Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!
-
Chương 45: MẸ KẾ
Hôm nay, Nhiếp Anh Lạc vừa ngồi xuống ghế trợ lí bên ngoài thì liền thấy người phụ nữ gần đây hay lượn lờ trước mắt 'dịu dàng' cúi đầu chào mọi người như thể là Nhiếp phu nhân chân chính chào hỏi nhân viên.
Cô chỉ bĩu môi khinh bỉ, giả vờ chỉ giỏi giả vờ. Dương Dĩnh đi ngang qua bàn làm việc của cô thì hơi dừng nhìn cô cười mỉm:
"Chào con Lạc Lạc, hôm nay bác Mai có bảo dì Dĩnh đến đây bàn giao công việc với cháu. Hai dì cháu mình sẽ cùng nhau giúp đỡ cho anh Ngang" Giọng nói dịu dàng chuẩn mực đến làm người ta thích thú. Nhưng chỉ có những người trong chăn mới biết chăn có rận, cô ả này chính là một đóa 'bạch liên' chính hiệu.
Cứ nhìn xem, cô ta hơn cô bao nhiêu, cùng lắm chỉ 10 tuổi. Hừ, được muốn làm dì của tôi chứ gì.
"Dì này, papa của con đang ở trong phòng làm việc, rất bận dì nên đến ghế đằng kia ngồi đợi gặp anh ấy hỏi ý kiến đi nhé" Nhiếp Anh Lạc cũng diễn theo cô ta cười mỉm hếch cằm về phía sofa 'mời'.
"Ừm, vậy cũng được" Khuôn mặt Dương Dĩnh rõ biến đổi nở nụ cười mỉm hòa ái đến khó coi làm Nhiếp Anh Lạc hả hê lắm.
Ả ta làm bộ uất ức đi về phía ghế, làm cho những nhân viên bên ngoài không biết tưởng rằng cô ức hiếp ả ta, nên nay ghét càng ghét cô hơn.
Nhiếp Anh Lạc dù có không quan tâm đến mấy nhưng nhìn những ánh mắt ấy lúc nào cũng như tia laser quét ngang làm cô thấy rất khó chịu. Xếp xấp tài liệu cần anh kí trên bàn, cô hừ lạnh đứng lên đi vào phòng làm việc của anh. Dương Dĩnh ngồi đằng xa khi thấy cô không cần gõ cửa mà cứ tự tiện xông thẳng vào như vậy cũng chỉ mỉm cười không có động tác gì thái quá nhưng nếu nhìn kĩ trong ánh mắt của cô ta, còn có một dư vị khác.
Bẹp
Đập tài liệu xuống bàn làm việc của Nhiếp Khuynh Ngang, cô ngồi xuống ghế đối diện vắt chéo chân, híp mắt nhìn anh.
Anh đang xem xét vài văn kiện cũng phải ngước mắt lên nhìn con mèo nhỏ lại có chuyện gì liền thấy vẻ mặt tức giận, đáng yêu thật muốn cắn cho một cái.
"Có chuyện gì sao?" Vứt cây bút xuống bàn, đan hai bàn tay lại hứng thú nhìn vẻ mặt cô lúc này.
"Hừ, chẳng phải là do cô mẹ kế mà mẹ của anh tìm đến cho anh sao?" Cô hừ hừ rồi chanh chua nói.
"Cô ta lại đến sao?" Nhiếp Khuynh Ngang nhíu mày không vui, anh nhớ anh đã gọi điện với mẹ anh sau ngày đầu tiên bị cái cô Dương Dĩnh kia lượn lờ, quyến rũ rồi cơ mà.
"Mẹ kế thân yêu của em đến để san sẻ cực nhọc với em đấy" Cô giận dỗi, bĩu môi. Hai từ 'mẹ kế' kêu đến quen thuộc.
Vì Nhiếp Anh Lạc đang giận dỗi quay sang hướng khác nên không thấy hành động của Nhiếp Khuynh Ngang. Anh đưa tay mở ra lệnh cho Phùng Nguyên qua điện thoại:
"Chưa có lệnh của tôi, không ai được phép bén mãn đứng trước phòng của tôi trong phạm vi 5 mét"
Nhiếp Anh Lạc lúc này mới kinh ngạc quay ngoắc đầu lại, đây có phải là chuẩn bị diễn ra theo tình tiết tổng tài bá đạo trong những bộ ngôn tình máu chó cô từng đọc không:
"A... Anh đừng qua đây, an... anh muốn làm gì?" Cô lắp bắp đứng dậy lui về phía cửa.
Nhưng anh lại nhanh hơn một bước, đôi chân dài thẳng tắp nhanh chóng đuổi kịp, ép sát cô vào tường.
"Này, an... anh đừng có làm bậy, đây là văn phòng làm việc đấy" Cô nhìn anh sợ sệt, đâu còn cái vẻ hung hăng chanh chua như vừa rồi.
"Em đoán xem" Anh cười khẽ rồi cúi người xuống nói thầm bên tai của cô. Còn không quên đưa lưỡi liếm vành tai mẫn cảm của cô.
"An... Anh đừng có cầm thú như vậy. Đây là nơi làm việc, anh phải công chính liêm minh" Nhiếp Anh Lạc vẫn cố hết sức phản kháng.
"Nhưng anh bạn của anh thì không đợi được nữa, em làm nó thức dậy thì phải giải quyết đi chứ" Nhiếp Khuynh Ngang cầm thú giơ tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà đặt lên 'tiểu Nhiếp' đã sớm căng cứng, ấm nóng.
"Em đã làm gì?" Cô giật mình rụt tay về nhưng lại bị anh mạnh mẽ giữ chặt.
"Vì thấy em morphine kiềm chế của anh liền trở về con số 0 rồi"
Vẻ mặt cô lúc này quả thật ngơ ra như một tên ngốc, cô không biết bản thân đã làm gì khiến anh có phản ứng nhanh như thế nữa.
Không kịp để cô phản ứng, anh liền áp đôi môi mỏng bạc lên quả mộng căng bóng mềm mại của cô.
Cô chỉ bĩu môi khinh bỉ, giả vờ chỉ giỏi giả vờ. Dương Dĩnh đi ngang qua bàn làm việc của cô thì hơi dừng nhìn cô cười mỉm:
"Chào con Lạc Lạc, hôm nay bác Mai có bảo dì Dĩnh đến đây bàn giao công việc với cháu. Hai dì cháu mình sẽ cùng nhau giúp đỡ cho anh Ngang" Giọng nói dịu dàng chuẩn mực đến làm người ta thích thú. Nhưng chỉ có những người trong chăn mới biết chăn có rận, cô ả này chính là một đóa 'bạch liên' chính hiệu.
Cứ nhìn xem, cô ta hơn cô bao nhiêu, cùng lắm chỉ 10 tuổi. Hừ, được muốn làm dì của tôi chứ gì.
"Dì này, papa của con đang ở trong phòng làm việc, rất bận dì nên đến ghế đằng kia ngồi đợi gặp anh ấy hỏi ý kiến đi nhé" Nhiếp Anh Lạc cũng diễn theo cô ta cười mỉm hếch cằm về phía sofa 'mời'.
"Ừm, vậy cũng được" Khuôn mặt Dương Dĩnh rõ biến đổi nở nụ cười mỉm hòa ái đến khó coi làm Nhiếp Anh Lạc hả hê lắm.
Ả ta làm bộ uất ức đi về phía ghế, làm cho những nhân viên bên ngoài không biết tưởng rằng cô ức hiếp ả ta, nên nay ghét càng ghét cô hơn.
Nhiếp Anh Lạc dù có không quan tâm đến mấy nhưng nhìn những ánh mắt ấy lúc nào cũng như tia laser quét ngang làm cô thấy rất khó chịu. Xếp xấp tài liệu cần anh kí trên bàn, cô hừ lạnh đứng lên đi vào phòng làm việc của anh. Dương Dĩnh ngồi đằng xa khi thấy cô không cần gõ cửa mà cứ tự tiện xông thẳng vào như vậy cũng chỉ mỉm cười không có động tác gì thái quá nhưng nếu nhìn kĩ trong ánh mắt của cô ta, còn có một dư vị khác.
Bẹp
Đập tài liệu xuống bàn làm việc của Nhiếp Khuynh Ngang, cô ngồi xuống ghế đối diện vắt chéo chân, híp mắt nhìn anh.
Anh đang xem xét vài văn kiện cũng phải ngước mắt lên nhìn con mèo nhỏ lại có chuyện gì liền thấy vẻ mặt tức giận, đáng yêu thật muốn cắn cho một cái.
"Có chuyện gì sao?" Vứt cây bút xuống bàn, đan hai bàn tay lại hứng thú nhìn vẻ mặt cô lúc này.
"Hừ, chẳng phải là do cô mẹ kế mà mẹ của anh tìm đến cho anh sao?" Cô hừ hừ rồi chanh chua nói.
"Cô ta lại đến sao?" Nhiếp Khuynh Ngang nhíu mày không vui, anh nhớ anh đã gọi điện với mẹ anh sau ngày đầu tiên bị cái cô Dương Dĩnh kia lượn lờ, quyến rũ rồi cơ mà.
"Mẹ kế thân yêu của em đến để san sẻ cực nhọc với em đấy" Cô giận dỗi, bĩu môi. Hai từ 'mẹ kế' kêu đến quen thuộc.
Vì Nhiếp Anh Lạc đang giận dỗi quay sang hướng khác nên không thấy hành động của Nhiếp Khuynh Ngang. Anh đưa tay mở ra lệnh cho Phùng Nguyên qua điện thoại:
"Chưa có lệnh của tôi, không ai được phép bén mãn đứng trước phòng của tôi trong phạm vi 5 mét"
Nhiếp Anh Lạc lúc này mới kinh ngạc quay ngoắc đầu lại, đây có phải là chuẩn bị diễn ra theo tình tiết tổng tài bá đạo trong những bộ ngôn tình máu chó cô từng đọc không:
"A... Anh đừng qua đây, an... anh muốn làm gì?" Cô lắp bắp đứng dậy lui về phía cửa.
Nhưng anh lại nhanh hơn một bước, đôi chân dài thẳng tắp nhanh chóng đuổi kịp, ép sát cô vào tường.
"Này, an... anh đừng có làm bậy, đây là văn phòng làm việc đấy" Cô nhìn anh sợ sệt, đâu còn cái vẻ hung hăng chanh chua như vừa rồi.
"Em đoán xem" Anh cười khẽ rồi cúi người xuống nói thầm bên tai của cô. Còn không quên đưa lưỡi liếm vành tai mẫn cảm của cô.
"An... Anh đừng có cầm thú như vậy. Đây là nơi làm việc, anh phải công chính liêm minh" Nhiếp Anh Lạc vẫn cố hết sức phản kháng.
"Nhưng anh bạn của anh thì không đợi được nữa, em làm nó thức dậy thì phải giải quyết đi chứ" Nhiếp Khuynh Ngang cầm thú giơ tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà đặt lên 'tiểu Nhiếp' đã sớm căng cứng, ấm nóng.
"Em đã làm gì?" Cô giật mình rụt tay về nhưng lại bị anh mạnh mẽ giữ chặt.
"Vì thấy em morphine kiềm chế của anh liền trở về con số 0 rồi"
Vẻ mặt cô lúc này quả thật ngơ ra như một tên ngốc, cô không biết bản thân đã làm gì khiến anh có phản ứng nhanh như thế nữa.
Không kịp để cô phản ứng, anh liền áp đôi môi mỏng bạc lên quả mộng căng bóng mềm mại của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook