Biến Thành Bé Thỏ Lego
-
Chương 4
Tùy Ngưỡng ít nằm mơ, nhưng trong hai mươi bốn tiếng từ khi con thỏ LEGO mà đứa cháu bỏ quên ở nhà anh biết nói, anh đã mơ ba, bốn giấc khác nhau.
Có cơn ác mộng anh thấy mình đi trên dây thép, bên dưới là đại dương mênh mông đang sủi bọt.
Có giấc mơ chỉ toàn là hồi ức, anh mớ thấy Tạ Mân mặc chiếc áo gió màu đen, lên xe giữa cơn mưa đêm ở Dư Hải, thư ký Trì Nguyên che ô cho hắn.
Có những giấc mơ đen kịt không có hình ảnh, những lời Tạ Mân từng nói với anh vang vọng trong cơn mơ, không có câu nào mãnh liệt quá mức, chỉ là những đoạn đối thoại thường ngày, đứt quãng mà anh có thể nhớ được.
Ví dụ như “đưa bút cho tôi”, “tan học xong cậu đi đâu thế”, “nhưng tôi muốn đón cậu mà” cùng với “gì tôi cũng ăn được hết”.
Sau đó máy bay hạ cánh, Tùy Ngưỡng tỉnh dậy, anh vừa mở mắt đã cúi xuống nhìn chú thỏ LEGO bằng nhựa hồng ngoan ngoãn nằm trong tay mình, cơ thể chú thỏ ấm nóng vì bị anh cầm quá lâu.
Men say của Tùy Ngưỡng đã tan gần hết, chẳng qua vẫn còn hơi chóng mặt.
Thật ra chẳng mấy khi Tùy Ngưỡng say đến mức mất kiểm soát, tối nay anh cũng không say, chẳng qua anh muốn Tạ Mân chú ý đến mình nên mới bất chấp hoàn cảnh, mượn men rượu trêu chọc chú thỏ trong tay.
Máy bay đỗ cạnh cầu ống lồng, không bao lâu nữa hành khách sẽ được xuống máy bay. Ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh lặng trùm lên sân bay Dư Hải.
Tùy Ngưỡng cầm chú thỏ lên, nhìn vẻ mặt hào hứng và khoa trương của chú thỏ LEGO màu hồng nhạt, sau đó vặn chân thỏ.
Trông chú thỏ như không có sự sống, cũng không phát ra tiếng động nào, nhưng chân nó bỗng giơ ra đá anh một phát rồi lại rụt về như lò xo. Sức đá cũng giống như lúc trước Tạ Mân tức giận đẩy anh vậy, thật ra là không đau, nhưng hình như cũng hơi đau.
May mà có cử động, hẳn không phải là ảo giác. Tùy Ngưỡng nghĩ vậy.
Anh yên tâm thả lại bé thỏ vào túi.
Vì là chuyến bay cá nhân ngắn nên Tùy Ngưỡng chỉ bảo cấp dưới để trống lịch trình, không dẫn họ theo, anh xách chiếc túi du lịch lên rồi xuống máy bay.
Giang Tứ mặc một chiếc hoodie thể thao màu xám, tay đút túi quần, đợi anh ở lối ra. Không biết anh có nhìn nhầm không, Tùy Ngưỡng cảm giác Giang Tứ không vui lắm.
Tùy Ngưỡng gọi Giang Tứ, cậu ta hơi mỉm cười đi qua: “Tối nay ông bô tôi thấy cậu lên bản tin, ngưỡng mộ lắm, mắng tôi suốt cả bữa cơm”.
“May mắn thôi,” Tùy Ngưỡng giải thích: “Chúng tôi vừa xây dựng một dây chuyền sản xuất mới, tiện để làm khảo sát”.
Hai người xuống bãi đỗ xe của sân bay, Giang Tứ nói đời sống về đêm của cậu ta phong phú, ngủ rất muộn, giờ này mới là lúc buổi tối của cậu ta bắt đầu thôi, cậu ta mời Tùy Ngưỡng đi ăn đêm rồi đi uống, nhưng Tùy Ngưỡng từ chối khéo.
Một là đã muộn lắm rồi, anh ngại làm phiền Giang Tứ, hai là có một bé thỏ đã ở trong túi anh cả ngày trời.
Hai người nói chuyện vài câu, Tùy Ngưỡng nhận ra Giang Tứ có vẻ bồn chồn, như có tâm sự gì đó. Xuống đến hầm gửi xe, không còn mấy ai xung quanh nữa Giang Tứ mới không nhịn được, bảo: “Tùy Ngưỡng, không biết cậu đã nghe chuyện gì về Tạ Mân chưa?”.
“Chưa,” Tùy Ngưỡng cảm giác bé thỏ trong túi áo mình cử động, anh bình tĩnh hỏi: “Cậu ấy làm sao?”.
“Cậu ấy…” Giang Tứ có vẻ ngập ngừng, ngó nghiêng xung quanh: “Lên xe rồi nói”.
Sau khi lên xe, Giang Tứ không tiếp tục chủ đề vừa rồi luôn mà như đang suy nghĩ. Cậu ta yên lặng lái xe ra khỏi hầm, đi một quãng rồi mới nhắc đến Tạ Mân.
“Tôi nói với cậu rồi nhỉ, cái hôm Tạ Mân hẹn tôi đi đánh bóng xong cho tôi leo cây ấy.” Giọng cậu ta rất thấp. Giang Tứ là người hướng ngoại, Tùy Ngưỡng nhớ mình chưa từng thấy cậu ta trầm lắng như lúc này.
“Ban đầu thư ký của Tạ Mân, Trì Nguyên nói là cậu ấy đi họp, tôi gọi vào số riêng cũng không nghe, gọi cho Trì Nguyên thì anh ta lại bảo cậu ấy đi công tác gấp rồi, bận lắm. Nhưng Tạ Mân không phải kiểu người đã thất hẹn với tôi mà mấy ngày sau vẫn không gọi lại, vậy nên tôi hơi lo”.
Trong xe rất tối, Tùy Ngưỡng nghiêng đầu quan sát Giang Tứ, Giang Tứ thì nhíu mày nhìn đường: “Chiều nay có một người bạn làm truyền thông nói với tôi hình như Tạ Mân bị tai nạn”.
“Cậu ta nói Tạ Mân đang nằm viện, ca phẫu thuật thành công mà cậu ta cũng không bị thương nặng, nhưng mãi không tỉnh lại, nhiều người biết lắm, giờ cũng sắp không ém được tin nữa nên tôi mới dám nói với cậu”.
“Có ai đang ém tin à?” Tùy Ngưỡng hỏi.
“Chắc là người nhà cậu ấy đấy,” Giang Tứ dừng một lát, ậm ờ nói: “Sợ ảnh hưởng giá cổ phiếu, không muốn công khai”.
Tùy Ngưỡng “ừ” một tiếng, thò tay vào túi áo sờ chú thỏ LEGO.
Thỏ LEGO không cử động cũng không đáp lại sự đụng chạm của anh, lập tức biến Tùy Ngưỡng thành cậu bạn cùng bàn hư hỏng quấy rầy học sinh giỏi nghiêm túc học hành thời học sinh.
“Nói chung là tôi đã gọi cho Trì Nguyên sau khi biết tin, hỏi thẳng anh ta là Tạ Mân đang nằm viện đúng không. Tôi với Tạ Mân cũng thân nên Trì Nguyên thừa nhận rồi, anh ta nói Tạ Mân đang ở bệnh viện Nhân Sơn, gặp tai nạn trên đường đến sân bóng quần.” Nói đến đây, Giang Tứ bỗng dừng lại.
Giang Tứ không mở nhạc, Tùy Ngưỡng kiên nhẫn đợi cậu ta nửa phút mới nghe Giang Tứ thất vọng nói: “Chiều, tối nay tôi cứ hối hận mãi, nếu lúc Tạ Mân rủ tôi đánh bóng quần tôi nói không rảnh, có phải không có chuyện gì rồi không?”.
Tùy Ngưỡng đang nghĩ có nên an ủi cậu ta không, nhưng chưa kịp lên tiếng, chú thỏ anh đang sờ bỗng chọc vào ngón tay anh, như đang giục anh mau nói gì đó. Vậy nên Tùy Ngưỡng đè lên chân trước của chú thỏ, an ủi Giang Tứ: “Tai nạn đã xảy ra rồi, cậu không cần nghĩ nhiều”.
“Tôi cũng biết mà,” Giang Tứ im lặng lái xe một lúc mới nói: “Nhưng tôi vẫn tự trách”.
Khách sạn Tùy Ngưỡng đặt ở trung tâm thành phố, họ đi về phía Nam dọc theo đường cao tốc sân bay.
Trên đường đã không còn xe cộ gì mấy, trước mắt họ chỉ có hai hàng đèn màu cam phóng nhanh về phía họ rồi lại bị bỏ lại phía sau, cùng với bầu trời đêm đen kịt, không một bóng mây.
Sự im lặng bao trùm chiếc xe trong một khoảng ngắn, sau đó Giang Tứ lại nói: “Nói chuyện này với cậu cũng ngại lắm. Tạ Mân không có bạn bè mấy, chuyện lớn như vậy xảy ra tôi cũng không nói được với ai. Chỉ có cậu là tôi chắc chắn tin được”.
“Không phải thiếu gia Tạ quan hệ rộng, đi đâu cũng có người quen à?” Tùy Ngưỡng biết Tạ Mân sẽ nghe thấy, nhưng anh vẫn muốn nói.
Quả nhiên chú thỏ trong tay cáu kỉnh đá anh một phát, bộ vuốt nho nhỏ chống lên đốt ngón tay của Tùy Ngưỡng làm anh thấy hơi ngứa.
Tùy Ngưỡng xoa tai thỏ, muốn xoa dịu hắn nhưng chẳng có chút tác dụng nào, bị hắn đẩy tay ra, sau đó Tùy Ngưỡng nghe Giang Tứ nói: “Không phải vậy đâu, nhiều người kết bạn với cậu ấy, nhưng chung quy toàn là muốn kiếm chác gì đó thôi”.
“Không nói chuyện này nữa.” Cậu ta đổi chủ đề: “Tôi hỏi Trì Nguyên mai qua thăm cậu ấy được không, anh ta đồng ý rồi”.
Tùy Ngưỡng gãi chú thỏ, anh nghĩ một lát, nảy ra một kế hoạch, hỏi: “Tứ, mai tôi vào viện cùng cậu được không?”.
Giang Tứ ngạc nhiên nhìn Tùy Ngưỡng: “Thật đấy à?”.
“Không thích hợp à?” Tùy Ngưỡng nghe cậu ta có do dự, bèn hỏi.
“À không phải,” Giang Tứ nói: “Không ngờ cậu muốn đi thôi”.
Tùy Ngưỡng hiểu ý Giang Tứ.
Lần nào nói chuyện với Giang Tứ về Tạ Mân anh cũng tìm vài lý do đường hoàng. Dù dần dần Giang Tứ nhận ra anh quan tâm đến Tạ Mân cũng trêu chọc anh, nhưng trong mắt Giang Tứ, có lẽ anh cũng chỉ là một người bạn cũ từng bất hòa với Tạ Mân, giờ quan tâm đến Tạ Mân nhưng không có phương thức liên lạc thôi. Dù sao cũng không có chuyện Tạ Mân nhắc đến Tùy Ngưỡng với người khác.
“Mai tôi rảnh,” Tùy Ngưỡng nói: “Nói sao cũng từng học cùng nhau mà”.
“Được rồi,” Giang Tứ không đề phòng chút nào, cậu ta đồng ý ngay mà không do dự: “Vậy chiều mai tôi đón cậu nhé, tôi hẹn Trì Nguyên lúc ba giờ, được không?”.
Tùy Ngưỡng nói “được”, cậu ta bèn đổi chủ đề: “Sếp Tùy tự nhiên về đây vì chuyện trọng đại gì thế?”.
“Không có gì mấy,” Tùy Ngưỡng nói cho cậu ta lý do anh đã nghĩ từ trước: “Tôi đến mua lại một căn nhà gia đình tôi bán hồi trước, môi giới nói chủ nhà cũng có ý bán rồi nhưng hơi miễn cưỡng, nên tôi hẹn họ, định tự thương lượng luôn”.
Hầu hết bạn học cũ đều biết tình cảnh nhà Tùy Ngưỡng. Tất nhiên Giang Tứ cũng vậy, cậu ta không hỏi nhiều, chỉ “à à” mấy câu, sau đó chúc Tùy Ngưỡng mua lại được nhà.
Cậu ta đưa Tùy Ngưỡng đến khách sạn rồi rời đi.
Tùy Ngưỡng check-in, sau đó xách túi du lịch vào phòng.
Anh đã làm việc cả ngày, lại phải lặn lội đường xa, lý ra anh phải mệt lử rồi, nhưng khi lấy bé thỏ ra đặt lên bàn, Tùy Ngưỡng nhận ra mình không mệt mỏi chút nào.
Thế giới hiện thực có sự xuất hiện của bé thỏ này bỗng trở nên muôn màu muôn vẻ, khiến anh thấy phấn chấn hơn, tim đập nhanh hơn.
Anh cúi lại gần chú thỏ LEGO nhẵn bóng đang phấn chấn, gọi hắn: “Thỏ con ơi”.
“Đừng say rồi làm khùng làm điên được không?” Chú thỏ nhảy cẫng lên, đôi mắt to nhìn anh, hệt như đang tức giận.
Chú thỏ LEGO không có đặc điểm nào của sinh vật lại có thể phát ra tiếng nói. Sâu trong lòng Tùy Ngưỡng vẫn thấy hơi nghi ngờ, anh cảm giác có lẽ mình điên rồi, áp lực quá nặng nề khiến tâm thần của anh gặp vấn đề… Cũng không phải không thể.
Nhưng chú thỏ lại nhảy nhót trước mặt anh, hừng hực khí thế nói: “Cậu bình thường chút đi!”.
“Được rồi,” Tùy Ngưỡng quyết định chấp nhận chuyện kỳ bí này lần nữa, nói: “Tạ Mân”.
Chú thỏ yên lặng, chân sau đập xuống bàn vài lần, mắt của nó không chớp được, nét vẽ cứng nhắc in trên miếng nhựa màu hồng trơn nhẵn, tựa như một món đồ chơi kém chất lượng.
“Tôi đi tắm trước nhé,” Tùy Ngưỡng nói với nó: “Cần tôi tắm cho cậu luôn không?”.
“Phắn,” Tạ Mân trả lời nhanh gọn, nhưng khi Tùy Ngưỡng định quay đi, hắn lại gọi: “Tùy Ngưỡng”.
Giọng hắn có vẻ chần chừ, Tùy Ngưỡng cúi đầu, hắn nói: “Cậu nói muốn mua lại nhà là bịa ra để qua mặt Giang Tứ thôi đúng không?”.
Tùy Ngưỡng sửng sốt, nói thật với hắn: “Không phải”.
“Là căn nhà tôi từng đến đấy à?” Cậu hỏi tiếp.
“Ừ”.
“Sao phải tự thương lượng?” Chú thỏ nghiêng đầu: “Chủ nhà hét giá cắt cổ à?”.
“Không phải,” Tùy Ngưỡng giải thích với cậu: “Ngày trước tôi cần tiền gấp để đến Viên Cảng, chủ nhà bây giờ thanh toán hết một lần mà không trả giá, chuyện này đã giúp chúng tôi rất nhiều. Sau này tôi muốn mua lại với giá cao nhưng con họ học ngay gần đó, không muốn bán, tôi cũng không muốn ép”.
“Năm ngoái con họ lên đại học rồi, họ cũng muốn đổi sang một khu mới hơn nên mới chịu lung lay một chút, nhưng nhà họ không thiếu tiền nên vẫn còn do dự. Tôi muốn tự đến thương lượng, cũng có thành ý hơn”.
Tùy Ngưỡng chưa từng nói chi tiết chuyện mua nhà với người khác, cả mẹ anh cũng không biết tình hình cụ thể.
Nhưng người hỏi lại là Tạ Mân. Dù Tùy Ngưỡng đã chấm dứt quan hệ của họ một cách tồi tệ như thế, Tùy Ngưỡng vẫn biết chắc rằng Tạ Mân sẽ hiểu những chuyện này, sẽ nghe anh nói, vậy nên anh mới nói kỹ càng như thế.
Chú thỏ LEGO ngoan ngoãn lắng nghe, sau đó mới hỏi: “Mười năm rồi, có phải họ từng sửa sang lại nhà rồi không?”.
“Ừ, vừa mua xong đã chỉnh trang lại rồi.” Tùy Ngưỡng nói.
“Vậy thì cũng khác trước rồi.” Giọng Tạ Mân nhẹ đi.
Tùy Ngưỡng không nói gì, chỉ chạm vào chiếc tai dài lạnh lẽo của hắn, hỏi: “Tôi đi tắm nhé?”.
“Được rồi, đi đi.” Tạ Mân nhảy vài cú trên bàn, đồng ý ngay tắp lự.
Có cơn ác mộng anh thấy mình đi trên dây thép, bên dưới là đại dương mênh mông đang sủi bọt.
Có giấc mơ chỉ toàn là hồi ức, anh mớ thấy Tạ Mân mặc chiếc áo gió màu đen, lên xe giữa cơn mưa đêm ở Dư Hải, thư ký Trì Nguyên che ô cho hắn.
Có những giấc mơ đen kịt không có hình ảnh, những lời Tạ Mân từng nói với anh vang vọng trong cơn mơ, không có câu nào mãnh liệt quá mức, chỉ là những đoạn đối thoại thường ngày, đứt quãng mà anh có thể nhớ được.
Ví dụ như “đưa bút cho tôi”, “tan học xong cậu đi đâu thế”, “nhưng tôi muốn đón cậu mà” cùng với “gì tôi cũng ăn được hết”.
Sau đó máy bay hạ cánh, Tùy Ngưỡng tỉnh dậy, anh vừa mở mắt đã cúi xuống nhìn chú thỏ LEGO bằng nhựa hồng ngoan ngoãn nằm trong tay mình, cơ thể chú thỏ ấm nóng vì bị anh cầm quá lâu.
Men say của Tùy Ngưỡng đã tan gần hết, chẳng qua vẫn còn hơi chóng mặt.
Thật ra chẳng mấy khi Tùy Ngưỡng say đến mức mất kiểm soát, tối nay anh cũng không say, chẳng qua anh muốn Tạ Mân chú ý đến mình nên mới bất chấp hoàn cảnh, mượn men rượu trêu chọc chú thỏ trong tay.
Máy bay đỗ cạnh cầu ống lồng, không bao lâu nữa hành khách sẽ được xuống máy bay. Ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh lặng trùm lên sân bay Dư Hải.
Tùy Ngưỡng cầm chú thỏ lên, nhìn vẻ mặt hào hứng và khoa trương của chú thỏ LEGO màu hồng nhạt, sau đó vặn chân thỏ.
Trông chú thỏ như không có sự sống, cũng không phát ra tiếng động nào, nhưng chân nó bỗng giơ ra đá anh một phát rồi lại rụt về như lò xo. Sức đá cũng giống như lúc trước Tạ Mân tức giận đẩy anh vậy, thật ra là không đau, nhưng hình như cũng hơi đau.
May mà có cử động, hẳn không phải là ảo giác. Tùy Ngưỡng nghĩ vậy.
Anh yên tâm thả lại bé thỏ vào túi.
Vì là chuyến bay cá nhân ngắn nên Tùy Ngưỡng chỉ bảo cấp dưới để trống lịch trình, không dẫn họ theo, anh xách chiếc túi du lịch lên rồi xuống máy bay.
Giang Tứ mặc một chiếc hoodie thể thao màu xám, tay đút túi quần, đợi anh ở lối ra. Không biết anh có nhìn nhầm không, Tùy Ngưỡng cảm giác Giang Tứ không vui lắm.
Tùy Ngưỡng gọi Giang Tứ, cậu ta hơi mỉm cười đi qua: “Tối nay ông bô tôi thấy cậu lên bản tin, ngưỡng mộ lắm, mắng tôi suốt cả bữa cơm”.
“May mắn thôi,” Tùy Ngưỡng giải thích: “Chúng tôi vừa xây dựng một dây chuyền sản xuất mới, tiện để làm khảo sát”.
Hai người xuống bãi đỗ xe của sân bay, Giang Tứ nói đời sống về đêm của cậu ta phong phú, ngủ rất muộn, giờ này mới là lúc buổi tối của cậu ta bắt đầu thôi, cậu ta mời Tùy Ngưỡng đi ăn đêm rồi đi uống, nhưng Tùy Ngưỡng từ chối khéo.
Một là đã muộn lắm rồi, anh ngại làm phiền Giang Tứ, hai là có một bé thỏ đã ở trong túi anh cả ngày trời.
Hai người nói chuyện vài câu, Tùy Ngưỡng nhận ra Giang Tứ có vẻ bồn chồn, như có tâm sự gì đó. Xuống đến hầm gửi xe, không còn mấy ai xung quanh nữa Giang Tứ mới không nhịn được, bảo: “Tùy Ngưỡng, không biết cậu đã nghe chuyện gì về Tạ Mân chưa?”.
“Chưa,” Tùy Ngưỡng cảm giác bé thỏ trong túi áo mình cử động, anh bình tĩnh hỏi: “Cậu ấy làm sao?”.
“Cậu ấy…” Giang Tứ có vẻ ngập ngừng, ngó nghiêng xung quanh: “Lên xe rồi nói”.
Sau khi lên xe, Giang Tứ không tiếp tục chủ đề vừa rồi luôn mà như đang suy nghĩ. Cậu ta yên lặng lái xe ra khỏi hầm, đi một quãng rồi mới nhắc đến Tạ Mân.
“Tôi nói với cậu rồi nhỉ, cái hôm Tạ Mân hẹn tôi đi đánh bóng xong cho tôi leo cây ấy.” Giọng cậu ta rất thấp. Giang Tứ là người hướng ngoại, Tùy Ngưỡng nhớ mình chưa từng thấy cậu ta trầm lắng như lúc này.
“Ban đầu thư ký của Tạ Mân, Trì Nguyên nói là cậu ấy đi họp, tôi gọi vào số riêng cũng không nghe, gọi cho Trì Nguyên thì anh ta lại bảo cậu ấy đi công tác gấp rồi, bận lắm. Nhưng Tạ Mân không phải kiểu người đã thất hẹn với tôi mà mấy ngày sau vẫn không gọi lại, vậy nên tôi hơi lo”.
Trong xe rất tối, Tùy Ngưỡng nghiêng đầu quan sát Giang Tứ, Giang Tứ thì nhíu mày nhìn đường: “Chiều nay có một người bạn làm truyền thông nói với tôi hình như Tạ Mân bị tai nạn”.
“Cậu ta nói Tạ Mân đang nằm viện, ca phẫu thuật thành công mà cậu ta cũng không bị thương nặng, nhưng mãi không tỉnh lại, nhiều người biết lắm, giờ cũng sắp không ém được tin nữa nên tôi mới dám nói với cậu”.
“Có ai đang ém tin à?” Tùy Ngưỡng hỏi.
“Chắc là người nhà cậu ấy đấy,” Giang Tứ dừng một lát, ậm ờ nói: “Sợ ảnh hưởng giá cổ phiếu, không muốn công khai”.
Tùy Ngưỡng “ừ” một tiếng, thò tay vào túi áo sờ chú thỏ LEGO.
Thỏ LEGO không cử động cũng không đáp lại sự đụng chạm của anh, lập tức biến Tùy Ngưỡng thành cậu bạn cùng bàn hư hỏng quấy rầy học sinh giỏi nghiêm túc học hành thời học sinh.
“Nói chung là tôi đã gọi cho Trì Nguyên sau khi biết tin, hỏi thẳng anh ta là Tạ Mân đang nằm viện đúng không. Tôi với Tạ Mân cũng thân nên Trì Nguyên thừa nhận rồi, anh ta nói Tạ Mân đang ở bệnh viện Nhân Sơn, gặp tai nạn trên đường đến sân bóng quần.” Nói đến đây, Giang Tứ bỗng dừng lại.
Giang Tứ không mở nhạc, Tùy Ngưỡng kiên nhẫn đợi cậu ta nửa phút mới nghe Giang Tứ thất vọng nói: “Chiều, tối nay tôi cứ hối hận mãi, nếu lúc Tạ Mân rủ tôi đánh bóng quần tôi nói không rảnh, có phải không có chuyện gì rồi không?”.
Tùy Ngưỡng đang nghĩ có nên an ủi cậu ta không, nhưng chưa kịp lên tiếng, chú thỏ anh đang sờ bỗng chọc vào ngón tay anh, như đang giục anh mau nói gì đó. Vậy nên Tùy Ngưỡng đè lên chân trước của chú thỏ, an ủi Giang Tứ: “Tai nạn đã xảy ra rồi, cậu không cần nghĩ nhiều”.
“Tôi cũng biết mà,” Giang Tứ im lặng lái xe một lúc mới nói: “Nhưng tôi vẫn tự trách”.
Khách sạn Tùy Ngưỡng đặt ở trung tâm thành phố, họ đi về phía Nam dọc theo đường cao tốc sân bay.
Trên đường đã không còn xe cộ gì mấy, trước mắt họ chỉ có hai hàng đèn màu cam phóng nhanh về phía họ rồi lại bị bỏ lại phía sau, cùng với bầu trời đêm đen kịt, không một bóng mây.
Sự im lặng bao trùm chiếc xe trong một khoảng ngắn, sau đó Giang Tứ lại nói: “Nói chuyện này với cậu cũng ngại lắm. Tạ Mân không có bạn bè mấy, chuyện lớn như vậy xảy ra tôi cũng không nói được với ai. Chỉ có cậu là tôi chắc chắn tin được”.
“Không phải thiếu gia Tạ quan hệ rộng, đi đâu cũng có người quen à?” Tùy Ngưỡng biết Tạ Mân sẽ nghe thấy, nhưng anh vẫn muốn nói.
Quả nhiên chú thỏ trong tay cáu kỉnh đá anh một phát, bộ vuốt nho nhỏ chống lên đốt ngón tay của Tùy Ngưỡng làm anh thấy hơi ngứa.
Tùy Ngưỡng xoa tai thỏ, muốn xoa dịu hắn nhưng chẳng có chút tác dụng nào, bị hắn đẩy tay ra, sau đó Tùy Ngưỡng nghe Giang Tứ nói: “Không phải vậy đâu, nhiều người kết bạn với cậu ấy, nhưng chung quy toàn là muốn kiếm chác gì đó thôi”.
“Không nói chuyện này nữa.” Cậu ta đổi chủ đề: “Tôi hỏi Trì Nguyên mai qua thăm cậu ấy được không, anh ta đồng ý rồi”.
Tùy Ngưỡng gãi chú thỏ, anh nghĩ một lát, nảy ra một kế hoạch, hỏi: “Tứ, mai tôi vào viện cùng cậu được không?”.
Giang Tứ ngạc nhiên nhìn Tùy Ngưỡng: “Thật đấy à?”.
“Không thích hợp à?” Tùy Ngưỡng nghe cậu ta có do dự, bèn hỏi.
“À không phải,” Giang Tứ nói: “Không ngờ cậu muốn đi thôi”.
Tùy Ngưỡng hiểu ý Giang Tứ.
Lần nào nói chuyện với Giang Tứ về Tạ Mân anh cũng tìm vài lý do đường hoàng. Dù dần dần Giang Tứ nhận ra anh quan tâm đến Tạ Mân cũng trêu chọc anh, nhưng trong mắt Giang Tứ, có lẽ anh cũng chỉ là một người bạn cũ từng bất hòa với Tạ Mân, giờ quan tâm đến Tạ Mân nhưng không có phương thức liên lạc thôi. Dù sao cũng không có chuyện Tạ Mân nhắc đến Tùy Ngưỡng với người khác.
“Mai tôi rảnh,” Tùy Ngưỡng nói: “Nói sao cũng từng học cùng nhau mà”.
“Được rồi,” Giang Tứ không đề phòng chút nào, cậu ta đồng ý ngay mà không do dự: “Vậy chiều mai tôi đón cậu nhé, tôi hẹn Trì Nguyên lúc ba giờ, được không?”.
Tùy Ngưỡng nói “được”, cậu ta bèn đổi chủ đề: “Sếp Tùy tự nhiên về đây vì chuyện trọng đại gì thế?”.
“Không có gì mấy,” Tùy Ngưỡng nói cho cậu ta lý do anh đã nghĩ từ trước: “Tôi đến mua lại một căn nhà gia đình tôi bán hồi trước, môi giới nói chủ nhà cũng có ý bán rồi nhưng hơi miễn cưỡng, nên tôi hẹn họ, định tự thương lượng luôn”.
Hầu hết bạn học cũ đều biết tình cảnh nhà Tùy Ngưỡng. Tất nhiên Giang Tứ cũng vậy, cậu ta không hỏi nhiều, chỉ “à à” mấy câu, sau đó chúc Tùy Ngưỡng mua lại được nhà.
Cậu ta đưa Tùy Ngưỡng đến khách sạn rồi rời đi.
Tùy Ngưỡng check-in, sau đó xách túi du lịch vào phòng.
Anh đã làm việc cả ngày, lại phải lặn lội đường xa, lý ra anh phải mệt lử rồi, nhưng khi lấy bé thỏ ra đặt lên bàn, Tùy Ngưỡng nhận ra mình không mệt mỏi chút nào.
Thế giới hiện thực có sự xuất hiện của bé thỏ này bỗng trở nên muôn màu muôn vẻ, khiến anh thấy phấn chấn hơn, tim đập nhanh hơn.
Anh cúi lại gần chú thỏ LEGO nhẵn bóng đang phấn chấn, gọi hắn: “Thỏ con ơi”.
“Đừng say rồi làm khùng làm điên được không?” Chú thỏ nhảy cẫng lên, đôi mắt to nhìn anh, hệt như đang tức giận.
Chú thỏ LEGO không có đặc điểm nào của sinh vật lại có thể phát ra tiếng nói. Sâu trong lòng Tùy Ngưỡng vẫn thấy hơi nghi ngờ, anh cảm giác có lẽ mình điên rồi, áp lực quá nặng nề khiến tâm thần của anh gặp vấn đề… Cũng không phải không thể.
Nhưng chú thỏ lại nhảy nhót trước mặt anh, hừng hực khí thế nói: “Cậu bình thường chút đi!”.
“Được rồi,” Tùy Ngưỡng quyết định chấp nhận chuyện kỳ bí này lần nữa, nói: “Tạ Mân”.
Chú thỏ yên lặng, chân sau đập xuống bàn vài lần, mắt của nó không chớp được, nét vẽ cứng nhắc in trên miếng nhựa màu hồng trơn nhẵn, tựa như một món đồ chơi kém chất lượng.
“Tôi đi tắm trước nhé,” Tùy Ngưỡng nói với nó: “Cần tôi tắm cho cậu luôn không?”.
“Phắn,” Tạ Mân trả lời nhanh gọn, nhưng khi Tùy Ngưỡng định quay đi, hắn lại gọi: “Tùy Ngưỡng”.
Giọng hắn có vẻ chần chừ, Tùy Ngưỡng cúi đầu, hắn nói: “Cậu nói muốn mua lại nhà là bịa ra để qua mặt Giang Tứ thôi đúng không?”.
Tùy Ngưỡng sửng sốt, nói thật với hắn: “Không phải”.
“Là căn nhà tôi từng đến đấy à?” Cậu hỏi tiếp.
“Ừ”.
“Sao phải tự thương lượng?” Chú thỏ nghiêng đầu: “Chủ nhà hét giá cắt cổ à?”.
“Không phải,” Tùy Ngưỡng giải thích với cậu: “Ngày trước tôi cần tiền gấp để đến Viên Cảng, chủ nhà bây giờ thanh toán hết một lần mà không trả giá, chuyện này đã giúp chúng tôi rất nhiều. Sau này tôi muốn mua lại với giá cao nhưng con họ học ngay gần đó, không muốn bán, tôi cũng không muốn ép”.
“Năm ngoái con họ lên đại học rồi, họ cũng muốn đổi sang một khu mới hơn nên mới chịu lung lay một chút, nhưng nhà họ không thiếu tiền nên vẫn còn do dự. Tôi muốn tự đến thương lượng, cũng có thành ý hơn”.
Tùy Ngưỡng chưa từng nói chi tiết chuyện mua nhà với người khác, cả mẹ anh cũng không biết tình hình cụ thể.
Nhưng người hỏi lại là Tạ Mân. Dù Tùy Ngưỡng đã chấm dứt quan hệ của họ một cách tồi tệ như thế, Tùy Ngưỡng vẫn biết chắc rằng Tạ Mân sẽ hiểu những chuyện này, sẽ nghe anh nói, vậy nên anh mới nói kỹ càng như thế.
Chú thỏ LEGO ngoan ngoãn lắng nghe, sau đó mới hỏi: “Mười năm rồi, có phải họ từng sửa sang lại nhà rồi không?”.
“Ừ, vừa mua xong đã chỉnh trang lại rồi.” Tùy Ngưỡng nói.
“Vậy thì cũng khác trước rồi.” Giọng Tạ Mân nhẹ đi.
Tùy Ngưỡng không nói gì, chỉ chạm vào chiếc tai dài lạnh lẽo của hắn, hỏi: “Tôi đi tắm nhé?”.
“Được rồi, đi đi.” Tạ Mân nhảy vài cú trên bàn, đồng ý ngay tắp lự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook