Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
-
Quyển 1 - Chương 28
Sự kiện đen đủi này của Phương Đại Đồng lại khiến Chu Tô có không ít hảo cảm với cô gái tên Tần Nhiễm Phong này. Một người con gái thông minh, có chủ kiến. Cũng phải thôi, người con gái có thể được Chung Ly chú ý nhất định không phải là dạng vừa.
Bất chợt, Chu Tô rất muốn xem thử Tần Nhiễm Phong, xem xem cô ấy có bao nhiêu thùy mị, bao nhiêu phong cách mà có thể khiến Chung Ly mê muội.
Với dự tính là sẽ đến cổng trường đợi cô ta tan học rồi lén lút quan sát một chút thế nhưng Tần Nhiễm Phong liếc mắt một cái liền nhận ra Chu Tô. Cô ta không hoảng hốt, không tránh, cũng không vênh váo hả hê.
Chỉ là ung dung, mỉm cười nhẹ nhàng đi tới chỗ Chu Tô. Chu Tô rất hâm mộ cô ta, hâm mộ tuổi trẻ, sự tự tin của cô ta, cũng rất hâm mộ phong cách ăn mặc trang điểm của cô ta, quan trọng nhất là hâm mộ cô ta về chuyện có thể nắm bắt được trái tim Chung Ly.
Ngồi trong một tiệm kem, Chu Tô ung dung ngồi vừa nhìn cô gái tên Tần Nhiễm Phong này nhẹ nhàng từ tốn ăn bánh Tirasumi vừa suy nghĩ. Nghe Phương Đại Đồng nói gia cảnh cô ta không tốt nhưng người khác không thể nhìn ra dấu vết nào của sự tự ti trong tất cả hành động của cô ta, ngược lại mang vẻ quý khí bức người.
"Thế nào, không sợ tôi tới đây gây chuyện sao?" Chu Tô từ từ nói một câu.
Nàng nuốt miếng bánh, trả lời "Sẽ không, theo như cách mà Chung Ly nói về chị thì hẳn chị sẽ không làm vậy."
"Hả? Cô thật ra hiểu anh ấy được bao nhiêu phần, hiểu rõ hơn cả tôi?"
"Anh ấy là người tốt, nam nhân tốt, nam nhân tốt hiếm có."
"Hừ" Chu Tô khinh thường ngó ra ngoài cửa sổ "Bây giờ Tiểu tam thật đúng là liều lĩnh." Có thể bình luận về chồng của người khác ngay trước mặt người phụ nữ đó.
"Tôi, không phải vậy, không phải kiểu như chị nói." Cô ta nói xong, liền cắn môi.
"Không đúng ? Tốt, vậy cô nói cho tôi biết… Cô là cái gì?"
"Tôi thật ra thì … Có lẽ chị nghĩ tôi nói dối nhưng tôi đã từng gặp rất nhiều kẻ thứ ba trong quan hệ vợ chồng nhà người khác. Tôi… thậm chí căm hận những con người đó. Nhưng khi gặp được Chung Ly, tôi không có biện pháp, tôi thật sự cũng đã rất mâu thuẫn, rất dằn vặt. Chị có hiểu cảm giác đấu tranh tư tưởng rất nhiều nhưng cuối cùng lý trí cũng không thể chiến thắng trái tim chưa?" Cô ta cụp mắt nói chầm chậm, lời nói cũng có chút không mạch lạc.
"Là bởi vì chính con người anh ấy hay cũng chỉ vì anh ấy lắm tiền nhiều của, cô cho rằng anh ấy sẽ mãi mãi bao nuôi cô? Tiểu cô nương, đối với loại người như Chung Ly, chơi đùa với mấy cô gái nhỏ là chuyện rất bình thường, cô cần gì phải thật lòng thật dạ chứ?"
"Chung Ly là người như vậy sao? Chị Chu cảm thấy anh ấy là người như vậy sao?
Không phải đâu. Chung Ly không phải chơi đùa tôi, chị không hiểu đâu." Tần Nhiễm Phong dùng vẻ mặt kiên định nhìn Chu Tô.
Ghê tởm, buồn nôn. Bây giờ nhìn lại giống như Chu Tô cô là người điểm gậy đánh uyên ương, cô mới là tiểu tam đáng xấu hổ.
"Đủ rồi!" Từ trước đến nay Chu Tô luôn không phải là người có thể tùy ý để cho người ta lăn qua lăn lại vo viên nên nhanh chóng đứng dậy quát lên "Tôi không tâm tình ngồi nghe chuyện tình yêu của các người. Chung Ly là chồng tôi nên tôi sẽ không mặc kệ anh ấy ra ngoài tầm hoa vấn liễu. Còn cô, thức thời tự mình cút xa, nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở trước!"
Ngẩng đầu ưỡn ngực, Chu Tô quay người bước đi. Vốn Chu Tô cô đây mới là người bị hại nhưng dựa vào cái gì Tần Nhiễm Phong lại bày ra bộ dạng chịu uất ức như vậy
Nhưng dù đã quay lưng, âm thanh của tần Nhiễm Phong vẫn bám lấy Chu Tô không ngừng "Có lẽ chị sẽ cảm thấy tôi vô lý. Nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi, chị có yêu anh ấy không? Nếu như không yêu xin cho tôi một cơ hội."
"Cô nói cái gì?" Chu Tô lần nữa xoay người, quay lại chỗ đối diện Tần Nhiễm Phong đang ngồi, lửa giận toát ra "Cô lấy thân phận gì hỏi tôi như vậy. Đó là chuyện của vợ chồng tôi, cớ gì tôi phải báo cáo với cô?" Tần Nhiễm Phong đây là đang khiêu khích cô một cách trắng trợn, Chu Tô nào có thể nào nhịn được giọng điệu này của cô ta.
"Tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, nếu quả như thật chị yêu anh ấy, tại sao không một mực bên cạnh anh ấy, chia sẻ buồn vui, giúp đỡ những lúc khó khăn, ốm đau bệnh tật. Chung Ly cũng sẽ có lúc mệt mỏi, cũng sẽ có lúc muốn có ai đó để dựa vào. Lần đó, anh ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, một mình ở trong bệnh viện không có ai chăm sóc, thật khiến cho người ta chua xót."
Chung Ly bị viêm ruột thừa cấp tính phải nằm viện? Thế nào cô lại không biết, đến tột cùng là chuyện khi nào? Tại sao Chung Ly không nói, anh ấy còn có bao nhiêu chuyện gạt cô đây?
Tần Nhiễm Phong thấy sắc mặt Chu Tô dại ra, nói tiếp "Chung Ly nói, chị thuộc kiểu phụ nữ yêu thích tự do, không ai có thể trói buộc được bước chân của chị. Cho nên chị có thể chăm sóc anh ấy một cách tốt nhất sao?"
"Tôi… Từ nay về sau, tôi sẽ bù đắp cho anh ấy, không cần cô lo lắng dùm." Chu Tô cố gân cổ nhưng vẫn không che giấu được sự chột dạ.
"Bao lâu đây? Tôi biết tôi nói như vậy là rất mạo muội, nhưng giấu ở trong lòng đã lâu rồi nên tôi rất khó chịu. Chị có thể chăm sóc anh ấy vô điều kiện, chấp thủ chi tử, bạch đầu giai lão. Thật có thể không? Nếu quả như thật thương anh ấy, lại không cách nào sánh bước cùng anh ấy đến già, như vậy làm ơn cho tôi cơ hội đem đến hạnh phúc cho anh ấy. Nếu như không yêu, như vậy xin buông tay."
Câu nói này của Tần Nhiễm Phong lập tức đã chạm vào nỗi đau của Chu Tô, chấp thủ chi tử, bạch đầu giai lão? Dĩ nhiên Chu Tô không thể, thì ra đây là sự thật, cô đã sớm mất đi tư cách yêu Chung Ly. Cô không có thời gian dắt tay của hắn chung trải qua mưa gió cuộc đời, không có thời gian cùng nhau chờ đợi cầu vồng sau mưa, thậm chí cũng không còn cách nào tưởng tượng đến cảnh bọn họ lúc về già, cùng nhau ngồi ở trên xích đu, tay cầm quạt giấy nhớ lại chuyện cũ. Đây là sự thật, Chu Tô cô quả thật không có tư cách. Nếu như Tần Nhiễm Phong còn có thể cầu cô một cơ hội, còn cô thì sao? Phải đi tìm ai để cầu một cơ hội đây? Cầu xin ông trời sao? Lúc ông trời khiến cho cô vướng phải căn bệnh quái ác này thì đã thu hồi cơ hội này rồi.
Nếu là Chu Tô trước kia, cô sẽ không bao giờ im lặng nuốt cục tức này nhưng hiện tại cô thật sự không còn chút hơi sức nào mà tranh luận nữa.
"Tôi sẽ không còn cơ hội nào khác nhưng cô còn trẻ tuổi như vậy, còn rất nhiều thời gian, tại sao lại nhảy vào vũng lầy này để tranh cướp cùng tôi?" Chu Tô nói một cách không có sức sống, khóe miệng nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ "Suy nghĩ của cô tôi không can thiệp được nhưng có thể từ từ không? Qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ buông tay để cho các người tự do muốn làm gì thì làm, không bao lâu nữa thôi, tại sao một chút thời gian ít ỏi cũng không cho tôi, các người có thấy quá đáng với tôi không?" Vừa cảm thấy nước mắt muốn rớt xuống, Chu Tô nhanh chóng xoay người rời đi.
Ngồi ở trên ghế, Tần Nhiễm Phong sửng sốt, Chu Tô nói chị ấy sẽ buông tay? Nhưng tại sao gần đây Chung Ly lại có ý tránh mặt mình nhỉ? Mẹ đã mất, cô chỉ còn Chung Ly là chỗ dựa duy nhất, cô không thể không có anh ấy.
Buổi tối, lúc Chung Ly về nhà, bực bội hỏi Chu Tô "Hôm nay em đã tìm Nhiễm Phong?"
Chu Tô đang ngồi cắt tỉa mấy chiếc lá khô cho chậu lan, nghe Chung Ly hỏi vậy, đáy lòng cười lạnh một cái, nhưng vẫn không dừng lại động tác trong tay. Chu Tô thờ ơ đáp lời "Thế nào? Cô ta tìm anh cáo trạng. Cô ta nói gì về em sao? Nói em mắng chửi cô ta hay là không nói hai lời, trực tiếp tát cô ta một cái?"
"Chu Tô, anh nhớ những chuyện này nọ của anh em chưa bao giờ quản. Em còn nói mọi người ai cũng đều có những điều hứng thú, sự yêu thích khác nhau, không phải bây giờ em định nuốt lời đấy chứ?" Chung Ly cũng không gấp, chậm rãi nói.
"Anh!" Chu Tô nhất thời cứng họng, những lời này quả thật cô đã có nói qua.
"Có chuyện gì cứ nói với anh, không nên tìm cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt. Cũng không mạnh mẽ được như em, biết cách tự bảo vệ mình. Cô ấy là một đứa bé đáng thương."
Đứa bé đáng thương? Chuông Ly thật đúng là buồn cười, gọi một tiểu tam là đứa bé đáng thương? Vậy còn nàng thì sao, một oán phụ đáng thương?
"Em biết rồi, một cô gái có thể vì tiền mà lên giường với đàn ông thật đúng là đáng thương." Chu Tô biết nói như vậy hơi quá đáng, nhìn dáng vẻ Tần Nhiễm Phong không giống chỉ vì tiền mới lên giường với Chung Ly. Nhưng trong lòng đã sớm lửa giận sôi trào, Chu Tô bất chấp tất cả mà nói ra những lời cay độc này.
Chung Ly bực mình, quẳng áo khoác, đến gần Chu Tô, lạnh lùng nói "Chu Tô, nói chuyện gì cũng phải dùng đầu óc để suy nghĩ trước. Nhiễm Phong không phải người như vậy."
"Không đúng sao? Tốt, vậy em hỏi anh, cô ta đã bao giờ lấy tiền của anh chưa? Lần trước, lúc em trở về, người nằm trên giường với anh có phải là cô ta hay không? Trước đó các người đã xảy ra quan hệ chưa?" Chu Tô bị thái độ khó chịu của Chung Ly chọc giận, nói một hơi.
Chung Ly hiển nhiên không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, ngẩn người, không trả lời được.
"Không nói được gì phải không? Em trả lời thay anh, đúng, những thứ này toàn bộ là sự thật. Không cần trông cậy vào việc em cùng cô ta ‘chung sống trong hòa bình’, Chu Tô em đây không có thiện lương đến mức biết chồng mình bao nuôi tình nhân mà còn ngậm bồ hòn làm ngọt."
"Trước tiên đừng nói chuyện này nữa, bây giờ anh có chuyện muốn hỏi em đây." Chung Ly không muốn cãi cọ với mình về chuyện này nữa? Kỳ quái! Không phải vì bất bình cho tiểu tình nhân mới nóng nảy với mình sao?
"Chuyện gì?"
"Cái gì gọi là không lâu về sau nữa, em sẽ buông tay. Em đã nói câu này với Nhiễm Phong đúng không?" Chung Ly hỏi với sắc mặt nghiêm túc, hơn nữa có chút khẩn trương.
Chu Tô không biết làm sao trả lời, bây giờ còn chưa phải là lúc nói chuyện này. Đã trút giận xong, Chu Tô khoát khoát tay "Cái đề tài này em không muốn tiếp tục, em mệt, lên lầu ngủ." Nói xong liền cảm thấy không còn hơi sức nào xem phản ứng của Chung Ly như thế nào, nhanh chóng quay người lên lầu.
Một giây kế tiếp, bị hung hăng kéo trở lại, cánh tay truyền đến một hồi đau đớn, tiếp theo đó là tiếng hét của Chung Ly "Ngủ cái gì mà ngủ, nói rõ cho anh biết em nói vậy là có ý gì?"
Chu Tô giãy dụa muốn Chung Ly thả cổ tay của mình, lại phát hiện căn bản là không thể. Trong lòng dâng lên một hồi phiền não "Không có ý gì. Buông ra!"
"Thôi đi, em nói vậy ý là em chán rồi? Mệt mỏi rồi sao?"
“Chung Ly, tại sao anh lại có thể trẻ con đến vậy, buông tay ra!"
"Đừng giả bộ ngớ ngẩn, lấp liếm cho qua chuyện, mau nói!"
Chu Tô bất ngờ dãy cánh tay, rốt cuộc thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của Chung Ly, cảm thấy thật thoải mái "Tôi đã nói rồi đấy thôi, Chung Ly, anh coi cái nhà này là cái gì? Muốn tới thì tới, không muốn thì mấy ngày không thấy tăm hơi. Anh coi tôi là cái gì? Lúc bất bình thay tiểu tình nhân thì chạy về hò hét, lúc không có chuyện gì thì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm? Thế nào? Tôi đi gặp cô gái kia náo loạn đấy. Thì sao? Đó không phải là việc của một người vợ phải làm sao? Hiện tại anh đang làm gì, vì cô ta mà muốn trở mặt với tôi? Cho nên, tôi muốn hỏi, Chung Ly, có phải anh cũng chỉ coi tôi là một con điếm chỉ cần nằm dạng hai chân, chờ lúc nào anh có hứng thú thì đến lâm hạnh?"
Chung Ly nắm chặt tay, thậm chí Chu Tô còn có thể nhìn thấy trên mặt anh nổi gân xanh. Không biết, có phải hay không vì những lời này, tóm lại anh rất tức giận, con ngươi sắc bén dường như muốn xé rách Chu Tô.
Chu Tô chợt nhớ tới một đêm kia, theo bản năng co mình lại. Nhưng nghĩ lại, mình toàn nói những lời nói thật lòng, tại sao phải sợ, vì vậy ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Chung Ly.
Chuông Ly lần nữa tiến đến gần cô, từng bước từng bước cho đến khi hai thân thể dán chặt lấy nhau, vươn tay nâng cằm của Chu Tô lên, nắm thật chặt nói "Thế nào Chu Tô, muốn buông tay? Sau khi phá hủy anh thì tính toán ném đi như rác rưởi? Em đừng mơ, tôi cho em biết! Nếu như phải xuống Địa ngục, tôi nhất định kéo theo em, ly hôn? Em đừng mơ tưởng hão huyền!"
Nói xong, nhìn Chu Tô đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, cười lạnh. Sau đó, cầm áo khoác rời đi.
Chu Tô ngơ ngác đứng tại chỗ. Chung Ly. Nói. Gì? Tại sao cô nghe không hiểu chứ?
Bất chợt, Chu Tô rất muốn xem thử Tần Nhiễm Phong, xem xem cô ấy có bao nhiêu thùy mị, bao nhiêu phong cách mà có thể khiến Chung Ly mê muội.
Với dự tính là sẽ đến cổng trường đợi cô ta tan học rồi lén lút quan sát một chút thế nhưng Tần Nhiễm Phong liếc mắt một cái liền nhận ra Chu Tô. Cô ta không hoảng hốt, không tránh, cũng không vênh váo hả hê.
Chỉ là ung dung, mỉm cười nhẹ nhàng đi tới chỗ Chu Tô. Chu Tô rất hâm mộ cô ta, hâm mộ tuổi trẻ, sự tự tin của cô ta, cũng rất hâm mộ phong cách ăn mặc trang điểm của cô ta, quan trọng nhất là hâm mộ cô ta về chuyện có thể nắm bắt được trái tim Chung Ly.
Ngồi trong một tiệm kem, Chu Tô ung dung ngồi vừa nhìn cô gái tên Tần Nhiễm Phong này nhẹ nhàng từ tốn ăn bánh Tirasumi vừa suy nghĩ. Nghe Phương Đại Đồng nói gia cảnh cô ta không tốt nhưng người khác không thể nhìn ra dấu vết nào của sự tự ti trong tất cả hành động của cô ta, ngược lại mang vẻ quý khí bức người.
"Thế nào, không sợ tôi tới đây gây chuyện sao?" Chu Tô từ từ nói một câu.
Nàng nuốt miếng bánh, trả lời "Sẽ không, theo như cách mà Chung Ly nói về chị thì hẳn chị sẽ không làm vậy."
"Hả? Cô thật ra hiểu anh ấy được bao nhiêu phần, hiểu rõ hơn cả tôi?"
"Anh ấy là người tốt, nam nhân tốt, nam nhân tốt hiếm có."
"Hừ" Chu Tô khinh thường ngó ra ngoài cửa sổ "Bây giờ Tiểu tam thật đúng là liều lĩnh." Có thể bình luận về chồng của người khác ngay trước mặt người phụ nữ đó.
"Tôi, không phải vậy, không phải kiểu như chị nói." Cô ta nói xong, liền cắn môi.
"Không đúng ? Tốt, vậy cô nói cho tôi biết… Cô là cái gì?"
"Tôi thật ra thì … Có lẽ chị nghĩ tôi nói dối nhưng tôi đã từng gặp rất nhiều kẻ thứ ba trong quan hệ vợ chồng nhà người khác. Tôi… thậm chí căm hận những con người đó. Nhưng khi gặp được Chung Ly, tôi không có biện pháp, tôi thật sự cũng đã rất mâu thuẫn, rất dằn vặt. Chị có hiểu cảm giác đấu tranh tư tưởng rất nhiều nhưng cuối cùng lý trí cũng không thể chiến thắng trái tim chưa?" Cô ta cụp mắt nói chầm chậm, lời nói cũng có chút không mạch lạc.
"Là bởi vì chính con người anh ấy hay cũng chỉ vì anh ấy lắm tiền nhiều của, cô cho rằng anh ấy sẽ mãi mãi bao nuôi cô? Tiểu cô nương, đối với loại người như Chung Ly, chơi đùa với mấy cô gái nhỏ là chuyện rất bình thường, cô cần gì phải thật lòng thật dạ chứ?"
"Chung Ly là người như vậy sao? Chị Chu cảm thấy anh ấy là người như vậy sao?
Không phải đâu. Chung Ly không phải chơi đùa tôi, chị không hiểu đâu." Tần Nhiễm Phong dùng vẻ mặt kiên định nhìn Chu Tô.
Ghê tởm, buồn nôn. Bây giờ nhìn lại giống như Chu Tô cô là người điểm gậy đánh uyên ương, cô mới là tiểu tam đáng xấu hổ.
"Đủ rồi!" Từ trước đến nay Chu Tô luôn không phải là người có thể tùy ý để cho người ta lăn qua lăn lại vo viên nên nhanh chóng đứng dậy quát lên "Tôi không tâm tình ngồi nghe chuyện tình yêu của các người. Chung Ly là chồng tôi nên tôi sẽ không mặc kệ anh ấy ra ngoài tầm hoa vấn liễu. Còn cô, thức thời tự mình cút xa, nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở trước!"
Ngẩng đầu ưỡn ngực, Chu Tô quay người bước đi. Vốn Chu Tô cô đây mới là người bị hại nhưng dựa vào cái gì Tần Nhiễm Phong lại bày ra bộ dạng chịu uất ức như vậy
Nhưng dù đã quay lưng, âm thanh của tần Nhiễm Phong vẫn bám lấy Chu Tô không ngừng "Có lẽ chị sẽ cảm thấy tôi vô lý. Nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi, chị có yêu anh ấy không? Nếu như không yêu xin cho tôi một cơ hội."
"Cô nói cái gì?" Chu Tô lần nữa xoay người, quay lại chỗ đối diện Tần Nhiễm Phong đang ngồi, lửa giận toát ra "Cô lấy thân phận gì hỏi tôi như vậy. Đó là chuyện của vợ chồng tôi, cớ gì tôi phải báo cáo với cô?" Tần Nhiễm Phong đây là đang khiêu khích cô một cách trắng trợn, Chu Tô nào có thể nào nhịn được giọng điệu này của cô ta.
"Tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, nếu quả như thật chị yêu anh ấy, tại sao không một mực bên cạnh anh ấy, chia sẻ buồn vui, giúp đỡ những lúc khó khăn, ốm đau bệnh tật. Chung Ly cũng sẽ có lúc mệt mỏi, cũng sẽ có lúc muốn có ai đó để dựa vào. Lần đó, anh ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, một mình ở trong bệnh viện không có ai chăm sóc, thật khiến cho người ta chua xót."
Chung Ly bị viêm ruột thừa cấp tính phải nằm viện? Thế nào cô lại không biết, đến tột cùng là chuyện khi nào? Tại sao Chung Ly không nói, anh ấy còn có bao nhiêu chuyện gạt cô đây?
Tần Nhiễm Phong thấy sắc mặt Chu Tô dại ra, nói tiếp "Chung Ly nói, chị thuộc kiểu phụ nữ yêu thích tự do, không ai có thể trói buộc được bước chân của chị. Cho nên chị có thể chăm sóc anh ấy một cách tốt nhất sao?"
"Tôi… Từ nay về sau, tôi sẽ bù đắp cho anh ấy, không cần cô lo lắng dùm." Chu Tô cố gân cổ nhưng vẫn không che giấu được sự chột dạ.
"Bao lâu đây? Tôi biết tôi nói như vậy là rất mạo muội, nhưng giấu ở trong lòng đã lâu rồi nên tôi rất khó chịu. Chị có thể chăm sóc anh ấy vô điều kiện, chấp thủ chi tử, bạch đầu giai lão. Thật có thể không? Nếu quả như thật thương anh ấy, lại không cách nào sánh bước cùng anh ấy đến già, như vậy làm ơn cho tôi cơ hội đem đến hạnh phúc cho anh ấy. Nếu như không yêu, như vậy xin buông tay."
Câu nói này của Tần Nhiễm Phong lập tức đã chạm vào nỗi đau của Chu Tô, chấp thủ chi tử, bạch đầu giai lão? Dĩ nhiên Chu Tô không thể, thì ra đây là sự thật, cô đã sớm mất đi tư cách yêu Chung Ly. Cô không có thời gian dắt tay của hắn chung trải qua mưa gió cuộc đời, không có thời gian cùng nhau chờ đợi cầu vồng sau mưa, thậm chí cũng không còn cách nào tưởng tượng đến cảnh bọn họ lúc về già, cùng nhau ngồi ở trên xích đu, tay cầm quạt giấy nhớ lại chuyện cũ. Đây là sự thật, Chu Tô cô quả thật không có tư cách. Nếu như Tần Nhiễm Phong còn có thể cầu cô một cơ hội, còn cô thì sao? Phải đi tìm ai để cầu một cơ hội đây? Cầu xin ông trời sao? Lúc ông trời khiến cho cô vướng phải căn bệnh quái ác này thì đã thu hồi cơ hội này rồi.
Nếu là Chu Tô trước kia, cô sẽ không bao giờ im lặng nuốt cục tức này nhưng hiện tại cô thật sự không còn chút hơi sức nào mà tranh luận nữa.
"Tôi sẽ không còn cơ hội nào khác nhưng cô còn trẻ tuổi như vậy, còn rất nhiều thời gian, tại sao lại nhảy vào vũng lầy này để tranh cướp cùng tôi?" Chu Tô nói một cách không có sức sống, khóe miệng nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ "Suy nghĩ của cô tôi không can thiệp được nhưng có thể từ từ không? Qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ buông tay để cho các người tự do muốn làm gì thì làm, không bao lâu nữa thôi, tại sao một chút thời gian ít ỏi cũng không cho tôi, các người có thấy quá đáng với tôi không?" Vừa cảm thấy nước mắt muốn rớt xuống, Chu Tô nhanh chóng xoay người rời đi.
Ngồi ở trên ghế, Tần Nhiễm Phong sửng sốt, Chu Tô nói chị ấy sẽ buông tay? Nhưng tại sao gần đây Chung Ly lại có ý tránh mặt mình nhỉ? Mẹ đã mất, cô chỉ còn Chung Ly là chỗ dựa duy nhất, cô không thể không có anh ấy.
Buổi tối, lúc Chung Ly về nhà, bực bội hỏi Chu Tô "Hôm nay em đã tìm Nhiễm Phong?"
Chu Tô đang ngồi cắt tỉa mấy chiếc lá khô cho chậu lan, nghe Chung Ly hỏi vậy, đáy lòng cười lạnh một cái, nhưng vẫn không dừng lại động tác trong tay. Chu Tô thờ ơ đáp lời "Thế nào? Cô ta tìm anh cáo trạng. Cô ta nói gì về em sao? Nói em mắng chửi cô ta hay là không nói hai lời, trực tiếp tát cô ta một cái?"
"Chu Tô, anh nhớ những chuyện này nọ của anh em chưa bao giờ quản. Em còn nói mọi người ai cũng đều có những điều hứng thú, sự yêu thích khác nhau, không phải bây giờ em định nuốt lời đấy chứ?" Chung Ly cũng không gấp, chậm rãi nói.
"Anh!" Chu Tô nhất thời cứng họng, những lời này quả thật cô đã có nói qua.
"Có chuyện gì cứ nói với anh, không nên tìm cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt. Cũng không mạnh mẽ được như em, biết cách tự bảo vệ mình. Cô ấy là một đứa bé đáng thương."
Đứa bé đáng thương? Chuông Ly thật đúng là buồn cười, gọi một tiểu tam là đứa bé đáng thương? Vậy còn nàng thì sao, một oán phụ đáng thương?
"Em biết rồi, một cô gái có thể vì tiền mà lên giường với đàn ông thật đúng là đáng thương." Chu Tô biết nói như vậy hơi quá đáng, nhìn dáng vẻ Tần Nhiễm Phong không giống chỉ vì tiền mới lên giường với Chung Ly. Nhưng trong lòng đã sớm lửa giận sôi trào, Chu Tô bất chấp tất cả mà nói ra những lời cay độc này.
Chung Ly bực mình, quẳng áo khoác, đến gần Chu Tô, lạnh lùng nói "Chu Tô, nói chuyện gì cũng phải dùng đầu óc để suy nghĩ trước. Nhiễm Phong không phải người như vậy."
"Không đúng sao? Tốt, vậy em hỏi anh, cô ta đã bao giờ lấy tiền của anh chưa? Lần trước, lúc em trở về, người nằm trên giường với anh có phải là cô ta hay không? Trước đó các người đã xảy ra quan hệ chưa?" Chu Tô bị thái độ khó chịu của Chung Ly chọc giận, nói một hơi.
Chung Ly hiển nhiên không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, ngẩn người, không trả lời được.
"Không nói được gì phải không? Em trả lời thay anh, đúng, những thứ này toàn bộ là sự thật. Không cần trông cậy vào việc em cùng cô ta ‘chung sống trong hòa bình’, Chu Tô em đây không có thiện lương đến mức biết chồng mình bao nuôi tình nhân mà còn ngậm bồ hòn làm ngọt."
"Trước tiên đừng nói chuyện này nữa, bây giờ anh có chuyện muốn hỏi em đây." Chung Ly không muốn cãi cọ với mình về chuyện này nữa? Kỳ quái! Không phải vì bất bình cho tiểu tình nhân mới nóng nảy với mình sao?
"Chuyện gì?"
"Cái gì gọi là không lâu về sau nữa, em sẽ buông tay. Em đã nói câu này với Nhiễm Phong đúng không?" Chung Ly hỏi với sắc mặt nghiêm túc, hơn nữa có chút khẩn trương.
Chu Tô không biết làm sao trả lời, bây giờ còn chưa phải là lúc nói chuyện này. Đã trút giận xong, Chu Tô khoát khoát tay "Cái đề tài này em không muốn tiếp tục, em mệt, lên lầu ngủ." Nói xong liền cảm thấy không còn hơi sức nào xem phản ứng của Chung Ly như thế nào, nhanh chóng quay người lên lầu.
Một giây kế tiếp, bị hung hăng kéo trở lại, cánh tay truyền đến một hồi đau đớn, tiếp theo đó là tiếng hét của Chung Ly "Ngủ cái gì mà ngủ, nói rõ cho anh biết em nói vậy là có ý gì?"
Chu Tô giãy dụa muốn Chung Ly thả cổ tay của mình, lại phát hiện căn bản là không thể. Trong lòng dâng lên một hồi phiền não "Không có ý gì. Buông ra!"
"Thôi đi, em nói vậy ý là em chán rồi? Mệt mỏi rồi sao?"
“Chung Ly, tại sao anh lại có thể trẻ con đến vậy, buông tay ra!"
"Đừng giả bộ ngớ ngẩn, lấp liếm cho qua chuyện, mau nói!"
Chu Tô bất ngờ dãy cánh tay, rốt cuộc thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của Chung Ly, cảm thấy thật thoải mái "Tôi đã nói rồi đấy thôi, Chung Ly, anh coi cái nhà này là cái gì? Muốn tới thì tới, không muốn thì mấy ngày không thấy tăm hơi. Anh coi tôi là cái gì? Lúc bất bình thay tiểu tình nhân thì chạy về hò hét, lúc không có chuyện gì thì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm? Thế nào? Tôi đi gặp cô gái kia náo loạn đấy. Thì sao? Đó không phải là việc của một người vợ phải làm sao? Hiện tại anh đang làm gì, vì cô ta mà muốn trở mặt với tôi? Cho nên, tôi muốn hỏi, Chung Ly, có phải anh cũng chỉ coi tôi là một con điếm chỉ cần nằm dạng hai chân, chờ lúc nào anh có hứng thú thì đến lâm hạnh?"
Chung Ly nắm chặt tay, thậm chí Chu Tô còn có thể nhìn thấy trên mặt anh nổi gân xanh. Không biết, có phải hay không vì những lời này, tóm lại anh rất tức giận, con ngươi sắc bén dường như muốn xé rách Chu Tô.
Chu Tô chợt nhớ tới một đêm kia, theo bản năng co mình lại. Nhưng nghĩ lại, mình toàn nói những lời nói thật lòng, tại sao phải sợ, vì vậy ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Chung Ly.
Chuông Ly lần nữa tiến đến gần cô, từng bước từng bước cho đến khi hai thân thể dán chặt lấy nhau, vươn tay nâng cằm của Chu Tô lên, nắm thật chặt nói "Thế nào Chu Tô, muốn buông tay? Sau khi phá hủy anh thì tính toán ném đi như rác rưởi? Em đừng mơ, tôi cho em biết! Nếu như phải xuống Địa ngục, tôi nhất định kéo theo em, ly hôn? Em đừng mơ tưởng hão huyền!"
Nói xong, nhìn Chu Tô đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, cười lạnh. Sau đó, cầm áo khoác rời đi.
Chu Tô ngơ ngác đứng tại chỗ. Chung Ly. Nói. Gì? Tại sao cô nghe không hiểu chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook