Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
-
Quyển 2 - Chương 1: Chung Ly ngoại truyện một
Từ nhỏ Chung Ly đã được rất nhiều người nâng niu trên lòng bàn tay, đi đâu cũng được mọi người trong Đại viện khen ngợi.
Con trai của Tham mưu trưởng chính là luôn được ưu ái như vậy.
Khoẻ mạnh kháu khỉnh, có tiền đồ.
Tất nhiên, được hưởng gen tốt, dĩ nhiên cũng không phải dạng tầm thường.
Chung Ly biết những lời khen ngợi mình toàn bộ là do danh tiếng của cha mình mà có, không có Chung Mục Chi thì không bao giờ Chung Ly được hưởng cuộc sống như vậy.
Từ trước đến nay, Chung Ly đều không có một chút khái niệm nào về hình tượng người cha hiền từ như người ta nói. Chung Ly thấy cha mình chỉ mãi giữ một gương mặt lạnh lẽo, lười nói chuyện, động một chút là tung quyền cước.
Dần dần lớn lên, rốt cuộc cậu cũng hiểu được, thì ra người cha cũng có thể đỡ con trai mình lên cao, hoặc là cho con trai mình ngồi ở trên cổ xem đèn trời hoặc đi dạo trên đường. Người cha cũng có thể vui vẻ cười đùa mỗi ngày cùng con trai mình. Người cha cũng có thể cho con trai mình ngồi lên đầu gối, kể cho nó nghe về chuyện xưa đánh giặc hay kể chuyện cổ tích cho con mình nghe.
Chỉ là, một người cha như vậy không thuộc về Chung Ly. Cha của cậu- Chung Mục Chi, không có chuyện gì sẽ không bao giờ mở miệng cũng không quan tâm hơn thua. Không thích thân thiết cùng Chung Ly, cũng không tỏ ra yêu thích gì mẹ Chung Ly, vợ của ông ấy. Mỗi ngày, cha Chung Ly chỉ nói với mẹ Chung Ly nhiều nhất là mười câu, cả ngày chỉ quan tâm đến sự nghiệp quốc phòng.
Dần dần, Chung Ly hiểu tình cảm giữa cha mẹ mình không tốt.
Sau đó, Chung Ly không bao giờ ao ước những hành động thân mật cha con nữa, chỉ cần dựa vào sự chiều chuộng của những hàng xóm trong Đại viện, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, tất cả những đứa nhỏ trong Đại viện đều coi cậu là thủ lĩnh.
Nam hài theo cậu nghịch ngợm đủ trò, nữ hài chỉ cần thấy cậu thấy liền tránh. Chỉ có Lưu Yến Linh cùng Chu Tô là hai đứa con gái khá mạnh mẽ và cá tính nên không có người nào dám khi dễ.
Từ lúc nào bắt đầu chú ý Chu Tô, Chung Ly cũng không nhớ nữa, có lẽ lâu lắm rồi đến nỗi chẳng thể nhớ nổi nữa. Chỉ là dần dần cảm thấy cô gái ấy khác với những người con gái khác, ít nhất là cậu cảm thấy vậy.
Về sau nữa, vào một buổi tối cuối thu năm đó, Chu Tô bị cha Chu kéo ra ngoài, phạt quỳ.
Chung Ly đứng trước cửa sổ xa xa nhìn xuống, hôm đó hơi lạnh, trên mặt kính bằng thủy tinh có đọng chút sương đêm, đứng phía trong nhà Chung Ly chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Chu Tô một cách mơ hồ.
Quỷ thần xui khiến, Chung Ly liền lặng lẽ chạy ra ngoài. Ở trong góc lẳng lặng nhìn Chu Tô đang ngước đầu nhìn lên trời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, lỗ mũi hơi vểnh lên, cái miệng nhỏ nhắn cũng nâng lên tỏ vẻ quật cường, tất cả những bộ phận đó được phủ lên một tầng ánh trăng, giống như có thể phát sáng.
Không có bất kỳ hành động nào nhưng Chung Ly cảm thấy nhất định Chu Tô đang nhìn trời mà suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Cho đến khi nghe được lời đồn đãi, nói bố mẹ Chu Tô bất hòa. Rốt cuộc Chung Ly cũng đã hiểu biểu hiện tối hôm đó của Chu Tô là cô độc, tịch mịch. Bọn họ giống nhau, một dạng cô độc, tịch mịch. Là những đứa trẻ bị cha mẹ mình tổn thương.
Chung Ly đã từng xem ảnh của Chung Mục Chi lúc ông mười mấy tuổi, khi đó khuôn mặt ông ấy sáng bừng nhiệt huyết thanh xuân, nở nụ cười tươi tắn chứa một cỗ khí thế cao ngạo. Chung Ly không hiểu năm tháng tại sao có thể làm ánh hào quang trên khuôn mặt cha mình biến mất, làm sao có thể xóa bỏ hoàn toàn nụ cười trên mặt ông. Cậu cũng đã nghĩ, đoạn thời gian trải qua Cách mạng văn hóa, cha cậu thật sự đã thay đổi, thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Chung Ly nghe nói, khi đó cha rất yêu người vợ chưa cưới của mình. Nghĩ thầm, có lẽ từ khi đó, cha cậu nhất định sẽ không yêu ai được nữa.
Từ trước đến nay, Chung Mục Chi luôn nói rằng, là nam nhân Chung gia phải một thân nhung trang bảo vệ quốc gia. Chung Ly cố tình không nghe lời, thực ra cũng không phải hoàn toàn không muốn trở thành quân nhân, chỉ là sự phản nghịch đã ngấm trong xương tủy và ngày càng tăng trưởng nên chỉ thích làm những việc mà cha mình không thích.
Vào ngày đăng ký nguyện vọng Đại học đã tự ý đổi trường Quân đội thành trường Kinh tế. Ngày ấy, cha Chung Ly lấy quân côn, hung hăng quất trên người cậu, luôn miệng mắng: "Lúc ta còn khỏe mạnh con đã dám tự tiện làm như vậy, chờ thêm mấy năm nữa, cánh cứng cáp rồi, còn không phải là nuốt cha ngươi vào bụng."
Mẹ cậu nhìn thấy con trai bị đánh đến nỗi máu thấm đẫm áo sơ mi, đau lòng không dứt, vừa khóc vừa kêu: "Là chủ ý của tôi, ông muốn đánh thì đánh tôi đi, nếu con trai bị ông đánh chết tôi cũng sẽ không sống nổi a!"
Đêm đó, cậu bị ném ra cửa, ngồi trước cửa lại cảm thấy vô cùng sung sướng, giống như đánh thắng một trận. Chợt nhớ tới đêm cuối thu năm đó, liền học cô ngẩng đầu lên. Khi đó Chung Ly chợt hiểu tại sao lúc đó Chu Tô lại làm như vậy, cô ấy đếm sao, từng ngôi sao một. Thời điểm chăm chú đếm sao sẽ khiến người ta quên đi những chuyện mà mình không muốn nhớ.
Thân thể lạnh cóng chợt có nguồn ấm áp, Chung Ly cho rằng là mẹ mình, nhưng cha đã cảnh cáo, nếu mẹ ra ngoài, ông ấy sẽ không cho Chung Ly vào cửa nửa bước nữa cơ mà? Khẽ nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt không biểu cảm của Chu Tô.
Cô ném cho cậu một cái áo khoác thật dày, không phải phủ lên người cho cậu mà là ném tới.
Chung Ly bình tĩnh nhìn Chu Tô, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc.
Chu Tô vẫn không nói gì, cầm một đĩa bánh bao đặt ở bên chân Chung Ly sau đó xoay người muốn đi.
"Cất đi, tôi không cần." Thật ra là do Chung Ly cảm thấy mất thể diện, nếu là người khác cậu không quan tâm nhưng là Chu Tô nên cậu cảm thấy rất mất thể diện.
Chu Tô không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Buổi tối không có áo khoác sẽ lạnh phát run, đói sẽ hoa mắt. Vụ này tôi có kinh nghiệm hơn cậu đấy."
Nói xong dứt khoát bước đi.
Khi đó, cha mẹ Chu Tô đang bàn chuyện ly hôn.
Ánh chiều tà le lói, không gian yên tĩnh, Chung Ly đang quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, từng ngụm từng ngụm nhai bánh bao Chu Tô đưa tới.
Chung Ly ngoại truyện hai:
Buổi trưa hôm đó, Chung Ly vừa về tới Đại viện đã nhìn thấy Chu Tô đang mò mẫm trên mái nhà tìm cách leo xuống đất. Chung Ly cả kinh đang suy nghĩ như thế nào đem Chu Tô xuống thì đã thấy Chu Tô giống như cánh diều đứt dây té xuống, Chung Ly không hề nghĩ ngợi liền nhào tới.
Không sai, lúc đó chính cậu đã gạt mọi người là mình đúng lúc đi qua, xui xẻo bị Chu Tô ngã đè lên. Thế nhưng lời nói dối vụng về đó cư nhiên lại được mọi người đều tin.
Bởi vì sẽ không ai tin tưởng, một hỗn thế Tiểu ma vương như Chung Ly không quan tâm đến tính mạng đi cứu một cô bé bình thường không bao giờ giao du với cậu ta như Chu Tô.
Chung Ly tại sao không nói? Bởi vì cậu hiểu rất rõ Chu Tô. Cô kiêu ngạo, quật cường, luôn luôn xem thường kẻ cả ngày chỉ biết bày trò phá phách gây chuyện như Chung Ly, lần này cứu giúp cô ấy liệu có cảm thấy cảm kích đây?
Chung Ly cũng có lòng tự tôn của chính mình. Cậu không hy vọng người khác nói mình liều mạng đi cứu một người mà người kia không thèm quan tâm đến sự hy sinh đó của bản thân. Cho dù đó có là mấy lời vô nghĩa của mấy kẻ rảnh rỗi nhưng nếu nghe nói vậy, tim của cậu cũng sẽ đau, hơn nữa sẽ rất đau.
Dù thế nào đi chăng nữa, mục đích của cậu cũng đã đạt được, cô ấy không có việc gì, không phải chịu một chút thương tổn nào.
Mà cậu, gãy xương rồi cũng sẽ nhanh khỏi thôi.
Thật ra thì Chung Ly đã nhiều lần thăm dò muốn làm hòa cùng Chu Tô nhưng thái độ khiêm nhường lấy lòng của Chung Ly căn bản Chu Tô không để vào mắt.
Chu Tô đối với cậu vẫn rất lạnh lùng, chẳng thèm ngó tới. Chung Ly thật sự không hiểu, đến tột cùng là không đúng chỗ nào, tại sao tất cả những bạn học nữ trong Đại viện ai cũng bám lấy cậu, chỉ có Chu Tô là không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái. Đến tột cùng, cậu có gì kém cỏi?
Sau đó nữa,người này người khác, nhà này nhà khác chuyển khỏi rồi chuyển đến Đại viện, chỉ còn lại phòng ốc cũng như sân vườn mãi còn vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Hoa nở hoa tàn, xuân hạ thu đông trôi qua. Trong nháy mắt, Chung Ly cũng gần ba mươi. Công ty do anh mở càng ngày càng phát triển, có nhà, có xe, nữ nhân càng ngày càng nhiều người muốn tiếp cận.
Chung Ly cũng nghĩ tới chuyện kết hôn. Thời buổi này, phụ nữ tốt không nhiều lắm, nhưng vẫn có. Tìm một người phụ nữ tốt để kết hôn không khó khăn, nhưng Chung Ly không biết tại sao lại cảm thấy thiếu cái gì đó, ở chung một chỗ với ai đều cảm thấy thiếu cái gì đó.
Vì vậy, không ngừng đổi, không ngừng thử, hoa danh của anh nhanh chóng vang dội bên ngoài.
Cuộc sống trống rỗng như động không đáy, không biết phía dưới là cái gì, chỉ biết chính là khủng hoảng.
Cho đến ngày đó, xe của anh dừng ở ven đường, nhìn thấy Chu Tô đã lâu không gặp.
Cô đang cùng Lưu Yến Linh nói chuyện, có vẻ rất vui vẻ.
Bộ dáng nẩy nở rồi, xinh đẹp hơn xưa. Trang phục tùy ý khoác trên người cô lại khiến cho người khác cảm thấy rất có phong cách, có rất ít nữ nhân có thể có loại khí chất này. Chung Ly ngồi ở trong xe, một tay tùy ý khoác lên khung xe, một tay cầm điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa tinh tế quan sát cô.
Lưu Yến Linh vào một cửa hàng nhỏ, Chu Tô đứng chờ ở bên ngoài, Chung Ly giống như thấy lại hình ảnh của bé gái bướng bỉnh ngày xưa, lại cười. "Buổi tối không có áo khoác sẽ lạnh phát run, đói sẽ hoa mắt. Vụ này tôi có kinh nghiệm hơn cậu đấy."
Chung Ly nhìn chằm chằm Chu Tô, trong đầu không biết tại sao lại hiện ra những lời này.
Chung Ly vẫn sống không mục đích, không vui buồn như một du hồn trong cuộc sống xô bồ này. Nhưng bỗng nhiên quay đầu lại, trong một nháy mắt, dưới ngọn đèn của ngày tàn, cô ấy lại dễ dàng thắp sáng trái tim trống rỗng. Tia lửa đó càng ngày càng như thiêu đốt trái tim anh, trái tim thổn thức đập từng nhịp đầy sức sống.
Chung Ly vẫn là hút thuốc, nhìn Chu Tô. Thật lâu, thật lâu không có cách nào nhúc nhích.
Trong thơ có nói: Em khẽ mỉm cười, cũng không nói gì với tôi nhưng tôi cảm thấy, vì nụ cười này mà tôi đã đợi thật lâu.
Chờ đợi người từ lúc sinh ra cho đến lúc mái đầu ngả bạc.
Câu thơ này không phải là để miêu tả tâm trạng lúc này của Chung Ly sao? Mấy năm như vậy, cuối cùng vẫn không tránh khỏi số phận. Kiếp số của mình, căn bản không thể tránh, thực ra Chung Ly cũng không muốn tránh.
Con trai của Tham mưu trưởng chính là luôn được ưu ái như vậy.
Khoẻ mạnh kháu khỉnh, có tiền đồ.
Tất nhiên, được hưởng gen tốt, dĩ nhiên cũng không phải dạng tầm thường.
Chung Ly biết những lời khen ngợi mình toàn bộ là do danh tiếng của cha mình mà có, không có Chung Mục Chi thì không bao giờ Chung Ly được hưởng cuộc sống như vậy.
Từ trước đến nay, Chung Ly đều không có một chút khái niệm nào về hình tượng người cha hiền từ như người ta nói. Chung Ly thấy cha mình chỉ mãi giữ một gương mặt lạnh lẽo, lười nói chuyện, động một chút là tung quyền cước.
Dần dần lớn lên, rốt cuộc cậu cũng hiểu được, thì ra người cha cũng có thể đỡ con trai mình lên cao, hoặc là cho con trai mình ngồi ở trên cổ xem đèn trời hoặc đi dạo trên đường. Người cha cũng có thể vui vẻ cười đùa mỗi ngày cùng con trai mình. Người cha cũng có thể cho con trai mình ngồi lên đầu gối, kể cho nó nghe về chuyện xưa đánh giặc hay kể chuyện cổ tích cho con mình nghe.
Chỉ là, một người cha như vậy không thuộc về Chung Ly. Cha của cậu- Chung Mục Chi, không có chuyện gì sẽ không bao giờ mở miệng cũng không quan tâm hơn thua. Không thích thân thiết cùng Chung Ly, cũng không tỏ ra yêu thích gì mẹ Chung Ly, vợ của ông ấy. Mỗi ngày, cha Chung Ly chỉ nói với mẹ Chung Ly nhiều nhất là mười câu, cả ngày chỉ quan tâm đến sự nghiệp quốc phòng.
Dần dần, Chung Ly hiểu tình cảm giữa cha mẹ mình không tốt.
Sau đó, Chung Ly không bao giờ ao ước những hành động thân mật cha con nữa, chỉ cần dựa vào sự chiều chuộng của những hàng xóm trong Đại viện, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, tất cả những đứa nhỏ trong Đại viện đều coi cậu là thủ lĩnh.
Nam hài theo cậu nghịch ngợm đủ trò, nữ hài chỉ cần thấy cậu thấy liền tránh. Chỉ có Lưu Yến Linh cùng Chu Tô là hai đứa con gái khá mạnh mẽ và cá tính nên không có người nào dám khi dễ.
Từ lúc nào bắt đầu chú ý Chu Tô, Chung Ly cũng không nhớ nữa, có lẽ lâu lắm rồi đến nỗi chẳng thể nhớ nổi nữa. Chỉ là dần dần cảm thấy cô gái ấy khác với những người con gái khác, ít nhất là cậu cảm thấy vậy.
Về sau nữa, vào một buổi tối cuối thu năm đó, Chu Tô bị cha Chu kéo ra ngoài, phạt quỳ.
Chung Ly đứng trước cửa sổ xa xa nhìn xuống, hôm đó hơi lạnh, trên mặt kính bằng thủy tinh có đọng chút sương đêm, đứng phía trong nhà Chung Ly chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Chu Tô một cách mơ hồ.
Quỷ thần xui khiến, Chung Ly liền lặng lẽ chạy ra ngoài. Ở trong góc lẳng lặng nhìn Chu Tô đang ngước đầu nhìn lên trời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, lỗ mũi hơi vểnh lên, cái miệng nhỏ nhắn cũng nâng lên tỏ vẻ quật cường, tất cả những bộ phận đó được phủ lên một tầng ánh trăng, giống như có thể phát sáng.
Không có bất kỳ hành động nào nhưng Chung Ly cảm thấy nhất định Chu Tô đang nhìn trời mà suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Cho đến khi nghe được lời đồn đãi, nói bố mẹ Chu Tô bất hòa. Rốt cuộc Chung Ly cũng đã hiểu biểu hiện tối hôm đó của Chu Tô là cô độc, tịch mịch. Bọn họ giống nhau, một dạng cô độc, tịch mịch. Là những đứa trẻ bị cha mẹ mình tổn thương.
Chung Ly đã từng xem ảnh của Chung Mục Chi lúc ông mười mấy tuổi, khi đó khuôn mặt ông ấy sáng bừng nhiệt huyết thanh xuân, nở nụ cười tươi tắn chứa một cỗ khí thế cao ngạo. Chung Ly không hiểu năm tháng tại sao có thể làm ánh hào quang trên khuôn mặt cha mình biến mất, làm sao có thể xóa bỏ hoàn toàn nụ cười trên mặt ông. Cậu cũng đã nghĩ, đoạn thời gian trải qua Cách mạng văn hóa, cha cậu thật sự đã thay đổi, thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Chung Ly nghe nói, khi đó cha rất yêu người vợ chưa cưới của mình. Nghĩ thầm, có lẽ từ khi đó, cha cậu nhất định sẽ không yêu ai được nữa.
Từ trước đến nay, Chung Mục Chi luôn nói rằng, là nam nhân Chung gia phải một thân nhung trang bảo vệ quốc gia. Chung Ly cố tình không nghe lời, thực ra cũng không phải hoàn toàn không muốn trở thành quân nhân, chỉ là sự phản nghịch đã ngấm trong xương tủy và ngày càng tăng trưởng nên chỉ thích làm những việc mà cha mình không thích.
Vào ngày đăng ký nguyện vọng Đại học đã tự ý đổi trường Quân đội thành trường Kinh tế. Ngày ấy, cha Chung Ly lấy quân côn, hung hăng quất trên người cậu, luôn miệng mắng: "Lúc ta còn khỏe mạnh con đã dám tự tiện làm như vậy, chờ thêm mấy năm nữa, cánh cứng cáp rồi, còn không phải là nuốt cha ngươi vào bụng."
Mẹ cậu nhìn thấy con trai bị đánh đến nỗi máu thấm đẫm áo sơ mi, đau lòng không dứt, vừa khóc vừa kêu: "Là chủ ý của tôi, ông muốn đánh thì đánh tôi đi, nếu con trai bị ông đánh chết tôi cũng sẽ không sống nổi a!"
Đêm đó, cậu bị ném ra cửa, ngồi trước cửa lại cảm thấy vô cùng sung sướng, giống như đánh thắng một trận. Chợt nhớ tới đêm cuối thu năm đó, liền học cô ngẩng đầu lên. Khi đó Chung Ly chợt hiểu tại sao lúc đó Chu Tô lại làm như vậy, cô ấy đếm sao, từng ngôi sao một. Thời điểm chăm chú đếm sao sẽ khiến người ta quên đi những chuyện mà mình không muốn nhớ.
Thân thể lạnh cóng chợt có nguồn ấm áp, Chung Ly cho rằng là mẹ mình, nhưng cha đã cảnh cáo, nếu mẹ ra ngoài, ông ấy sẽ không cho Chung Ly vào cửa nửa bước nữa cơ mà? Khẽ nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt không biểu cảm của Chu Tô.
Cô ném cho cậu một cái áo khoác thật dày, không phải phủ lên người cho cậu mà là ném tới.
Chung Ly bình tĩnh nhìn Chu Tô, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc.
Chu Tô vẫn không nói gì, cầm một đĩa bánh bao đặt ở bên chân Chung Ly sau đó xoay người muốn đi.
"Cất đi, tôi không cần." Thật ra là do Chung Ly cảm thấy mất thể diện, nếu là người khác cậu không quan tâm nhưng là Chu Tô nên cậu cảm thấy rất mất thể diện.
Chu Tô không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Buổi tối không có áo khoác sẽ lạnh phát run, đói sẽ hoa mắt. Vụ này tôi có kinh nghiệm hơn cậu đấy."
Nói xong dứt khoát bước đi.
Khi đó, cha mẹ Chu Tô đang bàn chuyện ly hôn.
Ánh chiều tà le lói, không gian yên tĩnh, Chung Ly đang quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, từng ngụm từng ngụm nhai bánh bao Chu Tô đưa tới.
Chung Ly ngoại truyện hai:
Buổi trưa hôm đó, Chung Ly vừa về tới Đại viện đã nhìn thấy Chu Tô đang mò mẫm trên mái nhà tìm cách leo xuống đất. Chung Ly cả kinh đang suy nghĩ như thế nào đem Chu Tô xuống thì đã thấy Chu Tô giống như cánh diều đứt dây té xuống, Chung Ly không hề nghĩ ngợi liền nhào tới.
Không sai, lúc đó chính cậu đã gạt mọi người là mình đúng lúc đi qua, xui xẻo bị Chu Tô ngã đè lên. Thế nhưng lời nói dối vụng về đó cư nhiên lại được mọi người đều tin.
Bởi vì sẽ không ai tin tưởng, một hỗn thế Tiểu ma vương như Chung Ly không quan tâm đến tính mạng đi cứu một cô bé bình thường không bao giờ giao du với cậu ta như Chu Tô.
Chung Ly tại sao không nói? Bởi vì cậu hiểu rất rõ Chu Tô. Cô kiêu ngạo, quật cường, luôn luôn xem thường kẻ cả ngày chỉ biết bày trò phá phách gây chuyện như Chung Ly, lần này cứu giúp cô ấy liệu có cảm thấy cảm kích đây?
Chung Ly cũng có lòng tự tôn của chính mình. Cậu không hy vọng người khác nói mình liều mạng đi cứu một người mà người kia không thèm quan tâm đến sự hy sinh đó của bản thân. Cho dù đó có là mấy lời vô nghĩa của mấy kẻ rảnh rỗi nhưng nếu nghe nói vậy, tim của cậu cũng sẽ đau, hơn nữa sẽ rất đau.
Dù thế nào đi chăng nữa, mục đích của cậu cũng đã đạt được, cô ấy không có việc gì, không phải chịu một chút thương tổn nào.
Mà cậu, gãy xương rồi cũng sẽ nhanh khỏi thôi.
Thật ra thì Chung Ly đã nhiều lần thăm dò muốn làm hòa cùng Chu Tô nhưng thái độ khiêm nhường lấy lòng của Chung Ly căn bản Chu Tô không để vào mắt.
Chu Tô đối với cậu vẫn rất lạnh lùng, chẳng thèm ngó tới. Chung Ly thật sự không hiểu, đến tột cùng là không đúng chỗ nào, tại sao tất cả những bạn học nữ trong Đại viện ai cũng bám lấy cậu, chỉ có Chu Tô là không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái. Đến tột cùng, cậu có gì kém cỏi?
Sau đó nữa,người này người khác, nhà này nhà khác chuyển khỏi rồi chuyển đến Đại viện, chỉ còn lại phòng ốc cũng như sân vườn mãi còn vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Hoa nở hoa tàn, xuân hạ thu đông trôi qua. Trong nháy mắt, Chung Ly cũng gần ba mươi. Công ty do anh mở càng ngày càng phát triển, có nhà, có xe, nữ nhân càng ngày càng nhiều người muốn tiếp cận.
Chung Ly cũng nghĩ tới chuyện kết hôn. Thời buổi này, phụ nữ tốt không nhiều lắm, nhưng vẫn có. Tìm một người phụ nữ tốt để kết hôn không khó khăn, nhưng Chung Ly không biết tại sao lại cảm thấy thiếu cái gì đó, ở chung một chỗ với ai đều cảm thấy thiếu cái gì đó.
Vì vậy, không ngừng đổi, không ngừng thử, hoa danh của anh nhanh chóng vang dội bên ngoài.
Cuộc sống trống rỗng như động không đáy, không biết phía dưới là cái gì, chỉ biết chính là khủng hoảng.
Cho đến ngày đó, xe của anh dừng ở ven đường, nhìn thấy Chu Tô đã lâu không gặp.
Cô đang cùng Lưu Yến Linh nói chuyện, có vẻ rất vui vẻ.
Bộ dáng nẩy nở rồi, xinh đẹp hơn xưa. Trang phục tùy ý khoác trên người cô lại khiến cho người khác cảm thấy rất có phong cách, có rất ít nữ nhân có thể có loại khí chất này. Chung Ly ngồi ở trong xe, một tay tùy ý khoác lên khung xe, một tay cầm điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa tinh tế quan sát cô.
Lưu Yến Linh vào một cửa hàng nhỏ, Chu Tô đứng chờ ở bên ngoài, Chung Ly giống như thấy lại hình ảnh của bé gái bướng bỉnh ngày xưa, lại cười. "Buổi tối không có áo khoác sẽ lạnh phát run, đói sẽ hoa mắt. Vụ này tôi có kinh nghiệm hơn cậu đấy."
Chung Ly nhìn chằm chằm Chu Tô, trong đầu không biết tại sao lại hiện ra những lời này.
Chung Ly vẫn sống không mục đích, không vui buồn như một du hồn trong cuộc sống xô bồ này. Nhưng bỗng nhiên quay đầu lại, trong một nháy mắt, dưới ngọn đèn của ngày tàn, cô ấy lại dễ dàng thắp sáng trái tim trống rỗng. Tia lửa đó càng ngày càng như thiêu đốt trái tim anh, trái tim thổn thức đập từng nhịp đầy sức sống.
Chung Ly vẫn là hút thuốc, nhìn Chu Tô. Thật lâu, thật lâu không có cách nào nhúc nhích.
Trong thơ có nói: Em khẽ mỉm cười, cũng không nói gì với tôi nhưng tôi cảm thấy, vì nụ cười này mà tôi đã đợi thật lâu.
Chờ đợi người từ lúc sinh ra cho đến lúc mái đầu ngả bạc.
Câu thơ này không phải là để miêu tả tâm trạng lúc này của Chung Ly sao? Mấy năm như vậy, cuối cùng vẫn không tránh khỏi số phận. Kiếp số của mình, căn bản không thể tránh, thực ra Chung Ly cũng không muốn tránh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook