Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà
-
Chương 19
Ánh trăng sáng rực chiếu xuống mặt đất. Trong rừng gió đêm trên núi thổi qua từng chút ánh sáng của đom đóm, hơi thở ấm áp của mùa hè cũng không che được từng sát ý giết người lãnh khốc trong đó. Một cô nương mặc y phục màu vàng non ôm ngực chật vật lảo đảo nhảy qua bụi cỏ gai.
Ngoại trừ tiếng ma sát của vải xẹt qua bụi cỏ thf phía sau cô tựa hồ còn có tiếng vang quỷ dị khác. Cô nương mặc y phục vàng sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt mượt mà xinh đẹp xuất hiện vài vết cào tuy nông nhưng đã thấm máu, tựa như móng tay của người vẽ ra. Máu đỏ tươi từ trong y phục của cô không ngừng chảy ra, màu đỏ tươi kinh người đột ngột trải đầy trên y phục sáng ngời vàng nhạt.
Cô không ngừng ẩn náu, máu rơi trên cành lá cỏ chứng tỏ sự thiếu hiểu biết của người dẫn đường.
Cô gái váy vàng vội vã nhảy qua bãi cỏ, đến một mảnh đất đá, vụn gỗ khổng lồ.
Rải rác ẩn đầy một đống đá nửa sụp đổ. Cô liều mạng nín thở, cả người run rẩy, môi tái nhợt nứt nẻ, hai hàm răng run rẩy. Sau lưng không ngừng truyền đến thanh âm là giọng nữ sắc bén của một nữ tử: "Tiểu cô nương ~ ngươi đang ở đâu? Ngươi đang ở đâu ~ ha ha ~! " “Ngươi ở đâu? ~ Tiểu cô nương xinh đẹp ~ đi tìm tàng nha ~" "Cô nương xinh đẹp ~ tìm được ngươi rồi, ta liền giết sạch a~" Tiếng cười đùa chói tai lúc xa lúc gần, kích thích thần kinh của cô nương áo vàng non nớt, cô nhắm chặt mắt cắn răng, co người vào trong, nội tâm run rẩy sắp sụp đổ. "Ở đâu ~ ở đâu ~" thanh âm theo gió bay xa, ác quỷ đòi mạng hình như đã rời đi.
Cô nương vội vàng thở ra một hơi hổn hển vì sau khi kiếp nạn mình vẫn còn sống mà nước mắt rơi đầy mặt.
Cô vừa mới buông lỏng thân thể bỗng nhiên... "Tìm được rồi nha~" thanh âm bén nhọn xuất hiện sau lưng, cô nương váy vàng đột nhiên quay đầu lại... "Nhìn lại cũng đúng là tiểu cô nương xinh đẹp nha! Đẹp...!thì phải chết hết thôi!” Đôi móng tay dài nhọn màu đỏ mang theo sát ý hung ác vô tình trực tiếp bắt tới hướng đến phía cô nương váy vàng. Cô nương sắc mặt như tro tàn, ngã ngồi trên mặt đất, ngay cả chân để chạy trốn cũng không nhúc nhích nữa mà tròn mắt nhìn thẳng bộ móng tay dài màu đỏ tươi kia hướng tới phía ót mình, cùng trong lúc đấy đồng tử phản chiếu ra bộ váy đỏ của chủ nhân móng tay đỏ tươi cùng sát ý hung ác dữ tợn trên mặt. Ta thực sự chỉ có thể chết ở đây sao? Còn ca ca thì sao? Ca ca ta vẫn đang chờ ta...!Ai...!Ai có thể đến cứu ta với… "Binh——" một đạo kiếm quang từ phía bên phải bổ về phía bộ móng dài đỏ tươi. Tiết Anh đang duỗi móng tay đỏ tươi muốn lấy tính mạng người khác thì rõ ràng đã bị phát hiện liền nhanh chóng thu hồi bộ móng dài.
Khuôn mặt ả bởi vì tức giận vặn vẹo, vừa định quay đầu muốn nhìn xem kẻ nào không biết sống chết cản trở ả ta.
Một thân thân ảnh thon dài màu bạch trà đã vọt tới trước mặt Tiết Anh vung kiếm chém xuống một kiếm, tốc độ cực nhanh xuống tay vừa ngoan vừa chuẩn. Nếu không phải Tiết Anh dựa vào tu vi cao hơn một chút để né tránh kịp thời thì chắc chắn kiếm ý sắc bén liền cắt đứt cổ ả ta! Ả tự biết hiện tại không phải là thời điểm có thể tiếp chiêu gần, sau khi ném ra mấy phát ám khí nhanh chóng chạy đến khoảng cách sẽ không bị công kích. Tiết Anh đứng vững thân thể mới thấy rõ vừa rồi công kích mình là một thiếu niên dáng người như ngọc cực kỳ xinh đẹp. Một thân bạch trà thêu hoa văn tường vân, y phục như mây lộ ra thiếu niên ôn nhuận đoan chính, hắn người cao thân dài chấp kiếm, kiếm ý sắc bén, ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn cùng với dáng vẻ ôn nhuận đoan chính không phù hợp.
Chứng tỏ vị thiếu niên này là loại người có mặt trong ngoài không giống nhau, đây là một mặt khác của thiếu niên, cuồn cuộn mãnh liệt thậm chí hung tàn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook