽ không có phần của mẫu thân được không!

Đương nhiên cho dù có nói thì mẫu thân hắn cũng sẽ cảm thấy hắn đang qua loa chuyện này nên không cần nói nhiều.

Tần Tranh mệt tâm không thôi, một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng sắc bén càng ngày càng xơ xác tiêu điều, làm cho người ta nhìn mà phát khiếp.


Đồng thời cùng ngày, chuyện Khương Hằng và Lạc Đình từ hôn như gió xuân quét sạch toàn bộ Kinh thành. Đồng thời truyền ra còn có tin tức “hai người từ hôn là bởi vì tam cô nương An Quốc công phủ chèn một chân vào trong đó”.

Ngoài ra chuyện Tề Hà muốn phái người phá hủy sự trong sạch của Khương Hằng cũng không che giấu, còn có rất nhiều lời đồn chỉ tốt ở bên ngoài cũng toàn bộ truyền đi.

Nhiều tin tức bùng nổ như vậy, lập tức liền khiến quần chúng ăn dưa trong Kinh thành sôi trào lên.

Trong lúc nhất thời, Lạc Đình và Tề Hà có thể nói là người người kêu đánh, ngay cả thanh danh của An Quốc công phủ cũng chịu sự ảnh hưởng không nhỏ --- vậy mà dạy dỗ ra cô nương độc ác vô sỉ như vậy, chuyện này hiển nhiên là gia giáo có vấn đề! Về phần Vĩnh Yên hầu phủ, Khương Hằng đã nguyện ý nhận Vĩnh Yên hầu phu nhân làm nghĩa mẫu, nhận Lạc Như làm nghĩa muội, điều đó nói rõ chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, đám người bởi vậy mà không chỉ trích bọn họ quá nhiều, chỉ chửi bậy một đợt “cha nào con nấy”.

Vĩnh Yên hầu đối với chuyện này từ đầu tới cuối đều rất vô tội: “…”

Hố cha!

Mà vì ngăn chặn miệng mồm mọi người, bảo vệ danh dự của các cô nương chưa xuất giá khác trong phủ, An Quốc công phủ không thể không bày tỏ trước mặt mọi người: Tề Hà đã bị trục xuất khỏi An Quốc công phủ, từ đây không còn là tam cô nương của An Quốc công phủ nữa.

Thế nào cũng không nghĩ ra chuyện vậy mà lại biến thành như vậy, Tề Hà vừa nghe nói tin tức này, lập tức liền ngất đi.

Nhưng mà lúc này nói gì cũng đã muộn rồi. Nếu không phải sau đó Vĩnh Yên hầu phu nhân đứng dậy, nói chuyện này một cây làm chẳng nên non, nhi tử nhà mình cũng có lỗi, cộng thêm Khương Hằng cũng rộng lượng mà tỏ vẻ tha thứ, cho nên bằng lòng cưới nàng ta vào cửa chịu trách nhiệm, nàng ta quả thật cũng không còn đường sống nữa.

Về phần Lạc Đình…

Từ sau khi sự việc bại lộ, con hàng này liền trốn trong nhà không dám ra ngoài.

Chỉ là mặc dù không bị thân mẫu ném ra ngoài nữa, cuộc sống của hắn ta cũng vô cùng không dễ chịu --- liên tục chịu mấy trận đánh đập, lại bị mẫu thân và muội muội, lại thêm trong lòng sợ hãi bất an gì đó, rốt cuộc thoáng cái liền ngã bệnh.

Một lần bệnh này liền bệnh hơn mấy tháng, ngày cả hôm đó thành hôn với Tề Hà cũng không đứng dậy.

Tề Hà ảm đạm gả tới, bái đường với một con gà trống, sau đó nhìn người yêu trên giường gầy như que củi, không còn sự anh tuấn lúc trước nữa, sụp đổ mà khóc cả đêm.

Đương nhiên, chuyện này đều nói sau.

Nói về ngày hôm đó tin tức vừa mới truyền ra, sau khi Lục Quý Trì tỉnh ngủ thì lười biếng ăn cơm trưa rồi liền tiến cung đi thỉnh an mẹ.

Chỉ là vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Chiêu Ninh Đế liền đến.

“Nghe nói hôm qua A Trì anh hùng cứu mỹ nhân?”

Nhìn ca ca được lợi cười tủm tỉm nhìn về phía mình, ánh mắt ý tứ không rõ, thiếu niên lập tức liền cao quý lãnh diễm a lên một tiếng: Biết ngay huynh sẽ hỏi! Có điều lúc này, bổn vương không sợ!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương