Ước chừng khoảng một khắc sau, Khương Giác được đưa đến một cung điện nguy nga tráng lệ.
Nữ tỳ xinh đẹp nhìn hắn một cái rồi nói: “Ngươi đứng đợi ở trước cửa đi.”
Nói xong, liền mặc kệ hắn, đi vào trong điện.
Khương Giác nhìn ngó xung quanh, phát hiện cung điện không hề có người canh giữ.
Hắn lập tức nhận thấy được đây là một cơ hội tốt: “Không có ai trông ta, đây chẳng phải là cơ hội tốt để chạy trốn sao?
Ngay khi hắn đang kích động vui mừng, thì đột nhiên một đạo thần thức từ trong điện quét ra, rơi trên người hắn.
Lúc này, Khương Giác trong chốc lát liền ý thức được, năng lượng của mình đang bị người nào đó khóa chặt, áp lực cực lớn khiến hắn có chút khó thở, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Hắn không dám hành động liều lĩnh, cúi đầu cụp mắt nhìn xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ.
Một lát sau, sự áp bức khủng bố ấy cũng biến mất, trong đại sảnh vang lên tiếng cười khúc khích:
"Ngươi đã tìm thấy một người tuyệt vời, đưa hắn đến đây đi."
Giọng nói vừa yêu kiều vừa quyến rũ, chỉ cần nghe thôi đã khiến trong lòng nam nhân dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân, máu trong người cũng sôi sục theo.
Khương Giác kinh ngạc: "Giọng dẹo thật đấy!"
Hắn đã mơ hồ đoán được thân phận của người trong điện rồi.
Yêu phi của Tần Quốc, Hữu Tô Tuyền!
Những gì quốc vận của Tần Quốc, Xích Long nói là đúng, yêu nữ này thực sự có tu vi rất cao.
Tuy nhiên, Hữu Tô Tuyền mặc dù là đang tìm hắn, nhưng bây giờ lại không nhận ra hắn, hình như cô ta kiếm hắn là vì lý do khác.
Có thể là việc gì được nhỉ?
Ngay khi Khương Giác đang bối rối, thị nữ từ trong cung đi ra, nói với hắn: "Đi theo ta.”
Dưới sự dẫn dắt của thị nữ, Khương Giác nhanh chóng đi đến trước một căn phòng phụ.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy lông mày của mình cứ giật giật, có một dự cảm không lành hiện lên.
"Vào đi.”
"Đại nhân……"
Khương Giác chắp tay định nói chuyện lại bị cung nữ đó đá một phát vào trong.
Khi vào trong sảnh phụ rồi, hắn liền nghe thấy tiếng chốt cửa lại từ phía sau truyền đến, khi quay lại thì thấy cánh cửa mình vừa đi vào đã bị khóa chặt ở bên ngoài.
Khương Giác vội vàng đứng dậy, chạy tới đập đập cửa, cố gắng kêu lớn: "Đại nhân!"
Ngoài cửa không có tiếng ai trả lời cả, lắng tai nghe được một lúc, thì nghe thấy tiếng bước chân đang đi dần xa.
Đi mất rồi?
Khương Giác có chút kinh ngạc.
Hắn quay lại nhìn về phía sảnh phụ, có một tấm bình phong chặn ở lối vào, sau khi đi vòng quhắnm bình phong, có thể thấy được những chiếc xà ngang trên trần nhà được chạm khắc tỉ mỉ, đồ đạc trong phòng đều tinh xảo và đẹp đẽ.
Đây hình như là tẩm cung thì phải.
"Mùi gì thế nhỉ, thơm thế?"
Khương Giác ngửi ngửi thử, không tự chủ được lẩm bẩm.
Hắn đi tìm thử mùi đấy ở đâu, nhưng chỉ nhìn thấy có một tấm rèm được buông xuống ở phía đông của căn phòng, bên trong thấp thoáng có thể thấy được một cái giường dài, mềm mại
Mà hương thơm đó, chính là tỏa ra từ cái lư hương đặt ở trên chiếc bàn thấp cạnh rèm.
Những làn khói trắng bốc lên từ cái lư hương tử kim, khiến cho cả căn phòng tràn ngập bởi hương thơm lạ lùng này.
Khương Giác vốn đang đứng ở cửa, cho nên không ngửi thấy mùi thơm có gì đó khác thường, nhưng khi đến gần, hắn đột nhiên phát hiện toàn thân nóng bừng, miệng lưỡi khô khốc.
Trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện nhiều ảo ảnh mê hoặc khác nhau, trong ký ức của kiếp trước, các vị lão sư nữ của hắn dường như đang mở một cuộc họp ở trong đầu hắn vào lúc này vậy.
“Hương thơm này…”
Sắc mặt Khương Giác đột nhiên thay đổi, hắn cuối cùng phát giác ra mùi hương này dị thường, liền nhanh chóng che miệng và mũi lại.
Hắn vội vàng lao tới tấm rèm, đá đổ chiếc lư hương tử kim trên bàn, tro hương bên trong vương vãi khắp sàn nhà, còn có một mảnh gỗ hương chưa cháy.
Khương Giác dẫm dẫm lên mấy lần, cho đến khi tia lửa trên gỗ hương kia tắt hẳn mới thôi.
“Chẳng lẽ là yêu phi kia nhìn trúng ta, muốn cùng ta làm cái điều đó?” Hắn cúi đầu nhìn bộ dạng hiện tại của mình, rồi lại ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi, “Khẩu vị của cô ta nặng thật đấy!"
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, chiếc giường phủ rèm che ở bên cạnh truyền đến vài tiếng rên nhẹ
"Ưm~~"
Khương Giác nghe được thanh âm này thì giật mình: "Giọng nói này... Nghe quen thật đấy."
Hắn nhìn về phía tấm rèm, do dự hết lần này đến lần khác, rồi lặng lẽ đi tới, cẩn thận vén một góc rèm ra.
Chỉ thấy ở trên giường, có một nữ tử quấn vải đỏ toàn thân, mái tóc đen thẳng được buông xõa, đôi vai trắng như tuyết lộ ra ngoài.
Khương Giác không có lá gan nhìn nhiều, chỉ thoạt nhìn thì không nhận ra, nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại cảm thấy kinh hãi: "Công tử ư?"
Hắn không quan tâm đến lễ nghi gì nữa hết, nhanh chóng kéo rèm ra, tiến lại gần xem xét kỹ càng thì chắc chắn nữ tử ở trên giường không ai khác chính là Tiếu công tử!
Lúc này, trạng thái của Tiếu công tử vô cùng không ổn, hai mắt nhắm chặt hôn mê, hai má đỏ bừng nóng hổi, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng phát ra vài tiếng thở nhẹ nhàng khiến người khác có suy nghĩ không đứng đắn.
Ngày thường, nàng luôn mặc nam trang, búi tóc cao, chỉ thấy dung mạo mang vài phần thanh niên khí khái.
Nhưng dáng vẻ trước mắt này của nàng ta, thực sự là một nữ tử mềm mại, yếu đuối.
Ừm, tướng mạo đẹp thật!
Khương Giác sờ nhẹ trán nàng, sau đó đặt hai ngón tay phải lên cổ nàng ta, dần dần cau mày: "Tình độc này... quả nhiên rất lợi hại.”
"Yêu phi ra tay tìm một kẻ cực kì xấu xí, sau đó đốt mê hương khắp trong căn phòng này, ý đồ của cô ta đã rất rõ ràng."
Khương Giác lắc đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Miệng của rắn độc, đuôi kim của ong bắp cày, cả hai đều chưa phải độc nhất, mà độc nhất chính là lòng dạ của nữ nhân.”
Ở thế giới này, việc hủy hoại thanh danh của một nữ tử, e là còn chí mạng hơn cả việc giết chết cô ấy.
Địa vị của Tiếu công tử càng không phải là bình thường, nếu bị một lão già xấu xí hủy hoại thanh danh, e rằng chuyện này sẽ trở thành cơn ác mộng suốt đời của nàng.
Hơn nữa, nàng sẽ không có cách nào để nói chuyện đó với người bên cạnh được.
Suy cho cùng, trong mắt thế nhân thì Tiếu công tử, Tần An Vương là một hiền vương vừa có tài, vừa có đức, là một nam nhân đích thực.
Nhưng mà mọi chuyện trên đời này, quả thật là sự trùng hợp kỳ lạ.
Yêu phi kia chỉ muốn làm nhục Tiếu công tử, nên tùy tiện tìm đại một người, thế mà lại tình cờ tìm đến Khương Giác!
Khương Giác chắp tay lạy lạy Tiếu công tử đang hôn mê ở trên giường và nói: "Công tử, tại hạ lần này cũng là vì để cứu công tử, cho nên có đắc tội gì nhiều thì cũng mong ngài lượng thứ cho.”
Hắn đợi một lát rồi lại nói: "Công tử không nói gì, thì ta coi như ngài đồng ý rồi đấy nhé!"
Sau đó hắn lại đợi một lúc, nhưng Tiếu công tử đã ngủ say rồi, làm sao mà đáp lại được cơ chứ?
Khương Giác nói một tiếng "Mạo phạm rồi", sau đó leo lên giường, giúp Tiếu công tử ngồi dậy, định cởi tấm vải đỏ quấn quanh người nàng ra.
Hắn không biết cách chữa bệnh cứu người, cũng không biết bất kỳ thuật luyện đan kì hoàng nào cả, nhưng trên người hắn lại có rất nhiều thứ cứu mạng, trong số đó có một thứ có thể giải quyết được tình huống trước mắt này.
Chỉ là thứ này cần một giọt máu đầu tim của Tiếu công tử, nếu không sẽ rất dễ làm tổn hại đến căn cơ của nàng.
Có hai cách lấy máu đầu tim, một là dùng kim bạc đâm vào ngực để lấy máu.
Còn phương pháp thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, được gọi là "thập chỉ liên tâm”, chỉ cần buộc ngón trỏ bằng một sợi dây màu đỏ, sau đó Khương Giác sẽ dùng linh lực cưỡng ép một chút, dùng đầu ngón tay là có thể chọc ra được máu đầu tim rồi .
Chỉ là vào lúc này, Tiếu công tử hai tay đều bị quấn vải đỏ, trước hết phải cởi vải đỏ ra mới được.
“Sao mảnh vải này lại quấn chặt thế?”
Khương Giác để Tiếu công tử dựa vào trong ngực mình, đầu tựa vào tay trái, còn tay phải thì cởi bỏ tấm vải đỏ vướng víu ở trên người nàng, tốn nhiều sức đến nỗi mồ hôi trên trán khô hết cả rồi mới cời được nút thắt ra.
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị làm bước tiếp theo, thì Tiếu công tử ở trong ngực lại chớp chớp lông mi, lờ mờ mở mắt ra, hơi ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn Khương Giác.
Một lúc sau, nàng hơi động đậy, muốn xoay người ngồi dậy, tấm vải đỏ trên người đột nhiên trượt xuống khỏi bả vai, thân thể trắng nõn xinh đẹp trong nháy mắt lộ ra trước mặt Khương Giác.
Khương Giác nhìn Tiếu công tử không mảnh vải che thân trước mắt mình, ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống mấy lần, trong đầu hiện ra một ý nghĩ không phù hợp ngay lúc này.
To như vậy......bình thường đều buộc nịt vào ư?!
Còn chưa đợi hắn làm gì, thì Tiếu công tử đã lao vào lòng hắn, thuận thế đè hắn xuống giường.
"Công tử công tử, cái này không được nha! Đợi…đợi đã, chỗ đó không chạm vào được đâu!"
Giọng nói hoảng sợ của Khương Giác rất nhanh liền vang lên trong phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook