Bố tôi quá mạnh

Chap 35

Người thợ săn đeo mặt nạ đã giết chết Monarch Ogre chỉ với một cái vẩy tay.

Một thợ săn Cấp F tên Kim Hyun-woo đang đứng trước mặt hắn.

Mặc dù có thể là anh ta đã nhầm, dĩ nhiên rồi.

Nhưng có một điều chắc chắn là…

“Giọng nói đó…”

Anh ta không bao giờ quên được.

Han Dong-huyn chờ Do-jun thừa nhận rằng anh ta chính là Kim Hyun-woo.

“Xin lỗi nhưng tôi nghĩ là anh nhầm rồi.”

Do-jun nói rồi đi tiếp.

Tuy nhiên, Han Dong-hyun nhanh chóng chặn đường Do-jun.

Do-jun nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Han Dong-hyun rồi thở dài.

“Tên tôi là Le Do-jun chứ không phải là Kim Hyun-woo.

Han Dong-hyun đòi xem căn cước công dân của anh ta.

Tuy nhiên, việc phải xác nhận rằng mình đích thực là Lee Do-jun bằng thẻ căn cước khiến anh ta có chút khựng lại.

Seol Yoon-hee nhớ lại về tấm ID Thợ săn mà con bé tìm thấy trong ngăn bàn của Do-jun vài tuần trước. Cái tên trên thẻ rõ ràng là ‘Kim Hyun-woo’.

“Có chuyện gì thế ạ?”

Han Dong-hyun nhìn Do-jun và cắn chặt môi.

Biểu cảm của Do-jun rất cương nghị khi cầm trong tay thẻ căn cước của mình.

Han Dong-hyun vẫn cảm thấy nghi ngờ nhưng anh ta lại không có chứng cứ nào.

Anh ta đã nói đó không phải là anh ta thì làm gì được nữa đây?

“…Tôi xin lỗi. Có thể là tôi đã nhầm.”

“Không sao, chuyện thường ấy mà. Vậy thì chúng ta nên đi thôi.”

Sau đó, Do-jun đã rời đi.

Seol Yoon-hee cúi đầu nhìn Han Dong-hyun rồi lại nhìn Do-jun rồi sau đó chạy lại phía của Do-jun.

Những người đang chờ để xin chữ ký bắt đầu bàn tán, “Có chuyện gì thế?”

Yoo Mira đang ngồi trên ghế đã đứng lên và chạy về phía Han Dong-hyun.

“Đó có đúng là Kim Hyun-woo không?”

“Anh ta nói là không phải.”

“Nhưng sao anh lại nghĩ anh ta là Kim Hyun-woo?”

“Giọng nói của anh ta.”

“Hả?”

Han Dong-hyun siết chặt ta thành một nắm đấm mà nhìn Do-jun bước đi.

***

Rắc!

Một khe nứt chẻ dọc bầu trời.

Ban đầu khe nứt này có vẻ chỉ cao bằng một toà nhà 10 tầng, nhưng khi trời sáng, nó đã cao hơn một toà 20 tầng. Chứng kiến việc này, vẻ mặt của team… đần trở nên nghiêm lại.

Bíp bíp

Han Min-ji kiểm tra máy đo chỉ số trên cổ tay mình.

Vừa nhìn một cái đã khiến cô toát mồ hôi lạnh.

Chỉ số trung bình của một khe nứt Cấp S là 1,000.

Thế mà con số đang hiện trên máy đo hiện tại đã là hơn 2,000.

‘Làm ơn, dừng lại đi…! Masalys đã ở mức 2,200 rồi!’

Chỉ số vẫn không ngừng tăng cao.

Nó cứ tiếp tục dâng cao lên từng chút một.

Nó còn cao lên đến mức nào nữa đây?

Hiện tại, có tổng cộng hơn 100 thợ săn đang tập trung ở đây.

Có 7 người là Cấp S, số còn lại đều ở Cấp A hoặc B.

“Guild Behemoth không có ở đây…”

Một đội trưởng của một đội thuộc chiến dịch đã lầm bầm như thế khi đang ngắm nhìn khe nứt.

Han Min-ji đã nhận thấy được một điều rằng, ngay từ đầu, nhuệ khí của các Thợ săn đã vô cùng thấp rồi.

Cũng dễ hiểu thôi. Các thợ săn thường nhắm vào các khe nứt thấp hơn họ một đến hai cấp. Nhưng hiện tại, các thợ săn cấp A và B phải chịu những áp lực vô cùng lớn.

Thêm vào đó thì việc Guild Behemoth không thể tham gia vào chiến dịch lần này cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.

Đối với họ, Guild Behemoth, nơi có ba thợ săn hàng đầu bao gồm cả Lee Kang-hyun chính là chỗ dựa về mặt tinh thần.

Reng.

Kang Min-hyuk lấy điện thoại của mình ra.

[Giám đốc Jung Yeong-cheol]

“Vâng thưa giám đốc.”

“Chúng tôi đang di tản dân chúng và toàn bộ khu vực sẽ được kiểm soát một cách chặt chẽ.”

“…Tôi hiểu. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

“The Behemoth Guild vẫn đang trong quá trình lặn. Như cậu đã biết, cậu là người duy nhất có thể làm Tổng chỉ huy trong lúc Lee Kang-huyn đi vắng. Cậu có nghĩ là mình làm được không?”

Ringgg!

Cả thành phố tràn ngập tiếng còi báo động.

Một thông báo khẩn đã được đưa ra.

[Thưa mọi người, chúng tôi là Đội Quản lý Khe nứt thuộc Cục quản lý Thợ săn. Hệ thống cảnh bảo Khe nứt đã được phát động vì sự xuất hiện của một khe nứt mới tại núi Umyeon. Nếu bạn nghe thấy cảnh báo này, xin hãy dừng ngay mọi việc lại và di chuyển đến hầm trú ẩn gần nhất theo sự hướng dẫn từ phía các cơ quan có thẩm quyền. Một lần nữa, chúng tôi yêu cầu toàn bộ nhân dân hãy chú ý đến tin cảnh báo này của chúng tôi…] 

“Tôi sẽ làm hết sức mình.”

“Không. Cậu buộc phải làm tốt”

“…..”

Kang Min-hyuk quan sát lực lượng tác chiến số 11 đang tập hợp tại lối ra vào của khe nứt.

Có vẻ như nhuệ khí của bọn họ đã bị giảm đáng kể trước khi cuộc tấn công bắt đầu.

Tất cả đều đã viết sẵn kịch bản cho cái chết của mình ngoại trừ các đội trưởng thợ săn Cấp S.

Tất nhiên, họ vẫn cố gắng thúc đẩy nhuệ khí của lực lượng, đặc biệt là những thành viên của đội mình.

Tuy nhiên, khi họ phải đối mặt với một khe nứt cấp S, ‘lời động viên’ của các đội trưởng không hề có tác dụng.

Kể từ 3 năm trước, khi Masalys xuất hiện thì đây là lần đầu tiên xuất hiện một Khe nứt cấp S với chỉ số hơn 2000.

Tất nhiên, khi đó, chỉ riêng Masalys đã đạt đến chỉ số 2,200.

Dù sao thì, như thế này cũng quá mức nguy hiểm.

“Theo như những dữ liệu đã được dự báo chỉ còn 2 giờ nữa là khe nứt sẽ bị vỡ ra. Độ chính xác của dữ liệu nà lên đến 70%. Trong thời gian đó, chúng ta sẽ di tản thường dân vào các nơi lánh nạn nhiều nhất có thể. Tôi sẽ gửi tín hiệu thời điểm tiến hành cho cậu, nên hãy chờ đến lúc đó.”

“….Vâng. Tôi hiểu.”

Bíp

Sau 3 năm, một khe nứt cấp S với chỉ số sóng ở mức nguy hiểm lên đến hơn 2,000.

Han Min-ji nghiến chặt môi và nhìn Kang Min-hyuk đang run rẩy.

Sau đó cô ấy lấy điện thoại ra và nhìn vào danh bạ của mình.

[Chỉ huy Lee Do-jun]

Cô nhấn phím gọi.

***

Reng reng.

5 giờ chiều.

Do-jun đang nghỉ ngơi trên ghế sofa sau khi tắm xong đã lấy điện thoại ra khi nghe thấy tiếng chuông tin nhắn.

[Được gửi từ trình duyệt]

[Hướng dẫn phản hồi khẩn cấp do sự xuất hiện của Khe nứt cấp S tại núi Umyeon, Bangbea-dong, Seoul. Ngay khi nhận được tin nhắn này, tất cả các công chức hãy tập hợp tại Toà Thị chính Seoul và làm theo hướng dẫn của người đứng đầu các phòng ban.]

“Núi Umyeon sao?”

Cách nhà không quá xa.

Đó là nơi khá gần với phía sau của khu này.

Do-jun cầm điều khiển và bật TV lên.

-Tin khẩn cấp. Vào khoảng 4:20 chiều hôm nay, một khe nứt Cấp S đã được phát hiện trong khu vực xung quanh núi Umyeon. Đánh giá về sự biến động làn sóng khe nứt hiện nay đã vượt quá con số 2000 và gần như sắp chạm đến chỉ số đánh giá cao nhất từng được ghi nhận trong lịch sử là 2200 của sự cố Masalys. Cục quản lý thợ săn, quân đội, và chính phủ đang khẩn cấp tiến hành công cuộc sơ tán người dân có mặt trong bán kính 10km xung quanh núi Umyeon đến các hầm trú ẩn gần đó.

Do-jun ngó vào trong bếp.

Seol Yoon-hee đang lăng xăng trong bếp chuẩn bị bữa tối.

“Yong-Yong”

Yong-Yong đang chực ăn trong bếp với cái miệng chảy dãi dãi vội vã chạy lại chỗ Do-jun gọi.

‘Ngài gọi tôi hả, Chủ Nhân?’

“Tao phải tăng ca, nhớ để ý trông chừng Yoon-Hee khi tao đi vắng”

‘Ơ mà, Chủ Nhân ơi?’

“Sao?”

‘Nhưng bữa tối nay chúng ta có món gà xào mà đúng không?’

Izaas tưởng rằng tối nay Do-jun ở nhà.

Với đồ ăn kèm trong bữa tối là món gà xào sốt cay.

“Có một nơi mà ta cần phải tới gấp”

‘Nếu đó là ý ngài…. vậy tôi có thể ăn trọn món gà’

“Tùy ngươi thôi, nhưng, nếu như Yoon-hee mất một cọng tóc thì….”

Do-jun từ tốn bỏ ngỏ câu nói của anh ta.

Tuy nhiên, làn da của Yong-yong tái xám đi trong khi cả người nó run bần bật.

Do-jun nhếch mép cười và đi về phía của trước.

Seol Yoon-Hee đang nêm nếm món canh chợt quay đầu lại hỏi

“Bố tính đi đâu vậy? Bữa tối sắp xong rồi….”

“Ta nhận được một cuộc gọi khẩn. Con cứ ăn tối trước đi.”

Cùng lúc đó

~Wweeeeeeengg!!~

[Toàn dân chú ý, đây là Đội Kiểm Soát Khe Nứt thuộc Cục Quản Lý Thợ Săn. Hiện nay đang có một khe nứt cấp S có thể quan sát được trong khu vực núi Umyeon]

Ngay sau đó, bài cảnh báo kêu gọi sơ tán vang lên.

Seol Yoon-hee ngạc nhiên khi nghe thấy cảnh báo sơ tán.

“…khe nứt cấp S? Có phải bố đang định tới đó không?”

“Không đâu. Họ yêu cầu chúng ta tập hợp tại tòa Thị Chính”

Do-jun vừa nói vừa đưa ra văn bản.

Các viên chức nhà nước đã được quy định về việc được triệu tập và phản ứng với các sự kiện khẩn cấp ở cấp quốc gia. 

Thêm vào đó, việc một khe nứt cấp S xuất hiện còn Do-jun lại là nhân viên thuộc cơ quan có liên quan tới các vấn đề về khe nứt, nên anh ta được yêu cầu về việc phản ứng đối phó.

‘Chủ nhân, sao ngài không xử lý cái khe nứt ấy? Hay là để tôi làm cho”

Nghe những lời của Yong-yong

Seol Yoon-hee lần đầu mà cô gặp nó 

Yong-yong thổi ra Hơi Thở Rồng, còn Do-jun thì chặn chiêu đó một cách nhẹ nhàng.

Và một ngọn núi bị thổi bay với chỉ một phát bắn từ Mana Gun.

“Không. Điều đó phụ thuộc vào các thợ săn của Cục”

Do-jun thì không phải là thợ săn.

Anh ta chỉ là một công chức mà thôi.

“Bọn họ sẽ không dễ dàng gục ngã vậy đâu”

Lần cuối anh ta thấy Lee Kang-hyun, người được xung tụng là “Kiếm Đế”, dù chỉ đứng từ xa nhưng anh ta vẫn có thể đưa ra nhận định rằng kỹ năng của người này có thể sánh ngang với bất kỳ ai trong mười đại cao thủ Murim.

Riiiiiiing.

[Han Min-ji].

“Tôi nghe đây thợ săn Han Min-ji?”

“Tôi muốn nhờ anh một việc, có được không?”

Nghe những lời của Han Min-ji

Do-jun chợt ngập ngừng trong giây lát

Nhưng điều ấy không quá lâu

“Cô nói đi”

Vì khi anh ta nhờ vả Han Min-ji về vụ của Kwon Hyuk-soo 

Cô ấy đã ngay lập tức đến thẳng chỗ anh.

“Chắc anh cũng biết, có một khe nứt cấp S ở núi Umyeon. Sau đó, một cuộc đổ bộ sẽ ồ ạt tràn ra…. Ngắn gọn thì, bây giờ chỉ còn lại 2 giờ đồng hồ trước khi bọn quái vật tràn ra từ khe nứt. Đó là lý do chúng ra sẽ đến đó trước khi chuyện tồi tệ xảy ra”

Anh ta tự hỏi rằng cô ấy sẽ nói gì.

Do-jun biết rằng Han Min-ji đã mơ hồ nhận ra được sức mạnh của anh.

Tuy nhiên, cô lại không thể xác nhận một cách chính xác tầm vóc của sức mạnh ấy.

Hiển nhiên là cô ấy đang vờ như không biết chuyện anh ta che giấu sức mạnh của mình.

“Vốn dĩ, tổng chỉ huy cho các chiến dịch như thế này sẽ là tiền bối Lee Kang-hyun. Tuy nhiên, Lee Kang-hyun hiện nay đang vướng vào một cuộc thám hiểm vào sâu bên trong khu Đồng Bằng Trung Tâm và không thể xếp lịch để trở về trong ba tuần tiếp theo. Với sự vắng mặt của tiền bối, quyền tổng chỉ huy của chiến dịch này được trao cho Kang Min-hyuk theo chỉ thị của giám đốc Jung Yeong-cheol”

Do-jun đại khái đoán được điều mà Han Min-ji muốn nói.

“Quản lý”

“Vâng”

“Chúng tôi có 11 đội. Trong đó, có 7 đội trưởng là thợ săn cấp S và 4 đội trưởng kia là thợ săn cấp A. Phần các đội viên còn lại của mỗi đội thấp nhất cũng là thợ săn cấp B. Nếu chúng tôi phối hợp tác chiến, cũng không phải là bất khả thi trong việc đánh bại một khe nứt cấp S”

Sau đó

Han Min-ji đi đến một kết luận.

Do-jun nhấn nút kết thúc cuộc gọi

Rồi anh gọi cho Kwon Hyuk-soo.

“Nghe đây, Do-jun?”

“Xin lỗi anh, nhưng tôi nghĩ là bây giờ tôi không thể đến văn phòng được”

“Tôi hiểu mà, tôi sẽ nói lại với trưởng phòng”

Do-jun có chút bối rối.

Theo lẽ tự nhiên, anh Kwon Hyuk-soo sẽ hỏi lý do tại sao anh ko thể tới văn phòng

Tuy nhiên, anh ấy đã không làm điều ấy.

“Tôi sẽ có mặt sau khi xử lý xong công việc”

“Tốt rồi, hẹn gặp cậu sau”

Beep.

Do-jun vận bộ vest công sở thay cho bộ đồ ở nhà đang mặc.

Và kiểm tra bản đồ mà Han Min-ji đã gửi cho anh ta

“…Cha”

Seol Yoon-hee nhìn anh ta với ánh mắt lo lắng 

Ngay lúc này, anh ta nhớ đến lời mà Han Min-ji đã nói

“Quản lý, em không nhờ anh phải săn giết lũ quái vật bên trong khe nứt. Phải có lý do nào đó khiến anh che dấu sức mạnh của mình. Điều em muốn anh giúp đỡ là…”

Do-jun đeo vòng cổ có ID công chức của mình vào

Rồi đặt một cử chỉ vỗ về nhẹ nhàng lên đầu Seol Yoon-hee.

“Trong chiến dịch này, xin hãy đảm nhận vai trò tổng chỉ huy”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương