Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!
-
Chương 47: EM SẼ LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CUỐI CÙNG CỦA ANH... CHỨ?
Dương Dĩnh ngồi trên ghế mệt mỏi chờ đợi, ả ta đã thấy cô bước vào trong đấy mãi vẫn chưa thấy ra, tâm tình cũng chẳng mấy tốt. Vừa thấy anh liền dịu dàng, đứng lên mỉm cười:
"Anh Ngang..." Nhưng lời nói ngọt ngào tựa mây bay của cô ta còn chưa nói hết liền bị anh lạnh nhạt cắt ngang.
"Đến đây làm gì?" Anh cũng tỏ rõ thái độ chán ghét ngồi xuống ghế nhìn cô ta.
"Bác Mai có nói sẽ để em đến đây không thay thì san sẻ giúp đỡ Lạc Lạc phụ giúp công việc cho anh" Ả bỏ mặc vẻ lạnh lùng của anh mà vẫn tươi cười nói. Biết sao được anh chính là ước muốn của biết bao nhiêu người phụ nữ luôn đấy có được không, bên ngoài đẹp trai bên trong có tiền đúng chuẩn "Sugar daddy" mà mấy chị em thường nói này.
"Cô thấy tôi ngược đãi con bé quá à?" Lại thêm một câu hỏi lạnh lùng chặn đứng lời nói của Dương Dĩnh, khiến vẻ mặt dịu dàng, xinh đẹp có chút biến đổi nhưng rất nhanh chóng liền bình thường trở lại.
Thật đúng là Bạch Mai đã không tìm thì thôi, cứ hễ tìm là đến cho anh những loại khó giải quyết như thế này. Nhẹ nhàng cũng không có phản ứng, mạnh mẽ cự tuyệt lại càng không.
Dương Dĩnh còn đang định mở miệng nói gì nữa nhưng đúng lúc này âm giọng gần như chế giễu của Nhiếp Anh Lạc lại cất lên:
"Ây da, dì Dĩnh không cần phải lo, ở công ty làm việc con cũng không phải chuyên ngành này nên anh ấy cũng không có giao việc gì nhiều, chỉ độc ngồi từ sáng đến tối thôi" Vừa nói cô vừa bước về phía họ.
Không kiêng nể gì mà ngồi sát vào anh, cánh tay trắng nõn còn khoát lấy cánh tay anh. Cổ áo không biết vô tình hay là hữu ý mà bị cô kéo thấp xuống để lộ những dấu hôn đã sẫm màu sau một màn ân ái kịch liệt vừa rồi khiến cô ta phải chờ đợi. Nhìn thấy cảnh xuân trước mắt Dương Dĩnh nắm chặt bàn tay, móng tay sắt nhọn đâm sau vào da thịt đến rướm máu nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.
"Xem ra dì Dĩnh đã lo xa rồi. Chỉ là không biết vì sao bác Mai lại cứ một hai bảo dì phải đến đây với ba của con" Cô ta quả thực rất biết cách dẫn dắt cơn giận dữ, mỗi câu nói được nói ra bằng âm giọng nhẹ nhàng, nhấn nhá đều đều nhưng lại khiến cho người nghe có thể hiểu được tường tận hàm súc.
Ý ả ta là Bạch Mai là muốn gán ghép ả cùng Nhiếp Khuynh Ngang, là ván đã đóng thuyền mai này sẽ trở thành mẹ kế của cô, nên đến đây làm việc cũng là lẽ đương nhiên.
Thấy con mèo nhỏ nhà mình chuẩn bị tức giận nữa anh liền đưa tay vuốt vuốt lưng trấn an cô, rồi nói:
"Vẫn câu nói cũ, nếu cô không muốn chết" Anh chỉ quẳng câu nói đầy hàm súc rồi đúng lén kéo tay Nhiếp Anh Lạc đi mất.
Bỏ lại Dương Dĩnh ngồi trên sofa nhìn theo, nhưng xem ra câu nói đe dọa của anh vẫn không làm dập tắt được ngọn lửa mãnh liệt trong đôi mắt của cô ta.
...
Lại 1 tháng tiếp trôi qua,
Trong thời gian này, Dương Dĩnh kể từ lần đó cũng không xuất hiện trước mặt anh và cô nữa. Chắc chắn là đang ủ mưu gì đó...
Anh cùng cô vẫn sống những ngày tháng như một cặp tình nhân, à không nó giống như là... bàn tình thì hơn. Bởi chỉ có cô nói yêu anh, nhưng anh vẫn chưa từng đáp lại. Cuộc sống thì cũng như là một bảng tuần hoàn sáng đi làm ở công ty, cùng ăn cơm trưa, tối. Đêm đến anh lại giày vò cô đến gần sáng mới chịu buông tha, cứ vòng lặp như thế. Người ta thường nói đàn ông càng trẻ càng nhiều tinh lực, nhưng nhìn anh xem phải nói là còn hơn cả tiêu chuẩn bình thường nữa. Với cái thân thể này của cô thì cũng không thể chịu nỗi a~
Vừa trãi qua một trận mây mưa cuồng nhiệt xong, cô cũng được anh bế đi tắm rửa. Nằm trên giường mệt mỏi tựa đầu vào ngực anh, bỗng dưng hỏi:
"Khuynh Ngang, anh có yêu em không?" Đã bao lần sau cơn kích tình cô đều hỏi anh một câu.
"Sao lại hỏi như vậy?" Và anh sẽ trả lời đúng một câu hỏi lại cô như thế, đến câu hỏi câu trả lời cũng lười thay đổi.
"Em chỉ muốn biết thôi" Cô dụi dụi đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh.
"Lạc Lạc, em là người phụ nữ đầu tiên của anh" Khác với mọi lần, hôm nay anh lại ôm chặt vai cô cười khẽ.
"Cũng sẽ là người phụ nữ cuối cùng của anh... chứ?" Cô bất an khi nghe thấy câu nói này, đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ - "nhạy cảm".
"Ừm" Tựa cằm lên đầu cô nhắm mắt trả lời theo quán tính, có lẽ vì quá mệt mỏi mà ngủ quên.
"Nhiếp Khuynh Ngang đã nói rồi đấy, anh là dám bén mảng đến người phụ nữ khác là em sẽ không tha thứ cho anh" Cô chỉ chỉ ngón tay vào ngực anh rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Khi tiếng thở đều đều của cô tản mát cũng là lúc đôi mắt sắc bén tựa lưỡi dao của anh mở ra sáng bừng trong đêm tối, không ai biết giờ đây anh đang suy nghĩ cái gì, sâu thẳm như bờ vực...
"Anh Ngang..." Nhưng lời nói ngọt ngào tựa mây bay của cô ta còn chưa nói hết liền bị anh lạnh nhạt cắt ngang.
"Đến đây làm gì?" Anh cũng tỏ rõ thái độ chán ghét ngồi xuống ghế nhìn cô ta.
"Bác Mai có nói sẽ để em đến đây không thay thì san sẻ giúp đỡ Lạc Lạc phụ giúp công việc cho anh" Ả bỏ mặc vẻ lạnh lùng của anh mà vẫn tươi cười nói. Biết sao được anh chính là ước muốn của biết bao nhiêu người phụ nữ luôn đấy có được không, bên ngoài đẹp trai bên trong có tiền đúng chuẩn "Sugar daddy" mà mấy chị em thường nói này.
"Cô thấy tôi ngược đãi con bé quá à?" Lại thêm một câu hỏi lạnh lùng chặn đứng lời nói của Dương Dĩnh, khiến vẻ mặt dịu dàng, xinh đẹp có chút biến đổi nhưng rất nhanh chóng liền bình thường trở lại.
Thật đúng là Bạch Mai đã không tìm thì thôi, cứ hễ tìm là đến cho anh những loại khó giải quyết như thế này. Nhẹ nhàng cũng không có phản ứng, mạnh mẽ cự tuyệt lại càng không.
Dương Dĩnh còn đang định mở miệng nói gì nữa nhưng đúng lúc này âm giọng gần như chế giễu của Nhiếp Anh Lạc lại cất lên:
"Ây da, dì Dĩnh không cần phải lo, ở công ty làm việc con cũng không phải chuyên ngành này nên anh ấy cũng không có giao việc gì nhiều, chỉ độc ngồi từ sáng đến tối thôi" Vừa nói cô vừa bước về phía họ.
Không kiêng nể gì mà ngồi sát vào anh, cánh tay trắng nõn còn khoát lấy cánh tay anh. Cổ áo không biết vô tình hay là hữu ý mà bị cô kéo thấp xuống để lộ những dấu hôn đã sẫm màu sau một màn ân ái kịch liệt vừa rồi khiến cô ta phải chờ đợi. Nhìn thấy cảnh xuân trước mắt Dương Dĩnh nắm chặt bàn tay, móng tay sắt nhọn đâm sau vào da thịt đến rướm máu nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.
"Xem ra dì Dĩnh đã lo xa rồi. Chỉ là không biết vì sao bác Mai lại cứ một hai bảo dì phải đến đây với ba của con" Cô ta quả thực rất biết cách dẫn dắt cơn giận dữ, mỗi câu nói được nói ra bằng âm giọng nhẹ nhàng, nhấn nhá đều đều nhưng lại khiến cho người nghe có thể hiểu được tường tận hàm súc.
Ý ả ta là Bạch Mai là muốn gán ghép ả cùng Nhiếp Khuynh Ngang, là ván đã đóng thuyền mai này sẽ trở thành mẹ kế của cô, nên đến đây làm việc cũng là lẽ đương nhiên.
Thấy con mèo nhỏ nhà mình chuẩn bị tức giận nữa anh liền đưa tay vuốt vuốt lưng trấn an cô, rồi nói:
"Vẫn câu nói cũ, nếu cô không muốn chết" Anh chỉ quẳng câu nói đầy hàm súc rồi đúng lén kéo tay Nhiếp Anh Lạc đi mất.
Bỏ lại Dương Dĩnh ngồi trên sofa nhìn theo, nhưng xem ra câu nói đe dọa của anh vẫn không làm dập tắt được ngọn lửa mãnh liệt trong đôi mắt của cô ta.
...
Lại 1 tháng tiếp trôi qua,
Trong thời gian này, Dương Dĩnh kể từ lần đó cũng không xuất hiện trước mặt anh và cô nữa. Chắc chắn là đang ủ mưu gì đó...
Anh cùng cô vẫn sống những ngày tháng như một cặp tình nhân, à không nó giống như là... bàn tình thì hơn. Bởi chỉ có cô nói yêu anh, nhưng anh vẫn chưa từng đáp lại. Cuộc sống thì cũng như là một bảng tuần hoàn sáng đi làm ở công ty, cùng ăn cơm trưa, tối. Đêm đến anh lại giày vò cô đến gần sáng mới chịu buông tha, cứ vòng lặp như thế. Người ta thường nói đàn ông càng trẻ càng nhiều tinh lực, nhưng nhìn anh xem phải nói là còn hơn cả tiêu chuẩn bình thường nữa. Với cái thân thể này của cô thì cũng không thể chịu nỗi a~
Vừa trãi qua một trận mây mưa cuồng nhiệt xong, cô cũng được anh bế đi tắm rửa. Nằm trên giường mệt mỏi tựa đầu vào ngực anh, bỗng dưng hỏi:
"Khuynh Ngang, anh có yêu em không?" Đã bao lần sau cơn kích tình cô đều hỏi anh một câu.
"Sao lại hỏi như vậy?" Và anh sẽ trả lời đúng một câu hỏi lại cô như thế, đến câu hỏi câu trả lời cũng lười thay đổi.
"Em chỉ muốn biết thôi" Cô dụi dụi đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh.
"Lạc Lạc, em là người phụ nữ đầu tiên của anh" Khác với mọi lần, hôm nay anh lại ôm chặt vai cô cười khẽ.
"Cũng sẽ là người phụ nữ cuối cùng của anh... chứ?" Cô bất an khi nghe thấy câu nói này, đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ - "nhạy cảm".
"Ừm" Tựa cằm lên đầu cô nhắm mắt trả lời theo quán tính, có lẽ vì quá mệt mỏi mà ngủ quên.
"Nhiếp Khuynh Ngang đã nói rồi đấy, anh là dám bén mảng đến người phụ nữ khác là em sẽ không tha thứ cho anh" Cô chỉ chỉ ngón tay vào ngực anh rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Khi tiếng thở đều đều của cô tản mát cũng là lúc đôi mắt sắc bén tựa lưỡi dao của anh mở ra sáng bừng trong đêm tối, không ai biết giờ đây anh đang suy nghĩ cái gì, sâu thẳm như bờ vực...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook