Phụng Kiếm Nô nói: “Hắn từng mượn được lá bùa của Long Vương hồ Nhật Nguyệt, chứ bản lĩnh thực sự của hắn cũng không cao lắm đâu.”

“Hóa ra là vậy.”

Trong lòng Hữu Tô Tuyền vẫn thấy kiêng dè như cũ.

Long Vương hồ Nhật Nguyệt…Đó chính là Đại Thánh yêu tộc lâu đời nhất của Vạn Yêu Quốc đấy, không có ai biết rõ được lão long này rốt cuộc đã sống được bao nhiêu năm, chỉ biết là khi ông ta ra đời thì trên thế giới này còn chưa có Vạn Yêu Quốc đâu.

Trong Vạn Yêu Quốc, cũng thường có người so sánh ông ta với Thiên Ma Chủ, chỉ là ai mạnh ai yếu thì không so sánh được, dẫu sao thì vị Long Vương kia dĩ hòa vi quý, trước giờ không muốn tranh giành quyền lực, chỉ thích quanh quẩn ở mấy mẫu đất của mình mà thôi.

Hồ Nhật Nguyệt cũng nằm ở Vạn Yêu Quốc, là lãnh địa hòa bình nhất của yêu tộc.

Tên tu sĩ loài người Khương Giác này có thể nhận được lá bùa bảo hộ của Long Vương hồ Nhật Nguyệt, thì e là hắn ta cũng có mối giao tình thân thiết với lão long đó.

Có thể kết giao với nhân vật như vậy, thì bản thân có thể yếu đến mức nào được cơ chứ?

Phụng Kiếm Nô lại nói: “Người này tuy rằng không rõ tu vi ra sao, nhưng lại có vài thủ đoạn tinh vi, chân dung trong bức tranh này cũng chưa chắc đã chính xác, biết đâu hắn ta cũng thường thay đổi dung mạo để đi hành tẩu thì sao.”

Hữu Tô Tuyền hỏi: “Đại nhân có ấn tượng gì về phong thái của người này không ạ?”

Dáng vẻ, dung mạo của một tu sĩ đều có thể biến đổi được, nhưng còn phong thái thì không, trừ phi người đó thay đổi hết cả ba hồn bảy vía của mình.

Phụng Kiếm Nô lắc đầu: “Không có, nhưng mà người này am hiểu tu đạo, tinh thông bói toán. Lúc gieo quẻ cho người khác, thường hay nói một câu— ‘Chỉ nói chuyện huyền diệu, không bàn chuyện tào lao .”

“Đại nhân, chỉ có vậy thôi ư?”

“Chỉ có vậy thôi.”

Hữu Tô Tuyền cười khổ, chỉ có bằng này tin tức, rồi sao mà tìm được người đây?

Tuy là có tranh chân dung đấy, nhưng người tu hành tinh thông thuật cải trang nhiều vô số.

Còn về câu nói kia…còn giống trò đùa hơn, ai quy định thầy bói chỉ có thể nói một câu đó chứ? Hắn ta không biết đổi câu khác à?

Tin tức mà thực sự hữu ích thì chỉ có đối phương là thầy bói, tinh thông thuật bói toán thôi.

Nhưng…người biết gieo quẻ quá là nhiều đi, chỉ ở thành Hàm Dương này thôi, bình thường đi ra đường, cũng không có gì lạ khi có tận ba bốn quầy coi bói rồi.

Dựa vào mấy thông tin này, muốn tìm được người kia, cũng giống như mò kim đáy bể vậy.

Hữu Tô Tuyền thầm tính trong lòng là ngoài mặt sẽ đồng ý, rồi đợi khi Phụng Kiếm Nô đi rồi, thì coi như chưa từng nghe tới chuyện này.

Nhưng câu nói tiếp theo của Phụng Kiếm Nô, đã khiến cho nàng ta thay đổi chủ ý ngay lập tức.

“Nếu có thể tìm được người này, Thiên Ma Chủ sẽ bằng lòng cho ngươi một danh ngạch ở Vạn Ma Vực.”

“Đại nhân, lời này là thật chứ?!”

“Lời chủ nhân nói ra, có lời nào là đùa ư?”

Hữu Tô Tuyền trong chốc lát thấy miệng khô khốc, tim đập nhanh, kích động trong lòng: “Nếu mình có thể vào Vạn Ma Vực một lần thôi…thì không cần phải lo lắng về hai kiếp thiên địa nữa rồi, mình chắc chắn sẽ đạt được cảnh giới Yêu vương.”

“Tên Khương Giác này, bằng cách nào đi nữa cũng phải tìm ra bằng được thì thôi!”

Trong lòng nàng ta âm thầm hạ quyết tâm, cúi người hành lễ với Phụng Kiếm Nô, tươi cười nói: “Xin đại nhân cứ yên tâm, tiện thiếp nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm ra người  này!”

“Vậy thì tốt.” Phụng Kiếm Nô giao cho nàng ta một miếng ngọc phù, rồi dặn dò: “Nếu như tìm được Khương Giác, thì hãy đập vỡ thứ này, ta sẽ nhận được tin.”

“Vâng, thưa đại nhân.”

Phụng Kiếm Nô chỉ có thể khẳng định rằng Khương Giác đang ở một trong ba nước Ngụy, Tần, Triệu, nhưng không chắc chắn được là hắn có ở Tần Quốc không.

Cô ta vừa rời khỏi Ngụy Quốc để tới Tần Quốc, bây giờ còn phải đi qua Triệu Quốc một chuyến, nhờ yêu tộc ở Triệu Quốc giúp đỡ tìm kiếm Khương Giác.

 Lần này Thiên Ma Chủ lấy ra một danh ngạch của Vạn Ma Vực, đủ để tưởng tượng ra yêu tộc ở ba nước vì có được cái danh ngạch này mà nhất định sẽ tìm kiếm Khương Giác một cách điên cuồng như thế nào.

…..

“Ái phi, quả nhân thấy tâm trạng của nàng không tốt, có phải do gặp mặt người thân kia không?”

Nửa giờ sau, sau hoàng cung, cung An Ninh.

Tần Vũ Quân nhìn dáng vẻ tươi cười của Hữu Tô Tuyền, không nhịn được mà trêu chọc một câu, sau đó lại nhìn xung quanh: “Sao không thấy người nhà của ái phi đâu vậy? Quả nhân còn muốn gặp một chút cơ.”

“Đại vương, chỉ là nhà mẫu thân nhờ người gửi thư đến cho thiếp thân thôi, người ta đưa xong liền đi rồi.” Hữu Tô Tuyền tìm đại một cái cơ nào đấy để giải thích, sau đó liền dựa sát vào người của Tần Vũ Quân, thỏ thẻ nói, “Đại vương, thiếp thân có thể nhờ ngài một chuyện không?”

“Hahaha.” Tần Vũ Quân cười hào phóng, “Ái phi cứ nói đi, quả nhân chấp thuận hết.”

“Thiếp thân dạo gần đây vào ban đêm, luôn mơ thấy có một vị tiên nhân truyền dạy cho thiếp phương pháp luyện linh đan rất hay, sau khi thức dậy, từng câu từng chữ trong phương pháp đó vẫn in sâu trong trí nhớ của thiếp. Thiếp muốn luyện chế tiên đan này cho đại vương, chỉ là không giỏi thuật luyện đan Kỳ Hoàng, đại vương có thể chiêu gọi một vài cao nhân tới để giúp thiếp luyện đan được không ạ?”

“Tiên nhân nhập mộng ư?” Tần Vũ Quân hơi nhăn mặt.

Hữu Tô Tuyền hờn dỗi nói: “Đại vương~”

Một tiếng hờn dỗi này, khiến cho xương cốt Tần Vũ Quân đều tan chảy hết rồi.

Lông mày của hắn từ từ giãn ra, lộ ra nụ cười từ ái: “Được được được, theo ý nàng hết, theo ý nàng hết.”

“Đại vương thật tốt!” Hữu Tô Tuyền vui vẻ ôm lấy Tần Vũ Quân, thơm liên tục, nhân cơ hội đưa ra thêm một yêu cầu nữa, “Ngoài ra, thiếp còn muốn mời một vài vị thầy bói coi quẻ tượng tới lý giải giúp thiếp giấc mộng đó.”

“Chuyện nhỏ thôi mà, quả nhân lập tức sai người đi làm.”

……

Hôm nay, trời nắng đẹp.

Trong thành Hàm Dương, Khương Giác đeo một cái gùi đi trên đường, hai bên cái gùi dựng hai cột cờ dài, bên trái là “Chỉ nói chuyện huyền diệu”, bên phải là là”Không bàn chuyện tào lao”.

Cặp cờ này mới được chế ra, còn hai cột cờ ban đầu kia đã bị gãy từ lâu rồi, ngay cả mấy món kiếm ăn như la bàn bát quái kia cũng đã bị rơi mất ở sông Ngọc Hoa.

Hiện tại hắn đang ở Hàn Dương, Tần Quốc, cuộc sống cũng ổn định được một chút rồi, hắn đã mua lại một bộ đồ nghề mới, hôm nay ra đường chuẩn bị tìm một nơi thích hợp để trải sạp hàng xem bói cho mọi người.

Khương Giác cũng bất lực vì việc này, vốn dĩ hắn nghĩ người ở trong phủ Tiếu công tử cũng nhiều, một ngày ba người cũng đủ để hắn chống đỡ được một năm rưỡi.

Nhưng thực tế lại khác, hắn tới phủ còn chưa tới nửa tháng, mà người trong phủ cứ thấy hắn là né né, tránh tránh, trốn chạy không kịp!

Nguyên nhân là vì trên dưới trong phủ vương gia, không có ai có kết cục tốt cả.

Đa phần là chết vì binh đao.

Khương Giác đoán thiên mệnh, lời nói ra đều là sự thật, nếu không phải chạy đủ nhanh, thì một ngày bị đánh ba trận là quá ít.

“Là một người mạnh mẽ thực thụ, thì phải dám đối mặt với cuộc sống tăm tối này. Xem ra người bên cạnh Tiếu công tử, chẳng có ai là người mạnh mẽ cả.”

Hắn đi từ từ trên đường, trong lòng không ngừng cảm khái.

Con người bây giờ, thật không thể chịu được đả kích.

Khương Giác đã từng xem qua cho Tiếu công tử, xem ra được “tướng kim ưng”, cho nên hắn vẫn luôn tránh đoán mệnh cho Tiếu công tử.

Hơn nữa kết hợp với kết quả của mấy quẻ xem mệnh cho những người ở trong phủ mà nói thì…

“Ba ngàn môn khách trong phủ, thậm chí còn có cả lão nông dân, thì trong mắt người khác xem ra chỉ là một trò đùa mà thôi.”

“Nhưng chỉ sợ Tiếu công tử đang che mắt mọi người, trong số các môn khách này còn có một nhóm người có năng lực thực sự đang ẩn náu.”

Những ngày này của Khương Giác, đều xem bói cho mấy người ở trong phủ, có một vài bí mật của người khác, không qua nổi mắt hắn đâu.

Chính vì điều này, hắn cũng mơ hồ đoán được Tiếu công tử muốn làm gì: “Vị Tiếu công tử này…có mưu đồ không hề nhỏ nha.”

“Chỉ là mình tuy rằng không suy ra được mệnh của Tiếu công tử, nhưng lại có thể nhìn được “tướng kim ưng”, ưng là chim, rồng là con trùng dài có vảy, ưng thì sao có thể hóa thành rồng được? Lại nhìn vào thiên mệnh của những môn khách trong phủ…haizz.”

“Người sáng suốt không đứng dưới tường nguy, bây giờ mình đã không cần phải lo lắng về thiên kiếp tam tai nữa rồi, vậy có phải nên rời khỏi Tiếu công tử không?”

Trên đường, bóng của Khương Giác dần dài ra, suy nghĩ trong lòng cũng kéo dài mãi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương