Không biết lúc nào hắn đã tới được chợ phiên, nhìn ngó xung quanh: “Vận khí không tồi nha, chỗ này nhiều người, lại không có ai cùng nghề với mình, thế thì chọn ở đây đi.”

Khương Giác bỏ cái gùi xuống, từ bên trong lấy ra bàn nhỏ và ghế đẩu, đặt cái la bàn, bút giấy lên, rồi lại lấy hai cây cờ cắm ở hai bên gùi ra, buộc vào hai chân bàn.

Không lâu sau, một sạp coi bói nho nhỏ đã được bày xong.

Hắn ngồi trên chiếc ghế đẩu, đang đợi khách tới coi, vừa ngẩng đầu lên, thì phát hiện những người đi đường xung quanh nhao nhao dừng lại, nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.

Khương Giác không khỏi giật mình.

Mấy người này nhìn hắn làm gì thế?

Người ở Tần Quốc chưa thấy qua mỹ nam bao giờ à?

Ngay khi hắn đang hoang mang, thì bên cạnh có một ông lão đang gánh hàng bán bánh nướng tốt bụng nhắc nhở hắn: “Tiểu đạo trưởng, mau mau thu hàng đi, ở đây không hành nghề được đâu!”

Khương Giác liền gật đầu một cái rồi hỏi: “Ông ơi, vậy là sao ạ? Chẳng lẽ quan phủ không cho phép mở quầy bói ở đây ư?”

“Mau rời đi đi!”

Ông lão bán bánh từ chối trả lời hắn, gấp gáp dặn dò một lần nữa xong, liền nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Để lại Khương Giác một mình ở chỗ cũ, mơ mơ màng màng.

Cũng chính tại lúc này, có tiếng vó ngựa vang lên ở bên kia đường.

“Tránh ra tránh ra!”

Hai tên quan nha cưỡi ngựa đi tới, người dân vội vàng né sang hai bên đường.

Khương Giác cũng tính nhanh chóng thu dọn sạp hàng của mình, lùi qua một bên.

Nhưng hai tên quan nha kia lại vừa hay dừng ngay trước sạp của hắn, chắn lại đường đi.

Khương Giác nhìn trái nhìn phải, hai tên đấy rõ ràng đã bao vây hắn lại, còn những người qua đường kia thì nhìn hắn với ánh mắt thương hại.

Tim hắn đập thình thịch, cúi đầu dò hỏi tên đứng đầu: “Quan gia, tại hạ không biết ở chỗ này không được phép bày hàng xem bói, rời đi ngay đây, vẫn xin quan gia thông cảm cho.”

Hắn đi lại gần một tên đó, lần mò trong tay áo, lấy ra một cái túi tiền nhỏ, nhét vào trong lòng đối phương.

Cái đạo lý diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi này.

Khương Giác du ngoạn giang hồ, bản thân tất nhiên hiểu rõ, cho nên hắn cũng chuẩn bị một ít để phòng hờ.

Tên quan đó nhận lấy tiền, đặt trong tay ước lượng một lát.

Tên cấp dưới lấy ra một bức chân dung, cầm để bên cạnh mặt Khương Giác so sánh thử.

Khương Giác lé mắt nhìn trộm thử bức chân dung đó, chỉ nhìn thấy trên người trong đó mắt thì xếch, miệng thì lệch, vẽ thật sự không ra hình người gì cả.

“Đại nhân, người này không giống như trên bức chân dung, có là không phải tên đạo sĩ Khương Giác mà hoàng phi đang tìm đâu ạ.”

“Đúng thật là không giống…”

Khương Giác vểnh tai lên nghe thấy hai người trước mặt đang thì thầm to nhỏ, mà sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Hoàng phi của Tần Quốc đang tìm đạo sĩ tên “Khương Giác” ư?

Hoàng phi trong miệng quan nha, chỉ sợ chính là vị yêu phi kia, Khương Giác vẫn nhớ tới lời mà Xích Long đã từng nói với hắn ở trong mộng, yêu phi này xuất thân từ Vạn Yêu Quốc, bây giờ cô ta tìm mình, e là có liên quan tới việc mình đắc tội với Thiên Ma Chủ Đồ San Lam kia.

Nhưng coi như là tìm hắn đi, cũng không nhất thiết vẽ hắn xấu ma chê quỷ hờn như thế chứ?

Đây có chỗ nào giống con người à!

Khương Giác không biết rằng, Hữu Tô Tuyền khi nhận lấy bức tranh từ tay Phụng Kiếm Nô thì vẫn còn khá giống hắn, chỉ là truyền xuống dưới cho thuộc hạ vẽ lại thêm mấy bức nữa, rồi đến khi đưa cho mấy tên quan nha thì thành phiên bản mới luôn rồi.

Trong lòng hắn rối như tơ vò, tên quan kia hỏi nhỏ bên tai hắn: “Tiểu đạo sĩ kia, ta hỏi ngươi, ngươi họ tên là gì, tu hành ở chỗ nào?”

Đầu Khương Giác nhanh chóng nảy số, lập tức bịa ra: “Tại hạ là Trương Đạo Lăng, tu hành ở núi Long Hổ, chỉ là một đạo sĩ hay đi đây đó thôi.”

“Núi Long Hổ…chưa từng nghe qua.”

Tên quan đứng đầu nói thầm một tiếng, coi Khương Giác như một tiểu đạo sĩ tép riu thôi, nên không hề nghi ngờ lời nói của hắn.

Ngay khi Khương Giác vừa thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng đã lừa được tên quan đó, thì lại thấy tên quan vừa nhận tiền lúc nãy huơ tay một cái: “Dẫn đi”

“Quan gia, đây…”

“Đây gì mà đây, hôm nay hoàng đế mời các vị đạo sĩ khắp thiên hạ nhập cung để luyện chế tiên đan, mời ngươi tới chính là phúc khí của ngươi, đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt nhá!”

Nhưng Khương Giác rõ ràng nhìn thấy phía sau xe ngựa chính là một cỗ xe tù, bên trong bắt nhốt mấy vị đạo sĩ đầu tóc bù xù.

Đây có giống như “mời” hả?

Khương Giác chỉ biết cười khổ, bản thân hiếm khi ra ngoài dạo phố, không ngờ tới lại gặp phải tai họa này.

Hắn buông tay áo, một lá phù màu vàng liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Công văn trước khi cũng đã từng nói qua, Khương Giác tuy là tu vi không có cao, nhưng…cực kì am hiểu cách chạy trốn.

Chạy là thượng sách, điều này hắn đã học thuộc lòng rồi.

Mấy người trước mặt, chẳng qua chỉ là mấy tên sai nha bình thường, mặc dù cũng có chút tu vi đấy, nhưng cũng đều chưa nhập cảnh hết.

Hắn muốn chạy, thì chẳng ai có thể đuổi được cả.

Nhưng khi Khương Giác vừa chuẩn bị làm phép chuồn khỏi chỗ này, vừa nhìn lên lại tình cờ nhìn thấy một người nào đó ở trong xe tù.

Ánh mắt này, hắn lập tức cảm thấy choáng váng.

“Còn đứng đó làm gì? Dẫn đi dẫn đi!”

Nhân lúc Khương Giác còn đang sững sờ, tên đứng đầu đó hét lên mấy tiếng, ra lệnh cho thị vệ trói hắn lại.

Khương Giác cũng không có phản kháng, mặc kệ người bên cạnh gông hắn lại, áp giải hắn lên xe tù.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, đi về hướng hoàng cung.

…….

Tần Quốc, bên ngoài hoàng cung.

Một hàng xe tù đỗ bừa bãi ở trước cổng phụ của hoàng cung, trên xe tù đều là các đạo sĩ bị nhốt lại, có già có trẻ, có nhiều người thậm chí còn không phải là đạo sĩ, chỉ là mấy “người mù” đoán mệnh cho người khác thôi.

Ở trong một cỗ xe tù, Khương Giác và Thôi đạo sĩ ngồi đối diện bất lực nhìn nhau.

“Thôi đạo trưởng, này…thật trùng hợp nha.”

Khương Giác muốn kiến lễ với Thôi đạo trưởng, nhưng lại bị cái gông cùm lớn trói chặt cổ và tay, khiến động tác của hắn có chút buồn cười.

Thôi đạo trưởng cười khổ nói: “Đến lúc này rồi mà Khương tiên sinh vẫn còn thích đùa ư?”

Vừa mới nãy, Khương Giác chính là nhìn thấy bóng dáng của Thôi đạo trưởng ở trên xe, nên mới từ bỏ việc phản kháng mà lên xe tù.

Hắn hiếu kỳ hỏi: “Thôi đạo trưởng hôm nay cũng là bị bắt rời khỏi phủ à? Sao ngài không nói rõ thân phận ra?”

“Có nói ra cũng vô dụng thôi.” Thôi đạo trưởng bất đắc dĩ nói: “Trong cung phái người tới vương phủ, môn khách trong phủ đều bị bắt đi gần hết rồi. Mà ta, thậm chí còn bị chỉ đích danh “mời đến”.”

Khương Giác có hơi ngơ ra.

Hắn ở trong phủ mấy ngày nay, cũng coi như là hiểu rõ vương phủ này, quản gia và hạ nhân trong phủ đều là người mà Tiếu công tử chiêu mộ được sau khi tới Hàm Dương, chỉ có một vài người thân cận là theo hắn từ chỗ đất phong tới Hàm Dương, mà trong đó Thôi đạo trưởng giống như đại quản gia, hỗ trợ Tiếu công tử giải quyết tất cả mọi việc.

Ngay cả một người như vậy, mà cũng bị cưỡng ép “mời” đến hoàng cung hả? Lại còn bị chỉ đích danh nữa chứ?

Thế này…có khác gì tát vào mặt Tiếu công tử đâu.

“Lần này hoàng thượng muốn luyện đan, trông có vẻ hoang đường, nhưng chỉ e là có mục đích khác, Khương tiên sinh nếu cũng đã bị bắt, hãy nhớ đừng có tiết lộ mối quan hệ với Tiếu công tử, như vậy càng an toàn hơn.” Thôi đạo trưởng dù đang cực kỳ lo lắng, nhưng vẫn không quên dặn dò Khương Giác.

Khương Giác nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt có chút biến đổi.

Bà yêu phi này phái người cưỡng ép đạo sĩ trong thành Hàm Dương vào cung luyện đan, còn chỉ đích danh muốn tìm “Khương Giác”, hơn nữa lại mượn chuyện này để xông vào vương phủ…có phải là biết hắn đang ở phủ của Tiếu công tử không?!

Vậy còn nói chỉ là trùng hợp?

Ngay khi Khương Giác đang suy đoán trong đầu, thì cửa xe mở ra, một đội cấm vệ quân đứng ở trước xe.

“Vị nào là Thôi đạo trưởng của An Vương phủ?”

“Là tại hạ.”

“Nương nương có lệnh, mời Thôi đạo trưởng ra ngoài gặp mặt.”

Thôi đạo trưởng miễn cưỡng xuống xe, trước khi xuống còn nháy mắt với Khương Giác, ý muốn nhắc hắn đừng có tiết lộ ra.

Khương Giác chỉ có thể đưa mắt nhìn Thôi đạo trưởng bị đội cấm vệ quân dẫn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương