Bổn vương muốn yên tĩnh
-
Chương 56:
Thế tử An Quốc công phủ vẻ mặt mệt mỏi rời đi.
Khương Hằng trấn an được Tần phu nhân vị động tĩnh của đám người đánh thức còn không biết chuyện gì xảy ra rồi cùng Tần Tranh đi về phía Vĩnh Yên hầu phủ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì theo bản năng đuổi theo, bị một ánh mắt lạnh lẽo sắc nhọn của Tần Tranh đóng đinh tại chỗ: “Điện hạ cũng đi?”
“Đương…” Lục Quý Trì kịp phản ứng lại: “Đương nhiên không phải, đây là việc riêng của hai nhà các ngươi, một người ngoài như ta đi theo làm gì, xem trò vui thuận tiện kết thù sao.”
Trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái, hắn dừng bước lại, nhìn Khương Hằng một cái khẽ nói: “Có điều nếu có gì không thuận lợi ngươi liền phái người nói cho ta biết, ta làm chỗ dựa cho ngươi.”
Ý bảo vệ rõ ràng trong lời nói lập tức liền khiến Tần Tranh nheo đôi mắt hẹp dài lại: “Không nhọc điện hạ hao tâm tổn trí, biểu muội của thần thần đương nhiên sẽ che chở.”
Đột nhiên dâng hiến sự ân cần với biểu muội lòng dạ hiểm độc nhà hắn ta, Tấn vương rách này chẳng lẽ lại muốn tìm đường chết rồi?!
Nhìn ra sự cảnh giác của hắn ta, khóe miệng Lục Quý Trì giật một cái, xua tay: “Phải phải phải, ngươi nói cái gì chính là cái đó.”
Đại huynh đệ này là bạn gay tốt của ca ca được lợi nhà hắn, Tấn vương điện hạ tỏ vẻ không thể trêu vào không thể trêu vào.
Tần Tranh cảm thấy một quyền đập vào bông: “…”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng trách gần đây Hoàng đế rách luôn cảm giác hùng đệ đệ thành tinh rồi, quả thật là càng ngày càng khó trị rồi!
Khương Hằng cười như không cười nhìn biểu cảm giống như đề phòng cướp một cái, ánh mắt rơi vào trên mặt anh tuấn của thiếu niên, trong lòng dâng lên một chút ấm áp: “Ta sẽ làm vậy, hôm nay điện hạ cũng vất vả rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi.”
Vất vả cái gì, Lục Quý Trì lập tức liền nghĩ tới dáng vẻ nam nhân trung niên chu mồm heo lên về phía mình.
“…”
Ôi trời ơi, ban đêm nhất định sẽ thấy ác mộng.
“Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi.”
Giọng nói lạnh lẽo của Tần Tranh khiến Lục Quý Trì tỉnh táo lại.
“… Các ngươi đi đi, ta cũng về phủ,” Hắn nói xong đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Chờ một chút! Có chuyện suýt chút nữa quên nói cho ngươi biết!”
Dưới chân Khương Hằng dừng lại: “Điện hạ mời nói.”
“Chính là tứ cô nương kia của nhà ngươi, nàng ta và Tề Hà quen biết, hơn nữa hôm nay cũng xuất hiện trong sương phòng mà Tề Hà dùng để che giấu tai mắt người khác, ta không chắc có phải là trùng hợp hay không, ngươi tự mình để ý một chút.”
Khương Hằng ngẩn ra, ý cười trong mắt trầm xuống.
Nàng thế mà không biết trong chuyện này còn có cái bóng của Khương Viện.
Có điều nếu đã như thế, một vài nghi vấn quanh quẩn trong lòng nàng liền có đáp án rồi.
“Đa tạ điện hạ nhắc nhở.” Nàng nói xong phúc thân với hắn: “Cũng đa tạ sự giúp đỡ trượng nghĩa hôm nay của điện hạ.”
Lục Quý Trì lập tức liền chậc một tiếng: “Đã nói giữa bằng hữu không cần khách sáo như vậy… được rồi được rồi mau đi đi, sớm giải quyết hết những chuyện bực mình này một chút, sớm bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp.”
Khương Hằng nở nụ cười, ánh mắt thật sâu nhìn hắn một cái, quay người lên xe ngựa.
Tần Tranh cưỡi ngựa đuổi theo, nhịn một lúc cuối cùng không nhịn được, nhíu mày hỏi: “Khi nào thì muội cùng tiểu tử này quan hệ tốt như vậy?”
Khương Hằng dựa vào vách nở nụ cười: “Gần đây.”
“Không có chuyện gì mà ân cần không phải lừa đảo thì là đạo chích, tiểu tử này đột nhiên tiếp cận muội, rất có thể là có ý đồ khác, muội chú ý một chút, đừng qua lại quá thân mới hắn.”
“Hắn không có ý đồ mới ta.” Mặc dù biết biểu ca rách này đang quan tâm mình, nhưng Khương Hằng không thích hắn ta nói Lục Quý Trì như vậy. Bởi vậy sau khi dừng lại một chút, nàng đột nhiên vén rèm lên cười với hắn ta một cái: “Ngược lại là ta, ý đồ với hắn không nhỏ.”
“… Muội nói cái gì?”
“Ta nói ta vừa ý hắn rồi, muốn biến hắn thành biểu muội phu của huynh.” Lời của Khương Hằng không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, sau khi nói rõ giải thích một lần lại cười híp mắt bổ sung: “Cho nên sau này biểu ca không thể bắt nạt hắn nữa, nếu không ta sẽ không vui.”
Tần Tranh suýt chút nữa từ trên lưng ngựa cắm đầu xuống: “…”
Cái quỷ gì vậy?!
**
Lục Quý Trì không biết Tần Tranh bị biểu muội nhà mình một câu nói nổ núi băng suýt nữa là văng tung tóe, kéo lấy cơ thể đau nhức trở về Tấn vương phủ, sau khi ăn đơn giản vài miếng cơm tối, hắn liền dựa vào giường lật .
Lật qua lật lại, cơn buồn ngủ dần đánh tới, chỉ là không đợi hắn ngủ, Ngụy Nhất Đao đột nhiên sải bước đi vào.
“Điện hạ, Nguyệt Viên cô nương bên cạnh Khương ngũ cô nương tới rồi.”
Nguyệt Viên? Lục Quý Trì thoáng cái mở mắt: “Để nàng ta vào.”
“Được!”
“Bái kiến điện hạ, thỉnh an điện hạ.” Nghĩ đến đây chính là cô gia tương lai của cô nương nhà mình, trên khuôn mặt mập mạp của Nguyệt Viên lập tức liền chứa đầy nụ cười: “Cô nương sợ điện hạ lo lắng nên đặc biệt lệnh cho nô tỳ đến đây thông báo với điện hạ một tiếng: Chuyện từ hôn đã làm xong, sáng sớm ngày mai, Vĩnh Yên hầu phủ sẽ công bố việc này ra ngoài.”
Không nghĩ tới Khương Hằng bận rộn như vậy còn rảnh rỗi chú ý đến tâm tình của hắn, Lục Quý Trì sửng sốt, lập tức liền bắt đầu cười khà khà: “Ta biết rồi, trở về nói cho cô nương nhà ngươi biết, ngày mai ta sẽ bắt đầu tìm kiếm nhà chồng mới cho nàng ấy, chắc chắn tốt hơn Vĩnh Yên hầu phủ gấp vạn lần!”
Nụ cười trên mặt Nguyệt Viên lập tức liền cứng đờ: “Nhà… nhà chồng mới?”
“Đúng vậy.” Lục Quý Trì không chú ý nhìn nàng ta, tự mình nói xong, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Cô nương nhà ngươi vẫn tốt chứ? Tá nhớ quan hệ của nàng ấy và Vĩnh Yên hầu phu nhân còn có Lạc Như kia đều rất tốt, bây giờ…”
Xảy ra chuyện như vậy, quan hệ của hai nhà chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, trong lòng nha đầu kia sợ là sẽ không dễ chịu.
Mặt mũi thiếu niên tràn đầy sự quan tâm trong sáng vô tư, khóe miệng Nguyệt Viên hơi giật, nhịn lại sự xúc động trực tiếp đánh hắn bất tỉnh khiêng về nhà, lắc đầu đáp: “Cô nương không có việc gì, Vĩnh Yên hầu phu nhân từ nhỏ đã yêu thương cô nương, Lạc cô nương cũng vẫn luôn rất tốt với nàng ấy, cô nương sẽ không để Lạc Đình làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ.”
“Nàng ấy không sao, vậy Vĩnh Yên hầu phu nhân và Lạc Như thì sao?” Hai mẹ con đều là người trung nghĩa, cho dù Khương Hằng không trách bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ bởi vì thẹn thùng mà trong lòng sinh ra nút thắt, không có cách nào đối mặt với nàng nữa.
“Bọn họ cũng đã không sao rồi, cô nương nhận Vĩnh Yên hầu phu nhân làm nghĩa mẫu, bây giờ là nửa cô nương của Vĩnh Yên hầu phủ rồi.”
Nghĩa mẫu?
Lục Quý Trì giật mình, chờ đến khi suy nghĩ rõ ràng lý do Khương Hằng làm như thế, lập tức liền muốn dâng đầu gối lên cho đại lão.
Nhận Vĩnh Yên hầu phu nhân làm nghĩa mẫu, thứ nhất có thể để cho hai mẹ con Vĩnh Yên hầu phu nhân bởi vì tìm được đường tắt đền bù cho nàng mà giải tỏa khúc mắc, duy trì, thậm chí là tiến thêm một bước làm sâu sắc thêm tình cảm của nhau; thứ hai cũng là tuyên cáo với người đời: Chuyện này ta không sai, người sai là đôi cẩu nam nữ kia, nếu không mẫu thân người ta làm sao có thể nhận ta làm nữ nhi? Hoàn toàn cắt đứt con đường tẩy trắng của đôi cẩu nam nữ. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, Vĩnh Yên hầu phu nhân và Lạc Như thẹn trong lòng, tất nhiên sẽ tốt với Khương Hằng hơn lúc trước, đến lúc đó giữa hai bên chắc chắn sẽ qua lại thân thiết hơn, vậy thì Lạc Đình và Tề Hà…
Vị hôn thê mình từng hại đột nhiên biến thành muội muội nhà mình, còn chiếm được sự sủng ái hoàn toàn của người nhà… Lục Quý Trì ngẫm lại cũng thấy lúng túng phát hoảng thay cho Lạc Đình --- chuyện này khiến hắn ta làm sao mà sống trong nhà được? Lương tâm làm sao có thể yên bình?
Còn có Tề Hà, tình địch như cái gai trong mắt đột nhiên trở thành tiểu cô tử được sủng ái nhất trong nhà…
“Ha ha ha ha ha ha ha lần này còn không nghẹn chết nàng ta!” Thiếu niên vừa cười vừa đập bàn: “Cô nương nhà ngươi thật sự là rất ghê gớm!”
“Cô nương nhà nô tỳ đương nhiên là lợi hại nhất.” Cho nên điện hạ chừng nào thì mới có thể thấy được điểm tốt của cô nương, xà vào cái ôm của nàng ấy?
Trong lòng Nguyệt Viên sốt ruột, lại sợ dọa cho người ta chạy mất, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn lại nửa câu nói sau.
Lục Quý Trì không biết nha đầu mập đang suy nghĩ gì, sau khi cười xong thì xua tay, dặn dò Ngụy Nhất Đao đưa nàng ấy xuất phủ.
Ngụy Nhất Đao đáp lời, đưa Nguyệt Viên đi ra ngoài.
Nguyệt Viên đi hai bước, trong lòng đột nhiên có chủ ý: “Ngụy đại ca…”
Ngụy Nhất Đao theo bản năng nói: “Ta lớn hơn ngươi mười mấy tuổi, ngươi phải gọi ta là thúc.”
Nguyệt Viên: “…”
Thúc thì thúc đi, nàng ta nhẫn nhịn, một lần nữa lộ ra nụ cười: “Vậy Ngụy thúc, thúc có biết điện hạ của thúc vì sao ở tuổi này rồi mà chưa thành thân không?”
Ngụy Nhất Đao nhìn nàng ta một cái: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Nguyệt Viên lộ ra nụ cười nhu thuận: “Tò mò.”
Đừng thấy Ngụy Nhất Đao ở trước mặt Lục Quý Trì vừa xuẩn vừa moe, ở trước mặt người ngoài vẫn rất đáng tin cậy, bởi vậy mặc dù cảm thấy tiểu nha đầu mập mạp này rất đáng yêu, hắn ta cũng chỉ lắc đầu nói: “Ta cũng không biết vì sao, ngươi muốn biết thì tự mình đi hỏi điện hạ.”
Nguyệt Viên: “… Ồ.”
Xem ra chính mình đánh giá thấp gã cao to này rồi, nàng ta suy nghĩ một chút, chuyển phương hướng hỏi: “Ta nghe Ngụy thúc nói chuyện mang theo một chút giọng nói phương Bắc, Ngụy thúc là người phương Bắc?”
Cũng không tin sau khi thân quen với ngươi miệng còn có thể kín như vậy!
Ngụy Nhất Đao nghiêm trang lắc đầu: “Không phải, ta là người của Đại Chu.”
Nguyệt Viên: “…?”
“Ha ha ha ha chuyện người này buồn cười chứ!”
Nguyệt Viên: “!!!”
Nàng ta sợ không phải là gặp phải một tên thiểu năng rồi chứ?!
**
Đối thủ quá hiếm thấy, Nguyệt Viên ỉu xìu về phủ, Khương Hằng đang thu dọn đồ đạc, thấy nàng ta vẻ mặt buồn rầu, lập tức cũng có chút tò mò: “Làm sao vậy?”
Nguyệt Viên nhẫn nhịn một đường, đã sớm nhịn không nổi rồi, lườm nguýt một cái liền nói ra chuyện vừa rồi.
Khương Hằng cười đến không xong, nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của nàng ta nói: “Chuyện này tự ta sẽ nhìn rồi xử lý, ngươi không cần quan tâm.”
“Sao có thể không quan tâm chứ! Điện hạ người ta cũng nói muốn tìm nhà chồng mới cho cô nương đấy!” Nhớ tới chuyện này, Nguyệt Viên liền cảm thấy bực mình.
“Để hắn tìm,” Khương Hằng cong môi: “Tìm được thì coi như hắn lợi hại.”
Nàng bình tĩnh như thế liền khiến tính khí vội vàng xao động của Nguyệt Viên cũng đè nén xuống mấy phần: “Cô nương, có phải cô nương có ý định gì rồi không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook