Bị một thiếu niên trẻ người non dạ đánh trúng, khuôn mặt Tiết Anh vặn vẹo cực đoan, tâm niệm của ả tự nhiên có chút dao động.

Ả nhìn chằm chằm thiếu niên vốn xinh đẹp như châu ngọc bằng ánh mắt ái muội. Một đạo kiếm quang cắt ngang hình ảnh ái muội này. Lý Đình Đình ngồi trên mặt đất nhìn người đàn ông thản nhiên tiêu sái thân thủ cao siêu cứu mình, nhất thời ngây dại. Sau đó nghe thấy giọng nói dịu dàng ôn hòa hỏi:"Cô nương, cô không sao chứ?" Thiếu niên nghiêng đầu thăm hỏi, nhưng kiếm quang trong tay vẫn lạnh thấu xương như trước, nghiêng tai chú ý đề phòng địch nhân đối diện. Lý Đình Đình mở to mắt nhìn, nhất thời không thể trả lời, cô nghe thấy trái tim mình đập thình thịch.

Trong nháy mắt vui sướng được cứu cùng thiếu niên anh hùng, dáng người tuấn nhã đã lay động trái tim của cô mấy ngày nay đã loạn thất bát tao. Giọng nam tử nhẹ nhàng dễ nghe xua tan nỗi sợ hãi ban đầu của cô.


Cô phục hồi tinh thần, vội vàng nâng ống tay áo đã rách nát lau khô nước mắt trên mặt, đứng lên.

Chắp tay hành lễ nói: "Đa tạ ân cứu mạng công tử! Ta tên là Lý Đình Đình, nữ nhi của Lý gia Bạch Châu! Không biết Công Tử xưng..." "Lý gia ở Bạch Châu?" Bạch Ngọc đột nhiên ngắt lời hỏi. Lý Đình Đình gật đầu muốn lên tiếng trả lời:"Ayyo ~ tình lang, thiếp ở đây sao lại chàng lại coi như tỷ tỷ ta đây không tồn tại nhỉ? Tỷ ~ tỷ ~ thật thương tâm nha~" Thanh âm cao vút, giọng nói nũng nịu vang lên hấp dẫn sự chú ý của hai người.Ngón trỏ Tiết Anh chậm rãi lướt qua bộ ngực lộ ra bên ngoài của mình, mang theo ý câu dẫn nhìn Bạch Ngọc."Tiểu lang quân vừa rồi đối với người ta sao lại có thể hung dữ như thế ~ tuổi trẻ như vậy đã là Trúc Cơ hậu kỳ, không bằng đi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ đây có thể giúp nguơi khoái hoạt tiết giai lên Kim Đan kỳ." Tiết Anh diện mạo tất nhiên là không kém, thần sắc rất có ý vị.

Động tác lơ đãng nhưng cũng nóng bỏng, mặt một chiếc váy đỏ càng tăng thêm quyến rũ. "Công tử, ngươi đừng tin ả ta! Ả là tà tu Tiết Anh, làm người âm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, thường câu dẫn một số tu sĩ làm loại chuyện này để hấp thu tu vi của người khác! Công tử không được để ả ta quấy nhiễu!” Lý Đình Đình sắc mặt đỏ bừng hô to.


Thứ nhất là sợ vị tiểu công tử này bị ả Tiết Anh kia dụ dỗ bắt đi..Thứ hai là tiểu thư khuê gia e lệ nhắc tới chuyện song tu khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Bạch Ngọc gật đầu chào Lý Đình Đình.

Thần sắc hắn bất động, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiết Anh một cái. Hắn kéo kiếm hoa, tùy thời chuẩn bị đổi kiếm thức chống đỡ hoặc là công kích! Lý Đình Đình vừa thấy Bạch Ngọc không hề động đậy, vừa xấu hổ vừa vui mừng.

Vị công tử này tư thế bất phàm, tự nhiên sẽ không bị ả tà tu này dụ dỗ. Tiết Anh sắc mặt tái mét, ả vốn là người điên cuồng vặn vẹo, hiện giờ mặt mũi bị dẫm như vậy, lại còn dám chuẩn bị công kích nàng! Nhất thời sát tâm dần dần nổi lên. "Hừ! Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt! Vậy đừng trách tỷ tỷ đây tâm ngoan thủ lạt! Thiếu niên à, ngươi tuy rằng thiên phú kiếm thuật đều rất tốt nhưng ta là Kim Đan trung kỳ, có thể dùng linh lực tầng cao hơn áp lại hết mấy tầng linh lực của ngươi đấy!” Dáng vẻ hung ác của Tiết Anh lộ ra, ả phóng thích linh lực uy áp đánh thẳng vào Bạch Ngọc, muốn uy hiếp Bạch Ngọc. Bạch Ngọc không muốn chính diện tiếp một chiêu này, hắn bay lên trời lấy kiếm lăng không vẽ phù, phù chú cổ xưa rườm rà trên không trung lóe lên u quang hóa giải linh lực Tiết Anh phóng thích. Tiết Anh thấy rõ bùa chú của Bạch Ngọc sau đó trợn mắt, sắc mặt ả nhiều lần chuyển biến.

Mới run giọng hỏi: "Ngươi là người của tiện nhân Giang Lâm Vụ kia?! Ngươi làm sao có thể dùng phù trận của ả ta? Ngươi đi với tiện nhân đó à?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương