Bhtt Gặp Lại
-
C85: Tần tuyết nhiễm vẫn đặt lâm dương thần ở trong lòng
Bỏ qua hàng loạt ánh nhìn phức tạp của những người xung quanh, Tần Tuyết Nhiễm vững vàng mang Lâm Dương Thần lên xe, sau khi về đến căn hộ ven sông lại một lần nữa dùng tư thế cũ mang người một đường thẳng tiến phòng ngủ, không nặng không nhẹ đặt nàng lên giường lớn.
Lâm Dương Thần thời điểm ở trên xe cũng đã mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, hiện tại bị đặt lên giường không khỏi chu môi rầm rì vài tiếng, lại mảy may không có tỉnh giấc.
Nàng ngủ khá yên ổn, một mảng phiếm hồng trên mặt vẫn còn chưa rút đi, mái tóc đen dài xoã tung trên gối trắng, bộ dáng ngủ say toát lên phong thái điềm đạm nhu thuận, cũng không biết có một người đứng ở bên mép giường, không tiếng động từ trên cao trầm ngâm nhìn mình rất lâu.
Qua một lát, tầm mắt Tần Tuyết Nhiễm từ trên khuôn mặt dịch chuyển xuống vùng bụng của Lâm Dương Thần, sau đó nhẹ nhàng ngồi lên giường đồng thời hơi khuynh người về phía trước duỗi hai cánh tay nâng người kia dậy, chậm rãi cởi bỏ y phục trên người nàng.
Áo khoát ngoài cùng váy lần lượt bị trút bỏ, trên người Lâm Dương Thần lúc này chỉ còn xót lại duy nhất một chiếc quần lót nhỏ, thân thể trong trắng lộ hồng cứ thế đập vào tầm mắt Tần Tuyết Nhiễm.
Tầm mắt dừng lại ở nơi bụng nhỏ bằng phẳng, vị trí bụng chếch một chút sang xương sườn phải có một vết bầm xanh tím trông khá dữ tợn. Tần Tuyết Nhiễm con ngươi đăm chiêu, trong lòng âm thầm làm ra tính toán.
Không lâu sau khi cô rời khỏi phòng ngủ, bên ngoài cũng vang lên tiếng chuông cửa.
Mở cửa, người ấn chuông là Lý Bân. Tần Tuyết Nhiễm nhìn anh ta, đại khái đoán được nguyên nhân đối phương đi theo đến chỗ này, nhấp môi nói: "Vào đi." Sau đó dẫn đầu đi vào phòng khách, thả người ngồi lên sofa chờ anh ta mở lời.
Lý Bân đứng đối diện với cô, hai tay giao điệp đặt ở trước bụng, không chút lưỡng lự mà hỏi: "Vậy đại tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt loé lên một tia tàn nhẫn, không nhanh không chậm đáp: "Trương Chính người này, không thể giữ lại."
Lý Bân có chút khó tiếp thu đáp án này, không khỏi ngập ngừng: "...Vì sao?"
"Vì sao?" Tần Tuyết Nhiễm lộ ra ánh mắt 'sao anh có thể ngu ngốc đến vậy' mà hỏi: "Không loại trừ hắn, chờ hắn tìm đến Trịnh gia, để cho Trịnh gia chiếm được món hời này sao?"
Con người cô chính là ích kỷ như vậy. Không muốn hợp tác làm ăn với Trương Chính lại không thể để lô hàng của hắn lọt vào tay Trịnh Tân Thành. Chính là không ăn cũng phải đạp đổ chỉ vậy thôi.
Lý Bân không khỏi cảm thấy khó hiểu trước cách làm của đại tiểu thư nhà mình, liền thắc mắc: "Tôi thật không hiểu, chúng ta vì cái gì cự tuyệt hợp tác cùng với Trương Chính? Này rõ ràng là một mối làm ăn có lời, đại tiểu thư không những bỏ qua mà còn muốn cùng người gây thù chuốc oán? Như vậy quá không giống với phong cách làm việc của người."
"Hơn nữa sau lưng Trương Chính còn có cả một Trương gia, thế lực không nhỏ, nói loại trừ liền có thể loại trừ sao? Làm không tốt liền dẫn lửa thiêu thân. Chuyện này đối với Tần gia rõ ràng lợi bất cập hại. Đại tiểu thư, người... không cần suy xét lại sao?"
Lý Bân vừa thận trọng mà hỏi vừa không quên quan sát sắc mặt Tần Tuyết Nhiễm, chỉ thấy cô sau khi nghe mình phân tích thì khoé môi thấp thoáng ý cười, nụ cười không thấu đáy mắt lại mang theo một cỗ nguy hiểm vô hình, liền không khỏi cảm thấy sợ. Đi theo Tần Tuyết Nhiễm đã lâu khiến anh ra hiểu rõ thời điểm đại tiểu thư nhà mình lộ ra kiểu cười này, kết quả chính là có người phải gặp xui xẻo.
Đại tiểu thư từ khi nào thì bắt đầu ghi thù Trương Chính, nhất định phải nhằm vào hắn ta?
Lý Bân trong lòng nảy sinh vô số nghi hoặc. Rõ ràng Tần Tuyết Nhiễm từ trước đến nay làm việc luôn là có chừng mực, luôn biết cân nhắc thiệt hơn, sẽ không vì xúc động nhất thời mà làm ra sự tình mang yếu tố nguy hại đến Tần gia.
Cô không thể không hiểu rõ đạo lý 'thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù', vậy mà lại đưa ra quyết định vô lý như vậy.
Quá khác thường.
Lẽ nào là vì... Trong lòng Lý Bân ẩn ẩn xuất hiện một đáp án đang chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước, ánh mắt lơ đãng quét qua cửa phòng ngủ cuối cùng không kìm chế được hỏi một câu: "Lẽ nào là vì Lâm Dương Thần?"
Bởi vì Trương Chính mơ ước Lâm Dương Thần cho nên Tần Tuyết Nhiễm mới cự tuyệt mối hợp tác này, đồng thời ghi thù hắn ta?
"Đại tiểu thư, một nữ nhân mà thôi, họ Trương muốn thì cho hắn là được, đổi lại một chuyến giao dịch có lời. Chuyện này đối với Tần gia mà nói trăm lợi vô hại..."
Lý Bân thao thao bất tuyệt một tràng dài mới phát hiện bầu không khí xung quanh giống như chùng xuống, muốn nói thêm cái gì, lời nói đến bên miệng lập tức bị anh ta nuốt vào bụng.
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm chậm rãi rút bỏ ý cười trên mặt, chòng chọc mà nhìn vào anh ta. Ánh đèn trắng sáng chiếu vào gương mặt cô, lộ ra vài phần lạnh nhạt.
Sau đó lạnh giọng: "Tần gia chúng ta từ khi nào thì phải dựa vào việc cưỡng ép phụ nữ đổi lấy một mối giao dịch làm ăn?"
"Lý Bân, anh quên mất tôn chỉ làm việc từ trước đến nay của chúng ta rồi sao?"
Mỗi một chữ mà cô nói ra đều trầm ổn hữu lực. Những lời này vừa rơi xuống, bầu không khí xung quanh đột ngột co lại.
Lý Bân trái tim nhảy dựng, lúc bấy giờ mới giật mình vỡ lẽ bản thân vì quá xung động mà nhất thời lỡ miệng.
Lời của Tần Tuyết Nhiễm không sai. Tần gia từ trước đến nay ở trong giới hắc đạo tồn tại tuy không thiếu thủ đoạn nhưng bên cạnh đó cũng tuyệt đối giữ vững nguyên tắc sơ khai của bọn họ.
Có thể dùng phụ nữ đến làm giao dịch trao đổi mua bán, nhưng với một điều kiện tiên quyết đó là người phụ nữ kia phải tuyệt đối tự nguyện, vì tiền cũng được, vì tài nguyên cũng vậy, miễn là không cường thủ hào đoạt.
Nói đến đây, Tần Tuyết Nhiễm nửa híp con ngươi tràn ngập sắc bén, giọng trầm thấp phun ra một câu cảnh cáo: "Ngày hôm nay anh không khỏi quản quá nhiều việc."
Lý Bân không rét mà run, sắc mặt có chút tái vội cúi đầu nhận lỗi: "Đại tiểu thư tôi biết sai rồi."
Áp suất thấp bao trùm toàn bộ bầu không khí không một kẽ hở, Lý Bân đều cảm thấy hít thở không thông.
Thì ngay lúc này, từ bên trong phòng ngủ của Lâm Dương Thần truyền đến một tiếng vang trầm đục, ở nơi không gian yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Nhờ vậy mà sắc mặt Tần Tuyết Nhiễm mới hoà hoãn đôi chút, từ trên ghế sofa đứng dậy bình tĩnh hướng về phía căn phòng kia.
"Anh về đi, không tiễn."
Lý Bân âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm sau đó ánh mắt dần chuyển sang phức tạp, có lo âu, có bất an, cũng có khó hiểu.
Đối với sự việc lần này, Lý Bân cho rằng Tần Tuyết Nhiễm đã thông suốt không muốn lại dây dưa với Lâm Dương Thần, liền dứt khoát đem nàng bán cho Trương Chính đổi về một mối làm ăn có lời.
Uổng công anh ta vui vẻ xung phong nhận nhiệm vụ đến đón Lâm Dương Thần, còn giả khẩu dụ để cho nàng ăn mặc trang điểm một phen.
Nào ngờ quay đầu kết quả lại biến thành như vậy.
Lẽ nào Tần Tuyết Nhiễm vẫn đặt Lâm Dương Thần ở trong lòng?
Lý Bân càng ngày càng không thể hiểu nổi tâm tư của đại tiểu thư nhà mình. Anh ta ôm trong lòng vô số nghi hoặc không rõ lời giải, cũng cảm thấy lo lắng thay cho Tần Tuyết Nhiễm nhưng thái độ cô cương quyết như vậy, lại bị trục lệnh đuổi khách không còn cách nào đành phải phải xám xịt rời đi.
Lý Bân rời đi, Tần Tuyết Nhiễm quay trở lại phòng ngủ, không khỏi đỡ trán nhìn Lâm Dương Thần người cùng chăn lẫn lộn té lăn quay dưới đất, phỏng chừng vừa rồi ngủ không thành thật tự mình lăn xuống giường.
Cô khẽ buông một tiếng thở dài trầm thấp, bước chân chậm rãi đi về phía nàng.
.....
Trải qua một đêm bất ổn vì con ma men trong nhà, sáng hôm sau Tần Tuyết Nhiễm đi công ty không khỏi mang theo trạng thái không được tốt cho lắm.
Chuyện đầu tiên mà cô làm chính là cho gọi La Khả Ny vào văn phòng.
"Vào đi."
"Chị Nhiễm, chào buổi sáng."
La Khả Ny tâm trạng hưng phấn cực kì, nguyên nhân là Tần Tuyết Nhiễm hôm nay lại chủ động cho gọi nàng ta, liền mang theo dáng vẻ tươi cười xán lạn gõ cửa văn phòng chủ tịch.
Đợi nàng ta tiến đến trước bàn làm việc Tần Tuyết Nhiễm mới buông văn kiện trên tay, chậm rãi nhấc lên mi mắt.
Bị ánh nhìn của cô xoáy sâu, La Khả Ny trong lòng không khỏi có chút lộp bộp vẫn không đình chỉ nụ cười hoàn mỹ trên môi, tỏ vẻ thiên chân vô tà mà hỏi: "Chị Nhiễm, chị cho gọi em sao ạ?"
Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Em trở về thu dọn một chút, chuẩn bị chuyển công tác đến công ty chi nhánh phía bắc, ngay trong hôm nay."
Đến đây, nụ cười trên môi La Khả Ny bất chợt ngưng trệ, đầy mặt không thể tin được. "Chị... chị nói sao cơ?"
Tần Tuyết Nhiễm: "Tôi nghĩ em nghe được rõ ràng."
"Nhưng là... vì sao? Hai ngày nay em vẫn đang thuận lợi làm quen với công việc. Sao đột nhiên chị lại muốn em chuyển công tác? Em đã làm gì sai sao ạ?"
La Khả Ny đáy lòng không khỏi gặp một trận khủng hoảng, liền thắc mắc. Mà Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt lại không chút gợn sóng bình tĩnh nhìn nàng ta, rõ ràng từng chữ: "Tôi ghét nhất là người khác chơi tâm cơ ngay dưới mi mắt của mình."
Lời này vừa buông xuống, gương mặt giả tạo hoàn mỹ của La Khả Ny xuất hiện một tia vết nứt.
"Còn nữa, tôi đã từng nhắc nhở em không chỉ một lần. Chuyện hôn ước chỉ là do cha mẹ hai bên trong lúc vui say tuỳ tiện định ra, không thể xem là thật, tôi cũng sẽ không cùng em kết hôn. Nay em lại đem lời này xem như gió thoảng bên tai, tuỳ tiện ở trước mặt người khác nói bản thân là vị hôn thê của tôi, biến không thành có. Em nói xem?"
Chỉ trong chốc lát La Khả Ny toàn thân đều run rẩy. Nói như vậy là Tần Tuyết Nhiễm đã biết chuyện xảy ra ở căn hộ ven sông cho nên hiện tại mới tìm nàng ta hưng sư vấn tội? Hai ngày nay không phải vẫn còn tốt sao, rốt cuộc cô làm sao biết đến chuyện này?
Lẽ nào là do con nhỏ kia mách lẻo? Không, còn có một khả năng khác, khả năng trong nhà có camera giám sát, Tần Tuyết Nhiễm đã xem qua ghi hình... vì vậy mới tường tận mọi chuyện.
Nghĩ đến đây La Khả Ny liền cắn cắn môi, nước mắt lã chã, thút thít nghẹn ngào: "Em xin lỗi... Chuyện này là em sai. Cũng bởi vì em quá thích chị... Chị Nhiễm, em từ nhỏ thì đã thích chị, cho đến hiện tại cũng chưa từng thay đổi. Em không tin thông minh như chị lại không nhận ra điều đó."
Dáng vẻ thương tâm khổ sở lại yếu ớt mỏng manh, nước mắt lã chã hướng người bày tỏ cảm tình. Nếu gặp người khác chỉ sợ là đã mềm lòng thành một bãi nước, hận không thể ngay lập tức ôm nàng ta vào lòng an ủi dỗ dành một phen.
Chỉ là xui xẻo thay cho La Khả Ny, người mà nàng ta đối mặt lại là Tần Tuyết Nhiễm. Chỉ thấy cô gương mặt cùng ánh mắt chẳng có nửa điểm dao động, ngữ khí bình tĩnh mà đạm nhạt: "Tôi không thích em."
La Khả Ny không từ bỏ: "Vì sao? Em có điểm nào không tốt? Chị vì cái gì lại không thích em?"
"Không thích chính là không thích, không có lý do."
La Khả Ny khóc càng thêm lợi hại, từ nức nở nghẹn ngào biến thành thất thanh khóc rống: "Chị biết không? Em vì chị từ bỏ ngành học mơ ước... chọn cái ngành tài chính nhàm chán này... chỉ hy vọng có thể hiệp trợ chị, cùng chị sánh vai. Chị lại không chút đắn đo từ chối em... Chỉ vì chút sai lầm của em liền đem em đẩy đi thật xa... Chị thật tàn nhẫn!"
Vì một người mà từ bỏ ước mơ của bản thân, chuyện này mà nói có bao nhiêu cảm động, Tần Tuyết Nhiễm lại một chút cũng không mềm lòng, ngữ khí trầm ổn lại kiên định: "Nếu như em có thể đem sức lực cùng trí tuệ cống hiến cho Tần gia chúng tôi, tôi sẽ rất cảm kích. Tuy nhiên tôi chỉ có thể đáp trả em bằng tiền tài, địa vị. Còn thứ mà em cần, thứ lỗi tôi không thể tuỳ tiện cho em được. Hoặc nếu như em cảm thấy hối hận thì có thể từ bỏ ngay từ bây giờ, tự do theo đuổi lý tưởng của bản thân, tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng."
Tần Tuyết Nhiễm sớm thì đã biết La Khả Ny thích mình, cho nên cô càng phải nhân cơ hội này cùng nàng ta nói rõ ràng đồng thời bảo trì khoảng cách, không thích cũng không thể cho người ta gieo hy vọng. Hiện tại công ty con ở phía bắc đang trống một vị trí tương đối thích hợp hơn nữa bên kia cũng gần với chỗ của Thương ca, La Khả Ny chuyển công tác liền có thể dành nhiều hơn thời gian bồi ông ấy, cho nên cô mới cho ra quyết định này. Tuy nhiên nếu nàng ta muốn rời đi, vậy cô dĩ nhiên sẽ không miễn cưỡng.
La Khả Ny hết đường cự đáp, chỉ có thể không ngừng rơi lệ. Hiện tại nước mắt trên mặt nàng ta đã không còn là giả vờ, là thật sự bởi vì khủng hoảng thương tâm mà chảy xuống.
Sau đó không ngừng lắc đầu, ngữ khí đều là khẩn cầu: "Đừng mà chị Nhiễm... Em biết sai rồi... Xin chị cho em thêm một cơ hội... Biết đâu, tương lai chị sẽ thích em. Nếu không chị đem em trở thành tình nhân cũng được... Giống như cô gái kia... miễn là để cho em gần chị một chút."
Phía bắc quá xa, di chuyển qua lại phải mất hơn hai giờ đồng hồ, Tần Tuyết Nhiễm ngày thường lại bận rộn như vậy, nếu thật phải chuyển đến bên kia vậy một năm có thể gặp cô được bao nhiêu lần? Nàng ta không thể để cho cô càng ngày càng xa tầm tay như vậy.
Tần Tuyết Nhiễm 0,1 giây cũng không muốn suy xét thêm, thẳng thừng cự tuyệt: "Không thể."
"Khả Ny, không cần như vậy."
La Khả Ny đầy mặt không phục mà hỏi: "Vì sao? Cùng lắm thì nhiều thêm một cái tình nhân mà thôi. Cô ta có thể, tại sao đến lượt em thì lại không thể?"
Tần Tuyết Nhiễm chuyển dời tầm mắt, ánh mắt nhìn về khoảng không xa xăm, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
"Em ấy không phải."
"Dạ?" La Khả Ny không hiểu ý tứ câu này cho lắm, liền hỏi.
Tần Tuyết Nhiễm không muốn tiếp tục đề tài này, một lần nữa dời tầm mắt về phía nàng ta, quyết tuyệt nói: "Về chuyện công việc, đi hay ở là do em quyết định, suy nghĩ xong thì báo lại với phòng nhân sự. Chuyện này dừng lại ở đây, em ra ngoài đi."
"Chị Nhiễm..."
"Ra ngoài."
Gương mặt Tần Tuyết Nhiễm trong nháy mắt phủ lên một tầng sương lạnh, La Khả Ny vừa nhìn thấy tâm đã không tự chủ được phát run, đối diện với ánh mắt của cô tự khắc nảy sinh cỗ cảm giác sợ hãi quen thuộc.
Toàn bộ lời muốn nói đều bị cưỡng chế nuốt xuống yết hầu, La Khả Ny chỉ có thể nhận mệnh, thanh âm không khỏi có chút run rẩy: "...Vậy em ra ngoài trước..."
Cuối cùng mang theo bộ mặt xám xịt, khóc sục sùi rời khỏi văn phòng chủ tịch.
.....
Cùng thời gian, tại căn hộ ven sông.
Lâm Dương Thần nhập nhèm tỉnh giấc, gian nan nhấc lên mi mắt nặng trĩu.
Khung cảnh trước mắt dần dần hiện rõ. Khung cảnh quen thuộc, căn phòng quen thuộc, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe hở màn cửa sổ rót vào trong phòng, chiếu lên giường một quần sáng nhỏ vụn. Nàng là đang ở nhà?
Dạ dày cồn cào khó chịu, toàn thân có chút rệu rã, đầu ẩn ẩn phát đau.
Không cần nghĩ cũng biết là tác hại của cồn. Tối hôm qua nàng bị Tần Tuyết Nhiễm mang đến gặp đối tác làm ăn của cô cũng chính là gã họ Trương kia, bị ép uống hai ly rượu sau đó thì chạy vào toilet hung hăn nôn một trận, tiếp theo đó...
Nghĩ đến đây, Lâm Dương Thần giật bắn mình vội vàng kiểm tra toàn thân trên dưới một lượt. Chỉ thấy thân thể hoàn hảo không chút sứt mẻ, trên người là một bộ đồ ngủ thoải mái, còn được đắp một tấm chăn.
Xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao thuận lợi về đến nhà? Không bị ném cho nam nhân kia sao?
Không thể nhớ được.
Lâm Dương Thần chống lấy thân thể bò dậy ngồi ở trên giường, dùng đầu ngón tay day day huyệt thái dương của mình, cố chịu đựng cảm giác không thoải mái nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua.
Dường như sau đó bản thân cùng Tần Tuyết Nhiễm đối thoại khá nhiều, nội dung đại khái... A Nhiễm nói cô mang nàng đến gặp Trương Chính chẳng qua chỉ là hù doạ nàng mà thôi.
Nhớ đến điểm này Lâm Dương Thần ánh mắt không khỏi loé lên kinh hỉ, khó nén được hưng phấn ôm mặt mà cười.
Thật tốt quá! A Nhiễm không có đem nàng bán cho nam nhân kia, thảo nào sáng hôm nay nàng vẫn có thể từ trên giường của chính mình tỉnh dậy.
Hơn nữa, phỏng chừng là đích thân A Nhiễm đưa nàng trở về, còn chu đáo mặc đồ ngủ, thay nàng đắp chăn.
Cho nên, A Nhiễm đối với nàng vẫn là mềm lòng, không nỡ đối xử với nàng tuyệt tình như vậy.
Tảng đá đè nặng dưới đáy lòng ruốt cuộc xuất hiện vết nứt, một chút không khí rót vào. Tâm chìm dưới đáy biển cũng bởi vì chuyện này mà dần dần sống lại, khôi phục độ ấm ban đầu.
Lâm Dương tâm hoa nộ phóng cười khúc khích một lần nữa ngã xuống giường lăn qua lộn lại, qua rất lâu mới hồi phục tinh thần.
Ừm, để nhớ xem tối hôm qua trong lúc say xỉn nàng còn cùng A Nhiễm nói những gì. Chỉ là càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, quyết định không nhớ đến nữa, Lâm Dương Thần bò xuống giường, ôm theo tâm trạng cực kì tốt vào toilet thanh lý bản thân một chút.
Đánh răng rửa mặt, tắm xong trạng thái thân thể cũng tốt hơn nhiều, thần thanh khí sảng, Lâm Dương Thần vừa ăn bữa sáng vừa nghĩ đến chuyện bản thân nên làm cái gì tiếp theo.
Vụ án của Vương Trạch đang trong thời gian truy tố, chuyện hắn phải ngồi tù đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Mục tiêu tiếp theo của bọn nàng là Mã Lâm, người thứ hai trong số tứ trụ kim cang của Trịnh gia. Hiện Trịnh Hoà vẫn đang gắt gao theo sát đối phương nhằm tìm được chút nhược điểm, mà nàng chỉ có thể tạm thời ngồi yên một chỗ chờ đợi.
Cho nên trong lúc này, chuyện nàng cần ưu tiên hàng đầu chính là chuyên tâm theo đuổi Tần Tuyết Nhiễm.
Tình địch lần lượt xuất hiện khiến cho Lâm Dương Thần cảm thấy nguy cơ tràn ngập tứ phía. Trước có Trần Thu Nghiên, sau lại có thêm một La Khả Ny. Bọn họ ai cũng đều có tư cách quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm, mà nàng chỉ có thể bị vùi sâu vào trong vũng bùn không thể ngóc đầu lên nổi.
Trong khi nàng ở chỗ này bị động chờ đợi cô có thể cho mình nhiều thêm một ánh mắt, thì những người kia đã có thể cùng cô ở Tần thị ngày ngày kề cận, cùng cô tiến triển đến mức độ mà nàng không thể nắm bắt được.
Thời gian gần đây Lâm Dương Thần luôn sống trong lo được lo mất, cảm giác luôn có người muốn cướp Tần Tuyết Nhiễm khỏi tay nàng.
Không có Tần Tuyết Nhiễm nàng liền trở thành một kẻ mù không tìm thấy ánh sáng cùng hy vọng sống. Ngược lại không có nàng, đối phương vẫn sẽ là một vầng trăng sáng được vô số ngôi sao vây quanh cung phụng.
Cho nên nàng tuyệt đối không thể ngồi yên một chỗ chờ đợi.
Trải qua sự việc lần này nàng ít nhiều cũng có thêm một ít tự tin cùng hy vọng, nàng phải tranh thủ thời cơ cùng Tần Tuyết Nhiễm bồi đắp cảm tình.
Nghĩ tới nghĩ lui, bước đầu tiên Lâm Dương Thần có thể nghĩ đến chính là tự tay làm cơm mang đến cho Tần Tuyết Nhiễm.
Hiện tại chuyện mà nàng có thể làm cho cô không nhiều, chỉ có thể dùng một ít chuyện vụn vặt liên quan đến đời sống hằng ngày đến quan tâm cô.
Người ta thường nói con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim một người chính là đi qua dạ dày không phải sao? Nàng hoàn toàn có thể dựa vào đây cùng cô kéo gần khoảng cách.
Hơn nữa lần trước ở một bên nghe Tần Tuyết Nhiễm chấp thuận để La Khả Ny làm cơm cho cô, trong lòng nàng không khỏi nảy sinh một trận ghen tị. Cho nên lần này nàng tuyệt đối không thể để thua La Khả Ny.
Nghĩ liền làm, Lâm Dương Thần gọi điện thoại cho dì giúp việc nhờ dì mang đến một ít thực phẩm sau đó bắt đầu lên mạng tìm hiểu cách nấu một số món, mà toàn bộ đều dựa theo sở thích của Tần Tuyết Nhiễm.
Qua hai tiếng miệt mài "chiến đấu" cùng với nhà bếp và các dụng cụ nấu nướng, phần lớn dựa vào video dạy nấu ăn trên mạng, cuối cùng Lâm Dương Thần cũng có thể bày lên sản phẩm do chính tay mình làm ra.
Sau khi cẩn thận cho tất cả thức ăn vào hộp cơm giữ nhiệt còn không quên bày biện làm sao trông đẹp một chút, nàng mới tìm điện thoại di động gọi cho Tần Tuyết Nhiễm.
Từng tiếng chuông chờ máy vang lên bên tai, Lâm Dương Thần không khỏi thấp thỏm chờ đợi.
Điều khiến nàng lo lắng là Tần Tuyết Nhiễm sẽ không chút do dự cự tuyệt mình, vậy thì bao công sức của nàng xem như đổ sông đổ bể.
"Alo."
Lâm Dương Thần thời điểm ở trên xe cũng đã mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, hiện tại bị đặt lên giường không khỏi chu môi rầm rì vài tiếng, lại mảy may không có tỉnh giấc.
Nàng ngủ khá yên ổn, một mảng phiếm hồng trên mặt vẫn còn chưa rút đi, mái tóc đen dài xoã tung trên gối trắng, bộ dáng ngủ say toát lên phong thái điềm đạm nhu thuận, cũng không biết có một người đứng ở bên mép giường, không tiếng động từ trên cao trầm ngâm nhìn mình rất lâu.
Qua một lát, tầm mắt Tần Tuyết Nhiễm từ trên khuôn mặt dịch chuyển xuống vùng bụng của Lâm Dương Thần, sau đó nhẹ nhàng ngồi lên giường đồng thời hơi khuynh người về phía trước duỗi hai cánh tay nâng người kia dậy, chậm rãi cởi bỏ y phục trên người nàng.
Áo khoát ngoài cùng váy lần lượt bị trút bỏ, trên người Lâm Dương Thần lúc này chỉ còn xót lại duy nhất một chiếc quần lót nhỏ, thân thể trong trắng lộ hồng cứ thế đập vào tầm mắt Tần Tuyết Nhiễm.
Tầm mắt dừng lại ở nơi bụng nhỏ bằng phẳng, vị trí bụng chếch một chút sang xương sườn phải có một vết bầm xanh tím trông khá dữ tợn. Tần Tuyết Nhiễm con ngươi đăm chiêu, trong lòng âm thầm làm ra tính toán.
Không lâu sau khi cô rời khỏi phòng ngủ, bên ngoài cũng vang lên tiếng chuông cửa.
Mở cửa, người ấn chuông là Lý Bân. Tần Tuyết Nhiễm nhìn anh ta, đại khái đoán được nguyên nhân đối phương đi theo đến chỗ này, nhấp môi nói: "Vào đi." Sau đó dẫn đầu đi vào phòng khách, thả người ngồi lên sofa chờ anh ta mở lời.
Lý Bân đứng đối diện với cô, hai tay giao điệp đặt ở trước bụng, không chút lưỡng lự mà hỏi: "Vậy đại tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt loé lên một tia tàn nhẫn, không nhanh không chậm đáp: "Trương Chính người này, không thể giữ lại."
Lý Bân có chút khó tiếp thu đáp án này, không khỏi ngập ngừng: "...Vì sao?"
"Vì sao?" Tần Tuyết Nhiễm lộ ra ánh mắt 'sao anh có thể ngu ngốc đến vậy' mà hỏi: "Không loại trừ hắn, chờ hắn tìm đến Trịnh gia, để cho Trịnh gia chiếm được món hời này sao?"
Con người cô chính là ích kỷ như vậy. Không muốn hợp tác làm ăn với Trương Chính lại không thể để lô hàng của hắn lọt vào tay Trịnh Tân Thành. Chính là không ăn cũng phải đạp đổ chỉ vậy thôi.
Lý Bân không khỏi cảm thấy khó hiểu trước cách làm của đại tiểu thư nhà mình, liền thắc mắc: "Tôi thật không hiểu, chúng ta vì cái gì cự tuyệt hợp tác cùng với Trương Chính? Này rõ ràng là một mối làm ăn có lời, đại tiểu thư không những bỏ qua mà còn muốn cùng người gây thù chuốc oán? Như vậy quá không giống với phong cách làm việc của người."
"Hơn nữa sau lưng Trương Chính còn có cả một Trương gia, thế lực không nhỏ, nói loại trừ liền có thể loại trừ sao? Làm không tốt liền dẫn lửa thiêu thân. Chuyện này đối với Tần gia rõ ràng lợi bất cập hại. Đại tiểu thư, người... không cần suy xét lại sao?"
Lý Bân vừa thận trọng mà hỏi vừa không quên quan sát sắc mặt Tần Tuyết Nhiễm, chỉ thấy cô sau khi nghe mình phân tích thì khoé môi thấp thoáng ý cười, nụ cười không thấu đáy mắt lại mang theo một cỗ nguy hiểm vô hình, liền không khỏi cảm thấy sợ. Đi theo Tần Tuyết Nhiễm đã lâu khiến anh ra hiểu rõ thời điểm đại tiểu thư nhà mình lộ ra kiểu cười này, kết quả chính là có người phải gặp xui xẻo.
Đại tiểu thư từ khi nào thì bắt đầu ghi thù Trương Chính, nhất định phải nhằm vào hắn ta?
Lý Bân trong lòng nảy sinh vô số nghi hoặc. Rõ ràng Tần Tuyết Nhiễm từ trước đến nay làm việc luôn là có chừng mực, luôn biết cân nhắc thiệt hơn, sẽ không vì xúc động nhất thời mà làm ra sự tình mang yếu tố nguy hại đến Tần gia.
Cô không thể không hiểu rõ đạo lý 'thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù', vậy mà lại đưa ra quyết định vô lý như vậy.
Quá khác thường.
Lẽ nào là vì... Trong lòng Lý Bân ẩn ẩn xuất hiện một đáp án đang chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước, ánh mắt lơ đãng quét qua cửa phòng ngủ cuối cùng không kìm chế được hỏi một câu: "Lẽ nào là vì Lâm Dương Thần?"
Bởi vì Trương Chính mơ ước Lâm Dương Thần cho nên Tần Tuyết Nhiễm mới cự tuyệt mối hợp tác này, đồng thời ghi thù hắn ta?
"Đại tiểu thư, một nữ nhân mà thôi, họ Trương muốn thì cho hắn là được, đổi lại một chuyến giao dịch có lời. Chuyện này đối với Tần gia mà nói trăm lợi vô hại..."
Lý Bân thao thao bất tuyệt một tràng dài mới phát hiện bầu không khí xung quanh giống như chùng xuống, muốn nói thêm cái gì, lời nói đến bên miệng lập tức bị anh ta nuốt vào bụng.
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm chậm rãi rút bỏ ý cười trên mặt, chòng chọc mà nhìn vào anh ta. Ánh đèn trắng sáng chiếu vào gương mặt cô, lộ ra vài phần lạnh nhạt.
Sau đó lạnh giọng: "Tần gia chúng ta từ khi nào thì phải dựa vào việc cưỡng ép phụ nữ đổi lấy một mối giao dịch làm ăn?"
"Lý Bân, anh quên mất tôn chỉ làm việc từ trước đến nay của chúng ta rồi sao?"
Mỗi một chữ mà cô nói ra đều trầm ổn hữu lực. Những lời này vừa rơi xuống, bầu không khí xung quanh đột ngột co lại.
Lý Bân trái tim nhảy dựng, lúc bấy giờ mới giật mình vỡ lẽ bản thân vì quá xung động mà nhất thời lỡ miệng.
Lời của Tần Tuyết Nhiễm không sai. Tần gia từ trước đến nay ở trong giới hắc đạo tồn tại tuy không thiếu thủ đoạn nhưng bên cạnh đó cũng tuyệt đối giữ vững nguyên tắc sơ khai của bọn họ.
Có thể dùng phụ nữ đến làm giao dịch trao đổi mua bán, nhưng với một điều kiện tiên quyết đó là người phụ nữ kia phải tuyệt đối tự nguyện, vì tiền cũng được, vì tài nguyên cũng vậy, miễn là không cường thủ hào đoạt.
Nói đến đây, Tần Tuyết Nhiễm nửa híp con ngươi tràn ngập sắc bén, giọng trầm thấp phun ra một câu cảnh cáo: "Ngày hôm nay anh không khỏi quản quá nhiều việc."
Lý Bân không rét mà run, sắc mặt có chút tái vội cúi đầu nhận lỗi: "Đại tiểu thư tôi biết sai rồi."
Áp suất thấp bao trùm toàn bộ bầu không khí không một kẽ hở, Lý Bân đều cảm thấy hít thở không thông.
Thì ngay lúc này, từ bên trong phòng ngủ của Lâm Dương Thần truyền đến một tiếng vang trầm đục, ở nơi không gian yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Nhờ vậy mà sắc mặt Tần Tuyết Nhiễm mới hoà hoãn đôi chút, từ trên ghế sofa đứng dậy bình tĩnh hướng về phía căn phòng kia.
"Anh về đi, không tiễn."
Lý Bân âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm sau đó ánh mắt dần chuyển sang phức tạp, có lo âu, có bất an, cũng có khó hiểu.
Đối với sự việc lần này, Lý Bân cho rằng Tần Tuyết Nhiễm đã thông suốt không muốn lại dây dưa với Lâm Dương Thần, liền dứt khoát đem nàng bán cho Trương Chính đổi về một mối làm ăn có lời.
Uổng công anh ta vui vẻ xung phong nhận nhiệm vụ đến đón Lâm Dương Thần, còn giả khẩu dụ để cho nàng ăn mặc trang điểm một phen.
Nào ngờ quay đầu kết quả lại biến thành như vậy.
Lẽ nào Tần Tuyết Nhiễm vẫn đặt Lâm Dương Thần ở trong lòng?
Lý Bân càng ngày càng không thể hiểu nổi tâm tư của đại tiểu thư nhà mình. Anh ta ôm trong lòng vô số nghi hoặc không rõ lời giải, cũng cảm thấy lo lắng thay cho Tần Tuyết Nhiễm nhưng thái độ cô cương quyết như vậy, lại bị trục lệnh đuổi khách không còn cách nào đành phải phải xám xịt rời đi.
Lý Bân rời đi, Tần Tuyết Nhiễm quay trở lại phòng ngủ, không khỏi đỡ trán nhìn Lâm Dương Thần người cùng chăn lẫn lộn té lăn quay dưới đất, phỏng chừng vừa rồi ngủ không thành thật tự mình lăn xuống giường.
Cô khẽ buông một tiếng thở dài trầm thấp, bước chân chậm rãi đi về phía nàng.
.....
Trải qua một đêm bất ổn vì con ma men trong nhà, sáng hôm sau Tần Tuyết Nhiễm đi công ty không khỏi mang theo trạng thái không được tốt cho lắm.
Chuyện đầu tiên mà cô làm chính là cho gọi La Khả Ny vào văn phòng.
"Vào đi."
"Chị Nhiễm, chào buổi sáng."
La Khả Ny tâm trạng hưng phấn cực kì, nguyên nhân là Tần Tuyết Nhiễm hôm nay lại chủ động cho gọi nàng ta, liền mang theo dáng vẻ tươi cười xán lạn gõ cửa văn phòng chủ tịch.
Đợi nàng ta tiến đến trước bàn làm việc Tần Tuyết Nhiễm mới buông văn kiện trên tay, chậm rãi nhấc lên mi mắt.
Bị ánh nhìn của cô xoáy sâu, La Khả Ny trong lòng không khỏi có chút lộp bộp vẫn không đình chỉ nụ cười hoàn mỹ trên môi, tỏ vẻ thiên chân vô tà mà hỏi: "Chị Nhiễm, chị cho gọi em sao ạ?"
Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Em trở về thu dọn một chút, chuẩn bị chuyển công tác đến công ty chi nhánh phía bắc, ngay trong hôm nay."
Đến đây, nụ cười trên môi La Khả Ny bất chợt ngưng trệ, đầy mặt không thể tin được. "Chị... chị nói sao cơ?"
Tần Tuyết Nhiễm: "Tôi nghĩ em nghe được rõ ràng."
"Nhưng là... vì sao? Hai ngày nay em vẫn đang thuận lợi làm quen với công việc. Sao đột nhiên chị lại muốn em chuyển công tác? Em đã làm gì sai sao ạ?"
La Khả Ny đáy lòng không khỏi gặp một trận khủng hoảng, liền thắc mắc. Mà Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt lại không chút gợn sóng bình tĩnh nhìn nàng ta, rõ ràng từng chữ: "Tôi ghét nhất là người khác chơi tâm cơ ngay dưới mi mắt của mình."
Lời này vừa buông xuống, gương mặt giả tạo hoàn mỹ của La Khả Ny xuất hiện một tia vết nứt.
"Còn nữa, tôi đã từng nhắc nhở em không chỉ một lần. Chuyện hôn ước chỉ là do cha mẹ hai bên trong lúc vui say tuỳ tiện định ra, không thể xem là thật, tôi cũng sẽ không cùng em kết hôn. Nay em lại đem lời này xem như gió thoảng bên tai, tuỳ tiện ở trước mặt người khác nói bản thân là vị hôn thê của tôi, biến không thành có. Em nói xem?"
Chỉ trong chốc lát La Khả Ny toàn thân đều run rẩy. Nói như vậy là Tần Tuyết Nhiễm đã biết chuyện xảy ra ở căn hộ ven sông cho nên hiện tại mới tìm nàng ta hưng sư vấn tội? Hai ngày nay không phải vẫn còn tốt sao, rốt cuộc cô làm sao biết đến chuyện này?
Lẽ nào là do con nhỏ kia mách lẻo? Không, còn có một khả năng khác, khả năng trong nhà có camera giám sát, Tần Tuyết Nhiễm đã xem qua ghi hình... vì vậy mới tường tận mọi chuyện.
Nghĩ đến đây La Khả Ny liền cắn cắn môi, nước mắt lã chã, thút thít nghẹn ngào: "Em xin lỗi... Chuyện này là em sai. Cũng bởi vì em quá thích chị... Chị Nhiễm, em từ nhỏ thì đã thích chị, cho đến hiện tại cũng chưa từng thay đổi. Em không tin thông minh như chị lại không nhận ra điều đó."
Dáng vẻ thương tâm khổ sở lại yếu ớt mỏng manh, nước mắt lã chã hướng người bày tỏ cảm tình. Nếu gặp người khác chỉ sợ là đã mềm lòng thành một bãi nước, hận không thể ngay lập tức ôm nàng ta vào lòng an ủi dỗ dành một phen.
Chỉ là xui xẻo thay cho La Khả Ny, người mà nàng ta đối mặt lại là Tần Tuyết Nhiễm. Chỉ thấy cô gương mặt cùng ánh mắt chẳng có nửa điểm dao động, ngữ khí bình tĩnh mà đạm nhạt: "Tôi không thích em."
La Khả Ny không từ bỏ: "Vì sao? Em có điểm nào không tốt? Chị vì cái gì lại không thích em?"
"Không thích chính là không thích, không có lý do."
La Khả Ny khóc càng thêm lợi hại, từ nức nở nghẹn ngào biến thành thất thanh khóc rống: "Chị biết không? Em vì chị từ bỏ ngành học mơ ước... chọn cái ngành tài chính nhàm chán này... chỉ hy vọng có thể hiệp trợ chị, cùng chị sánh vai. Chị lại không chút đắn đo từ chối em... Chỉ vì chút sai lầm của em liền đem em đẩy đi thật xa... Chị thật tàn nhẫn!"
Vì một người mà từ bỏ ước mơ của bản thân, chuyện này mà nói có bao nhiêu cảm động, Tần Tuyết Nhiễm lại một chút cũng không mềm lòng, ngữ khí trầm ổn lại kiên định: "Nếu như em có thể đem sức lực cùng trí tuệ cống hiến cho Tần gia chúng tôi, tôi sẽ rất cảm kích. Tuy nhiên tôi chỉ có thể đáp trả em bằng tiền tài, địa vị. Còn thứ mà em cần, thứ lỗi tôi không thể tuỳ tiện cho em được. Hoặc nếu như em cảm thấy hối hận thì có thể từ bỏ ngay từ bây giờ, tự do theo đuổi lý tưởng của bản thân, tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng."
Tần Tuyết Nhiễm sớm thì đã biết La Khả Ny thích mình, cho nên cô càng phải nhân cơ hội này cùng nàng ta nói rõ ràng đồng thời bảo trì khoảng cách, không thích cũng không thể cho người ta gieo hy vọng. Hiện tại công ty con ở phía bắc đang trống một vị trí tương đối thích hợp hơn nữa bên kia cũng gần với chỗ của Thương ca, La Khả Ny chuyển công tác liền có thể dành nhiều hơn thời gian bồi ông ấy, cho nên cô mới cho ra quyết định này. Tuy nhiên nếu nàng ta muốn rời đi, vậy cô dĩ nhiên sẽ không miễn cưỡng.
La Khả Ny hết đường cự đáp, chỉ có thể không ngừng rơi lệ. Hiện tại nước mắt trên mặt nàng ta đã không còn là giả vờ, là thật sự bởi vì khủng hoảng thương tâm mà chảy xuống.
Sau đó không ngừng lắc đầu, ngữ khí đều là khẩn cầu: "Đừng mà chị Nhiễm... Em biết sai rồi... Xin chị cho em thêm một cơ hội... Biết đâu, tương lai chị sẽ thích em. Nếu không chị đem em trở thành tình nhân cũng được... Giống như cô gái kia... miễn là để cho em gần chị một chút."
Phía bắc quá xa, di chuyển qua lại phải mất hơn hai giờ đồng hồ, Tần Tuyết Nhiễm ngày thường lại bận rộn như vậy, nếu thật phải chuyển đến bên kia vậy một năm có thể gặp cô được bao nhiêu lần? Nàng ta không thể để cho cô càng ngày càng xa tầm tay như vậy.
Tần Tuyết Nhiễm 0,1 giây cũng không muốn suy xét thêm, thẳng thừng cự tuyệt: "Không thể."
"Khả Ny, không cần như vậy."
La Khả Ny đầy mặt không phục mà hỏi: "Vì sao? Cùng lắm thì nhiều thêm một cái tình nhân mà thôi. Cô ta có thể, tại sao đến lượt em thì lại không thể?"
Tần Tuyết Nhiễm chuyển dời tầm mắt, ánh mắt nhìn về khoảng không xa xăm, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
"Em ấy không phải."
"Dạ?" La Khả Ny không hiểu ý tứ câu này cho lắm, liền hỏi.
Tần Tuyết Nhiễm không muốn tiếp tục đề tài này, một lần nữa dời tầm mắt về phía nàng ta, quyết tuyệt nói: "Về chuyện công việc, đi hay ở là do em quyết định, suy nghĩ xong thì báo lại với phòng nhân sự. Chuyện này dừng lại ở đây, em ra ngoài đi."
"Chị Nhiễm..."
"Ra ngoài."
Gương mặt Tần Tuyết Nhiễm trong nháy mắt phủ lên một tầng sương lạnh, La Khả Ny vừa nhìn thấy tâm đã không tự chủ được phát run, đối diện với ánh mắt của cô tự khắc nảy sinh cỗ cảm giác sợ hãi quen thuộc.
Toàn bộ lời muốn nói đều bị cưỡng chế nuốt xuống yết hầu, La Khả Ny chỉ có thể nhận mệnh, thanh âm không khỏi có chút run rẩy: "...Vậy em ra ngoài trước..."
Cuối cùng mang theo bộ mặt xám xịt, khóc sục sùi rời khỏi văn phòng chủ tịch.
.....
Cùng thời gian, tại căn hộ ven sông.
Lâm Dương Thần nhập nhèm tỉnh giấc, gian nan nhấc lên mi mắt nặng trĩu.
Khung cảnh trước mắt dần dần hiện rõ. Khung cảnh quen thuộc, căn phòng quen thuộc, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe hở màn cửa sổ rót vào trong phòng, chiếu lên giường một quần sáng nhỏ vụn. Nàng là đang ở nhà?
Dạ dày cồn cào khó chịu, toàn thân có chút rệu rã, đầu ẩn ẩn phát đau.
Không cần nghĩ cũng biết là tác hại của cồn. Tối hôm qua nàng bị Tần Tuyết Nhiễm mang đến gặp đối tác làm ăn của cô cũng chính là gã họ Trương kia, bị ép uống hai ly rượu sau đó thì chạy vào toilet hung hăn nôn một trận, tiếp theo đó...
Nghĩ đến đây, Lâm Dương Thần giật bắn mình vội vàng kiểm tra toàn thân trên dưới một lượt. Chỉ thấy thân thể hoàn hảo không chút sứt mẻ, trên người là một bộ đồ ngủ thoải mái, còn được đắp một tấm chăn.
Xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao thuận lợi về đến nhà? Không bị ném cho nam nhân kia sao?
Không thể nhớ được.
Lâm Dương Thần chống lấy thân thể bò dậy ngồi ở trên giường, dùng đầu ngón tay day day huyệt thái dương của mình, cố chịu đựng cảm giác không thoải mái nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua.
Dường như sau đó bản thân cùng Tần Tuyết Nhiễm đối thoại khá nhiều, nội dung đại khái... A Nhiễm nói cô mang nàng đến gặp Trương Chính chẳng qua chỉ là hù doạ nàng mà thôi.
Nhớ đến điểm này Lâm Dương Thần ánh mắt không khỏi loé lên kinh hỉ, khó nén được hưng phấn ôm mặt mà cười.
Thật tốt quá! A Nhiễm không có đem nàng bán cho nam nhân kia, thảo nào sáng hôm nay nàng vẫn có thể từ trên giường của chính mình tỉnh dậy.
Hơn nữa, phỏng chừng là đích thân A Nhiễm đưa nàng trở về, còn chu đáo mặc đồ ngủ, thay nàng đắp chăn.
Cho nên, A Nhiễm đối với nàng vẫn là mềm lòng, không nỡ đối xử với nàng tuyệt tình như vậy.
Tảng đá đè nặng dưới đáy lòng ruốt cuộc xuất hiện vết nứt, một chút không khí rót vào. Tâm chìm dưới đáy biển cũng bởi vì chuyện này mà dần dần sống lại, khôi phục độ ấm ban đầu.
Lâm Dương tâm hoa nộ phóng cười khúc khích một lần nữa ngã xuống giường lăn qua lộn lại, qua rất lâu mới hồi phục tinh thần.
Ừm, để nhớ xem tối hôm qua trong lúc say xỉn nàng còn cùng A Nhiễm nói những gì. Chỉ là càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, quyết định không nhớ đến nữa, Lâm Dương Thần bò xuống giường, ôm theo tâm trạng cực kì tốt vào toilet thanh lý bản thân một chút.
Đánh răng rửa mặt, tắm xong trạng thái thân thể cũng tốt hơn nhiều, thần thanh khí sảng, Lâm Dương Thần vừa ăn bữa sáng vừa nghĩ đến chuyện bản thân nên làm cái gì tiếp theo.
Vụ án của Vương Trạch đang trong thời gian truy tố, chuyện hắn phải ngồi tù đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Mục tiêu tiếp theo của bọn nàng là Mã Lâm, người thứ hai trong số tứ trụ kim cang của Trịnh gia. Hiện Trịnh Hoà vẫn đang gắt gao theo sát đối phương nhằm tìm được chút nhược điểm, mà nàng chỉ có thể tạm thời ngồi yên một chỗ chờ đợi.
Cho nên trong lúc này, chuyện nàng cần ưu tiên hàng đầu chính là chuyên tâm theo đuổi Tần Tuyết Nhiễm.
Tình địch lần lượt xuất hiện khiến cho Lâm Dương Thần cảm thấy nguy cơ tràn ngập tứ phía. Trước có Trần Thu Nghiên, sau lại có thêm một La Khả Ny. Bọn họ ai cũng đều có tư cách quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm, mà nàng chỉ có thể bị vùi sâu vào trong vũng bùn không thể ngóc đầu lên nổi.
Trong khi nàng ở chỗ này bị động chờ đợi cô có thể cho mình nhiều thêm một ánh mắt, thì những người kia đã có thể cùng cô ở Tần thị ngày ngày kề cận, cùng cô tiến triển đến mức độ mà nàng không thể nắm bắt được.
Thời gian gần đây Lâm Dương Thần luôn sống trong lo được lo mất, cảm giác luôn có người muốn cướp Tần Tuyết Nhiễm khỏi tay nàng.
Không có Tần Tuyết Nhiễm nàng liền trở thành một kẻ mù không tìm thấy ánh sáng cùng hy vọng sống. Ngược lại không có nàng, đối phương vẫn sẽ là một vầng trăng sáng được vô số ngôi sao vây quanh cung phụng.
Cho nên nàng tuyệt đối không thể ngồi yên một chỗ chờ đợi.
Trải qua sự việc lần này nàng ít nhiều cũng có thêm một ít tự tin cùng hy vọng, nàng phải tranh thủ thời cơ cùng Tần Tuyết Nhiễm bồi đắp cảm tình.
Nghĩ tới nghĩ lui, bước đầu tiên Lâm Dương Thần có thể nghĩ đến chính là tự tay làm cơm mang đến cho Tần Tuyết Nhiễm.
Hiện tại chuyện mà nàng có thể làm cho cô không nhiều, chỉ có thể dùng một ít chuyện vụn vặt liên quan đến đời sống hằng ngày đến quan tâm cô.
Người ta thường nói con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim một người chính là đi qua dạ dày không phải sao? Nàng hoàn toàn có thể dựa vào đây cùng cô kéo gần khoảng cách.
Hơn nữa lần trước ở một bên nghe Tần Tuyết Nhiễm chấp thuận để La Khả Ny làm cơm cho cô, trong lòng nàng không khỏi nảy sinh một trận ghen tị. Cho nên lần này nàng tuyệt đối không thể để thua La Khả Ny.
Nghĩ liền làm, Lâm Dương Thần gọi điện thoại cho dì giúp việc nhờ dì mang đến một ít thực phẩm sau đó bắt đầu lên mạng tìm hiểu cách nấu một số món, mà toàn bộ đều dựa theo sở thích của Tần Tuyết Nhiễm.
Qua hai tiếng miệt mài "chiến đấu" cùng với nhà bếp và các dụng cụ nấu nướng, phần lớn dựa vào video dạy nấu ăn trên mạng, cuối cùng Lâm Dương Thần cũng có thể bày lên sản phẩm do chính tay mình làm ra.
Sau khi cẩn thận cho tất cả thức ăn vào hộp cơm giữ nhiệt còn không quên bày biện làm sao trông đẹp một chút, nàng mới tìm điện thoại di động gọi cho Tần Tuyết Nhiễm.
Từng tiếng chuông chờ máy vang lên bên tai, Lâm Dương Thần không khỏi thấp thỏm chờ đợi.
Điều khiến nàng lo lắng là Tần Tuyết Nhiễm sẽ không chút do dự cự tuyệt mình, vậy thì bao công sức của nàng xem như đổ sông đổ bể.
"Alo."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook