Trong Sở Tâm Điện, Hữu Tô Tuyền đang nằm nghiêng trên ghế dài, xiêm y đỏ tao nhã sang trọng, tòa váy dài xõa xuống dưới đất.

Trong tay cầm một quyển sớ, trong lòng nàng thầm nói: “Ô Bối Tương của sông Ngọc Hoa đã lâu không liên lạc, sông Ngọc Hoa mấy ngày trước xảy ra lũ lụt, chẳng lẽ là lão rùa đó thực sự độ kiếp rồi ư?"

“Sao nó dám làm vậy chứ? Nếu không được sắc phong làm hoàng thượng, thì một thân toàn nghiệp chướng của nó chỉ sợ hiện tại đã tan thành mây khói rồi."

“Nó có chết cũng không sao, chỉ sợ sẽ làm hỏng chuyện đại sự của ta thôi!"

Hữu Tô Tuyền vừa nghĩ đến chuyện này, không khỏi nghiến răng, trên mặt lộ ra vài phần hung dữ.

Nàng đã sớm hợp tác với Ô Bối Tương của sông Ngọc Hoa, Ô Bối Tương thay nàng lén lút bắt cóc con người đưa cho nàng luyện đan, mà nàng sẽ ban cho Ô Bối Tương một sắc lệnh phong làm hoàng đế nhân loại để nó có thể sống sót vượt qua thiên kiếp hóa rồng.

Nhưng bây giờ không thấy bóng dáng Ô Bối Tương đâu nữa, những tù binh nhân tộc đã giao hẹn cũng không có cách nào để bàn tiếp nữa rồi.

Hữu Tô Tuyền chỉ có thể mạo hiểm đích thân đến đây, ban đầu nàng muốn triệu tập đến một lượng lớn dân tị nạn dưới danh nghĩa xây dựng báo phòng, sau đó bí mật bắt cóc những người đó đi.

Nhưng việc xây báo phòng này đã bị Thái sư Lâm Huyền Phong và Tần An Vương Tần Tiếu cùng nhau ngăn cản, việc này thật sự khiến nàng bực tức mấy ngày nay.

Hữu Tô Tuyền nghĩ đi nghĩ lại, một mình mình sợ là không làm được chuyện như này, cho nên nàng... chuẩn bị kéo Tần Vũ Quân lên cùng cùng một thuyền với nàng!

Chớp lấy thời cơ, mời các đạo sĩ từ khắp nơi vào cung để luyện chế tiên đan!

Đồng thời cũng sẽ nhân cơ hội này để đả kích tên Tần An Vương kiêu ngạo kia.

Hữu Tô Tuyền vừa nghĩ đến Tiếu công tử, lại không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Tên Tiếu công tử kia sao có thể là nữ nhân cơ chứ? Thật là lãng phí tâm tư của ta."

“Nhưng mà……nàng ta đoán chừng bây giờ đang sung sướng lắm đây.”

Khi nghĩ đến lão ăn mày luộm thuộm mà tỳ nữ đã tìm đến, tâm trạng của nàng lập tức tốt lên, che miệng cười đắc ý.

Nhưng chính vào lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, đột ngột ngồi thẳng dậy.

"Đây là... thuật mời thần ư?!"

Đôi mắt tròn như quả hạnh của nàng mở to, tràn đầy vẻ khó tin, nàng không khỏi nhìn về phía luồng khí lạnh truyền đến.

Hướng đó... tình cờ lại là căn phòng nơi Tiếu công tử tử đang bị giam giữ.

Trái tim Hữu Tô Tuyền đột nhiên đập mạnh, thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng khai mở thần thức.

Thần thức quét qua, bên trong sảnh điện không có một ai, không hề còn bóng dáng của Tiếu công tử và lão già luộm thuộm.

"Là lão ăn mày kia!"

Hữu Tô Tuyền trong lòng kinh hãi.

Phái người đi bắt một kẻ ăn xin ngẫu nhiên trên đường thế mà lại vớ phải một vị cao nhân ư?

Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được?

Nhưng cho dù có tin hay không thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi nên nàng không muốn tin cũng không được.

Hữu Tô Tuyền đập mạnh một phát vào tay vịn, khiến nó vỡ thành từng mảnh.

Trên mặt nàng tràn đầy sự tức giận, cao giọng hét lớn: "Người đâu!!!"

......

Tiếu công tử ngơ ngác nhìn xung quanh.

Rõ ràng vừa rồi nàng vẫn còn ở trong cung, nhưng khi Khương tiên sinh bấm tay niệm chú, hô lớn một tiếng, chớp mắt một cái liền đứng ở một nơi khác rồi.

Nhìn đồ đạc xung quanh, đây rõ ràng là trong vương phủ của mình mà!

Chỉ cần trong chớp mắt, đã có thể mang người từ trong cung điện được canh gác nghiêm ngặt đến phủ An Vương ở bên ngoài cung sao?

Tiếu công tử ngẩng đầu nhìn về phía Khương Giác, lúc này vốn là một thiếu niên nho nhã có năm đạo linh quang bao quanh thân thể, lại có thêm năm luồng khí đen lạnh lẽo bay lờn vờn ở phía xa.

Phảng phất giống như phép thuật của tiên nhân vậy, khiến nàng không khỏi thất thần một lúc .

Tiên sinh dường như chú ý đến ánh mắt của nàng, khẽ mỉm cười với nàng, Tiếu công tử lập tức cúi đầu, vẻ mặt đỏ bừng.

Khương Giác đem nàng đặt ở bên giường, nói: “Ta sẽ ở trong vương phủ, có lẽ sẽ an toàn.”

Tiếu công tử dựa lưng vào tường, nhìn Khương Giác quay người cúi đầu hành lễ với năm đạo linh quang quanh người và năm luồng âm khí bên ngoài, khách khí nói: “Cảm tạ các vị tiên nhân đã giúp đỡ, có một chút lễ vật, xin mời nhận cho.”

Một luồng ánh sáng vàng mờ nhạt bay ra từ trên hắn, đó là công đức của hắn.

Mà kim quang công đức đó tách ra thành vài sợi, được năm đạo linh quang và năm luồng âm khí chia nhau nhận lấy, sau đó hóa thành hai luồng khí trắng đục và biến mất.

Khương Giác tiễn "Ngũ Thần Ngũ Quỷ" đi rồi quay lại thì thấy Tiếu công tử đang tò mò nhìn mình.

Tiếu công tử hỏi: "Tiên sinh, đây là loại thần thông gì vậy?"

Khương Giác cười giải thích: “Đây là thuật mời thần . Nhưng mà, công tử yên tâm, trong Ngũ Thần Ngũ Quỷ này, Ngũ Thần là do tinh linh của Thiên Địa hóa thành, Ngũ Quỷ là được hóa thành bởi linh hồn của con người và động vật tu luyện Âm Tiên Đạo chính thống, không phải là thứ tà ác hay bẩn thỉu gì đó đâu.”

Hắn phải giải thích thêm vì thuật mời thần này, đa phần là các yêu tu tu hành, các “thần thánh” được mời tới cũng là những yêu tà, ở nhân gian bị người ta xa lánh như rắn, bò cạp.

Mà thuật mời thần chính thống có nguồn gốc từ Đạo giáo chính tông, tất cả các vị thần chính thống đều được mời đến, chẳng hạn như "Huyền Thiên Lôi Pháp Thiên Tôn" mà Khương Giác đã mời tới ở trên sông Ngọc Hoa ngày hôm đó.

Hầu hết các vị thần chính thống đều không thực sự phải có thực lực, mà là những vị thần sau này được hình thành từ hương hỏa của người dân tích lũy từ đời này sang đời khác, họ không có khả năng tự nhận thức mà sẽ chỉ tuân theo thần vị của mình.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Khương Giác có thể mượn sức mạnh từ những vị thần này.

Đây chính là thuật mời thần , pháp thuật này cực kỳ huyền diệu, là pháp thuật có thể chân chính "Hạ khắc thượng", nếu có cơ hội, thì có thể giết chết kẻ địch hơn mình mấy phẩm cấp.

Nhưng thuật này cũng có nhiều hạn chế, những vị thần chính thống này chỉ có thần thức trong quyền hạn nhất định, nếu nhờ “Thần nhân duyên” giết kẻ thù cho mình, hoặc nhờ “Thần tài” diệt quỷ cho mình, thì người ta chắc chắn sẽ không đáp lời lại đâu.

Cho dù là thật sự được mời được đi nữa, nếu không cẩn thận, phạm phải điều cấm kỵ, có thể vị thần được mời sẽ là người đầu tiên giết chết ngươi!

Cho dù mọi việc suôn sẻ, thì các vị thần được mời đến thì cũng không phải là không có sự trả giá, mà cần phải có vật để “cung phụng”.

Ví dụ như "Huyền Thiên Lôi Pháp Thiên Tôn" đã lấy đi một nửa công đức của Khương Giác.

Mà bây giờ “Ngũ Thần Ngũ Quỷ” này, sau khi ban cho họ một số công đức thì mới có thể tiễn họ đi được.

Điều này cũng dẫn đến ngưỡng lớn nhất của pháp thuật này - những người không có công lớn không thể tu hành thuật này được!

Có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ trên đời này, nhưng do tất cả những hạn chế này nên chỉ có lác đác vài người có thể tu hành theo cách này.

Khương Giác tu hành được cách này bởi vì hắn tích lũy công đức khá dễ dàng, chỉ cần bói toán cho mọi người mỗi ngày, sẽ đạt được công đức mà người bình thường không thể có được kể cả khi làm việc thiện cả đời.

Mặt khác, hắn đến thế giới này thời gian quá ngắn, tiếp xúc với những người quá mạnh, thuật pháp thần thông mà tu hành theo cách thông thường, chắc chắn không có tác dụng, hắn chỉ có thể tu hành theo cách phi thường như thế này.

Đánh thì đánh không lại, phải làm thế nào đây, chỉ có thể nhờ các đại lão tới giúp đỡ thôi!

Tiếu công tử trong mắt có chút hâm mộ nói: "Tiên sinh thật sự là người tinh thông phép thuật à."

"Chỉ là chiêu trò tầm thường thôi, không đáng nhắc tới."

Khương Giác rất hưởng thụ sự ngưỡng mộ của Tiếu công tử, nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn rất khiêm tốn.

Hắn hỏi: “Không biết kế hoạch tiếp theo của công tử là gì?”

Tiếu công tử sắc mặt tối sầm, cười khổ nói: “Hôm nay yêu phi kia dám âm mưu hại ta, hơn nữa cũng đoán được ta không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào. Cho dù có cáo trạng đến trước mặt bệ hạ cũng vô dụng. Việc này của ta tạm thời không bàn đến nữa, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là trước tiên phải cứu Thôi đạo trưởng và những người khác ra đã.”

Khương Giác thực sự chưa từng tiếp xúc qua với hoàng đế Tần Quốc Tần Vũ Quân và yêu phi Hữu Tô Tuyền kia, nhưng những ngày gần đây khi ở Tần Quốc, bên tai hắn đầy rẫy những câu chuyện về việc Tần Vũ Quân sủng ái Hữu Tô Tuyền như thế nào.

Không có bằng chứng, chỉ là lời nói một chiều, Tiếu công tử thực sự không thể làm gì được Hữu Tô Tuyền.

Hắn nghi ngờ, cho dù có chứng cứ, Tần Vũ Quân cũng sẽ không trừng phạt Hữu Tô Tuyền, mà rất có thể là sẽ nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không biết.

Mặt khác... Tiếu công tử dù sao cũng là nữ nhân, nếu xảy ra chuyện như vậy, kiêng dè danh tiết của mình thì e là cũng sẽ khó mà công khai.

Khương Giác tự dưng nhớ đến một chuyện khác, nói: "Nói mới nhớ, sau khi ta bị người của yêu phi bắt đi, đã bị đưa vào một cung điện dưới lòng đất.

"Cung điện dưới lòng đất ư?"

Tiếu công tử có chút hoang mang, trước khi trưởng thành nàng vẫn luôn sống trong hoàng cung, nhưng chưa bao giờ nghe nói trong hoàng cung có một cung điện dưới lòng đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương