Bồ Đề Kiếp - 7:AM
-
Chương 2
"Đức Thần, Đức Thần". Cả tháng qua, Đề Đề vẫn lẩm bẩm cái tên ấy. Nàng vẫn không quên được hình dáng của ngài. Phải chăng là nàng đang tương tư? Tương tư? Nàng sửng sốt. Đúng rồi. Chính là tương tư mới không thể không nhớ tới ngài ấy. Đúng là mình tương tư rồi. Nàng thầm nghĩa, rồi tự thấy xấu hổ, lắc lắc đầu rồi lại đi vòng vòng trong sân.
"Ôi, Đề Đề ơi, con làm gia gia chóng mặt quá! Mau ngừng lại thôi!" Lão Thổ Địa nhìn tiểu cô nương đang rối rít trước mặt liền than thở. Từ dạo gặp được Đức Thần, ngày nào nàng cũng khiến lão chóng mặt như thế.
"Gia gia, hình như con... con thích ngài ấy mất rồi." Đề Đề nhìn lão Thổ Địa bằng cặp mắt ngân ngấn nước.
"Ngài ấy... Ý con là Đức Thần? Thôi con đừng vọng tưởng nữa. Từ bỏ đi thôi. Con và ngài ấy... Hây... quá chênh lệch rồi". Lão Thổ Địa thở dài.
Đề Đề cắn môi nói: "Con biết là con bây giờ không xứng với ngài ấy. Nhưng con sẽ cố gắng. Con sẽ tu luyện thật chăm chỉ ạ. Gia Gia, Gia Gia giúp con đi. Có được không ạ?" Đề Đề nắm lấy vạt áo của lão Thổ Địa lắc lấy lắc để.
Lão Thổ Địa cảm thấy tâm thật phiền. Từ dạo Đề Đề gặp Đức Thần, được ngài ban cho thần lực, rốt cuộc cũng hóa được hình người. Mặc dù không xinh đẹp như đám yêu linh khác, nhưng trông đã xinh xắn hơn trước. Người vẫn xanh lè xanh lét, nhưng tay chân đã không còn sần sùi nữa. Thân người cũng thon gọn đi không ít, nhưng chỗ nào cần có thịt thì vẫn có. Nhìn kỹ Đề Đề, nếu trừ bỏ làn da không thể xanh hơn của nàng, thì có thể thấy được nàng có khuôn mặt trông rất khả ái, tròn tròn, nhỏ nhỏ, mũi, miệng cũng nhỏ nhỏ xinh xinh, nhất là đôi mắt xinh đẹp trong veo kia.
Lão Thổ Địa nghĩ trong bụng. Không chừng tu luyện thêm thời gian nữa, dung nhan nàng có thể tiến bộ hơn một chút. Nhưng mà... nếu so sánh với các tiên nữ khác, nhan sắc của nàng quá là tầm thường rồi, không những vậy, nàng lại còn... rất yếu. Đừng kể là Đức Thần, dù có là tiểu Thần hay đại Thần thì cũng chẳng thèm ngó ngàng nàng.
Lão biết khuyên giải làm sao đây? Tâm thật phiền, thật phiền quá đi à. Bất quá, lão lại không chống cự được đôi mắt xinh đẹp đang rưng rưng lệ của nàng, lão thở dài: "Gia Gia chỉ là tiểu tiên, không có cách nào giúp con tu luyện thành thần. Nếu con quyết tâm như vậy, Gia Gia sẽ nhờ bằng hữu ở Hạc Tinh giới thiệu cho con một trường tu luyện, nơi đó cũng không cách xa Nhật Tinh lắm nên ít nhiều con có cơ hội hơn nơi hoang vu này."
"Thật sao ạ? Con... con cảm ơn gia gia" Đề Đề phấn khích cùng cảm động ôm chặt lão Thổ Địa khiến lão muốn tắt thở.
Mặc dù chỉ là tiểu tiên nhưng lão ngoại giao rất rộng. Đã nói được là làm được. Ngay trong hôm đó, lão đã liên hệ vỡi lão Thổ Địa ở Hạc Tinh nhờ gửi gắm Đề Đề cho đi học.
Sáng hôm sau, Lão Thổ Địa đưa tiễn Đề Đề lên đường.
Lão thở dài: "Nếu đi theo cách thông thường, một tiểu tiên như ta sẽ mất hai mươi năm mới đến được Hạc Tinh. Nếu là con thì phải bốn mươi năm. May mắn cho con là hôm nay Đào Thần có việc đi ngang đây, Gia Gia đã xin ngài cho con đi nhờ xe của ngài một đoạn đến Hạc Tinh rồi. Con nhanh chóng đi, đừng để ngài ấy đợi".
Mắt Đề Đề rưng rưng, nàng thút thít: "Con cảm ơn Gia Gia. Gia Gia bảo trọng nhé. Sau này con sẽ trở lại thăm gia gia". Nàng xúc động nhìn lão hồi lâu, lại nhìn lại nơi nàng lớn lên hơn năm trăm năm. Bỗng nhiên bây giờ rời đi liền có chút không đi ngay được. Nhưng nàng đã quyết tâm rồi, tính nàng là vậy. Đã không quyết thì thôi, một khi xác định được mục tiêu, nàng sẽ cố gắng hoàn thành đến cùng.
Đề Đề quỳ xuống dập đầu cảm tạ Gia Gia, sau đó, nhanh chóng rời đi. Thật ra, nàng cũng sợ không đi nhanh thì nàng lại càng luyến tiếc.
Nói là xe, nhưng nhìn thế nào cũng thấy "xe" của Đào Thần thật giống như một chiếc tàu chiến lớn, rất lớn. Đề Đề bần thần một chốc thì có lực kéo nàng lên tàu khiến nàng hốt hoảng.
Một vị tiểu tiên nghiêm nghị nói: "Ngươi còn đứng đó ngây ngốc làm gì. Nếu làm trễ chuyến đi, người thay ta chịu phạt".
Nghe vậy, Đề Đề cười áy náy xin lỗi rồi tìm một góc trên tàu ngồi xuống. Chiếc tàu to thế này, tất nhiên là có rất nhiều phòng riêng để nghỉ ngơi, nhưng phận đi nhờ như nàng thì làm gì có phúc lợi đó. Nàng cũng không nghĩ nhiều.
Một lúc sau. Âm thanh từ một nơi nào đó trên tàu vang xa, báo hiệu tàu di chuyển. Đề Đề ngồi một góc lim dim ngủ.
"Tránh ra. Ngươi cản đường cản lối quá" Giọng nam nhân hét lên. Đề Đề giật mình tỉnh dậy. Nàng nhìn chằm chằm tên này. Tuy trông cũng anh tuấn, có khí chất tiên nhân nhưng phần nhiều có vẻ kiêu ngạo, huênh hoang. Đề Đề không thích loại tiên này nhất, rất hay coi thường những kẻ cấp bậc thấp hơn. Dù ghét bỏ nhưng nàng cũng không nói gì, nhẹ nhàng đứng dậy rồi ra góc khác ngồi. Dù gì cũng là đang nhờ vả trên tàu của Đào Thần, chuyện gì cần nhịn, nàng sẽ nhịn.
"Hừ, trên tàu sao lại có đứa xấu xí như vậy, vừa xấu vừa ngu ngốc!" Hắn nói rõ ràng chẳng ngại Đề Đề nghe thấy. Đúng là huênh hoang khoác loác mà. Ta nhịn. Đề Đề tỏ ra bình thản mặc dù bên trong đã nổi lửa muốn đốt người.
Liên Quân nhìn nữ nhân xanh lè trước mặt vẫn bình thản nhắm mắt an thần mặc kệ hắn chỉ trích, tự dưng lại cảm thấy tức giận. Mới vừa rồi, hắn thua Thái tử Điện hạ Thiên tộc một trận nhục nhã trước mặt Công chúa Thủy Tiên Tộc và Long Thần Tộc, thật là xấu hổ mà. Tức giận không biết xả đi đâu thì gặp ngay nữ nhân xấu xí này nên mới mắng nàng một trận. Thế mà nữ nhân xấu xí này cũng không màng đến hắn.
Cảm thấy như bị xúc phạm, hắn lại chạy đến chỗ Đề Đề ngủ gây chuyện.
"Này, nữ nhân xấu xí. Ngươi chỉ là một tên tinh linh nhỏ nhoi mà dám ở đây xem thường bản Thần. Biết đây là tàu của ai không! Biết ta là ai không!"
"Ta biết đây là tàu của Đào Thần. Còn ngươi là ai... Tại sao ta phải biết?" Nàng nhăn mặt, thành thật hỏi tên kiêu ngạo trước mặt. Rõ ràng là nàng đã nhẫn nhịn, tại sao hắn cứ ba lần bốn lượt đến làm phiền nàng?
"Ta..." Liên Quân tức giận. Trước nay chỉ có người khác nhận biết hắn, không có ngược lại. Thế mà một nữ yêu linh xấu xí này lại dám to gan nói không biết hắn. Thật muốn đốt cháy nữ nhân trước mặt này cho nàng phải quỳ xuống cầu hắn tha thứ mà.
"Thôi được rồi" Đề Đề ngáp dài, thấy hắn nổi điên như vậy cũng không muốn dây dưa cùng "Thứ cho ta có mắt như mù, xin hỏi ngài đây là...?"
"Liên Quân" Liên Quân lạnh lùng đáp, nhưng lòng đã nguội đi đôi chút, còn thầm khen nữ nhân này tuy xấu xí nhưng cũng biết điều.
"Liên Quân. Ôi chao, tên này mới hay làm sao. Đúng là tên như người, thật anh tuấn, thật khí khái" Đề Đề giả vờ cảm thán, vừa khen vừa chầm chậm trốn đi.
Liên Quân được người khác tâng bốc như vậy, dù mặt vẫn lạnh lùng nhưng lòng thì cực kỳ sảng khoái. Thấy người kia đang muốn thoái lui thì nghiêm mặt: "Đứng lại! Người tên gì?"
Đề Đề thầm than thở, trong bụng mắng tên Liên Quân này vạn lần nhưng mặt vẫn mỉm cười đáp lại: "Ta chỉ là một Bồ Đề tinh linh nhỏ, không có tên. Thổ Địa Gia Gia vẫn thường gọi ta là Đề Đề".
"Bồ Đề? Đề Đề. Ừm, tên cũng như người. Ta thấy tên này đúng rất hợp với ngươi." Liên Quân nhìn nàng đánh giá.
Ý là ngươi ta chê ta xấu đi. Đề Đề chửi thầm tên Liên Quân trong bụng, ngoài miệng thì cười: "Vậy... nếu Liên Quân tiên quan không có gì khác, ta xin cáo từ". Nói xong, nàng đi một mạch chỉ sợ hắn kịp gọi lại nhưng nàng đâu ngờ hắn lại dai như vậy.
"Đứng lại! Ai cho ngươi đi! Lại đây." Liên Quân dõng dạc.
"Tiên Quan có gì sai bảo ạ?" Đề Đề nhẫn nhịn trả lời.
"Chơi cờ!" Hắn đáp gọn. Mới vừa rồi bị thua một trận nhục nhã trong tay tên Thái tử Điện hạ kia. Thế nào lại để cho nữ nhân xấu xí này chạy mất. Hắn ta phải tìm cách khôi phục lại danh dự bằng cách... chơi thắng nữ nhân. Sau đó, hắn sẽ cười trên sự ngu ngốc của nàng.
Nói xong, hắn phẩy tay, một bàn cờ vây khảm ngọc xuất hiện trước mắt.
Một ngày sau.
"Ngài có thể tha cho ta đi không?" Đề Đề ngáp dài.
"Câm miệng!" Liên Quân tức giận thực sự. Ngoại trừ lần đấu thua cờ với tên Thái tử Điện Hạ Thiên tộc kia, hắn chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy. Đấu mười ngàn trận cờ vây, hắn toàn thua, mà lại là thua rất nhanh chóng. Hắn không thể tin nổi, thế quái nào hắn lại thua đậm đà như vậy.
Đề Đề lại ngáp. Quả thật nàng muốn đánh nhanh một chút, để hắn thua tâm phục khẩu phục rồi tha cho nàng. Ai ngờ tên này lại quá hiếu thắng đi. Hắn hại nàng ngồi đánh cờ lâu như vậy, mỏi toàn thân rồi nha. Thật ra, nàng cũng tính giả bộ thua vài ván nhưng suy nghĩ lại, với tính của tên này, nếu nàng mà thua thì hắn sẽ không tiết kiệm lời mà chê bai nàng ngu ngốc. Mà nàng ghét nhất chính là bị người khác nói nàng ngu ngốc.
Trong lúc này, tại một căn phòng lớn trên tàu.
"Dao Dao đang nhìn gì vậy?" Giọng nam tử dịu dàng hỏi.
"À, ta đang xem Liên Quân đánh cờ với một tiểu yêu linh. Điện hạ có tin được không, hắn đấu với nàng ta mười ngàn trận, mà trận nào hắn cũng thua. Nhìn mặt hắn có vẻ... không kìm chế được nữa rồi" Công chúa Thủy Tiên Tộc Tiêu Dao cười khúc khích, nhìn vào Thiên Kính đang phát hình ảnh hai bóng người đang đánh cờ.
Thái tử Điện hạ Thiên tộc Cảnh Chính không nói gì, chỉ cười mỉm lộ lúm đồng tiền nhỏ bên má. Tiêu Dao ngẩn ngơ, xấu hổi. Mặt nàng xuất hiện một tầng ửng đỏ.
"AAAAAAAA!" Liên Quân hét lớn, phẩy tay biến bàn cờ thành tro bụi. Đề Đề sửng sốt. Thật là tâm tính tên này không tốt chút nào. Chỉ thua có mấy ván, à không, mấy ngàn ván thôi đã nổi điên như vậy. Mặc dù khi nãy rõ ràng nàng cũng có ý nhường hắn thắng vài trận rồi nhưng là do hắn ngốc thôi. Đề Đề lắc đầu. Cũng không thể nói là do hắn ngốc. Hơn năm trăm năm qua, vì tư chất nàng kém, khó tu luyện nên ngày ngày nàng chỉ chuyên tâm nghiên cứu sách, đàn và cờ. Đối với cờ vây, nàng vốn đã rèn luyện đến trình độ độc cô cầu bại. Nàng đứng thứ hai, không ai can đảm dám đứng thứ nhất.
"Đề Đề. Ta phải nhốt ngươi lại đến khi nào ta thắng được ngươi thì ngươi mới được thả ra!" Liên Quân căm tức hét lớn, tay phóng ra một vật trông như một cái lồng chim từ từ biến hóa ngày một lớn lao về phía Đề Đề. Nàng sợ hãi toan tránh đi.
"Đủ rồi!" Giọng nói lạnh lùng phát ra khiến cho chiếc lồng đang bay đến chỗ Đề Đề run run rồi tan biến. Đào Thần xuất hiện.
"Đây là cách ta dạy người làm tiên?" Đào Thần lạnh giọng.
"Cha..." Mặt mày Liên Quân ỉu xìu.
Đào Thần không nói gì thêm, phẩy tay một cái, dây xích trói quanh người Liên Quân kéo lê hắn phía sau Đào Thần đi vào trong tàu.
Có một số tiên nhân rì rầm với nhau: "Lần này thì khổ rồi, nhân lúc Đào Thần đang bế quan, Liên Quân tiên quan lại gây náo loạn như vậy. Bây giờ hắn bị bắt quả tang, chắc chắn Đào Thần sẽ xử phạt hắn thật nặng".
Nhìn Đào Thần đi trước kéo tên Liên Quân kia theo sau, Đề Đề cảm khái. Nàng không biết là nên thấy hắn đáng đời hay đáng thương đây. Nàng đứngnhìn một hồi rồi lại tìm một góc để ngủ. Đề Đề ngáp dài. Nàng đã bồi tên kia chơi cờ cả ngày rồi, bây giờ nàng phải ngủ bù mới được.
--7:AM--
"Ôi, Đề Đề ơi, con làm gia gia chóng mặt quá! Mau ngừng lại thôi!" Lão Thổ Địa nhìn tiểu cô nương đang rối rít trước mặt liền than thở. Từ dạo gặp được Đức Thần, ngày nào nàng cũng khiến lão chóng mặt như thế.
"Gia gia, hình như con... con thích ngài ấy mất rồi." Đề Đề nhìn lão Thổ Địa bằng cặp mắt ngân ngấn nước.
"Ngài ấy... Ý con là Đức Thần? Thôi con đừng vọng tưởng nữa. Từ bỏ đi thôi. Con và ngài ấy... Hây... quá chênh lệch rồi". Lão Thổ Địa thở dài.
Đề Đề cắn môi nói: "Con biết là con bây giờ không xứng với ngài ấy. Nhưng con sẽ cố gắng. Con sẽ tu luyện thật chăm chỉ ạ. Gia Gia, Gia Gia giúp con đi. Có được không ạ?" Đề Đề nắm lấy vạt áo của lão Thổ Địa lắc lấy lắc để.
Lão Thổ Địa cảm thấy tâm thật phiền. Từ dạo Đề Đề gặp Đức Thần, được ngài ban cho thần lực, rốt cuộc cũng hóa được hình người. Mặc dù không xinh đẹp như đám yêu linh khác, nhưng trông đã xinh xắn hơn trước. Người vẫn xanh lè xanh lét, nhưng tay chân đã không còn sần sùi nữa. Thân người cũng thon gọn đi không ít, nhưng chỗ nào cần có thịt thì vẫn có. Nhìn kỹ Đề Đề, nếu trừ bỏ làn da không thể xanh hơn của nàng, thì có thể thấy được nàng có khuôn mặt trông rất khả ái, tròn tròn, nhỏ nhỏ, mũi, miệng cũng nhỏ nhỏ xinh xinh, nhất là đôi mắt xinh đẹp trong veo kia.
Lão Thổ Địa nghĩ trong bụng. Không chừng tu luyện thêm thời gian nữa, dung nhan nàng có thể tiến bộ hơn một chút. Nhưng mà... nếu so sánh với các tiên nữ khác, nhan sắc của nàng quá là tầm thường rồi, không những vậy, nàng lại còn... rất yếu. Đừng kể là Đức Thần, dù có là tiểu Thần hay đại Thần thì cũng chẳng thèm ngó ngàng nàng.
Lão biết khuyên giải làm sao đây? Tâm thật phiền, thật phiền quá đi à. Bất quá, lão lại không chống cự được đôi mắt xinh đẹp đang rưng rưng lệ của nàng, lão thở dài: "Gia Gia chỉ là tiểu tiên, không có cách nào giúp con tu luyện thành thần. Nếu con quyết tâm như vậy, Gia Gia sẽ nhờ bằng hữu ở Hạc Tinh giới thiệu cho con một trường tu luyện, nơi đó cũng không cách xa Nhật Tinh lắm nên ít nhiều con có cơ hội hơn nơi hoang vu này."
"Thật sao ạ? Con... con cảm ơn gia gia" Đề Đề phấn khích cùng cảm động ôm chặt lão Thổ Địa khiến lão muốn tắt thở.
Mặc dù chỉ là tiểu tiên nhưng lão ngoại giao rất rộng. Đã nói được là làm được. Ngay trong hôm đó, lão đã liên hệ vỡi lão Thổ Địa ở Hạc Tinh nhờ gửi gắm Đề Đề cho đi học.
Sáng hôm sau, Lão Thổ Địa đưa tiễn Đề Đề lên đường.
Lão thở dài: "Nếu đi theo cách thông thường, một tiểu tiên như ta sẽ mất hai mươi năm mới đến được Hạc Tinh. Nếu là con thì phải bốn mươi năm. May mắn cho con là hôm nay Đào Thần có việc đi ngang đây, Gia Gia đã xin ngài cho con đi nhờ xe của ngài một đoạn đến Hạc Tinh rồi. Con nhanh chóng đi, đừng để ngài ấy đợi".
Mắt Đề Đề rưng rưng, nàng thút thít: "Con cảm ơn Gia Gia. Gia Gia bảo trọng nhé. Sau này con sẽ trở lại thăm gia gia". Nàng xúc động nhìn lão hồi lâu, lại nhìn lại nơi nàng lớn lên hơn năm trăm năm. Bỗng nhiên bây giờ rời đi liền có chút không đi ngay được. Nhưng nàng đã quyết tâm rồi, tính nàng là vậy. Đã không quyết thì thôi, một khi xác định được mục tiêu, nàng sẽ cố gắng hoàn thành đến cùng.
Đề Đề quỳ xuống dập đầu cảm tạ Gia Gia, sau đó, nhanh chóng rời đi. Thật ra, nàng cũng sợ không đi nhanh thì nàng lại càng luyến tiếc.
Nói là xe, nhưng nhìn thế nào cũng thấy "xe" của Đào Thần thật giống như một chiếc tàu chiến lớn, rất lớn. Đề Đề bần thần một chốc thì có lực kéo nàng lên tàu khiến nàng hốt hoảng.
Một vị tiểu tiên nghiêm nghị nói: "Ngươi còn đứng đó ngây ngốc làm gì. Nếu làm trễ chuyến đi, người thay ta chịu phạt".
Nghe vậy, Đề Đề cười áy náy xin lỗi rồi tìm một góc trên tàu ngồi xuống. Chiếc tàu to thế này, tất nhiên là có rất nhiều phòng riêng để nghỉ ngơi, nhưng phận đi nhờ như nàng thì làm gì có phúc lợi đó. Nàng cũng không nghĩ nhiều.
Một lúc sau. Âm thanh từ một nơi nào đó trên tàu vang xa, báo hiệu tàu di chuyển. Đề Đề ngồi một góc lim dim ngủ.
"Tránh ra. Ngươi cản đường cản lối quá" Giọng nam nhân hét lên. Đề Đề giật mình tỉnh dậy. Nàng nhìn chằm chằm tên này. Tuy trông cũng anh tuấn, có khí chất tiên nhân nhưng phần nhiều có vẻ kiêu ngạo, huênh hoang. Đề Đề không thích loại tiên này nhất, rất hay coi thường những kẻ cấp bậc thấp hơn. Dù ghét bỏ nhưng nàng cũng không nói gì, nhẹ nhàng đứng dậy rồi ra góc khác ngồi. Dù gì cũng là đang nhờ vả trên tàu của Đào Thần, chuyện gì cần nhịn, nàng sẽ nhịn.
"Hừ, trên tàu sao lại có đứa xấu xí như vậy, vừa xấu vừa ngu ngốc!" Hắn nói rõ ràng chẳng ngại Đề Đề nghe thấy. Đúng là huênh hoang khoác loác mà. Ta nhịn. Đề Đề tỏ ra bình thản mặc dù bên trong đã nổi lửa muốn đốt người.
Liên Quân nhìn nữ nhân xanh lè trước mặt vẫn bình thản nhắm mắt an thần mặc kệ hắn chỉ trích, tự dưng lại cảm thấy tức giận. Mới vừa rồi, hắn thua Thái tử Điện hạ Thiên tộc một trận nhục nhã trước mặt Công chúa Thủy Tiên Tộc và Long Thần Tộc, thật là xấu hổ mà. Tức giận không biết xả đi đâu thì gặp ngay nữ nhân xấu xí này nên mới mắng nàng một trận. Thế mà nữ nhân xấu xí này cũng không màng đến hắn.
Cảm thấy như bị xúc phạm, hắn lại chạy đến chỗ Đề Đề ngủ gây chuyện.
"Này, nữ nhân xấu xí. Ngươi chỉ là một tên tinh linh nhỏ nhoi mà dám ở đây xem thường bản Thần. Biết đây là tàu của ai không! Biết ta là ai không!"
"Ta biết đây là tàu của Đào Thần. Còn ngươi là ai... Tại sao ta phải biết?" Nàng nhăn mặt, thành thật hỏi tên kiêu ngạo trước mặt. Rõ ràng là nàng đã nhẫn nhịn, tại sao hắn cứ ba lần bốn lượt đến làm phiền nàng?
"Ta..." Liên Quân tức giận. Trước nay chỉ có người khác nhận biết hắn, không có ngược lại. Thế mà một nữ yêu linh xấu xí này lại dám to gan nói không biết hắn. Thật muốn đốt cháy nữ nhân trước mặt này cho nàng phải quỳ xuống cầu hắn tha thứ mà.
"Thôi được rồi" Đề Đề ngáp dài, thấy hắn nổi điên như vậy cũng không muốn dây dưa cùng "Thứ cho ta có mắt như mù, xin hỏi ngài đây là...?"
"Liên Quân" Liên Quân lạnh lùng đáp, nhưng lòng đã nguội đi đôi chút, còn thầm khen nữ nhân này tuy xấu xí nhưng cũng biết điều.
"Liên Quân. Ôi chao, tên này mới hay làm sao. Đúng là tên như người, thật anh tuấn, thật khí khái" Đề Đề giả vờ cảm thán, vừa khen vừa chầm chậm trốn đi.
Liên Quân được người khác tâng bốc như vậy, dù mặt vẫn lạnh lùng nhưng lòng thì cực kỳ sảng khoái. Thấy người kia đang muốn thoái lui thì nghiêm mặt: "Đứng lại! Người tên gì?"
Đề Đề thầm than thở, trong bụng mắng tên Liên Quân này vạn lần nhưng mặt vẫn mỉm cười đáp lại: "Ta chỉ là một Bồ Đề tinh linh nhỏ, không có tên. Thổ Địa Gia Gia vẫn thường gọi ta là Đề Đề".
"Bồ Đề? Đề Đề. Ừm, tên cũng như người. Ta thấy tên này đúng rất hợp với ngươi." Liên Quân nhìn nàng đánh giá.
Ý là ngươi ta chê ta xấu đi. Đề Đề chửi thầm tên Liên Quân trong bụng, ngoài miệng thì cười: "Vậy... nếu Liên Quân tiên quan không có gì khác, ta xin cáo từ". Nói xong, nàng đi một mạch chỉ sợ hắn kịp gọi lại nhưng nàng đâu ngờ hắn lại dai như vậy.
"Đứng lại! Ai cho ngươi đi! Lại đây." Liên Quân dõng dạc.
"Tiên Quan có gì sai bảo ạ?" Đề Đề nhẫn nhịn trả lời.
"Chơi cờ!" Hắn đáp gọn. Mới vừa rồi bị thua một trận nhục nhã trong tay tên Thái tử Điện hạ kia. Thế nào lại để cho nữ nhân xấu xí này chạy mất. Hắn ta phải tìm cách khôi phục lại danh dự bằng cách... chơi thắng nữ nhân. Sau đó, hắn sẽ cười trên sự ngu ngốc của nàng.
Nói xong, hắn phẩy tay, một bàn cờ vây khảm ngọc xuất hiện trước mắt.
Một ngày sau.
"Ngài có thể tha cho ta đi không?" Đề Đề ngáp dài.
"Câm miệng!" Liên Quân tức giận thực sự. Ngoại trừ lần đấu thua cờ với tên Thái tử Điện Hạ Thiên tộc kia, hắn chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy. Đấu mười ngàn trận cờ vây, hắn toàn thua, mà lại là thua rất nhanh chóng. Hắn không thể tin nổi, thế quái nào hắn lại thua đậm đà như vậy.
Đề Đề lại ngáp. Quả thật nàng muốn đánh nhanh một chút, để hắn thua tâm phục khẩu phục rồi tha cho nàng. Ai ngờ tên này lại quá hiếu thắng đi. Hắn hại nàng ngồi đánh cờ lâu như vậy, mỏi toàn thân rồi nha. Thật ra, nàng cũng tính giả bộ thua vài ván nhưng suy nghĩ lại, với tính của tên này, nếu nàng mà thua thì hắn sẽ không tiết kiệm lời mà chê bai nàng ngu ngốc. Mà nàng ghét nhất chính là bị người khác nói nàng ngu ngốc.
Trong lúc này, tại một căn phòng lớn trên tàu.
"Dao Dao đang nhìn gì vậy?" Giọng nam tử dịu dàng hỏi.
"À, ta đang xem Liên Quân đánh cờ với một tiểu yêu linh. Điện hạ có tin được không, hắn đấu với nàng ta mười ngàn trận, mà trận nào hắn cũng thua. Nhìn mặt hắn có vẻ... không kìm chế được nữa rồi" Công chúa Thủy Tiên Tộc Tiêu Dao cười khúc khích, nhìn vào Thiên Kính đang phát hình ảnh hai bóng người đang đánh cờ.
Thái tử Điện hạ Thiên tộc Cảnh Chính không nói gì, chỉ cười mỉm lộ lúm đồng tiền nhỏ bên má. Tiêu Dao ngẩn ngơ, xấu hổi. Mặt nàng xuất hiện một tầng ửng đỏ.
"AAAAAAAA!" Liên Quân hét lớn, phẩy tay biến bàn cờ thành tro bụi. Đề Đề sửng sốt. Thật là tâm tính tên này không tốt chút nào. Chỉ thua có mấy ván, à không, mấy ngàn ván thôi đã nổi điên như vậy. Mặc dù khi nãy rõ ràng nàng cũng có ý nhường hắn thắng vài trận rồi nhưng là do hắn ngốc thôi. Đề Đề lắc đầu. Cũng không thể nói là do hắn ngốc. Hơn năm trăm năm qua, vì tư chất nàng kém, khó tu luyện nên ngày ngày nàng chỉ chuyên tâm nghiên cứu sách, đàn và cờ. Đối với cờ vây, nàng vốn đã rèn luyện đến trình độ độc cô cầu bại. Nàng đứng thứ hai, không ai can đảm dám đứng thứ nhất.
"Đề Đề. Ta phải nhốt ngươi lại đến khi nào ta thắng được ngươi thì ngươi mới được thả ra!" Liên Quân căm tức hét lớn, tay phóng ra một vật trông như một cái lồng chim từ từ biến hóa ngày một lớn lao về phía Đề Đề. Nàng sợ hãi toan tránh đi.
"Đủ rồi!" Giọng nói lạnh lùng phát ra khiến cho chiếc lồng đang bay đến chỗ Đề Đề run run rồi tan biến. Đào Thần xuất hiện.
"Đây là cách ta dạy người làm tiên?" Đào Thần lạnh giọng.
"Cha..." Mặt mày Liên Quân ỉu xìu.
Đào Thần không nói gì thêm, phẩy tay một cái, dây xích trói quanh người Liên Quân kéo lê hắn phía sau Đào Thần đi vào trong tàu.
Có một số tiên nhân rì rầm với nhau: "Lần này thì khổ rồi, nhân lúc Đào Thần đang bế quan, Liên Quân tiên quan lại gây náo loạn như vậy. Bây giờ hắn bị bắt quả tang, chắc chắn Đào Thần sẽ xử phạt hắn thật nặng".
Nhìn Đào Thần đi trước kéo tên Liên Quân kia theo sau, Đề Đề cảm khái. Nàng không biết là nên thấy hắn đáng đời hay đáng thương đây. Nàng đứngnhìn một hồi rồi lại tìm một góc để ngủ. Đề Đề ngáp dài. Nàng đã bồi tên kia chơi cờ cả ngày rồi, bây giờ nàng phải ngủ bù mới được.
--7:AM--
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook