Chương 57
Lục Vãn tới dưới lầu, nhắn tin WeChat để đối phương xuống lấy hợp đồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đợi 5 phút, thấy trợ lý Tiểu Triệu của Lục Bất Du chạy tới.
Tháng trước, lúc ghi hình hai người đã từng gặp, Tiểu Triệu biết Lục Vãn với ông chủ mình là anh em ruột.
“Lục tổng đi chuyến này vất vả rồi, anh Du đang ở trên lầu, anh ấy có chuyện với nói với em đó, nếu không thì em cùng anh đi lên nhìn xem ha?”
Tiểu Triệu nói hết lời mới kinh ngạc phát hiện không đúng. Em gái là “Lục tổng”, anh trai là “anh Du”, vai vế loạn hết lên rồi.
Lục Vãn: “Không được, anh ấy có chuyện thì về nhà nói với em là được, bây giờ em muốn đến trường huấn luyện.”
“Ai ai ai, Lục tổng đừng đi mà, thật sự có chuyện quan trọng, không tốn nhiều thời gian của em đâu.” Tiểu Triệu tiến lên ngăn người lại, vẻ mặt khẩn thiết.
Lục Vãn tỉnh ngộ, mở miệng hỏi: “Lục Bất Du lại gây chuyện à?”
Trợ lý Triệu cảm thấy cũng không thể nói như vậy, chẳng lẽ anh Du không có mặt mũi sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà với tình huống hiện tại, cứ nhờ Lục Vãn đi lên trước rồi tình sau, vậy nên cậu gật đầu, tội nghiệp nói: “Em hiểu mà, làm ơn.”
Lục Vãn: “...”
Cô chẳng muốn hiểu.
–––––
Khi Lục Vãn đi vào phòng trang điểm thì Lục Bất Du đang cúi đầu xem điện thoại.
Anh nhíu mày, không biết đang nhắn tin hay đang chơi trò chơi.
Khóe mắt liếc thấy có người bước vào, Lục Bất Du cất điện thoại.
Tầm mắt của anh đánh giá Lục Vãn một lượt, hơi hơi nhướng cằm lên nói: “Mặc dù nhan sắcccủa em bình thường, hôm nay coi như có lời cho em, cho phép em chụp ảnh tạp chí cùng anh.”
Lục Bất Du trang điểm mắt, một đôi mắt đào hoa càng thêm vài phần quyến rũ không cần nhìn toàn bộ khuôn mặt, chỉ riêng đôi mắt này đã phảng phất như cất giấu vô số chuyện cũ.
Đủ để khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Phần lớn minh tinh giới giải trí không muốn bị gọi là bình hoa, nhưng đứng cùng thì Lục Bất Du không lo lắng việc này, vì cơ bản chỉ có thể bị gọi là cảnh nền~
Dù sao đến anti-fan của Lục Bất Du cũng phải thừa nhận giá trị nhan sắc của lưu lượng đỉnh cấp này không thể bắt bẻ.
Lục Vãn: “Đầu óc anh có vấn đề à?”
Lục Bất Du: “Hả, vậy mà em lại không muốn? Người khác nịnh anh còn chưa đồng ý, nếu không phải chúng ta là người quen thì có thể đến phiên em được lợi sao?”
“Không quen.”
Lục Vãn bỏ lại hai chữ này, lười nói với anh, xoay người bước ra ngoài.
–––––
3 phút sau.
Lục Vãn cúi đầu nhìn người đột nhiên phi tới, ôm lấy chân mình không buông– Lục Bất Du, không nhịn nổi nữa mà nói: “Anh buông ra cho em.”
“Anh không buông, trừ phi em đồng ý chụp ảnh với anh.”
Lục Vãn: “Lập tức buông ra, không có khả năng đâu.”
“Sao em tuyệt tình thế, chụp ảnh thôi mà, chẳng lẽ em còn bị thiệt sao?”
“Buông ra a a a a! Em muốn đi học!”
“Anh không buông, anh không buông, anh chính là anh trai ruột của em mà.”
Người đại diện Tiểu Trương và trợ lý Tiểu Triệu nhìn nhau.
Ha, hình như người vài phút trước vênh váo tự đắc không phải anh Du đâu.
Sự đối lập trước sau lớn quá.
Nhưng chuyện đã phát triển đến nước này, bọn họ thật sự cũng chẳng thấy bất ngờ chút nào.
–––––
Cửa bị đẩy ra trong nháy mắt, Lục Bất Du lập tức đứng lên.
Tuy động tác anh nhanh nhưng Đỗ Tiêu vẫn thấy....
Vừa rồi hai người kia ôm nhau sao?
Lục Bất Du khôi phục dáng vẻ lãnh đạm chỉ trong một giây, nhíu mày nói: ”Trước khi vào, ít nhất phải gõ cửa.”
Đây là phòng nghỉ riêng của anh.
Đỗ Tiêu vội vàng xin lỗi: “Ngại quá thầy Lục, do tôi sốt ruột tìm anh, bên Tuyết Dung tôi đã khuyên bảo tốt rồi.”
Khương Tuyết Dung là nữ nghệ sĩ hợp tác chụp hình với Lục Bất Du, Đỗ Tiêu là người đại diện của cô ta.
Lục Bất Du: “Không cần khuyên, nếu cô ta không muốn thì tôi chẳng ép, tôi đã tìm được người thay thế rồi.”
Đỗ Tiêu ngẩn ra, bĩu môi: “Này không cần thiết đâu, Tuyết Dung chính là công chúa nhỏ, tuy có hơi tùy hứng nhưng không có ý xấu, các fan còn cảm thấy rất đáng yêu, ngài là tiền bối nên khoan dung một chút đi.”
Tính tình Lục Bất Du bình thường nhưng anh rất chuyên nghiệp, chưa bao giờ chủ động gây sự.
Nếu anh đã vậy thì nhất định đã bị chạm đến điểm mấu chốt.
“Ai mà không phải công chúa nhỏ.” Lục Bất Du cười một tiếng, chờ nói xong lại cảm thấy câu này không đúng lắm, bổ sung: “Tôi không phải nói mình, ý tôi là ai mà không phải công chúa nhỏ trong mắt bố mẹ, Lục Vãn cũng thế, tôi sẽ hợp tác với công chúa nhỏ này, tuy con bé không đáng yêu, lại còn hung dữ.”
Lục Vãn: “...”
Thật sự không cần.
Những người khác: “...”
Lục Vãn: “Không thì mọi người nói chuyện với nhau đi, đừng lôi em vào, em có việc đi trước đây.”
Lục Bất Du sợ người chạy, nhào qua ôm cánh tay Lục Vãn: “Không được, vừa nãy em đã đồng ý với anh rồi.”
Lục Vãn quay lại nhìn đối phương, ký ức của cô bị sai lệch à? Cô không hề nhớ vừa nãy mình có đồng ý với đối phương nha.
Tên đàn ông vừa đẩy cửa vào nhìn không giống người tốt, vậy nên Lục Vãn không phủ nhận ngay.
Anh trai này tuy hay gây chuyện nhưng thỉnh thoảng cũng có thể giữ mặt mũi cho anh một chút.
Lục Bất Du thấy Lục Vãn không làm mình mất mặt trước mặt mọi người thì nhẹ nhàng thở ra, nói với Đỗ Tiêu: “Anh đi đi, đưa nghệ sĩ của anh về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng chậm trễ công việc ngày mai.”
Vẻ mặt Đỗ Tiêu khiếp sợ lẫn bất ngờ, Lục Bất Du được xem là người phật hệ.
Dù sao thì đối phương đã ở đỉnh cao, không thiếu tài nguyên và độ hot, nam nghệ sĩ cùng tuổi không một ai sánh bằng, không có gì đáng để anh để tâm.
Nhưng hôm nay có chuyện gì vậy?
Chỉ vì Khương Tuyết Dung nổi tính, sau khi bới móc đủ kiểu thì nói “không muốn chụp”, nhưng vừa nghe là biết nói lời giận dỗi mà.
Vậy mà Lục Bất Du lại mượn cớ này để thay nghệ sĩ nhà anh ta?
Buổi chụp hình hôm nay Lục Bất Du là chính, Khương Tuyết Dung là phụ, vốn yêu cầu bọn họ phối hợp với đỉnh lưu chụp chủ đề nên mới nhận được lời mời.
Lục Bất Du kiên trì thay đổi người đương nhiên là được.
Bởi vì chính Khương Tuyết Dung đã nói “không muốn chụp” trước!
Quậy lớn lên thì dư luận sẽ bất lợi với bọn họ! Chỉ có thể nhịn.
Nhưng lần này là cơ hội khó có được, bởi chỉ cần bìa tạp chí nào có Lục Bất Du thì không đến một giây, lượng tiêu thụ nhẹ nhàng đột phá trăm vạn.
Tính toán để Khương Tuyết Dung cọ fans Lục Bất Du của Đỗ Tiêu sụp đổ.
Đỗ Tiêu biết tháng trước Lục Bất Du ghi hình gameshow, không phải cô nữ sinh trung học kia nhờ Lục Bất Du mà có nhiều người chú ý và fans sao.
Các phương diện của cô đều rất bình thường.
Đỗ Tiêu chưa từ bỏ ý định, nói lời hay một thôi một hồi nhưng Lục Bất Du vẫn không dao động.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Trương mời anh ta ra ngoài.
Tiểu Trương buồn bực, đột nhiên thái độ của đại tiểu thư lại cứng rắn… nhưng không phải không thể.
Cậu cũng có ấn tượng không tốt với nữ nghệ sĩ kia, cho nên chẳng muốn nói giúp cô ta.
Lục Bất Du: “Em thấy rồi đấy, anh đã loại bên kia rồi, nếu em không giúp anh thì anh không thể chụp ảnh được, cuối cùng chỉ đành bị mất hết mặt mũi.”
Lục Vãn: “...”
Còn có thể nói như vậy? Anh làm thế này là tiền trảm hậu tấu!
Trợ lý và người đại diện nhìn nhau, hai người nhanh chóng có chung suy nghĩ.
Người đại diện Tiểu Trương buồn bã nói: “Em gái không cần xen vào đâu, anh sẽ thông báo với mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cả ekip tăng ca không ngủ để ứng phó, nhưng không sao, chỉ là việc nhỏ thôi, dù sao anh Du cũng đã có lịch sử đen là mắc bệnh ngôi sao rồi."
Trợ lý Tiểu Triệu miễn cưỡng nở nụ cười: “Em sẽ gọi điện cho lão Lý phụ trách nghiệp vụ, để cậu ta lập tức quay lại tăng ca. Tuy rằng nửa tháng trước lão Lý đã xin nghỉ nửa tháng, nói muốn ở cùng bà xã sinh con, ngày dự sinh là hai ngày này nhưng đương nhiên công việc quan trọng hơn, con vừa sinh ra không thể nhìn ra điểm nào giống bố mẹ, lần sau nhìn cũng được. Lục tổng em bận thì mau đi đi.”
Sắc mặt Lục Vãn hòa hoãn: “...Thật ra hôm nay em có tiết học.”
Lục Bất Du hừ lạnh: “Hôm nay em đến trường huấn luyện làm người máy đúng chứ, tuy rằng giáo viên dạy em là người có quyền thế nhưng anh cũng quen ông ta, em không đi cũng không bị gì đâu.”
Lục Vãn: “Sao anh biết?”
“Anh còn biết em học những môn nào, giáo viên tên là gì.”
Đối phương nói ra mấy cái tên, mỗi cái đều đúng.
Lục Vãn hoàn toàn giật mình, thường ngày cái người này nhàn rỗi lắm hả?
Lục Bất Du: “Em xem, anh quan tâm em nhiều thế này cơ mà, anh hỏi em, em biết nhân vật đầu tiên anh diễn là gì không?”
Lục Vãn: “... Chắc là một người đàn ông.”
“Anh quan tâm em như vậy mà em không để ý đến anh một chút nào! Ngay bây giờ, lập tức nói xin lỗi anh mau.”
“...Thật xin lỗi.” Lục Vãn nhận mệnh xin lỗi.
Lục Bất Du nghĩ nghĩ lại nói: “Thế này đi, nếu em giúp anh, anh sẽ cho em vé vào cửa buổi biểu diễn của Lăng Hạc, ngồi hàng ghế đầu đấy nhé, trên mạng không mua được đâu.”
Lục Vãn do dự năm giây, mở miệng mặc cả: “Ngoại trừ Lăng Hạc, em con muốn vé vào cửa của ban nhạc Planet nữa, em muốn chữ ký Thẩm Hoài Lân.”
Tuy cô không tham gia fandom nhưng bình thường thích nghe nhạc, cũng có nghệ sĩ mình thích, không chỉ một người.
Lục Bất Du khẽ nhíu mày, bắt đầu khó chịu.
“Lục Vãn, em có ý gì? Em thích mấy tên đàn ông hoang dã đó? Vì sao lại không là fan của anh?”
Anh có chỗ nào kém người ta chứ?
“Anh thì cũng được, nhưng em không suy nghĩ đến đâu.” Nói xong, Lục Vãn chốt: “Nếu anh cảm thấy OK thì lần này em có thể giúp anh, chỉ lần này thôi đấy.”
Cô không có hứng thú với giới giải trí, cũng không phải có thành kiến mà chỉ đơn giản cảm thấy mình không phù hợp với công việc đó.
Lục Bất Du: “Được rồi.”
Hôm nay anh chỉ muốn kéo Lục Vãn chụp chung thôi.
Nhiếp ảnh gia thấy Lục Bất Du thay đổi cộng sự, rất ngạc nhiên nhưng cũng thấy cộng sự mới này tốt hơn.
Anh ta cũng xem qua chương trình kia rồi.
Lục Vãn nhanh chóng thay đồ, cô là dân nghiệp dư, lại thêm là học sinh cấp ba nên không cần trang điểm đậm, chỉ cần đơn giản là được.
Lục Bất Du không có gì bắt bẻ, điều kiện của Lục Vãn cũng không tồi.
Hai người đều có đường nét chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lập thể cho nên đứng cạnh nhau rất ăn nhập.
Lục Vãn là vừa tuấn tú lại vừa lộ ra nét anh khí, khí chất của cô trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi cười lên thì cuốn hút vô cùng, Lục Bất Du thì trong vẻ đẹp trai lại có gì đó rất quyến rũ.
Nhiếp ảnh gia chuẩn bị ba concept.
Concept thứ nhất là hai người mặc đồ vest đi giày da, nhìn rất ngầu, Lục Vãn mặc vest kết hợp với váy, Lục Bất Du là quần.
Concept thứ hai hoàn toàn khác biệt, cho hai người thay áo sơ mi hoa, quần đùi, đeo kính râm sặc sỡ.
Phía trên phông nền là đại bàng sa mạc hài hước, vừa có đất, vừa thủy triều, vừa vui nhộn, chỉ có giá trị nhan sắc cao như bọn họ mới cân được phong cách này.
Nhiếp ảnh gia chỉ đạo hai người pose dáng.
Lục Bất Du làm theo yêu cầu, gác cằm lên bả vai Lục Vãn nhưng lại âm thầm dùng sức tì xuống, vẻ mặt không ngại hy sinh.
Lục Vãn: “Anh làm gì thế, đầu anh thật nặng!”
Ba phút sau, quay phim bảo Lục Bất Du ngồi xuống đất, Lục Vãn để một chân lên vai cậu.
Sự tương tác giữa hai người khiến hình ảnh trở nên hoạt bát sinh động hơn.
Lục Bất Du: “Sao thế nhóc con, anh đã bảo em ăn ít đi rồi mà, một cước này của em là muốn đá anh nhào vào trong bùn sao? Em nói thật cho anh biết, có phải em 180 cân* rồi không?”
*1 cân Trung Quốc sẽ bằng 596,8 gam Việt Nam, 180 cân tương đương hơn 100kg
Lục Vãn: “Anh im miệng, phiền phức.”
Lúc chụp concept này vẻ mặt hai người cũng không vui vẻ, vừa buồn bực vừa ghét bỏ nhau.
Nhưng lại cực kỳ thú vị, cảm giác mới lạ.
Bọn họ không cười nhưng người xem thật sự nhịn không được mà cười thành tiếng.
Tình anh em giống như một giây sau sẽ vùng lên kéo tóc nắm đầu nhau, ồn ào nhốn nháo.
Concept thứ ba thiên hướng cổ phong một chút, sắc màu trong sáng, cuối cùng cũng không lãng phí giá trị nhan sắc của đôi anh em này.
Ba concept hoàn toàn khác nhau, nhiếp ảnh gia rất vừa lòng.
Anh quay phim cũng cảm thấy hậu trường chụp hình này xem đi xem lại cũng phải cười ngặt nghẽo.
Ngày thường hai bên hợp tác sẽ gọi đối phương là “thầy”, thể hiện sự lễ phép với đàn anh đàn chị, vậy nhưng hai vị này đúng là toàn bộ quá trình chụp hình đều hùng hổ với nhau.
Giống như bản ngoại truyện ở show truyền hình kia.
Tạp chí này mà phát hành, hiệu quả nhất định không tồi.
–––––
Lúc Đỗ Tiêu trở về, Khương Tuyết Dung đang tô lại son, cô ta không ngẩng đầu lên, hỏi: “Thế nào, đã nói chuyện với anh ấy chưa, tôi có thể lập tức qua chụp.”
“... Lục Bất Du không cần cô qua chụp nữa, cậu ta đã tìm người khác rồi.” Đỗ Tiêu do dự mãi, quyết định vẫn nói thẳng tình huống.
Tay Khương Tuyết Dung run lên, son môi tô lệch một đường trên mặt, cô ta không có lau ngay mà đứng bật dậy, không tin nổi mà hỏi: “Anh đùa à? Ý của anh là đổi tôi? Đổi thành ai? Văn Xu Huệ? Úc Thi Thúy? Quan Đào Nhiên?”
Người trong miệng cô đều là người hiện giờ chạm tay có thể bỏng, cũng là kẻ thù.
“Đều không phải, là người nghiệp dư nhưng cũng không thể nói hoàn toàn không có kinh nghiệm vì gần đây có tham gia show truyền hình với Lục Bất Du, trước kia cô cũng nhắc đến tên cô ta vài lần rồi.”
Khương Tuyết Dung bị sốc, trái tim đập lỡ một nhịp.
“Ý anh là, Lục Vãn?”
“Đúng vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên vì sao cô ta đến nhanh như vậy, nhưng… cô không cần quá để ý.”
Anh ta nói xong mới nhận ra sắc mặt của nghệ sĩ nhà mình rất xấu.
Khương Tuyết Dung bình tĩnh lại, cẩn thận hỏi: “Có phải Lục Bất Du thoạt nhìn… có quan hệ tốt với cô ta? Nếu vậy thì khó trách.”
“Khó trách cái gì?” Đỗ Tiêu không hiểu ra sao.
Khương Tuyết Dung: “Vừa nãy chúng tôi nói chuyện có nhắc đến Lục Vãn.”
Lúc ấy người đại diện hai bên không ở đó, Khương Tuyết Dung muốn lôi kéo làm quen với Lục Bất Du nên chủ động tìm đối phương nói chuyện.
Vì muốn khoảng cách đôi bên được rút ngắn, Khương Tuyết Dung nói rất nhiều tin bát quái* trong giới mà mình biết.
*Tin bát quái: Tin đồn, drama...
Chính là chuyện riêng tư của cô bạn có quan hệ tốt với cô ta.
Lục Bất Du chỉ tùy tiện nghe một chút thôi, anh ra mắt sớm hơn cô ta vài năm rồi, các loại bát quái đã sớm nghe đến ngấy.
Nhưng vị này lấy chuyện riêng tư của bạn mình ra để làm đề tài câu chuyện nhằm lôi kéo quan hệ thì rất không sáng suốt.
Nhìn giọng điệu và động tác quá lố của đối phương… không giống công chúa nhỏ, Lục Bất Du cảm thấy giống diễn viên hài hơn.
Sau đó, anh nghe để giết thời gian, còn chuyện cô ta nhờ anh giúp giới thiệu tài nguyên phim, thì anh không định làm.
Lục Bất Du cảm thấy thiên phú của mình không coi là cao, nhưng đã cố gắng rất nhiều.
Vị này không có thiên phú cũng không cố gắng, dù sao cũng là “công chúa nhỏ”.
Nếu là công chúa thật, vậy càng không cần mình giới thiệu tài nguyên.
Khương Tuyết Dung nhìn Lục Bất Du mãi không có dáng vẻ hứng thú, vì thế thay đổi chủ đề, tập trung vào anh.
Tiếc là cô ta mới gặp Lục Bất Du lần đầu, cả hai chẳng biết nhau.
Nhớ tới chương trình đang hot gần đây, Khương Tuyết Dung tìm được đề tài, cô ta cười hỏi: “Chương trình trước đó anh quay, thật sự là ngày nào cũng phải viết từ sao? Chắc là phía sau ống kính có nhân viên công tác giúp đỡ nhỉ?”
Người mỗi ngày đều chong đèn chiến đấu đến khuya – Lục Bất Du nở nụ cười nhạt: “Cô thật thông minh.”
“Tôi biết ngay mà! Vậy anh có quan hệ tốt với người bạn ngồi cùng bàn không? Cảm thấy tính cách cô ấy thế nào?”
Lục Bất Du nghĩ: “Bình thường.”
Khương Tuyết Dung nghe “bình thường” thì suy ra quan hệ giữa hai người không tốt lắm, vậy là có thể nói mà không cần cố kỵ rồi.
“Bạn học cùng bàn đó, chính là Lục Vãn, em biết chuyện trước kia của cô ta đấy, anh có muốn nghe không?” Cô gái ra vẻ thần bí hỏi.
“Chuyện gì?”
Đương nhiên Lục Bất Du cảm thấy hứng thú, chưa có ai nói xấu Lục Vãn cùng với anh hết, xung quanh toàn khen con bé.
“Tuy cô ta là đại tiểu thư Lục gia nhưng đừng nhìn điều kiện không tồi mà lầm, thật ra là mới được nhận về không lâu, nghe nói mười mấy năm trước đều bị nuôi dưỡng giống con trai, đáng sợ lắm.”
Lục Bất Du: “...”
Không phải đại tiểu thư, là nhị tiểu thư.
Đại tiểu thư là tôi!
“Anh biết vì sao em lại biết không? Bởi vì trước kia anh họ em có hôn ước với cô ta, nhưng mà đã hủy rồi.”
Chỉ là anh họ kia quan hệ xa quá, cách vài chi lận, cô ta cũng chỉ nghe được người lớn nói thôi.
Lục Bất Du: “...”
Khương Tuyết Dung thấy đối phương vẫn không hé răng, nghĩ là đang bị chấn động.
Vì thế lại nói tiếp :”Anh xem cô ta hơi một tí lại động chân động tay, có điểm nào giống con gái không. Có khi cô ta thật sự có bệnh, trước kia cắt tóc ngắn thật ngắn, bây giờ thì dài hơn một chút rồi… dù sao em cũng không thích, cũng không hiểu sao sẽ có người thích xem cô ta.”
“Câm miệng lại cho tôi, cô một vừa hai phải thôi.”
Lục Bất Du liếc cô ta một cái, đứng dậy ra ngoài.
Anh rất muốn có người cùng nói xấu Lục Vãn nhưng tuyệt đối không phải bịa đặt.
Không thích, vậy tôi càng muốn chụp cùng Lục Vãn.
Người thích em gái tôi còn nhiều hơn cô đấy, dù sao thì thì thế giới này rất không lý trí.
–––––
Trước khi Lục Vãn đến, Lục Bất Du đã nói với một số bên rằng anh sẽ không hợp tác với Khương Tuyết Dung trong tương lai, tránh cho việc hợp tác mà không thoải mái.
Gần đây con ông cháu cha ra mắt ở giới giải trí rất nhiều, dù sao chỉ cần hơi có cảm giác tồn tại, một năm kiếm mấy trăm hoặc hơn một ngàn vạn là chuyện nhỏ, nhưng nếu có thêm fan yêu thích thì tương lai vô hạn.
Xem như một công việc tốt.
Tiêu tiền đi thuê tài khoản marketing nhất định sẽ có fans, có cảm giác tồn tại thì sau này từ từ tẩy trắng là được.
Con ông cháu cha tự có tài nguyên và vốn riêng, về chuyện này này cũng có ưu thế.
Lục Bất Du không phong sát* đối phương nhưng vẫn có thể tránh.
*Phong sát: cấm sóng, không cho xuất hiện.
Hai người không cùng đẳng cấp, nếu chỉ có thể chọn một thì hầu hết đối tác đều chọn Lục Bất Du, từ bỏ người kia.
Lục Bất Du cực kỳ muốn có một cô em gái ngọt ngào, như anh đã từng.
Lúc Lục Vãn chưa được hai tuổi, rất đáng yêu ngọt ngào.
Khi ấy con bé mới biết đi không lâu, cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo, quơ tay kéo anh ngồi xổm xuống, sau đó “bẹp” một cái, bất ngờ hôn lên má anh một nụ hôn đậm mùi sữa.
Nhưng mà… anh cảm thấy Lục Vãn hiện tại cũng rất tốt.
Dù sao thì cô gái lớn lên trong hoàn cảnh gia đình không tính là tốt ấy thì vẫn nên hung dữ, như vậy sẽ không bị bắt nạt.
Buổi tối hôm đó anh bỏ việc mà ngàn dặm xa xôi chạy đến, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con bé, anh mới nhẹ nhàng thở ra.
–––––
Sau khi Đỗ Tiêu biết nghệ sĩ nhà mình nói xấu Lục Vãn, ngây người toàn tập.
Anh ta do dự một lúc, cắn môi nói: “Tôi có thể chắc chắn với cô, quan hệ giữa Lục Bất Du và nữ sinh kia rất tốt, khi tôi đẩy cửa vào, hai người họ hình như đang ôm nhau.”
Trong nháy mắt anh ta nghĩ mắt mình hoa mất rồi.
“Anh nói cái gì? Lúc ấy chỉ có bọn họ? Đây chính là studio chụp ảnh đấy!” Vẻ mặt Khương Tuyết Dung khiếp sợ.
“Không phải, lúc ấy người đại diện và trợ lý của Lục Bất Du cũng ở đó, hơn nữa tôi không thấy rõ lắm, hình như là ôm? Tôi cảm thấy không có khả năng, hình như Lục Bất Du đang ngồi xổm buộc dây giày cho nữ sinh đó.”
“Cái gì??” Khương Tuyết Dung hừ lạnh: “Có gì không thể, người đại diện và trợ lý không tính là người ngoài, khó trách muốn đổi tôi! Chắc là sắp xếp tốt rồi, tôi sẽ không từ bỏ đâu! Tôi muốn nói chuyện này ra.”
Đỉnh lưu sắp bị xử trảm vì yêu đương hẹn hò, Lục Vãn cũng sẽ không có kết quả tốt, cô ta đang là học sinh cấp 3, người hâm mộ chắc chắn sẽ tấn công cô ta một cách điên cuồng.
Đỗ Tiêu trừng lớn mắt: “Đừng như vậy, chúng ta lại không có bằng chứng, chỉ là suy đoán thôi.”
Dù sao hai người kia không hề có cảm giác CP, nhìn thế nào cũng giống anh em, có nói ra ngoài thì người ta cũng chẳng tin.
Khương Tuyết Dung cẩn thận ngẫm lại, đúng là không có bằng chứng thật.
Nhưng việc này cô ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu, vậy thì chẳng phải cô ta bị hãm hại không công sao?
Lục Vãn này, ức hiếp người quá rồi.
Đừng nhìn cô ta cắt tóc ngắn, tâm tư tỉ lệ nghịch với mái tóc đấy, tâm tư thâm trầm, chẳng những có thể lấy lòng Lục Bất Du mà còn âm thầm đối phó với mình.
Lục Vãn có tâm tư rất sâu đang đánh nhau với Lục Bất Du, cuối cùng cũng chụp xong rồi.
Cô thay quần áo, tùy tiện lau mặt rồi chuẩn bị đến trường huấn luyện.
Trường huấn luyện ở ngay đây, đi ba trạm tàu điện ngầm là tới.
Lục Vãn ra khỏi studio thì thấy một cô gái đang nhìn mình.
Ánh mắt nhìn cô chằm chằm không hề thiện cảm.
Cô nghiêng đầu hỏi trợ lý nhỏ đưa mình xuống: “Cô gái kia là ai thế?”
Trợ lý nhỏ rất trung thực, nhỏ giọng nói: “Em đừng gọi ‘cô gái kia’, đây là công chúa nhỏ của người khác đấy.”
Lục Vãn: “À, mắt công chúa này hơi lé nha.”
Trợ lý nhỏ đã lạc lối: “Em không hiểu đâu, nếu không thì sao người ta có thể làm công chúa được, nhìn nghiêng lâu như thế mà mắt cũng không xót.”
“Nói thật, ánh mắt nhìn rất tốt.”
Hai người nhìn nhau, có vẻ đó là điểm lợi hại của cô ta.
Lúc bọn họ đi qua “công chúa”, đều quăng cho cô ta ánh mắt kính nể.
Khương Tuyết Dung cảm thấy không phục đang đi tìm người để lý luận, nhận được ánh mắt của hai người kia thì nghẹn lại.
Chờ bọn họ đi xa mấy thước thì mới lấy lại tinh thần, cơn giận lần nữa bùng lên.
Cố ý, nhất định là cố ý! Tâm cơ quá sâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook