Biến Thành Bé Thỏ Lego
-
Chương 3
Nghiên cứu với một mẫu duy nhất của Tạ Mân cho thấy, thỏ LEGO chứa linh hồn của con người có nhu cầu rất lớn với giấc ngủ, vì hắn đã ngủ, lại còn ngủ rất say.
Sớm hôm sau, Tạ Mân cảm nhận thấy Tùy Ngưỡng lay mình, hắn không muốn đáp lại, một lúc sau nữa, hắn lại nghe thấy Tùy Ngưỡng gọi mình. Tiếng gọi của Tùy Ngưỡng lúc to lúc nhỏ, lúc to thì có vẻ lo lắng, nhỏ thì lại lộ rõ vẻ ngờ vực.
Tạ Mân vẫn muốn ngủ, hắn thấy Tùy Ngưỡng ồn quá mức bèn đá vài phát, muốn đá văng bàn tay đang chọc mình của Tùy Ngưỡng. Tùy Ngưỡng nhấc hắn lên, lắc lư giữa không trung, hành động này không tôn trọng hắn chút xíu nào hết, làm hắn tức tỉnh cả ngủ.
Nhưng Tạ Mân mới ngủ dậy vẫn còn mơ màng, chưa vào “trạng thái” cãi nhau, hắn giương mắt nhìn Tùy Ngưỡng hài lòng thả mình xuống sau khi nghe hắn nói “Đừng ồn”, rồi vào nhà vệ sinh.
Một lát sau Tùy Ngưỡng quay lại, lúc này Tạ Mân cũng đã hết cáu kỉnh rồi. Tùy Ngưỡng cầm hắn lên mang ra phòng ăn, hắn cũng không phản kháng nữa.
Đầu bếp đã làm xong bữa sáng, bày lên bàn.
Tùy Ngưỡng bảo đầu bếp ra ngoài trước, sau đó anh đặt Tạ Mân cạnh cốc cà phê của mình, vừa ăn sáng vừa nói cho Tạ Mân lịch trình hôm nay của anh.
Ăn sáng xong anh sẽ đến công ty họp buổi sáng trước, sau đó đi thăm khu nhà máy mới với đối tác quan trọng, đến chiều phải tham dự một buổi xã giao, còn có lịch ăn tối. Dự kiến bữa tối sẽ kết thúc trước chín giờ, lúc đó họ sẽ đến Dư Hải qua đêm.
Khoảng thời gian trống anh có thể dành ra cũng không được bao nhiêu, tối mai đã phải quay lại Viên Cảng rồi.
Tùy Ngưỡng nói rất tường tận, mà thực tế thì Tạ Mân lại thấy anh nói hơi chi tiết và thừa thãi quá, vậy nên hắn chẳng nói gì, chỉ ngồi nghe.
Công việc của Tùy Ngưỡng, sự bận rộn của Tùy Ngưỡng, dù Tạ Mân đã cố tránh hết sức nhưng vẫn nghe thấy đôi điều.
Sau vụ kiện của bố mình, Tùy Ngưỡng và mẹ anh vào Nam, thừa kế nhà máy duy nhất còn lại của gia đình. Đến nay đã nhiều năm trôi qua rồi, trong những năm qua, đôi lúc Tạ Mân cũng được nghe về những gì anh trải qua, cũng biết anh đã thành công rồi.
Còn về chuyện cũ của hai người, cũng như lúc ấy Tùy Ngưỡng đã nói, họ chỉ yêu chơi thôi, không có tư cách gì để nghiêm túc. Hai người trở về quỹ đạo vốn có, giờ cả hai đều sống rất tốt, không cần thiết phải nhớ lại hay nhắc đến chuyện ngày xưa nữa.
Tùy Ngưỡng thông báo lịch trình xong, cũng ăn sáng xong xuôi, Tạ Mân nghe anh nói mà đầu óc lên mây, thấy anh đặt đũa xuống hắn mới hỏi: “Thế hôm nay tôi ở nhà cậu à?”, mà đúng lúc đó Tùy Ngưỡng cũng nói: “Tôi đưa cậu đi theo nhé”.
Tùy Ngưỡng nghe câu hỏi của hắn, anh nhìn Tạ Mân, giải thích: “Để cậu ở nhà tôi không yên tâm, lát giúp việc dọn nhà cậu cũng không hoạt động tự do được, tôi đưa cậu đi theo thì hơn”.
Anh lau tay bằng khăn ấm, sau đó thò tay sang vuốt lưng thỏ của Tạ Mân, nói: “May mà giờ cậu bé xíu, cho vào túi áo khoác không nhìn rõ đâu”.
Tạ Mân thấy cách nói này của Tùy Ngưỡng hơi sỉ nhục mình nên không đáp lại.
Tùy Ngưỡng như thể quên bỏ tay ra, cứ đặt trên người Tạ Mân mãi. Ngón tay anh hơi chắn mất tầm nhìn của Tạ Mân, hắn chỉ thấy được cằm Tùy Ngưỡng, không nhìn thấy mắt anh.
Bị sờ một lúc lâu, Tạ Mân cảm giác Tùy Ngưỡng sờ mó mình hơi lâu quá mức, hắn bèn cử động, bắt đầu phản kháng: “Đừng cứ sờ tôi mãi được không?”.
Nghe hắn nhắc nhở Tùy Ngưỡng mới rụt tay về, khẽ nói “Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ nên không để ý”. Anh cầm Tạ Mân lên đi ra cửa, bỏ vào túi trong của chiếc áo bành tô rồi khoác lên.
Trong túi không có ánh sáng, chiếc túi lông cừu dịu dàng cọ lên cơ thể bằng nhựa của chú thỏ LEGO.
Tạ Mân nghe thấy âm thanh xung quanh thay đổi liên tục. Từ thang máy vào trong xe, vì có tài xế và thư ký ở bên cạnh nên Tùy Ngưỡng không nói chuyện với hắn.
Đi từ nhà Tùy Ngưỡng đến công ty hết mười lăm phút, không biết Tùy Ngưỡng quên mất hay thiếu cẩn thận, anh không lấy Tạ Mân ra mà cứ thế vào họp luôn. Tạ Mân nằm trong túi áo anh, dự thính cuộc họp sáng kéo dài hơn nửa tiếng, biết được không ít thông tin mật của công ty Tùy Ngưỡng.
Sau đó thì sang một khu khác tham quan khu nhà máy mới cùng họ.
Túi áo Tùy Ngưỡng vừa tối vừa xóc, tiếng nói ù ù của những người khác nhau vang lên ngoài lớp áo bành tô, trong lúc Tạ Mân mơ màng, thời gian cứ thế trôi đi.
Ăn trưa xong, Tùy Ngưỡng tiễn khách rồi cũng về phòng nghỉ, anh ngồi xuống, lấy Tạ Mân đã nằm trong túi cả buổi sáng ra.
Tạ Mân được thấy lại mặt trời, được phơi cái nắng tháng một của Viên Cảng.
Tùy Ngưỡng đặt hắn lên bàn trà, hạ thấp giọng gọi tên Tạ Mân.
Tạ Mân lười đáp lại, Tùy Ngưỡng bèn chọc lưng hắn, xoay tròn hắn dưới ánh nắng, như thể đang điều khiển thủ công vòng quay ngựa gỗ đồ chơi vậy.
Bị ép phải quay vài vòng, Tạ Mân chóng hết cả mặt, hắn khẽ chửi một câu, hỏi anh đang làm gì. Tùy Ngưỡng dịu dàng cười với hắn, nói như dỗ trẻ: “Tôi muốn bé thỏ con được tắm nắng toàn thân thôi mà”.
“…” Tạ Mân không kìm lòng chửi Tùy Ngưỡng một câu “đồ khùng”, nhưng Tùy Ngưỡng lại không tức giận chút nào, anh không xoay con thỏ nữa mà chuyển sang chạm nhẹ vào tai thỏ.
Đã mười năm Tạ Mân không nhớ đến Tùy Ngưỡng, dù trước đây Tùy Ngưỡng cũng không bình thường gì cho cam, nhưng tạm thời hắn chưa thể chắc chắn có phải Tùy Ngưỡng vẫn luôn không bình thường vậy không.
“Tạ Mân.” Tùy Ngưỡng úp tay lên đầu thỏ của Tạ Mân, gọi hắn.
Hình như giọng Tùy Ngưỡng trầm và thấp hơn, giọng Bắc thuộc về Dư Hải đã hoàn toàn biến mất khiến Tạ Mân cảm thấy xa lạ.
Tạ Mân không trả lời anh, điện thoại của Tùy Ngưỡng bỗng rung lên. Tùy Ngưỡng rụt tay về, ấn nút nghe rồi mở loa ngoài, giọng thám tử tư Trần Liêu mà anh tìm hôm qua vang ra trong loa.
“Anh Tùy, đúng là bốn hôm trước có một vụ tai nạn xe hơi ở đầu phía Đông đường Sơn Ngu, nhưng đường chỗ đó vắng vẻ, lúc đó không có người qua đường hay xe nào đi qua,” Trần Liêu nói với Tùy Ngưỡng: “Tài xế không bỏ chạy, cảnh sát giao thông nhận định là vô ý gây tai nạn”.
“Tôi đã kiểm tra camera an ninh, là xe của anh Tạ, vụ tai nạn rất nghiêm trọng, xe cứu thương đưa anh Tạ vào bệnh viện Nhân Sơn”.
“Ngoài ra tôi cũng đã hỏi mấy người bạn làm truyền thông, không phải không có ai chú ý đến vụ này mà tin về vụ này bị ém rồi, ban quản lý cấp cao và thư ký đều nói với người trong và ngoài công ty là anh Tạ đang nghỉ phép. Tôi nghĩ có thể vì công ty anh ấy mới lên sàn không lâu, tin tức này dễ khiến giá cổ phiếu mất ổn định nên họ định chờ tình hình ổn định rồi mới công khai”.
“Tình hình cậu ấy sao rồi?” Tùy Ngưỡng ngắt lời anh ta.
“Đã ra khỏi ICU,” Trần Liêu đáp: “Dấu hiệu sống ổn định nhưng chưa tỉnh, hôm qua đã chuyển sang phòng 1201 tầng VIP khu nội trú của bệnh viện, hiện giờ có bảo vệ canh ngoài cửa phòng bệnh”.
“Đã có ai đến thăm chưa?” Tùy Ngưỡng suy nghĩ, hỏi tiếp.
“Theo tôi biết thì tạm thời chưa có, nhưng có người quen ở bệnh viện nói với tôi hôm qua có một vụ tranh cãi nhỏ nổ ra trước cửa phòng bệnh. Anh trai anh Tạ muốn vào nhưng bị thư ký của anh ấy cản lại, sau đó thư ký gọi bố anh Tạ để dàn xếp, cuối cùng thì Tạ Trình vẫn không vào phòng,” Trần Liêu dừng lại một chốc, hỏi Tùy Ngưỡng: “Anh muốn đi thăm à?”.
Tùy Ngưỡng bảo Trần Liêu đợi, sau đó anh tắt mic, hỏi Tạ Mân: “Cậu thấy sao?”.
Tạ Mân nghe về vụ tai nạn và tranh cãi của gia đình mình qua điện thoại, hắn bỗng nhận ra cảnh ngộ của mình lúc này còn giống truyện kinh dị hơn cổ tích.
Mà mọi thứ xung quanh – từ cây cối, đồ gia dụng, vật trang trí đều to đến mức hắn khó mà thích nghi được, Tạ Mân bỗng thấy hoảng loạn, trong đầu hắn toàn là những thông tin lộn xộn cùng dự đoán bi quan, làm hắn không thể suy nghĩ điều gì.
Tùy Ngưỡng phải đợi rất lâu hắn mới hoàn hồn, gắng gượng đáp: “Tôi không biết”.
Dường như Tùy Ngưỡng có thể nhận ra tâm trạng của hắn không ổn, không bắt hắn phải quyết định ngay mà bảo Trần Liêu cho mình nghĩ thêm đã.
Cúp máy, Tùy Ngưỡng cầm Tạ Mân đặt lên tay trái của mình, ngón tay phải khẽ gảy đôi chân trước ngắn cũn của Tạ Mẫn.
Tạ Mân đang bực dọc, đánh một phát vào tay Tùy Ngưỡng, muốn Tùy Ngưỡng cách xa hắn một chút, nhưng Tùy Ngưỡng lại nói: “Tạ Mân, cậu đừng lo lắng quá”.
“Có phải cậu biến thành đồ chơi đâu.” Anh hoàn toàn không xoa dịu được Tạ Mân.
“Chí ít bây giờ cậu vẫn còn dấu hiệu sống, có khi vào bệnh viện rồi cậu lại có thể quay về cơ thể mình,” Tùy Ngưỡng hạ giọng nói: “Đúng không? Cậu xem phim về cương thi bao giờ chưa, có những người phải mượn xác hoàn hồn để bảo vệ mình, còn cậu thì mượn thỏ hoàn hồn”.
“Cậu mới mượn thỏ hoàn hồn ấy.” Tạ Mân cảm giác Tùy Ngưỡng đang cố tình nói nhăng nói cuội. Trước đây anh cũng như vậy, lúc thì đáng tin lúc thì không, nhưng Tạ Mân vẫn thấy tâm trạng mình khá hơn đôi chút.
Chẳng mấy chốc, giờ nghỉ của Tùy Ngưỡng đã kết thúc, thư ký gõ cửa phòng nghỉ. Tạ Mân quay lại túi áo anh, chờ hết cả buổi chiều và bữa tối nhạt nhẽo.
Chín rưỡi tối, họ lên máy bay.
Để có thể rời bữa ăn sớm, Tùy Ngưỡng đã uống không ít rượu, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Tạ Mân không biết Tùy Ngưỡng học uống rượu từ lúc nào, sức uống ra sao, nhưng hắn cảm giác hình như Tùy Ngưỡng say rồi. Bởi vì khi máy bay bắt đầu tăng tốc, Tùy Ngưỡng bỗng chộp lấy Tạ Mân, dán vào tai thỏ của hắn, nói bằng giọng thở: “Có phải cậu không quen đi máy bay dân dụng cỡ trung không?”.
Vì là chuyến bay đêm nên ghế cạnh Tùy Ngưỡng không có người, nhưng chỗ cạnh cửa sổ dãy bên kia lại có một cô gái đang đọc sách, chỉ cần cô quay sang là có thể thấy ngay hành động kỳ lạ của Tùy Ngưỡng.
Tạ Mân không chịu nổi mới nhỏ giọng nói: “Bình thường đi, đừng nói chuyện với tôi”.
Tùy Ngưỡng siết chặt Tạ Mân, hạ thấp giọng thêm chút nữa: “Thôi được rồi”.
“Nhưng hồi chiều không có cơ hội nói với cậu, tôi bảo Giang Tứ là tôi đến đó rồi,” Tùy Ngưỡng bỗng nói: “Cậu ta nhất quyết đòi đón tôi, nên giờ tôi phải ngủ một giấc”.
Nếu Tạ Mân có xúc giác và khứu giác, hắn nghĩ nhất định mình sẽ ngửi được mùi rượu nồng nặc, và cả đau đớn khi Tùy Ngưỡng siết chặt mình, may mà hắn không có. Hắn chỉ cảm thấy khó chịu từ sự chèn ép trong phạm vi chịu đựng này.
“Tạ Mân, tôi có thể ngủ được không?” Tùy Ngưỡng như thể không hề tiếp thu những gì hắn nói, lại bắt đầu hỏi ý hắn.
Tạ Mân cảm giác môi Tùy Ngưỡng sắp dán vào tai thỏ của hắn rồi, hắn đành nói: “Cậu mau ngủ đi”
Lúc này Tạ Ngưỡng mới giũ chăn ra đắp, còn đắp lên quá nửa người Tạ Mân.
Máy bay bắt đầu lên cao, Tùy Ngưỡng đã ngủ rồi vẫn không chịu bỏ tay.
Tạ Mân ngẩng đầu, hắn có thể nhìn thấy bầu trời đêm ngoài cửa sổ, thấy những ngôi sao lác đác.
Với một con thỏ LEGO thì chiếc máy bay dân dụng cỡ trung này to như phi thuyền vũ trụ vậy, Tạ Mân chưa từng có trải nghiệm thế này, đến tận lúc này, hắn vẫn thấy những gì đang xảy ra như một giấc mơ kỳ lạ.
Gặp lại Tùy Ngưỡng, ở nhà Tùy Ngưỡng, sự vuốt ve của Tùy Ngưỡng, sự giúp đỡ của Tùy Ngưỡng, sự chú ý của Tùy Ngưỡng, tất cả đều là những thứ mà Tạ Mân chưa từng thừa nhận rằng đôi lúc mình cũng muốn có.
Sớm hôm sau, Tạ Mân cảm nhận thấy Tùy Ngưỡng lay mình, hắn không muốn đáp lại, một lúc sau nữa, hắn lại nghe thấy Tùy Ngưỡng gọi mình. Tiếng gọi của Tùy Ngưỡng lúc to lúc nhỏ, lúc to thì có vẻ lo lắng, nhỏ thì lại lộ rõ vẻ ngờ vực.
Tạ Mân vẫn muốn ngủ, hắn thấy Tùy Ngưỡng ồn quá mức bèn đá vài phát, muốn đá văng bàn tay đang chọc mình của Tùy Ngưỡng. Tùy Ngưỡng nhấc hắn lên, lắc lư giữa không trung, hành động này không tôn trọng hắn chút xíu nào hết, làm hắn tức tỉnh cả ngủ.
Nhưng Tạ Mân mới ngủ dậy vẫn còn mơ màng, chưa vào “trạng thái” cãi nhau, hắn giương mắt nhìn Tùy Ngưỡng hài lòng thả mình xuống sau khi nghe hắn nói “Đừng ồn”, rồi vào nhà vệ sinh.
Một lát sau Tùy Ngưỡng quay lại, lúc này Tạ Mân cũng đã hết cáu kỉnh rồi. Tùy Ngưỡng cầm hắn lên mang ra phòng ăn, hắn cũng không phản kháng nữa.
Đầu bếp đã làm xong bữa sáng, bày lên bàn.
Tùy Ngưỡng bảo đầu bếp ra ngoài trước, sau đó anh đặt Tạ Mân cạnh cốc cà phê của mình, vừa ăn sáng vừa nói cho Tạ Mân lịch trình hôm nay của anh.
Ăn sáng xong anh sẽ đến công ty họp buổi sáng trước, sau đó đi thăm khu nhà máy mới với đối tác quan trọng, đến chiều phải tham dự một buổi xã giao, còn có lịch ăn tối. Dự kiến bữa tối sẽ kết thúc trước chín giờ, lúc đó họ sẽ đến Dư Hải qua đêm.
Khoảng thời gian trống anh có thể dành ra cũng không được bao nhiêu, tối mai đã phải quay lại Viên Cảng rồi.
Tùy Ngưỡng nói rất tường tận, mà thực tế thì Tạ Mân lại thấy anh nói hơi chi tiết và thừa thãi quá, vậy nên hắn chẳng nói gì, chỉ ngồi nghe.
Công việc của Tùy Ngưỡng, sự bận rộn của Tùy Ngưỡng, dù Tạ Mân đã cố tránh hết sức nhưng vẫn nghe thấy đôi điều.
Sau vụ kiện của bố mình, Tùy Ngưỡng và mẹ anh vào Nam, thừa kế nhà máy duy nhất còn lại của gia đình. Đến nay đã nhiều năm trôi qua rồi, trong những năm qua, đôi lúc Tạ Mân cũng được nghe về những gì anh trải qua, cũng biết anh đã thành công rồi.
Còn về chuyện cũ của hai người, cũng như lúc ấy Tùy Ngưỡng đã nói, họ chỉ yêu chơi thôi, không có tư cách gì để nghiêm túc. Hai người trở về quỹ đạo vốn có, giờ cả hai đều sống rất tốt, không cần thiết phải nhớ lại hay nhắc đến chuyện ngày xưa nữa.
Tùy Ngưỡng thông báo lịch trình xong, cũng ăn sáng xong xuôi, Tạ Mân nghe anh nói mà đầu óc lên mây, thấy anh đặt đũa xuống hắn mới hỏi: “Thế hôm nay tôi ở nhà cậu à?”, mà đúng lúc đó Tùy Ngưỡng cũng nói: “Tôi đưa cậu đi theo nhé”.
Tùy Ngưỡng nghe câu hỏi của hắn, anh nhìn Tạ Mân, giải thích: “Để cậu ở nhà tôi không yên tâm, lát giúp việc dọn nhà cậu cũng không hoạt động tự do được, tôi đưa cậu đi theo thì hơn”.
Anh lau tay bằng khăn ấm, sau đó thò tay sang vuốt lưng thỏ của Tạ Mân, nói: “May mà giờ cậu bé xíu, cho vào túi áo khoác không nhìn rõ đâu”.
Tạ Mân thấy cách nói này của Tùy Ngưỡng hơi sỉ nhục mình nên không đáp lại.
Tùy Ngưỡng như thể quên bỏ tay ra, cứ đặt trên người Tạ Mân mãi. Ngón tay anh hơi chắn mất tầm nhìn của Tạ Mân, hắn chỉ thấy được cằm Tùy Ngưỡng, không nhìn thấy mắt anh.
Bị sờ một lúc lâu, Tạ Mân cảm giác Tùy Ngưỡng sờ mó mình hơi lâu quá mức, hắn bèn cử động, bắt đầu phản kháng: “Đừng cứ sờ tôi mãi được không?”.
Nghe hắn nhắc nhở Tùy Ngưỡng mới rụt tay về, khẽ nói “Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ nên không để ý”. Anh cầm Tạ Mân lên đi ra cửa, bỏ vào túi trong của chiếc áo bành tô rồi khoác lên.
Trong túi không có ánh sáng, chiếc túi lông cừu dịu dàng cọ lên cơ thể bằng nhựa của chú thỏ LEGO.
Tạ Mân nghe thấy âm thanh xung quanh thay đổi liên tục. Từ thang máy vào trong xe, vì có tài xế và thư ký ở bên cạnh nên Tùy Ngưỡng không nói chuyện với hắn.
Đi từ nhà Tùy Ngưỡng đến công ty hết mười lăm phút, không biết Tùy Ngưỡng quên mất hay thiếu cẩn thận, anh không lấy Tạ Mân ra mà cứ thế vào họp luôn. Tạ Mân nằm trong túi áo anh, dự thính cuộc họp sáng kéo dài hơn nửa tiếng, biết được không ít thông tin mật của công ty Tùy Ngưỡng.
Sau đó thì sang một khu khác tham quan khu nhà máy mới cùng họ.
Túi áo Tùy Ngưỡng vừa tối vừa xóc, tiếng nói ù ù của những người khác nhau vang lên ngoài lớp áo bành tô, trong lúc Tạ Mân mơ màng, thời gian cứ thế trôi đi.
Ăn trưa xong, Tùy Ngưỡng tiễn khách rồi cũng về phòng nghỉ, anh ngồi xuống, lấy Tạ Mân đã nằm trong túi cả buổi sáng ra.
Tạ Mân được thấy lại mặt trời, được phơi cái nắng tháng một của Viên Cảng.
Tùy Ngưỡng đặt hắn lên bàn trà, hạ thấp giọng gọi tên Tạ Mân.
Tạ Mân lười đáp lại, Tùy Ngưỡng bèn chọc lưng hắn, xoay tròn hắn dưới ánh nắng, như thể đang điều khiển thủ công vòng quay ngựa gỗ đồ chơi vậy.
Bị ép phải quay vài vòng, Tạ Mân chóng hết cả mặt, hắn khẽ chửi một câu, hỏi anh đang làm gì. Tùy Ngưỡng dịu dàng cười với hắn, nói như dỗ trẻ: “Tôi muốn bé thỏ con được tắm nắng toàn thân thôi mà”.
“…” Tạ Mân không kìm lòng chửi Tùy Ngưỡng một câu “đồ khùng”, nhưng Tùy Ngưỡng lại không tức giận chút nào, anh không xoay con thỏ nữa mà chuyển sang chạm nhẹ vào tai thỏ.
Đã mười năm Tạ Mân không nhớ đến Tùy Ngưỡng, dù trước đây Tùy Ngưỡng cũng không bình thường gì cho cam, nhưng tạm thời hắn chưa thể chắc chắn có phải Tùy Ngưỡng vẫn luôn không bình thường vậy không.
“Tạ Mân.” Tùy Ngưỡng úp tay lên đầu thỏ của Tạ Mân, gọi hắn.
Hình như giọng Tùy Ngưỡng trầm và thấp hơn, giọng Bắc thuộc về Dư Hải đã hoàn toàn biến mất khiến Tạ Mân cảm thấy xa lạ.
Tạ Mân không trả lời anh, điện thoại của Tùy Ngưỡng bỗng rung lên. Tùy Ngưỡng rụt tay về, ấn nút nghe rồi mở loa ngoài, giọng thám tử tư Trần Liêu mà anh tìm hôm qua vang ra trong loa.
“Anh Tùy, đúng là bốn hôm trước có một vụ tai nạn xe hơi ở đầu phía Đông đường Sơn Ngu, nhưng đường chỗ đó vắng vẻ, lúc đó không có người qua đường hay xe nào đi qua,” Trần Liêu nói với Tùy Ngưỡng: “Tài xế không bỏ chạy, cảnh sát giao thông nhận định là vô ý gây tai nạn”.
“Tôi đã kiểm tra camera an ninh, là xe của anh Tạ, vụ tai nạn rất nghiêm trọng, xe cứu thương đưa anh Tạ vào bệnh viện Nhân Sơn”.
“Ngoài ra tôi cũng đã hỏi mấy người bạn làm truyền thông, không phải không có ai chú ý đến vụ này mà tin về vụ này bị ém rồi, ban quản lý cấp cao và thư ký đều nói với người trong và ngoài công ty là anh Tạ đang nghỉ phép. Tôi nghĩ có thể vì công ty anh ấy mới lên sàn không lâu, tin tức này dễ khiến giá cổ phiếu mất ổn định nên họ định chờ tình hình ổn định rồi mới công khai”.
“Tình hình cậu ấy sao rồi?” Tùy Ngưỡng ngắt lời anh ta.
“Đã ra khỏi ICU,” Trần Liêu đáp: “Dấu hiệu sống ổn định nhưng chưa tỉnh, hôm qua đã chuyển sang phòng 1201 tầng VIP khu nội trú của bệnh viện, hiện giờ có bảo vệ canh ngoài cửa phòng bệnh”.
“Đã có ai đến thăm chưa?” Tùy Ngưỡng suy nghĩ, hỏi tiếp.
“Theo tôi biết thì tạm thời chưa có, nhưng có người quen ở bệnh viện nói với tôi hôm qua có một vụ tranh cãi nhỏ nổ ra trước cửa phòng bệnh. Anh trai anh Tạ muốn vào nhưng bị thư ký của anh ấy cản lại, sau đó thư ký gọi bố anh Tạ để dàn xếp, cuối cùng thì Tạ Trình vẫn không vào phòng,” Trần Liêu dừng lại một chốc, hỏi Tùy Ngưỡng: “Anh muốn đi thăm à?”.
Tùy Ngưỡng bảo Trần Liêu đợi, sau đó anh tắt mic, hỏi Tạ Mân: “Cậu thấy sao?”.
Tạ Mân nghe về vụ tai nạn và tranh cãi của gia đình mình qua điện thoại, hắn bỗng nhận ra cảnh ngộ của mình lúc này còn giống truyện kinh dị hơn cổ tích.
Mà mọi thứ xung quanh – từ cây cối, đồ gia dụng, vật trang trí đều to đến mức hắn khó mà thích nghi được, Tạ Mân bỗng thấy hoảng loạn, trong đầu hắn toàn là những thông tin lộn xộn cùng dự đoán bi quan, làm hắn không thể suy nghĩ điều gì.
Tùy Ngưỡng phải đợi rất lâu hắn mới hoàn hồn, gắng gượng đáp: “Tôi không biết”.
Dường như Tùy Ngưỡng có thể nhận ra tâm trạng của hắn không ổn, không bắt hắn phải quyết định ngay mà bảo Trần Liêu cho mình nghĩ thêm đã.
Cúp máy, Tùy Ngưỡng cầm Tạ Mân đặt lên tay trái của mình, ngón tay phải khẽ gảy đôi chân trước ngắn cũn của Tạ Mẫn.
Tạ Mân đang bực dọc, đánh một phát vào tay Tùy Ngưỡng, muốn Tùy Ngưỡng cách xa hắn một chút, nhưng Tùy Ngưỡng lại nói: “Tạ Mân, cậu đừng lo lắng quá”.
“Có phải cậu biến thành đồ chơi đâu.” Anh hoàn toàn không xoa dịu được Tạ Mân.
“Chí ít bây giờ cậu vẫn còn dấu hiệu sống, có khi vào bệnh viện rồi cậu lại có thể quay về cơ thể mình,” Tùy Ngưỡng hạ giọng nói: “Đúng không? Cậu xem phim về cương thi bao giờ chưa, có những người phải mượn xác hoàn hồn để bảo vệ mình, còn cậu thì mượn thỏ hoàn hồn”.
“Cậu mới mượn thỏ hoàn hồn ấy.” Tạ Mân cảm giác Tùy Ngưỡng đang cố tình nói nhăng nói cuội. Trước đây anh cũng như vậy, lúc thì đáng tin lúc thì không, nhưng Tạ Mân vẫn thấy tâm trạng mình khá hơn đôi chút.
Chẳng mấy chốc, giờ nghỉ của Tùy Ngưỡng đã kết thúc, thư ký gõ cửa phòng nghỉ. Tạ Mân quay lại túi áo anh, chờ hết cả buổi chiều và bữa tối nhạt nhẽo.
Chín rưỡi tối, họ lên máy bay.
Để có thể rời bữa ăn sớm, Tùy Ngưỡng đã uống không ít rượu, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Tạ Mân không biết Tùy Ngưỡng học uống rượu từ lúc nào, sức uống ra sao, nhưng hắn cảm giác hình như Tùy Ngưỡng say rồi. Bởi vì khi máy bay bắt đầu tăng tốc, Tùy Ngưỡng bỗng chộp lấy Tạ Mân, dán vào tai thỏ của hắn, nói bằng giọng thở: “Có phải cậu không quen đi máy bay dân dụng cỡ trung không?”.
Vì là chuyến bay đêm nên ghế cạnh Tùy Ngưỡng không có người, nhưng chỗ cạnh cửa sổ dãy bên kia lại có một cô gái đang đọc sách, chỉ cần cô quay sang là có thể thấy ngay hành động kỳ lạ của Tùy Ngưỡng.
Tạ Mân không chịu nổi mới nhỏ giọng nói: “Bình thường đi, đừng nói chuyện với tôi”.
Tùy Ngưỡng siết chặt Tạ Mân, hạ thấp giọng thêm chút nữa: “Thôi được rồi”.
“Nhưng hồi chiều không có cơ hội nói với cậu, tôi bảo Giang Tứ là tôi đến đó rồi,” Tùy Ngưỡng bỗng nói: “Cậu ta nhất quyết đòi đón tôi, nên giờ tôi phải ngủ một giấc”.
Nếu Tạ Mân có xúc giác và khứu giác, hắn nghĩ nhất định mình sẽ ngửi được mùi rượu nồng nặc, và cả đau đớn khi Tùy Ngưỡng siết chặt mình, may mà hắn không có. Hắn chỉ cảm thấy khó chịu từ sự chèn ép trong phạm vi chịu đựng này.
“Tạ Mân, tôi có thể ngủ được không?” Tùy Ngưỡng như thể không hề tiếp thu những gì hắn nói, lại bắt đầu hỏi ý hắn.
Tạ Mân cảm giác môi Tùy Ngưỡng sắp dán vào tai thỏ của hắn rồi, hắn đành nói: “Cậu mau ngủ đi”
Lúc này Tạ Ngưỡng mới giũ chăn ra đắp, còn đắp lên quá nửa người Tạ Mân.
Máy bay bắt đầu lên cao, Tùy Ngưỡng đã ngủ rồi vẫn không chịu bỏ tay.
Tạ Mân ngẩng đầu, hắn có thể nhìn thấy bầu trời đêm ngoài cửa sổ, thấy những ngôi sao lác đác.
Với một con thỏ LEGO thì chiếc máy bay dân dụng cỡ trung này to như phi thuyền vũ trụ vậy, Tạ Mân chưa từng có trải nghiệm thế này, đến tận lúc này, hắn vẫn thấy những gì đang xảy ra như một giấc mơ kỳ lạ.
Gặp lại Tùy Ngưỡng, ở nhà Tùy Ngưỡng, sự vuốt ve của Tùy Ngưỡng, sự giúp đỡ của Tùy Ngưỡng, sự chú ý của Tùy Ngưỡng, tất cả đều là những thứ mà Tạ Mân chưa từng thừa nhận rằng đôi lúc mình cũng muốn có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook