Chương 56
Lục Vãn ngẩn người hai giây, lúc này mới hỏi: “Hạng 2? Chú biết điểm sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bố Hứa: “Chú không hỏi, nhưng cái này ngày mai công bố, đến lúc đó con sẽ biết thôi.”
Hứa Yêu cười to: “Lục Vãn cậu làm sao thế? Lần này lại không đạt hạng nhất à? Sao, không phục đúng không, cậu mà cũng có ngày này ha.”
Lục Vãn: “...Thật ra cũng không hẳn.”
“Ha ha ha cậu đừng xấu hổ, cứ thừa nhận đi.”
Lục Vãn không nói chuyện, ngược lại bố Hứa đang lái xe không nghe nổi nữa, chờ đến đoạn đèn xanh đèn đỏ thì ông cầm chai nước lên uống một nửa rồi ném về sau.
“Câm miệng, cả năm con đều xếp hạng hai từ dưới lên, sao còn không biết xấu hổ mà cười nhạo người khác hạng 2 từ trên xuống?”
Hứa Yêu nhanh nhạy tránh được, bất mãn kêu lên: “Bố điên rồi ư? Sao bỗng nhiên muốn mưu sát con trai ruột của mình? Điều này sao có thể giống nhau được, trước kia con thi đều đếm ngược nhưng Lục Vãn thì hai lần liên tục chưa thi được hạng nhất rồi!”
Bố Hứa ngẫm nghĩ, aizz, thật đúng là như vậy, vì thế ông dịu dàng an ủi: “Lục Vãn, con đừng để trong lòng, con đã giỏi hơn rất nhiều người rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Vãn: “...”
Thực ra cô không thất vọng.
Không có chuyện mỗi lần đề ra mục tiêu đều sẽ đạt được, chỉ cần còn đang tiến lên thì sẽ có cơ hội trở mình.
Không có con đường nào là vô ích, mỗi bước đi đều đáng giá.
Lần thi sau cô nhất định sẽ đạt hạng nhất.
Khát khao chiến thắng chết tiệt này!
Xe dừng trước cổng nhà, khi mẹ Hứa biết thằng con trai thi được hạng 2 từ dưới lên dám cười nhạo Lục Vãn không thi được hạng nhất, bố nó còn nghiêm túc an ủi người hạng 2 từ trên xuống... thì cả người sửng sốt.
Đôi bố con này sao mặt mũi dày vậy? Quả nhiên chỉ số thông minh có thể di truyền!
Ấn tượng của vợ chồng Hứa gia với Lục Vãn rất tốt, đứa nhỏ thành tích học tập tốt dễ được lòng phụ huynh, lại thêm tính cách của Lục Vãn bình tĩnh, chín chắn. Hứa Yêu có bạn bè đáng tin cậy như thế này, ngay cả khi bọn họ không ở bên cạnh con trai thì vẫn yên tâm.
Mẹ Hứa xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon, cơm nước xong lại giữ Lục Vãn lại nói chuyện một lát.
Bố Hứa nói ông muốn lái xe đưa người về nhà, Lục Vãn từ chối nói giờ cao điểm giao thông ùn tắc, cô đi tàu điện ngầm là được.
“Thực ra chú không cần khách sáo vậy đâu ạ.”
“Bố không cần lái xe đâu, để con đưa cậu ấy đến ga tàu điện ngầm.”
Vợ chồng nhà họ Hứa đồng ý.
Chờ Hứa Yêu đi một vòng trở về, chợt nghe bố mẹ mình đang nói chuyện về Lục Vãn.
“Đứa nhỏ này thật tốt, trước kia tôi muốn nhận làm con nuôi nhưng bố mẹ nuôi của con bé không đồng ý, vì thế mới từ bỏ. Hiện tại tôi lại muốn nhận con bé làm con gái nuôi rồi.”
“Bà cho rằng tôi không muốn sao? Nhưng hiện tại con bé đã tìm được bố mẹ ruột, điều kiện của đối phương tốt lắm, tôi cũng ngại mở miệng.” Bố Hứa thở dài.
Hứa Yêu nâng cao tinh thần, bước lên, vừa xua tay vừa nói: “Sao hai người có thể nhận cậu ấy làm con gái nuôi! Nếu vậy không phải cậu ấy sẽ thành chị của con sao? Tuyệt đối không thể!”
Lục Vãn lớn hơn Hứa Yêu một tháng.
Hai vợ chồng nhìn nhau, đứa con ngốc nhà mình... còn có ý với người ta.
Đối phương là cô gái tốt, nhưng mà...
Mẹ Hứa cười nói: “Con trai, nếu Lục Vãn vẫn là con trai thì mẹ cảm thấy khả năng thành công của con khá lớn, mẹ và bố con làm buôn bán nhiều năm, cũng coi như quen biết rộng, nếu con không thích con gái khác, chỉ coi trọng Lục Vãn… Vậy thì mẹ chỉ có thể đồng ý.”
Hứa Yêu: “...”
“Con có ý nghĩ này, tuy bố mẹ ủng hộ đấy, nhưng nói trước, ý nguyện của con mà không thành thì vẫn phải giữ được phong độ của một thằng đàn ông.” Bố Hứa nói một cách uyển chuyển.
Hứa Yêu: ???
“...Vậy mà bố mẹ cũng nói được? Có ai đả kích con trai ruột của mình như thế này không??” Hứa Yêu buồn bực muốn ói ra máu.
Bố Hứa: “Ruột thịt thì cũng phải nói thật, chúng ta không thể tự tin một cách mù quáng được.”
Mẹ Hứa gật đầu phụ họa.
“Các người thật quá đáng aaaaa!” Hứa Yêu vùi mặt vào sô pha không ngừng lăn lộn.
Giận quá đi mất!
Hai vợ chồng lại nhìn nhau, ý nghĩ càng thêm kiên định.
Mẹ Hứa kéo thằng con lên, mở miệng an ủi: “Đâu phải không hoàn toàn không có hy vọng, bố mẹ thích Lục Vãn, đương nhiên cũng mong con có thể thành công.”
“Đúng vậy, sính lễ bố cũng chuẩn bị tốt rồi, biệt thự lớn với xe thể thao, chỉ cần con có bản lĩnh thôi.”
Hứa Yêu ngớ ra, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cha già, không phải bố nói đã xài hết tiền rồi sao?”
Hai năm trở lại đây đã mua nhà đất.
Bố Hứa: “Đúng là xài hết, hôm nay bố ra ngoài là để bàn công chuyện, nhà xưởng của chúng ta có thể được trưng thu một lần nữa, lần này tiền bồi thường còn nhiều hơn.”
Hứa Yêu: “...”
Cái quái gì thế?
Lúc trước vợ chồng Hứa gia dùng hết tiền tiết kiệm để dấn thân vào con đường gầy dựng sự nghiệp, việc buôn bán thì không kiếm được tiền, nhưng địa điểm bọn họ chọn thật sự quá tốt.
Mười mấy năm qua, đây là nhà xưởng thứ ba được trưng thu.
Hai lần thu hồi trước được bồi thường không ít, lợi nhuận ròng hàng năm của nhà xưởng chỉ có 2 triệu tệ khiến hai vợ chồng cũng lo lắng, không biết có nên tiếp tục không.
Nhưng bọn họ suy nghĩ một hồi, ở nhà thì cũng nhàn rỗi, không bằng làm việc giết thời gian. Hơn hết, nếu nhà xưởng đóng cửa thì rất nhiều công nhân cũ sẽ thất nghiệp, cho nên tiếp tục kiên trì làm tiếp.
Lần thứ ba, bố Hứa chọn địa điểm cực kỳ hẻo lánh, chung quanh là một mảnh hoang vắng.
Vốn tưởng sẽ không gặp phải cảnh thu hồi lần nữa, không ngờ 3 năm sau lại có một công ty điện ảnh đứng ra đầu tư xây dựng thành phố văn hoá nhỏ. Bởi vì cần diện tích rộng, vị trí phồn hoa quá lại không thích hợp, cuối cùng đã nhìn trúng nhà xưởng nhà họ Hứa.
Đối phương nói rất nhiều, bố Hứa cũng không hiểu hết, dù sao cũng là dự án lớn, vừa có nhà hàng, vừa có thể quay phim, còn có thể phục vụ cho mục đích du lịch. Chính vì vậy, bọn họ quyết định trưng thu hơn 400 mẫu đất của nhà xưởng.
“...”
Hứa Yêu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vãn.
“Lục Vãn, bây giờ tôi còn là trai tân, hơn nữa bố mẹ tôi cực kỳ thích cậu, sính lễ cũng chuẩn bị xong rồi, chờ khi tôi tròn 20 tuổi thì chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.”
“May là tôi đi rồi nên hôm nay cậu mới bảo vệ được mạng chó của mình, cút đi.” Lục Vãn đang ở trên tàu điện ngầm, cúp máy.
Vẻ mặt bố Hứa khiếp sợ: “Thằng này, sao nói chuyện hùng hổ thế, Lục Vãn nói sao?”
Đây có phải lời tỏ tình không?
“À, cậu ấy khen con đẹp trai.” Hứa Yêu cất điện thoại vào túi, sau đó về phòng mình.
Cậu bị đả kích nhiều rồi, nhưng cũng không để bụng.
––––––
Sáng hôm sau, thành tích cuối kỳ đã có.
Bảng điểm vừa gửi ra ngoài, tạm thời còn chưa đến tay bạn học nhưng thầy cô đã chụp ảnh và gửi vào nhóm lớp.
Hạng nhất Trần Niệm Khanh.
Hạng nhì Lục Vãn.
Hạng ba Tô Nhiêu.
Cả khối đều chấn động.
Dù sao Tô Nhiêu chính là hạng hai vạn năm, vậy mà lần này lại bị vượt qua?
Lớp 11-4 viết bình luận rất nhanh, tất cả đều là quỳ lạy Lục tổng, không ngừng có người tag cô.
Bình luận trong nhóm lớn spam quá nhanh, do Lục Vãn đã sớm biết thành tích rồi nên không thấy ngạc nhiên lắm, bởi vậy chỉ thỉnh thoảng trả lời một hai câu.
Vì thế mọi người đều cảm khái, đại thần chính là đại thần, lúc nào cũng có thể giữ bình tĩnh.
So sánh với nhau, có vẻ bản thân mình quá mức kích động.
Diễn đàn của trường trong kỳ nghỉ hè cũng được cập nhật liên tục, không có thông báo học tập trong kỳ nghỉ hè, tất cả đều là tin bát quái và tỏ tình.
Lúc này các học sinh phát biểu còn tích cực hơn lúc ở trường.
Trước tiên, nick công chúng đăng top 100 hạng đầu tiên ở lớp 10 và 11 lên.
Những người có thể góp tên mình vào danh sách đó đều là học bá khiến học sinh ngưỡng mộ. Top 30 người đầu tiên là học bá siêu cấp, top mười là học bá đỉnh cấp.
Còn top 3… bọn họ không phải người, phải là học thần.
Sự tồn tại của mấy vị đó vượt qua giống loài, không biết sao có thể thi đạt hạng cao như vậy?
Động thái ở phần bình luận rất lớn.
Sư thái đừng mở đèn, là lão nạp: Anh Vãn của tôi vừa mặn vừa ngọt ngào không nói, đầu óc lại còn lợi hại như này, vẫn là câu nói kia, có cậu ấy, hội chị em còn thèm móng heo lớn làm gì?
Ngã ở đâu thì ngồi chơi ở đó: lần này Lục Vãn lại lên một hạng sao? A, bị Trần Niệm Khanh áp một bậc cũng bình thường, nhưng tôi vẫn hy vọng lần sau cậu ấy có thể đứng nhất!
Thảo nguyên xanh: Lục tổng xông lên! Đè Trần Niệm Khanh dưới thân!
Bò trên đầu tường: Lục Vãn thật sự quá trâu bò! Tôi bội phục! Đại ca trường Thượng Đức không có khuyết điểm!
Hở ra là mập: Tô nữ thần bị đè ép? Nhưng mà đừng lo, lần này bị vượt hai điểm thôi, lần sau phản dame lại! Nữ thần, tôi ủng hộ cậu!
Mỗi ngày ngủ không tỉnh: Lục tổng không cần đè Trần Niệm Khanh, có bản lĩnh thì đến đè tôi đi! Tôi cá là cậu không có bản lĩnh (* ̄︶ ̄)
Pháo hoa: ... Tôi lại cắn CP Lục Tô rồi! Học thần X học thần! Không ngừng thay đổi vị trí cao thấp.
Nữ sĩ phương Tây nhàm chán: Bẩn quá! Phát động đánh hội đồng bình luận trên đi!
Âm thầm: Lục Vãn trâu bò, Lục Vãn trâu bò, Lục Vãn trâu bò! Tôi nói to 100 lần! Ông xã của tôi lợi hại thế đấy!
––––––
Lúc Tô Nhiêu xem bảng điểm thì hơi bất ngờ.
Tuy bình thường thái độ học tập của cô cũng rất nghiêm chỉnh, nhưng chưa bao giờ xem trọng thi cử như lần thi này.
Lần này cô đã bỏ rất nhiều thời gian để ôn tập.
Từ nhỏ Tô Nhiêu là kiểu người thành tích tốt, vốn nghĩ lần này dốc hết sức lực thì có thể cam đoan không bị vượt thứ tự.
Không ngờ vẫn không được như ý nguyện.
Tuy không nghĩ sẽ bị Lục Vãn vượt qua nhưng việc đã đến nước này… Tô Nhiêu bất đắc dĩ nhún vai, thành tích của bạn học Lục Vãn bất ngờ tốt hơn cô nhưng lần này mình chỉ kém hai điểm thôi, vẫn có cơ hội.
Cô nhìn về cuối bảng điểm, sau khi thấy thành tích của Hứa Yêu thì hoàn toàn yên tâm.
Chỉ là, người vượt qua mình là Lục Vãn thì tạm chấp nhận được.
Nhưng… lần sau nhất định cô sẽ cố gắng quay lại hạng hai một lần nữa.
––––––
Lâm Niệm Niệm nhìn bảng điểm thì cũng ngạc nhiên không kém.
Lần này cô ta lại xếp hạng 120? Rớt mấy chục hạng so với lần trước... trực tiếp bị out khỏi top 100.
Gần đến ngày thi, cơ bản mỗi ngày Lâm Niệm Niệm đều đi tìm Khương Bác Dương, cô ta muốn khuyên cậu đừng vì mình mà căng thẳng với Lục Vãn.
Khuyên bảo đối phương, nếu hai người có thể bình tĩnh nói chuyện thì không chừng quan hệ sẽ hòa hoãn hơn nhiều, vậy thì cô ta cũng giảm bớt cảm giác cắn rứt.
Lâm Niệm Niệm tốn không ít thời gian vào chuyện đó, thỉnh thoảng còn thất thần trong giờ học.
Người có thể lọt vào top 100 thì thực lực không kém, cô ta rớt hạng là rất bình thường.
Cô ta cũng từng nghĩ nếu trạng thái học tập của mình không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến thứ tự trong kỳ thi.
Nhưng đặt việc học và Khương Bác Dương lên bàn cân so sánh, cô ta chọn vế sau.
Đến ngày thi, bởi vì thường xuyên tiếp xúc nên mối quan hệ giữa hai người thân thiết hơn rất nhiều.
Nghỉ hè lại gặp mặt vài lần, quan hệ càng tốt.
Lâm Niệm Niệm đã chuẩn bị tâm lý, cho dù lần này mình thi không quá tốt thì cũng chấp nhận.
Nhưng khi nhìn cái tên Lục Vãn nằm ở vị trí thứ hai, ngay lập tức cô ta cảm thấy quá khó để thừa nhận.
Chuông di động vang lên, Lâm Niệm Niệm nhìn màn hình, là lớp trưởng Vu Soái gọi đến.
Lâm Niệm Niệm muốn yên lặng một chút, cũng không muốn nói chuyện với người khác, vì thế liền tắt máy.
Ở nơi khác, Vu Soái đang nôn nóng, cho rằng Lâm Niệm Niệm thi không tốt nên tâm trạng khó chịu, có lẽ không muốn nói chuyện, vì thế hắn nhắn tin.
[Niệm Niệm, lần này thi không tốt không sao hết, cậu vừa phải làm thêm vừa phải để ý rất nhiều chuyện, như này đã rất lợi hại rồi.]
[Đừng đau lòng nhé, cậu đã lợi hại hơn rất nhiều người đó!]
Lâm Niệm Niệm đọc tin nhắn xong, không trả lời đối phương mà thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Nghỉ hè cô ta đi làm thêm ở một khách sạn do nhà một người bạn của Khương Bác Dương mở, bởi vì trước khi đi làm đã đánh tiếng rồi nên đồng nghiệp rất hòa thuận với cô ta.
Hôm nay Khương Bác Dương sẽ đến ăn cơm.
Đúng lúc tâm trạng cô ta không tốt, cũng muốn nhanh chóng được gặp đối phương.
Đương nhiên Lâm Niệm Niệm quan tâm đến thành tích của bản thân nhưng thành tích hơn 100 thì thi đại học vẫn chẳng là vấn đề lớn.
Hơn nữa cô ta cho rằng, có chuyện còn quan trọng hơn học tập.
––––––
Ngày hôm nay bảng điểm của Lục Vãn được gửi về nhà, vừa vặn Triệu tổng và giáo sư Lục đã trở lại.
Giáo sư Lục: “Vãn Vãn nhà ta thi được hạng 2 cơ à, quá tuyệt vời, con còn giỏi hơn bố đấy.”
Triệu Giai Ninh: “Vãn Vãn thật lợi hại, sau này chắc chắn sẽ rất giỏi giang.”
Lục Bất Du: “Con thì sao?”
Giáo sư Lục: “Con làm việc trong giới giải trí, nói thật, ca hát không quá tốt, diễn xuất thì cũng tạm, xét về tổng thể, năng lực làm việc chỉ ở mức bình thường.”
Triệu tổng: “Con trai rất có sức sống, cũng tốt lắm ha ha.”
Lục Bất Du: ???
Đấy là đánh giá gì vậy?
Coi như anh đã nhìn ra rồi, kết tinh tình yêu của bố mẹ là Lục Vãn, kết sỏi tình yêu của bố mẹ là anh!
Người đại diện Tiểu Trương đến đúng lúc này, trong lòng thầm lắc đầu.
Đại tiểu thư Lục gia – tức anh Du của cậu, rõ ràng có thể dựa vào gia thế và thực lực để kiếm cơm, cố tình lại chọn dựa vào khuôn mặt.
Nhị tiểu thư Lục gia – Lục Vãn, rõ ràng có thể dựa vào sức lực để kiếm cơm nhưng lại chọn dựa vào đầu óc.
Hai người này tuyệt đối là anh em.
Trước khi Tiểu Trương rời đi, lại dặn đại tiểu thư, đừng quên ngày mai có buổi chụp hình.
––––––
Buổi sáng hôm sau, Lục Vãn vừa chuẩn bị ra ngoài thì nhận được điện thoại của Tiểu Trương.
“Em gái có ở nhà không? Anh trai của em quên mang hợp đồng đến, mà hiện tại anh lại đang vội, em xem có thể tiện đường đưa đến khu phố trung tâm giúp anh được không?”
Lục Vãn: “Có thể ạ, anh nói địa chỉ đi.”
Sau khi Tiểu Trương cho địa chỉ, cậu cúp máy quay đầu nhìn nghệ sĩ nhà mình, lặng lẽ thở dài trong lòng.
Em gái nhỏ còn dễ nói chuyện hơn Lục đại tiểu thư nhiều.
Chủ đề quay chụp tạp chí hôm nay chính là “anh em”, một người là lưu lượng đỉnh cấp luôn tránh bị ghép CP, một người dạo gần đây hot lên nhờ chương trình gameshow. Mọi người rất thích ý khi nhìn thấy Lục Bất Du xuất hiện với hình tượng anh trai trong “anh em”.
Lục Vãn giúp đại tiểu thư hút lượng lớn “fans em gái”.
Lục Bất Du hợp tác với một minh tinh nhỏ hai mươi tuổi.
Cô gái kia giàu tài nguyên, xây dựng hình tượng “đại tiểu thư”, “cô gái nhà giàu thành thật”.
Nếu là giới giải trí mười năm trước thì sớm bị mắng đến máu chó đầy đầu rồi, nhưng thực trạng hiện nay của giới giải trí, chẳng ngại cô là bông hoa lạ, chỉ sợ cô nhàm chán, không gây được ấn tượng.
Chỉ cần có hình tượng này, kiểu gì cũng có fans.
Cô gái đó mạnh tay chi tiền mua tài khoản marketing, hiện tại có không ít chủ đề “gia thế khủng”, “nhiều tiền” được cô ta mua bay lên hot search, người này cũng coi như có tác phẩm nên gần đây độ hot không tồi.
Hôm nay Tiểu Trương gặp người thật, phát hiện cô ta thật giả dối, có lẽ vì duy trì hình ảnh của bản thân nên nhập diễn quá sâu.
Cô ta khăng khăng bắt bẻ tạo hình và trang điểm dù đã hoàn thiện, chẳng những bắt bẻ cách tạo hình của mình mà còn xoi mói Lục Bất Du, điên cuồng chửi nhiếp ảnh gia với anh.
Cô ta thay đổi mấy bộ cũng chẳng vừa lòng, còn làm ra một vài cử chỉ kỳ quái.
Nếu sớm biết đức hạnh của đối phương như này thì Tiểu Trương nhất định sẽ từ chối hợp tác.
A, yêu ma quỷ quái nào cũng đều đến lăn lộn trong giới giải trí.
Danh xưng “đại tiểu thư” được tạo ra bởi tài khoản marketing, còn anh Du của cậu đích thực là đại tiểu thư nhà họ Lục!
Sau vài lần chụp, kiên nhẫn của đại tiểu thư đã hết.
Lục Bất Du: “Cái quái gì thế này! Dẹp hết!”
“Không được đâu, ngày mai ảnh sẽ được in ấn rồi.”
Lục Bất Du: “Một buổi sáng của tôi đó, nếu không thì đổi cô ta đi.”
Anh cảm thấy nhãn hàng chơi khăm mình.
Tiểu Trương: “Đi đâu mà tìm người? Nếu không anh kiên trì nốt nhé?”
Địa vị của anh Du vẫn còn bày ở đó, đương nhiên có tư cách yêu cầu đổi đối tượng chụp hình.
Tuy rằng nếu truyền ra ngoài danh tiếng sẽ không tốt.
Nếu không phải chụp chủ đề “anh em” thì vị nữ nghệ sĩ này còn lâu mới được chọn.
Lục Bất Du: “Không phải cậu nhờ Lục Vãn mang hợp đồng đến cho sao, nếu là con bé, tôi có thể nhịn một chút.”
Tiểu Trương: “...”
Tôi chỉ muốn nói, ngài đây là đang nói mớ à.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook